4:00 CH
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

Hồi ký buồn - Trọng Lễ Âu Dương

06 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 12391)

 casi-large-content 

 Hồi ký buồn 2.

 ***  Trọng Lễ Âu Dương

 Kính tặng Thầy MN Tấn Văn Công

 

 Trời ban cho chị giọng hát hay. Nhưng từ thuở nhỏ tôi biết chị không thích nghề ca hát. Thời còn đi học, tôi học Mỹ Tho, chị học SàiGòn, thỉnh thoảng gặp nhau ở quê nhà nhầm lúc bãi trường, anh em chúng tôi thường mời chị hát trong các tiệc vui của bạn bè hàng xóm. Mỗi lần tôi đi câu về, phải ghé nhà chị trước, để tặng cho chị vài con rô, con lóc, chị rất thích cá rô nướng, nếu một đôi lần tôi lỡ quên thì chị làm hờn, làm giận, đủ thứ chờ cho đến lúc tôi nói câu xin lỗi chị mới thôi…

 Nhan sắc chị trung bình, không đẹp sắc sảo nhưng rất có duyên. Nước da trắng giúp cho gương mặt chị sáng và quyến rũ.

 Lần đầu tiên nghe chị hát, tôi có cảm giác như đang đắm mình trong dòng chảy réo rắt của một con suối. Thú thật, tôi không muốn nhìn mặt chị, vì giọng hát chị hay quá, đẹp quá, trong quá. Tôi liên tưởng những âm thanh ấy đang toát ra từ đôi môi của một vầng trăng.

 Lần lần tôi và chị thân nhau, khi có cơ hội đi chung tàu (chaloupe fluviale) cùng nhau từ MỹTho về miền Cà Mau, vùng sông nước Hậu Giang, chị học ở SàiGòn, nhưng mỗi lần bãi trường thì chị thích đi xe lửa từ SàiGòn về MỹTho rồi đón tàu lục tỉnh về miệt CàMau/BạcLiêu, và vì lẽ đó mà chúng tôi thường có cơ hộ đi chung với nhau trên một chuyến tàu, gặp những đêm trăng sáng nhìn phong cảnh hai bên bờ sông thật là ngoạn mục như cảnh thần tiên, lúc ấy tuy tuổi còn trẻ, nhưng đôi khi tôi cũng hay suy nghĩ vẫn vơ rằng không biết mình còn hưởng được cái hạnh phúc thần tiên nầy được bao nhiêu lần nữa? để rồi sau đó lớn lên đi làm ăn xa, sẽ vương vấn mãi hình ảnh tuyệt diệu này?…

 Có lần tôi vô cùng thất vọng khi chị tâm sự với tôi, tự ví mình như con sơn ca ngửa cổ hát chơi. Con đường tương lai của chị là những ước vọng cao xa. Tôi không hiểu với lứa tuổi 15, 16, chị tìm đâu ra những ước mơ tột đỉnh và hão huyền ấy? Trong khi tiếng hát của chị đối với tôi là những hạt kim cương lấp lánh từ từ rơi nhẹ vào trong những bình pha lê, nhưng với chị đó là những hòn bi nhỏ để đùa chơi trong khoảnh khắc.

 Chiến tranh bùng nổ, tôi lên SàiGòn mấy năm, rôi đi sinh sống ở xứ người. Hơn mười lăm năm sau tôi mới trở về nước và được tin chị hiện giờ là diễn viên của một đoàn cải lương tỉnh. Tôi rất mừng khi biết chị đã trở thành nghệ sĩ đúng với điều tôi mong ước khi xưa.

Tôi âm thầm tìm đến nơi chị trình diễn để được nghe lại tiếng hát ngày xưa và cũng để xem con chim sơn ca có còn ngửa cổ hót chơi hay đã thực sự làm chao đảo lòng người?

Dưới ánh đèn sân khấu, chị lộng lẫy trong xiêm y của một bà hoàng hậu quyền uy. Bây giờ chị đã được toại nguyện, nhưng lại ở trên sân khấu! Tôi định khi nào gặp nhau thì tôi sẽ trêu chị về chuyện này!

