7:45 SA
Chủ Nhật
5
Tháng Năm
2024

MÙA ĐÔNG HOÀNG LIÊN SƠN & NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG - Nguyễn Nhơn

12 Tháng Mười Hai 20159:37 CH(Xem: 9978)

MÙA ĐÔNG HOÀNG LIÊN SƠN

Cuối Thu trên đất Mỹ, trời thấm lạnh

Nhớ về mùa Đông Hoàng Liên Sơn

Cuối tháng chạp, một chín bảy sáu

Hai ngàn “cải tạo viên” Miền Nam

Đáp tàu Hồng Hà ra Bắc “đi du học”

Trên sông Lòng Tàu, tàu trôi êm ả

Cửa biển Cần Giờ lướt qua lúc chiều buông

Một bạn tù lắc lư thổ huyết láng lay

Trên chiếc tàu sóng vùi, gió vập lúc đêm về

Trong âm u, bỗng hiện lên ánh hào quang

Quanh thân người tù nho nhã, hiền lành

Người tu sĩ thánh thiện Nguyễn Văn Thuận

Trong cỏi mông lung, người tù thấy lòng êm ả

Mường tượng ánh sáng kia soi chiếu đường về

Đổ bộ Bãi Cháy, Hải Phòng

Sau ba ngày đêm lắt lay trên Biển Đông

Một nửa nhắm Cao Bằng, Lạng Sơn thẳng tiến

Một nửa rẻ về Tây Bắc Hoàng Liên Sơn

Trung tâm Cải tạo Trung ương số 1, Lào Kay

Mùa Đông năm ấy thật là khắc nghiệt

Ngày khổ sai trên đỉnh đồi gió lộng rét căm căm

Đêm về khí núi lạnh buốt xương, nhức óc

Suốt canh trường dựa cột ngồi run rẩy

Sức mỏn, hơi mòn, chợp mắt lúc tàn canh

Ngày tháng trôi qua biền biệt đến cuối Đông

Một buổi sáng, tỉnh giấc nhìn ra song cửa

Hoa bang nở rộ, trắng núi đồi

Mùa Xuân đến đem lại sức hồi sinh

Cửa tù mở, nhìn phía xa xa

Đỉnh Fansipan tuyết phủ, lắp lánh ánh thiều quang

Cụm mây trắng lững lờ trôi như tranh thủy mạc

Lòng người tù êm ả giữa ánh xuân quang

Nguyễn Nhơn

ớ mùa đông

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Cái không khí lạnh từ phương bắc ùa về bất chợt, khiến cho dân Sài Gòn phải co ro khi màn đêm buông xuống, vùng đất này đã từ lâu chỉ thuần hai mùa mưa và nắng , do vậy mà năm ấy tôi mới biết thế nào là cái lạnh thật sự của mùa Đông .

Nhìn tờ lịch treo trên tường đã là hai mươi bốn tháng mười hai, vậy là một mùa Noel lại về với quê hương trong thời chinh chiến, tuy sống trong thủ đô nhưng hằng đêm tôi vẫn nghe tiếng súng đì đùng từ xa vang vọng về, thỉnh thoảng dỏi mắt về phía xa xa nơi tiền tuyến, thấy những đóm mắt hỏa châu soi sáng trong đêm trường khiến tôi có cái cảm giác man mác buồn và bất an trong lòng khi quê hương vẫn còn tràn lan cơn binh lửa .

Buổi học sáng hai mươi bốn nọ tôi thấy sao thời gian dài lê thê, bởi cả đám bạn tôi không kể lương hay giáo, chúng tôi hẹn cùng nhau đêm này phải ra trung tâm Sài Gòn để xem cái không khí đêm giáng sinh ở Nhà thờ Đức Bà ra sao thay vì hưởng Noel nơi vùng ven đô như mọi năm .

Không biết có phải vì háo hức mong cho cuộc vui mau đến hay chăng, mà mấy nàng trong nhóm của chúng tôi chểnh mãng việc học, các cô nàng cứ châu đầu vào nhau to nhỏ bàn bạc khi đêm về sẽ mặc quần áo , giày dép và trang điểm ra sao. Lúc bày trên bục giảng thầy Khoa đang say xưa giảng bài, bổng dưng có tiếng khúc khích cười từ “Xóm nhà lá” nơi cuối lớp vang lên, khẻ châu mày thầy Khoa ném cái nhìn qua đôi mục kính, thấy các cô nương đang ” họp chợ” thầy bèn gỏ mạnh cây thước kẽ trên bàn, âm thanh vang dội khiến các cô nàng hốt hoảng im thin thít , chỉ cây thước kẽ về phiá mấy ” bà tám” thầy Khoa nói :

– Nè nè mấy em ngồi chổ bàn của em Nhàn lên hết trên đây cho tui, giờ học không lo nghe tui giảng bài mà nói chuyện rân trời ai chịu đời cho thấu.

