Cà phê và má tôi,
Mấy hôm nay lang thang ở
Cà phê cầu Mát, tui bị nhỏ Vĩnh Xuân gọi tui là "Bà Chị Cà Phê". Đừng tưởng tui là dân ghiền cà phê nghen. Tui thỉnh thoảng cũng có uống nhưng
không thuộc thành phần dân ghiền cà phê và ghiền ngồi đồng ở mấy quán vĩa hè.
Sở dĩ em nó gọi tui như vậy là vì tôi một thời yêu "Hoa cà phê". Các bạn có bao giờ đến vườn cà phê vào mùa hoa cà phê nở chưa? Thật tuyệt. Nhà tui, nguyên một khu đất vườn trên ba tôi trồng cà phê đuôi chồn. Vào mùa hoa cà phê trổ bông, mãnh vườn trên của nhà tui như trải một
màn tuyết trắng. Những hoa cà phê
trắng buốt điểm dài theo nhánh cây. Những hoa ấy sẽ tàn phai để trái cà
phê phát triển. Hoa cà phê bát ngát mùi hương, mùi hương đó ngất ngây thơm không thể diễn tả. Lạc vào vườn cà phê buổi sáng ta có cảm tưởng như ta đang vui đùa với những nàng tiên áo trắng thấp thoáng bên những vạt áo màu xanh.
Má tui không lãng mạn như tui, má tui chỉ chờ
trái cà phê chín. Vì là vườn nhà nên tui không đeo gùi lên nương hái trái như mấy cô sơn nữ. Tui xách cái thúng và đi từng cây tước trái bỏ vào trong. Hái cà phê thì cũng gian nan lắm vì kiến đen nằm phục sẳn ở nhánh cây bởi trái cà phê rất ngọt. Trái đem về rửa sơ cho sạch những vết đen của kiến rồi mới tính chuyện lấy hột.
Mấy năm đầu má tui cứ để nguyên trái vậy mà phơi, xong mới giã để sàng hột ra. Sau rút kinh nghiệm vì trái tròn khó giã. Má tui giã tươi cho dập võ trước khi phơi. Phải phơi khô, giã cho hột cà phê ra khỏi vỏ mới sàng lại lấy hột. Đến đây mới là giai đoạn ăn tiền. Phải rang thế nào cho cà phê thiệt tới, thiệt thơm. Ba tui hàn một cái thùng dài, có nắp để đổ cà phê vào và lấy ra. Một đầu thùng hàn dính vào cây sắt được gát lên một trụ. Một đầu là cây sắt có tay quay. ba tui đốt than và bỏ cà phê vào rang. Khi cà phê đã thơm, ông đổ bơ (butter) vào cho ngậy mùi. Cà phê vườn nhà pha lên không đen như cà phê tiệm vì mình rang vừa cháy tới. Má tui nói:" Ba mày làm chi rườm
rà" má bắt chảo và rang từng mẻ nhỏ cũng cho bơ vào thơm lừng như ai.
Má
tui tuyệt đối không uống cà phê. Bà cũng không gọi là cà phê, mà gọi "cà phe" đôi khi dùng từ "Cà phe cà pháo" ám chỉ cái tội uống cà phê nhâm nhi tốn thì giờ của ba tui. Má tui dùng kẽm to cọng, uốn một cái vòng tròn, có quai nắm. Xong bà lấy một miếng vải thô trắng may dính làm
cái phểu. Cứ thế mà bà lọc "Cà phe".
Cái điều kỳ lạ là bà không bao giờ nếm thử mà ba tui lại bảo "Chỉ có má mầy là pha cà phê ngon vừa ý tao". Không biết lượng đường, lượng sửa là bao nhiêu. Hỏi má,
má chỉ nói :" Tao đổ bừa, có đo lường gì đâu, ai biết sao ổng lại chịu"
Thiệt là kỳ, không ai hiểu nổi.
Sau này khi đã có bình lọc,"
Cái nồi ngồi lên cái cốc". Má trịnh trọng làm một tô nước sôi, Ly có sửa để vào trước và bình lọc cà phê có nước sôi để lên trên. Làm xong bà để trên bàn, bên cạnh bình trà có hình trái dừa khô. Má tui gọi lớn:"
Ông ơi! ra uống cà phe"
Khi cơn bão nổi tháng 4 về , nhà không tiền mua thuốc lá thơm từng gói cho ba tui. Má đi chợ mua thuốc từng bánh đem về. Có lần theo má đi chợ, thấy má thử thuốc rê cho Ba tui
thấy thương má vô cùng. Hút cả mấy thứ má mới chọn một cây vừa ý. Mua thêm mấy cuộn giấy quyến, má đem về xếp, rồi rọc, rồi ngồi vấn từng điếu thuốc cho ba tui. Thuốc má vấn rất khéo, nhanh và đều đặn. Má xếp vào một cái hộp. Đi đâu ba bỏ vào túi quần, thế là cũng sang như ai. Cứ sáng sớm là má lại mở hộp và
chất cho đầy. Thuốc má tui vấn không dán bằng hồ, bằng nước mà bà dán bằng le lưỡi liếm. Có lẽ nhờ vậy mà thuốc ngon đối với ba tui. Tui nghĩ chắc bởi có hương vị tình yêu bằng nghĩa đen và nghĩa bóng.
Uống
Cà Phê cầu Mát hàm thụ, tui lại lan man về chuyện cà phê cà pháo của ba
má tui. Tui nhớ hình dáng ba tui lập bập điếu thuốc rê sau khi uống một
ngụm cà phê do má tui rang bằng chảo. Cái hình ảnh và mùi thơm cà phê ngày ấy đã đi vào ký ức của bà lão già là tôi không hề phai nhạt.
Thêm
01/10/13
Gửi ý kiến của bạn