7:57 CH
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

THIẾU-TÁ NGUYỄN-DU VÀ TÔI - Trần Kim

23 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 28080)

THIẾU-TÁ NGUYỄN-DU VÀ TÔI

Tôi giật mình: ông Đ/uý này là Đ/uý Nguyễn Du thật sao ? Những ngày học bay bên Mỹ, cái tên Nguyễn Du được gắn liền với những câu chuyện gần như huyền-thoại của một anh-hùng KQVNCH. Nguyễn Du : VC killer, người nhiều huy-chương nhất KQ, nhảy dù nhiều lần nhất KQ, nhiều đào nhất KQ và ông đã đền nợ nước

blank

"So much owed by so many to so few"

Winton Churchill.

blank


Tháng 6 năm 1971, tôi và 3 tên lính mới tò te mới ở Huê-Kỳ về, lò dò vào Phi-đoàn Hổ-Cáp 528 trình-diện Sĩ-Quan Trưởng Phòng Hành-Quân. Ông Đại-úy trẻ măng, gầy gầy, đẹp trai, mặc áo bay cam, đầu ông đội "cunt-hat với kính pilot gài trên nón. Ông ngồi ngã người ra sau, hai chân để trên bàn Đ/úy Du nhìn 4 thằng pilot sữa tụi tôi đứng chào nghiêm chỉnh trình-diện, ông cười cười : "thôi nghỉ đi, đứng nghiêm làm quái gì, tụi mình cùng là dân cà-chớn chống xâm lăng mí nhau cả, mấy ông gọi tôi bằng anh Du hay Đ/uy Du cũng được. Các ông đi kiếm Đ/uý Hiển đầu bạc để huấn-luyện hành-quân, mấy ông check out lẹ lẹ đi, phi-đoàn tổng cộng chỉ có 17 người cần mấy ông lắm. Đến lúc này tôi mới dám nhìn kỹ hơn, ngực áo ông tên Du, trên bàn có bảng khắc chữ: Nguyễn Du.
Tôi giật mình: ông Đ/uý này là Đ/uý Nguyễn Du thật sao ? Những ngày học bay bên Mỹ, cái tên Nguyễn Du được gắn liền với những câu chuyện gần như huyền-thoại của một anh-hùng KQVNCH. Nguyễn Du : VC killer, người nhiều huy-chương nhất KQ, nhảy dù nhiều lần nhất KQ, nhiều đào nhất KQ và ông đã đền nợ nước. Ở phi-đoàn một thời gian ngắn, tôi khám phá những huyền-thoại Nguyễn Du đều đúng ít nhất 75% còn chuyện ông ngủm là sai 100% bởi vì ông Du còn sống nhăn răng !!!
Thực-tập để check-out hành-quân chẳng vất-vả gì lắm, ngày ngày ra hòn Ong phía ngoài Quãng-Ngãi thả bom thứ thiệt, thả napalm, bắn mini-gun. Nếu mọi IP đều bận hành-quân Đ/uý Du xếp mấy thằng lính mới tụi tôi đi theo ngồi ghế phải, ông Du gọi là để quen thuộc chiến-trường. Đ/uý Trung già nghe Ông Du nói thế bèn phán cho bài xanh rờn : "Địt mẹ, quen thuộc chiến-trường cái khỉ mốc, đi hành-quân mà ngồi ghế phải tiếng của KQVN cộng huề gọi là "tháptùng tử " đó mấy con. "Đ/uý Du nghe rồi cười cười, tụi tôi nghe rồi rởn tóc gáy, ghê bỏ mẹ ! Chuyến " tháp tùng tử " đầu tiên tôi đi với Đ/uý Du, ông thả bom kiểu ông gọi là đánh võ rừng, đi đường thiên-long-bát bộ, đánh tùm lum. Sau khi thấy trái khói và nghe lời hướng-dẫn của L-19, từ 20,000 ft ông roll-in hot liền tù tì, thả trái bom đầu xong, pull-up 4-5 Gs, quẹo gắt 70-75 degrees bank, turn up-side down, pull Gs, roll-in hot, thả bom, pull-up, 4-5Gs, bank, right-side up, up-side down, một vài lần phi cơ rung dữ-dội còi kêu e é điếc tai báo- động phi cơ sắp stall. Lính mới tôi hai tay ôm cứng ghế ngồi nín thở cắn răng chịu trận. Đ/uý Du làm 6 passes, tôi thấy target khi thả trái bom đầu tiên, sau đó thì tôi không thấy target đâu cả, chỉ thấy trời rồi đất rồi cây rừng rồi lại trời lại mây. Tôi black-out vài lần, ruột gan lộn tùng phèo, lỗ tai lùng bùng, tưởng ị ra quần. Thả hết bom ông làm thêm 2 passes nữa bắn mini-gun, 2 lần này thì bay sát mặt đất, tôi chỉ thấy đạn lửa bắn ra trước mặt và ngọn cây và ngọn cây, tôi tưởng thế nào cánh phi cơ cũng dính vài cành cây mang về kỷ- niệm.
Vào đến phi-đoàn, Đ/uý Hiển đầu bạc TP Huấn-luyện thấy tôi mặt mày xanh rờn, áo bay ướt đẫm mồ hôi , ông cự Đ/uý Du : " ĐM, nó mới ra trường còn xanh rờn, mày đì nó quá nó lạnh cẳng nó quit thì ai đi hành-quân cho mày ? "Đ/uý Du cười hí hí : "no star where! [thông-dịch: không sao đâu]" rồi Đ/uý Du quay sang hỏi tôi : "phải không ông ?", tôi chỉ dạ dạ vì còn phải vô cầu-tiêu gấp rút !!

