Lúc còn nhỏ 7,8,9,10 tuổi..tôi được nghe cải lương mỗi ngày...vì Ba tôi mở Radio bất cứ khi nào trên Đài phát thanh có phát chương trình cải lương..nhất là buổi trưa...nghe riết đâm ra ghiền và thích...Ông lại còn có dĩa hát nữa...mỗi tối Ông rảnh rổi lại mở cải lương và những bài ca Vọng cổ..của Út Trà Ôn , Út Bạch Lan...v..v.
Má tôi thì không quan tâm...ông mở gì thì nghe nấy..là người đàn bà...mà là mẫu người đàn bà miền Nam chỉ lo tề gia nội trợ, phục tùng chồng con..từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thấy Má Ba tôi lớn tiếng gây gỗ nhau một lần duy nhất.
Và Má tôi chợt im bặt.. bỏ đi ngay và tiếp tục công việc thường ngày của mình...khi Bà chợt thấy tôi...đứng ngây người...nhìn..Ông Bà đang lớn tiếng với nhau..
Và một lần đó..đến sau nầy...tôi chưa thấy lại một lần nào nữa..
Trở lại bài Vọng Cổ " Tình Anh Bán Chiếu"..nó thật ngọt ngào và tình yêu phơi phới của anh bán chiếu..dành cho cô gái mà anh thầm yêu trộm nhớ...nó như sự dạt dào cuả những dòng sông khi xuôi về phương Nam..nó đến tự nhiên và không đạt được niềm mơ ước thì anh bán chiếu xem như con nước ngọt ngào đã xuôi ra biển cả.
Ôi nó đơn giãn vô cùng.
Đơn giãn và không trách hờn..
Đúng là người miền Nam..
Dòm thấy chợ chiếu này, làm cho ta nhớ tới Soạn giả Viễn Châu. Tài năng của ông được xếp vào hạng thượng thừa trong nền cổ nhạc.
Là soạn giả của 70 tuồng cải lương và trên 2.000 bài vọng cổ. Nhờ vào "những đứa con tinh thần" của ông, mà rất nhiều nghệ sĩ thời ấy đã thành danh...
Đó là những Út Bạch Lan, Thanh Hương, Thanh Nga, Ngọc Giàu, Lệ Thủy, Bạch Tuyết, Út Trà Ôn, Thành Được, Hữu Phước, Thanh Sang, Phương Quang, Minh Cảnh, Minh Vương...
Ngoài ra, ông cũng là một nhạc sĩ có tên gọi là Bảy Bá, là tay tuyệt kỹ đàn tranh, được xem là độc nhất vô nhị cho đến tận bây giờ chưa có người thay thể nổi.
Nhắc đến bài vọng cổ Tình Anh Bán Chiếu của ông, thì không thể không nhắc đến đệ nhứt danh ca Út Trà Ôn. Đã trình bày bài ca cổ nói trên, không một ai sánh nổi.
Xin nói lướt qua một chút nội dung bài ca cổ :
Đó là lời tâm sự của một chàng trai quê ở Cà Mau mưu sinh bằng nghề bán chiếu.
Khi ghe chiếu anh cập bến ở dòng kinh Ngã Bảy Phụng Hiệp tỉnh Hậu Giang...Anh được một cô gái đặt làm đôi chiếu và dẫn anh đến tận phòng riêng để đo ni chiếc giường.
Một thời gian sau, anh trở lại để giao đôi chiếu như đã hẹn, thì cô gái đã sang ngang rồi....
Cô có biết đâu anh chàng bán chiếu đã trộm nhớ thầm thương mình ở lần gặp gỡ đầu tiên. Còn anh chàng bán chiếu bông thì cảm thấy tủi cho thân phận của mình.
Vì sao ông có cảm hứng để viết lên bài vọng cổ được ăn khách có một không hai này ?
Soạn giả Viễn Châu nhớ lại, có một lần ông từ Bạc Liêu dìa Sài Gòn, tới khu chợ nổi Phụng Hiệp thì xe hơi chết máy dọc đường phải đậu lại sửa...
Trong lúc đang ngồi nghỉ, ông chợt thấy một chàng trai tay ôm đôi chiếu đứng giữa trời trưa nắng trước một căn nhà cửa đóng then cài, như đang chờ một ai đó...
Xa xa đằng kia thì ông thấy có dòm thấy một đám cưới... Hình ảnh đó tạo cho ông một cảm xúc dâng trào như đã hóa thân mình thành anh chàng bán chiếu...
Thế là một siêu phẩm Tình Anh Bán Chiếu ra đời vang danh bốn cõi, nổi danh như cồn. Người trình bày là danh ca Út Trà Ôn cũng nổi tiếng không kém cạnh...
Sau này cũng có rất nhiều kép hát thể hiện bài ấy, mỗi người một vẻ ai cũng có cái hay riêng. Nhưng người mộ điệu vẫn thích nghe Út Trà Ôn hơn ai cả.
Hiện tại bây giờ, số bài vọng cổ được sáng tác rất nhiều, nhiều vô số kể, nhưng phần lớn làm thất vọng người nghe...
Trong khi đó, người mê cổ nhạc, ai mà không mê Tình Anh Bán Chiếu của Viễn Châu qua giọng ca của Út Trà Ôn...
Họ mê vì bài ca có chất tự sự, mộc mạc chân phương. Nhưng có sự cuốn hút lạ thường...
Bấy nhiêu đó cũng khẳng định được rằng bài Tình Anh Bán Chiếu xứng đáng là "bài vọng cổ vua" của làng cổ nhạc miền Nam Việt Nam thời ấy và tận đến bây giờ...
Vì vậy, khi đã biết sử, ta không thể sống tồi tàn, bệ rạc, ăn cắp của công, vì cha ông ta, cách đây mấy trăm năm đã sống có nhân cách, sống tử tế, sống lương thiện.
Chỉ có một câu lục và một câu bát, một câu ca dao có tổng cộng chỉ 14 chữ mà ông bà mình kể lại một thiên anh hùng ca của những người dân Việt bất khuất.
. Lâu lâu nhớ đến ông, nước mắm thắm duyên nhau mà ông Sáu, tôi vẫn hình dung ra được ông bận đồ ta trắng, tóc búi tó, như một ông tiên mà không cần thi ca đánh bóng.
nhờ sự chỉ đạo kiên quyết của Tướng Đảo, tất cả đều là những yếu tố quan trọng giúp đánh bại được những cuộc tấn công của quân CSBV trong những ngày đầu tiên.
nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện giữa cô bé 16 tuổi tên Trúc và anh chàng học sinh nghèo tên Khải hơi giống chuyện cổ tích của một thời đã qua, nay khó có nữa
Những mảnh đời méo mó qua những mẩu đối thoại thô tục (thượng dẫn) của những kẻ may mắn sống sót đến được bến bờ, cùng với oan hồn của hàng triệu sinh linh
Và tôi lại nghĩ: bọn… ’đỉnh cao trí tuệ’ này không tình không nghĩa, hữu thủy vô chung, tiền hậu bất nhứt. . . thì làm gì biết được Tiết Nhơn Quí là ai?“.
Chính người da trắng văn minh đã cầm súng chiến đấu sống_chết với người da trắng và đấu khẩu không khoan nhượng trên các diễn đàn, mặt trận chính trị, tôn giáo và văn hoá để giải phóng cho nô lệ da đen.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.