5:43 CH
Thứ Sáu
3
Tháng Năm
2024

*NOEL và TÌNH YÊU - LÝ THỤY Ý

19 Tháng Mười Hai 20227:00 CH(Xem: 2411)
                                                                                           NOEL và TÌNH YÊU

nhà thờ đức bà
Tôi không phải là tín đồ ngoan đạo. Chúa đã đến với tôi như với tất cả những người con được sinh ra trong gia đình Thiên Chúa giáo. Chúng tôi không tự chọn tôn giáo cho mình, cứ theo những gì cha mẹ đặt để, nhưng tôi nghĩ đạo nào cũng có mục đích dạy con người làm điều thiện, nên đến Thánh đường, rồi thỉnh thoảng tôi lại đi chùa...Giáo lý nào cũng tìm về Chân- Thiện- Mỹ nên tôi chẳng bỏ bên nào. Tôi chỉ thích một dịp đặc biệt : NOEL.
Dù không hiểu gì nhiều về Con Người đã sinh ra để chịu khổ hạnh trên thập giá, tôi vẫn yêu thương cháng nghệ sỹ lang thang Jesus Christ...Cái vẻ hippy rất dễ thương của Đấng Cứu Thế đã hấp dẫn tôi hơn bất cứ giáo điều thần thánh nào. Tôi không quan tâm Chúa đã làm bao nhiêu phép lạ nhưng tin rằng Người sẽ bằng lòng ai sống nhân hậu. Thế nên tôi không ép mình phải đi lễ Chúa nhật mà chỉ vào những lúc cảm thấy tâm hồn mình tràn đầy niềm tin dâng hiến, và những dịp lễ đặc biệt như NOEL, nhất là với những bạn bè ngoại đạo, chúng tôi tổ chức những bữa tiệc nửa đêm mừng Chúa ra đời và sau nầy, khi có anh...

Anh ngoan đạo hơn tôi! Con trai mà rất chịu khó đi nhà thờ. Hầu như không Chúa nhật nào anh bỏ lễ. Thoạt đầu tôi cười cái nết chăm chỉ của anh; anh cười hiền lành, không tự ái. Tôi thường nói nếu đêm Giáng sinh đó không gặp nhau. Nếu khi đang dâng lễ tôi không cảm thấy như có ai đó nhìn chăm vào...gáy mình, để quay lại, bắt gặp một đôi mắt đầy bối rối, thì chắc chẳng bao giờ hai đứa quen nhau. Anh thì đoan chắc rằng tình yêu là một định mệnh, và không cách nầy hay cách khác, chúng tôi cũng sẽ gặp nhau. Tôi không tin. Tôi vốn cứng đầu! Nhưng hình như cái vẻ hiền hiền hơi nghiêm của anh khiến tôi không nỡ chọc nhiều. Từ ngày có anh, tôi siêng năng đi lễ; chỉ để được đứng bên anh. Các em tôi ngạc nhiên khi thấy Satan ( biệt danh chúng đặt cho tôi ), trở nên đạo đức. Dưới mắt mẹ và các em tôi, thì chỉ có người đạo đức mới..."đàng hoàng". Cũng may, tôi thường đi lễ ở nhà thờ khác xứ nên bọn quỷ nhỏ không khám phá ra lý do tôi trở nên ngoan đạo!
Cuộc tình của chúng tôi đẹp như những cuộc tình mà người con trai lúc nào cũng nâng niu trìu mến đóa hoa hạnh phúc. Anh tưởng như trên đời nầy chỉ có tôi là "chịu khó" yêu anh. Chỉ có tôi mới mang đến cho anh hạnh phúc! Thật ra, tôi yêu mình nhiều hơn. Bởi vì nếu phải hy sinh điều gì đó cho anh chắc tôi sẽ đắn đo, cân nhắc chán. Anh thì không. Anh thánh thiện hơn tôi. Hơn nhiều. Anh chăm lo cho tôi như chăm đi lễ. Người hài lòng về anh nhất chính là mẹ tôi. Điều đó cũng dễ hiểu.
