Tôi trằn trọc không ngủ được. Đêm
nay tôi với con nhỏ bạn thân nối khố từ thời Tiểu học mới liên lạc nói chuyện với
nhau qua Web cam. Hai đứa nhìn được mặt nhau vui quá. Bao nhiêu chuyện được lôi
ra kể và cười như nắc nẻ.Tôi thấy nó cũng không đến nổi già, giọng nó vẫn còn
trẻ trung, tiếng cười vẫn dòn và đôi mắt vẫn còn sáng lắm. Cụ thể là nó nói
chuyện với tôi không đeo kính trong khi tôi phải dùng 4 con mắt mới nhìn thấy nó
qua màn ảnh. Nhỏ Yến cười hỏi tôi:
-Ông Trai có khoẻ không mậy? Ổng thức hay ngủ.
-Ổng đang nằm trên giường nè, đang nghe tụi mình nói mà cười
cười. Tôi trả lời nó.
-Ừ vậy cũng tốt, ổng biết mày đang tám với tao chứ không phải
tám với giai.
Và như vậy hai đứa nói chuyện tới hơn 1 giờ sáng. Khi nhìn đồng
hồ, tôi giựt mình la lên:
-Thôi! Mai tiếp đi, tao đi ngủ. Mất giấc là không ngủ được,
bây giờ hơn 1 giờ rồi mày ơi!
Và thế là tôi tắt máy, sửa tư thế
cho chồng, đắp mền lại cho anh và lên giường. Thế nhưng giấc ngủ không đến với
tôi, Tôi trằn trọc, xoay qua trở lại. Ông chồng đã ngủ say, tiếng ngáy của anh
kéo dài lên xuống từng hồi. Tiếng ngáy âm thanh kỳ cục, lên xuống, to nhỏ, khi
dài, khi ngắn, khi như bị nghẹt ở đâu đó, khi thả dài gầm gừ trong cuống họng,
khừ khừ, ồ ồ, è è...khó chịu. Không thể đi qua phòng khác ngủ vì phải để coi
chừng khi anh ấy trở giấc giật mình. Tôi nằm yên, đếm hơi thở mình. Nam mô A
Di ... hít vô sâu xuống. Đà Phật... thở ra, A Di Đà ...và tôi lặng lẽ đi vào giấc
ngủ...




Tôi thấy mình cởi xe đạp quẹo vô cái
cổng nhà, con chó Ky chạy ra mừng rỡ, Ba tôi đang đứng trước hiên dáng như chờ
đợi. Tôi ngừng xe sau nhà, dưới tàn cây vú sửa đang sai oằn những trái. Ba tôi đi
dưới tàng cây Lê Ki Ma hướng về hai mẹ con tôi. Tôi ngừng xe, đở con bé xuống.
Bé Mỹ Linh nhanh nhẩu khoanh tay:
- Thưa ông ngoại, bà ngoại, con đi học dìa.
Má tôi đang đứng hái vú sửa ngừng lại
nhìn hai mẹ con tôi, cười cười:
-Ừ! Vô thay đồ đi chó con, ngoại có
chừa trái cây ở gạc măng rê cho con đó.
Tôi tháo dây cột cái xạt lai và cái
phạt chồi kè bên hông xe, tháo giỏ đựng gà mên cơm, nước uống ra, lột nón xuống,
nói với ba giọng bực mình.
-Ba! Hôm nay cái xe nó tuột con chó
nữa, đạp xe cứ trật chó hoài, đau thấy bà luôn, Ba thay dùm con đi, để mai con
đi làm.
Ba tôi lại gần, cầm ghi đông xe, miệng
làu bàu:
-Xe nó cũng cũ lắm rồi, lỏng hết trơn,
thay hoài, trật hoài. Chắc phải thay cả bộ quá.
Tôi vào nhà, lột cái áo lính bạc màu
của chồng, giắt nón lên lên móc đã nghe bà nội lò mò lần đi tới:
-Chín hả con? Con về rồi hử?
-Dạ con nè nội. Con mới về.
Bà nội tôi đang lần theo sợi dây đi
về hướng tôi. Năm nay nội tôi đã hơn 90, bà rất khoẻ, hàm răng nhuộm đều đặn đen tuyền rắn chắc. Bà
hay mặc đồ đen, lại cột trên đầu cái khăn chéo đen xéo xéo che nửa con mắt bị hư.