 Khi chị cất tiếng hát, tôi ngồi lặng im của kẻ đang say sưa uống từng lời ca để nghe trái tim mình thổn thức và sau đó, là cái chết lặng của sự thất vọng. Tôi cố gắng nghe, cố thả hồn mình quyện vào tiếng ca ấy, nhưng sao lòng vẫn trơ trơ. Giọng hát hồn nhiên chân chất, xuất thần của chị ngày xưa không còn nữa? Chị đang cố luyến láy, uốn giọng để đưa âm thanh vào tai mọi người và hân hoan đón nhận những tràng pháo tay, hò hét cổ vũ của đám khán giả choai choai. Tôi quá buồn! Thuở xưa chị ngửa cổ hát chơi, nhưng lại là tiếng hát của đáy lòng, bây giờ chị hát thật nhưng chỉ là những âm thanh của sự giả tạo.

 Tôi ra về, lòng nặng trĩu. Tôi chợt hiểu, vì sao đã bước qua tuổi ba mươi mà chị vẫn còn là cô đào khiêm nhường ở tỉnh lẻ, lẽ ra chị phải là một tài danh. Hồi đó đến giờ chị có bao giờ tin ở giọng hát của mình đâu? Cho đến hôm nay khi đứng trên sân khấu, chị cố sửa giọng cho khác đi. Tôi thầm tiếc một tài hoa!

 Tôi đến thăm chị. Chị mừng rỡ khi gặp lại người bạn học, người bạn láng giềng lúc thiếu thời, và kể lể nhiều nỗi truân chuyên:

 Sau khi có bằng thành chung, anh bỏ trường, vào NLS, ra NLS anh còn bươn chải thêm vài năm ở SàiGòn rồi bỏ xứ ra đi, còn tôi thi lấy bằng tú tài toàn phần và thi đậu vào Đại học Luật khoa SàiGòn. Nhưng chỉ học được 2 năm thì tôi lấy chồng. Chồng tôi là một Thiếu Tá Q.Trưởng…

 Tôi nghĩ thầm, thì ra chị vẫn cố đạt được ước vọng “làm bả “.

 Chồng tôi lớn hơn tôi 10 tuổi, là một người từng trải và hào hoa, nhưng không chung thủy. Tôi còn trẻ, cần có sự chăm sóc, chiều chuộng, nhưng sớm rơi vào cảnh quạnh hiu, nên rất khổ tâm. Đời sống tinh thần thiếu thốn, tôi không có hạnh phúc như mơ tưởng. Sau ngày 30 tháng tư, chồng tôi đi học tập, tôi không biết làm gì để sống! Nhớ lại giọng ca của mình, tôi đi theo nghề hát đến nay. Nhưng đồng lương bây giờ xuống dốc, thu nhập kém, buồn lắm anh ơi.

 -Mỗi xuất hát chị được thù lao bao nhiêu ?

 -50.000 ngàn. Tiền son phấn, ăn ở, phải tiết kiệm. Mùa mưa hát ít, cuộc sống còn kham khổ hơn.

 -Tôi biết hiện nay có một số nghệ sĩ rất giàu?

 -Đó là những ngôi sao. Một đêm diễn của họ có giá đến vài triệu đồng. Suy nghĩ giây lát, tôi nói thẳng!

 -Hồi xưa giọng hát chị rất hay, một số tài danh bây giờ cũng chưa bằng. Xin lỗi chị đó là nhận xét hơi chủ quan của tôi.

 Chị lắc đầu:

 -Nghề này có nhiều cái bạc bẽo lắm, lúc trước tôi cũng có đi những đoàn lớn, nhưng không tiến thân được.

 -Chị kể tên một số đào nổi danh bây giờ hồi trước kia là đàn em của chị. Tôi muốn biết vì sao mà chị tiến thân không được? mà phải trở về quê hát cho một đoàn nhỏ? Chị bảo có nhiều điều tế nhị không nói ra được.