Rồi tôi ra đi. Như tất cả những người có gia đình đi xuất cảnh. Anh đã đề nghị làm đám cưới để tôi ở lại. Nhưng đã nói rằng tôi yêu anh chưa đủ để có thể hy sinh điều gì đó của mình; nhất là khi mà điều đó lại nằm trong sự mê thích của tôi! Chân trời xa lạ với bao nhiều hứa hẹn tương lai khiến tôi nhìn nỗi buồn chia tay của anh như một thứ phù phiếm cổ xưa! Tôi không cười nhưng không thể khóc; mặc dù cũng có chút ngậm ngùi trước vẻ khổ sở tội nghiệp của anh. Quả thật tôi không ngờ anh đa cảm đến thế. Con trai mà không giấu nổi đôi mắt rưng rưng. Nhưng anh chẳng nói gì. Chỉ trước khi tôi vào phòng cách ly, anh mới nói nhỏ : - My, anh sẽ mãi mãi yêu em. Nếu em hẹn ngày về, nhất định anh sẽ chờ...
Tôi nghĩ thầm trong đầu :"Anh quá lý tưởng trong tình yêu. Tội nghiệp anh. Quên em đi! Em chỉ là đứa con gái không có gì đáng để anh nhớ." - Nhưng tôi chỉ lặng yên. Cũng có chút nghẹn ngào khi biết rằng rất khó để gặp.lại nhau. Nhưng đi là điều tôi mơ ước. Dù chưa biết chắc mình sẽ được gì; nhưng sự mất mát thì rất thật. Anh và những êm ái của tình yêu, dù cho tôi đã đáp lại một cách tệ hại thì cũng là mối tình rất đẹp.
*** ***
Tôi run tay khi cầm lá thư từ quê hương. Đây là lần thứ ba tôi nhận thư anh sau hai tháng đến Mỹ. Tôi cảm xúc thật sự với những điều mà trước đây khiến tôi bật cười. Chẳng biết từ bao giờ tôi bỗng nhận ra mình giống anh tính đa cảm, và tôi cũng thấy điều đó không đáng cười tí nào!
Thư anh là một bài thơ, và nước mắt tôi bỗng dưng ràn rụa theo từng dòng chữ :
NOEL NẦY...
NOEL rồi đó em
Thiên thần ca vang mừng Chúa
NOEL rồi đó em
Đèn hoa giăng muôn màu...
NOEL yêu thương; Noel nguyện cầu; Noel khấn hứa...
NOEL NẦY...
Thôi...đã lạ lùng nhau!
●♡●
NOEL NẦY...
Anh bước vào giáo đường mà không dám nhìn lên Chúa...
...Lỡ Người hỏi "Em đâu?"- Anh biết trả lời sao?
Em như nụ hoa tình yêu nở trên vùng đất hứa...
...Em vắng xa rồi...
...Đất hứa cũng xanh xao!!