 
blank
 

Sau một tháng bay huấn-luyện bọn 4 đứa tụi tôi đều check-out hành-quân xong xuôi. Ra bay hành-quân được vài tháng Đ/uý Du "kết" tôi, ông xếp tôi bay với ông nhiều hơn wingman khác trong phi-đoàn, tôi đoán là ông thấy tôi cũng là loại cùi không sợ lở hay là vì tôi đi bay wingman cho ông, ông đánh võ rừng, ông đi đường "thiên long bát bộ " tôi vẫn đu theo ông được, mệt gần chết nhưng vẫn ráng theo cho bằng được. Đ/uý Trung già và Đ/uý Hiển đầu bạc hăm tôi : "ông bay với thằng Du ông phải cẩn-thận, nó chơi nhiều trò khùng điên lắm" [mấy ông đàn anh gọi nhau bằng mày, tao, nó, thằng thân mật, ít khi họ gọi nhau bằng câp bậc .

Trò "khùng điên" ông Du có rất nhiều, sau đây là 3 trò chơi tôi tham dự :

Dụ VC bắn: trò này ông chơi đều đều lúc ông bay A-1, A-1 có miếng sắt dầy bảo-vệ cho pilot, A-37 không có, A-37 mỏng-manh tụi tôi thường nói lấy bút chì đâm cũng thủng, nhưng ông thỉnh-thoảng buồn-buồn ông cũng làm. Thả xong 4 trái bom, còn 2 trái nữa chưa thả, thấy target im-lặng không có gì hấp-dẫn ông bảo tôi: "hai, anh giữ cao-độ bay xa xa để tôi xuống dụ tụi nó" Trời ơi ! ông này chắc điên rồi! ông đưa phi cơ xuống 1,000 ft, thả flaps, bay tà tà 120-130 Knots, tôi bay vòng vòng 5,500ft nhìn xuống teo cu ! qua khỏi target ông kéo lên : "mẹ, chằng thấy thằng nào bắn cả, chán bỏ mẹ, Hai, thả luôn 2 trái 1 pass rồi mình về "Tôi hoàng hồn hú vía sợ gần chết !!

Ngắm gái trường Đồng-Khánh : Sau phi-vụ trong vùng A-sao, A-lưói phía tây của Huế, Đ/uý Du bảo tôi đổi qua tần-số khác [để nói chuyện riêng mà không ai biết ]. Sau khi check-in ông bảo tôi : anh turn off IFF, mình đi thăm các em Đồng-Khánh bây giờ là giờ ra chơi của cac em". 2 chiếc A-37 bay tà tà theo giòng sông Hương từ hướng Tây, đến gần trường ông xuống cách mặt nước chừng 200ft ông thả flaps, thả gears xuống bay slow-flight 120 knots, tôi bay cao hơn một chút đeo theo ông phi cơ tôi lắc- lư qua lắc-lư lại. Tôi chỉ liếc qua bên trái được vài giây thấy các em Đk mặc áo dài trắng đôi nón lá đứng ở sân trường, có vài ngước lên nhìn,không biết các em nghĩ gì,các em nhìn ngưỡng-mộ hay là cười 2 tên pilot khùng ?.