 -Bất chợt tôi hỏi chị:

 -Tại sao những đàn em chị bây giờ thành danh?

 -Tụi nó trẻ đẹp dễ thu hút khán giả, lại được lăng xê nên lên nhanh.

 Điều chị nói làm tôi ngậm ngùi. Thời trẻ tuổi, thanh sắc vẹn toàn, chị xem tiếng hát là một trò vui, để theo đuổi tiền tài; danh vọng. Khi đã quá thời, cuộc sống bế tắc, chị quay lại dùng tiếng hát của mình để mưu sinh. Có bao giờ chị hát bằng tấm lòng yêu văn nghệ, bằng trái tim của mình đâu? Ngay bây giờ chị cũng không sống thật, không nhìn thấy được mình; cứ vào vai những cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Lớp phấn son và giọng ca nhí nhảnh không kéo lại được tuổi trẻ của chị mà nó càng làm tăng thêm sự giả tạo, trơ trẽn. Sân khấu là giả, nhưng người diễn viên phải sống thật. Chị có thể lừa mình, chớ không thể lừa được khán giả.

 Mấy năm sau tôi từ Pháp trở về, vào một buổi chiều xuân, có hai người bạn đến mời tôi đi uống vài ly rượu đầu năm. Tiết trời hơi lành lạnh, nghe tới rượu cũng thấy thèm thèm, tôi hỏi bạn:

 -Mình đi đâu ?

 -Vào quán Hương, đầu năm tươi mát một tí.

Tôi hơi sựng. Một phần vì nơi đó mang tiếng là « bia ôm », một phần vì tôi không thích bia. Nhận ra sự lưỡng lự của tôi, bạn tôi hỏi: Sao vậy, sợ người quen thấy à?

Tôi lằc đầu:

 -Điều đó không quan trọng, nhưng không khí nầy mà uống bia thi không hợp cho lắm. Không uống bia thì uống rượu tây! phá lệ một bữa đi!

 Bạn tôi nói phá lệ là hiểu tôi. Bản chất tôi xưa nay không thích uống rượu tây, rượu bia. Tôi uống rượu tây như nghe hát « opéra » không cảm nổi! Còn uống rượu đế (nước mắt quê hương) thì như nghe đàn bầu, đàn kìm, đàn nguyệt, đàn tranh v.v… nó làm cho tâm hồn ta lâng lâng bay bổng.

Thấy tôi vẫn chần chừ, bạn tôi nói tiếp:

 -Quán Hương bữa nay có con nhỏ ca vọng cổ rất tuyệt. Rủ mày vô đó để mà nghe ca vọng cổ.

Bạn tôi đánh trúng đòn tâm lý vì biết tôi rất thích nghe văn nghệ cổ nhạc.

Khi ngồi vào bàn, tôi từ chối cô tiếp viên ngồi bên cạnh. Bạn tôi hiểu ý, cho mời cô « ca sĩ ». Bạn ghé vào tai tôi:

 -Cô ta từng là đào chánh. Tuyệt, tuyệt lắm.

Cô đào chánh vừa bước đến ngưỡng cữa bỗng sựng lại khi nhìn thấy tôi. Đó là chị. Chị đỏ mặt trong khi tôi sửng sốt.

Để tránh sự lúng túng cho chị, tôi vội đứng lên mời chị ngồi vào bàn. Hình như hai tay chị run, dù đang nắm chặt vào nhau. Bạn tôi hỏi :

 - Có biết nhau trước à?

 -Chúng tôi là bạn học, bạn cùng làng hồi còn trẻ.

 -Vậy thì hay quá, quen nhau cả. Mời cô tự nhiên.

Bạn tôi hứng khởi và vồn vã mời chị nâng ly. Chị e dè nhìn tôi. Tôi cũng bưng ly chạm ly chị. Chị nói rất khẽ dường như để đủ mình tôi nghe:

 -Sao anh lại đến đây?

Tôi muốn nói câu đó để hỏi chị mới phải? nhưng sợ chị mặc cảm.

 -Vị tình bè bạn mới vào đây.

