Vụn vặt ngày đi- N 14 - Hoàng Duy Liệu: Cái Tủ Của Bà
12 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 17413)
Vụn vặt ngày đi- N 14 - Hoàng Duy Liệu
Có
người anh quen ở bên Úc nói chuyện làm thơ tui mới nhớ, hồi năm mười mấy tuổi tui theo ông già đi thăm một bà cô, bả vừa đặt người ta đóng cho một cái tủ thờ thiệt là bự có gắn vỏ sò ốc tùm lum.
Cô tui trịnh trọng chưng bày hình ảnh lư hương nhang đèn hoa quả đầy đủ, bắt tui vái tổ tiên rồi nói:
- Nghe nói mày biết làm thơ vậy mần một vài câu tả cái tủ thờ mới của cô coi.
Bà này hồi xưa học trường áo tím, có chồng làm quan lớn nên lúc nào cũng văn chương màu mè, gặp tui là tra hỏi đủ thứ riết rồi làm cho tui mang cái mặc cảm mình là một kẻ tội đồ mỗi khi phải đứng trước mặt bả.
Nhưng mà tui đâu có ngán, dân chơi Biên Hùng mà! Tui ngó quanh cái tủ một hồi chẳng có ra được một câu nào
nghe cho đặng bèn ngước lên trên đầu tủ nhìn bà Nội đang ngồi sau cái lư huơng cầu cứu. Quả đúng là tình bà cháu đậm sâu, hình như bà nội liếc mắt qua bên trái. A, tui thấy rồi.
Thơ tui như vầy :
Cái tủ của bà
Nhà bà có cái tủ
Dăm người lên nằm ngủ
Còn trống một góc buồn
..........
Chưa xong bả đã bụm miệng tui đẩy ra cửa. Thơ tui không hay sao?
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi - N 13 - Tui đói quá!
- Let’s eat Daddy!
Con gái rượu của tui chạy vô
phòng mời cơm chiều.
Trời ơi ! Lại burito với
tacco? Tui có vô dân Mễ hồi nào đâu mặc dù hồi xưa cũng đã một thời lang thang
trên ruộng đồng Nam Mỹ.
Hồi trưa này tui vừa mới ăn
nhậu mấy món này ở nhà thằng bạn có cô vợ Mễ, tui còn chơi luôn ta pi lê. Bà vợ
tui ngày càng nấu ăn chẳng hạp với khẩu vị của tui chút nào. Mà tui thuộc loại
"de nui" chứ bộ.
Phải chi ai đó cho tui một
bửa cơm, chỉ là một bửa cơm nhà nghèo ngày xưa đó. Cơm trắng với khô cá sặc rằn. Canh bầu nấu với tôm khô. Cho thêm một ly rượu nếp than màu tím
sẩm nữa
thì còn chi bằng.
Đã lỡ xin rồi thì xin luôn
kẻo mai lại buồn. Cho tui ngồi xếp bằng tròn trên chiếu ăn xong nằm lăn ra ngủ
thiếp đi trong tiếng con gái dọn dẹp chén bát nói cười dưới nhà bếp.... Giọng Nam
hay Bắc gì cũng được.
Tui đói quá!
Hoàng Duy Liệu
Vợ tui nói lúc này tui già
rồi nên tính tình thay đổi. Ừ thì bả nói cũng chẳng mấy sai! Ngày xưa còn trẻ tui thuờng
hay buồn bả khi thấy người nghèokhố rách áo ôm.
Bây giờ lớn tuổi tui lại vui
mừng khi thấy người nghèo.
Tui già hay là đời đã rách
bươm?
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi - N 11- Hoàng Duy Liệu CÓ VUI KHÔNG?
Ngu?
Hôm tuần trước vì công việc hãng tui có dịp đi ăn trưa với một anh Tàu cộng. Mặc dù không mấy thích thú vì tui nghĩ đời còn có là bao lại phải tốn mất vài tiếng cà kê dê ngỗng với một anh ba nói chuyện xùi bọt mép chẳng quen biết nhưng là lịnh trên ban xuống nên tui đành phải cà vạt cổ cồn mà xách xe đi trong lòng cứ thầm hối tiếc sao là chẳng một...em ba trong bộ xường xám cong cong phồng phồng.
Cái anh chàng này là một người có nhiều học vị đoạt được từ vài trường đại học danh tiếng nên tha hồ mà giảng cho tui nghe đủ thứ chuyện
từ sao Hỏa cho đến chuyện Trung Đông. Rồi bỗng nhiên anh ta nói :
- Tao thấy cha Bill Gate ngu thiệt đó!
Quá đổi ngạc nhiên tui bỏ ly rượu vang xuống hỏi lại cho chắc ăn:
- Sao anh nghĩ là ông ta " không được thông minh "?
Anh ba tui làm liền một hơi:
- Mày không thấy là nó đem gần hết tài sản cho khắp thiên hạ chẳng để lại cho con cháu đó sao?
À
thì ra thế ! Giờ thì tui đã biết mình đã hoang phí thì giờ nhưng chẳng lẻ nói ra. Bắt tay giả từ ngài Tiến sỉ tui tà tà đi về lại chỗ để xe trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Ước gì tui có được phần nào cái " ngu " của ông Bill Gate , ông ta đã thấy rất xa qua " Cửa sổ ".
Giàu có phè phởn một mình giữa thế gian thì...Có vui không?
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi- N10- Người Biên Hòa
A ha ! Lại thêm một nàng tính chuyện ân oán giang hồ.
Gia
Long, Ngô Quyền, Trần Thượng Xuyên, Phan Chu Trinh, Khiết Tâm , Minh Tân, Long Thành, NLS , Trưng Vương luôn cả Lê Văn Duyệt cho tới Thánh Mẩu, Bồ Đề etc...Người Biên Hòa này xin chấp hết cho vui. Có phải là tui
lại đã lầm mà đưa em sang đây?
Chị Tuyết ơi ! Cứu tui với ! Mấy ả sắp sửa...Trã nợ tình xa tui nè.
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.