Không ký tên. Chẳng tái bút. Chỉ chừng đó lời than thở của trái tim! Tính khôi hài mất nết của tôi sao tìm không thấy nữa!? Thay vì cười cho sự đa cảm, lý tưởng trong tình cảm của anh tôi lại thấy tim mình quặn thắt! Hình như tôi khám phá ra mình yêu anh hơn mình nghĩ. Sau những ngày tung tăng trên vùng đất mới, nhìn ngắm những cảnh và người lạ lẫm, tôi đã bắt đầu có những đêm trăn trở vì mọi việc không tốt đẹp như mong muốn. Các em tôi lao vào học hành để cho một bắt đầu mới. Còn tôi, những ảo tưởng ban đầu đã tàn đi, thay vào đó là sự khắc khoải! NHỚ! Ban đầu tôi tự đánh lừa mình rằng ai lại không nhớ nhung một điều gì đó khi từ bỏ quê hương đến một nơi xa lạ! Nhưng không, rõ ràng là tôi nhớ Anh! Nhớ kinh khủng! Tôi hình dung ra những cử chỉ đầy yêu thương của anh, mà trước đây tôi coi như là những mơ mộng phù phiếm...Tưởng đến những mơ ước nho nhỏ đáng yêu của anh ngày còn bên nhau...Bây giờ thì xa rồi! Xa thật rồi! Tôi thấy thật cô đơn! Anh nói đúng, nếu không có tôi, anh sẽ không có can đảm đến Thánh đường mà hai đứa thường đi lễ. Không phải vì không thể trả lời câu hỏi của Chúa mà là câu hỏi của chính trái tim anh!...Tôi nghĩ đến anh. Nghĩ mãi. Đa cảm chẳng kém anh ngày nào. Bây giờ thì tôi hiểu tình yêu thật sự làm thay đổi con người như thế nào, và cũng quan trọng biết bao! Tôi đã thấy tuyết thật sự. Nhưng là thứ màu trắng thật cô đơn! Noel sắp đến. Không còn đi lễ bên nhau...Nhưng tôi thấy gần anh hơn bao giờ hết...Sữ trầm ngâm khiến tôi thay đổi, nhưng ngay cả những đứa em vốn nghịch ngợm cũng chẳng còn tâm trí để chế nhạo tôi; chúng còn bận với bao nhiêu công việc mới mẻ và những dự định tương lai; còn cái người trước khi đi háo hức nhất là tôi lại không còn chút hăng hái nào. Tôi nhớ da diết những bước chân lang thang trên quê hương. Nhớ màu vàng rực rỡ của hoa Cườm Thảo. Nhớ...trên tất cả là Anh!...
Đêm NOEL, trong lúc cả nhà quây quần chờ đợi, thì tôi nghĩ đến Thiên sứ của mình. Anh đúng là Thiên sứ của Tình yêu đã cho đứa con gái bướng bỉnh như tôi biết thế nào là nhớ nhung, đau khổ. Tôi hình dung ra anh một mình quỳ nơi Thánh đường, thầm lặng với nỗi buồn! Có lẽ chẳng bao giờ anh biết rằng tôi đang nhớ anh nhiều đến thế! Tuyết rơi nhiều. Lạnh vá không thơ mộng chút nào như tôi tưởng. Tôi đặt bút viết những dòng hồi âm cho anh :
NOEL và TÌNH YÊU...
EM ngồi lặng lẽ bên song cửa
Mơ hồ nhạc Thánh vọng đâu đây
Một vì sao lạc trên trời thẳm
Thốt gọi tên Anh giữa lúc nầy
***
. Đêm Thánh vô cùng- Đêm diễm tuyệt
Bao lần Chúa đến với trần gian
Bao lần con khóc vì cay đắng
Tìm mãi...không ra dấu địa đàng!
***
Anh như Thiên sứ trời sai xuống
Mặc khải cho em số phận mình
Cung đời lạc phím- tay run rẩy
Mỉm cười mà nước mắt long lanh
***
Anh như Thiên sứ trời sai xuống
Dẫn dắt cho em biết lối về
Nụ hôn ngọt buốt tê đầu lưỡi
Rùng mình...ngã gục giữa đam mê
***
Đêm nay Chúa đến trong trần thế
Anh đến trong em - Mộng tuyệt vời
Lời ca Đêm Thánh ngân cao vút...
...Lời tình em khẽ gọi :"Anh ơi!"
●●●☆●●●
LÝ THỤY Ý.