Cả bầy ” Thiên nga ” lần lượt đứng xếp hàng nơi bục giảng, gương mặt các nàng lúc này chẳng nàng nào có mùa xuân, thầy Khoa cất giọng hỏi :

– Đâu nãy giờ nói gì với nhau đâu, kể cho tui nghe coi, phải nói cho đúng sự thật nghe, cố tình nói sai là tui giải giao các em cho thầy giám thị tính sổ với mấy em luôn.

Con Nhàn là cái đứa trong nhóm “xóm nhà lá” đồng lòng tôn là bậc đàn chị của nhóm, có lẽ vì cái danh vị này nên Nhàn vội lên tiếng trả lời :

– Thưa thầy ! Tụi em… Tụi em…

Thấy thái độ rụt rè của con Nhàn thầy Khoa mĩm cười và nói :

-Tụi em…Tụi em đang bàn chuyện đi chơi đêm nay đúng không ?

Như sắp chết đuối mà vớ được cái phao, Nhàn không xác nhận đúng sai mà nó hỏi vặn lại thầy Khoa:

-Ủa sao thầy hay quá vậy , chuyện gì thầy cũng biết hết trơn .

Thầy Khoa cười to lên khiến cái kiếng đang nằm trên sóng mũi giật giật lên theo tiếng cười của Thầy, đợi cho cảm xúc lắng xuống thầy Khoa mới nói:

-Tui cũng từng mang tâm trạng như các em thôi, ngày trước mỗi lần đến Noel,cái không khí chộn rộn của phố xá nó lây lan vô không khí của học đường, tui cũng từng bị thầy bắt tại trận như các em hôm nay. Vì tính chất quan trọng của bài tui đang giảng mong các em chăm chú nghe để làm bài cho tốt, tôi tha cho các em lần này, nên nhớ không có lần sau đâu nhé.

Được thầy tha cho một bàn thua trông thấy nên cả đám con gái “tội đồ” này cùng đồng thanh la lên:

-Chúng em cám ơn thầy ạ !

Như muốn tạo không khí vui vẻ cho buổi học,thầy Khoa nói đùa theo:

– Thôi được rồi, tui lấy cám nuôi heo còn ơn thì trả lại cho mấy người đó.

Sau câu nói của thầy cả lớp cười vang lên khiến cho buổi học hôm ấy đã hằn in lên trí nhớ chúng tôi chắc chẳng bao giờ phai nhạt.

Trời về khuya gió lạnh thổi thốc từng cơn, trên đường xe cộ đông đúc, khách bộ hành phải chen chúc nhau trên vỉa hè, nam thanh nữ tú cặp kê cùng nhau đến nhà thờ để mừng thánh lễ, không khí thật vui và đầy màu sắc, chúng tôi cũng từng cặp, chở nhau bằng xe đạp, đoạn đường từ chợ Gò vấp để ra được đến nhà thờ Đức Bà phải qua nhiều dốc, cái dốc mệt nhất là dốc cầu Bông vì nó cao hơn những cái dốc khác trên suốt con đường chúng tôi đi, sau lưng tôi trên cái “bọt-ba-ga” (porte bagage) là con Nhàn, hôm ấy Nhàn vẫn mặc cái áo dài trắng như những hôm đi học, cũng may Nhàn có thân hình mảnh mai nên cái thân ròm của tôi cũng bớt mệt nhọc khi đưa nàng đến nơi, tội nghiệp nhất là Thằng Xuân nó kết thân với con Xinh từ lâu, hai đứa thật xứng đào xứng kép, thằng Xuân thân hình bệ vệ còn con Xinh thì thân hình hơi đẫy đà nên khi chở con Xinh đến nơi thì cái áo của thằng Xuân ướt nhẹp như vừa mắc phải cơn mưa giữa mùa đông giá buốt, đang hổn hển thở vì mệt nhưng khi nghe con Xinh thỏ thẻ hỏi :

-Anh Xuân chở Xinh có mệt lắm không?