Nghe nói hồi ở ngoài quê Bình Định mắt bà nổi một mụt lẹo, ai đó xúi nói
lấy mật
con cóc chấm vào nó sẽ rụng và không mọc lại. Bà làm theo và không ngờ mụt cóc đó càng ngày càng lớn, biến thành một cục thịt dư
to tướng, đỏ lòm che kín con mắt. Má tôi
nghe tin, đi về quê rước nội tôi vào và đưa đi nhà thương lớn ở Sài gòn
để mổ. Ba má tôi giữ nội tôi ở
lại và chăm sóc đã mấy chục năm nay. Bây
giờ con mắt đó bị hư, nhỏ lại không thấy đường, con mắt còn lại chỉ thấy
lờ mờ
không rõ. Bà nội vừa lần đi vừa nói:
-Chín qươi! Hôm nay mắt nội nó nhức
quá. Con cho thuốc nội nghen con.
Dạ! chút nữa con đưa.
Tôi nói với nội như vậy và dẫn nội
tôi ra ngoài sân cho mát. Tôi sai con lấy cái ghế dựa cho cố và dìu bà ngồi xuống.
Bà nội tôi người già hay lẫm cẫm và tôi biến thành vị bác sĩ toàn khoa. Bất cứ
bệnh nào tôi chửa cũng khỏi và chỉ một loại thuốc là xuyên tâm liên.
Tôi có đứa học trò làm việc ở trạm
xá nông trường. Thỉnh thoảng đi làm về tôi hay ghé và xin một ít. Tôi giữ trong
một cái hộp. Mỗi khi nội tôi khai bệnh là tôi lấy ra cho một viên. Nội nói với
con cháu và mọi người tới thăm, là tôi có thuốc hay lắm, bệnh gì của nội uống vô
là hết ngay. Tôi biết nội tôi già rồi, mắt không thấy, thiếu người trò chuyện,
ba tôi ít nói, má tôi thì bao nhiêu công việc đâu có thì giờ để nói chuyện nhiều
hơn. Bà cô đơn nên khai bệnh là một cách để có người quan tâm lo lắng và chia sẻ.
Tôi lấy đưa cho nội viên thuốc và ly nước. Nội nắm tay tôi, mân mê. Bàn tay nội
tôi mềm mại, thon thả sang trọng không như bàn tay khô khan, xương xẩu và nhăn
nheo của mẹ con tôi. Bởi nội tôi ngày xưa vốn dĩ là con quan, lúc còn bé đi có người võng,
sống có người chăm sóc. Nội tôi lấy chồng,sau đó chồng mất, ông cố tôi cũng mất,
nhà lâm vào cảnh nghèo khó, nhưng nội cũng không biết làm ruộng nương hay buôn
bán. Do đó ba tôi mới theo người vào Nam để làm kiếm tiền gửi về nuôi gia đình.
Nội cầm viên thuốc tôi đưa mân mê:
-Con đem tán ra cho nội. Cứng ni không
xức được. Tôi giật mình.
-Thuốc này uống nội ơi!
Nội tôi trả lời một câu thật là tôi
nghiệp:
-Con không nghe người ta nói “Đau răng
thì há miệng, đau mắt thì xức lỗ tai “ hay sao. Tán ra cho nội bỏ vô lỗ tai.
Tôi nghiệp nội tôi. Tôi phải giải
nghĩa một hồi nội mới hiểu. Bà luôn miệng nói “ Dẩy na, dẩy na, nội cứ tưởng.”
Ba tôi đang loay hoay bên chiếc xe cà tàng của tôi. Cáo áo thun ba lỗ của ông ánh
dưới nắng chiều. Ba thương tôi lắm. Tôi là con gái rượu của ông. Ông muốn tôi
sung sướng, hạnh phúc. Nhưng thời thế không cho phép và ông đau lòng thấy tôi còng
lưng trên xe đạp mỗi ngày và phơi nắng, dầm mưa trên những đường băng cao
su. Lòng người cha ngập tràn thương cảm,
nhưng không thể bảo con ở nhà được nên đành giúp tôi bằng tất cả những gì ông có
thể làm. Mỗi khi xe trục trặc là ông lại lo sửa kịp thời. Cứ vài cuối tuần là ông
lại đem xe ra lau chùi, vô dầu, mở, kiểm lại thắng, sên.
