7:23 SA
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

HÓA AN VÀ ANH TÔI - Nguyễn Thị Thêm

12 Tháng Hai 20157:12 CH(Xem: 10232)

HÓA AN VÀ ANH TÔI

 hoaan

Tôi không hề biết đến Hóa An nếu anh tôi không lấy vợ ở đó.

 

Tôi nhớ một buổi sáng mùa hè năm 1971, tôi đang đứng bán sinh tố trước rạp hát Biên Hùng. Tôi xin phép mở ngoặc chỗ này một chút. Vì sẽ có bạn bè thắc mắc vì sao tôi là dân Long Thành, dạy học Long Thành mà đứng bán sinh tố ở đây.Chẳng là má chồng tôi bỏ quê vào Nam cưới dâu, rồi thấy đời sống miền Nam dễ thở, hay Biên Hòa đất lành người tốt nên bà quyết định ở lại. Bà mua nhà, mua xe sinh tố và sang luôn địa điểm bán nước trước rạp hát Biên Hùng. Vào những ngày nghỉ cuối tuần hay lễ tôi mới lên đây phụ bán cho ra vẽ con dâu hiếu thảo.

Mà cũng vui lắm, vì chồng tôi đi lính ở tận Đà nẵng nên tui độc thân tại chỗ. Có những anh chàng không quân hàng ngày ra uống sinh tố tại quán. Má chồng tôi cũng chịu chơi. Bà giới thiệu:

-Đây là con gái lớn của tui. Mấy anh chàng hỏi:

-Sao con gái nói giọng miền Nam, bác nói giọng Huế?.

-Tại tui gửi nó cho bà con ở Sài gòn từ nhỏ nên nó nói giọng miền Nam

- Sao chị là người Nam, trẻ hơn cô em là người Huế?

-Tại con chị tui cho vô Nam từ nhỏ ăn học, còn con em nó , ở với tui làm ruộng cực nhọc nên già hơn.

 

Vậy đó mẹ chồng tôi đãi bôi như vậy để bán hàng. Và đêm đêm có những anh chàng ngồi đồng uống sinh tố và mua về cho bạn bè. Má chồng tôi cười cười:

-Không răng mô! Buôn bán mà, miễn mi không có chi thì  thôi.

Có một lần chồng tôi về phép. Anh ngồi ở quán bà chị nhìn sang. Anh nổi cơn ghen, lôi tôi về và nói má chồng tôi từ rày vợ con không được ra bán ở đây nữa.

Từ dạo đó tôi cũng ít ra quán mặc dù chồng tôi không có ở nhà. 

Trở lại chuyện anh Tám tôi.

Một buổi sáng tôi đang dọn hàng, anh tôi đi tới. Anh ngồi xuống ghế. Má chồng tôi vui vẻ hỏi:

-Cậu Tám uống chi, tui xay một ly sinh tố mãng cầu  đặc biệt hỉ?

Anh cám ơn và nhìn tôi với đôi mắt là lạ, ngầm như muốn nói một chuyện gì quan trọng lắm. Anh xin phép mẹ chồng tôi cho tôi đi với anh một chút.

Thì ra anh đã trót yêu một cô gái gần nơi anh làm việc. Anh tôi là lính Biệt Động Quân. Hành quân chiến đấu liên miên, mấy lần chết hụt và cuối cùng được điều về làm tại hậu cứ. Lo lương bổng cho lính Biệt Động Quân,đơn vị đóng tại Hóa An.

Anh rù rì với tôi :

-        Anh lỡ thương người ta rồi. Anh nói vậy cô Chín mày đã hiểu. Anh không dám nói với ba má. Tiền bạc không có, làm sao cưới vợ. Anh sợ ba má la.

-        Giờ làm sao?

-         Bởi vậy anh mới qua đây kiếm cô 9 mày. Cô mày đi với anh một chuyến rồi về làm thuyết khách dùm anh.

