Cả bàn ăn đều kinh ngạc.
Tạo thả rơi đôi đũa xuống bàn như ngày xưa Lưu Huyền Đức nghe Tào Tháo khen
mình anh hùng. Vợ chàng nghẹn ngào vì miếng đồ ăn đang nuốt giữa một xúc động
quá mạnh. Mẹ chàng bình tĩnh hơn, ngậm miếng cơm đang nhai, mỉm cười một cách
nhẫn nại. Những nét nhăn trên mặt bà chỉ thấy hơi nhăn thêm một chút. Đó là tất
cả phản động của một bà cụ đã bao năm đau khổ vì bao đảo lộn của cái xã hội rất
xa lạ đối với bà. Thằng Hòa, con Loan, con Mỹ, tuy không hiểu gì cùng hoảng sợ,
thôi không cãi nhau nữa. Chúng bỏ trở vào dĩa những món ăn vừa gắp lên, bộ lấm
lét như có tội. Cả thảy đều nhìn trừng trừng thằng Kiệt nó đang khó chiu, và,
như giận lẫy, nó tỏ một vẻ khiêu khích còn đáng giận thêm.
Ruồi mặc sức mà bay vù vù, mà đậu lên các món ăn, trong sự im lặng nặng nề ấy.
Hơi nước mặc sức mà đọng chung quanh mấy ly nước đá không ngón tay nào rớ tới
ly để xóa những mụt nước trắng mờ đang đơm lổm chổm trên vách pha-lê. Cùng với
tim của người quanh bàn, thời gian như ngừng hẳn lại.
Đoạn chót của bữa cơm chiều hôm ấy không kéo dằng dai như mọi ngày, và ngoài
tiếng chén đũa khua, không còn nghe lời nào khác.
Thằng Kiệt nghe mình có lỗi, buông đũa trước hết. Vợ Tạo nhìn theo đứa con trai
đầu lòng bước ra khỏi bàn ăn mà quên món tráng miệng nó thích, vẻ mặt nàng
thương hại và như sợ sệt đứa con kỳ dị.
Bà cụ thỉnh thoảng thở dài.
Tạo thì gương mặt vắng lặng một cách tuyệt vọng, trong khi mấy đứa nhỏ hết len
lén nhìn bà nội, đến nhìn ba, nhìn má.
Cây tăm ngậm nơi môi chàng điên cuồng chuyển động. Nó huơi đủ chiều, xoay đủ
hướng, có khi nó nằm yên để người ta đoán thấy chàng đương cắn răng dữ tợn.
Khi con nhỏ ở lấy tấm vải phủ bàn đi, chàng đứng dậy buông một câu khiến mẹ, vợ
và con chàng đang uống nước ở bàn bên cạnh dừng tách nước nơi môi dưới:
- Thằng nầy hư, phải trị nó mới được. Bắt đầu mai nầy nó không có xe máy như
tôi đã hứa mua!
Thằng Kiệt đã đi qua buồng bên kia. Thằng Hòa thất vọng trông thấy, vì hôm nay
nó mong đợi cái xe máy đó mà tập cỡi, khỏi mướn xe tiệm. Thôi nó hết mong ké
nữa rồi.
Vợ Tạo mặt lộ vẻ mừng và bớt lo lắng. Nàng chờ đợi một sự nổ bùng của nỗi tức
giận của chồng, chờ đợi hình phạt gì nàng chưa biết, và chính sự chưa biết ấy
khiến nàng tiên đoán nó sẽ ghê gớm lầm. À ra chỉ có thế. Thằng Kiệt không được
thưởng xe máy theo lời hứa. Nàng nghe nhẹ hẳn người.