Chị nhìn tôi với ánh mắt hơi buồn. Tôi đọc được trong ánh mắt đó, đang cần một sự thông cảm. Tôi an ủi chị:

 -Lâu quá không gặp nhau, bây giờ chị ở đây, tuy bất ngờ nhưng cũng là duyên may, ta uống mừng tái ngộ đi!

Tôi nâng ly mời chị.

 Chị gật đầu hàm ý cảm ơn khi thấy tôi vẫn một mực kính trọng chị. Chị nhếch môi cười. Nụ cười khô khan, chất chứa nhiều tâm trạng. Bạn tôi yêu cầu, và chị ca.

 Tôi cố giữ vẽ lịch sự, giả vờ ngồi im lặng nghe, nhưng trong lòng đã thực sự ngao ngán. Những sự giả vờ ấy chỉ xảy ra trong giây lát, rồi tiếng hát của chị như thu hút tôi vào một khung trời đầy mưa gió, xô hồn tôi lạc vào một cõi đau thương thống thiết. Tôi như kẻ thất thần, đang đứng giữa đôi bờ mộng thực ngất ngây say, nhưng không phải do men rượu mà là do tiếng hát toát ra từ trái tim của một con người…

 Khi các bạn vỗ tay tán thưởng, tôi mới hay là bài hát đã kết thúc và đưa mắt nhìn chị. Chị cũng nhìn lại tôi, cái nhìn đồng cảm. Tôi thầm tiếc rằng trên sân khấu chị không hát được như vậy. Ôi! lẽ nào chị là con sơn ca chỉ ngửa cổ hót chơi, lúc tung cánh lên trời xanh thì bỏ quên tiếng hót của mình, khi bị nhốt trong lồng mới cất tiếng kêu bi thảm?

Ngoại ô BaLê một chiều cuối thu ảm đạm., mưa gió không ngừng. TLAD « 2012 »