Tôi xin phép mẹ chồng và đi theo anh tôi qua Hóa An. Anh dẫn tôi vô chợ Biên Hòa, qua khu chợ cá và dẫn xuống bến đò.

-Trời ơi! Làm sao em biết đi đò.

-Thì cứ xuống, có sao đâu. Mày sao nhát hít.

Tôi bậm gan xuống đò. Hai tay bấu chặc vào thành đò. Mắt nhìn thẳng không dám nhìn xuống nước vì sợ chóng mặt. Con đò nổ máy bành bành, xịt xịt…quay đầu tách bến.

Trên đò người ta nói chuyện râm ran về buổi chợ, về giá cả, chuyện cô Tư Chị Tám tùm lum. Tôi như người mộng du , ngồi đó mà đầu óc mông lung. Qua đó rồi mình sẽ nói gì, làm gì. Tôi sẽ mở đầu như thế nào và sẽ nói với ba má ra sao?

Lần đầu tiên tôi gặp chị dâu . Chị thật đẹp, dễ thương, chơn chất. Bác gái tiếp tôi rất cởi mở. Tôi chỉ nói tôi có chồng ở Biên Hòa, ghé thăm anh tôi sẳn dịp qua thăm hai bác.

Anh Tám tôi đưa tôi xuống bến đò về lại chợ và luôn miệng dặn dò:

-        Em về tìm cách nói với ba má dùm anh. Nhớ nghe. Tuần sau em lên cho anh biết tin tức.Anh mới dám về.

Tôi nghiệp anh tôi, yêu đương chi cho khổ. Anh sợ ba má tôi cũng phải. Nhất là ba tôi , con cái lớn chứ đứa nào cũng ngán ổng. Anh tôi đi lính, chẳng có đồng xu dính túi thì lấy gì cưới vợ bây giờ.

Như vậy mà ba má tôi không hề la rầy anh nhiều như anh tưởng tượng. Ba tôi phán một câu:

-Vậy cũng được, cho nó mọc rễ ở Hóa An luôn đi. Cái thằng nó linh đinh hoài tao cũng nhức đầu lắm rồi. Thời kỳ lộn xộn. Vậy mà tốt đó con.

Tôi làm con thoi chạy qua chạy lại giữa hai gia đình. Con đò Hóa An tôi đi lại thường hơn. Tôi hết sợ say sóng. Tôi lại thích cái không khí rộn ràng tiếng nói, tiếng cười và tiếng đò máy bình bịch tách bến.

 Có một hôm trước ngày đám hỏi, Không biết hai bên nói thế nào mà má tôi nghe sai . Bên đàng gái thì nói ngày tây má tôi lại nghe ra ngày ta, nên đám hỏi gần kề mà gia đình tui tỉnh queo không chuẩn bị gì ráo trọi.

Hôm đó tự dưng tôi đón xe lên Biên Hòa thăm mẹ chồng, sẳn dịp ghé  thăm  nhà chị dâu. Tôi thấy mọi người đang làm rạp. Anh tôi chạy tới chạy lui. Thấy tôi anh hỏi:

-Ủa! Chín! Sao em lên đây làm gì? Sao không ở nhà lo phụ má? Tui trợn mắt hỏi:

-Phụ cái gì. Còn lâu mới này đám hỏi mà.

-Ngày mốt chớ lâu lắc gì. Chết rồi. Ba má nghe làm sao vậy? Trật ngày hết trơn. Em về Long Thành liền đi để còn kịp lo. Ngày mai anh mới có phép đi về, còn bây giờ phải lo phụ bên nhà gái.

Tôi ra về đầu óc mơ hồ, tính toán lung tung. Chân bước thật nhanh cho mau tới bến đò.:

-Chín! đi đâu đây?Tôi dừng lại, anh tôi đang trong một tiệm tạp hóa bước ra.

-        Em đi xuống bến đò.

-        Bến đò gì ở hướng này. Ngược rồi, hướng bên kia cà! Cô mày sao lẩm cẩm vậy.