Bắn cờ VC ở sông Bến-Hải : Sông Bến-Hải có 2 cột cờ phe ta bên này, phe địch bên kia, hai bên cứ thi nhau nên cột cờ cả hai bên rất cao,2 lá cờ cũng rất bự. Sau phi vụ gần Khe-sanh, ông Du bảo tôi qua tần-số khác turn off IFF. Ở tần số mới ông nói : "Hôm nay trời đẹp mình còn nhiều xăng tui với ông đi bắn cờ VC chơi, bay combat formation ông bay sau tôi 2,000 ft, mình chơi mini-gun , ông chỉ turn-on master switch sau khi tôi kéo lên, ông đừng bắn lạng-quạng bể đít tôi đấy !" Tụi tôi bay dọc theo sông Bến-Hải về phía nam cao-độ 300 ft. Đến gần cờ VC ông bắn 5 giây đồng-hồ rồi kéo lên, tôi bắn khoảng 3 giây rồi kéo lên theo ông đi về, tổng-cộng hai đứa bắn vào khoảng 500 viên đạn, không biết có làm rách được cờ của tụi nó hay không?
Trên đường về ông cứ dặn đi dặn lại: "anh không được nói chuyện này với ai mấy ông lớn mà biết được thì ở tù cả lũ đấy "Ông hăm tôi vậy tôi lò dò vô phòng hành-quân một tuần sau đã thấy ông đang oang oang kể vụ bắn cờ VC cho mọi người nghe !.

Đ/uý Du cùng các Đ/uý khác trong phi-đoàn lên Th/tá, Chúng tôi đươc đãi ăn nhậu đều đều, ăn sáng, ăn trưa, ăn tối hoặc qua Mỹ-Khê nhậu thịt chó. Trong một buổi nhậu có người thắc-mắc hỏi Th/tá Du :"Th/tá bị bắn không biết bao nhiêu lần, nhảy dù mấy đợt mà Th/tá vẫn hung-hăng con bọ xít vẫn bay như điên bộ ông không lạnh cẳng, bộ ông không sợ chết sao? " Th/tá Du tỉnh bơ :"sống chết có số, thày số Huỳnh-Liên nói là con trai của gia-đình tôi sẽ không ai sông quá 25 tuổi, anh tôi chết trước 25 tuổi, mẹ, số trời đã định chết thì chết chứ sợ cóc gì " tôi nghe mà ớn xương sống.
Đà-Nẵng có rất nhiều quán cà-phê đẹp và thơ mộng, quán nào cũng có các em cashier đẹp và thơm như múi mít ngồi thâu tiền.
Bọn độc-thân tụi tôi tối nào cũng lang-thang la-cà hết quán này đến quán khác uống cà-phê, tán phét và ngắm các em cashiers.
Tôi trồng cây si ở quán Dung với em cashier Hoàng thị Mỹ Toàn, tán tỉnh cả tháng trời, em thương hại, em ban ân-huệ cho phép tôi lâu lâu một lần đón em đưa em đi làm rồi đưa về sau khi em hết "ca", chỉ có vậy thôi mà tôi đã sướng rên mé đìu hiu.

Ông Du đi học mưu-sinh thoát-hiễm 2 tuần ờ nước ngoài về, ông dô quán kiếm tụi tôi và uống cà-phê thấy em cashier đẹp ông nhào ngay lên tán người yêu lý-tưởng của tôi, ông rút trong áo bay màu cam của ông 2 cái khăn quàng cổ mầu tím mầu hồng ông tặng em. Tôi ngồi dưới này nhìn lên xem ông biễu-diễn nghệ-thuật cua đào của ông mà sững-sờ, chết điếng. Thôi thế này chắc giã từ người tình trong mộng, bye-bye người yêu lý-tưởng, thi đua tán gái với ai khác tôi còn hy-vọng, bây giờ mà đụng với tình địch Nguyễn Du lady-killer thì tôi chỉ thấy thua và thua, thua thê- thảm, thua vô điều-kiện.

Sáng hôm sau tôi mời ông đi ăn sáng để tôi ca bài ca "con cá nó sống nhờ nước" với ông. Tôi ca : "Anh Du ơi, anh là phi-công khu-trục lẫy-lừng, anh đẹp trai con nhà giầu học giòi, anh đào huê phong-tình nhất KQ, anh có đào khắp 4 vùng chiến-thuật, các em thấy anh là các em mê tít thò lò, ở Đà-nẵng này anh có thiếu gì đào, anh đưa đào phi-trường cho các em "coi súng A 37" đều- đều, tôi mê em Toàn này kinh-khủng, anh làm ơn làm phước tha em Toàn đi, may ra tôi mới có sơ múi "Tôi bốc thơm như thế mà có kết-quả, ông tha cho tôi, ông de số lui để tôi tán em Toàn. Sau này tôi chiếm được tim của người đẹp Hoàng thi Mỹ Toàn, tôi và nàng yêu nhau ra-rít yêu nhau đều-đều, yêu nhau dài dài cho đến ngày mất nước.