Không cần hỏi chỉ cần nhìn gương mặt thằng Xuân thì tôi cũng có câu trả lời rồi, nhưng khi nghe nó trả lời với con Xinh thì trong bụng tôi nói thầm ” Thằng quỷ Xuân này dóc tổ “, nhưng lúc này tôi mới nghiệm ra sức mạnh của tình yêu là đây .

– Ối xời , Xuân chở Xinh đi cùng trời cuối đất cũng chẳng biết mệt là gì, ba con dốc lẻ lẻ như dốc cầu Bông ở Đakao nhằm nhò gì .

Nghe Xuân nói vậy . Xinh lấy làm vui ra mặt,nó mở cái bóp lấy cái khăn mù xoa màu hồng thơm mùi nước hoa thật ngọt, nó chậm những giọt mồ hôi còn đọng trên gương mặt thằng Xuân, Tôi thấy hai đứa thể hiện tình cảm dành cho nhau thật nồng nàn và sâu lắng, tôi thầm ước ao sao Nhàn không có cái cử chỉ chăm sóc mình như con Xinh đối với thằng Xuân nhỉ , sau này thì tôi mới biết hai đứa tôi tuy có cảm tình cùng nhau nhưng chưa ai dám thố lộ công khai, Nhàn thì e ấp còn tôi thì đúng là ” thỏ đế ” nên tình cảm chúng tôi nó cứ như lục bình trôi sông .

Gửi xe xong chúng tôi cùng nắm tay nhau rảo bước đến nhà thờ, trong đầu tôi chợt nhớ những bản nhạc tình trong mùa Noel …

” Chúa ơi ! Con là người ngoại giáo , trót yêu , yêu một người có đạo …”

” Chắp tay con quỳ lạy chúa trên cao, tuy con sinh ra là người ngoại đạo, nhưng chủ nhật thường hay đi xem lễ …”

Len lỏi qua những dòng người đông đúc, chúng tôi cũng vào được gần cửa chính của Vương Cung Thánh Đường, đứng nép sát bên Nhàn hương thơm da thịt của nàng lan tỏa vào mũi tôi khiến tôi ngây ngất những tôi cố gắng kiềm chế những ý nghĩ đen tối vì mình đang cùng một con chiên của Chúa đang mừng thánh lễ chờ giờ phút thiêng liêng của đêm Chúa Giáng Sinh . Tôi chợt nhớ lại những bài hát trên diễn lại mối tình của người tuy khác tôn giáo mà chàng trai nọ thường xuyên đi lễ với người yêu sao giống tình trạng của tôi đêm Noel ấy vô cùng, nhìn lên bàn thờ tượng chúa trên thập tự giá . Nhìn tượng chúa Hài đồng trong hang đá thật to , nhìn đức cha đang rao giảng các bài thánh kinh, nhìn những con chiên đang cung kính đã khiến tôi một người ngoại giáo cũng dâng lên một niềm tin dạt dào về tình yêu và những phép lạ của ngài ban cho loài người. Liếc nhìn Nhàn tôi thấy nàng như đang nguyện cầu cho người mẹ tật nguyền của mình được mãi mãi bình an trong vòng tay của Chúa, bất giác tôi cũng thầm nguyện cầu cho mẹ của Nhàn đươc nhiều may mắn để bù đắp lại khiếm khuyểt bà đang mang .

Tan lễ chúng tôi cùng nhau trở về, đến dốc cầu Bông xe đang bon bon đổ dốc, bổng đâu từ trong hẻm có hai tên nhóc tì phóng xe đạp tông ngay vào xe tôi khiến tôi té lăn bò càng trên đường, Nhàn thì may mắn hơn chỉ bị té nhẹ nên không mảy may gì cả chỉ tội cái vạt áo dài bị rách một chút.

Thằng Xuân đến đở tôi dậy nhưng chân tôi bị đau điếng phải bước đi khập khểnh, rốt cuộc Nhàn phải đèo tôi về, ngồi sau lưng nàng một lần nữa tôi ” nghe ” được hương thơm dịu mát của Nhàn, đã vậy Nhàn còn sợ tôi ngồi không vững nàng yêu cầu tôi quàng tay ôm qua hông nàng càng khiến tôi có cảm giác ngất ngây khó tả, lúc này tôi lại thầm cảm ơn hai tên nhóc kia đã vô tình tạo điều kiện cho tôi cái cơ hội ngàn năm một thuở này .