-        Tôi quay ngược chiều, xuống bến đò và tức tốc về nhà báo tin để chuẩn bị ngày đám hỏi cho anh tôi.

Và vậy đó anh tôi cưới vợ và mọc rễ ở Hóa An.

Tôi lại theo chồng trôi dạt ra miền Trung. Ngày trở về màu cờ đã đổi và tất cả đã không còn như xưa. Anh Tám tôi từ một thầy giáo đẹp trai. Một người lính Biệt động Quân oai hùng giờ là một anh nông dân thứ thiệt.

Tôi đến nhà anh cũng qua con đò tại bến cá chợ Biên Hòa. Ngày xưa đi một mình đầy sợ hãi, bây giờ dẫn thêm cháu Mỹ Linh, nó cũng sợ như tôi. Nó bíu chặt tay tôi không dám bước xuống. Tôi dìu con và rưng rưng xúc cảm.

Biên Hòa ơi! Tôi đã trở về.

Bác trai đã mất, bác gái cho chị dâu tôi một miếng đất nhỏ để cất nhà và một ít đất để canh tác.

   Căn nhà anh tôi ở là một căn nhà nhỏ, mái tôn che sơ sài, một bên vách dựa vào nhà má vợ. Ba bên còn lại là những tấm tôn che cho  có để không bị gió thổi bốn bề.

Anh gọi miếng đất đang canh tác là “Thổ” nơi đó anh trồng hoa màu để bán. Muốn qua thổ phải băng qua đường, len lỏi giữa những đường đi vòng vèo, lách qua những ngôi mộ đã xưa lắm mới đến thổ. Thì ra đất gia tộc nhà vợ anh Tám tôi giáp ranh với khu vực hậu cứ ngày xưa của Biệt Động Quân.

Anh tôi trồng bắp cải, trồng hành, trồng rau, bỏ mối cho bạn hàng ở chợ Biên Hòa.

Cuộc sống đạm bạc nhưng cũng tạm qua ngày. Người ta nói bán mặt cho đất, bán lưng cho trời quả không ngoa. Anh tôi ngày ngày khom lưng trên những luống rau, đám đậu để kiếm cơm. Da anh sạm nắng, hai chân cao lênh khênh mốc cời. Cái áo lính bạc màu ướt đẩm mồ hôi. Và chân trần không giày dép, gót nứt nẻ trông thật thảm thương.

Tôi nhìn anh rồi nhìn lại mình và mọi người xung quanh để chung một nỗi buồn thân phận của người thua trận.

Mỗi lần tôi lên thăm, anh mừng lắm. Anh rối rít dặn chị đi chợ. Kêu mấy đứa cháu lên chào

- Cô 9 bây lên thăm nè! Bắt con gà làm thịt nấu cháu cho  cô Chín mầy ăn.

  Vậy là cháu tôi bắt gà nấu cháo, Chặt chuối cây làm gỏi.         

  Lưới vài con cá ở ao nhà nướng trui. Gia đình lại sum họp, nói cười vui vẻ. 

Cả gia đình anh tôi sống đạm bạc trong căn nhà trống vắng bốn bề đó. Tôi đã vất vả gian lao mà nhìn chị dâu tôi càng thêm xót. Hai chân chị nứt nẻ những đường đen đen, bàn tay chai xạm, đầy những gân xanh, áo quần nhăn nhíu tội nghiệp.

Những mùa hành, mùa bắp cải, mùa rau khiến gia đình anh tôi vùi đầu trên mãnh ruộng và đám thổ mà vẫn chẳng đủ ăn.

Có một lần, má tôi lên thăm và ở lại với con. Hôm sau về nhà, má tôi ngồi khóc. Tôi hỏi

-Sao vậy má. Bộ anh con làm gì má giận hả?

