9:37 SA
Thứ Sáu
3
Tháng Năm
2024

NẾU KHÔNG CÓ EM. - HNGH.

31 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 15919)

  NẾU KHÔNG CÓ EM.

 Đời của ai cũng có đầy ước mơ và hy vọng. Có những mộng ước xa xôi ngay thời còn học Trung học hay khi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời. Để rồi có người đạt, không đạt hay đạt nửa vời. Có khi thất bại hoàn toàn. Tôi thuộc nhóm người thứ ba. Đến nay nghiệm lại, đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu người vợ.

 Khoa học chứng minh, gen ngàn xưa vẫn còn ngự trị trong mỗi một tâm hồn, đó là sự hãi sợ trước cuộc sống của tổ tiên. Tôi không ngoại lệ và có lẽ là nhút nhát hơn nhiều người khác trước hoàn cảnh đời sống.

 Tánh nết là do Trời định. Thành công hay thất bại đều nằm trong ý chí bền gan có hay không khi gặp nghịch cảnh. Tôi thường thiếu tố chất đó dù tự nhận xét, bản thân có ưu điểm duy nhất: sự nhẫn nại kiên trì và chấp nhận hoàn cảnh tuy còn thụ động. Chắc bạn sẽ đặt câu hỏi: “ Như thế thì còn gì để phàn nàn khi thất bại” Thực tế, tôi chỉ muốn đặt vấn đề trên để đưa đến mệnh đề sau: ‘ Nếu đời tôi thiếu em?’

 Ngày lập gia đình, ai cũng cười cho cái tuổi Ngựa già chát của tôi. Tuổi 33 với nét mặt nhăn hằn vết. Kể từ khoảng thời gian đó trở về trước. Nếu có nghĩ đến thỉ chỉ 1 lần duy nhất, vào thập niên 80. Một suy nghĩ lứa đôi và một câu hỏi còn mang tính ướm lời: “ Will you marry me?” với ‘ người bạn gái ấy’. Và cũng chỉ thế thôi. Đã tan ngấm sau câu trả lời. Phải mãi 7 năm sau, tôi mới có được tình kết đôi.

 Người con gái có dáng cao thanh thoát mà tà áo dài trắng đã làm cho tôi xúc động. Hay tại tôi vẫn còn bị ám ảnh về cái thời học sinh với những cánh bướm trắng, lúc nào cũng phấp phới trước và trong cổng trường học? Giờ tan trường luôn vẫn là thời khắc tôi yêu nhất mà? Thời điểm gặp em, tôi đã thừa dạn dĩ. Đã thừa những câu tán tỉnh không hay ho nhưng cũng đủ cho đối tượng hiểu là mình đã có sự để ý. Một lối tán tỉnh vừa đủ? Tôi chỉ biết là đã đắc ý khi cô nàng ngồi tiếp chuyện bên ly café khá lâu, trong giờ đông khách. Đã vui ngầm khi được thiếu nợ từng ly café hay gói thuốc mà tôi cố tình, như một lời hẹn ước sẽ còn đến uống dài dài. Và cuộc tình chúng tôi bắt đầu từ đó!

 Những buổi dã ngoại sau đó đã làm tôi yên tâm. Em vẫn giữ chừng mực và luôn làm tôi ‘cụt hứng’ hay mỗi lúc muốn dở trò. Chỉ duy nhất là nắm được bàn tay thuôn thả mà thôi! Những lần rủ rê thông thường là khó khăn và khó thành công.

 Môt lời cầu hôn như giỡn. Một nụ hôn dành cho nhau sau đó đưa chúng tôi thành vợ chồng chỉ cách nhau vài tháng. Một đám cưới đơn sơ nhưng nhiều niềm vui. Một dàn nhạc đủ đánh lên những tình khúc du dương của người hát. Đối với chúng tôi, đã tạm đủ trong thời kỳ bao cấp!

