8:26 SA
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

NGƯỜI ĐI XUYÊN TƯỜNG - MINH HUỲNH

11 Tháng Chín 201612:41 SA(Xem: 8085)

.                                                        THE WALKER –THROUGH - WALLS          

                                                                 NGƯỜI ĐI XUYÊN TƯỜNG

                                                                  TG : MARCEL AYMEE ( FRANCE )

                                                                    ND : Huỳnh Minh

Có một người sống ở Monmartre , trên lầu 3  số 75 bis, đường D'orchampt tên là Dutilleul. Người đã sở đắc 1 tài năng độc đáo là có thể đi xuyên tường một cách dễ dàng chẳng cần qua tập luyện khó khăn gì.
Anh ta đeo loại kính kẹp mũi và hàm râu đen nhỏ và anh ta là công chức hạng ba của bộ lưu trữ hồ sơ. Vào mùa đông anh tới sở bằng xe buýt, mùa hè anh cuốc bộ, đầu đội mũ tròn như trái dưa. Dutilleul mới bước vào tuổi 43 khi ấy 1 khả năng đặc biệt đã lộ ra với anh. Trong 1 buổi chiều, khi cái đèn trong phòng ngủ không cháy sáng trong căn hộ độc thân của anh, anh mò mẫm trong bóng đen 1 lúc  và khi ánh đèn bật sáng anh thấy mình ở phía trước hành lang lầu 3. Trong khi cửa trước vẫn còn khóa ở phía bên trong, điều này làm anh nghĩ ngợi và mặc dù nghịch lý anh giải quyết bằng cách đi vào giống như cách anh đi ra, đi xuyên tường. Sự đạt được kỳ lạ này, dường như chẳng dính dáng với niềm ao ước của anh, nó nằm rình rập 1 cách nhẹ nhàng trong trí anh và sau ngày đó  thứ bẩy, lợi dụng lúc cuối tuần anh điện cho ông bác sĩ ở lân cận và đưa ra trường hợp của anh.
Vị bác sĩ  sau khi tự thuyết phục mình về sự thật của câu chuyện, đã khám phá ra nguyên nhân sau khi khám bịnh những rắc rối là nằm ở thành tuyến giáp bị vặn xoắn cản trở sự luân lưu. Ông đã cho toa với liều hỗ trợ nghiêm trọng  và  với tỉ lệ là 2 viên trong 1 năm  để nó thâm nhập vào hệ thống bằng chất Pt hoá trị 4, trộn cùng với bột gạo và chất kích thích tố của ngựa.