Hớp từng hớp nước, nàng vừa lắng nghe mùi vị của trà, vừa suy nghĩ. Ai đời một
đứa bé mười bốn tuổi đầu, còn là học trò trường trung học mà đã có những ý muốn
làm nàng khiếp đảm. Nàng đã có dịp nhận thấy chồng nàng có nhiều tư tưởng táo
bạo hơn nàng, nhưng chỉ hơn một tí thôi, nàng ráng theo kịp. Nói đúng ra nàng
không ráng hiểu chồng nàng cho mấy, những tư tưởng chồng dầu cao hơn lạ hơn,
nàng cũng không bị ngạc nhiên lắm. Nàng có cảm giác như chồng là kẻ đi đường,
trước nàng chỉ vài chục thước. Còn cái thằng con trai kỳ dị nầy thì y như một
đứa bé leo thang, đứng trên nấc chót, cao vòi vọi, nàng thấy mà phát ngộp.
Nàng nhớ thằng Kiệt thuở còn nhỏ, chưa đi học, thích nghịch và cứng đầu cứng cổ
lắm. Bà nội thường tát yêu nó và nói nựng: “Cái thẳng giặc con nầy, nữa nó lớn,
nó phá nhà!” Nàng chỉ mỉm cười, lòng tự ái được vuốt ve. Nhưng bây giờ đây, sự
nguy hiểm rõ rệt hơn, gần hơn, nàng thấy lo sợ và sợ hãi đứa con mà nàng không
hiểu.
Sau bữa cơm chiều hôm đó, gia đình không quây quần quanh bàn ăn dọn sạch để nói
chuyện như mọi khi. Tạo cũng không ra trước căn phố hóng mát như thỉnh thoảng
chàng hay làm. Phía trước náo nhiệt lắm, mà chàng thì cần tĩnh trí để suy nghĩ.
Chàng mở cửa sau ra ngoài. Nơi đó là một đám đất trống. Năm ngoái có mấy gia
đình ở đâu tản cư về ngoại ô nầy, cất núp sau dãy phố chàng ở mấy cái nhà lá mà
chàng không bao giờ đếm thử cho biết số. Chàng ngạc nhiên thấy chuối đã mọc cao
quanh mấy nhà lá đó. Mấy tháng trước đây, xóm nhà đó trơ trọi, khô khan lắm,
bây giờ nó có vẻ ấm cúng thân mật như ở nhà quê. Có bóng người đi trên đường
mòn giữa mấy nhà, có khói lam ôm ấp mái đưng chưa kịp thâm đen, có tiếng chó sủa,
có tiếng trẻ nô đùa sau bụi đinh lăng. Gió chiều lay động những tàu chuối tơ,
khiến Tạo nghe vui vui trong lòng, tưởng như mình về quê, đang đứng trước một
cảnh trong làng.
Tuy vậy, chàng cũng không quên sự khó chịu nhen nhúm trong lòng chàng từ lúc
nãy khi nhìn thấy sự thay đổi bất ngờ của cảnh vật. Mấy tháng nay chàng yên trí
là xóm nhà lá đó xơ rơ lắm. Nay sự sầm uất đã bắt chợt sự yên trí của chàng một
cách đột ngột quá. Thật tình chàng cũng sung sướng thấy họ được mát mẻ, vui vầy
hơn. Nhưng chàng vẫn khó chịu vì sự yên trí bị quấy rầy. Chàng thở dài: “Thì ra
cái gì cũng thay đổi hết!” Chính lòng chàng đã và đương thay đổi và chàng đau
khổ về sự thay đổi bên trong ấy nó đã hành hạ chàng mười mấy năm nay.
Tạo là một kiến trúc sư nghèo. Mặc dầu vậy, trong những giờ rảnh chàng cũng vẽ
cho chàng một kiểu nhà. Biết đâu ngày kia chàng sẽ có nhiều tiền.
Chàng làm công việc ấy với tất cả linh hồn và tấm lòng chàng. Chàng say sưa
vuốt ve những hình ảnh của khung cảnh tưởng tượng, của một mặt tiền sáng rỡ,
nhẹ nhàng. Đó sẽ là giai tác của chàng. Chàng sẽ bắt vật liệu ca hát những điệu
thơ thới vui tươi.
