3:17 CH
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

ÔNG CÃ MẸO - TRẦM MẶC HOA HUYỀN

03 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 19517)

cameo-large-content

 Hàng năm, cứ vào ngày hăm tám tháng Chạp là cô Hai Lựa dắt thằng Cu Mão về quê để lo sửa soạn làm đám giỗ cho ông Ngoại Ba. Ông Ngoại Ba là cái tên mà dân làng đặt cho ông Cả Mẹo. Đây là một sự thật xảy ra tại làng tôi, một mẫu chuyện vô cùng thương tâm, ly kỳ, éo le và đầy hấp dẫn mà thời thơ ấu tôi đã chứng kiến phần nào, xin được kể hầu quí vị sau đây coi như một món quà nho nhỏ trong dịp Xuân về.

 Ông Cả Mẹo là con trai duy nhất của ông Cai Tổng Phàn, sanh vào năm Mẹo nên ông Tổng đặt luôn cho ông tên Mẹo (làng tôi thời bấy giờ người ta ưa đặt tên con trùng theo năm sanh của mười hai con giáp và đa số đều có chức phận giàu sang như cụ Phán Thân, cụ Biện Sửu, Thầy Thông Dần, ông Hội Đồng Ngọ v. v...). Dòng họ ông có phước làm quan đến ba đời: Đời ông nội làm Hội Đồng, đời cha làm Cai Tổng bây giờ đến lượt ông làm Hương Cả cũng giàu từ trong bụng mẹ giàu ra. Ông lấy vợ là con của vị Thầy Đồ làng bên, bà này vừa đẹp người lại đẹp nết, hiền thục, đảm đang nên được ông cưng chiều hết mực. Bà Cả chỉ sanh được một người con trai duy nhất nhưng lại mắc chứng bịnh ban khỉ từ lúc nhỏ, thân người co rút lại, còm cõi ốm o. Tiếng khóc the thé như tiếng mèo ngao, nên đặt là cậu Hai Miêu. Ông bà Cả tốn kém biết bao nhiêu tiền của để lo chạy chữa thuốc thang, nhưng bịnh tình vẫn không thuyên giảm và cậu đã yểu tử khi vừa mới lên năm. Bà Cả quá đỗi đau buồn vì nhớ thương con cũng như biết thân phận mình không còn sanh nở được nữa nên lâm trọng bệnh và qua đời sau đó không lâu, bỏ lại một mình ông sống cảnh chăn đơn gối chiếc, nỗi niềm thương nhớ vợ con dằng dặc khôn nguôi! Nhiều lúc ông không màng ngó ngàng gì đến công việc làm ăn ruộng vườn nhà cửa. Ông muốn buông xuôi tất cả. Của cải vật chất, tiền tài danh vọng không làm sao bù lấp được khoảng trống tình thương đang mỗi lúc mỗi lún sâu trong lòng ông!

 Hơn hai năm sau, ông được người chị họ làm mai mối giới thiệu cho ông một người đàn bà góa bụa tên Sáu Chọn mà dân Bến Củi thường gọi là Dì Sáu Mắm, tuổi ngoài năm mươi, nước da ngâm hoa dâu, mập mạp, tròn trịa coi bộ còn ngọt nước ngọt cái lắm, quê ở miền lục tỉnh. Dì thường thuê ghe chở các loại khô mắm từ miền Tây lên bỏ mối cho các sạp bán lẻ ngoài chợ Thị trấn, rồi mua than củi từ đây về bán lại cho bạn hàng dưới miệt Hậu Giang. Có lẽ vì chuyên nghề bán khô mắm nên bà con mới gọi Dì Sáu Chọn là Dì Sáu Mắm và đã tạo cho Dì trở thành một con người mưu tính, lanh lợi, bon chen "miệng bằng tay, tay bằng miệng". Chồng chết hơn bảy năm rồi mà Dì Sáu vẫn ở vậy với người con gái tên Lựa năm nay đã mấp mé băm lăm, nhưng cô cũng giống như mẹ chưa có một mảnh tình nào để vắt vai cho ấm áp đời cô lẻ và cho thiên hạ đừng đàm tiếu, chê cười là gái không có duyên dùng gì nên mới bị "ống chề". Còn ông Cả Mẹo tuy tuổi ngoài lục tuần, nhưng trông vẫn khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, coi tướng còn "gân" và sung sức lắm không thua gì bọn trai tráng trong làng. Hơn nữa bà Cả qua đời gần ba năm nay rồi, ông cũng cần phải có người để bậu bạn, an ủi lúc tuổi già bóng xế, nên chỉ gặp mặt dì Sáu Mắm có một lần là ông đã khoái chí, mê tít thò lò và ưng chịu ngay.