Sài Gòn mùa Giáng Sinh 2022



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Tư 2014(Xem: 11351)
Người đẹp quay đầu lại nhoẽn miệng cười. Nhìn em đi ngang qua làn bụi mỏng tui thấy phận đời mình cũng chưa đến nỗi nào. Nó đang nở hậu trước mắt
03 Tháng Tư 2014(Xem: 10557)
Canh hến sao bây giờ ăn thấy rất đậm đà. Và cũng hình như có những giọt nước mắt của tôi đang rơi vào chén cơm canh hến của mình.
03 Tháng Tư 2014(Xem: 11062)
Tôi đã thấy lại quê hương qua bóng dáng Mẹ tôi, Chị tôi, Bạn tôi và rất nhiều sắc màu thân thương của hình ảnh những nơi mà tôi đã xa cách từ lâu
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13876)
anh chị vẫn mĩm cười, tiếp tục dìu nhau trên hành trình của cuộc đời còn lại, dù ngay cả trong tận cùng cơn đau kinh hoàng của thể xác…
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13665)
Nếu mùa Xuân bên này còn tuyết sẽ nhắc tôi nhớ bên kia là mùa hoa bưởi. Phải chi có ai gửi cho tôi cành hoa bưởi trắng từ quê nhà
29 Tháng Ba 2014(Xem: 10632)
Anh nói rằng: Nếu nàng làm được các công việc khó khăn này thì mới chứng tỏ là nàng thực sự yêu anh
28 Tháng Ba 2014(Xem: 9518)
Cảm thương con ta cho con toại nguyện. Ta cho nó bên con không rời xa nửa bước.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10826)
Nhưng sự xót xa, nuối tiếc nào đối với cha mẹ mình giờ cũng đều muộn màng, vì các Người đã ra đi, đi mãi không bao giờ về nữa.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10616)
Ông cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ngực ông phản ứng bằng một cái nấc khô khốc và hầu như chung quanh ông không có một chút dưỡng khí nào!
21 Tháng Ba 2014(Xem: 9970)
Trẻ già hai tuổi lòng như một. Tết đến, trao nhau lời chúc mừng Tổ ấm yên vui, gia thế thanh Cây vườn tươi tốt hoa viên hứng
21 Tháng Ba 2014(Xem: 49974)
sinh ngữ, văn chương và triết học. Hai lãnh vực sau đấy là phạm trù chuyên môn của thầy Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Ba 2014(Xem: 10577)
Cửa kia năm trước ngày này Người vay hoa thắm hoa lây má hồng Người hoa giờ biết đâu trông Hoa không người, vẫn gió đông cợt đùa
14 Tháng Ba 2014(Xem: 9534)
Tôi đang bắt đầu từ những âm số của nợ nần, của những lời thị phi, của nụ cười đã tắt, niềm vui đã chết, hi vọng đã tan hoang.
08 Tháng Ba 2014(Xem: 10060)
Thật sự tôi không hãnh diện về những gì mình đã thực hiện được mà buồn vì mình không làm được gì nhiều hơn cho các em học sinh.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 9934)
Tôi tự nhiên chảy nước mắt hồi nào không hay. Thương Mẹ nhiều mà thương ảnh không ít. Đàn ông đàng ang mà khóc Mẹ như mưa
06 Tháng Ba 2014(Xem: 10417)
Để ta đọc lại thơ chàng, con tim cũng trở lại bồi hồi. Cám ơn thi ca. Cám ơn người thơ Võ Đình Tuyết.
