6:13 CH
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024

Chuyến công tác ở Á Châu và lần họp mặt Ngô Quyền July 2013 - Phan kim Phẩm và Nguyễn thị Tường Lynh

17 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 10886)

 Chuyến công tác ở Á Châu và lần họp mặt Ngô Quyền July 2013

Vào tháng 5 thì công ty cho biết là Singapore và Nhật Bản cần tôi về vào khoảng tháng 6 và tháng 7 để phụ trách lớp bổ túc kỷ thuật cho nhóm kỷ sư địa phương. Theo lịch sinh hoạt cho mùa hè thì tôi và Lynh sẽ tham dự tiệc cưới của con trai út anh Lê văn Tới vào đầu tháng 6 rồi đầu tháng 7 thì sẽ bay về Nam California để tham dự họp mặt Ngô Quyền. Vì thế khi nhận tin làm việc ở Á Châu thì tôi rất lo vì lịch dạy học có thể trùng với những sinh hoạt mà chúng tôi đã dàn dựng từ trước. Cuối cùng thì lịch làm việc đã được thỏa thuận giữa tôi cùng nhóm bên Á Châu mà theo đó tôi sẽ sang Singapore ngay sau tiệc cưới của con anh Tới và sẽ trở về nhà từ Nhật một ngày trước tiệc tiền họp mặt ở nhà chị Chung anh Kiệt.

Có nhiều bạn thường hỏi tôi làm nghề ngỗng gì mà thường xuyên về Á Châu vậy và thậm chí còn công tác ở Việt Nam ít nhất một năm một lần! Nhiều bạn nghi ngờ đánh dấu hỏi lý do tôi thường xuyên về Việt Nam. Còn tệ hơn nữa thì có bạn ưu ái muốn chụp trên đầu tôi một cái nón cối nữa! Để giải tỏa những thắc mắc ấy tôi xin chia xẻ với Thầy Cô cùng các bạn vài chi tiết về việc làm của tôi trong hơn 23 năm qua. Công ty tôi làm việc là Agilent Technologies, Inc. và nhóm mà tôi làm việc là Life Science Group, LSG và thuộc vào nhóm chính là Life Science & Chemical Analysis. Đây là nhóm sản xuất những thiết bị Liquid Chromatography Mass Spectrometer, LC/MS mà tiếng Việt thì gọi là Sắc Ký Khối Phổ. Những thiết bị ấy dùng để làm gì mà lại rắc rối khó nghe thế? Đây là những thiết bị tương đối phức tạp nhưng để dễ dàng cho quý vị, những người không trong nghề, có thể hiểu rõ hơn nên tôi xin dùng thí dụ sau đây. Khi quý vị ăn một trái táo thì biết là trái ấy ngon, ngọt, dòn tan nhưng với thiết bị LC/MS thì nó có thể cho chúng ta biết là trong trái táo mà chúng ta vừa ăn, vừa khen ngon đó có chất gì đặc biệt ngoài những chất lượng bình thường của một trái táo. LC/MS có thể cho biết trong trái táo ấy có chất gì, qualitative hay định tính, và có chứa độc tố như từ phân bón hay thuốc diệt rầy hay diệt côn trùng không. Nếu có độc tố, pesticide thì lượng ấy có cao không, quantitative định lượng, và có hại đến sức khõe của người tiêu thụ không? Sau nhiều lần mấy anh Tàu China làm bậy như cho chất Melamine vào trong sửa, hay chất Sudan làm đỏ trứng hột vịt muối hay mấy ông Việt Nam bỏ nhiều chất kháng sinh Chloramphenicol vào hồ nuôi tôm để chửa bệnh ghẻ lở của tôm thì giới tiêu thụ ở Hoa Kỳ, Âu Châu và Nhật rất quan tâm đến những hàng nhập cảng từ các quốc gia nầy.

p1-content

Thiết bị của LC/MS có thể cho biết có chất lạ nào trong tôm, cá, trái cây hay không và nếu có thì nó là gì, có phải là độc tố hay không và nếu là độc tố thì lượng ấy có làm nguy hiểm đến tính mạng người tiêu thụ? Nếu tất cả điều kiện an toàn cho sức khõe con người được giải đáp thỏa mản đúng tiêu chuẩn của FDA thì trái cây, thực phẩm ấy mới được nhập cảng vào các thị trường trên thế giới như US, Euro, Japan. Chính vì sự chính xác đến mức ppb hay ppt, part per billions hay part per trillion cũng như đạt đến độ nhạy tối ưu nên thiết bị của Agilent rất được yêu thích tại Việt Nam, Nhật, Indonesia, China, India, Thailand, cũng như bên Âu châu. Ngoài việc bảo vệ người tiêu thụ về an toàn thực phẩm, food safety, thiết bị LC/MS cũng giúp trong việc bào chế và khám phá thuốc trị bệnh, drug discovery, được dùng tại các hảng chế tạo dược phẩm. Thiết bị nầy tương đối khó xử dụng nên do yêu cầu của khách hàng mà những lớp đào tạo kỷ sư cũng như hướng dẫn người xử dụng được thường xuyên tổ chức tại các quốc gia ở Á châu cũng như tại Santa Clara, Agilent Headquarter, và Germany. Cũng chính do sự yêu cầu khách hàng Á châu mà tôi được về công tác ở những nơi ấy hầu như là hằng năm.