 Đám cưới ông Cả Mẹo và dì Sáu Mắm được tổ chức tại nhà ông Cả. Từ đó dân làng nể trọng gọi Dì Sáu là bà Cả Hai và người con gái là cô Hai (mặc dù cô chỉ là con ghẻ của ông Cả). Với vẻ đẹp khiêm nhường, trầm tư ít nói, ít cười, đôi mắt đen buồn. Có những buổi chiều, cô Hai Lựa ngồi một mình nơi hành lang vắng vẻ nhìn hoàng hôn trãi vàng trên cành cây, đọt chuối hoặc gởi hồn theo những cánh chim lẻ bạn bay về cuối nẻo trời xa, mà nghe mắt sầu rớm lệ! Dường như cô đang hoài niệm, nuối tiếc hay mơ mộng một điều gì đó trong đời hoặc đang tủi buồn cho số phận vô duyên của mình cũng nên! Thật tình mà nói nỗi lòng của cô Hai hiện giờ chỉ có trời mới biết được! Người ta chỉ chia sẻ những nỗi niềm của người khác khi nó được biểu hiện qua hành động hoặc lời nói mà thôi. Nhưng nghĩ cho cùng, ở lứa tuổi như cô Hai mà chưa có một bóng hình nào ấp ủ trong tim, để thương, để nhớ thì không buồn mới là chuyện lạ!

 Ở cuối dãy vườn hơn bốn mẫu tây của ông Cả có một chòi lá nhỏ nằm trên xẻo đất cặp sát mé ruộng vốn là đất của ông Hội Đồng ngày xưa cho ông nội của anh em Ba Rơi và Tư Rớt. Gia đình này cũng có truyền thống ở đợ cho nhà ông Cả Mẹo đến ba đời. Đời ông nội ở đợ cho ông Hội đồng, đời cha ở đợ cho ông Cai Tổng và đến đời hai anh em Ba Rơi, Tư Rớt lại tiếp tục ở đợ cho ông Hương Cả. Hai anh em vốn là con nhà nông nên thật thà chất phát, tướng tá lớn con, khỏe mạnh nhưng đến nay đã ba mươi ngoài rồi mà vẫn còn độc thân, có lẽ vì nghĩ đến thân phận nghèo hèn nên chẳng dám đèo bồng chuyện ong bướm nợ duyên! Anh Tư Rớt ăn nói nhỏ nhẹ như con gái và hơi cà lăm nên được ông Cả thương yêu cho ở nhà chăm sóc vườn tược, hoa kiểng và phụ giúp việc vặt trong nhà còn anh Ba Rơi thì lo việc ngoài đồng chăn giữ trâu bò, lúa thóc ruộng nương.

 Sau ngày 30/4/75, tất cả đồng bào Miền Nam đều lâm vào cảnh vô cùng điêu linh thống khổ! Riêng ông Cả Mẹo "cách mạng" liệt vào hàng địa chủ phong kiến nên bị đối xử tàn nhẫn và thê thảm hơn! Vườn tược, ruộng nương của ông bị "cách mạng" tịch thu hết, chỉ chừa lại vỏn vẹn có ngôi nhà, một thẻo vườn, một xẻo ruộng chó ngồi ló đuôi, nhưng có chừa như vậy cũng là phước đức cho ông lắm rồi, không thôi thì gia đình ông chỉ có nước ôm gói ra ngoài đồng ăn bờ ngủ bụi như bao nhiêu gia đình nghèo khổ khác! Tất cả trâu bò của ông đều bị lùa vào Hợp tác xã. Anh Ba Rơi cũng bỏ đi lập gia đình và ở riêng nơi khác. Trong hoàn cảnh khốn khổ này, nếu ngồi không ăn hoài thì chỉ có môn chết đói hết cả nhà, nên bà Cả Hai xin với ông cho mình trở lại buôn bán khô mắm như ngày xưa. Nỗi buồn vì mất mát tài sản ruộng vườn, thêm nỗi lo về miếng cơm manh áo, khiến ông bị mù đôi mắt và già đi rất nhiều! Khi nghe bà Cả xin đi buôn bán trở lại ông mừng vui khôn xiết và bằng lòng ngay.