 Sau khi uống viên thuốc thứ nhất Dutilleul bỏ phần còn lại vào hộc tủ và không còn nhớ gì đến nó nữa. Trong khi xử dụng với liều mạnh, công việc làm của 1 công chức đã được đặt bởi khách hàng không cho phép bất kỳ những sự quá đáng; chẳng bao giờ  rỗi rảnh, để anh được đọc báo hay sưu tập tem,  gọi đó là sự tiêu phí năng lực không cần thiết. Vì vậy đến cuối năm kỹ năng đặc biệt đi xuyên tường vẫn không suy giảm; nhưng anh chẳng bao giờ dùng đến nó, ngoại trừ những lúc vô tình, vào khi nổi hứng phiêu lưu vặt không chấp nhận bị cho đó là sự tưởng tượng.
Điều đó đã không xảy ra khi đi vào căn hộ của anh hơn là bằng cửa, sau khi như thường lệ tra khóa vào và mở. Có lẽ anh sẽ giữ thói quen như thế đến già,  chẳng có thèm muốn được thử tài của mình, nếu như không có 1 sự kiện đặc biệt xảy ra đã thay đổi hiện trạng của anh.
Ông Mouron người đứng đầu của phân bộ trong bộ của anh, vừa mới được thuyên chuyển để thay thế bởi ông Lecuyer người nói chuyện nhanh nhẩu có bộ râu mép nhà binh mỏng. Ngay từ ngày đầu tiên người mới nhận chức này đã mạnh mẽ không chấp nhận cái kính kẹp mũi cột sợi dây đeo lòng thòng và với râu hàm đen nhỏ và ông ta lựa chọn cách đối xử với anh ta như là 1 con người quá mệt mỏi chỉ lo săn sóc nó. Tệ hơn tất cả  là ông nhìn thấy đưa anh ta vào công việc của phân bộ, ông ta rất khó đạt được sự cải tổ mà công việc, đòi hỏi 1 cái đầu tỉnh táo tính toán những trở ngại của 1 người phụ tá.
Dutilleul đã quen với việc thảo bức thư bắt đầu bằng những câu theo công thức như sau: " qua sự liên lạc 1 cách quí mến tôi xin hân hạnh thông báo với ông ... " Đối với ông lecuyer đề nghị thay thế nhiều câu sáo ngữ: " trong trường hợp như thế như thế. Tôi xin được nói rằng ...  " Dutilleul không quen với những câu văn cụt lủng, mặc dù anh đã cố làm ngược lại với tính bướng bỉnh máy móc của những cách đã viết từ trước tới giờ, thế mà cũng không thể chữa được sự gia tăng thù ghét của thượng cấp. Bầu không khí của bộ hộ tịch hầu như trở nên áp bức đối với anh ta. Anh thấy nặng nề khi đi làm vào buổi sáng và về đêm sau khi vào giường ngủ, anh nằm thao thức hơn tiếng đồng hồ trước khi ngủ say. Tức giận vì phản ứng bướng bỉnh mà điều đó đe dọa cản trở sự cái tổ, Ông Lecuyer đưa Dutilleul tới 1 căn phòng nhỏ và tối tăm lớn hơn cái tủ đựng ly 1 chút, sát cạnh phòng làm việc của ông. Đi vào bằng cái cửa hẹp và thấp dần ra hành lang và mang cái chữ in to tướng: HỒ SƠ TRẢ LẠI. Dutilleul chấp nhận sự sỉ nhục 1 cách im lặng chưa từng bao giờ có từ trước tới nay, nhưng anh lại đọc nhiều hơn những câu chuyện đẫm máu trên báo chí mà mơ rằng Ông Lecuyer chính là nạn nhân. Có một ngày ông sếp bổ vào phòng như cái tủ chè khua lá thư và rống lên: 

" Phải làm cho xong lần nữa! Tôi đã nhấn mạnh là anh viết lại tài liệu không thể đọc nổi này mà anh đã loại bỏ đoạn tôi chia ra!" 

Dutilleud định chống chế, nhưng tiếng la như sấm của ông Lecuyer thông báo với anh rằng anh đã thấm sâu bởi thói quen cổ hủ và vò lá thư lại vất trước mặt anh. Dutilleud là người khiêm nhường, nhưng hãnh diện.Chỉ còn 1 mình trong cái phòng như tủ chè anh cảm thấy cơn tức giận sôi trào và bất thình lình như có gì thúc dục. Rời ghế anh vượt qua tường giữa phòng của sếp và anh, nhưng anh làm thế với sự thận trọng, nên chỉ có cái đầu anh thò qua phía bên kia. Ông Lecuyer ngồi lại bên bàn làm việc của mình, cây viết vẫn còn vung vẫy, hành động như vừa qua còn hôn mê tư bản văn thư đệ trình bởi người phụ tá của ông để phê chuẩn, khi ông nghe tiếng ho trong phòng ông. Nhìn lên trên ông nhận ra cái đầu buồn bã không thể nói nồi của Dutilleud, dường như nó được gắn vào tường như vật trần thiết chiến tích của của cuộc săn thú. Nhưng cái đầu nầy sống. Qua cái kinh kẹp mũi, với sợi dây cột lòng thòng, cặp mắt lóe lên độc ác nhìn vào ông. Thêm nữa, cái đầu nói.

" Thưa ngài," nó nói,  " Ông là thằng vô lại, đầu lừa, bịp bợm.  " 

Ông Lecuyer há hốc miệng kinh hoàng, 1 cách khó khăn để tránh cái nhìn như ma quái.  1 lúc lâu ông nhổ mình ra khỏi ghế, phóng ra hành lang và tung cửa căn phòng tủ chè. Dutilleud , tay cầm viết  vẫn ngồi ở chổ thường ngày, trong thái độ lặng lẽ của 1 công chức tận tụy . Ông Lecuyer nhìn anh ta trừng trừng 1 lúc trong im lặng và rồi  sau khi lắp bắp vài tiếng trở về phòng mình. Một cách khó khăn ông bắt đầu làm việc lại lần nửa cái đầu lại xuất hiện trên tường.