 " Đường đi không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông". Câu nói tổ tiên để lại như châm ngôn của chúng tôi. Mọi khốn khó đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống riêng. Việc gì thì cũng phải làm. Và chúng tôi đã có vài job, nói theo kiểu cách của người thành đạt nhưng chúng tôi là làm ‘trối chết’ mới tạm đủ sống. Nào là hấp bánh, chiên bánh, đảo bánh, bánh mì nhận thịt bán hai nơi. Café quán lèo tèo nửa buổi năm mười ly. Cuộc sống cứ thế mà trôi và tôi vui vì nhận được thêm sự chịu khó của em, không thở than khi lấy chồng hẩm hiu và vẫn đều đặn ngày ngày lo lắng cơm nước cho chồng và đứa con trai đầu lòng. Tôi vẫn thường mắc võng nằm nơi quán mà trong đầu cứ vẩn vơ lời bài hát: “ Tôi vốn nghèo, em cũng chẳng cao sang. Tay trắng cùng nhau mơ ước dệt mộng vàng”. Mà mộng vàng của tôi vẫn còn xa lắc xa lơ lắm!

 Đời chầm chậm trôi, cuộc sống cũng phải lăn dần và đổi thay. Cơm canh bắt đầu khởi sắc thêm một chút khi tôi có việc làm và em có thêm nghề may vá. Nhà cửa năm này thật sự là của riêng và là an cư lạc nghiệp.

 Rủng rỉnh có tí tiền lương công nhân là tôi bắt đầu quen hơi nhậu nhẹt với bạn hữu, tuy luôn luôn đã trích ra trước tiền sinh sống hàng tháng. Đi chơi thì có tình nhậu. Về nhà thì có tình vợ. Cơm canh thỉnh thoảng bỏ và phụ nữ đã lên tiếng. Thế là nảy sinh xung khắc. Lớn có, nhỏ có và thường xuyên có. Êm ả dăm ngày thì lại chứng nào tật nấy và tình nhà lại nổi sóng ngả nghiêng. Câu chuyện nhão nhoẹt này của tôi cứ kéo dài như thế cho đến lúc về hưu. Tôi vẫn cứ bao biện cho tình bạn. Em cứ vấy lên tội bê tha. Tôi đã không nhường bước và chiến tranh đến hòa bình rồi lại chiến tranh là điều tất yếu. Chúng tôi đã sống như thế! Giờ nghĩ lại hối lỗi, rất nể tình cảm chịu đựng của em đối với tôi và tự hỏi: “ Nếu có một ngày em bỏ tôi.” Tôi sẽ ra sao nhỉ?

 Bạn đọc đã hiểu ai phải và ai trái. Tôi cũng đã tự hiểu. Chỉ có cái sâu xa trong tôi là chưa chịu hiểu thôi. Những ấm ức thầm kín, những bực bội ngấm ngầm đã điều khiển tôi dù tôi luôn có ý thức về điều đó. Chẳng cần gì biện minh nữa vì tôi đã nhận tội rồi cơ mà?

 Bạn ơi! Bạn là cứu cánh mà tôi phải níu kéo. Chỉ bạn đọc còn là đồng minh của tôi thôi! Tôi chỉ mong được sự an ủi của các bạn. Ai hiểu cho tôi trong khi nhiều người hiểu cho em? Có lẽ, tôi chịu thua sao? Chờ mọi người lâu lắm. Thôi thì:

 ‘ Tôi vẫn là tôi và em vẫn là em. Một người vợ mà tôi mang ơn sâu thẳm. Nếu không có em thì có lẽ đời tôi không biết đi đâu, chẳng biết lối về và không biết đường ra. Sẽ không ai biết , sẽ chẳng ai hay. Với tánh của tôi, em còn khổ mãi!