Trong chuyến đi Á châu nầy thì thời gian làm việc của tôi tại Singapore là 2 ½-tuần và tại Hachioji, Japan, là 10 ngày. Lynh đã hưu trí từ tháng 4 năm rồi nên vui vẽ tháp tùng tôi đi cả hai nơi. Những kỷ sư tham dự lớp học của tôi ở Singapore đến từ các nước như Việt Nam (1), Indonesia (3), Bangladesh (1), Singapore (1), Úc (1), Tàu (1). Lớp nầy kéo dài hai tuần mà trong đó lịch dạy học bao gồm lý thuyết về LC/MS, cách xử dụng và ứng dụng. Còn ở Nhật thì tất cả học viên đều là người Nhật mà Anh ngữ thì rất là giới hạn nên tôi chỉ tổ chức lớp học có một tuần trong đó chỉ tập trung về lý thuyết và kiến thức cơ bản mà thôi. Sau những tuần làm việc với học viên và sau bao trở ngại về kỷ thuật lẫn sinh ngữ thì rồi hai khóa học cũng đã kết thúc một cách thành công và tất cả học viên đã hoan hỉ nhận được chứng chỉ tốt nghiệp từ Agilent

p2-content
p3-content

Trong thời gian làm việc tại Singapore và Hachioji, chúng tôi có cơ hội tìm hiểu cách sinh hoạt của những người địa phương qua sự thăm viếng tư thất của các bạn đồng nghiệp. Theo nhận xét của cá nhân tôi thì dân chúng ở hai quốc gia nầy có lối sống rất cao, rất văn minh và rất tôn trọng kỷ luật mà chính phủ đã đặt ra. Tuy cuộc sống bận rộn lăng xăng với sinh kế nhưng cuối tuần thì họ dành thời gian cho gia đình, cho cha mẹ già và cho bạn bè. Tính hiếu khách của người Á Đông đã tạo cơ hội cho chúng tôi đến ăn cơm tối tại nhà của một đồng nghiệp người Singapore. Ở quốc gia nầy thì dân chúng ít khi nấu ăn ở nhà vì đi đâu, ở góc phố nào cũng có những quán ăn nhỏ, hawker center, khi các quán ăn tụ họp với nhau để cung cấp thức ăn cho người tiêu thụ với giá tương đối rẽ mà thức ăn lại được kiểm soát thường xuyên của bộ y tế.

p4-content

Vì lý do ấy mà ít khi người dân Singapore nấu ăn ở nhà ngoại trừ khi có khách quý hay tiệc tùng. Thời gian còn lại thì họ dành cho gia đình hay du lịch. Một điều nữa là vì giá thuê người để săn sóc con nhỏ hay dọn dẹp nhà cửa rất thấp so với lương thu nhập nên hầu như các bạn của tôi đều có người giúp việc, oshin, mà đa số đến từ Phi luật Tân hay Nam Dương. Tôi cũng thấy rất nhiều người đến từ Việt Nam dưới diện du học sinh hay kết hôn với người bản xứ hay sang đây chửa bệnh hoặc shopping. Trong lúc sang đây thì tình cờ tôi có nghe trên TV ông thủ tướng Singapore đọc diễn văn, Sate of the Union, mà trong đó có nhắc đến tên một em du học sinh từ Việt Nam đã đạt thành tích có điểm cao nhất trong niên học và sáng kiến của em trong vấn đề bảo vệ môi trường xanh tại Singapore và Á châu là một đóng góp đáng kể cho chính quyền Singapore và là một hãnh diện cho người Việt Nam! Khi biết tôi về làm việc ở Singapore thì cô bạn đồng nghiệp mời chúng tôi lại nhà ăn cơm gia đình. Thức ăn thì rất giản dị nhưng ngon như tôm rim mặn, thịt kho, cá hấp và tráng miệng là sầu riêng. Sầu riêng thì nhập cảng từ Mả Lai vì ở Sing họ không dùng đất để trồng trọt vì quan niệm của chính phủ là nếu quốc gia có nhiều tiền do kinh tế phát triển thì dùng tiền ấy mà nhập cảng thức ăn còn đất thì dùng cho nhà máy điện tử, khách sạn etc. Sầu riêng của Mả Lai không ngọt bùi như ở Việt Nam hay Thái Lan mà lại có vị đắng nhưng rất ngọt
p5-contentp6-content

Ở Singapore tôi nhận thấy sinh khí năng động của một quốc gia đang vùng lên để trở thành một con rồng ở Đông Nam Á. Nơi nào tôi cũng thấy những tòa nhà chọc trời hoặc đã xây xong hay trong thời gian đang xây cất. Đa số dân chúng đều là thành phần trẻ, năng động và đầy tính sáng tạo.