 “Thưa ngài, ông là thằng vô lại, đầu lừa, bip bợm. "

Trường hợp đó chỉ trong có 1 ngày thôi cái đầu khủng khiếp đã rõ ràng xuất hiện đến 23 lần và những này sau đó nó xuất hiện với cùng số lần như vậy. Đã có được tài năng như thế như trò đùa, Dutilleul không còn hài lòng dùng nó để chỉ quấy nhiễu ông sếp của anh. Anh thốt ra những lời đe doạ tối tăm  thí dụ anh nói tiếng như từ nhà mồ với nụ cười ma quái:

" người sói đã ở đây, ngày tận thế gần kề!  (cười ) Những xác người bò lê và kinh hoàng ở khắp nơi!  (cười )

Nghe thấy những điều này, ông sếp bất hạnh của phân bộ càng xanh mặt, càng nín thở, trong khi dựng tóc gáy và  mồ hôi đổ dòng trên sống lưng, trong ngày đầu ông đã mất gần nửa ký, tình thế như vậy trong tuần theo sau đó, ngoài ra những điều trông thấy như thoạt biến thoạt hiện, ông lại phát triển khuynh hướng ăn canh bằng nĩa và chào người làm cỏ theo cách nhà binh, Khi vào tuần thứ nhì một xe cứu thường được gọi tới chở ông ta vào bịnh viện tâm thần.

Từ sau khi thoát khỏi tay bạo ngược của Ông Lecuyer, Dutilleud có thể quay lại vui vẻ với công thức -  " qua sự liên lạc thân mến trong hoàn cảnh như thế như thế ...." anh ta vẫn không hài lòng. Giờ đây 1 niềm ao ước trong anh mới tinh, động cơ bồng bột thôi thúc không kém cho việc đi xuyên tường. Chính sự thật đó là anh có khối cơ hội để thực hành như vậy, thí dụ khi ở trong phòng anh, đã không xao lãng luyện tập. Nhưng con người sở đắc 1 tài năng kỳ diệu như vậy đâu muốn lãng phí nó trong những trò lặt vặt. Hơn thế nữa những chuyện đi xuyên tường đâu có thể tự nó chấm dứt được. Đó chỉ là mới bắt đầu, sự khởi đầu của 1 cuộc mạo hiểm đòi hỏi 1 kết quả, 1 sự thực  - nói ngắn gọn, tìm kiếm sự tưởng thưởng. Dutilleul để ý kỹ về vấn đề này. Trong thâm tâm anh ta muốn lan truyền ra, một ước muốn lớn mạnh phải làm tròn và vượt xa hơn chính mình và 1 sự thèm muốn không ngừng của 1 thứ tiếng gọi từ bên kia bức tường.  Nhưng còn mục tiêu, trời ạ  lại thiếu. Anh tìm kiếm sự hứng khởi trong những tờ báo hàng ngày, đặc biệt trong những đề mục về chính trị và thể thao, dường như cả hai đều là những hoạt động xứng đáng; nhưng sau cùng tất cả đều không có mở ra cho 1 người có năng lực đi xuyên tường, anh ta quay lại các đề mục về tội phạm, trong đó chứng tỏ những đề nghị rất dồi giàu.

