Đây là câu chuyện về chiếc nhẫn VB của tôi.- Trương Kiến Xương
18 Tháng Bảy 20211:26 CH(Xem: 3578)
Đây là câu chuyện về chiếc nhẫn VB của tôi.
Sau ngày 2/5/1975 tôi bị bắt tại Kiên Long tỉnh Chương Thiện. Bọn CS đã giải tôi vào kinh làng 7 U Minh Thượng. Trong ngày đầu họ dẫn tôi và một số SQ khác đi bộ từ me rừng từ 7:00 sáng đến 11:00 khuya mới đến trại giam. Trên đường đi chân phải bên ống quyển bị chảy máu rồi sau đó bị nhiễm trùng … không thuốc men sau đó vài tháng sau bị sưng to và ững đỏ. May mắn thay có Trần quý Cảnh cũng bị tù chung ( Cảnh vượt biên ở Rạch Giá rồi bị bắt ). Nhờ có Cảnh bên cạnh cho nên Cảnh giúp mình nhiều thứ như tắm rửa lảnh cơm.Lúc tình trạng vết thương trầm trọng Cảnh có nói . Xương ơ nếu chân mày không có trụ sinh mày sẽ chết. Lúc đó mình cũng không biết làm gì hơn là cầu xin Đức Mẹ Maria ( lúc trẻ có học 1 năm trưởng đạo công giáo )hãy giúp con, con còn trẻ con không muốn chết, Đức mẹ hãy cứu con nhen. Một sự nhiệm mầu đến với Xương thì qua ngày sau có một lính giải phóng đến hỏi thăm mình. Hỏi rằng anh cải tạo có tiền không Mình trả lời không có tiền hiện có chiếc nhẫn đang đeo. Người lính bộ đội nói anh hãy đưa tôi chiếc nhẫn ngày mai tôi cùng toán lo thực phẩm ra tỉnh vài ngày. Vài ngày sau anh lính này đã bán chiếc nhẫn rồi mua giùm trụ sinh cho mình. Sau hai tuần dùng trụ sinh mũ chảy ra nhiều và vết thương xẹp xuống sau đó rồi hết hẳn. Mình đi kiếm anh bộ đội để cám ơn. Nhưng anh bộ độ này đã thuyên chuyển đi nơi khác. Cám ơn chiếc nhẫn VB đã cứu mạng mình. Hôm nay nghe Mạnh đứng ra làm lại chiếc nhẫn khoá 25. Có lẽ là người sung sướng và hạnh phúc nhất là chính mình. Rất cám ơn bác Mạnh .
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.