11:01 CH
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

MOSSARD, TRONG TRÁI TIM TÔI - THÁI THỤY VY

27 Tháng Mười Hai 201112:00 SA(Xem: 19476)

MOSSARD,
Trong Trái Tim Tôi

Tùy bút

Chiều nay, một buổi chiều Noël băng giá gần cuối thế kỷ, một Noël tuyết trắng hiếm hoi mà bao người nơi tôi ở hằng ao ước. Không hiểu một động lực nào đã thúc đẩy tôi lái xe qua những con đường nhỏ xa lạ trong một đêm mà ai cũng muốn được trốn cái lạnh cắt da, bên ngoài đường xa trơn trợt.

Tôi có một thói quen khó bỏ từ nhỏ là thích nhìn các ngôi nhà giăng đèn kết hoa vào dịp Giáng Sinh. Mỗi ngôi nhà khác nhau hình như có một linh hồn, mời gọi.

Lớn lên đi làm xa nhà, tôi vẫn giữ cố tật, những đêm Noël nhớ nhà, tôi lái xe từ nhà thờ Phú Cam, đổ dốc Nam Giao, ôm theo con đường Huyền Trân Công Chúa, bọc quanh bờ sông nhánh bao trường Pellerin để qua cầu Bạch Hổ đến Linh Mụ, Kim Long. Chưa vơi nỗi nhớ, tôi vòng về Đập Đá qua Vỹ Dạ về ngã Thuận An để tìm kiếm, tôi không biết tìm kiếm cái gì? Một thiên đường đã mất? Tôi không biết là tôi đang tìm kiếm tuổi mơ mộng đã vì chiến tranh bị đánh mất, tuổi thơ với ánh mắt chan ánh nến của một thời Mossard, những đêm đưa kiệu quanh trường rồi trở về ngã nhà thờ, nhìn các con nuôi bà sơ hiền lành, thánh thiện trong đồng phục trắng, hát thánh ca, lòng rộn lên chút rung động mới lớn.

Buổi chiều hôm nay như mọi chiều Noël, tôi lại chạnh nhớ những Noël năm nào, tôi lại mường tượng bên trong mỗi ngôi nhà đóng kín cửa, một gia đình đang quây quần bên cây Noël, với đống quà gói bằng giấy đủ màu rực rỡ, với bàn ăn thắp nến ê hề gà tây, bûche de Noël và Champagne, tôi lại nhớ đến những đêm réveillon còn vang dội tiếng chuông nhà thờ đổ nửa đêm, bên cạnh bao người thân yêu.

Cũng những ngôi nhà có đèn màu, có nhạc và có linh hồn đó, tôi nhận thấy sự khác biệt là ngôi nhà ở Việt Nam phần lớn đều có cổng xây gạch lúc nào cũng rộng mở như cửa sổ của linh hồn, trái lại ở Mỹ vì lạnh mà cửa luôn đóng kín, nên sự cách biệt càng thấm thía cho những kẻ cô lữ, chỉ đoán được có sự ấm cúng bên trong mà không thấy được sự linh động của một gia đình đang sum họp đầm ấm.

Thật là một bất ngờ thích thú khi tôi tìm được cuốn phim "Au revoir les enfants" ở Érols. Cuốn phim của nhà đạo diễn tài danh Louis Malle đã đưa tôi về với nẻo mơ tôi đang tìm kiếm, đoạn đời đẹp nhất của thời nội trú Mossard.

Truyện phim là lời tự thuật của một nam sinh 12 tuổi thời Pháp bị Đức chiếm đóng. Chú bé Julien Quentin nhạy cảm, thông minh, quỉ quái được mẹ cho vào một trường nội trú Thiên Chúa giáo. Từ chỗ nghi kỵ, ganh tài với cậu Jean Bonnet trầm lặng, bí ẩn trong cuộc sống chung đụng lúc tuổi dậy thì, đôi bạn đã đi đến tình bạn thắm thiết trong một buổi chơi trò giựt foulard và tìm kho tàng ẩn dấu đến lúc bị lạc trong cánh rừng không tìm lối ra.