Chàng vui sống bao năm với những màu sắc những đường nét hiện lên trong trí
chàng. Rồi chàng ghi những cái ấy lên giấy, kết hợp chúng nó lại thành một cái
gì có thiệt, tuy chỉ mới là hình vẽ.
Nhưng một kiểu nhà vừa vẽ xong thì chàng thấy hết thích ngay, tìm tòi một hình
dáng khác, những màu sắc khác, thích hợp với lòng chàng lúc bấy giờ. Óc thẩm mỹ
chàng biến chuyển vùn vụt, chàng nghe muốn chóng mặt. Tạo nghe nơi trí và lòng
chàng bao thời đại nghệ thuật đi qua trên đó. Lòng chàng đau khổ vì không định
cư một nơi nào hết mặc dầu chàng rất muốn yên thân với một hình thức, một màu
sắc lào đó.
- Mẹ, sập hoài!
Tạo giựt mình, dòm xuống cỏ. Trên khoảng đất hẹp giữa xóm nhà lá và dãy phố
chàng ở, một đứa bé chừng năm tuổi đương ngồi chơi gì trên cỏ. Đứa bé ở trần,
đưa lưng đen thui lại phía chàng. Nó mặc một cái quần dài đen. Chàng bước sấn
lại thì thấy nó đương lay hoay với những cành cây nhỏ và ngắn. Nó cặm trên cát
bốn cành cây đầu trên có nạng, rồi gác ngang lên nạng những cành khác. Thì ra
nó chơi cất nhà. Khi nó vừa phủ lên cái giàn đó một tấm lá chuối để làm nóc nhà
thì gió ở đâu thổi đến. Nóc nhà của nó bay lên, bốn cây cột đều ngã. Thằng nhỏ
gương mặt dễ thương nầy tức giận chưởi thề nữa, nhưng không nản chí, bắt đầu
xây dựng lại. Gió lại thổi lên phá hoại công trình của nó. Lần nầy nó nắm chặt
hai tay, bậm môi như muốn đánh ai. Đoạn nghĩ ra điều gì, nó cởi tuột quần ra,
mò dưới cỏ tìm gặp hai sợi dây chuối, nó cột túm hai ống quần lại. Nó phành
lưng quần đưa trước gió như người lớn phành bao bố hứng gạo và nói: “Nhốt mầy
lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần
bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn
túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió
hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu
chuối.
Tạo thích quá, nhìn mê cử chỉ dại dột, ngây thơ mà hay hay của đứa bé. Đứa bé
đang lính quính vì gió nhiều quá không biết đâu mà hốt cho hết. Một tay nó thả
lưng quần, cào gió lại, chơn nó đá như muốn đuổi gió đi.
Chỗ đó là một đám đất bị nhà vây chung quanh. Gió cao rơi vào, không lối ra,
chạy quanh quẩn, không có hướng nhứt định.
Một cơn gió đổi chiều làm cho cái quần nó ốm xếp ve và bành bạch bay day qua
hướng khác.
Thằng bé thấy mình thất bại vội bỏ quần xuống đất, giăng tay ra rước gió. Nó
hít gió, nó nuốt gió, mặt nó sung sướng trông thấy. Đoạn nó cầm quần lên phành
lưng đưa trước chiều gió mới. Lần nầy nó không có ý nhốt gió nữa mà lại hớn hở
nhìn hai ống quần no như hai khúc dồi. Nó giỡn với gió chớ không ghét gió nữa.
Tạo mỉm cười nói lầm thầm: “Thằng nhỏ biết điều quá”.
- Leo ơi! - Đó là tiếng đàn bà kêu sau bụi chuối. Thằng bé dạ một tiếng rồi
xách quần dùng dằng chạy vào xóm nhà.