 Bà Cả đã quen với lối sống tự do bay nhảy, gạo chợ nước sông, bây giờ phải bó tay cột chưn ở nhà chăm sóc ông chồng đui mù, khó tánh thì làm sao bà chịu cho nổi. Từ đó, bà cứ mãi lo miệt mài buôn bán, ban đầu còn sáng đi tối về, miết rồi hai ba ngày có khi đi luôn cả tuần lễ, nửa tháng mới về nhà một lần. Người ta đồn bà đang cặp bồ với ông chủ ghe hay chủ vựa nào đó ở dưới miền Tây. Khi về bà chỉ đưa ít tiền cho cô Hai Lụa, hỏi han, căn dặn đôi điều, thỉnh thoảng cũng có ngồi trò chuyện với ông Cả dăm câu, nhưng ngồi chưa được nóng đít thì bà lại tất tả ra đi. Ông Cả lòng đau như dao cắt!

 Ở nhà, mọi việc trong ngoài, lớn nhỏ gì cũng đều do một mình cô Hai Lựa lo toan. Lớp thì lo chợ búa, cơm nước, giặt giũ, lớp thì chăm sóc từ cái ăn cái mặc, đến việc tiểu tiện, tắm rửa cho ông Cả. Ban ngày việc làm không ngớt tay, vậy mà ban đêm còn xoa bóp tẩm quất cho đến khi nào ông Cả đã nư, mê man tàng tịch, thả hồn vào mộng cô mới dám đi ngủ, có nhiều khi mệt quá cô ngủ gục luôn trong phòng ông. Thiệt tình tội nghiệp cô Hai quá chừng, ngày đêm hì hục lo hầu hạ chăm sóc cho người cha ghẻ tưởng như vợ chồng không bằng! Công việc trong nhà thì bề bộn mệt thở không ra hơi, lại thêm một nỗi thiên hạ bên ngoài còn dị nghị, bàn tán, gièm pha cho rằng cô và anh Tư Rớt trai đơn quá lứa sống chung chạ với gái chiếc lỡ thời "lửa gần rơm lâu ngày không trèm thì trụa"! Có lần bọn trẻ đi bắn chim ngoài vườn lén nhìn thấy cô Hai đang thủ thỉ thì thầm gì đó với anh Tư dưới gốc cây khế ngọt. Còn thêm chuyện động trời này nữa: Vào một đêm mưa gió, hai anh em Tư Ếch và Năm Nhái đi giăng câu ngoài ruộng thấy có ánh đèn leo lét trong nhà anh Tư nên chạy vào xin đụt mưa, ai dè bắt gặp cô Hai đang ngồi chù hụ trên sạp ngủ của anh Tư, quần áo nhăn nheo, tóc tai dã dượi. Sáng hôm sau, bà con chòm xóm đồn đãi rùm beng lên là cô Hai xuống ngủ đêm dưới chòi anh Tư Rớt. Có người còn thêu dệt thêm: Thuở đời nay, mỡ đem dâng trước miệng mèo, thử hỏi thằng Tư làm sao chịu nổi, còn lâu nó mới tha cho. Chắc mẻm là cô hai đã tiêu tùng đời con gái với thằng Tư rồi. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn thản nhiên vui vẻ chấp nhận không hề hé môi than vãn nửa lời. Còn anh Tư thì tối ngày cứ lo lui cui chăm sóc cây trái ngoài vườn, anh luôn thủ phận mình là người ăn kẻ ở nên ít khi dám lân la chuyện trò với cô Hai. Cô ấy sai bảo việc gì thì anh làm việc nấy. Ban ngày phụ việc ở nhà ông Cả, đêm về chòi ngủ chèo queo một mình. Nhiều đêm anh cũng ước mơ có được một mái ấm gia đình, nhưng đó chỉ là mơ ước mà thôi.