Vụ ăn trộm đầu tiên của Dutilleul lập được 1 thành tích lớn ở hữu ngạn sông Seine. Sau khi đi suốt qua hàng chục bức tương ngăn cách anh thò tay xuyên qua những hợp cứng, nhét đầy túi những tờ giấy bạc và trước khi đi để lại chữ ký tại hiện trường bằng phấn đỏ, dùng biệt danh là " Người Sói," tô điểm đẹp đẽ mà đã được các tờ báo in lại vào ngày hôm sau. Vào cuối tuần Người Sói đã đã thành công nổi danh 1 cách đặc biệt.  Ở giữa công chúng đã không cần phải dè dặt khi nói về hiện tượng các vụ trộm và đã rất là mỉa mai cảnh sát. Anh ta đã gây chú ý bằng mỗi đêm một thành tích mới, khi thì vụ ở ngân hàng, khi thì ở tiệm kim hoàn hay vài nhân vật giàu có. Tại Paris, cũng như ở các tỉnh chẳng có một phụ nữ nào với tâm hồn lãng mạn mà không mơ ước 1 cách nhiệt thành được trao cả hồn và xác cho Người Sói kinh khủng này. Sau vụ trộm của 1 hiệu kim hoàn nổi tiếng Burdigala và cướp sở tín dụng thành phố, cả hai đều xảy ra cùng trong tuần lễ, lòng cảm mến của quần chúng đã đạt tới điểm cùng cực của cơn sốt. Bộ trưởng bộ nội vụ buộc phải từ chức, kéo theo cả ông bộ trưởng của bộ hộ tịch. Dù sau, Dutilleul, giờ đây đã là người giàu có nhất ở Paris, chẳng bao giờ tôi sở làm trễ, vẫn nói năng như là 1 ứng viên của hội hàn lâm. Và mỗi buổi sáng, ở bộ hộ tịch, anh ta rất sung sướng khi nghe các đồng sự bàn luận về những thành tích của anh hồi đêm trước.  " Người Sói này ", họ nói  " là con người Kỳ tích, siêu nhân, một thiên tài ". Nghe những lời ca tụng như vậy,  Dutilleul mặt đỏ hồng bối rối , đằng sau cái kính kẹp mũi mắt anh lấp lánh với tình bạn và biết ơn. Một ngày khi mà bầu không khí thiện cảm tràn ngập anh quá đổi anh cảm thấy không còn có thể giữ bí mật lâu hơn. Quan sát với niềm cảm xúc bèn lẽn sau cùng của nhóm đồng sự quay quanh tờ báo có phần tin tức về vụ cướp Ngân Hàng Pháp Quốc, anh ta nói với 1 giọng tự tin:  " Thật sự như thế này, Tôi chính là Người Sói,  " Lời thú nhận đã được tiếp nhận bằng 1 tràng cười không dứt và biệt danh " Người Sói " ngay tức thì bị chế giễu được đặt cho anh. Buổi chiều sau khi rời bộ, anh ta đã trở thành mục tiêu bất tận của sự trêu đùa của các bạn cùng sở và cuộc đời dường như cũng kém vui đối với anh.

 Một vài ngày sau Người Sói cho mình bị bắt bởi cảnh sát đi tuần ở hiệu kim hoàn trên đường La Paix. Anh đã ghi chữ ký của mình trên tủ sắt và vừa ca hát như người say rượu trong khi đập cửa kính với cái cái ly uống rượu bằng vàng to tướng. Đáng lẽ ra anh có thể tẩu thoát 1 cách dễ dàng bằng cách đi xuyên qua tường, nhưng với mục đích muốn để cho mình bị bắt, có thể chỉ vì để cho các đồng sự của anh ngạc nhiên những người đã cười chế nhạo và khinh dễ anh. Thật vậy việc làm này đã tạo nên sự hết sức bất ngờ khi báo chí ngày hôm sau đăng hình của Dutilleul lên trang đầu. Họ đã ân hận sâu sắc vì đã đánh giá thấp người bạn đồng sự của mình và để nhớ đến anh bằng cách cũng dễ 1 hàm râu nhỏ. Một vài người trong số đó, còn tiến hành xa hơn nữa bởi sự ân hận và thán phục, có khi còn thò tay vào vi hay đồng hồ của các bạn bè và các người quen.

Rất có thể việc tự để cho bị bắt bởi cảnh sát chỉ để tạo ấn tượng với 1 vài người bạn cho thấy là chẳng đáng gì cho 1 nhân vật nổi tiếng trong quần chúng, nhưng hiển nhiên đó là ý chí tự do đã chị đóng 1 vài trò nhỏ trong giải pháp của anh. Trong việc hy sinh sự tự do của mình Dutilleul nghĩ anh đã vận dụng nó cho lòng kiêu hãnh của ước muốn phục thù, trái lại sự kiện là vì anh không thể tránh được số phận của mình. Không có ai đi xuyên tưởng chỉ để cho sự nghiệp của mình chấm dứt 1 cách bình thường nếu không có 1 lần nếm mùi nhà tù. Lúc Dutilleul bị nhốt ở nhà tù quận anh đã cảm thấy mình như 1 đứa con hư bởi sự giàu có. Những bức tường dầy đối với anh lại trở thành thú vị. Ngày hôm sau ngày bị giam cai tù đã khám phá bằng tất cả sự bàng hoàng là anh ta treo trên cây đinh trong phòng giam cái đồng hồ vàng của ông quản đốc nhà lao. Anh đã không có thể hay sẽ không tiết lộ là làm cách nào anh có được vật như thế lọt vào tay anh. Cái đồng hồ đã được trả về cho chủ của nó và ngày kế 1 lần nữa được tìm thấy bên cạnh Người Sói, cùng với quyền đầu Ba chàng Ngự Lâm pháo thủ, mượn từ thư viện của Quản Đốc. Toàn thể ban quản trị tù đã lo lắng căng thẳng. Những cai tù phàn nàn, hơn thế nữa bị đá đít từ 1 nơi không thể giải thích nỗi. Dường như vách giờ không chỉ có tai mà còn có cả chân nữa. Giam giữ Người sói kéo dài 1 tuần khi vị Quản Đốc vào văn phòng làm việc buổi sáng, tìm thấy trên bàn việc của ông 1 lá thư:

