Rời bỏ quê hương lúc tuổi thơ. Lê thân phiêu bạc kiếp sông hồ. Xứ người nương náu thân tầm gởi. Mỗi độ xuân về lại nhớ Quê. Thuốc nào chữa bệnh nhớ quê hương? Chữa bệnh tương tư với xóm làng. Chữa được lòng thương em gái nhỏ, khi hoàng hôn xuống, đợi đò sang. Thuốc nào chữa được quả tim tôi. Quên kỷ niệm xưa có một người. Đã một lần yêu rồi cách biệt. Lòng ai vương vấn mãi không nguôi?
Cũng một dòng sông một chiếc cầu. Mà sao vắng lạnh giữa trời Âu. Mà sao vẫn nhớ cầu tre nhỏ, Qua rạch Cầu Ngang nước đục ngầu... Mơ ngày trở lại chốn quê xưa. Nhìn lại dòng sông dưới bóng dừa. Nhìn lại con kinh đào thẳng tắp, Cánh buồm thấp thoáng giữa ban trưa! Quê hương là cả những gì tôi. Trìu mến thiết tha nhất cuộc đời. Hoàn cảnh khắc khe đành phải chịu. Mang đời viễn xứ, lệ đầy vơi . . .
Có một điều, khi bưng ly rượu lên môi Nghe đắng ngắt nỗi niềm không nói được Những suối rượu chảy đầm đìa không dứt Mùi nồng cay lan về sông nước quê nhà
Em đem câu thơ để nhắc ai nơi phương xa rằng chúng ta mang tâm tư của triệu dân nơi quê nhà. Em đem lương tâm vào hành động để nơi đây bao đua chen phải thẹn thùng
Hân hoan Con Chúa sinh ra Ơn phúc sương xuống Nước Nhà Việt Nam Thành tâm quật khởi sớm làm Hoa lài nở rộ Cờ vàng tung bay Quê hương khởi sắc mỗi ngày Vòng tay nối kết hăng say xây đời…
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.