 Ít lâu sau, bà con lối xóm thấy cô Hai dường như có triệu chứng mang thai, nước da xanh dờn, cần cổ cao nghệu, hai mắt trõm lơ lại ưa thèm ăn chua. Có người chơi cắc cớ, kho cá không bỏ gia vị hành tiêu tỏi ớt chi ráo, rồi mời cô đến nhà dùng cơm. Mới đến nghe mùi tanh cá, cô chạy dội trở ra ôm bụng khum đầu ngồi ói mữa thiếu điều muốn trào mật xanh ra ngoài! Tiếng đồn xầm xì cô Hai Lựa có bầu với anh Tư Rớt lâu ngày thấu đến tai bà Cả. Bà gặng hỏi nhưng cô Hai chối bai bải nói rằng ai mà xấu mồm xấu miệng ăn ở thất nhơn ác đức, đặt chuyện nói bá xàm, bá láp chớ con có thai có nghén gì đâu má! Nhưng giấy không làm sao gói được lửa. Đến gần năm tháng mấy, bụng cô giống như cái gò mối mỗi ngày mỗi đùn to lên. Hết phương chối cãi cô đành thú thật là cô đã có mang.

 Bà Cả đùng đùng nổi giận, quát tháo chửi mắng đủ điều còn lôi cổ cô ra ngoài đánh đập thảm thương và kêu anh Tư Rớt đến để hỏi cho ra lẽ. Bà con chòm xóm thấy vậy chạy tới can ngăn vì sợ rủi ro ảnh hưởng không tốt đến thai nhi trong bụng. Họ xúm nhau nhất quyết bảo chủ nhân của cái bào thai là thằng Tư chớ còn "ai trồng khoai đất này" nữa. Bà Cả năm lần bảy lượt gặng hỏi đứa con trong bụng kia có phải là của hai đứa bây không? Cô Hai đứng im lặng lắc đầu. Còn anh Tư thì nằng nặc chối từ, giơ tay cao lên thề bán sống bán chết. Biết tánh tình của anh Tư vốn thật thà, chất phát, hiền lành, chưa hề làm bất cứ điều gì sai quấy với bà con, nghe anh thề thốt thành khẩn như vậy ai nấy cũng đều tỏ vẻ bán tín bán nghi. Bà Cả lại một phen nổi trận lôi đình cầm lấy cán chổi nhịp nhịp trên đầu cô hỏi lớn: "Không phải của thằng Tư Rớt chớ của quân nào hả con quỷ cái kia!" Cô Hai vẫn đứng lặng im lắc đầu không thưa không rằng chi cả, khiến bà tức giận sôi gan, đi te te một nước vào trong nhà gom hết đồ đạt, quần áo của cô Hai ném túi bụi ra ngoài sân, rồi đứng chống nạnh trên thềm nói sang sảng: "Nếu mầy cứ cố lỳ không chịu khai cái thằng khốn nạn, trời đánh thánh đâm nào đó là chủ cái bụng chình ình kia thì mầy hãy mau mau cuốn gói cút khỏi nhà tao ngay lập tức. Nhà này là nhà thuộc dòng dõi danh môn, gia phong lễ giáo, ba đời làm quan chức trong làng, không thể nào chứa chấp một đứa con gái chửa hoang như mầy. Mầy cút đi cho khuất mắt tao. Đi! Đi mau lên! Đồ thứ con gái hư!". Rồi bà quay mặt bước vào nhà như cố giấu dòng lệ thương tâm đang chực vỡ òa! Cô Hai gom nhặt số quần áo cho vào trong túi xách, thiểu não bước lên từng bậc thềm định vào nhà từ biệt ông Cả, nhưng cửa phòng ông đã khóa kín mi kín mít và dường như có tiếng rên than thổn thứ bên trong!

 Trước khi ra đi cô Hai còn căn dặn anh Tư ở lại nhà thay cô ráng chăm sóc cho ông Cả trong cảnh đui tối tật nguyền. Anh Tư ngậm ngùi đứng nhìn theo bóng cô Hai khuất dần sau lũy tre làng. Cơn gió chiều thổi qua rặng tre già kêu kẽo kẹt như tiếng oán than cho cuộc đời bạc phận của cô, rồi đây thân gái dặm trường, bụng chửa dạ mang, một thân trơ trọi trôi dạt nơi đất khách quê người, không biết cuộc đời của cô trong đục ra sao?!