Câu chuyện rất bình thường giữa đám nam sinh mới lớn với những rung động xác thân thầm kín khi lần đầu được gần gủi cô giáo dạy dương cầm. Nhưng đến lúc Gestapo vào lục soát trường lôi ra lý lịch Jean Bonnet là chính gốc Do Thái, khám phá đó là một bi kịch để lại một vết thương khó quên cho tuổi trẻ của Julien Quentin, khi Jean Bonnet bị Đức Quốc Xã dắt ra cổng trường còn quay lại nhìn bạn bè lần cuối, cái nhìn đó tôi đã bắt gặp một lần ở cậu bé tìm lại được gia đình nhưng tuổi trẻ đã mất trong "Empire of The Sun" của đạo diễn Steven Spielberg. Cái nhìn bất hạnh đó vẫn là một ám ảnh, một vấn nạn muôn đời trong tác phẩm "J'accuse" của Émile Zola.

Qua "Au Revoir les Enfants", Louis Malle bất chợt cho tôi nhận diện lại tuổi trẻ Mossard. Tuổi nội trú nô đùa trên sân chơi nhặt bông cây dầu, những phút nghiêm trang học kinh cathéchisme, những buổi bắt con quýt xanh dương trên đọt lụa chua chát non, những hôm băng rừng giựt foulard của các Hùng Tâm Coeur Vaillants, khi về túi đầy trái sim tím, trái giấy và trái táo gai, những buổi thi sức trên sân cỏ với các đội bóng tròn La San bạn, những buổi băng rào để ăn quà của gánh hàng Dì Bảy và những ngày nóng nực ngâm mình trong piscine suối mát...

Có một điều tôi chắc chắn là tuổi trẻ đã qua mau nhưng những Mossariens như Julien, Jean bây giờ đang ở chân trời góc biển nào vẫn còn thương nhau như anh em một nhà, cũng như những ngày còn chia nhau thịt chà bông trong nhà bàn vì nhai thịt bò gân không nát, hoặc chia sớt nhau từng miếng kem đánh răng Gibbs đến kẹo bánh.

Tuổi trẻ Mossard còn được dạy dỗ bằng roi vọt nhưng vẫn nhớ ơn thầy. Đã bao nhiêu lần tôi không cầm được nước mắt khi nhớ lại câu cuối bài dictée của Ernest Renan năm septième:"Derrière de ces portes closes dort un peu de mon passé, et je pense aux amis et maîtres fauchés prématurement..."

Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.

Au Revoir les Enfants, vĩnh biệt tuổi thơ, vĩnh biệt hạnh phúc mong manh, vĩnh biệt một thời trong ngôi trường Mossard đầm ấm tình bạn, tình người.

Nietzche có lần đã nói:"Nếu được đánh đổi tất cả lâu đài cung điện tiền tài danh vọng để lấy lại tuổi trẻ, tôi xin cho tất cả".

Riêng tôi tuổi trẻ đã bị đánh mất trong những bước thăng trầm của vận nước. Nhưng Mossard vẫn còn mãi mãi trong tim tôi.