Nhưng ngồi sau để Nhàn chở tôi tôi thấy nó kỳ kỳ sao đó vì nó giống như cái “rờ mọt” (la remorque) đang kéo cái đầu xe .

Tiệc” rờ vi dông” (réveillon) ở nhà Nhàn kết thúc . Tôi ra về mà trong lòng vẫn còn vương vấn cái mùi hương trinh nguyên của người mình yêu mến .

Tôi nhập ngũ ra chiến trường, mùa Noel đầu tiên xa nhà tôi nhớ gia đình lắm, nhớ cô bạn học tên Nhàn đã có một đêm Noel ngọt ngào bên nhau năm nào, Đêm Noel đầu tiên ở chiến trường An Lộc, phía xa xa ngoài vành đai thị xã cũng râm ran tiếng súng , cũng hỏa châu xoay ngang lưng trời , trong đơn vị tôi nằm ngủ cạnh hang đá do anh em đơn vị tự làm , cũng Chúa Hài đồng . Cũng máng cỏ . Thiên thần vây quanh, những dây đèn màu nhấp nháy liên tục nơi hang đá khiến tôi liên tưởng đến các vì sao trên trời cao đang soi sáng cho trần thế, và cũng để soi sáng cho những người yêu thương tìm đến để cùng nhau sống muôn đời bên nhau.

Đêm . 22.11.2015

 