 
blank

Phi-vụ chót trong ngày 30/4/1972 của Phi-doan 528 Hổ-cáp gồm có: Th/tá Nguyễn Du: Scorpion 111 leader, Th/úy Kim wingman. Cất cánh từ Đà-nẵng và đến vùng trời Quãng-trị vào khoảng 4 giờ. Sau khi liên-lạc với L-19, phi-tuần phải chờ ngoài biển 15 phút B-52 thả bom phía tây của target.
Phi-tuần chờ thêm 5 phút nữa để khói và bụi tan và bay đi khỏi target, L-19 bắn trái khói và chỉ-điểm mục-tiêu.
Scorpion 111: "Hai, 6 passes, random pattern".
Scorpion 112 : " Roger 6 passes."
Vừa thả xong trái bom số 6, trái bom chót của số 1, số 1 gọi liến số 2
Scorpion 111 : " Hai đừng thả, theo tôi."
Scorpion 112 : "Roger, out dry". số 2 không thả trái bom chót lên 6,000 ft. theo số 1.
Scorpion 111: "Hai, tụi nó bắn ông từ trong đám cây, north-west, 200 met từ target. Ông theo tôi, tôi bắn mini-gun chỉ chổ cho ông, trái bom chót ráng thả cho trúng tụi nó "
Scorpion 112: "Roger last pass".
Trong tần-số Guard có tiếng trả lời nghe rất nhỏ nhưng rõ-ràng:
"Aircraft's calling mayday, state your position and the nature of your emergency over"
Scorpion 112: "King 2 King 2 This is Scorpion one one two, Scorpion one one one ejected I see the chute ! I am ....miles on radial ....of TACAN... We are two A-37 from Da-Nang airbase Over" 10 giây trôi qua. King 2 : "Scorpion one one two, you are north or south of Mychanh's river over"
Scorpion 112: "I am one click south of Mychanh's river"
Kìng: "OK I scramble Rescue team, they will be there in 30 min.
Scorpion 112: "Roger, Thank you"
[Kìng là call-sign của mot chiếc C-130 của KQ Mỹ chỉ-huy tất cả các phi vụ rescue của Mỹ, 24/24 lúc nào cũng một phi cơ trên vùng trời VN]
Th/tá Du xuống bắt đầu bắn mini-gun, số 2 roll-in 2,000 ft sau số 1 đột nhiên Th/tá Du kéo phi cơ lên và bắt đầu quẹo trái.
Sorpion 111: "tôi trúng đạn"
Số 2 không thả trái bom còn lại, kéo phi cơ lên bay theo số một, phi cơ của Th/tá Du lên được 3,000 ft bình-phi , bay hướng đông ra biển. Một đám bùng lên ở phi cơ Th/tá Du.
Scorpion 112: "bail-out bail-out Một bail-out !"
Chiếc A-37 của Th/tá Du bắt đầu cháy và quay vòng vòng xuống đất rồi nổ tan tành.
Scorpion 112 trên tần-số Guard : " mayday mayday, this is Scorpion one one two calling, mayday mayday."
Một cái dù đỏ, Th/tá Du eject khỏi phi cơ và dù đã bung ra !
Dù của Th/tá Du còn bay lơ lửng trên trời, số 2 nghe được tiếng của Th/tá qua emergency radio của ông, giọng nói của Th/tá Du rất rõ-ràng và bình-tĩnh.
Th/tá Du : "Scorpion one one two Ông nghe tôi không?"
Scorpion 112: " lound and clear sir !"
Th/tá Du : "tôi bị thương ở bụng, Ông gọi rescue chưa ?"
Scorpion 112: "Đã liên lạc rescue, sẽ đến trong vòng 30 phút"
Th/tá Du: " OK "
Dù của Th/tá đáp xuống vùng cỏ cách một khu rừng vào khoảng 50 mét phía nam sông Mỹ-Chánh 3-400 mét.
5 phút sau khi dù của Th/tá Du chạm đất vài A 37 thuộc phi-đoàn 516 đã đến vùng, A 37 của PĐ 528 cũng đang trên đường đến Quãng-Trị. Tất cả các phi-tuần liên-lạc với Scorpion 112 để biết tin-tức và tình-trạng của Th/tá Du. Trời đã gần tối trực-thăng chằc đã về căn-cứ hết rồi nên các phi-tuần A-37 không liên-lạc được với ai để vào cứu Th/tá Du. Ngày này cũng là ngày bỏ Quảng-Trị. Scorpion 112 bay trên chỗ dù rớt cao-độ 6,000 ft với một trái bom và xăng bắt đầu xuống thấp. Th/tá Du gọi lên lần nữa, giọng nói vẫn rõ ràng và bình-tĩnh.
Th/tá Du: "một đây hai !"
Scorpion 112: "go ahead một"
Th/tá Du: "trực-thăng tới chưa ? lẹ lên hình như vùng này có tụi nó"
Scorpion 112: "trực-thăng trên đường tới ông kiếm chỗ trốn đi"
Th/ta Du: "Ok'
S-112 muốn xuống thả trái bom còn lại và bắn mini-gun để VC không ra khỏi đám rừng nhưng sợ đạn và mảnh bom trúng Th/tá Du. S-112 xuống thấp 500 ft làm dry pass hy-vọng VC thấy nhiều phi cơ trên trời và nhào xuống nhào lên sợ không giám ra ! khi S-112 lên trở lại 6,000 ft, Th/tá Du gọi lên lần cuối-cùng, vẫn với giọng nói rõ-ràng và bình-tĩnh.
Th/tá Du: "tụi nó tới rồi"
Tiếng gọi trên tần số của một Phi-tuần-trưởng thuộc phi-đoàn 528 : "scorpion 112 anh gần hết xăng rồi, về đáp đi có nhiều phi-tuần ở đây rồi "Scorpion 112 đi phi-vụ với 2 phi cơ bây giờ trở về một mình. S-112 bay ra biển bỏ trái bom và 2 bình xăng phụ, lên 10,000 ft bay với maximun endurance speed, gọi phi-trường, declare emergency đáp an-toàn.
Operation rescue Th/tá vẫn tiếp-tục đêm đó và sáng hôm sau, vài chiếc trực-thăng bị trúng đạn rớt.