Noël, 1980
Thương tặng các Mossarien của thập niên 50

Thái Thụy Vy

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tám 2014(Xem: 9915)
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!
07 Tháng Tám 2014(Xem: 15675)
hơn bao giờ hết ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California cũng mong đón nhận những tấm lòng… để chúng tôi vững lòng tiếp bước “đường còn dài nhưng chân cứng đá mềm”
06 Tháng Tám 2014(Xem: 10683)
Nguyện cho tất cả các anh thương phế binh được giảm mọi sự đau đớn, bệnh tật và có một cuộc sống an vui, hạnh phúc.
05 Tháng Tám 2014(Xem: 10194)
Ai trên đời này mà không cần có một bà mẹ. Những người không còn mẹ nữa lại càng cần hơn ai hết, phải không?
05 Tháng Tám 2014(Xem: 10703)
Con nhớ mùi thơm của má. Mùi mồ hôi muối mặn nồng và nụ cười móm xọm của má.
02 Tháng Tám 2014(Xem: 18509)
Chúc mừng gia đình quân lực VHCH có một hậu duệ tài ba. Chúc Việt luôn thăng tiến trên con đường binh nghiệp và xin chia vui cùng gia đình.
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 12351)
Tiếng hát đã bay cao, người hát đã về cát bụi để lại bao ngậm ngùi tiếc thương cho người ở lại.
20 Tháng Bảy 2014(Xem: 11906)
Thế mà ta vẫn vượt qua, anh và em và tình yêu của chúng mình.
20 Tháng Bảy 2014(Xem: 10728)
Bây giờ nhớ đến anh, đến 3 Đạo, đến Tống Ngọc Yến, đến Bùi thị Tròn và cả những người bạn đã nằm xuống, Ốc vẫn nghĩ: Cám ơn đời ...
18 Tháng Bảy 2014(Xem: 10888)
"Phải chi, phải chi nước mình bây giờ có một người lãnh tụ tài ba dám đối mặt với sự bất công phi lý của chế độ Cộng Sản như vậy thì đở biết bao.
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 12269)
Thế nhưng, có đi chuyến hội ngộ này tôi mới biết Ngô Quyền là một gia đình thật sự. Không có gì phải e dè.
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 10680)
Những bâng khuâng nầy khắc khoải không như những bâng khuâng nhẹ nhàng khi tôi đọc lại "Nửa Chừng Xuân"
13 Tháng Bảy 2014(Xem: 10296)
Cám ơn Ngô Quyền, tình nghĩa thật đầy. Hẹn lần khác có duyên gặp lại.
21 Tháng Sáu 2014(Xem: 10799)
nhớ nao lòng cái im lặng đến lạ lùng của cánh cổng trường khép lại khi mùa hạ về, mặc cho lũ ve kia vẫn vui chơi rền vang hát gọi...
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 12993)
Ba ngày sau, con gái sinh em bé, con trai cũng báo tin đã có việc làm. Niềm vui của mẹ nhân đôi.
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 10920)
Xin gửi đến các bạn là những người lính VNCH. Các bạn cũng là những người tù Cộng Sản đã trở về sau bao nhiêu năm gian khổ nhục nhằn
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 9849)
Với tôi, Nguyễn Xuân Hoàng tượng trưng cho sự hiền hòa, thân thiện và can đảm
17 Tháng Sáu 2014(Xem: 9628)
Thực ra không ai có thể chọn lựa một căn bệnh để được chết theo ý mình
16 Tháng Sáu 2014(Xem: 10003)
Cho ba bớt hai ngàn, để lát về xe lỡ có hư như lần truớc ba có tiền sửa
15 Tháng Sáu 2014(Xem: 9986)
Tôi nhớ và thương ông nhiều lắm. Ngược lại tôi cũng là đứa con gái ông cưng nhứt nhà.
09 Tháng Sáu 2014(Xem: 9491)
Nghe tôi thú thật, bố khép khít đôi mắt như một người lấy gan nhổ khỏi chân một cái gai; xong bố mở mắt nhìn mọi người, rồi nhìn tôi
09 Tháng Sáu 2014(Xem: 10203)
cứ như những phiến đá muộn phiền nặng oằn trên đôi vai của thầy hiệu trưởng.
07 Tháng Sáu 2014(Xem: 10725)
Hãy ngủ yên đi cháu! Hãy sống vui vẽ, bình an trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và gia đình
03 Tháng Sáu 2014(Xem: 10585)
"Cái con khỉ gió. Cho ăn học để giờ này mày đem má ra viết chọc quê hả?
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 10060)
Vậy mà cha nỡ đành đem bán vợ đợ con để kết bạn với chúng.