 HNGH. 28.10.2012

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tám 2014(Xem: 9977)
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!
07 Tháng Tám 2014(Xem: 15718)
hơn bao giờ hết ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California cũng mong đón nhận những tấm lòng… để chúng tôi vững lòng tiếp bước “đường còn dài nhưng chân cứng đá mềm”
06 Tháng Tám 2014(Xem: 10694)
Nguyện cho tất cả các anh thương phế binh được giảm mọi sự đau đớn, bệnh tật và có một cuộc sống an vui, hạnh phúc.
05 Tháng Tám 2014(Xem: 10215)
Ai trên đời này mà không cần có một bà mẹ. Những người không còn mẹ nữa lại càng cần hơn ai hết, phải không?
05 Tháng Tám 2014(Xem: 10746)
Con nhớ mùi thơm của má. Mùi mồ hôi muối mặn nồng và nụ cười móm xọm của má.
02 Tháng Tám 2014(Xem: 18530)
Chúc mừng gia đình quân lực VHCH có một hậu duệ tài ba. Chúc Việt luôn thăng tiến trên con đường binh nghiệp và xin chia vui cùng gia đình.
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 12386)
Tiếng hát đã bay cao, người hát đã về cát bụi để lại bao ngậm ngùi tiếc thương cho người ở lại.
20 Tháng Bảy 2014(Xem: 11935)
Thế mà ta vẫn vượt qua, anh và em và tình yêu của chúng mình.
20 Tháng Bảy 2014(Xem: 10741)
Bây giờ nhớ đến anh, đến 3 Đạo, đến Tống Ngọc Yến, đến Bùi thị Tròn và cả những người bạn đã nằm xuống, Ốc vẫn nghĩ: Cám ơn đời ...
18 Tháng Bảy 2014(Xem: 10909)
"Phải chi, phải chi nước mình bây giờ có một người lãnh tụ tài ba dám đối mặt với sự bất công phi lý của chế độ Cộng Sản như vậy thì đở biết bao.
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 12300)
Thế nhưng, có đi chuyến hội ngộ này tôi mới biết Ngô Quyền là một gia đình thật sự. Không có gì phải e dè.
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 10691)
Những bâng khuâng nầy khắc khoải không như những bâng khuâng nhẹ nhàng khi tôi đọc lại "Nửa Chừng Xuân"
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 10314)
Cám ơn Ngô Quyền, tình nghĩa thật đầy. Hẹn lần khác có duyên gặp lại.
21 Tháng Sáu 2014(Xem: 10822)
nhớ nao lòng cái im lặng đến lạ lùng của cánh cổng trường khép lại khi mùa hạ về, mặc cho lũ ve kia vẫn vui chơi rền vang hát gọi...
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 13021)
Ba ngày sau, con gái sinh em bé, con trai cũng báo tin đã có việc làm. Niềm vui của mẹ nhân đôi.
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 10964)
Xin gửi đến các bạn là những người lính VNCH. Các bạn cũng là những người tù Cộng Sản đã trở về sau bao nhiêu năm gian khổ nhục nhằn
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 9863)
Với tôi, Nguyễn Xuân Hoàng tượng trưng cho sự hiền hòa, thân thiện và can đảm
17 Tháng Sáu 2014(Xem: 9649)
Thực ra không ai có thể chọn lựa một căn bệnh để được chết theo ý mình
16 Tháng Sáu 2014(Xem: 10015)
Cho ba bớt hai ngàn, để lát về xe lỡ có hư như lần truớc ba có tiền sửa
15 Tháng Sáu 2014(Xem: 10039)
Tôi nhớ và thương ông nhiều lắm. Ngược lại tôi cũng là đứa con gái ông cưng nhứt nhà.
09 Tháng Sáu 2014(Xem: 9499)
Nghe tôi thú thật, bố khép khít đôi mắt như một người lấy gan nhổ khỏi chân một cái gai; xong bố mở mắt nhìn mọi người, rồi nhìn tôi
09 Tháng Sáu 2014(Xem: 10236)
cứ như những phiến đá muộn phiền nặng oằn trên đôi vai của thầy hiệu trưởng.
07 Tháng Sáu 2014(Xem: 10753)
Hãy ngủ yên đi cháu! Hãy sống vui vẽ, bình an trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và gia đình
03 Tháng Sáu 2014(Xem: 10600)
"Cái con khỉ gió. Cho ăn học để giờ này mày đem má ra viết chọc quê hả?
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 10089)
Vậy mà cha nỡ đành đem bán vợ đợ con để kết bạn với chúng.