p7-contentp8-content

p9-contentp10-content

Chính họ là những người đã thiết kế, sáng tạo và lấp biển để tạo nên một casino vĩ đại thu hút tiền của “người ngoài”, còn dân Singapore thì phải trả S$100.00 mới được cho cơ hội “đóng tiền điện”! Khu casino nầy có tên là Marina Sand Bay có kiến trúc như một cái thuyền vĩ đại. Ngoại quốc thì được cho vào tự do với passport nên chúng tôi cũng tò mò vào xem và cũng hoan hỉ đóng S$10.00 giúp kinh tế Singapore! Vào trong thì nhận thấy trong đám người tự nguyện đóng tiền điện là các “tai to mặt lớn” từ Việt Nam, Ấn Độ, Tàu, Mã Lai và Thái Lan. Vài ngày trước khi rời Singapore sang Nhật thì không khí trong lành của Singapore đã bị che phủ bởi khói mù mịt từ Indonesia thổi sang qua nạn cháy rừng. Một việc làm coi như tự nhiên của dân quê các nước Á châu là sau khi gặt hái xong thì họ đốt cây cối để chuẩn bị cho mùa trồng trọt tới, vừa tiết kiệm tiến mướn máy cày vừa dùng tro từ đám cháy để làm phân bón. Nào ngờ lần nầy thì đám cháy lan rộng từ một mảnh ruộng nhỏ đến nhiều mẫu rừng rậm ở Indonesia. Gió đã đưa khói và bụi từ đám cháy ở Nam Dương sang và biến bầu trời xanh tươi của Singapore thành u ám chứa đầy không khí ô nhiễm rất khó thở. Một mặt thì chính phủ Singapore gửi thư đến chính phủ Indonesia phản đối việc đốt rừng bừa bải và đòi bồi thường thiệt hại, mặt khác thì khuyên nhủ dân chúng tránh ra đường và khuyến cáo các công ty hoặc là cho nhân viên làm việc ở nhà hay nếu không thì phải cung cấp khẩu trang cho họ. Đồng thời, chính phủ thường xuyên cập nhật số PSI (Pollutant Standards Index) trên TV để dân chúng am tường mức độ không khí ô nhiễm cũng như những việc cần thiết phải thực hiện. Nghĩ đến việc chính phủ lo cho dân chúng như thế mà tôi cảm thấy buồn cho dân chúng ở Việt Nam, sống chết mặc bay, tiền tao bỏ túi! Hình dưới đây để so sánh ngày đẹp trời và ngày bị ô nhiễm do nạn cháy rừng
p11-content
p12-content
So với sinh hoạt ồn ào đầy năng động của Sing thì trái lại, Nhật có một cuộc sống hiền hòa và an bình. Trong suốt chuyến đi từ Narita Airport đến Hachioji, tôi không thấy có những kiến trúc mới hay những tòa nhà chọc trời mà chỉ thấy những cao ốc có lẽ đã được xây dựng từ thập niên 60 hay 70.
p13-content
p14-content
 Còn dân chúng cũng có nhiều thành viên trẻ nhưng tôi nhận xét là đa số những người làm việc ở Agilent Hachioji đều có tuổi trung bình từ 40 đến 60 tuổi. Tôi nghĩ có lẽ người Nhật vì muốn du lịch hay muốn có cuộc sống riêng tư, ít bận rộn gia đình con cái nên đa số người trẻ hoặc không lập gia đình hay nếu có thì theo chủ thuyết không con. Mỗi ngày đi làm tôi thấy đa số người xếp hàng lên xe điện là từ trung niên đến cao niên còn lại thì là trẻ con đi học. Nói đến phương tiện giao thông thì MRT, Mass Rapid Transit, ở Singapore hay JR (Japan Railroad) ở Nhật quá ư là tuyệt vời. Xe lửa điện thì giá cả “nhẹ nhàng” mà phục vụ thì quá tốt mà giờ giấc thì quá chính xác. Trên xe lửa thì người trẻ nhường chổ cho người già, phone thì tắt chứ không nói năng ồn ào như ở các nước khác. Mặc dù Anh ngữ là một vấn đế nan giải cho khách du lịch đất nước Nhật nhưng trên xe lửa thì lúc nào cũng có tiếng nhắc nhở bằng Nhật ngữ và Anh ngữ để những kẻ khù khờ như tôi và Lynh còn có dịp dừng chân đúng trạm! Sự lễ phép của người Nhật là cái mà ít quốc gia nào có thể theo kịp, từ lúc chúng tôi check-in hotel đến lúc ăn điểm tâm hay mua sắm lúc nào cũng đón nhận câu chào hỏi đầy thân thiện của họ. Cảm kích sự phục vụ quá nồng nhiệt của nhân viên dọn phòng nên Lynh có để lại tiền tip thì tiền ấy được trả lại một cách lịch sự với ngụ ý là “chúng tôi hảnh diện được phục vụ quý khách với tấm lòng của chúng tôi nên tip không cần thiết!’ Nghĩ lại mà tôi khâm phục tinh thần của nhân viên phục vụ Nhật trong khi ở bên Mỹ để lại 10% tip cho một bửa ăn trị giá $50.00 nhiều khi còn bị bồi bàn kéo lại than phiền là “tip quá it!”. Tôi rất yêu mến sự hiền hòa của nước Nhật so với sự vội vã sống động ở Sing nên sẽ sẵn sàng sang Nhật nữa nếu có yêu cầu và nhất định là sẽ thăm Phú Sĩ Sơn!