 Thưa ngài:

Bằng cuộc phỏng vấn của chúng ta vào ngày 17 và hân hạnh được xem qua huấn thị của ông vào ngày 15 tháng 5 năm trước, Tôi xin trân trọng thông báo đến ông là Tôi đã đọc xong quyển 2 của Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ, và tôi sẽ tẩu thoát đêm nay vào lúc giữa 11:25 chiều đến 11:35 .

                      Tôi xin giữ lại, thưa Ngài,

                         với sự kinh trọng sâu sắc nhất,

                             Người công chức tận tụy, 

                                          Người Sói.

Mặc dù canh giữ 1 cách chặt chẽ anh trong đêm đó, Dutilleul đã trốn vào lúc 11: 30. Những tin tức đó đã được công chúng biết đến vào ngày hôm sau, cảm tình của họ cũng bùng phát lên dữ dội. Dù sao, Dutilleul đã thành công trong 1 vụ trộm kim hoàn khác đã đánh dấu danh tiếng lừng lẫy của anh, dường như với 1 ước muốn nhỏ ẩn mình và đi bộ thoải mái trên phố Montmartre mà chẳng bị để ý chút nào. Ba ngày sau khi anh đào thoát anh bị bắt ở quán cà phê Giấc Mơ trên đại lộ Clignancourt, nơi mà anh cùng vài người bạn đang uống 1 ly rượu vang chanh.

 Được mang trở lại nhà tù với phòng giam tăm tối sau 3 lần khóa, Người Sói ra đi trong cùng buổi chiều và nghĩ đêm ở phòng khách trong căn hộ của quản đốc, Vào khoảng 9 giờ sáng hôm sau anh bấm chuông gọi buổi petit dejeuner (điểm tâm) và cho phép mình bị bắt trên giường ngủ, chẳng có sự chống đối gì, những cai tù được triệu tập tới để làm việc đó. Quản Đốc đã tức giận nên đặt 1 cảnh vệ đặc biệt ngay cửa phòng tù của anh và đưa bánh mì và nước. Đến giữa trưa anh đi ra ngoài và ăn trưa ở khách sạn của khu lân cận và sau khi uống xong ly cà phê điện thoại cho Quản Đốc như sau:

 " Ông Quản Đốc thân mến của tôi, tôi rất lấy làm bối rối, khi tôi rời phòng giam 1 thời gian ngắn trước đây tôi đã quên lấy cái ví  của ông, nên giờ đây tôi chẳng có 1 xu teng đang ở trong nhà hàng. Liệu ông có vui lòng đưa người đến trả tiền cho tôi không?  "

Quản đốc nhà lao vội vàng chính mình tới nhà hàng, ngay lúc đó ông đã quên đi chuyện mình bị đe dọa va quấy nhiễu. Cảm giác bị tổn thương nặng, Dutilleul đã trốn thoát ngay đêm đó, chẳng bao giờ trở lại, lần này anh cần thận cạo đi túm râu hàm đen và mang kính gọng sừng thay vì kính kẹp vào mũi dây cột lòng thòng. Một cái mũ thể thao và 1 bộ đồ vest đã biến đổi anh hoàn toàn. Anh thuê 1 căn phòng nhỏ trên đại lộ Junot, trong thời gian trước khi anh bị bắt lần đầu tiên, anh đã sắm sửa những đồ đạc trong phòng những vật dụng đắc tiến nhất.

