8:45 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

BÌNH AN DƯỚI THẾ - Nguyễn Hữu Hạnh

25 Tháng Mười Hai 20158:46 CH(Xem: 7507)

BÌNH AN DƯỚI THẾ

Ngày cuối chuẩn bị đón noel vẫn luôn tất bật với gia đình và công việc làm. Nhưng rất vui  khi gặp lại các con trở về thăm nhà từ tiểu bang xa. Trong công việc làm đã đón nhận nhiểu  tình cảm từ khách hàng chưa  thân quen, với những món quà tinh thần cùng những mảnh đời luôn cầu mong bình an cho người dưới thế…

Tôi đã tình cờ gặp lại anh tại văn phòng. Anh Đỗ Văn Thuyết.  Chúng tôi vô cùng trại tù Phú Lợi vào năm 1975 và cùng chuyển trại về Thành Ông Năm. Sau đó chuyển trại nhiều nơi mỗi người một nẽo. Gặp lại nhau có dịp nhắc lại những chuyện trong tù, những người bạn tù kẻ còn người mất. Nhất là  kỷ niệm những mùa giáng sinh vẫn còn gìn giữ và hát ca những bài ca cũ

“ Lại một Noel nữa mấy mùa Giáng Sinh rồi …

Anh tiền đồn biên giới nhớ về một phương trời…”

Lâu lắm rồi tôi mới gặp anh Đỗ Văn Thuyết, dù rằng cùng sinh sống tại Orange County. Với anh Thuyết, thực sự ra  tôi  chưa từng uống với anh 1 ly cà phê, một chai rượu, nhưng khi gặp nhau là cả một thân tình với nỗi mừng vui. Thời gian trôi qua nhanh quá hơn 40 năm rồi còn gì. Ở mỗi hoàn cảnh, tư cách của con người nhất là trong cảnh khốn cùng được đánh giá và còn dành sự quý trọng cho nhau.

 Anh đến văn phòng để trao đổi về bảo hiểm xe, nhưng khi gặp và  được biết tôi đang làm việc trong lãnh vực bảo hiểm sức khỏe  cho người ở độ tuổi 65, anh Thuyết  không ngần ngại  và  sẵn sàng giao phó việc ghi danh chương trình sức khỏe cho tôi. Điều đáng trân trọng và vô cùng quý mến ở đây, với tình chiến hữu, người bạn đông tù, anh không cần biết quyển lợi tôi sẽ mang đến cho anh ra sao, cũng như  không cần so đo tính toán, dù rằng anh có đầy đủ sự lựa chọn như những người bạn thân quen của tôi.

Chúng tôi gặp lại nhau không chỉ là yểm trợ nhau trên công việc làm, còn những tâm tình rất thực. Những mảnh đời lính tráng, tù tôi, tha phương lập nghiệp nới xứ người và những ước vọng tương lại.  Hiện đang anh đang sinh sống với người con trai út, những người con khác thì ở nơi xa. Người hiền nội của anh đã mất hơn 4 năm rồi sau cơn bệnh kéo dài nhiều năm, ngay cả lúc anh còn ở trong tù cs,  cũng như những ngày bương chải kiếm sống, nuôi lấy chồng con trước sự đổi thay của đất nước. Hằng ngày anh vẫn đến nghĩa trang thăm mộ người bạn đời đã khuất, một người vợ thủy chung…

Những ngày trong trại tù, anh Thuyết được nhiều anh em cùng tù biết đến là người có hoa tay, vẽ rất khéo, đã phóng họa những bức tranh sống động từ hình ảnh cũ của bạn bè. Đến căn nhỏ được anh trang trí để đón mừng lễ Noel,  mới tận mắt nhìn những bức tranh của Đức Mẹ, chúa Jesu chính tay anh vẽ và trang trí trong nhà. Bên cạnh là hình ảnh của hai đấng song thân và người bạn đời của anh.

 Đời lính của anh sống nay chết mai, một sĩ quan của đơn vị Nhảy Dù về nghỉ dưởng quân, làm sao không có đươc một lần theo đò trên sông Hương, hay một lần yêu vội để ngày mai ra trận.  Hôm nay ngổi nhắc nhớ  về người vợ chung thủy, trong ánh mắt của anh  hình như vẫn thể hiện  sự ray rứt và nỗi nhớ khôn nguôi…