Má tôi lắc đầu

-Má thấy vợ chồng thằng Tám cực khổ quá má không cầm lòng. Đêm qua má ngủ, gió thổi ào ào, muỗi quá chừng. Con bò bị mòng cắn nó cạ vô cột nhà gãi ngứa. Cái nhà rung rinh theo,lắc lư, má sợ nhà sập đâu có ngủ miếng nào

- Vậy anh chị con với mấy cháu có biết không?

-Tụi nó làm việc cả ngày, mệt quá ngủ như chết có biết gì đâu.

Sau này nghe tôi kể lại ,anh tôi ngồi khóc. Thương cho mẹ mà cũng tủi cho mình.

Anh tôi đã trở thành một người dân Hóa An với bà con anh em bên vợ đông đúc. Những người bạn, người lính chung đơn vị, bây giờ cuộc sống có lẽ cũng như anh

Ở gia đình tôi anh là thứ Tám. Nhưng ở Hóa An người ta gọi anh tôi là anh Sáu vì gọi theo thứ của chị dâu tôi. Anh chị đã có 2 trai và 3 gái. Các cháu gái tôi sáng sớm tinh mơ đem rau ra giao cho bạn hàng ngoài chợ rồi về thay đồ đi học. Chiều về chị em dẫn nhau ra thổ, đứa học bài, đứa nấu cơm, tưới cây và phụ cha mẹ nhổ hành, nhổ cải, cắt bạc hà …. chuẩn bị ngày mai giao cho bạn hàng. Cuộc đời anh tôi lăn lộn trên mảnh đất thổ bên vợ để nuôi con ăn học.

Tất cả những lo lắng anh tôi về gia đình nhiều lắm. Các cháu tôi rất có hiếu và cần cù. Nhà nghèo thế mà đứa nào cũng bước chân vào Đại học.

Thế nhưng chữ hiếu lại nặng oằn vai. Khi tương đối gia đình con cái khôn lớn, anh lại về phụng dưỡng cha già. Đất đai và nhà từ đường ba tôi giao lại cho anh Tám tôi. Anh như con thoi giữa hai nơi phải có trách nhiệm. Anh nấu cơm, đi chợ, săn sóc vườn tược và bầu bạn với ba tôi.Thỉnh thoảng  anh lại xin phép ba tôi về Biên Hòa thăm viếng gia đình và xem có việc gì cần giải quyết. Khi ba tôi bệnh nặng, anh đem ba tôi về lại Hóa An để tiện bề chăm lo và đi bệnh viện tỉnh .

 

Tôi nhớ khi má tôi bệnh nặng nằm nhà thương, anh Tám tôi luôn ở một bên săn sóc. Tiền bạc anh tính toán đâu ra đó. Tiết kiệm từng đồng. Thức ăn nào nấu cho má bổ dưỡng anh nấu riêng, còn phần anh chỉ ăn cho để không bị đói. Anh nói:

-Nhà mình nghèo, một mình má nằm nhà thương, thuốc men tốn biết bao nhiêu. Mình phải hà tiện để lo cho má.

Thế nhưng mỗi khi mua một món ngon về nấu, anh nói giá bớt phân nửa để má tôi ăn. Anh cười cười bưng lên:

-Má ăn đi, cái này con mua rẻ rề hà. Má ăn đi má.

Có vậy má tôi mới ăn mạnh miệng, còn nói giá thật,  nhiều tiền má lắc đầu:

-Mấy cái thứ này má không thích ăn. Mai mốt đừng có mua.

Má tôi là một người phụ nữ quê mùa . Nhưng má đã cho chúng tôi thấy rõ tấm lòng hy sinh của người mẹ như thế nào . Vì vậy con cái đứa nào cũng yêu thương má. Anh tôi là con trai nhưng chăm sóc mẹ rất tận tình. Gương hiếu thảo của anh đã làm các cháu tôi lúc nào cũng kính yêu ông bà, cha mẹ.