 Cô Hai Lựa quyết định lên Sàigòn tìm việc làm chờ ngày sanh nở. Cô đi hết quán này, nhà nọ, tiệm kia để xin ở đợ rửa chén, giặt đồ, giữ con không cần tiền công mà chỉ xin cơm cháo sống tạm qua ngày. Cô đi ròng rã suốt mấy ngày trời nhưng nơi nào cũng đều từ chối, phần thì họ kỵ rước đàn bà có chửa vào nhà sẽ bị xui xẻo, phần thì hiện nay tất cả các cửa hàng, tiệm quán buôn bán cá thể đều bị bắt buộc gom vào Hợp tác xã, công việc làm ăn thất bại, tiền công không đủ nuôi thân, nuôi gia đình, thậm chí có nhiều người còn bỏ nghề bỏ chợ chạy về quê sinh sống thì có tiền đâu mà thuê mướn người ăn kẻ ở. Số tiền dành dụm, phòng thân cô đã tiêu xài hết. Suốt một ngày qua cô nằm vật vã trên vỉa hè vì không còn tiền mua cơm cháo để lót lòng. Cuộc đời đã đưa đẩy cô đến đường cùng. Sau cơn đói lả cô ráng lết ra bờ sông với quyết định quyên sinh. Cô nghĩ hiện giờ chỉ có cái chết mới giúp cô thoát khỏi cảnh khổ đau cùng cực này. Nước mắt ràn rụa, cô đưa tay xoa xoa lên bụng ngậm ngùi than thở với con: "Con ơi! Có người mẹ nào trên đời này lại đành lòng giết chết con mình đâu, nhưng trong hoàn cảnh này mẹ không còn cách chọn lựa nào khác! Con ơi! Xin con hãy tha tội cho mẹ nhe con!!!". Cô dợm chân nhảy xuống sông. Bỗng có một người đàn ông mặc quần áo thể thao đang đi bách bộ băng ngang qua đường thấy vậy liền chạy nhanh đến can ngăn và hỏi han cớ sự. Sau khi giải bày nguồn cơn mọi việc, cô Hai mới biết ông hiện là Hiệu trưởng của một trường Tiểu học gần đây. Ông ta đưa cô về nhà cho ăn uống và giới thiệu cô vào làm lao công cho trường, tuy thù lao ít ỏi nhưng cũng có định xuất gạo muối như những giáo viên khác và may mắn hơn nữa là nhà trường còn cho cô một phòng nhỏ riêng để có chỗ trú thân. Đến ngày sinh nở, cô sinh được một đứa con trai kháu khỉnh, mẹ tròn con vuông cũng là nhờ sự thương yêu tận tình giúp đỡ của tất cả giáo viên trong trường. Ông Hiệu Trưởng thấy đứa bé nhỏ nhắn dễ thương nên đặt tên là thằng Cu Tí.

 Năm thằng Cu Tí được ba tuổi, cô Hai có dẫn nó về quê lén thăm ông Cả Mẹo. Ông quá đỗi sung sướng như vừa vớ được hủ vàng, những giọt lệ mừng vui lăn tròn trên đôi má gầy hóp nhăn nheo rồi ôm nó vào lòng lấy tay lần sờ lên mắt, lên mũi, lên môi, hôn nựng như con ruột của mình không bằng! Ông choàng tay qua ôm cô Hai Lựa như thầm cám ơn điều gì đó mà cô đã hy sinh cả cuộc đời để ông được toại nguyện niềm mong ước của mình từ bấy lâu nay. Cô Hai nói trỏng thủ thỉ bên tai ông: "Nó giống in như đúc từ gương mặt cho tới tướng đi!". Ông Cả vuốt tóc thằng bé khoái chí gật đầu lia lịa như con bửa củi rồi vói tay mở khóa chiếc rương nhỏ kê dưới đầu nằm lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ sơn mài thật đẹp đựng khá nhiều nữ trang, vàng vòng trao cho cô Hai và nói: "Đây là của hồi môn của bà vợ lớn qua và một số qua dành dụm từ bấy lâu nay, nay qua cho con Hai để mần vốn mần ăn ráng nuôi con tới ngày khôn lớn!". Cô lấy số vàng về sang lại một căn phố nhỏ ở bên hông chợ Ông Tạ và mở tiệm bán cơm, phở, cà phê, nhờ học được nghề buôn bán của mẹ nên cuộc sống của cô càng ngày càng trở nên khấm khá hơn.