Khi ở Nhật thì tôi có đến thăm một người bạn, Shigeru Matsunaga, đang ở nhà điều trị sau khi bị tai biến mạch máu não. Anh ấy làm việc cho Agilent nhưng bị stroke trong khi đang công tác tại Boston. Sau ba tháng điều trị tại Hoa Kỳ thì anh được đưa về nhà ở Tokyo để tiếp tục chửa trị và được ở gần với gia đình. Với y học tối tân và sự tận tình của bác sỉ Mỹ và Nhật nên sức khõe của anh đã dần hồi phục nhưng từ một người có Anh văn khá bỗng dưng sau tai nạn thì Shigeru quên hết tiếng Anh mà chỉ nói chuyện với tôi bằng tiếng Nhật còn tôi thì trả lời bằng tiếng Anh! Khi tôi bước chân vào nhà thì Shigeru ôm lấy tôi và khóc như một đứa con nít. Anh ấy đang trên đường hồi phục và sẽ trở lại làm việc cho công ty một ngày gần đây. Tình bạn bè đồng nghiệp rất cao và là một phong tục đáng quý ở Nhật. Bạn bè trong công ty thay phiên mỗi cuối tuần đều đến thăm Shigeru để bổ túc những tin tức cần thiết ở công ty cũng như để nâng cao tinh thần cho anh ấy.

p15-contentp16-content

Trong thời gian ở Nhật thì có một người bạn học Ngô Quyền tứ Hai khóa 6 là Nguyễn thị Năm cùng chồng từ Pháp đến thăm con trai và dâu ở Nhật trước khi bay sang Việt Nam nghĩ hè. Thế là chúng tôi hẹn để bạn bè có thể gặp nhau ở Hachioji. Gia đình con và dâu của Năm định cư ở Osaka cách Hachioji khoảng bốn giờ xe lửa nhưng các bạn ấy không quản ngại đường xa lấy JR

đến thăm chúng tôi. Ở xa xứ mới biết tình bạn thắm thía như thế nào nên Lynh bận rộn đưa hai bạn ấy thăm thành phố nầy còn tôi thì chấm dứt lớp học sớm để về chuyện trò ăn uống với Năm và Hùng, chồng Năm, trước khi hai bạn ấy trở lại Osaka và xong bay sang Việt Nam vào ngày hôm sau. Thức ăn Nhật rất nhiều với dạng khác nhau từ sushi đến shabu-shabu đến cơm với teriyaki thịt bò hay gà. Vào tiệm bình dân thì cứ bỏ tiền vào máy, xong chọn thức ăn lấy phiếu ăn từ máy rồi vào quán. Khi ấy nhân viên lấy ticket của mình và sau đó thì đưa ra món mình đã mua qua máy. Người Nhật lịch sự đến nổi sau khi mua thức ăn qua máy xong thì trong màn hình có ảnh của một cô nhân viên cuối đầu xuống và “arigato!”

p17-contentp18-content

p19-contentp20-content

p21-content

Đến ngày July 2 thì chúng tôi khăn gói lên đường về quê
p22-contentp23-content
Trên chuyến bay trở về nhà thì đường xa mệt mõi, chúng tôi có một second thought, suy nghĩ lại, về chuyến Nam tiến mà chúng tôi đã dự định từ trước. Theo chương trình thì chúng tôi sẽ về nhà trưa thứ ba sau chuyến bay dài từ Nhật rồi đến trưa thứ tư sẽ bay xuống Orange County để tối tham dự tiệc nhà chị Chung & Kiệt và đến hôm sau thì tham dự tiệc họp mặt Ngô Quyền và sau cùng thì chiều tối hôm ấy nhóm tứ Hai khóa 6 sẽ gặp nhau ở nhà Sao để lại ăn nhậu tiếp. Với múi giờ thay đổi, đêm là ngày và ngược lại, mà lịch ăn chơi dầy cộm thì liệu chúng tôi có còn tươi tỉnh để gặp thầy cô bạn bè không và có còn sức khõe để lái xe từ nơi nầy đến nơi nọ khi mà giấc ngủ không trọn vẹn? Tuy nhiên tình thầy cô, bạn bè cũng như thư mời tiệc của Sao, của Dung quá ân cần nhắc nhở “see you soon”, đã làm chúng tôi quên hết sự mệt nhọc để cuối cùng quyết định là kế hoạch Nam tiến vẫn thực hiện như dự định! Sau khi được con trai thết đãi “late Father Day dinner” thì chúng tôi lái xe đến nhà chị Chung. Vì xe mướn không có GPS nên Lynh dùng iPhone chỉ đường đi. Tuy nhiên jetlag đã ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi! Thay gì bấm địa chỉ của nhà chị Chung thì lại để nhầm nhà chị Thi! Đến Edinger rồi mà tìm mãi chả thấy gate của khu “nhà đại gia Chung & Kiệt” ở đâu cả đến khi gọi phone cho Tâm để hỏi đường thì mới biết là hai nơi cách nhau cả “nghìn trùng”! Vì thế khi chúng tôi đến nhà chị Chung thì chỉ còn đủ thời gian để giúp gia chủ dọn dẹp và rửa chén! Tuy nhiên các bạn tứ Hai vẫn còn nán ở lại để cùng tâm sự và chụp hình với nhau. Trong các bạn tứ Hai tôi thấy có chị Ngô thị Hoa từ Virginia, Dung từ Chicago, Hiền từ San Jose, chị Nhung và chị Thi thì là người địa phương. Tới và Xương thì sẽ lái xe sáng sớm hôm sau từ San Jose để đến tham dự tiệc. Lần nầy thiếu vợ chồng Minh, vợ chồng Tuần vì bận cộng việc. Sao thì không tham dư tiệc tiền hay tiệc họp mặt vì bận rộn chuẩn bị thức ăn cho tiệc họp mặt tứ Hai.
p24-content