 

Anh Tám tôi là một người bặt thiệp, nói năng lưu loát, nhận xét sắc bén. Bởi nói chuyện có duyên nên có nhiều bạn bè, Trong thời buổi khó khăn và nhiều biến chuyển đó dường như mọi người đều thích nhậu. Rượu như là cứu cánh để người đàn ông bám víu để quên một cái gì đó không thể nói ra bằng lời, bằng hành động. Anh tôi ngã vào vòng tay của thần men không phương cứu chửa. Khi anh không say anh là một người con có hiếu, rất mực lo cho cha. Là một người chồng nghĩa tình yêu thương vợ. Một người cha gương mẫu lo cho con, dạy bảo con và đáng cho con cái tự hào. Nhưng khi anh đã uống thật say, anh nằm vùi người gầy nhom trông thật thảm não. Nhìn anh tôi bắt gặp một cái gì đó thật đau thương, thật câm nín mà không diễn tả được. Tôi thương anh, tôi giận anh và đôi lúc tôi muốn ôm anh mà khóc cho thật đã, cho bao nhiêu u uất đè nặng tuôn xuống sông Đồng Nai sau nhà,  trôi về biển cả.

Cháu tôi thường nói với tôi khi nhắc đến anh:

- Ba con nói một người tính bằng chín người làm.

Biết làm không chưa đủ, phải học hành và biết tính toán mới không lãng phí sức lực mình bỏ ra. Nên dù cực thế nào Ba cũng cho tụi con đi học.

Bây giờ anh tôi đã đi xa nhưng những gì anh dạy các cháu tôi luôn ghi nhớ.

Mỗi khi về thăm nhà đốt nhang trên bàn thờ tổ tiên, nhìn ba má rồi nhìn hình anh tôi thấy thời gian đi nhanh quá.

Mới hồi nào anh nắm tay tôi dạy thế nào là bắn bi, thả diều hay làm nhà chòi mà bây giờ tất cả đều là kỷ niệm.

Ngày còn bé, tôi lạc lõng giữa đám anh, em trai. Ba  tôi hớt tóc tôi như các anh. May đồ con trai như các anh và tôi chơi tất cả những trò chơi của các anh mà thật vui. Mỗi khi các anh chơi trò cắm trại. Cái  mền vải được giăng ra để làm mái lều. Và chúng tôi, mấy anh em chun ra chun vô trong cái lều nhỏ xíu vui biết mấy.

Tết đến, vào ngày mồng hai, má dẫn chúng tôi về đốt nhang cho ngoại. Có năm quá bận việc,  má cho chúng tôi về ngoại một mình. 5 anh em ra Long Thành đón xe ngựa lóc cóc về nhà ngoại ở Phước Thiền. Tôi luôn được các anh săn sóc thương yêu, và người chăm lo cho tôi nhiều nhất vẫn là anh Tám tôi.

Khi tôi thi đậu Tú Tài I anh đã thương yêu tặng tôi một cây viết máy. Anh nói đó là tiền anh dành dụm khi đi dạy học. Khi tôi phân vân trong cuộc sống hôn nhân, anh là người đứng ở góc cạnh đàn ông để cho tôi những nhận xét và lời khuyên chân thành để duy trì hạnh phúc gia đình.

Tôi nhớ khi đem cháu Mỹ Linh về lại BH. Qua đò Hóa An thăm anh. Con tôi nhõng nhẽo cứ khóc vì người lạ. Anh nắm tay tôi nước mắt rưng rưng:

- Tôi nghiệp em quá Chín ơi!

Rồi xoay qua cháu. Anh nói dịu dàng:

-Ba con làm khổ má con nhiều rồi. Con đừng khóc nữa. Cậu thương.

Bây giờ đã là tháng chạp. Sáng nay ra vườn tỉa lá cây mai. Tôi đã thấy những nụ mai đang bắt đầu lu lú khỏi thân cây. Mùa Xuân đã đang chậm rãi đi về. Bên kia nửa vòng trái đất VN đang rộn rã chuẩn bị đón Tết. Những phố phường đã trang trí hoa mai, hoa đào rực rỡ. Những cành hoa giả khoe sắc trên khắp các nẽo đường.