Hai Hùng SG

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Tư 2014(Xem: 11354)
Người đẹp quay đầu lại nhoẽn miệng cười. Nhìn em đi ngang qua làn bụi mỏng tui thấy phận đời mình cũng chưa đến nỗi nào. Nó đang nở hậu trước mắt
03 Tháng Tư 2014(Xem: 10560)
Canh hến sao bây giờ ăn thấy rất đậm đà. Và cũng hình như có những giọt nước mắt của tôi đang rơi vào chén cơm canh hến của mình.
03 Tháng Tư 2014(Xem: 11063)
Tôi đã thấy lại quê hương qua bóng dáng Mẹ tôi, Chị tôi, Bạn tôi và rất nhiều sắc màu thân thương của hình ảnh những nơi mà tôi đã xa cách từ lâu
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13881)
anh chị vẫn mĩm cười, tiếp tục dìu nhau trên hành trình của cuộc đời còn lại, dù ngay cả trong tận cùng cơn đau kinh hoàng của thể xác…
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13669)
Nếu mùa Xuân bên này còn tuyết sẽ nhắc tôi nhớ bên kia là mùa hoa bưởi. Phải chi có ai gửi cho tôi cành hoa bưởi trắng từ quê nhà
29 Tháng Ba 2014(Xem: 10634)
Anh nói rằng: Nếu nàng làm được các công việc khó khăn này thì mới chứng tỏ là nàng thực sự yêu anh
28 Tháng Ba 2014(Xem: 9519)
Cảm thương con ta cho con toại nguyện. Ta cho nó bên con không rời xa nửa bước.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10830)
Nhưng sự xót xa, nuối tiếc nào đối với cha mẹ mình giờ cũng đều muộn màng, vì các Người đã ra đi, đi mãi không bao giờ về nữa.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10616)
Ông cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ngực ông phản ứng bằng một cái nấc khô khốc và hầu như chung quanh ông không có một chút dưỡng khí nào!
21 Tháng Ba 2014(Xem: 9970)
Trẻ già hai tuổi lòng như một. Tết đến, trao nhau lời chúc mừng Tổ ấm yên vui, gia thế thanh Cây vườn tươi tốt hoa viên hứng
21 Tháng Ba 2014(Xem: 49983)
sinh ngữ, văn chương và triết học. Hai lãnh vực sau đấy là phạm trù chuyên môn của thầy Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Ba 2014(Xem: 10582)
Cửa kia năm trước ngày này Người vay hoa thắm hoa lây má hồng Người hoa giờ biết đâu trông Hoa không người, vẫn gió đông cợt đùa
14 Tháng Ba 2014(Xem: 9540)
Tôi đang bắt đầu từ những âm số của nợ nần, của những lời thị phi, của nụ cười đã tắt, niềm vui đã chết, hi vọng đã tan hoang.
08 Tháng Ba 2014(Xem: 10067)
Thật sự tôi không hãnh diện về những gì mình đã thực hiện được mà buồn vì mình không làm được gì nhiều hơn cho các em học sinh.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 9938)
Tôi tự nhiên chảy nước mắt hồi nào không hay. Thương Mẹ nhiều mà thương ảnh không ít. Đàn ông đàng ang mà khóc Mẹ như mưa
06 Tháng Ba 2014(Xem: 10421)
Để ta đọc lại thơ chàng, con tim cũng trở lại bồi hồi. Cám ơn thi ca. Cám ơn người thơ Võ Đình Tuyết.
01 Tháng Ba 2014(Xem: 11333)
Tự dưng em ghét cơn mưa sáng nay đã chở mùa về, làm em nhớ sóng sánh đáy mắt ngày xưa làm em thẹn thùng ngó hoài xuống đất,
28 Tháng Hai 2014(Xem: 11437)
Buổi học hôm nay là buổi học hoàn hảo nhất trong năm của tôi nếu không nói là buổi học mà tôi bằng lòng nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
27 Tháng Hai 2014(Xem: 9833)
Thêm vào rồi lại bớt ra, Món nào ấp ủ tình xa đậm đà. Gởi Anh đôi bốt Bốt Bata , Ấm chân vững bước đạp chà gốc gai
26 Tháng Hai 2014(Xem: 10589)
Một tội ác toàn hảo không có nghĩa là không có kẽ hở nhỏ. Một kịch sĩ đại tài không có nghĩa là đánh lừa được tất cả mọi người bằng vai trò của mình
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11064)
Cảm giác đau lòng khi nhìn thấy những tên bộ đội ngơ ngác đi giữa lòng thành phố như những thằng cả đẫn, vậy mà 1 quân lực hùng mạnh phải thất bại, những tên bộ đội quân phục nhàu nát
25 Tháng Hai 2014(Xem: 10558)
Ngày xưa ở tù là điều ô nhục trọng đại. Tuy nhiên phải làm điều tội lỗi nặng nề như trộm cướp, giết người thì mới ở tù.
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11296)
Huy Phương yễm trợ qua ngòi bút của ông. Huy Phương nếu có đạt đích điểm lão niên thượng thọ, tôi tin tưởng tâm tư ông vẫn cảm thông vói giới trẻ, các em trẻ xông xáo vì danh dự cộng đồng, vì tiền đồ của dân tộc.
23 Tháng Hai 2014(Xem: 10285)
Những giấc mơ mang theo trong tâm khảm qua 60 năm rồi, như bóng câu qua cửa, những giấc mơ hay những hoài niệm đẹp đẽ trong tâm tưởng, vẫn còn trong thao thức dẫu có buồn.
14 Tháng Hai 2014(Xem: 12079)
một buổi tối tôi đã nhìn thấy biển đêm, nhìn thấy quê hương tôi mờ mịt. Tôi quên mất quá khứ, tôi không có tương lai. Và hiện tại? Tôi là "con chim ẩn mình chờ chết"...
14 Tháng Hai 2014(Xem: 9665)
anh bây giờ thật nhẹ nhàng và không bị bất cứ một trở ngại nào từ tấm thân tứ đại nặng nề nữa phải không anh?
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10654)
