TÂM-HỒN CAO-THƯỢNG
dịch ở cuốn Grand coeurs (Cuore) ra. Cuốn tiểu-thuyết có giá-trị nầy
nguyên của EDMOND DE AMACIS, triết-học Ý (1846-1908) do nhà văn Piazzi dịch
sang Pháp-văn.
Truyện này là một loại sách
“giáo-dục bằng tình-cảm” có sức cảm-hóa lạ thường nên đã được dịch ra bằng 14
thứ tiếng và được giới thanh-niên học-sinh ham đọc.
Đó là một thiên ký-sự mô-tả
đời sống một học-sinh 11 tuổi ở trong gia-đình, trong học-đưòng và ngoài
xã-hội. Qua những trang ký-sự nầy ta nhận thấy nào tình âu-yếm của cha mẹ, lòng
hiếu-thảo của con, nào sự tận-tụy của thầy, tình thân-ái của bạn rất thành-thực
và bao-la. Ngoài ra, nhiều tiểu-truyện lại còn gợi lòng ái-quốc ái-quần một cách
thiết-tha và nêu những gương hy-sinh rất cao-cả.
Truyện không cầu-kỳ mà thực,
tình tuy chất-phác nhưng thành, lời-lẽ cảm-xúc và hùng-tráng, cử-chỉ đầy
nhân-ái, hào-hiệp nên ảnh-hưởng dễ
khiến cho những bạn đọc qua sách này, phong-độ thêm thanh quí và tâm-hồn
thêm cao-thượng hơn.
Nam-Định,
ngày 15 tháng 4 năm 1952
Dịch giả
HÀ-MAI-ANH
Ý kiến bạn đọc
08 Tháng Ba 20193:47 SA
lien
Khách
Sách hay dạy chúng ta hy sinh, dũng cảm, vị tha... Rất quý! Sách giáo dục chúng ta mỗi ngày hoàn thiện hơn... Tôi đã đọc cách nay 50 năm mà vẫn nhớ!
09 Tháng Hai 20159:09 SA
Liu ZhiHua
Khách
Ngày ấy, ngày hai buổi cắp sách đến trường, vui cùng con chữ..., đêm về, len lén đọc quyển sách nầy, và cũng của chính vị dịch giả nầy !
Tôi là con trai lớn trong nhà, không dám để mấy đứa em biết nên phải lén đọc..., bởi vì mỗi lần dõi theo từng trang sách, khi thì mắt đỏ hoe, lúc bên trong sống mũi cảm thấy xôn xốn, không kìm nổi tiếng sụt sùi, sợ nhất ngộ nhỡ nước mắt chảy thành giòng, đám em khờ không tha, lêu lêu mắc cở anh cả. Ngượng chết !
... Tuổi sáu mươi đang xồng xộc ào chụp cuộc đời, nhớ chuyện cũ thấy mình thật đáng yêu, kèm theo đó là nỗi niềm hối tiếc thoảng nhanh " ừa hen, phải chi lúc con của tụi tui còn thơ dại, vợ chồng tui thi thoảng thay phiên đọc cho con nghe dăm ba câu chuyện trong sách. ... Giá như ..., mà thôi !
Ba xin lỗi con.
17 Tháng Mười 20146:03 SA
Thu Nguyễn Thị
Khách
Oh ,tôi đọc quyển sách này năm học lớp 4 được cô giáo giới thiệu ,tôi đòi má đi chợ ghé nhà sách mua ngay ,về nhà đọc hoài chẳng thấy chán.Năm nay tôi 55 tuổi rồi vẫn nhớ thời ấy...
Những đồng bào của tôi ơi, nhất là những người trẻ trong nay mai sẽ phải kê vai nâng cả một gánh sơ hà, xin đừng để cho kẻ xấu ác tiếp tục khủng bố bằng cụm chữ răn đe “hãy tránh xa chính trị.”