Vài tháng sau phi-đoàn nghe tin đồn; báo Hồng-Kông đăng hình Th/tá bị xử tử-hình, ném đá chết ở Quãng-Trị.

Anh Du ! hồi xưa anh kể cho tôi nghe truyền thống của dân khu-trục
A-1: để tưởng nhớ người bạn gẫy cánh trên chiến-trường các bay trên nơi bạn mình rớt mở canopy ném xuống cho bạn một bao thuốc lá Lucky-strike. Hôm nay nhớ anh viết về anh, tôi đốt một điếu thuốc để đay cho anh, mong anh thích Marlboro lights .
Anh Du ơi ! Vĩnh-biệt.
Scropion one one two over .
WingmanF5 27/12/2007
Trần Kim
Ý kiến bạn đọc
12 Tháng Tư 20213:06 SA
Khách
Nếu anh? đúng là em Nguyễn Du thì anh chắc phải biết Anh Nguyễn Que Son mà tôi đã từng nhiều lần gặp và hàng huyên
Như vậy anh chắc biết 2 cô SƯƠNG và TUYẾT ở trên Pleiku (quán Cà phê ngoài phi trường) Trần Kim đã từng là wingman cua tôi ở phi đoàn 528. Nguyễn Du và tôi bay 3 phi vụ đánh bom vùng Hạ Lao thời điểm 71/72. Nếu anh muốn biết chi tiết thêm về ND thì liên lạc tôi
Anh có biết CHỊ của ND là ai không? Tôi và ND đều ghé nhà thăm mọi khi về phép Saigon.Tôi sẽ cho anh biết (hiện ba ta đang sống ở Cali). Liên lạc anh sẽ biết rất nhiều điều đặc biệt của Pilot ND.
09 Tháng Tư 20203:07 SA
Khách
Thưa ông Nguyen Tong, Tôi muốn liên lạc với ông để biết thêm về người anh hùng Thiếu Tá KQ Nguyễn Du
29 Tháng Tư 20198:18 CH
Khách
Nguyển Tòng điện thoại cho tao nha, Lê Thái Ất (510) 875 - 0700
07 Tháng Năm 20182:57 SA
Khách
Toi la em Nguyen Du,neu can them hinh anh ,xin lien lac voi toi.Cam on anh Kim ,da viet ve anh toi.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14849)
“ Sông có thể cạn, đá núi lâu ngày cũng mòn nhưng miên viễn tình người VN và tình đồng đội giữa những người lính VNCH.”. cho dù thời gian có bị phôi pha nhưng tuyệt đối chẳng bao giờ thay đổi.
19 Tháng Mười Một 2012(Xem: 15462)
Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm. Con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13748)
Đừng hối tiếc những sai lầm đã phạm. Có rất nhiều việc buộc chúng ta phải lầm lạc. Chúng ta là con người, cho nên chúng ta lầm lạc
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14045)
Đời là một chuyến đi không biết điểm đến. Rất ít ai đến được điểm mình dự định. Thông thường ta bắt đầu cuộc hành trình với một ý niệm đích điểm trong đầu
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14768)
Người ta bảo rồi thời gian sẽ xóa nhòa hết nhưng cho mãi nhiều năm sau này, tôi không bao giờ quên được hình ảnh Mai nằm trên chiếc bàn ở bệnh viện
16 Tháng Mười Một 2012(Xem: 17874)
Nhưng dù có đi đâu, ở đâu, mỗi khi bắt gặp cơn mưa đầu mùa, lòng ta lại nhớ về cái âm thanh lộp độp của những tàu chuối sau hè…
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13393)
Ước mong Thái Thụy Vy, nhà-thơ-yêu-màu-tím, sáng tác nhiều hơn để cho vườn hoa văn học Việt Nam hải ngoại nói riêng mang nhiều sắc thái độc đáo, và để cho nền văn học Hoa Kỳ nói chung, vốn đã đa dạng lại càng thêm phong phú.
11 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13984)
"Hai bờ Bến Hải" vẫn còn khi đảng Cộng Sản Việt Nam càng ngày càng trân tráo, ngang ngược, dựa vào thế và lực của Tầu và súng đạn chúng đang có trong tay, nên cứ chà đạp dân quyền và nhân quyền toàn thể dân tộc Việt