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 10737)
Có thật là giữa ông ta và tôi có một mối liên hệ nào đó và ông đang rất muốn gặp tôi
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 16458)
Thầy ơi, bởi vì trái đất tròn. Thương sao trái đất vẫn tròn.
31 Tháng Năm 2014(Xem: 10070)
Hình như tháng Sáu đang gỏ cửa . Còn 2 ngày nữa mới tới. Tháng Sáu ơi.
28 Tháng Năm 2014(Xem: 10443)
con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
28 Tháng Năm 2014(Xem: 9315)
Mẹ tôi không có ý kiến. Bà nói chuyện hôn nhân là của tôi, tôi phải tự định đoạt.
24 Tháng Năm 2014(Xem: 10011)
Tui cầm mấy món quà của ba trên tay mà xúc động. Tui muốn ôm ông như ngày còn bé
22 Tháng Năm 2014(Xem: 10627)
Hãy hạ lá cờ đó xuống và cùng chúng tôi chống giặc ngoại xâm bằng trái tim thật sự hướng về tổ quốc.
17 Tháng Năm 2014(Xem: 8764)
Ông thấy mình như trở lại thời trai trẻ trong một giấc ngủ thật dài của kiếp người tha hương
17 Tháng Năm 2014(Xem: 9987)
Thực ra nếu có Uyên ở đây cũng chưa chắc tôi nói được gì. Chẳng lẽ tôi đến thăm cô như một chuyện tình cờ? Chẳng lẽ tôi hỏi bà Phan là tôi muốn gặp Uyên?
11 Tháng Năm 2014(Xem: 9955)
Anh thở dài, vội vàng đứng lên đi lang thang trên đường phố đông người trong khung cảnh nhộn nhịp của thành phố New York mong tìm sự lãng quên trong tâm hồn
11 Tháng Năm 2014(Xem: 10744)
Ai cũng viết về mẹ. Tui cũng viết một chút về má tui. Bả thiệt là nhà quê và có nhiều chiêu rất lạ.
10 Tháng Năm 2014(Xem: 11543)
Ngày nào còn con người với những buồn vui mất mát, đau khổ lẫn ước mơ, ngày đó tiếng thơ Trần Kiêu Bạc còn mãi ngân vang.
10 Tháng Năm 2014(Xem: 10697)
Nghĩa trang hôm nay không lạnh lùng phải chăng có được từ tình đồng hương Biên Hòa ấm áp?
05 Tháng Năm 2014(Xem: 8758)
rong khi đó thì tâm hồn bạn cũng “thăng hoa” đem muôn vẻ hạnh phước lại cho thế gian.
03 Tháng Năm 2014(Xem: 11037)
Nợ non sông ơn đồng đội, bằng cả sự trân trọng và cảm thông; xin được nói với nhau một lời “Chúng tôi là người lính”
30 Tháng Tư 2014(Xem: 10704)
Qua ánh đèn của bệnh viện, tôi thấy Tư lệnh đưa tay nâng sửa cặp mắt kính đen và hai giọt nước mắt từ từ chảy lăn dài trên khuôn mặt đau thương
29 Tháng Tư 2014(Xem: 11077)
Bây giờ tôi chỉ là một người lính già lưu vong nơi đất khách quê người, nhưng tinh thần chiến đấu và ước mơ cho một ngày đất nước thật sự thanh bình không cộng sản sẽ không bao giờ già trong tôi.
28 Tháng Tư 2014(Xem: 10931)
không như một số ít người không làm việc thiện mà hay đem tiền dành dụm đi đóng tiền điện tiền nước cho các sòng bài, đôi khi không có tiền đóng tiền nhà đầu tháng cũng vì cờ bạc.
24 Tháng Tư 2014(Xem: 22395)
Nhưng anh vẫn tin, lòng tin ấy không đặt vào bất cứ một giá trị vật chất nào, mà vào tình yêu của trái tim
24 Tháng Tư 2014(Xem: 16781)
Nếu phải làm lại từ đầu, thì tôi cũng vẫn làm như thế. Tôi biết rằng làm như thế là tôi mất tất cả, mất tất cả trừ DANH DỰ.
23 Tháng Tư 2014(Xem: 10335)
Thế mới biết, cách xưng hô thực vô cùng quan trọng. Nó cho thấy rất rõ tình cảm , tư cách , đạo đức, giáo dục… của người nói vậy
22 Tháng Tư 2014(Xem: 9101)
Cho nên, có thể nói rằng các cụ chẳng khác gì những cổ thụ bị bứng lên đem trồng một vùng đất lạ.
22 Tháng Tư 2014(Xem: 10570)
xin cho tôi được sinh ra nơi Cù Lao Phố một lần nữa. Chẳng là gì cả. Chỉ đó là quê hương tôi mang trong tim.
22 Tháng Tư 2014(Xem: 10219)
chú Bảy tôi cưới người con gái ấy, sau nầy sinh được một trai, một gái cho chú, rồi thiếm Bảy ra đi vì đau bệnh nặng
18 Tháng Tư 2014(Xem: 11001)
Và cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, rồi quày quả bước ra cửa. Tôi nghe tiếng giày khua rất chậm ở dốc cầu thang. Và tiếng động cơ xe nổ giòn, lăn bánh.