Có lẽ giờ này nhà chị dâu tôi cũng chuẩn bị mọi thứ cho riêng mình và nhà từ đường ở Long Thành.

Chúng tôi đã gửi về chút ít cho chị dâu cúng giỗ cha già và chuẩn bị Tết. Ngôi nhà và vườn tược đã lạnh lẽo, vắng vẻ sau ngày anh tôi đi theo cha mẹ về bên kia thế giới. Chị dâu tôi cũng đã lớn tuổi và còn mẹ già trên 90 cần chăm sóc. Chị phải về Hóa An để phụng dưỡng. Các cháu tôi có công ăn việc làm ở thành phố chỉ về nhà từ đường mỗi khi có giỗ, Tết hay lễ lạc được nghỉ phép.

Mỗi thứ thuộc về kỷ niệm đã buồn lại càng buồn hơn.

 

Hóa An là nơi tôi hay đi về kể từ ngày anh tôi biết yêu và cưới vợ.

Chiếc đò  ở dưới chợ cá Biên Hòa bây giờ không biết có còn hoạt động không. Nhưng trong tôi vẫn không thể nào quên con đò máy xình xịch đưa khách đi về. Bên này chợ Biên Hòa, bên kia là Hóa An. Mỗi khi tan trường, đò trắng những tà áo dài học trò và tiếng cười thơ ngây, trong trẻo trên con sông Đồng Nai thân yêu.

Hóa An đã ở lại trong tôi với nhiều kỷ niệm. Nơi mà các cháu tôi vẫn đang sinh sống. Là nơi anh tôi đã chọn để gắn bó cuộc đời mình.
bdq

Anh tôi đã mất lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi thấy một người mặc đồ Biệt Động Quân trong những ngày lễ hội, tôi lại nhớ anh tôi vô cùng

Một người lính trẻ đẹp trai của một thời chinh chiến.

 

Nguyễn thị Thêm

02/02/2015

 

 

 