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13533)
Còn tôi, tôi không thể nhìn cảnh trí nơi đây một cách bàng quan như thế. Tôi không thể nhìn nó mà không kèm theo những xúc động vui buồn hết sức riêng tư.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13879)
Qua câu chuyện của hai người già, bộ phim có lẽ đang nhắn nhủ một điều rất trẻ: lắng nghe, yêu thương và để những người thân của chúng ta được sống với đam mê của họ. Vì cuộc đời rất ngắn.
29 Tháng Mười 2012(Xem: 16440)
Ngay lúc đó, nó đã mong sẽ thôi không lớn nữa, cứ sống mãi với ruộng vườn cùng với ông bà ngoại trong căn nhà gỗ, với ánh đèn dầu và lũ bạn rách rưới tinh ranh vẫn hằng đêm cùng nó đọc làu làu những con chữ đầu đời.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 16113)
Hơn ba mươi năm lìa bỏ quê ra đi, tôi đã trở lại ba lần. Cả ba lần, không lần nào tôi tìm được quê hương ngày xưa. Tất nhiên tôi không buồn vì những thay đổi ngoại cảnh
22 Tháng Mười 2012(Xem: 18608)
Đúng như vậy, vào khoảng hơn mười giờ sáng, tôi thấy anh tới phòng, chào và nói một câu tôi nghe quá quen thuộc. Dịch ra tiếng Việt thì anh đã nói: “Tôi là Frostic đây, thầy còn nhớ tôi không?”
21 Tháng Mười 2012(Xem: 15744)
Từ chuyến đi đó đến nay, tôi đã nguyện với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ trở về cho đến khi nào quê hương Việt Nam không còn bóng ma cộng sản đã gây ra bao nhiêu cảnh tang tóc đau thương cho quê hương, cho đồng bào của tôi.
21 Tháng Mười 2012(Xem: 18313)
Cười ha hả Hiệu và Bảng đi ra sau lái tàu để một mình Đạt đứng tần ngần nhìn dòng kinh nước trong một màu vàng của phèn. Người lính trẻ mới đổi về đơn vị tác chiến của hải quân chợt thở dài.
18 Tháng Mười 2012(Xem: 17760)
Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô đơn dù không thể diễn tả thành lời.
16 Tháng Mười 2012(Xem: 26109)
Bộ môn nghệ thuật của miền Nam trước 1975 biểu tượng sự tự do và phóng khoáng với những khuôn mặt vang bóng một thời
13 Tháng Mười 2012(Xem: 16477)
Mẹ có thể dạy con cách chia sẻ, nhưng không thể bắt con sống quảng đại Mẹ có thể dạy con niềm kính trọng, nhưng không thể ép con tôn trọng người
08 Tháng Mười 2012(Xem: 21033)
Lòng tôi chợt nhói lên một niềm đau khi nghĩ tới số phận của những cựu quân nhân và công chức của Miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Ai còn? Ai mất?
02 Tháng Mười 2012(Xem: 16668)
Tôi làm thơ không phải để in và bán. Tôi làm thơ cho những trăn trở và mất mát của riêng tôi và dường như có sự thôi thúc của người chồng quá cố của tôi như là anh đã chọn cho tôi
01 Tháng Mười 2012(Xem: 16993)
Chiến tranh đã cướp mất tuổi thanh xuân của bao nhiêu người vợ trẻ. Chỉ còn lại Việt Nam, một quê hương điêu linh, một dân tộc bất hạnh triền miên trong chiến tranh và nghèo khó.
30 Tháng Chín 2012(Xem: 20923)
Bạn bè đồng lứa có đứa đã biết e ấp làm điệu với những bạn trai, với những người tình, nhưng tôi chưa một lần xao xuyến với những cái lẻ tẻ này.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 17495)
