Tôi ngước mắt theo mưa, khoảng trời mênh mông xám lạnh, tôi thấy gì đâu ngoài màu bàng bạc giăng giăng lơ lững chơi vơi... không biết bắt đầu từ đâu, mà mưa tuôn giọt vắn giọt dài!
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón chân bước đi, còn thả vương lại chút muộn màng trên nụ hoa mai vừa hé nở sáng nay. Tự dưng tôi nghe lòng bồi hồi, mưa vẫn đang rơi đằm thắm bên ngoài, và bông hoa nở muộn kia vẫn óng sắc vàng tơ vuốt mượt mà trên từng cánh hoa bung nở, như muốn thách thức, như muốn một mình kéo lại cả mùa xuân...
Mưa nơi này chẳng có mùa, nên hay làm tôi giật mình khi một sáng thức giấc, thấy bờ tường nhà thẩm ướt sậm màu, lá ướt mưa trở xanh mượt mà, những giọt nước còn đọng lại nên lá xanh lúng liếng trĩu cành, nghe dậy nồng mùi đất lên ngai ngái khi đón cơn mưa lâm thâm lất phất bất ngờ.
Mưa hay xô người ta vào nỗi nhớ mông lung, mưa nhỏ ngoài kia thôi, vậy mà có khi làm thành cơn bão nhớ ở trong lòng...
Ngày xưa! Người ta hay bắt đầu nhớ về bằng hai tiếng ngày ấy, ngày xưa, tôi cũng vậy, thốt lên thôi đã nghe dìu dặt cả lòng.
Tôi nhớ vạt áo lụa là bay trong gió xuân dẫn đến cổng trường, nhớ cả cánh gió buổi trưa ngày hè thổi mát rượi bờ lưng thon, nhớ quýnh quáng ánh mắt nâu trầm sao quá thiết tha bước theo chiều tan học, ai đã nói gì đâu, mà sao tôi lại nghe thủ thỉ êm êm lời thì thầm chứa trong đôi mắt ấy?
Tôi nhớ mùi tình thơ ủ hương trong sợi tóc thơm gió thổi bay nghiêng vắt ngang bờ má. Nhớ vị mặn của giọt nước mắt tinh khôi lần đầu rơi xuống nép lại khóe môi của tuổi xuân thì, tôi nhớ tiếng hát vu vơ của mình khi lòng nhớ ai bất chợt.
Biết bao nhiêu ngày xưa chất nặng cả lòng. Tôi mơ một ngày nào đó thời gian quay trở về ngày cũ, để tôi nhặt lại cho đầy ngày thơ tình thơ thuở ấy, tôi sẽ vỗ về tôi sẽ nâng niu ngày xưa bằng trái tim tinh khiết nõn nà...
Thời gian, giống như những giọt mưa trời kia, không biết từ đâu? Thời gian còn làm tôi buồn hơn cả những giọt mưa trời, tôi muốn níu giữ, mà níu giữ vào đâu khi thời gian kia không đọng dấu vết, chẳng vương hình hài?
Tôi giơ bàn tay ra hứng lấy những giọt mưa nhẹ rơi như muốn ru cùng tôi nỗi nhớ, khép bàn tay lại muốn giữ lấy mưa, chẳng có giọt mưa nào nằm yên trong bàn tay tôi cả, mưa tan mất tức thì, lòng ngậm ngùi, mưa đã lẫn mất rồi vào dấu ngõ thời gian.
Không dấu vết, không hình dáng, nhưng tôi cảm nhận rõ thời gian đang trôi cần mẫn miệt mài, mang xa mất tất cả ngày ấy của tôi...
Mưa vẫn rơi, nắng sẽ tắt, mùa rồi sẽ qua, có gì và còn gì... sao thời gian kia chẳng biết đợi chờ!
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo, vậy mà tôi đã nghe ra lòng mình lạnh đẫm mùa đông phía trước.
Gửi ý kiến của bạn