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười Một 2012(Xem: 15493)
Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm. Con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13778)
Đừng hối tiếc những sai lầm đã phạm. Có rất nhiều việc buộc chúng ta phải lầm lạc. Chúng ta là con người, cho nên chúng ta lầm lạc
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14071)
Đời là một chuyến đi không biết điểm đến. Rất ít ai đến được điểm mình dự định. Thông thường ta bắt đầu cuộc hành trình với một ý niệm đích điểm trong đầu
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14790)
Người ta bảo rồi thời gian sẽ xóa nhòa hết nhưng cho mãi nhiều năm sau này, tôi không bao giờ quên được hình ảnh Mai nằm trên chiếc bàn ở bệnh viện
16 Tháng Mười Một 2012(Xem: 17891)
Nhưng dù có đi đâu, ở đâu, mỗi khi bắt gặp cơn mưa đầu mùa, lòng ta lại nhớ về cái âm thanh lộp độp của những tàu chuối sau hè…
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13410)
Ước mong Thái Thụy Vy, nhà-thơ-yêu-màu-tím, sáng tác nhiều hơn để cho vườn hoa văn học Việt Nam hải ngoại nói riêng mang nhiều sắc thái độc đáo, và để cho nền văn học Hoa Kỳ nói chung, vốn đã đa dạng lại càng thêm phong phú.
11 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14019)
"Hai bờ Bến Hải" vẫn còn khi đảng Cộng Sản Việt Nam càng ngày càng trân tráo, ngang ngược, dựa vào thế và lực của Tầu và súng đạn chúng đang có trong tay, nên cứ chà đạp dân quyền và nhân quyền toàn thể dân tộc Việt
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13556)
Còn tôi, tôi không thể nhìn cảnh trí nơi đây một cách bàng quan như thế. Tôi không thể nhìn nó mà không kèm theo những xúc động vui buồn hết sức riêng tư.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13906)
Qua câu chuyện của hai người già, bộ phim có lẽ đang nhắn nhủ một điều rất trẻ: lắng nghe, yêu thương và để những người thân của chúng ta được sống với đam mê của họ. Vì cuộc đời rất ngắn.
29 Tháng Mười 2012(Xem: 16474)
Ngay lúc đó, nó đã mong sẽ thôi không lớn nữa, cứ sống mãi với ruộng vườn cùng với ông bà ngoại trong căn nhà gỗ, với ánh đèn dầu và lũ bạn rách rưới tinh ranh vẫn hằng đêm cùng nó đọc làu làu những con chữ đầu đời.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 16140)
Hơn ba mươi năm lìa bỏ quê ra đi, tôi đã trở lại ba lần. Cả ba lần, không lần nào tôi tìm được quê hương ngày xưa. Tất nhiên tôi không buồn vì những thay đổi ngoại cảnh
22 Tháng Mười 2012(Xem: 18646)
Đúng như vậy, vào khoảng hơn mười giờ sáng, tôi thấy anh tới phòng, chào và nói một câu tôi nghe quá quen thuộc. Dịch ra tiếng Việt thì anh đã nói: “Tôi là Frostic đây, thầy còn nhớ tôi không?”
21 Tháng Mười 2012(Xem: 15778)
Từ chuyến đi đó đến nay, tôi đã nguyện với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ trở về cho đến khi nào quê hương Việt Nam không còn bóng ma cộng sản đã gây ra bao nhiêu cảnh tang tóc đau thương cho quê hương, cho đồng bào của tôi.
21 Tháng Mười 2012(Xem: 18337)
Cười ha hả Hiệu và Bảng đi ra sau lái tàu để một mình Đạt đứng tần ngần nhìn dòng kinh nước trong một màu vàng của phèn. Người lính trẻ mới đổi về đơn vị tác chiến của hải quân chợt thở dài.
18 Tháng Mười 2012(Xem: 17805)
Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô đơn dù không thể diễn tả thành lời.
16 Tháng Mười 2012(Xem: 26126)
Bộ môn nghệ thuật của miền Nam trước 1975 biểu tượng sự tự do và phóng khoáng với những khuôn mặt vang bóng một thời
13 Tháng Mười 2012(Xem: 16490)
Mẹ có thể dạy con cách chia sẻ, nhưng không thể bắt con sống quảng đại Mẹ có thể dạy con niềm kính trọng, nhưng không thể ép con tôn trọng người
