Nếu
người dân Miền Nam “nhờ” mất nước vào tay CS mới thấm thía “được” thế nào là “trải qua một cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng”
như chuyện Kiều, thì hắn tự cho rằng nhờ sống đến nay để nhìn lại đời mình, hắn mới biết thương tiếc ông Ngô Đình Diệm hơn.
Năm
mươi năm trước, đúng ngày này, mùng 2 tháng 11, khi cái radio Ấp Chiến lược mà hắn không chịu rời tai từ khi có tin đảo chánh loan tin TT Diệm và ông cố vấn Ngô Đình Nhu đã chết, hắn đã rơm rớm nước mắt.
Hắn
khóc thương Ông chẳng phải vì người ta vừa giết đi một vị nguyên thủ quốc gia, nhưng vì người ta giết mất “Cụ Diệm” đang ngự trị thân thương trong lòng hắn từ nhiều năm qua. “Cụ Diệm” đến với hắn khi hắn tuổi mười
hai mười ba gì đó tại làng quê mới dựng lên bằng lều bạt giữa núi rừng Cao Nguyên heo hút để cùng đứng với đồng bào trong mưa phùn gió núi để hiệp dâng thánh lễ mừng Chúa Giáng Sinh. Hắn “ấn tượng” mãi Cụ Diệm với khuôn mặt nhân hậu và mấy tấm ảnh màu do tay Cụ chụp in ra liền sau đó 5
phút cho đồng bào xem thật là “hiện đại”. Rồi mấy năm sau đêm Noel đó, khi thấy nơi trường tư thục hắn đang học ngoài thị xã chưng lên tường cái đồ
án ngôi trường mới do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ vẽ và một nửa tài khoản
để thực hiện do Tổng Thống tặng (đương nhiên là tiền của dân, nhưng thay vì tặng cho bản thân hay cho người thân) hắn lại thêm “ấn tượng” Cụ
Diệm...
Ngày
Cụ Diệm mất, hắn thương tiếc Cụ chỉ vì bấy nhiêu. Năm mươi năm sau nhìn
lại, hắn càng thương tiếc nhiều hơn vị Tổng Thống đầu tiên của nền Cộng
hòa Việt Nam vì công ơn Người.
Trước
hết hắn là một trong triệu người chạy thoát từ địa ngục trên Đất Bắc được đồng bào Miền Nam cưu mang, và nhờ
chính quyền VNCH do Ông lãnh sắp xếp lo toan để từ đó có được một cuộc đời hơn hẳn những người bên kia vĩ tuyến 17 về mọi mặt mà hôm nay đã quá
rõ ràng, ai ai có chút thiện tâm thiện ý trước sự thật cũng đều dễ dàng
nhìn thấy. Nhưng điều quý báu nhất là hắn đã được hấp thụ một nền giáo dục nhân bản do TT Diệm chủ trương, trái hẳn với nền giáo dục vô đạo phi
nhân ông Hồ du nhập cưỡng chế mà các thế hệ đang phải chịu trận dưới sự
cai trị của chế độ CS hôm nay, khiến đạo lý ông cha, văn hóa tổ tiên, truyền thống dân tộc đang bị phá tanh banh tan nát, như mọi người đang than vãn than van.
Đã
hơn một lần cùng với cha, anh
suýt chết vì máy bay giặc trước Hiệp định Genève nên oán giày đinh của quân Pháp, kinh nghiệm thời CCRĐ thành kỵ dép râu đã đành. Nhưng hắn cũng chẳng ưa gì giày bốt- đờ- xô Mỹ. Giá như TT Ngô Đình Diệm không bị đám tướng phản tặc làm tay sai cho ngoại bang giết, ít ra hắn đã không phải chứng kiến đạo quân viễn chinh mới nghêng ngang đầy phố thị nhìn đám học trò nữ của hắn trên đường đến trường như hạng gái bán hoa. Rồi đồng Đô la đỏ làm xanh mặt đồng bạc Việt Nam vì mất giá khiến đời sống đang êm đềm ổng định dưới thời TT Ngô Đình Diệm nay đảo lộn. Miền Nam bổng lên ngôi giai cấp mới “Me Mỹ”. “Nhất đĩ, nhì sư, tam cha, tứ tướng”...