Má tôi đứng bên hông nhà, tay cầm cái
cây hái vú sửa bằng tre thật dài có cái lồng ở trên. Mắt má nheo nheo, cái khăn rằn
vắt kiểu miền nam, cái áo túi bạc màu , cái quần đen ống thấp ống cao khiến bà
trông càng nghèo khó, ốm o. Tôi hỏi:
-Hôm nay người mua mão vườn có tới
không má? Má tôi ngừng hái trả lời:
-Có, mấy cây sầu riêng, chôm chôm
dưới vườn họ đã ra giá, còn bưởi và vú sửa thì chị Sáu mày nói để cho nó. Nó hái bán chợ mỗi ngày để mua thức ăn
cho bầy nhỏ và nhà mình.
Vậy cũng được phải hông má. Nhưng
chắc chị phải mướn người trèo hái, chứ hái kiểu này chừng nào mới xong. Vú sửa
tới lứa phải hái chứ để mưa xuống là hư hết đó má ơi!.
Anh Sáu tôi từ vườn dưới đi lên,
tay cầm một nhánh tre xỏ một sâu cá đủ
loại lớn nhỏ. Anh cười lớn la to:
-Má, coi nè, lóp con đặt bửa nay trúng
lớn, cả xâu cá nè má.
Má tôi cười, hàm răng đã rụng nhiều, móm sọm. Má tôi thật ra rất đẹp, mũi cao, miệng nhỏ chúm chím dễ thương. Làn
da má tôi mặc dù phơi nắng dầm mưa nhưng mịn màng, hồng hào. Má người ốm nhom, cằn
cỗi nhưng ít khi bệnh vặt. Thức ăn thường xuyên là cơm, rau và một chén mắm kho
là xong. Thức ăn cao sang hay thịt thà má không thích. Cũng có thể má nhịn miệng
cho chồng, con rồi nói thế. Ăn mãi mắm kho má tôi đâm ghiền. Hôm nào không có mắm
là bà lại thòm thèm. Đôi lúc tôi nghĩ “Số má cực, chỉ nhìn cách ăn và tướng người
của má cũng biết rồi”
Có tiếng xe đạp vào cổng, con chó
Ky chạy ra mừng rỡ. Bé Mỹ Linh chạy ra nhìn và reo lên:
-Má ơi! cậu 5 và cậu 8 tới.
Anh Tám tôi ở Hóa An Biên Hòa, anh
Năm tôi ở Long Thành, hai ông sao hôm nay lại về. Có chuyện gì đây? Anh Tám tôi
chở anh Năm tôi trờ tới, ảnh chào bà nội, ba, má tôi rồi oang oang;
-Ngày mai con nghỉ tưới một bửa nên
về thăm ba má, ghé anh Năm rũ ảnh đi luôn. Con có đem về một con vịt quay nè má.
Ba ,má có khoẻ hông? Nè, Trai con, lại đây cậu nựng chút coi.
Con bé xà vào cậu, líu lo. Anh Năm
tôi đi lại bên nội hỏi thăm, nắm tay nội xoa xoa. Tánh anh ít nói, hiền nhất nhà.
Anh cái gì cũng được, chỉ tội nhậu. Anh mà uống vô thì đến khi say mèm mới thôi.
Khi say, kiếm một góc nào đó nằm ngủ. Anh Tám tôi thì khác, anh đã từng dạy học
ở trường tư thục Sài gon nên anh ăn nói lưu loát, biện chứng rõ ràng, ít ai cãi
lý qua anh. Càng nhậu xỉn, anh càng sắc bén và nói không ai bẻ được. Ba má tôi
rầu mấy ông anh tôi lắm. Ngồi vô bàn là rậm đám, đủ thứ chuyện để mổ xẻ, bàn luận.
Má tôi ngưng tay, bà chỉ cái rỗ vú
sửa để sẳn mà nói;
-Thôi, má mõi mắt, mõi cổ quá, thằng
Tám thay đồ đi rồi trèo lên bẻ một mớ nữa mai đem dìa cho bầy nhỏ. Chín, vô bắt
thêm cơm đi con. Nhà mình hôm nay chỉ có rau luộc với cá kho. Nếu không đủ thì
chiên thêm mớ khô sặc cho mấy anh mày ăn.
