Ba lần đi ăn sáng mà hổng biết ai trả tiền, khi kêu tính tiền, quán nói, của chú có người trả rồi . Đi chợ mua đồ đưa tiền lớn , người bán nói , chú đi mua cái gì đi lát chú ghé trả, không thì bữa nào chú trả cũng được . Sài Gòn sao mà kỳ ghê .
Bắc Nam một dãy sơn hà
Saigon thủ phủ của người Miền Nam
Giang sơn một dãy đều chung
Saigon cũng chỗ quê hương nhiều người
SÀI GÒN KỲ VẬY ĐÓ
Luôn chia sớt và đùm bọc nhau!
Lá rách đùm lấy lá tả tơi!!
Đúng rồi rất kỳ cục đến dễ thương
Và không bao giờ quên được cái kỳ cục này.
Cái kỳ cục của người Sài-Gòn, sao mà nghe nó rất dễ thương cũng như đặc trưng cái giọng điệu quá mộc mạc, êm ái làm sao đó, lúc còn nhỏ tí teo không ăn sáng ở nhà, gia đình cho năm cắt (50 xu) tiền lúc đó có giá trị lắm, ra quán bà ba ở đầu hẻm, hỏi mua tô bún riêu, tô bún bự chà bá lửa, làm sao ăn cho hết, nhưng cũng ráng nuốt cho hết, bây giờ nhớ lại cảnh này sao mà nhớ cảnh xưa quá , nhớ giọng nói, cứ chỉ, cũng như nghĩ lại sao nó quá thân thương làm sao, hy vọng những kỷ niệm khó quên đó không bao giờ quên được, mặc dù tuổi đã già, cảm ơn nhiều, tác giả ơi.
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Con nhỏ hỏi dĩa cơm nhiu
Bả kêu 25k nha
Cái nó biểu bỏ bớt thịt ra được hông dì, con hông đủ tiền.
Cái bả hỏi chớ mày có nhiu
Con nhỏ kêu dạ 20k
Bả phủi tay xời, thì ăn đi mốt trả tao sau.
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Thằng sinh viên ra chợ hỏi mua cá
Chị bán cá hỏi em ở ngoải mới vô học hả
Thằng nhỏ dạ
Cái chỉ kêu thương hen, vô mình ên hả cưng, mốt mua gì nói chị, chị chỉ chỗ mua cho ngon nghe hơm. Cá của cưng nè, đưa 10k được rồi. Mai ghé nha!
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Lái xe buýt lương tháng nhiu hổng biết, nhưng cứ để ngay cửa lên xuống cái rổ nho nhỏ, có tiền lẻ, có kẹo, có bao nilon, cho ai cần thì lấy mà xài. Mà kỳ hơn là hổng cho ai bỏ vô thêm. Bao đồng thấy ớn!!!
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Đi Thảo cầm viên chơi thấy có cái bà kia bả khùng muốn chết. Bán đồ hông lo bán, tối ngày đi cho mấy con sóc ăn. Chắc bả giàu lắm há?! Nhìn mấy con sóc chạy lon ton theo bả, thấy cũng cưng!!!
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Đi 1 khúc là thấy nước uống miễn phí, đi 1 khúc là thấy bánh mì miễn phí. Lâu lâu lại thấy cắt tóc miễn phí cho người nghèo, trẻ lang thang, hay đánh giày, sửa giày miễn phí cho người bán vé số, người già neo đơn... Làm như dư tiền quá hông biết làm gì hay sao á ha?!?
SÀI GÒN TÁNH KỲ
Tết nhà người ta đông thiệt đông, dzui thiệt dzui.
Tết Sài Gòn vắng hoe!!! Một hai bữa đầu thấy thích thích, vì chạy sướng rơn. Bữa sau bắt đầu thấy buồn buồn, thấy nhớ cái đặc sản kẹt xe, nhớ mấy xe hủ tíu gõ, nhớ luôn mấy tiếng lạch xạch-lạch xạch cạo gió giác hơi...
Sài Gòn nó cũng kỳ lắm!!! Kỳ lắm luôn...
Nên mới nói..."Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn."
Nguồn: Nguyễn Thái Sơn
Gửi ý kiến của bạn