Người khách thứ hai đến muộn chị Đỗ Thị Dung. Người đàn bà đứng tuồi dáng người nhỏ bé đang đứng thập thò trước cửa văn phòng. Tôi đã ân cần bước ra gặp chị và được biết chị cần giúp đở điền đơn về việc xin trợ cấp Housing.Tôi đã giúp chị hoàn tất những gì chị mong muốn. Trong khi làm việc qua trao đổi với chị Đỗ Dung, được biết chị cũng biết nhiều về người và đất Biên Hòa dù chưa một lẩn sinh sống. Tôi cũng có dịp trao đổi với chị về công việc mình đang làm, với ý nguyện mang những gì mình đã học hỏi từ trường lớp, từ khách hàng để phục vụ cho mọi người như cho chính bản thân và gia đình. Như một hành động nhỏ tri ơn quê hương thứ hai. Từ sự cảm nhân được những gì tôi trình bày, chị ngỏ ý muốn được tôi ghi danh chương trình sức khỏe cho chị, rất tiếc là chị không mang theo đủ giấy tờ, đành hẹn gặp chị sau. Tiển chị ra về sau khi từ chối số tiền nhỏ chị định trả công tôi, chị bùi ngùi  cho  tôi xem một bức hình của người trai trẻ “ tôi không còn ai giúp vì con tôi đã mất…”

Tôi đã được chị gọi đến nhà vào lúc chập tối, sau khi chị cho hay đã tìm được những giấy tờ cần thiết. Nhà của chị Dung nằm trong một chung cư vùng Hungtington Beach. Căn phòng được trang trí một chậu hoa với ánh đèn mừng lễ Noel.  Sau khi hoàn tất hồ sơ, được chị giữ chân bằng ly trà xanh và có dịp biết thêm về chị. Là một con chiên ngoan đạo  chị đã sống môt đời với đức tin, chồng chị là một công tử Sóc Trăng không thích hợp đời sống phải làm việc cật lực trên đất Mỹ, cũng đã mang chị bao nỗi buồn và đã tìm chết trong bia rượu. Tưởng rằng những ngày con lại sẽ sống êm đềm với đứa con trai duy nhất, nhưng một tai nạn bất ngờ xảy đến cho chị, con trai của chị tuổi mới đôi mươi đã trút hơi thở tại bệnh viện sau một tai nạn, vì một kẻ say rượu lái xe tông vào con chị,  đang đạp xe đạp tập thể dục trên đường về. Nghe qua những tâm tình của chị, tôi không hiễu làm sao người đàn bà bé nhỏ này có đủ nghị lực để vượt qua bao mất mát đớn đau.

Chị đã mời tôi vào phòng của đứa con trai, để nhìn hình ảnh cháu và những kỷ vật cùa người con trai chị vẫn còn ấp ủ và gìn giữ.

Đôi mắt chị hướng về hình ảnh Đức mẹ, tin tưởng vào sự quan phòng của đấng tối cao. Sinh hoạt của chị hiện thời sinh hoạt nhà thờ. Bài học chị dành cho tôi là trải nghiệm cuộc đời qua đọc kinh cầu nguyện, để được vững mạnh cả thể xác lẫn tinh thần.

Hai món quà quý báu của anh Đỗ Văn Thuyết và chị Đỗ Thị Dung mang đến cho bản thân tôi vào ngày lễ Noel, không phải là những khoản tiền tôi có được từ công việc làm. Nhưng chính là những tâm tình của một đời người của anh Thuyết của chị Dung đã giúp tôi nhìn lại bản thân mình.
IMG_4249
Phải nói là mình có hạnh phúc có một gia đình, và sự thương mến của 
quý đồng hương, quý Thầy Cô và các anh chị cùng các bạn đồng môn Ngô Quyền.

Mừng lễ giáng sinh với niềm vui, nhưng lại được tin thân mẫu của Ngọc  Huệ, người bạn, người em vừa mất. Một lòng cầu nguyện cho cô em Ngọc Dung trở lại sinh hoạt bình thường, sau thời gian cách ly để chửa bệnh. Hòa chung niểm vui Giáng sinh với gia đình chị Nguyễn Thị Thêm, người chị tôi hằng quý mến.  Hạnh phúc và đau khổ là một bàn đàn duy nhất, khác chăng là  được trổi lên ở giây phút này hay giây phút khác. Và khi mình có được  hạnh phúc,  cũng còn bao người đang chịu đựng  và cố vượt qua bao nỗi đớn đau…

“Vinh danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người Thiện Tâm.”

NGUYỄN HỮU HẠNH

(Viết cho mùa Giáng Sinh 2015)


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6628)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9530)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5322)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7216)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7323)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7242)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13755)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7117)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6775)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6844)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7380)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6446)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11423)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6649)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6305)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7327)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7097)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6817)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10955)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7207)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7762)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7063)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7739)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8198)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7332)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52399)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54656)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9319)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7358)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9783)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 9037)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7616)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55195)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53929)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53122)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8401)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8683)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7706)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7774)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7391)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7885)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8550)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8314)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8167)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8067)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7847)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7995)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8282)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9089)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,