Rời bỏ quê hương lúc tuổi thơ. Lê thân phiêu bạc kiếp sông hồ. Xứ người nương náu thân tầm gởi. Mỗi độ xuân về lại nhớ Quê. Thuốc nào chữa bệnh nhớ quê hương? Chữa bệnh tương tư với xóm làng. Chữa được lòng thương em gái nhỏ, khi hoàng hôn xuống, đợi đò sang. Thuốc nào chữa được quả tim tôi. Quên kỷ niệm xưa có một người. Đã một lần yêu rồi cách biệt. Lòng ai vương vấn mãi không nguôi?
Cũng một dòng sông một chiếc cầu. Mà sao vắng lạnh giữa trời Âu. Mà sao vẫn nhớ cầu tre nhỏ, Qua rạch Cầu Ngang nước đục ngầu... Mơ ngày trở lại chốn quê xưa. Nhìn lại dòng sông dưới bóng dừa. Nhìn lại con kinh đào thẳng tắp, Cánh buồm thấp thoáng giữa ban trưa! Quê hương là cả những gì tôi. Trìu mến thiết tha nhất cuộc đời. Hoàn cảnh khắc khe đành phải chịu. Mang đời viễn xứ, lệ đầy vơi . . .
Thơ: Xin gơi biếu qúy thân hữu bài thơ tôi thuộc lòng trên Nguyệt san XDNT tỉnh Biên Hòa 1970 để tưởng nhớ đến một chiến hữu va các bạn đã đền nợ núi sông tại Long Thành. Ngo TT
Đêm tháng tư Long-Giao trời lạnh giá. Lệnh lui quân ...nghe chết cả tâm hồn. Di tản buồn... máu lệ chảy thịt tuông. Khép kín lại trang sử đời lính trận.,
Ngày mẹ dọn co*m, cho*` cha làm về muộn Ngày chị chong đèn, trông anh đánh nhạc về Ngày có nhau đo*`i bình yên, hạnh phúc Ngày mất nhau đo*`i vụn vo*~ câu cu*o*`i
Hoa sẽ nở lan khắp đồi hoang, rừng vắng, HoaTự Do sẽ không tàn,đừng nhục chí đấu tranh, Yên tâm đi, có tao, có bọn mình -Trên từng cây số Sát cánh, chung vai, đánh trận này. Trận lớn nhất đời mình-
bạn bè đã dọn cho mày một chỗ ở khang trang bên triền đồi thoai thoải buổi sáng mày có thể nằm xem mặt trời mọc nhô cao qua ngọn núi chiều về, mày có thể ngắm ...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.