8:08 CH
Thứ Ba
7
Tháng Năm
2024

Và… Tôi Tiễn Khách! Phương Điền Nguyên

14 Tháng Giêng 20159:13 CH(Xem: 8862)

Phiếm  

Và… Tôi Tiễn Khách! 

phương điền nguyên 

 

Thói thường tôi ít đến nhà ai! Năm thì mười họa mới léo hánh đến chỗ bạn bè để họ bận rộn chút cho họ vui. Và tôi cũng tạo cơ hội cho phép họ được dịp phục dịch thân xác phệ này chút. Dịp bằng vàng mà. Đâu ai từ chối. Nhiều khi nễ tình lắm tui… mới đi nghen. Tui đóng ‘bộ vía ăn giỗ:’ cà vạt, giày da đánh bóng rồi mới ‘tếch.’ Ba cái lỉnh kỉnh ‘thắt, cột’ này tôi không mấy ưa. Đúng! Đời là sự ràng buộc – không phải à?! Vì khi mặc quần thì phải có dây lưng/dây nịt!? [Nếu không buộc chắc, đi dọc đường quần tuột xuống thì ‘thiên hạ’ mắc cỡ… quay mặt chỗ khác. Chứ tui thì cứ việc xách quần kéo lên tỉnh bơ cũng được thôi! Mặc kệ đời nói: ‘Thấy người đó coi bộ bảnh trai vậy mà cứ tuột cái (gì…) ở dưới’.]

 

Vì thế quần áo tui ít khi sắm tốt! Chỉ để ai đó thấy tui ‘mang chài mang lưới’ quá thì mua dùm hay tặng gì cũng được. Cho phép đó! Tuy nhiên tui cũng làm bộ chút:

“Vầy được rồi mà…!”

Đúng ra, khổ người tôi cũng trung bình với tất cả mọi người. Nếu quần dài quá thì xắn lên như mấy anh đạp xe ba-gác. Ngắn thì lấy dao lam sổ lai xuống, hay cắt cho nó te tua kiểu mới ở Mỹ (vậy mà khôn, người ta không nói mình nghèo!) Được cái tánh tình tui cũng dễ nuôi, dễ mặc, không khen chê [vì ông tổ họ Trần (ở trần) tên Văn Trụi (trụi lủi) mà ỡm ờ cái nỗi gì! Chẳng qua làm bộ ‘le lói’chút thôi.] Nên trong các tiệm Thrift Shops/Family Dollars… thấy tui mua quần áo cũ/đồ rẻ quanh năm, đến nỗi chủ tiệm nhẵn mặt – cho tui là loại khách “sộp” thứ thiệt. Có lúc họ tặng tui rất nhiều gift certificates. 

Ăn, có gì sực cái đó. Ai cầu kỳ khen chê ‘đi chỗ khác chơi.’ Vì thế, những thằng bạn thân lâu lâu nó nhớ tính rất ‘bình dân’ của tui, dẫn đi đây đó để cùng nhau đấu láo chút - nhất là những khi ấm ức giận vợ, cả hai đứa ngồi chửi đổng. Có lúc quen miệng, ‘cấu xé nhau luôn chút’ [vì hết người xéo xắc] cả tiếng đồng hồ bên ly cà phê tiệm Dunkin Donut’s, rồi ai về nhà nấy rất ‘thư giản.’ Vậy mà cũng có thằng đâm ‘ghiền’ tui mới ác. Trong khi đó thì các chủ tiệm ở khắp phố tui thường tới họ than khổ trong bụng. Tui mặc kệ! Thét rồi họ kê ‘tấm bảng đứng’ trong miệng tui rất ‘bố láo’ cái quy luật trong tiệm là “không được lai vảng. Chỉ ngồi dai như đỉa đói tối đa 15 phút.” Hoặc những câu rất ư ‘phản động’ như “No shirt. No shoe. No Service…” mới tức ói máu chớ! Việc này là tiệm chơi “khăm” tôi đó! 

Được, bây chê tao thì tao cốc thèm đến tiệm. Và tôi tẩy chay thật tình quý vị ạ! Tui mua nguyên hộp cà phê trong chợ về pha uống ở nhà 24/24 có sao đâu, chết Tây đen Tây trắng nào. Tuy nhiên, cũng buồn buồn làm sao ấy không tả nỗi. Và tụi bạn tui đâu có thích uống nhà. Chúng nó ghiền tiệm và không khí đấu láo. Có phải vì gái đâu, mà chúng ghiền cái ồn ào… “bá nạp” đủ thành phần tạp lục ‘thượng vàng hạ cám’ dễ đấu hót… Hoặc điểm mặt dư/sót thằng nào; hay gặp gỡ tay Mỹ có vợ Việt nói tiếng Việt như ranh. Vì, hắn cứ đòi uống tiệm cà phê nào có pha chút “cau khô/bắp rang” cho thật đen và chát hắn uống mới đã… (Không biết có đi viễn chinh không mà tên này ghiền cà phê vĩa hè ViệtNam sớm quá). 