Trên đường đến tham dự tiệc họp mặt, tôi có hỏi ý kiến của Lynh là tôi sẽ nói gì, phát biểu gì nếu ban tổ chức Ngãi & Hạnh có yêu cầu tôi lên sân khấu ngỏ vài dòng tâm sự như những lần trước hay không? Và nếu có được gọi lên sân khấu thì liệu jetlag có làm tôi “nói bậy” hay không? Lynh có cho ý kiến những gì nên nói nên tôi cũng an tâm trên đường đến Seafood Kingdom. Tuy nhiên sự chuẩn bị của tôi về bài diễn văn thay mặt nhóm Ngô Quyền Bắc California ngõ lời cùng Thầy Cô và quan khách đã không thành sự thật ở lần họp mặt nầy nên stress cũng giảm đi rất nhiều và nó cho phép tôi tha hồ ăn và nhậu với bạn Võ hải Vương, Ma thành Tâm, Hóa, Thành và các bạn nhậu khác!

Trước khi chúng tôi rời US sang Á Châu thì thầy Kiều vĩnh Phúc có e-mail hỏi địa chỉ nhà và cho biết là thầy sẽ gửi tặng chúng tôi cuốn sách Bóng Ngày Vui nói về thành phố Biên Hòa và trường trung học Ngô Quyền. Về đến nhà xem lại thư từ thì chúng tôi mừng rỡ và cảm động khi nhận cuốn sách của thầy Phúc.

p25-contentp26-content

Thầy Phúc là giáo sư Anh văn của tôi và Lynh ở lớp tứ Hai và là một vị thầy mà cá nhân tôi có nhiều kỷ niệm nhất. Trong thời gian học thì thầy tuyên bố là sẽ “lên xe hoa với người yêu” và thầy có mời các em học sinh, nếu có cơ hội, thì lên Sài Gòn chung vui với thầy. Lúc ấy thầy Phúc không những là thần tượng của đám con gái tứ Hai mà cũng là thần tượng của bọn con trai nên tôi, Lùng, Hội và một tên nữa mà tôi quên tên, đồng ý với nhau là sẽ lên Saigon tham dự tiệc cưới của thầy. Thế là bốn đứa chúng tôi đi xe lô, ba của Lùng lái, đưa chúng tôi lên Sài Gòn ăn cưới thầy cô. Thật là buồn cười cho chúng tôi là vì “mê” thầy quá mà bọn quê mùa tỉnh lẻ không quãn ngại đường xá xa xăm đêm khuya trời tối cũng ráng lần mò đến chia vui cùng với thầy cô và ăn cưới. Sau khi tiệc xong trên đường về thì cả bọn chúng tôi như bị mất hồn. Mất hồn không phải vì sự hào nhoáng của thủ đô mà “hồn đi mất” vì mấy cô “Bắc kỳ nho nhỏ” em vợ thầy Phúc quá xinh và quá “Bắc”! Có lẽ vì thế mà sau nầy tôi lấy vợ là Bắc kỳ Hà Nội chăng? Khi gặp thầy cô trong lần nầy thì thầy và tôi có nhắc lại chuyện tôi cùng các bạn đi dự tiệc cưới của thầy. Thầy cho biết đáng lẽ thầy sẽ cản chúng tôi lên Sài Gòn ăn cưới vì quá nguy hiểm và nếu có chuyện không hay xẩy ra cho tụi nầy thì thầy sẽ ân hận suốt đời. Cô thì nói là còn giữ tấm ảnh chụp thầy cô và chúng tôi tại tiệc cưới. Tôi hy vọng là một ngày đẹp trời thầy cô sẽ scan và cho tôi tấm hình kỷ niệm ấy. Khi đó tôi sẽ chia xẻ với thầy cô và các bạn tấm hình của hơn 40 năm trước!
p27-content

Truyện Bóng Ngày Vui được tôi và Lynh sang tay nhau đọc một cách mê say. Với cách hành văn vừa giản dị nhưng dễ hiểu mà tình tiết thì nhẹ nhàng đã lôi cuốn chúng tôi vào “mê hồn trận” Nhiều khi tôi muốn “skip” nhiều chapters để xem đoạn cuối của một cuộc tình “thầy trò” nhưng như thế thì còn gì hay nữa? Thế nên chúng tôi đồng ý là Lynh xem trước rồi khi nào bận thì đến phiên tôi nhưng cả hai đều sẽ không tiết lộ kết cuộc cho người kia biết! Tôi thì vừa xong ba chapters đầu mà trong đó thầy đã đưa tôi về những địa danh đáng yêu của ngày xưa như đường Đắp Mới, hảng Dầu, bưởi Tân Triều, núi Bữu Long, mì chú Mừng… Có một địa danh nữa cũng được nhắc đến trong Bóng Ngày Vui mà tôi nghĩ nếu là con trai mới lớn ở Biên Hòa mà không biết đến nơi ấy thì có thể bạn ấy chưa quen biết anh Trương kiến Xương hay bạn ấy có “vấn đề”. Thầy cô và các bạn ở Biên Hòa có lẽ đang hồi hộp một cách sung sướng muốn nghe đến tên đại danh ấy phải không? Đó là dốc Sỏi, một nơi đã biến con trai thành đàn ông và cũng là nơi đưa con trai mạnh khõe đến thăm bác sỉ hay y tá sau khi thăm viếng nơi nầy. Dốc Sỏi khiến tôi “tức cảnh sinh tình” làm ra bài thơ con cóc dưới đây xin tặng thầy cô bạn bè và mong sẽ được tha thứ nếu nguồn thơ có gì không đứng đắn.