Thời kỳ hậu “Cách Mạng 1/11”, càng về sau càng vang vọng đâu đó, câu “Giá như còn ông Diệm!”
Giá
như còn ông Diệm, chắc hắn đã không phải sống cuộc đời ly hương hiện tại mà hắn luôn luôn thấy cô độc, như lời Cervantès, “L’exité par tout est seul”.
Họ dự trù sẽ có cuộc hoảng loạn đối với hằng ngàn người Mỹ và các đồng minh của Nam Việt, các thợ thuyền công chức và bạn bè họ trong thành phố thiếu phòng ngự.
Những đồng bào của tôi ơi, nhất là những người trẻ trong nay mai sẽ phải kê vai nâng cả một gánh sơ hà, xin đừng để cho kẻ xấu ác tiếp tục khủng bố bằng cụm chữ răn đe “hãy tránh xa chính trị.”
Chủ nhật ngày 18 tháng Năm năm 2014, Toàn quốc xuống đường! Hãy xuống đường để nhà cầm quyền Việt Nam thấm thía rằng số phận họ gắn liền với dân tộc Việt Nam
Ba mươi tháng tư đến như tên khách lạ, không mời, không mong, không đợi, không chờ, đến nhà gõ cửa không hỏi, không chào. Ba mươi tháng tư, một nửa miền Nam cúi đầu dưới họng súng đi theo một nửa miền Bắc đau thương xã hội chủ nghĩa
Chẳng biết viết gì hơn bao nhiêu người khắp trong nước và thế giới đã viết về anh, tôi chỉ xin phép hương hồn anh và gia đình anh thứ lỗi cho tôi về những gì “có ý khác
chó là con vật được đánh giá cao vì sự thông minh, lanh lợi, lòng trung thành, tình cảm chan chứa, và nhất là mối thân hữu tự nhiên đối với loài người.
Cuộc Chiến Quốc Cộng đang đi vào giai đoạn kết thúc. Số phận của Đảng Cộng Sản Việt Nam và chế độ Việt Cộng đã được quyết định, vấn đề còn lại chỉ là khi nào và bằng cách nào.
Ukraine cũng là bài học để mà họ có thể nhìn, nếu học tích cực hơn, thì họ nhìn theo một quan điểm tích cực, tức là quan hệ nhân - quả, "Tôi muốn nói tới quan hệ ai bắn vào nhân dân...
Hiện tại nước Nga đã vĩnh biệt CNCS, nhưng như con chim một lần bị tên bắn, Nhân dân Ukraina giờ đây nhìn thấy cành cây cong vẫn cứ run rẩy dù cành cây có điểm những nụ hồng.
Nên chăng phải in câu “Người tiêu thụ vé số kiến thiết từ trẻ em, người già, người tàn tật là tiếp tay với vi phạm pháp luật” trên từng tờ vé số kiến thiết
Việt Dzũng đã ra đi, nhưng tinh thần và lý tưởng phục vụ cho tha nhân, cho quê hương đất nước cùng dòng nhạc của anh vẫn còn tồn tại và sẽ sống mãi trong lòng những người thương mến anh.
Sau hai mươi năm hoạt động không ngừng nghỉ trên mọi lãnh vực và được nổi danh khắp nơi, được hàng triệu người ái mộ (nhứt là giới trẻ ở hải ngoại), nhưng cũng có lúc Việt Dzũng cảm thấy rất cô đơn.
“Phim tài liệu” của miền Nam trong các trận hải chiến Hoàng/Trường Sa từ 19/1/1974 – mà hồi trước (Việt cộng) mình cố thắng nó nên phải nhìn nhận việc cắt đất tổ tiên (VN) của đồng chí Phạm văn Đồng đúng “không chệch vào đâu được”
tôi cũng là một người Biên Hòa, cảm ơn người giấu mặt này đã nói thay suy nghĩ của mình. Lạ là công an Phường sở tại đã "xóa dấu tích" việc làm này. Họ không thấy xấu hổ chăng?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.