Cuộc chiến tranh ý thức hệ kéo dài 30 năm đã để lại cho thành phố Sài Gòn, đồng thời cũng là thủ đô của Nam Việt Nam những hệ lụy thuộc về lịch sử. Đấy là thành phố “được" giải phóng và trước khi “được giải phóng” ngay trong lòng của nó đã có những cuộc tương tàn
28 Tháng Chín 2012(Xem: 18042)
Bác sĩ Nguyễn văn Phúc (Medical Doctor), là một thuyền nhân (boat people) Việt Nam, theo gia đình qua Tây Đức lúc 18 tháng. Bác sĩ đã tốt nghiệp Bác sĩ Y khoa tại đại học Giessen, Cộng Hoà Liên Bang Đức năm 2005 lúc 26 tuổi
27 Tháng Chín 2012(Xem: 18918)
Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 17412)
“Về hưu làm chi? Phải làm việc cho đến khi chết. Một đời đẹp nhất, có ý nghĩa nhất, đáng sống và ích lợi nhất là làm việc cho đến chết. Có việc làm đều đều, hàng ngày bận rộn, sẽ kéo dài tuổi thọ
24 Tháng Chín 2012(Xem: 17873)
Khá lắm! Khá Lắm! Dám làm dám chịu, thật là anh hùng! Dĩ nhiên là chú biết… Nhưng đó là một kỷ niệm thời thơ ấu mà! Ngày xưa chú còn nghịch ngợm hơn cháu nữa đấy! Cảm ơn cháu có lời chúc!
23 Tháng Chín 2012(Xem: 20612)
Chẳng qua là họ muốn tạo thời cơ để kiếm cho cái … đít của họ một cái… ghế! Đến đây thì vở tuồng trên sân khấu đang chuyển sang lớp “gà nhà bôi mặt đá nhau” … Cái mặt đã trở thành “một vấn đề”!
21 Tháng Chín 2012(Xem: 16912)
Do đó, quan niệm đó đã đến lúc phải thay đổi. Người phụ nữ Việt Nam đã đến lúc phải được bình đẳng. Bình đẳng không phải vì quyền lợi mà để nhận trách nhiệm xây nước và dựng nước.
17 Tháng Chín 2012(Xem: 18665)
Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt
11 Tháng Chín 2012(Xem: 19922)
Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm: " Cương ơi ! Mầy có linh thiêng thì về đây hút với tao một điếu ! ". Tự nhiên, tôi ứa nước mắt!
09 Tháng Chín 2012(Xem: 19475)
Tôi yên tâm và tiếp tục chăm chú học nhưng… chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày cách đây hơn bốn chục năm. Tôi được tin Mẹ tôi bị đứt mạch máu và qua đời! Vâng, Mẹ lại nói dối tôi và đây cũng là lần nói dối cuối cùng của Mẹ !!!
07 Tháng Chín 2012(Xem: 21200)
nỗi cô đơn buồn bã hay hoài niệm về một quãng đời đã mất! Tôi thương ông cụ, và nghĩ đến tuổi già mai sau của tất cả chúng ta. Cụ ơi, bài hát đó là bài gì vậy cụ ???
06 Tháng Chín 2012(Xem: 39099)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi. Bà nội nhìn ông mà nhớ cháu. Hạnh phúc của ông bây giờ là sống vô tư như trẻ con. Hạnh phúc của bà bây giờ là không còn giận hờn mà con tim đầy ắp những yêu thương và bổn phận.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 18900)
Duy có điều đáng lưu ý là phần kết luận của cuốn phim. Phần thông điệp chính của cuốn phim có thể làm cho chúng ta bất bình và đau đớn. Phải chăng đây là cuộc sống thực sự của các gia đình Việt Nam tan tác trong chiến tranh và đoàn tụ trong hòa bình.
02 Tháng Chín 2012(Xem: 19872)
Một món quà từ cô bé mắt màu xanh biển và tóc màu cát đã dạy tôi biết coi trọng thời gian của cuộc sống và biết nhận thấy sự yêu thương.
01 Tháng Chín 2012(Xem: 21257)