Dóc Sỏi đi dễ khó về

Trai “tân” vào đó biến thành đàn ông

Hay

Khõe mạnh ta thẳng đường vào

Đi ra ta thẳng đường vào nhà thương

Hay

Khi vào ta chả có hoa

Khi ra ta đã đeo hoa đầy người

Không phải Bóng Ngày Vui chỉ nói đến những thắng cảnh của Biên Hòa không thôi mà còn kể đến những tình tiết trai gái, tình yêu “vô tội vạ” giữa thầy và trò, tình đồng nghiệp etc mà tôi nghĩ nếu thầy cô bạn bè chưa có sách nầy thì hãy liên lạc với thầy Phúc ngay. Còn nếu đã có rồi và đã đọc xong chuyện nầy thì xin các bạn, những bạn quen biết của tôi, đừng tiết lộ kết cuộc của truyện nầy cho tôi nhe!

Họp mặt Ngô Quyền lần nầy có nhiều Thầy Cô và bạn bè mới tham dự như thầy cô Bình từ Georgia, thầy Triệu và phu nhân từ Montreal. Tôi và Lynh lại được dịp gặp và chụp hình chung với thầy Hà tường Cát, thầy cô Nguyễn phi Long, thầy cô Đạt & Thu và con gái rượu Quỳnh Thư (từ San Jose), gia đình thầy Nguyễn đình Phương, cô Đinh hồng Oanh etc.

Thầy Triệu thì tôi biết đến rất nhiều vì ngày xưa tôi dạy hóa lớp 12 và mở lớp luyện thi tú tài 2 với thầy Hưng tại trường Minh Tân của thầy Triệu và thầy Lưu (Melbourne). Tôi có gặp lại thầy Triệu vào tháng Giêng năm 2007 khi tôi công tác ở Montreal. Thật là cảm động khi thầy lái xe gần một tiếng đồng hồ trên đường đầy tuyết mà traffic thì rất tệ để đến công ty đón tôi và đưa tôi về nhà gặp phu nhân là chị Phương và các con của thầy. Chị Phương là cựu học sinh trường Ngô Quyền và học đại học Khoa Học cùng với tôi. Chị Phương cũng là hàng xóm của gia đình Lynh lúc ở Máy Cưa. Khi sang định cư ở Montreal thì thầy cô Triệu mở tiệm bán hàng tại thành phố nầy đến lúc hưu trí. Còn hai con trai của thầy và cô dâu đều là bác sỉ nỗi tiếng ở Montreal nhưng điều ngạc nhiên của tôi là đối với cha mẹ và tôi thì các em rất lễ phép và nghiêm túc. Nhân tiện đây xin chia xẻ với thầy cô cùng các bạn hình chụp thầy cô cùng gia đình năm 2007.

p38-content
p28-content

Bạn của tôi thì ngoài Vương “quậy” còn có Tươi từ Houston và nhiều bạn khác nữa. Nhóm nhà lá ăn nhậu rất là xôm tụ và ồn ào với Thành, Hóa, Việt, Dũng, Trí, Phúc, Long (San Jose), Xương etc.. Tôi thì ít nhậu nhưng thỉnh thoảng cũng được Thành và Vương nhớ đến nên cũng được chia xẻ “ngọt, đắng” với bạn hiền.

p29-content

Như một nghi lễ thường lệ tại những lần họp mặt của trường Ngô Quyền, các thầy cô được mời lên khán đài và được ưu ái tặng hoa từ học trò và ban tổ chức
p30-content