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
13 Tháng Hai 201511:38 CH
Khách
Câu chuyện thật cảm động ! Gợi Nhớ những ngày xưa cũ ở Tỉnh Biên Hòa !.....
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11305)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình..
27 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10901)
Tôi xin gửi lời chúc phúc và chân thành cảm tạ đến ông bà cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi từ ngày ấu thơ đến lúc trưởng thành, cám ơn anh chị em đã cùng tôi chia ngọt
26 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13100)
Nhớ về thầy, tôi cũng không sao quên một kỷ niệm của thời đi học. Hôm đó như thường ngày, sau khi chấm dứt những lời giảng văn hoa - bóng bẩy, tiếp theo thầy cho cả lớp làm bài
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11017)
Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13324)
Và hình như tôi có được đôi chút thỏa mãn. Ông Phan soi chiếu cho tôi thấy đôi nét về cha tôi và về phần ông, ông cũng hé cho tôi thấy tầm mức của một quyền lực đang lớn.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12482)
tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được.
24 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12583)
tôi vẫn chưa nói được một câu: “mẹ, con thương mẹ” để rồi ân hận khóc thầm trên chuyến bay dài xuyên Thái Bình Dương!...
23 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11969)
biết cảm nhận nỗi đau của tha nhân. Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi… sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 15014)
Cài trâm, xóc áo vẹn câu tòng Mặt ngã trời chiều biệt cỏi đông Khói toả rừng Ngô ung sắc trắng Duyên xe về Thục đượm màu hồng
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11746)
Người ta đâu thể phung phí cả tuổi thanh xuân trong việc trồng trọt vun xới cây thương yêu và tin cậy trên một mảnh đất - tưởng là màu mỡ
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10676)
còn người Việt chúng ta phần đông làm những việc không tên miễn sao có hai bửa cơm là được rồi, còn các chị em ta không gì ngoài bán trôn nuôi miệng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10932)
Người ta nói sắc đẹp vốn là bạn đồng hành của dối trá và phản bội. Tôi không hoàn toàn tin như vậy.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11145)
Tiếc thay cái tên Hoang Vu không xuất hiện nữa, vì nếu Nguyễn Xuân Hoàng còn làm thơ, bầu trời thi ca Việt Nam sẽ thêm một vì sao sáng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 9965)
Tôi hứa tôi sẽ về thăm Mossard, về thăm sân trường cũ, dầu lửa thời gian có đốt cháy khung trời của tuổi thơ, khung trời của tuổi mơ và khung đời có tôi làm học trò nội trú.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11421)
Tôi giống như cây mía đã róc vỏ, bị đun đẩy vào cái máy ép. Tôi chỉ có thể ra ở đầu kia chứ không thể lui lại ở đầu này
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11159)
Tàn hơi nhựa vẫn dâng trào Hiến dâng chàng chiếc cẩm bào luyến lưu Ngõ quanh dẫn lối tương tư Xa anh gối mộng úa từ thiên thu
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13866)
Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10779)
Những giọt mưa bụi phơn phớt bay, tôi hình dung được giọt nước mắt của thầy trong đôi lần phải khóc. Mọi việc đều có sự an bài với người có niềm tin.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11456)
Ông Phan làm tôi sợ. Quả thật những giây phút cuối cùng của cha tôi đã không có tôi bên cạnh. Cha tôi, người đàn ông rượu chè be bét đã ám ảnh tôi suốt một thời tuổi trẻ.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10230)
"ở một nơi không phải là nhà", đặc biệt là đối với những người Mỹ gốc Á, vẫn nhiều hơn gấp ngàn lần ở quê hương chôn nhau cắt rốn của mình.
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12783)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị, để có khi nào nhớ về
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12037)
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại
30 Tháng Mười 2013(Xem: 18010)
Nếu các bạn ngại vào Beauty School, các học viên chưa rành nghề sẽ làm mái tóc của bạn không như ý, các bạn đừng ngại, ông thầy sẽ đến và mái tóc của bạn sẽ vừa ý ngay
26 Tháng Mười 2013(Xem: 12931)
Nhưng biết làm sao khi tôi thương nhớ mà vụng về không diễn tả được, nhưng hãy tin tôi, đằng sau những con chữ là một tấm lòng, là nỗi nhớ thương ngày càng dày lên theo tuổi tác