Bài viết nầy để tưởng nhớ nhà thơ Thái Thụy Vy, người “con cưng” của Cù Lao Phố. Chúc anh an nghỉ nơi Cõi Phúc. Vĩnh viễn chia tay!
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10706)
Được vậy, chúng ta sẽ sớm giành lại Quê Hương mến yêu, trở về làng cũ, sống lại những ngày thanh bình, ăn những cái Tết đầy hương vị như xưa.
12 Tháng Hai 2014(Xem: 9556)
Từng tuổi này rồi tại sao mình vẫn còn bâng khuâng, ước vọng và tìm hoài những ý nghĩa thật sự của hai chữ "Quê Hương" Buồn thật
08 Tháng Hai 2014(Xem: 9302)
vì thiển nghĩ không lời nào chuyên chở tình cảm sâu đậm hơn trong lúc nầy, như một lời tiễn biệt cho tôi cho bạn bè khi có thêm hai chiếc ghế còn bỏ trống…
29 Tháng Giêng 2014(Xem: 9374)
Các bạn sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc trong tầm tay, trong sự vừa đủ, trong sự cảm thông và trong những nụ cười.
26 Tháng Giêng 2014(Xem: 10338)
chạy dài theo dòng lịch sữ hiện lên trên tờ giấy trắng trinh nguyên, những cái tên mà tui lúc nào cũng có cái cảm giác trịnh trọng đàng hoàng
25 Tháng Giêng 2014(Xem: 13622)
tôi hình dung quang cảnh Biên Hoà chuẩn bị đón xuân và Tết mà lòng cảm thấy nao nao. Những hình ảnh quen thuộc của tỉnh Biên Hòa vẫn còn đậm nét trong tôi…
18 Tháng Giêng 2014(Xem: 11201)
cùng chia sẻ tình yêu thương với những mảnh đời bất hạnh “ Thương Phế Binh QLVNCH của Tỉnh Biên Hòa”. Kính mong đựợc tất cả quý đồng hương và thân hữu đón nhận và nhiệt tình ủng hộ.
14 Tháng Giêng 2014(Xem: 10199)
Lướt mắt trên những tạp chí cũ và những tựa đề sách, tôi cố ý chờ nghe Uyên nói. Nhưng vì cô cứ lặng thinh nên sau cùng tôi phải lên tiếng:
13 Tháng Giêng 2014(Xem: 11515)
với những hành trình dài và gập ghềnh trong cuộc sống mà mình còn giữ được những tâm tình như vậy thật không phải là hạnh phúc và may mắn lắm sao?
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 12202)
thế nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm bia chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời tưởng nhớ.
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 10592)
Chúng tôi tự vỗ về nhau trong một thú đau thương cùng tột. Trên lưng tôi không bao giờ phai mờ dấu vết của Quỳnh và tôi cũng biết trên vùng “đồi núi” cô ít khi lặn chìm những dấu răng cuồng loạn tôi.
02 Tháng Giêng 2014(Xem: 10424)
người Việt hải ngoại không khỏi mang tiếng xấu lây khi họ đã quá bần cùng và chúng ta đi đâu cũng không dám ngẩng mặt nhìn đời
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10858)
hôm nay còn lại một mình đến để tiển biệt Việt Dzũng. Xin được một lời cám ơn chân thành và cầu nguyện linh hồn Việt Dzũng an nghĩ chốn vĩnh hằng.
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 9935)
Thật ra Saigon lúc này đang có cuộc chiến tranh của nó. Những tin đồn đủ loại áp lực lên nỗi lo âu của người thành phố như hơi nước trong nồi súp de. Rồi xuống đường, biểu tình, phe nhóm, đảng phái, tôn giáo, truyền đơn..
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11476)
Ước mong Huỳnh Thị Hy Vọng, cùng với Trần Thị Thương Nhớ, Nguyễn Thị Sài Gòn, Lê Văn Lưu Vong…biết con đường phải đi để đưa Việt Nam trở lại với vị trí "minh châu trời Đông".
22 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11792)
Biết đến bao giờ quê hương mình sẽ được bình an, trù phú đem ấm no, hạnh phúc đến cho mọi người, để không còn những người cùng cực dầm sương
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10072)
Nhớ về anh, lòng bùi ngùi. Tôi thầm mong nơi quê xa anh đang vui cùng gia đình và con cháu vui hưởng một mùa Xuân trọn vẹn hạnh phúc…
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10281)
Hình ảnh em, nụ cười của em như quanh quẩn đâu đây như đưa tôi đi miết về miền xa xưa ấy. Nơi đó chỉ có em và tôi với lời yêu chưa ngỏ…
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11106)
Đã hơn 35 mùa Thu đi qua nơi xứ lạ quê người. Lại thêm một năm xa xứ. Nhìn lá thu rơi, chạnh lòng nhớ đến những mùa Thu nơi quê nhà với đầy ắp kỷ niệm
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11605)
Không khí chiến tranh, chết chóc ở khắp những trang thơ của một người từ những năm còn rất trẻ đã lao vào cuộc chiến triền miên bằng ấy năm. Người thanh niên có đôi mắt bướng bỉnh
04 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11775)
Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11126)
Hóa ra, ở quê hương anh con người bị tước đoạt nhiều thứ tự do mà tôi tưởng nó phải được tôn trọng bất cứ ở đâu, nơi nào có con người là phải được hưởng đồng đều như nhau
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11180)
Chúng tôi kính cẩn đặt nhẹ bó hoa xuống, ai đó vừa thắp mấy nén nhang còn nghi ngút khói. Đứng trước cảnh nầy tôi chợt muốn cất lên tiếng hát: “ Ai bao năm vì sông núi quên thân mình...