Anh Năm tôi bây giờ lên tiếng.;
-Ừa! Chín đi bắt cơm đi, anh chạy lên
kêu Ba Thái với anh Ba Tây xuống cho vui. Sẳn mua thêm vài xị đế. Anh Sáu tôi nói
vói sang:
-Chín ơi! đừng chiên thêm khô, để
anh làm mớ cá chiên xù dầm nước mắm, em xuống cắt trái bầu lên luộc đi. Bầu non
luộc chấm với cá chiên dầm nước mắm ớt thì bắt lắm.Nhậu chết bỏ.
Má tôi lầu bầu:
-Mấy cái thằng, gặp nhau là nhậu. Hổng
nhậu bộ tui bây chịu hổng nổi hay sao .
Tôi đưa nội vào nhà, dẫn tới giường
rồi nói nội nằm nghỉ đi, chủ nhật con hớt tóc cho nội. Ba tôi dẫn xe đạp vào nhà,
dựa trong vách rồi thu dọn đồ nghề. Ánh mắt ông lộ vẽ rất vui. Ông hỏi anh Tám
tôi về mùa màng, nhà cửa và bầy cháu nội. Anh Tám tôi vừa cột sợi dây vào giỏ để
hái vú sửa, vừa trả lời:
-Mùa bắp cải năm nay chắc con trúng
lớn đó ba. Con tính hể mà có giá, bán được mớ tiền con mượn thêm rồi mua trả góp
cái máy để tưới ba à. Mướn hoài, tiền vô túi người ta hết trơn.
Anh vừa nói xong là trèo lên thang
để lên cây vú sửa, má tôi đứng ở dưới gốc để hờ. Khi anh đầy giỏ thì thòng xuống,
má tôi lấy vú sửa ra bỏ vào thúng. Mùa này vú sửa rất ngon. Tôi không thích ăn
cắt ra. Tôi lấy một trái chin mùi, lăn trên tay cho mềm rồi đưa miệng vào hút mạnh.
Vị ngọt tươm đầy đầu lưỡi, khoan khoái, mát dịu. Ba tôi lên nhà trên, lấy thuốc
ra hút rồi ngồi xuống ghế salon nhìn vẩn vơ ra ngoài. Tôi vo gạo, bắt lên bếp,
thổi lửa bùng lên rồi nói với má tôi:
-Má ơi! Coi chừng dùm con nồi cơm
nghen, con đi xuống vườn dưới cắt bầu, tiện thể tưới mấy nọc tiêu luôn.
Có tiếng má tôi ừ ở ngoài sân. Tôi cầm con dao
đi, bé Linh chạy theo mẹ, con Ky phóng đi trước. Bỗng mặt đất lắc lư, cả người
tôi rung mạnh, tôi la lên:
-Ba má ơi! động đất, Mỹ Linh lại đây
với mẹ….
Tôi choàng tỉnh, cái giường rung lên
bần bật, chồng tôi hai tay giơ lên giựt liên hồi. Tôi choàng người qua, nắm hai tay anh thật chặc, từ từ xoa bóp
và nhẹ nhàng đưa vào trong mền, đắp lại cẩn thận. Anh mở mắt nhìn tôi hoảng hốt
rồi đôi mắt dịu lại, ngoan ngoản ngủ tiếp.
Tôi trở về lại chỗ nằm kéo mền đắp
và nhìn đồng hồ. Hơn 5 giờ sáng, tôi đã ngủ được gần 3 tiếng đồng hồ. Giấc mơ kéo
tôi về cuộc sống bình thường trước khi tôi qua Mỹ. Giấc mơ dịu dàng bình dị của
một mái gia đình ấm cúng còn đầy đủ mọi người. Giấc mơ thật đẹp, thật bình an.
Tôi nằm im hai hàng nước mắt lăn dài trên gối. Mọi người thân yêu đã bỏ tôi hết.
Đã rời xa tôi không bao giờ gặp lại. Tôi đã trở về thời gian của 30 năm về trước. Con bé Mỹ Linh giờ đã có chồng
và có hai con. Còn tôi đã là một bà già, tóc đã điểm sương.