Sự nổi danh đã làm cho anh bắt đầu mệt mỏi, từ khi ở trong nhà tù anh đã quá nhàn rỗi trong việc đi xuyên tường. Những bức tường dầy nhất, kiêu hãnh nhất đối với anh chỉ như là 1 tấm màng mỏng manh nhất và anh đã mơ về việc đi xuyên vào trung tâm của Kim Tự Thắp to lớn. Trong khi trầm ngâm nghĩ tới hành trình đi tới Ai Cập anh sống cuộc sống thầm lặng nhất, phân chia giữa việc sưu tầm tem, đi xem cine hay đi dài theo khu Montmart. Anh đã thay hình đổi dạng nhiều, hàm râu đã cạo nhẵn với cặp kính gọng sừng, anh đi ngang qua mặt những bạn bè quen nhất mà không bị nhận diện.  Chỉ có anh họa sĩ, Gen Paul, người mà không có chi tiết nào trên hình của những cư dân trong khu vực thoát qua mắt anh, đã thành công trong việc nhận ra sự trá hình của anh. Tìm tới mặt đối mặt với Dutilleul ở góc đường l'Abrevoir, anh đã không kìm được khi thốt ra câu tiếng lóng bình dân:  " Dis donc,je vois que tú t'es miche' en gilgonpine pour te'tarer ceux dela su^repige " có nghĩa 1 cách thô thiển, trong lời nói bình thường:  " Tôi thấy là anh đã làm cho bọn thanh tra nhà tù rối bù lên" 

"Ah!" Dutulleul thầm thì. " Vậy là anh nhận ra tôi!" 

Anh cảm thấy khó chịu vì việc này, anh giải quyết bằng cách vội vàng bỏ đi Ai Cập.Nhưng cũng chính vào buổi trưa hôm đó anh đã yêu 1 cô tóc vàng đẹp mê hồn anh đã 2 lần gặp gở trên đường Lepic, thời điểm đó như ngừng lại vào lúc 1 giờ 15. Ngay tức thì anh quên ngay chuyện sưu tập tem, chuyện đi Ai Cập và những Pyramid . Cô nàng tóc vàng, về phần cô, đã nhìn anh chăm chăm với sự quan tâm đặc biệt. Trong những ngày đó không có hình ảnh nào khuấy động các phụ nữ hơn các chàng với bộ đồ lớn và cặp kính gọng sừng: họ đã được mô tả trong các phim ảnh, mơ màng về những buổi yến tiệc và những đêm California. Thật không may mắn cho cô nàng _ Dutilleul đã được Gen Paul cho biết như vậy _ Cô ta đã có chồng 1 gã đàn ông ghen tuông và tàn bạo. Người chồng cả nghi này, chính hẳn là người đã sống cuộc đời hoang tàng, thường xuyên bỏ bê vợ hắn từ giữa 10 giờ đêm đến 4 giờ sáng, nhưng trước khi làm như thế hắn nhốt người vợ trong phòng khóa kín, ban ngày thì lúc nào cũng để mắt đến nàng, ngay như thỉnh thoảng theo nàng trên phố Montmarttre.

 " Luôn luôn rình rập. Cậu xem đó. Hắn ta là người có đầu óc thô thiển chẳng như những tay thợ săn lậu biết để dành lại con mồi." 

Nhưng những lời cảnh báo của Gen Paul chỉ làm dấy lên ngọn lửa nhiệt thành trong Dutilleul. Gặp nàng trên đường Tholoze vào ngày hôm sau, anh đã bạo dạn theo nàng vào 1 hiệu bán kem, trong khi nàng đợi đến phiên mình anh đã nói cho nàng biết về sự trân trọng đối với nàng và biết hết mọi sự - người chồng độc ác đã khóa nhốt nàng trong phòng kín - và anh đề nghị sẽ tới thăm nàng ngay chiều hôm đó.

 Cô tóc vàng mặt đỏ tía trong khi cầm ly sữa run run. Đôi mắt nàng tan biến và dịu dàng nàng thầm thì 1 cách yếu ớt: " Trời ơi! không thể nào được đâu, thưa ông. "

Trong buổi chiều vinh quang đó, gần 10 giờ.  Dutilleul đã ở trên đường Norvins, canh chừng ở phía ngoài của bức tường chắc chắn mà đằng sau là căn nhà nhỏ anh chẳng nhìn thấy gì ngoài con gà trên ống khói báo hướng gió ( ND: con gà làm bằng thiếc ) .