08 Tháng Mười 2012(Xem: 21048)
Lòng tôi chợt nhói lên một niềm đau khi nghĩ tới số phận của những cựu quân nhân và công chức của Miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Ai còn? Ai mất?
02 Tháng Mười 2012(Xem: 16686)
Tôi làm thơ không phải để in và bán. Tôi làm thơ cho những trăn trở và mất mát của riêng tôi và dường như có sự thôi thúc của người chồng quá cố của tôi như là anh đã chọn cho tôi
01 Tháng Mười 2012(Xem: 17017)
Chiến tranh đã cướp mất tuổi thanh xuân của bao nhiêu người vợ trẻ. Chỉ còn lại Việt Nam, một quê hương điêu linh, một dân tộc bất hạnh triền miên trong chiến tranh và nghèo khó.
30 Tháng Chín 2012(Xem: 20949)
Bạn bè đồng lứa có đứa đã biết e ấp làm điệu với những bạn trai, với những người tình, nhưng tôi chưa một lần xao xuyến với những cái lẻ tẻ này.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 17511)
Cuộc chiến tranh ý thức hệ kéo dài 30 năm đã để lại cho thành phố Sài Gòn, đồng thời cũng là thủ đô của Nam Việt Nam những hệ lụy thuộc về lịch sử. Đấy là thành phố “được" giải phóng và trước khi “được giải phóng” ngay trong lòng của nó đã có những cuộc tương tàn
28 Tháng Chín 2012(Xem: 18065)
Bác sĩ Nguyễn văn Phúc (Medical Doctor), là một thuyền nhân (boat people) Việt Nam, theo gia đình qua Tây Đức lúc 18 tháng. Bác sĩ đã tốt nghiệp Bác sĩ Y khoa tại đại học Giessen, Cộng Hoà Liên Bang Đức năm 2005 lúc 26 tuổi
27 Tháng Chín 2012(Xem: 18949)
Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 17426)
“Về hưu làm chi? Phải làm việc cho đến khi chết. Một đời đẹp nhất, có ý nghĩa nhất, đáng sống và ích lợi nhất là làm việc cho đến chết. Có việc làm đều đều, hàng ngày bận rộn, sẽ kéo dài tuổi thọ
24 Tháng Chín 2012(Xem: 17891)
Khá lắm! Khá Lắm! Dám làm dám chịu, thật là anh hùng! Dĩ nhiên là chú biết… Nhưng đó là một kỷ niệm thời thơ ấu mà! Ngày xưa chú còn nghịch ngợm hơn cháu nữa đấy! Cảm ơn cháu có lời chúc!
23 Tháng Chín 2012(Xem: 20630)
Chẳng qua là họ muốn tạo thời cơ để kiếm cho cái … đít của họ một cái… ghế! Đến đây thì vở tuồng trên sân khấu đang chuyển sang lớp “gà nhà bôi mặt đá nhau” … Cái mặt đã trở thành “một vấn đề”!
21 Tháng Chín 2012(Xem: 16943)
Do đó, quan niệm đó đã đến lúc phải thay đổi. Người phụ nữ Việt Nam đã đến lúc phải được bình đẳng. Bình đẳng không phải vì quyền lợi mà để nhận trách nhiệm xây nước và dựng nước.
17 Tháng Chín 2012(Xem: 18687)
Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt
11 Tháng Chín 2012(Xem: 19945)
Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm: " Cương ơi ! Mầy có linh thiêng thì về đây hút với tao một điếu ! ". Tự nhiên, tôi ứa nước mắt!
09 Tháng Chín 2012(Xem: 19492)
Tôi yên tâm và tiếp tục chăm chú học nhưng… chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày cách đây hơn bốn chục năm. Tôi được tin Mẹ tôi bị đứt mạch máu và qua đời! Vâng, Mẹ lại nói dối tôi và đây cũng là lần nói dối cuối cùng của Mẹ !!!
07 Tháng Chín 2012(Xem: 21224)
nỗi cô đơn buồn bã hay hoài niệm về một quãng đời đã mất! Tôi thương ông cụ, và nghĩ đến tuổi già mai sau của tất cả chúng ta. Cụ ơi, bài hát đó là bài gì vậy cụ ???
06 Tháng Chín 2012(Xem: 39129)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi. Bà nội nhìn ông mà nhớ cháu. Hạnh phúc của ông bây giờ là sống vô tư như trẻ con. Hạnh phúc của bà bây giờ là không còn giận hờn mà con tim đầy ắp những yêu thương và bổn phận.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 18917)
Duy có điều đáng lưu ý là phần kết luận của cuốn phim. Phần thông điệp chính của cuốn phim có thể làm cho chúng ta bất bình và đau đớn. Phải chăng đây là cuộc sống thực sự của các gia đình Việt Nam tan tác trong chiến tranh và đoàn tụ trong hòa bình.