01 Tháng Ba 2014(Xem: 11330)
Tự dưng em ghét cơn mưa sáng nay đã chở mùa về, làm em nhớ sóng sánh đáy mắt ngày xưa làm em thẹn thùng ngó hoài xuống đất,
28 Tháng Hai 2014(Xem: 11434)
Buổi học hôm nay là buổi học hoàn hảo nhất trong năm của tôi nếu không nói là buổi học mà tôi bằng lòng nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
27 Tháng Hai 2014(Xem: 9825)
Thêm vào rồi lại bớt ra, Món nào ấp ủ tình xa đậm đà. Gởi Anh đôi bốt Bốt Bata , Ấm chân vững bước đạp chà gốc gai
26 Tháng Hai 2014(Xem: 10585)
Một tội ác toàn hảo không có nghĩa là không có kẽ hở nhỏ. Một kịch sĩ đại tài không có nghĩa là đánh lừa được tất cả mọi người bằng vai trò của mình
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11060)
Cảm giác đau lòng khi nhìn thấy những tên bộ đội ngơ ngác đi giữa lòng thành phố như những thằng cả đẫn, vậy mà 1 quân lực hùng mạnh phải thất bại, những tên bộ đội quân phục nhàu nát
25 Tháng Hai 2014(Xem: 10550)
Ngày xưa ở tù là điều ô nhục trọng đại. Tuy nhiên phải làm điều tội lỗi nặng nề như trộm cướp, giết người thì mới ở tù.
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11291)
Huy Phương yễm trợ qua ngòi bút của ông. Huy Phương nếu có đạt đích điểm lão niên thượng thọ, tôi tin tưởng tâm tư ông vẫn cảm thông vói giới trẻ, các em trẻ xông xáo vì danh dự cộng đồng, vì tiền đồ của dân tộc.
23 Tháng Hai 2014(Xem: 10282)
Những giấc mơ mang theo trong tâm khảm qua 60 năm rồi, như bóng câu qua cửa, những giấc mơ hay những hoài niệm đẹp đẽ trong tâm tưởng, vẫn còn trong thao thức dẫu có buồn.
14 Tháng Hai 2014(Xem: 12073)
một buổi tối tôi đã nhìn thấy biển đêm, nhìn thấy quê hương tôi mờ mịt. Tôi quên mất quá khứ, tôi không có tương lai. Và hiện tại? Tôi là "con chim ẩn mình chờ chết"...
14 Tháng Hai 2014(Xem: 9663)
anh bây giờ thật nhẹ nhàng và không bị bất cứ một trở ngại nào từ tấm thân tứ đại nặng nề nữa phải không anh?
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10650)
Bài viết nầy để tưởng nhớ nhà thơ Thái Thụy Vy, người “con cưng” của Cù Lao Phố. Chúc anh an nghỉ nơi Cõi Phúc. Vĩnh viễn chia tay!
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10699)
Được vậy, chúng ta sẽ sớm giành lại Quê Hương mến yêu, trở về làng cũ, sống lại những ngày thanh bình, ăn những cái Tết đầy hương vị như xưa.
12 Tháng Hai 2014(Xem: 9554)
Từng tuổi này rồi tại sao mình vẫn còn bâng khuâng, ước vọng và tìm hoài những ý nghĩa thật sự của hai chữ "Quê Hương" Buồn thật
08 Tháng Hai 2014(Xem: 9298)
vì thiển nghĩ không lời nào chuyên chở tình cảm sâu đậm hơn trong lúc nầy, như một lời tiễn biệt cho tôi cho bạn bè khi có thêm hai chiếc ghế còn bỏ trống…
29 Tháng Giêng 2014(Xem: 9369)
Các bạn sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc trong tầm tay, trong sự vừa đủ, trong sự cảm thông và trong những nụ cười.
26 Tháng Giêng 2014(Xem: 10336)
chạy dài theo dòng lịch sữ hiện lên trên tờ giấy trắng trinh nguyên, những cái tên mà tui lúc nào cũng có cái cảm giác trịnh trọng đàng hoàng
25 Tháng Giêng 2014(Xem: 13616)
tôi hình dung quang cảnh Biên Hoà chuẩn bị đón xuân và Tết mà lòng cảm thấy nao nao. Những hình ảnh quen thuộc của tỉnh Biên Hòa vẫn còn đậm nét trong tôi…
18 Tháng Giêng 2014(Xem: 11200)
cùng chia sẻ tình yêu thương với những mảnh đời bất hạnh “ Thương Phế Binh QLVNCH của Tỉnh Biên Hòa”. Kính mong đựợc tất cả quý đồng hương và thân hữu đón nhận và nhiệt tình ủng hộ.