Nhưng ngạc nhiên đáng nhớ là lần họp mặt Ngô Quyền năm nay tôi đã được gọi tên lên khán đài để nhận hoa từ ban tổ chức! Lần nhận hoa nầy không phải vì tôi thay mặt anh chị em Ngô Quyền Bắc California đến tham dự tiệc mà nhận hoa với danh hiệu là “giáo sư trung học Ngô Quyền đêm” Đúng là tôi dạy lớp 12 hóa học cũng như dạy luyện thi tại trường Ngô Quyền đêm cũng như các trường Công Thanh, Quốc Tuấn, Minh Tân, Thăng Long nhưng từ lâu có bao giờ tôi dám nghĩ mình “ngang hàng” với các thầy cô dạy ở trường Ngô Quyền đâu? Trong giới nhà giáo cũng như ở tất cả ngành nghề khác đều có sự phân biệt hay nói hơi đau lòng hơn là sự kỳ thị giữa giới nầy, nhóm nọ như bác sĩ thì phân biệt giữa dân y và quân y, hay quân đội và địa phương còn giáo sư thì chính ngạch hay dạy giờ, dạy trường tỉnh hay trường làng, Saigon hay Biên Hòa, giáo sư đệ nhất cấp hay đệ nhị cấp, thầy và trò trước 75 hay sau 75 etc. Tôi thì biết “thân phận dạy đêm” của mình nên không bao giờ dám “trèo cao”. Nhưng lần nầy được đứng trên sân khấu cùng các thầy cô và được tặng hoa từ các bạn thì đó chính là một kỷ niệm nhớ đời của tôi. Ngày xưa tôi cũng đứng lớp ngang hàng với các thầy như thầy Mai kiến Phúc, thầy Thể, thầy Lâm tấn Văn nhưng lúc nào cũng giữ giới hạn thầy và trò, luôn kính trọng thầy cô nhưng hôm nay được đứng trên khán đài cùng với thầy cô là một hân hạnh rất lớn cho cá nhân tôi. Ngay sau khi nhận hoa và chụp hình lưu niệm cùng thầy cô thì Diệu Hương nhanh nhẹn chạy đến gặp tôi ngay. Tôi im lặng hồi họp chờ đợi lời chúc mừng hay congratulations của cô nầy thì ngờ đâu cô Hương nói ngay thắc mắc của cô là “tại sao anh lại có hoa? Hoa chỉ dành cho thầy cô dạy ban ngày chứ đâu dành cho thầy dạy đêm?” Rồi “em học ban ngày nên không để ý đến thầy dạy đêm!” Một câu hỏi quá thẳng thừng làm tôi cứng miệng không trả lời được vì tôi đâu phải là người quyết định tặng hoa cho tôi đâu? Diệu Hương có biết là nếu vào thời 1972, sau khi tốt nghiệp đại học mà tôi đồng ý bỏ chức vụ nghiệm chế viên ban Sinh Hóa của trường đại học mà về lại Biên Hòa thì có lẽ tôi cũng sẽ dạy ở Ngô Quyền ban ngày lẫn ban đêm vì “tân hóa học” rất thịnh hành vào thời ấy, 1972-1975, cho chương trình thi tú tài 2 và biết đâu Diệu Hương cũng là học trò của tôi! Anh Ngãi, chị Dung, chị Huệ, Hạnh ơi, nếu các bạn có câu trả lời cho thắc mắc của Diệu Hương thì xin giúp tôi nhe. Dù thế nào đi nữa, dạy đêm hay ngày, tôi cũng xin cám ơn ban tổ chức về bó hoa đầy tình cảm nhưng quá bất ngờ mà các bạn đã dành cho tôi!

Ngay lúc đầu tiên thì chị Thi dự định làm tiệc hậu họp mặt không những dành cho bạn bè tứ Hai mà còn cho tất cả thầy cô cùng bạn khóa 6. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh đơn chiết và nhà cửa chật hẹp cho một số đông quan khách nên dự định của chị đã không thực hiện được. Chị Thi muốn nhờ bài viết nầy để gửi lời tạ lỗi đến thầy cô cùng các bạn khi ước nguyện của chị không thực hiện được. Để thay thế, Sao tình nguyện tổ chức tiệc họp mặt tại tư gia ở Fountain Valley.

Hiện diện trong buổi họp mặt nầy ngoài chị Hoa, chị Nhung, chị Thi, Huê, còn có Dung, Hiền, Xương, Tới và hai bạn khóa sáu là Tâm và Hạnh cùng anh Trung khóa năm. Nhà Sao trồng đầy rau cỏ “organic” cũng như cây ăn trái vùng nhiệt đới như ổi xá lị, mận Việt Nam, cây lý, rau mồng tơi etc.. Những hình ảnh ấy đưa tôi và Xương trở lại căn nhà của Sao khi chúng tôi đến thăm Sao ở Bến Gổ!

p31-contentp32-content

p33-contentp34-content

p35-contentp36-content

Thức ăn do Sao, chị Thi, chị Hoa cùng các bạn chuẩn bị nên rất là tươm tất và rất ngon. Hàn huyên ăn uống mãi đến gần 11:00pm thì tiệc tàn. Chúng tôi chụp hình lưu niệm rồi chia tay bạn bè và hứa là sẽ đến với nhau nếu sức khỏe cho phép
p37-content

Cứ mỗi năm thì mái trường Ngô Quyền đã là động cơ đưa Thầy Cô bạn bè đến với nhau nhưng cũng cứ mỗi năm thì nhiều nhân vật vĩnh viễn rời xa chúng ta. Vì lý do ấy, đến với nhau, vui với nhau, cùng đến với nhau là một dịp đáng quí và nên thực hiện thường xuyên. Tôi xin mượn lời cuối để cám ơn ban tổ chức đã không ngại khó khăn đã thường xuyên tạo cơ hội cho Thầy Cô, học trò cùng vui chơi với nhau. Xin nhắc Thầy Cô cùng các anh chị em Ngô Quyền, các trường lân cận và thân hữu Biên Hòa là hảy cố gắng giữ gìn sức khỏe để sống lâu, sống khỏe cho ngày họp mặt kỷ niệm 60 năm trung học Ngô Quyền sẽ được tổ chức tại San Jose, July 2016.