02 Tháng Chín 2012(Xem: 19892)
Một món quà từ cô bé mắt màu xanh biển và tóc màu cát đã dạy tôi biết coi trọng thời gian của cuộc sống và biết nhận thấy sự yêu thương.
01 Tháng Chín 2012(Xem: 21282)
Không trách, mà còn khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác, không tội tình gì. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người…
31 Tháng Tám 2012(Xem: 19335)
Nhân chuyến thăm Việt Nam mới đây của đại diện Bắc Hàn với những lời tuyên truyền ca tụng tốt đẹp về nước này, xin giới thiệu đến quý độc giả bài viết sau đây để biết thêm phần nào sự thật về Bắc Hàn.
29 Tháng Tám 2012(Xem: 20647)
Kiếp phù sinh như hình như ảnh; Có chữ rằng vạn cảnh giai không. Ai ơi lấy Phật làm lòng, Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
28 Tháng Tám 2012(Xem: 19895)
Tôi tự hỏi, đối với bà, đâu là nỗi đau lớn nhất trong 13 năm này: những đau khổ về thân xác trong trại cải tạo, hay nỗi đau tình cảm phải chia lìa với gia đình và con dại? Thời gian có xoa dịu được những nỗi đau này không? Hay mất mát sẽ vĩnh viễn là mất mát?
27 Tháng Tám 2012(Xem: 19182)
Dung kinh ngạc, không ngờ Sơn lại có nhiều bằng hữu đến thế. Lành lặn cũng nhiều, tàn phế cũng không ít. Cũng có những người đàn bà mắt ngấn lệ, ngập ngừng buông những nắm đất phủ trên quan tài của Sơn
26 Tháng Tám 2012(Xem: 18144)
Ý nghĩ và hành động xấu xa, tàn ác hung dữ thì nên diệt ngay trong ý nghĩ, không cho phát sinh. Nếu lỡ đã tiến hành thì nên ngừng lại và dứt bỏ không làm nữa.
24 Tháng Tám 2012(Xem: 19391)
bà không nỡ quay mặt với họ, dù rằng bà đau đớn vì mất đi hình ảnh người em ruột thân thương gần gũi ngày xưa, dù rằng bà xấu hổ giùm người em ruột tham lam, tính toán và ích kỷ bây giờ. Và nỗi đau đớn ấy, sự xấu hổ ấy sẽ theo bà về Mỹ, và theo bà cho đến hết cuộc đời.
23 Tháng Tám 2012(Xem: 28115)
để tưởng nhớ người bạn gẫy cánh trên chiến-trường các bay trên nơi bạn mình rớt mở canopy ném xuống cho bạn một bao thuốc lá Lucky-strike. Hôm nay nhớ anh viết về anh, tôi đốt một điếu thuốc để đay cho anh, mong anh thích Marlboro lights .
23 Tháng Tám 2012(Xem: 20392)
ng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi Bệnh xá, đứng trên Quốc lộ 4, tôi nhìn về hướng Cần Thơ, thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới. Lúc đó tôi không hề biết rằng, đó là cái ngày đầu tiên của một hành trình bi thảm khác, có tên gọi là “Mạt Lộ”.
21 Tháng Tám 2012(Xem: 20890)
Mấy đứa nhỏ ở nhà ráng lo cho chúng đi du học hết đi. Ngày xưa thì hết tị nạn chính trị đến tị nạn kinh tế, còn bây giờ thì phải kể thêm tị nạn giáo dục nữa. Mà thật ra thì thời buổi này, ở cái đất nước này, mọi chuyện đều phải tính hết, không thể ù lì chờ nước tới chân mới nhảy.
15 Tháng Tám 2012(Xem: 21455)
tất cả gặp nhau một chút rồi chia tay. Từng ngày hãy gieo vào tâm thức những hạt giống thiện lành, thay vì phá hoại cuộc sống mình và người bằng những tâm hành tiêu cực!
14 Tháng Tám 2012(Xem: 18117)
Và vì vậy mà tôi biết, sẽ có một ngày, tôi bỏ lại tất cả nơi đây để về với mẹ. tôi chỉ xin lạy Phật ngàn lạy, vạn lạy mà cầu cho ngày đó đến trước khi quá muộn
13 Tháng Tám 2012(Xem: 19305)
Đứa con út ốm đau Vẫn hằng đêm đòi sữa Chẳng còn gì bán nữa Ngoài giọt máu mẹ cha
11 Tháng Tám 2012(Xem: 21837)
Giọt nước mắt của người chồng Mỹ với người vợ Việt, của người cha Mỹ khóc thương cho đứa con trai vắn số cũng mặn như giọt nuớc mắt của bất cứ người chồng người cha nào khác . Có khác gì đâu. Vô thường!
08 Tháng Tám 2012(Xem: 21042)
Lòng từ thiện, nỗi thương tâm về một hoàn cảnh, về một người nào đó...sẽ không bao giờ có biên giới, có lằn ranh, có sự phân biệt xã hội, chủng tộc.