 Hai năm sau, ông Cả Mẹo lâm trọng bệnh, ông biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên bảo anh Tư Rớt lên mời người đại diện Ban Tư pháp Xã đến nhà để làm chứng cho ông lập Tờ Di Chúc. Ông căn dặn cũng như lời trăn trối cuối cùng là hãy giữ bí mật dùm ông và xin nhờ anh Tư Pháp Xã tuyên đọc tờ Di Chúc này trong ngày Tang lễ, sau khi ông từ biệt cõi trần.

 Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại, nên mẹ con cô không còn nhìn được mặt ông lần cuối cùng trước khi ông vĩnh viễn ra đi. Nước mắt tuông chảy đầm đìa, cô Hai nắm tay thằng Cu Tí ghị quỳ sụp xuống để hai mẹ con cùng lạy trước quan tài.

 Sau khi tẩn lịm xong, theo đúng như lời trăn trối của ông Cả, anh đại diện Ban Tư Pháp Xã ăn mặc chỉnh tề, đứng nghiêm trang trước quan tài, long trọng tuyên đọc tờ Di Chúc như sau:

 .....

 TỜ DI CHÚC

 Tôi tên là BÙI CÔNG MẸO, sinh ngày... tháng... năm... Giấy CMNN số...

 Xin được lập TỜ DI CHÚC trước sự chứng kiến của Ban Tư Pháp Xã và trong tình trạng sức khỏe cũng như tinh thần của tôi còn hoàn toàn minh mẩn, sáng suốt như sau:

 Điều thứ 1: Tôi nhìn nhận trước Pháp luật Nhà Nước CHXHCN Việt Nam là tôi đã chung sống vợ chồng với cô LÊ THỊ LỰA (con riêng của người vợ kế của tôi) và đã có một đứa con trai tên là CU TÍ. Nay tôi kính xin Ủy Ban Xã vui lòng giúp đỡ lập Tờ Khai Sanh cho con trai tôi được mang Họ của tôi và tôi xin đặt lại tên cho nó là BÙI CÔNG MÃO và xác nhận nó là con tư sinh của chúng tôi là ông BÙI CÔNG MẸO và bà LÊ THỊ LỰA.

 Điều 2: Tất cả tài sản do tôi đứng tên trong sổ bộ gồm: Nhà cửa (cùng các vật dụng hiện có trong nhà), vườn, ruộng đều giao lại cho con trai tôi tên BÙI CÔNG MÃO được trọn quyền thừa hưởng vì nó là đứa con trai duy nhất của tôi.

 Tự hậu không thay đổi.

 Làm tại... ngày... tháng... năm...

 (K‎ý tên Bùi Công Mẹo và lăn tay)

 Sau khi nghe đọc xong Tờ Di Chúc, bà Cả Hai, anh Tư Rớt cùng bà con làng nước tới chia buồn cũng như phụ tang lễ mới chưng hửng té ngửa ra, ồ lên kêu "Trời!" một tiếng. Hóa ra cái bào thai mà cô Hai cưu mang là của ông Cả Mẹo, hèn chi cô cắn răng chịu đựng tiếng đời nguyền rủa, quyết giữ bí mật này dẫu cho có chết cũng chẳng dám cung khai! Nhất là Anh Tư Rớt như vừa trút được một khối đá hàm oan khổng lồ đang đè nặng trên người anh từ bấy lâu nay!

 Trong giờ phát tang, vị Sư chủ trì Tang lễ đưa cho cô Hai hai cái tang và bảo: "Một cái cô Hai để tang cho cha còn một cái kia thì để tang cho chồng và cháu Cu Mão cũng vậy: Một cái để tang cho ông Ngoại còn một cái thì để tang cho Ba. Như vậy là vẹn vẻ đôi đàng có phải hông bà con cô bác". Tất cả đều gật đầu khen phải và xúm nhau bảo thằng Cu Mão từ nay về sau phải gọi ông Cả Mẹo bằng ông Ngoại Ba vì ông ấy vừa là ông Ngoại mà vừa là Ba của nó nữa! Và danh xưng mà dân làng đặt cho ông Cả Mẹo thành ông Ngoại Ba bắt nguồn từ đó.