Nội tôi đã mất năm bà 95 tuổi. Tôi đã
đích tay tắm rửa, thay đồ sạch sẽ trước khi ba tôi rước tăng đoàn về. Bà nội tôi
hắt hơi thở cuối cùng khi lời kinh vừa dứt. Đôi mắt bà yên bình. Khi vị thầy đưa
tay lên mũi bà thì bà đã ra đi. Hôm ấy chồng tôi từ trại cải tạo được tha về được
hơn tuần lễ, anh về làng quê với mẹ chồng tôi trước khi vào Nam. Ngày anh về tới
nhà là đã qua ngày mở cửa mã bà nội tôi.
Má tôi chết sau khi bà nội tôi mất
vài năm. Tôi cũng đã tắm rửa, thay đồ cho bà sạch sẽ khi mọi người đang chuẩn bị
mọi thứ. Tôi ngồi theo dõi hơi thở của má tôi từ từ yếu dần và dứt hẳn. Tôi nhìn
má tôi yên bình ra đi. Tôi có cảm tưởng má tôi đã dứt được tất cả nợ nần, oan
khiên trên cõi đời này. Sau khi má tôi mất, tôi đã làm đơn xin xuất ngoại .
Ba tôi chết khi tôi đã ở bên này. Ông
ra đi bình an khi đã 85 tuổi, giữa tiếng cầu kinh và tụng niệm liên tục của chư
tăng. Trước khi ông mất độ vài tháng, Tôi và thằng em Út đã về thăm và săn sóc bên
ông trong những lúc cuối đời. Nụ cười và vòng tay ôm yếu ớt của ông làm tôi không
ngăn được nước mắt. Tôi biết đó là lần gặp mặt cuối cùng. Người cha từ ái của
chúng tôi đã bỏ rũ sạch nợ hồng trần trong chốn am thiền. Chắc khi ra đi ông chẳng
còn gì luyến tiếc khi đã nếm đủ mùi đời và vị đạo. Chúng tôi ở bên này làm lễ
phát tang đồng thời với bên VN qua đường line phone speaker đặt ở chánh điện chùa.
Ba người anh tôi cũng lần lượt ra đi
yên bình như cha mẹ. Những lần ra đi bất ngờ và thanh thoát. Giấc mơ làm tôi
choáng váng, thương nhớ, ngậm ngùi. Ai cũng một lần qua ngõ tử sinh, ai cũng
sinh ra, lớn lên rồi ra đi mãi mãi. Tôi nằm suy nghĩ vẫn vơ.
Mình từ đâu tới, sinh vào gia đình
này, có tên tuổi, năm sinh, có một thân thể và một tâm hồn. Cuộc sống đôi lúc mơ
hồ không biết mình lớn lên thế nào, chồng mình là ai, con mình mấy đứa. Mình sẽ
ra sao? Bây giờ, những câu hỏi về cuộc đời đã được trả lời. Tôi đã gần đi hết đoạn đường đời, lại lẫm cẫm suy nghĩ
đặt câu hỏi cho bài toán cuối cùng... Rồi mai kia mình sẽ chết ra sao? chết kiểu
nào? chết năm bao nhiêu tuổi. Mình sẽ đối diện những gì? Tấm thân tứ đại này sẽ
rứt bỏ ra sao? Có đau đớn oằn oại lắm không?
Một giấc mơ làm tôi không ngủ lại
được, tôi lại thức và suy nghĩ viễn vông. Cái gì đến sẽ đến, ai cũng có một lần
đến bên bờ sinh tử. Hãy sống cho vui mỗi ngày vì mỗi ngày là một cái gì mới mẽ,
một niềm vui. Niềm vui đó nếu biết gìn giữ sẽ theo ta đến phút cuối cùng. Tôi
tin như vậy và yêu thương gửi đến mọi người một nụ cười an lạc.
Hãy nhìn phía trước và đi tới. Hãy
nhìn mọi người bằng con tim chân thành và trao gửi. Hãy thả lõng những lo toan
vướng mắc của mình để thoải mái bước tới. Hãy cho mọi người và cho mình một không
gian ngập tràn hạnh phúc. Tôi mơ màng thấy nụ cười từ ái của cha mẹ và tôi lại
rơi vào giấc ngủ.
Nguyễn thị Thêm
19/03/2013
Gửi ý kiến của bạn