Cảnh thằng bé nhốt gió in vào trí Tạo một ấn tượng mạnh. Chàng nhìn theo cái
lưng đen, lăn xăn chạy vào nhà, ngơ ngẩn như nguồn cảm hứng đang mất đi.
- Thằng nhỏ biết điều quá!
Chàng tự nhắc lại câu đó, và băn khoăn về những lời thằng Kiệt hồi nãy, giữa
bữa ăn.
- Mình có biết điều như thằng bé nầy không? Những ý nghĩ của con, mình có theo
dõi lòng nó được mà ngăn cấm mãi chăng?
Tạo thở dài. Có một khi kia trong đời chàng, Tạo là một đứa con hư, một thằng giặc
nhỏ. Cha mẹ chàng đã sợ, đã giận những ý tưởng táo bạo của chàng. Và chàng đã
có dịp tức mình sao cha mẹ cứ không hiểu mình. Lần lần chàng có ý thức về sự
xung đột giữa cha mẹ và chàng. Chàng thuộc về phái cấp tiến nhứt của đám người
theo Tây học thì xung đột với ngàn năm tư tưởng Đông Phương là sự thường.
Nhưng chàng đã ngỡ cái bước tiến của chàng là cái bước cuối cùng. Thế hệ của
chàng và những thế hệ sau không còn đụng chạm nhau nữa. Và cuộc đời sẽ dễ chịu
lắm khi lớp người già trước chàng chết hết.
Nay thằng con chàng tái diễn lại sự xô xát ngày xưa. Đó là hình ảnh rất trung
thành của cảnh gay cấn hồi trước.
Chàng đâm ra hoài nghi. Phải chăng lòng và trí người luôn luôn thay đổi và cái
văn hóa Tây phương mà chàng hấp thụ được và tưởng là bất di, bất dịch cũng
đương biến chuyển mà chàng không dè.
Có thể như vậy lắm. Là vì chàng đã luyện con theo óc của chàng, chàng không cổ
hủ, mà sự xung đột lại bắt đầu.
Chàng có thề cấm thằng Kiệt bỏ rơi chàng lại sau chăng? Không! Chàng biết lịch
sử nhân loại. Không có một thí dụ nào chứng tỏ rằng người ta có thể ngăn cản tư
tưởng được hết. Nó như làn sóng vỡ bờ, lôi cuốn tất cả mọi chướng ngại vật. Và
như làn sóng, nó sẽ chết đi nơi bờ bến nào đó, trong khi những làn sóng khác
tiếp nhau mà rượt nó. Nó sẽ chết như vậy, và chỉ như vậy thôi.
Tạo bùi ngùi thương cha mẹ đã hoài công thắc mắc vì tư tưởng chàng. Cha mẹ
chàng, mặc dầu với gia huấn nghiêm khắc, không bao giờ ngăn được chàng có một
nhân sinh quan khác hẳn người được.
Tạo thở dài: “Già rồi, ta đã già quá rồi! Cái lớp thằng Kiệt sẽ có những ý nghĩ
khác!”
Bỗng chàng hốt hoảng như kẻ bộ hành đi trễ, nhìn người mau chơn đã mất hút đàng
xa, xa đến mút tầm con mắt.
Nhưng thật tình, từ giờ phút đó, chàng không ghen tỵ nữa với kẻ đi mau, và chỉ
bâng khuâng thấy mình bị bỏ rơi lại, bơ vơ trên đoạn đường dài.
Tạo trở vào nhà khi đèn điện bừng sáng.
- Mình soạn tiền lại, mai tôi mua xe máy cho thằng Kiệt.
Vợ Tạo trố mắt nhìn, soi mói. Để trả lời điệu bộ thăm dò của vợ, chàng nói:
“Nhốt gió vô ích!”
Vợ Tạo càng nhìn chồng trừng trừng, không hiểu gì mà lại có nhốt gió.
Thằng Hòa thì hoan nghênh bằng đôi mắt sáng rực. Nó vội chạy qua buồng bên để
cho anh nó hay tin lành.