14 Tháng Giêng 2014(Xem: 10194)
Lướt mắt trên những tạp chí cũ và những tựa đề sách, tôi cố ý chờ nghe Uyên nói. Nhưng vì cô cứ lặng thinh nên sau cùng tôi phải lên tiếng:
13 Tháng Giêng 2014(Xem: 11513)
với những hành trình dài và gập ghềnh trong cuộc sống mà mình còn giữ được những tâm tình như vậy thật không phải là hạnh phúc và may mắn lắm sao?
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 12200)
thế nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm bia chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời tưởng nhớ.
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 10587)
Chúng tôi tự vỗ về nhau trong một thú đau thương cùng tột. Trên lưng tôi không bao giờ phai mờ dấu vết của Quỳnh và tôi cũng biết trên vùng “đồi núi” cô ít khi lặn chìm những dấu răng cuồng loạn tôi.
02 Tháng Giêng 2014(Xem: 10420)
người Việt hải ngoại không khỏi mang tiếng xấu lây khi họ đã quá bần cùng và chúng ta đi đâu cũng không dám ngẩng mặt nhìn đời
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10857)
hôm nay còn lại một mình đến để tiển biệt Việt Dzũng. Xin được một lời cám ơn chân thành và cầu nguyện linh hồn Việt Dzũng an nghĩ chốn vĩnh hằng.
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 9927)
Thật ra Saigon lúc này đang có cuộc chiến tranh của nó. Những tin đồn đủ loại áp lực lên nỗi lo âu của người thành phố như hơi nước trong nồi súp de. Rồi xuống đường, biểu tình, phe nhóm, đảng phái, tôn giáo, truyền đơn..
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11472)
Ước mong Huỳnh Thị Hy Vọng, cùng với Trần Thị Thương Nhớ, Nguyễn Thị Sài Gòn, Lê Văn Lưu Vong…biết con đường phải đi để đưa Việt Nam trở lại với vị trí "minh châu trời Đông".
22 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11789)
Biết đến bao giờ quê hương mình sẽ được bình an, trù phú đem ấm no, hạnh phúc đến cho mọi người, để không còn những người cùng cực dầm sương
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10069)
Nhớ về anh, lòng bùi ngùi. Tôi thầm mong nơi quê xa anh đang vui cùng gia đình và con cháu vui hưởng một mùa Xuân trọn vẹn hạnh phúc…
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10278)
Hình ảnh em, nụ cười của em như quanh quẩn đâu đây như đưa tôi đi miết về miền xa xưa ấy. Nơi đó chỉ có em và tôi với lời yêu chưa ngỏ…
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11102)
Đã hơn 35 mùa Thu đi qua nơi xứ lạ quê người. Lại thêm một năm xa xứ. Nhìn lá thu rơi, chạnh lòng nhớ đến những mùa Thu nơi quê nhà với đầy ắp kỷ niệm
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11599)
Không khí chiến tranh, chết chóc ở khắp những trang thơ của một người từ những năm còn rất trẻ đã lao vào cuộc chiến triền miên bằng ấy năm. Người thanh niên có đôi mắt bướng bỉnh
04 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11771)
Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11122)
Hóa ra, ở quê hương anh con người bị tước đoạt nhiều thứ tự do mà tôi tưởng nó phải được tôn trọng bất cứ ở đâu, nơi nào có con người là phải được hưởng đồng đều như nhau
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11173)
Chúng tôi kính cẩn đặt nhẹ bó hoa xuống, ai đó vừa thắp mấy nén nhang còn nghi ngút khói. Đứng trước cảnh nầy tôi chợt muốn cất lên tiếng hát: “ Ai bao năm vì sông núi quên thân mình...