 Năm nay công việc làm ăn buôn bán có phần khấm khá nên cô Hai làm đám giỗ cho ông Ngoại Ba thịnh soạn hơn năm ngoái. Anh Tư Rớt cũng đã gần năm mươi, tóc bạc hoa râm, răng cỏ xệu xạo cái còn cái mất. Ngồi trong bàn tiệc, rượu vào lời ra, anh cao hứng rót đầy ly "xây chừng" rượu đế, nốc một hơi cạn nhách, mặt mũi đỏ kè, gấp miếng gỏi gà vừa nhai trệu trạo vừa nói giọng cà lăm: "Tui... tui nói có hồn thiêng của ông Cả... Cả chứng kiến, cho tới bây giờ mà... mà tui vẫn còn cám... cám ơn cái... cái tờ Di Chúc của ổng, nếu hỏng có nó thì Tư Rớt này cũng giống như Phật... Phật Bà Quan Âm Thị Kính suốt đời phải... phải chịu hàm oan!". Cô Hai đang múc thức ăn đãi thêm cho khách, nghe thấy xí một tiếng óng a óng ảnh trả lời:

 - Ai biểu hồi đó lớn đầu rồi mà còn nhát hít như thỏ đế, mỡ đem dâng tới miệng mèo mà không biết hưởng, ngu ráng chịu cho quen!

 Anh Tư mặt mày bí xị, xụi râu như con mèo ướt, ngồi bẹp xuống ghế. Một anh trong bàn thấy vậy liền đỡ lời:

 - Cô Hai nói vậy coi chừng bị sớ đó nghen. Lóng rày anh Tư Rớt là mèo rừng rồi chớ không còn mèo nhà nữa đâu nà, đừng có tưởng bở. Năm nay đúng là năm tuổi của anh Tư cho ảnh mần lại cuộc đời theo cô lên Sàigòn phụ giúp việc lau bàn rửa chén chăm sóc cho thằng Cu Mão thay ông Cả được hông cô Hai?

 Cô Hai Lựa liếc xéo anh Tư một cái ngọt xớt trề môi yểu điệu:

 - Xưa rồi Diễm ơi! Có dám hông đó mới nói à nghen! Chớ tui coi bộ cái "dọng" này còn khuya mới dám theo tui lên trển!

 Anh Tư Rớt bỗng đứng phắt dậy bước ra khỏi bàn đến sau lưng cô Hai, bất thình lình choàng tay ôm cô cứng ngắt. Cô Hai Lựa giật mình, mặt mày đỏ au, giẫy nẩy lấy lệ, đưa cùi chỏ thúc nhè nhẹ vào ngực anh Tư, nhỏng nhẻo mại hơi:

 - Cái đồ quỷ sứ nè

 Anh Ba Rơi thấy vậy cười hăng hắc liền rót đầy ly rượu, cầm giơ lên cao, xoay quanh một vòng mời tất cả bàn tiệc:

 - Nào, xin mời hết thảy bà con cô bác, chúng ta cùng nâng ly. Đầu năm mới mừng cho con mèo Tư Rớt không còn chê mỡ nữa và chúc cho đôi tai tài gái sắc Tư Rớt, Hai Lựa trăm năm hạnh phúc!

 Mọi người trố mắt nhìn Anh Tư đang ôm cứng cô Hai, đồng thanh "ồ" lên, tiếp theo là tiếng vỗ tay rân trời giòn ran như pháo Tết!!!

 Kansas City, đầu Xuân Tân Mão 2011

 TRẦM MẶC HOA HUYỀN


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20096)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19358)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20316)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21334)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20294)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20187)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20852)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20024)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20110)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20520)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20098)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21588)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21068)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21849)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20880)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21845)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21075)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20363)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20965)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20014)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19144)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20246)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19557)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20439)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21618)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20373)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19793)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19771)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20549)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19716)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19994)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21047)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21024)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21706)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20589)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21048)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20791)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20768)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20490)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18953)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19334)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18708)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19652)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21307)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20479)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18994)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20567)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19326)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18494)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18967)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?