 Cánh cửa trên bức tường mở và 1 người đàn ông xuất hiện, sau khi khóa cửa cận thận sau lưng hắn, đi xuống đồi hướng về đại lộ Junot. Dutilleul chờ cho hắn đi xa và khuất bóng ở khúc quanh, sau đó đếm đến 10. Rồi phóng chạy về phía trước, nhẹ nhàng như 1 lực sĩ lao vào bức tường và chạy suốt qua tất cả chướng ngại thâm nhập vào phòng ngủ của người đẹp bị giam cầm. Cô đã tiếp nhận anh ta với tất cả niềm vui sướng và họ đã làm tình cho đến 1 lúc lâu.

Ngày hôm sau Dutilleud đã buồn lòng khi bị 1 cơn nhức đầu nặng. Điều đó cũng chẳng có gì quan trọng, anh cũng chẳng có ý định bỏ buổi hẹn hò vì chút chuyện nhỏ. Tuy nhiên, tình cờ anh tìm thấy vài viên thuốc rãi rác ở đáy hộc tủ, anh uống 1 viên vào buổi sáng và viên nữa vào buổi trưa. Vào buổi chiều cơn nhức đầu đã đỡ  và tình trạng phấn khởi đã làm cho anh quên nó, người phụ nữ trẻ đã đang chờ anh với tất cả sự bồn chồn với việc nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào đêm trước và đêm đó họ đã làm tình mãi tới 3 giờ sáng. Tới lúc anh ra đi, khi anh đi xuyên qua những bức tường từ bên trong để đi ra ngoài, Dutilleul có cảm giác sự ma sát kỳ lạ ở hông và vai. Tuy nhiên anh không nghĩ là điều này đáng được chú ý đặc biệt gì. Mãi tới khi anh đi xuyên qua bức tường bao quanh nhà anh đã cảm thấy chắc chắn sự ngăn trở. Dường như anh đang di chuyển trong 1 chất dịch cứng và dầy đặc và làm cho khó khăn mỗi lúc di chuyển mà anh đang cố tiến tới.  Anh đã thành công đâm thân thể mình vào bức tường dầy, anh phát giác là thân mình không còn tiến tới được nữa, anh kinh hoàng khi nhớ lại 2 viên thuốc anh đã uống trong ngày. Những viên thuốc này anh đã lầm tưởng đó là thuốc aspirin, thực sự đó là những viên thuốc hóa trị 4 dùng để phục hồi tình trạng tâm lý suy nhược mà bác sĩ đã cho 1 năm về trước. Thuốc đó, liều mạnh dùng để trị về tâm thần, bất ngờ đã phát tác hiệu quả. Dutilleul đã  chắc rằng đã, chết cứng bên trong bức tường. Anh ta vẫn ở đấy cho mãi đến nay, nhập vào trong đá. Những con chim đêm bay xuống đường Norvins vào lúc tiếng ồn ào của thành phố Paris đã lắng dịu, có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng nghẹn ngào dường như phát ra từ nấm mồ, Mà người ta nhận ra có thể từ tiếng gió rền rỉ như huýt sáo chỗ ngã tư đường bị cắt khoảng. Chính đó là người sói Dutilleul than khóc cho sự nghiệp vinh quang và cuộc tình mới chớm nở. Thỉnh thoảng vào những đêm đông người họa sĩ, Gen Paul mang cây đàn ghi ta xuống, đi lang thang 1 mình trên đường Norvins để an ủi người tù bất hạnh với lời ca, tiếng nhạc, những ngón tay lã lướt tê tái, xuyên vào tâm của đá giống như những ánh trăng rơi.
MINH HUỲNH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19374)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20343)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21359)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20316)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20220)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20878)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20052)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20123)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20534)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20122)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21619)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21083)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21870)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20895)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21857)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21085)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20381)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20993)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20038)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19156)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20253)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19571)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20452)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21623)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20386)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19803)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19784)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20559)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19735)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 20007)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21072)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21036)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21717)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20605)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21064)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20801)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19535)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20789)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20501)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18964)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19351)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18717)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19665)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21324)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20494)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 19006)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20579)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19345)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18505)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18986)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?