Không trách, mà còn khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác, không tội tình gì. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người…
31 Tháng Tám 2012(Xem: 19312)
Nhân chuyến thăm Việt Nam mới đây của đại diện Bắc Hàn với những lời tuyên truyền ca tụng tốt đẹp về nước này, xin giới thiệu đến quý độc giả bài viết sau đây để biết thêm phần nào sự thật về Bắc Hàn.
29 Tháng Tám 2012(Xem: 20629)
Kiếp phù sinh như hình như ảnh; Có chữ rằng vạn cảnh giai không. Ai ơi lấy Phật làm lòng, Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
28 Tháng Tám 2012(Xem: 19875)
Tôi tự hỏi, đối với bà, đâu là nỗi đau lớn nhất trong 13 năm này: những đau khổ về thân xác trong trại cải tạo, hay nỗi đau tình cảm phải chia lìa với gia đình và con dại? Thời gian có xoa dịu được những nỗi đau này không? Hay mất mát sẽ vĩnh viễn là mất mát?
27 Tháng Tám 2012(Xem: 19161)
Dung kinh ngạc, không ngờ Sơn lại có nhiều bằng hữu đến thế. Lành lặn cũng nhiều, tàn phế cũng không ít. Cũng có những người đàn bà mắt ngấn lệ, ngập ngừng buông những nắm đất phủ trên quan tài của Sơn
26 Tháng Tám 2012(Xem: 18103)
Ý nghĩ và hành động xấu xa, tàn ác hung dữ thì nên diệt ngay trong ý nghĩ, không cho phát sinh. Nếu lỡ đã tiến hành thì nên ngừng lại và dứt bỏ không làm nữa.
24 Tháng Tám 2012(Xem: 19358)
bà không nỡ quay mặt với họ, dù rằng bà đau đớn vì mất đi hình ảnh người em ruột thân thương gần gũi ngày xưa, dù rằng bà xấu hổ giùm người em ruột tham lam, tính toán và ích kỷ bây giờ. Và nỗi đau đớn ấy, sự xấu hổ ấy sẽ theo bà về Mỹ, và theo bà cho đến hết cuộc đời.
23 Tháng Tám 2012(Xem: 20379)
ng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi Bệnh xá, đứng trên Quốc lộ 4, tôi nhìn về hướng Cần Thơ, thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới. Lúc đó tôi không hề biết rằng, đó là cái ngày đầu tiên của một hành trình bi thảm khác, có tên gọi là “Mạt Lộ”.
21 Tháng Tám 2012(Xem: 20874)
Mấy đứa nhỏ ở nhà ráng lo cho chúng đi du học hết đi. Ngày xưa thì hết tị nạn chính trị đến tị nạn kinh tế, còn bây giờ thì phải kể thêm tị nạn giáo dục nữa. Mà thật ra thì thời buổi này, ở cái đất nước này, mọi chuyện đều phải tính hết, không thể ù lì chờ nước tới chân mới nhảy.
15 Tháng Tám 2012(Xem: 21426)
tất cả gặp nhau một chút rồi chia tay. Từng ngày hãy gieo vào tâm thức những hạt giống thiện lành, thay vì phá hoại cuộc sống mình và người bằng những tâm hành tiêu cực!
14 Tháng Tám 2012(Xem: 18100)
Và vì vậy mà tôi biết, sẽ có một ngày, tôi bỏ lại tất cả nơi đây để về với mẹ. tôi chỉ xin lạy Phật ngàn lạy, vạn lạy mà cầu cho ngày đó đến trước khi quá muộn
13 Tháng Tám 2012(Xem: 19268)
Đứa con út ốm đau Vẫn hằng đêm đòi sữa Chẳng còn gì bán nữa Ngoài giọt máu mẹ cha
11 Tháng Tám 2012(Xem: 21815)
Giọt nước mắt của người chồng Mỹ với người vợ Việt, của người cha Mỹ khóc thương cho đứa con trai vắn số cũng mặn như giọt nuớc mắt của bất cứ người chồng người cha nào khác . Có khác gì đâu. Vô thường!
08 Tháng Tám 2012(Xem: 21014)
Lòng từ thiện, nỗi thương tâm về một hoàn cảnh, về một người nào đó...sẽ không bao giờ có biên giới, có lằn ranh, có sự phân biệt xã hội, chủng tộc.