24 Tháng Mười 2013(Xem: 11748)
Khi sống xa quê hương, người ta nhớ nhiều thứ. Có những điều tưởng như đơn giản mà khi không còn trong tầm tay, mới thấy đó như là một báu vật
23 Tháng Mười 2013(Xem: 11987)
Dù sao tôi đã lấy ra khỏi kệ cuốn Sứ Quân của Machiavelli. Tôi lơ đãng lật từng trang sách và tôi dừng lại ở Chương Mười Bảy, màu mực đỏ gạch dưới hai câu:
17 Tháng Mười 2013(Xem: 12224)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 13057)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12515)
lạc loài của một người sống không đúng chỗ của mình, nhưng không làm gì được để thay đổi tình thế. Ít nhất, họ cũng tìm được tình bạn, ngoài tình thầy trò.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12387)
Vây mà tôi sắp từ giả họ, từ giả cái sân nho nhỏ trước nhà, hàng cây ăn trái phía sau tôi trồng và chăm chút . Giả từ cái park với những dãy ghế râm mát, những kỹ niệm vui đùa với con và cháu
10 Tháng Mười 2013(Xem: 19066)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.
05 Tháng Mười 2013(Xem: 12835)
nhớ lại lời ông Thầy cũ, rồi nhớ câu ngạn ngữ Việt Nam "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" mà thương cho những người dân bình thường.
04 Tháng Mười 2013(Xem: 11767)
Hôm nay trang Web nhà mình tròn 3 tuổi. Tôi xin gửi đến Ban Biên Tập lời cám ơn chân thành. Những người đã góp một bàn tay và khối óc thành lập và phát triễn trang Web này
03 Tháng Mười 2013(Xem: 11582)
Tôi hỏi tại sao như thế, anh chỉ cười huề. Chàng tỳ kheo trẻ giữa phố đông người, chừng như đã bắt được nhịp nghĩ suy của chú sa di đang tập tành thõng tay vào chợ.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 12182)
Chàng nghĩ miên man “Sau nầy ở mặt trong chuồng nên ghi “Sở Thú”, còn ở bên này chuồng nên treo bảng “SỞ NGƯỜI” cho công bằng.
27 Tháng Chín 2013(Xem: 12198)
Vâng! Đời người tội nghiệp như vậy. Có những chiếc lá xanh tươi tốt, đã bị một biến cố xa cành tan tác trong cơn gió lốc. Tôi lại nghĩ đến hơn 40 năm trước
25 Tháng Chín 2013(Xem: 12202)
Chỉ có chừng này thôi sao? Đổi một buổi tối họp mặt bạn bè chỉ để nhìn ngó chừng này con người xa lạ, và uống một ly rượu?
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12128)
Tôi thấy mấy người đàn bà tụ thành nhóm nhỏ, cười cười nói nói. Còn đám đàn ông với thuốc lá trên môi, ly rượu trên tay đang sôi nổi trò chuyện.
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12315)
Tôi khóc nhiều nhưng anh ba vẫn không đổi ý. Sau vài lần gặp nhau trong nước mắt, tôi tìm cách tránh mặt anh… Tôi cố trốn, anh cố tìm… Rồi mùa thi đến, tôi miệt mài với đống bài vở chất chồng
18 Tháng Chín 2013(Xem: 11807)
Tôi biết chắc là tôi sẽ lạc lõng trong cái thế giới quyền lực và hào nhoáng kia, nhưng không hiểu cái gì đã xô đẩy tôi, vô hình nhưng mạnh mẽ.
16 Tháng Chín 2013(Xem: 13236)
Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi, từng đàn nai nhởn nhơ bên dòng suối thơ mộng, dẫm chân lên đám lá khô xào xạc nghe rất vui tai...
14 Tháng Chín 2013(Xem: 11269)
Như trong bản tình ca Ngày xưa Hoàng Thi của Phạm Duy, Em tan trường về Anh theo Ngọ về, nhưng đây không phải Hoàng thị Ngọ mà là chắc có lẽ là bạn Ngọ thì phải
14 Tháng Chín 2013(Xem: 12327)
Nhưng em dường như thấy lại rõ ràng ngôi trường yêu dấu. Tụi em đứng lên và thầy bước vào lớp.....Ôi! kỷ niệm ngày xưa sao mà tha thiết.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 11406)
Mưa ngày xưa đôi mắt buồn năm tháng Em xa rồi ...tôi biết nhớ thương ai Gió mưa về thương quá bóng hàng cây Ngọn đèn khuya chờ người trên lối cũ
30 Tháng Tám 2013(Xem: 13311)
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm
30 Tháng Tám 2013(Xem: 11071)
Trong không khí êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói điều tự khoái… Và đó cũng là cách tôi tiễn khách.
29 Tháng Tám 2013(Xem: 12996)
Đâu có cần phải giống nhau về quan điểm chính trị, tôn giáo, hay nhân sinh quan để cùng ngồi nói chuyện với nhau về một sáng tác có giá trị được rất nhiều người thuộc nhiều thế hệ biết đến
24 Tháng Tám 2013(Xem: 11805)
Đây là một bức tranh có thể nói là của mùa xuân nhưng tác giả lại khôn khéo đưa vào đây, làm cho mùa thu không ảm đậm với lá vàng bay,
19 Tháng Tám 2013(Xem: 12953)
Những mãnh đời tị nạn, sau bao nhiêu năm ai nấy đã có nhà lầu xe hơi, mấy ai còn nghĩ gì cho một hành trình đã qua, những người đã mất trên biển, từ rừng sâu, trong lao tù.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17840)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...