Tôi và Lynh muốn dùng bài viết nầy để cám ơn thầy Phúc với tác phẩm Bóng Ngày Vui, chúc mừng ban tổ chức đã tổ chức thành công ngày họp mặt Ngô Quyền kỳ thứ 12, cám ơn anh chị Chung & Kiệt về tiệc tiền hội ngộ và cám ơn chị Thi, chị Hoa, Sao và Dung cho buổi tiệc họp mặt tứ Hai khóa 6.

Link đến những hình ảnh chúng tôi ghi nhận được tại buổi họp mặt.

https://picasaweb.google.com/103428198526566140169/NgoQuyenHopMatJuly42013?authkey=Gv1sRgCIXIsLbavoew6gE&feat=email

Phan kim Phẩm và Nguyễn thị Tường Lynh

July 20, 2013


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tám 2013(Xem: 13006)
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 11916)
Tôi vẫn nghĩ, ai mà chẳng có một bà mẹ. Tuy vậy mãi về sau tôi mới hiểu vì sao cha tôi lúc nào cũng nhắc tới câu nói trên
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14070)
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14181)
Vậy là chai dầu không cùng tôi trở lại quê Mẹ. Nhưng hơn bao giờ, tôi thấy chai dầu xanh đang ở trong tim mình.
12 Tháng Tám 2013(Xem: 13747)
Hãy bắt chước đúng y việc nào ông dạy, nhưng cố tránh những việc ông mày làm… khi ông bắt buộc chúng con đi vào khuôn phép!
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12022)
Đám sinh viên Nam Kỳ Quốc mượn tạm gia đình các thầy để giải sầu xa xứ. Các thầy đã dang tay đón lấy những đứa con sớm rời tổ ấm này.
11 Tháng Tám 2013(Xem: 11916)
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
01 Tháng Tám 2013(Xem: 13064)
Hãy chăm chút những đóa hồng nhung thơm phứt và xin đừng, xin đừng đạp lên chúng tôi: Những đóa hoa dại nhỏ nhoi bên đường.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 13381)
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 10200)
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
27 Tháng Bảy 2013(Xem: 12994)
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
22 Tháng Bảy 2013(Xem: 12235)
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 11762)
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 12593)
có một nơi bây giờ là ban đêm, một người Thầy, một người Cô hay đồng môn, một mình trước màn ành nhỏ cũng cũng chung vui với nụ cười trong ngấn lệ.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 12271)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11283)
Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.
30 Tháng Sáu 2013(Xem: 18092)
Tân Uyên là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm khó quên trong những năm đầu bậc trung học của tôi. Nó cũng là nơi mang lại bao nhiêu nỗi cảm hoài.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 12219)
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
23 Tháng Sáu 2013(Xem: 12932)
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11600)
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
08 Tháng Sáu 2013(Xem: 12482)
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
05 Tháng Sáu 2013(Xem: 14374)
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
31 Tháng Năm 2013(Xem: 12925)
hãy chấp nhận và bao dung cho nhau, còn hơn là sống đạo đức giả che mắt thế gian trong khi trong lòng thì khinh thường và xem nhau như bèo rác.
28 Tháng Năm 2013(Xem: 13457)
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
19 Tháng Năm 2013(Xem: 20027)
Thời tiết Biên Hòa, cũng như Miền Nam những ngày qua là như vậy. Sáng nắng, chiều mưa. Mưa kèm lốc xoáy và có mưa đá như chiều qua ở Lâm Đồng, Đà Lạt
14 Tháng Năm 2013(Xem: 11996)
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14444)
Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ!
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14857)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13731)
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
04 Tháng Năm 2013(Xem: 13311)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
03 Tháng Năm 2013(Xem: 13135)
Bây giờ bỗng nhiên Mẹ đi đâu xa rồi, không tìm được nữa, con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
02 Tháng Năm 2013(Xem: 12303)
Hơn 40 năm đã qua đi như một giấc mộng. Có những lúc quay về với ký ức tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ đó là quãng đời đẹp nhất ta đã đi qua ...
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13954)
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13099)
Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ.
01 Tháng Năm 2013(Xem: 13671)
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
30 Tháng Tư 2013(Xem: 14471)
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
24 Tháng Tư 2013(Xem: 18324)
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
23 Tháng Tư 2013(Xem: 15025)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
21 Tháng Tư 2013(Xem: 13534)
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
20 Tháng Tư 2013(Xem: 12333)
Giá trị con người dù có cao xa, vẫn không bằng tấm lòng bao la của người mẹ .“ Sinh ký Từ qui” kính mong hương hồn bà yên nghỉ chốn vĩnh hằng
19 Tháng Tư 2013(Xem: 17864)
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 12448)
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 13107)
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
17 Tháng Tư 2013(Xem: 13419)
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 13820)
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
10 Tháng Tư 2013(Xem: 18005)
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
08 Tháng Tư 2013(Xem: 18652)
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 14176)
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14412)
Tôi không quên và chắc không bao giờ quên, nhưng tôi không còn nặng lòng với mùi hoa cũ, cả khi hay tin cô bạn hàng xóm lúc theo chồng cứ đòi cho được một chùm hoa Dạ Lý trong lẵng hoa cô dâu
27 Tháng Ba 2013(Xem: 13447)
Xin chào Pleiku, Kontum và Buôn Mê Thuột thân quen! Cho dù mai sau không có dịp về thăm Đất Cao nguyên nữa, tôi vẫn canh cánh bên lòng Món Nợ Cao Nguyên