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 10714)
Có thật là giữa ông ta và tôi có một mối liên hệ nào đó và ông đang rất muốn gặp tôi
02 Tháng Sáu 2014(Xem: 16425)
Thầy ơi, bởi vì trái đất tròn. Thương sao trái đất vẫn tròn.
31 Tháng Năm 2014(Xem: 10051)
Hình như tháng Sáu đang gỏ cửa . Còn 2 ngày nữa mới tới. Tháng Sáu ơi.
28 Tháng Năm 2014(Xem: 10427)
con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
28 Tháng Năm 2014(Xem: 9305)
Mẹ tôi không có ý kiến. Bà nói chuyện hôn nhân là của tôi, tôi phải tự định đoạt.
24 Tháng Năm 2014(Xem: 9990)
Tui cầm mấy món quà của ba trên tay mà xúc động. Tui muốn ôm ông như ngày còn bé
22 Tháng Năm 2014(Xem: 10611)
Hãy hạ lá cờ đó xuống và cùng chúng tôi chống giặc ngoại xâm bằng trái tim thật sự hướng về tổ quốc.
17 Tháng Năm 2014(Xem: 8722)
Ông thấy mình như trở lại thời trai trẻ trong một giấc ngủ thật dài của kiếp người tha hương
17 Tháng Năm 2014(Xem: 9968)
Thực ra nếu có Uyên ở đây cũng chưa chắc tôi nói được gì. Chẳng lẽ tôi đến thăm cô như một chuyện tình cờ? Chẳng lẽ tôi hỏi bà Phan là tôi muốn gặp Uyên?
11 Tháng Năm 2014(Xem: 9934)
Anh thở dài, vội vàng đứng lên đi lang thang trên đường phố đông người trong khung cảnh nhộn nhịp của thành phố New York mong tìm sự lãng quên trong tâm hồn
11 Tháng Năm 2014(Xem: 10725)
Ai cũng viết về mẹ. Tui cũng viết một chút về má tui. Bả thiệt là nhà quê và có nhiều chiêu rất lạ.
10 Tháng Năm 2014(Xem: 11521)
Ngày nào còn con người với những buồn vui mất mát, đau khổ lẫn ước mơ, ngày đó tiếng thơ Trần Kiêu Bạc còn mãi ngân vang.
10 Tháng Năm 2014(Xem: 10680)
Nghĩa trang hôm nay không lạnh lùng phải chăng có được từ tình đồng hương Biên Hòa ấm áp?
05 Tháng Năm 2014(Xem: 8753)
rong khi đó thì tâm hồn bạn cũng “thăng hoa” đem muôn vẻ hạnh phước lại cho thế gian.
03 Tháng Năm 2014(Xem: 11025)
Nợ non sông ơn đồng đội, bằng cả sự trân trọng và cảm thông; xin được nói với nhau một lời “Chúng tôi là người lính”
30 Tháng Tư 2014(Xem: 10691)
Qua ánh đèn của bệnh viện, tôi thấy Tư lệnh đưa tay nâng sửa cặp mắt kính đen và hai giọt nước mắt từ từ chảy lăn dài trên khuôn mặt đau thương
29 Tháng Tư 2014(Xem: 11058)
Bây giờ tôi chỉ là một người lính già lưu vong nơi đất khách quê người, nhưng tinh thần chiến đấu và ước mơ cho một ngày đất nước thật sự thanh bình không cộng sản sẽ không bao giờ già trong tôi.
28 Tháng Tư 2014(Xem: 10923)
không như một số ít người không làm việc thiện mà hay đem tiền dành dụm đi đóng tiền điện tiền nước cho các sòng bài, đôi khi không có tiền đóng tiền nhà đầu tháng cũng vì cờ bạc.
24 Tháng Tư 2014(Xem: 22370)
Nhưng anh vẫn tin, lòng tin ấy không đặt vào bất cứ một giá trị vật chất nào, mà vào tình yêu của trái tim
24 Tháng Tư 2014(Xem: 16745)
Nếu phải làm lại từ đầu, thì tôi cũng vẫn làm như thế. Tôi biết rằng làm như thế là tôi mất tất cả, mất tất cả trừ DANH DỰ.
23 Tháng Tư 2014(Xem: 10315)
Thế mới biết, cách xưng hô thực vô cùng quan trọng. Nó cho thấy rất rõ tình cảm , tư cách , đạo đức, giáo dục… của người nói vậy
22 Tháng Tư 2014(Xem: 9093)
Cho nên, có thể nói rằng các cụ chẳng khác gì những cổ thụ bị bứng lên đem trồng một vùng đất lạ.
22 Tháng Tư 2014(Xem: 10559)
xin cho tôi được sinh ra nơi Cù Lao Phố một lần nữa. Chẳng là gì cả. Chỉ đó là quê hương tôi mang trong tim.
22 Tháng Tư 2014(Xem: 10204)
chú Bảy tôi cưới người con gái ấy, sau nầy sinh được một trai, một gái cho chú, rồi thiếm Bảy ra đi vì đau bệnh nặng
18 Tháng Tư 2014(Xem: 10991)
Và cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, rồi quày quả bước ra cửa. Tôi nghe tiếng giày khua rất chậm ở dốc cầu thang. Và tiếng động cơ xe nổ giòn, lăn bánh.