Chủ nhật ngày 18 tháng Năm năm 2014, Toàn quốc xuống đường! Hãy xuống đường để nhà cầm quyền Việt Nam thấm thía rằng số phận họ gắn liền với dân tộc Việt Nam
Ba mươi tháng tư đến như tên khách lạ, không mời, không mong, không đợi, không chờ, đến nhà gõ cửa không hỏi, không chào. Ba mươi tháng tư, một nửa miền Nam cúi đầu dưới họng súng đi theo một nửa miền Bắc đau thương xã hội chủ nghĩa
Chẳng biết viết gì hơn bao nhiêu người khắp trong nước và thế giới đã viết về anh, tôi chỉ xin phép hương hồn anh và gia đình anh thứ lỗi cho tôi về những gì “có ý khác
chó là con vật được đánh giá cao vì sự thông minh, lanh lợi, lòng trung thành, tình cảm chan chứa, và nhất là mối thân hữu tự nhiên đối với loài người.
Cuộc Chiến Quốc Cộng đang đi vào giai đoạn kết thúc. Số phận của Đảng Cộng Sản Việt Nam và chế độ Việt Cộng đã được quyết định, vấn đề còn lại chỉ là khi nào và bằng cách nào.
Ukraine cũng là bài học để mà họ có thể nhìn, nếu học tích cực hơn, thì họ nhìn theo một quan điểm tích cực, tức là quan hệ nhân - quả, "Tôi muốn nói tới quan hệ ai bắn vào nhân dân...
Hiện tại nước Nga đã vĩnh biệt CNCS, nhưng như con chim một lần bị tên bắn, Nhân dân Ukraina giờ đây nhìn thấy cành cây cong vẫn cứ run rẩy dù cành cây có điểm những nụ hồng.
Nên chăng phải in câu “Người tiêu thụ vé số kiến thiết từ trẻ em, người già, người tàn tật là tiếp tay với vi phạm pháp luật” trên từng tờ vé số kiến thiết
Việt Dzũng đã ra đi, nhưng tinh thần và lý tưởng phục vụ cho tha nhân, cho quê hương đất nước cùng dòng nhạc của anh vẫn còn tồn tại và sẽ sống mãi trong lòng những người thương mến anh.
Sau hai mươi năm hoạt động không ngừng nghỉ trên mọi lãnh vực và được nổi danh khắp nơi, được hàng triệu người ái mộ (nhứt là giới trẻ ở hải ngoại), nhưng cũng có lúc Việt Dzũng cảm thấy rất cô đơn.
“Phim tài liệu” của miền Nam trong các trận hải chiến Hoàng/Trường Sa từ 19/1/1974 – mà hồi trước (Việt cộng) mình cố thắng nó nên phải nhìn nhận việc cắt đất tổ tiên (VN) của đồng chí Phạm văn Đồng đúng “không chệch vào đâu được”
tôi cũng là một người Biên Hòa, cảm ơn người giấu mặt này đã nói thay suy nghĩ của mình. Lạ là công an Phường sở tại đã "xóa dấu tích" việc làm này. Họ không thấy xấu hổ chăng?
Xấu hổ với hành vi ăn cướp bia của chiếc xe tải bị lật, một người dân Biên Hòa đã treo băng rôn phê phán hành động này và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của cộng đồng.
Đã đến lúc những người như tôi cần nhận chân rằng vai trò của Đảng Cộng sản không phải là vĩnh viễn. Cũng không thể gìn giữ lòng trung thành tuyệt đối với một lý tưởng chỉ còn là câu chữ cửa miệng.
Nếu không vì sứ mệnh ngoại giao bắt buộc, hẳn những người như viên bí thư Jean Philippe Gavois đã lập tức xách vali rời khỏi đất nước quá giả dối chính trị cộng thêm sự ghẻ lạnh tình người này.
Tôi là con trai lớn trong nhà, không dám để mấy đứa em biết nên phải lén đọc..., bởi vì mỗi lần dõi theo từng trang sách, khi thì mắt đỏ hoe, lúc bên trong sống mũi cảm thấy xôn xốn, không kìm nổi tiếng sụt sùi, sợ nhất ngộ nhỡ nước mắt chảy thành giòng, đám em khờ không tha, lêu lêu mắc cở anh cả. Ngượng chết !
... Tuổi sáu mươi đang xồng xộc ào chụp cuộc đời, nhớ chuyện cũ thấy mình thật đáng yêu, kèm theo đó là nỗi niềm hối tiếc thoảng nhanh " ừa hen, phải chi lúc con của tụi tui còn thơ dại, vợ chồng tui thi thoảng thay phiên đọc cho con nghe dăm ba câu chuyện trong sách. ... Giá như ..., mà thôi !
Ba xin lỗi con.