Tuy vậy, cũng có lúc thấy cõi đời ‘ô trọc’ này vẩn vơ trước mặt con số 10 to tổ bố: đời là ‘num bờ ten.’ Đúng vậy, xuân về, bà chị vợ nhắn tin đến thăm. Sẵn dịp, tui cũng ơi ới bạn bè đến trả lễ chút đỉnh. Mình cũng còn chút lịch sự dư thừa mà! 

Tui xung phong đi chợ, sửa soạn buổi tiệc gồm xắt hành gọt khoai, lau nhà, rửa chén, xịt chùi cầu cho thơm, ủi quần áo, tìm cà-vạt, hút bụi, xịt gián, giặt đồ cũ năm ngoái quá khắm, tẩy thảm, tắm rửa… luôn cái thân tui [khổ không]! Làm trăm lẻ một thứ công việc trong ngày (mà chỉ có buổi trọng đại như vầy tui mới mó. Kể cả… tắm!) Ứ hơi rồi nghen. Chan sắc chán rồi. Đến lúc mọi thứ xong xuôi, còn phần nấu ai làm? Nói thật tình, bà nhà tui nấu chỉ để độc quyền tui ăn thôi.

Chơi luôn… Tui phải giành phần bếp để trả lễ chúng nó.

-“Để tui mà… Ậy, bà cứ để tui! Bà mà nấu thì tui như người không phải! Chị em xuân thu nhị kỳ gặp nhau, bà cứ làm chủ, ngồi chơi xơi nước. Bả [chị vợ tui] mà đồn ầm là qua đây nam nữ bình quyền mà tui không biết quán xuyến công việc nội trợ thì tui chỉ còn có cách độn thổ.” Tui ‘gạ’ cho bả có dịp ‘tán dóc’ với bà chị. Mà tui biết tỏng, bà chị vợ thế nào cũng về trình bên ông bà via rằng: ”dượng nó thương vợ từ trên xuống dưới kỹ lắm.” (Ồ, ở Mỹ mà, dễ mất vợ như không. Nên tui lo thân tui trước. Ai cười tui chịu!).

Thật sự tui nấu ăn đâu cần theo một công thức nghệ thuật nào. Bà Quốc Việt nổi tiếng gia chánh như cồn từ ViệtNam qua tới Úc… đôi lúc còn phải ‘hỏi qua ý kiến’ tui cách nấu theo “công thức tự phát nữa kia. Cái gì? “Nấu theo công thức tự mình phát minh hả?” Cần gì công thức. Dễ ợt hà bà! Do tiện tay với ý nghĩ là món này sẽ mới lạ - không ai bắt chước được và ‘ngon’ là xong ngay. (Nói nhỏ với bà chị (là bà Quốc Việt đí nhé:) dù món ăn có dỡ đi nữa thì khi ăn, có ai bị ‘ngọng’ đâu mà bà chị sợ quá vậy. Miễn nấu thật kỹ ăn đừng đau bụng, là qua phà hết.) 

Thí dụ nấu món ra-gu. Món gà là chính thì đã đành. Còn gia vị thì tui để một đống thù lù trước mặt. Gặp thứ nào ‘hạp nhãn’ (tui nhấn mạnh là ‘khoái con mắt’‘tiện tay’) thì lấy thứ đó xắt, cắt, gọt như khoai, cà rốt, hành lá, củ dền. Còn bằm bằm thì lấy đại sả [dầu món đó không cần nó]. Nấu dễ ợt hà - nếu gần tay thì lấy thêm ngũ vị hương trộn tí. Kệ nó mà… [dù đó là món cá kho tiêu]. Hay thoáng thấy gói bột cà ri, lấy đổ vô một ít luôn. Thứ tự nghe! Hoặc có chai giấm, lấy… xịt xịt chút, rồi rắc rắc lên chút tiêu. Quên, còn những miếng ớt nằm chình ình trước mặt – chưa có miếng nào trong nồi thì lấy “toon” đại vào. Nấu dễ ợt hà bà chị!!! Đấy, hoàn toàn là “công thức ngẫu hứng” đó! 

Vặn lửa cao lên, được rồi. Nồi bốc mùi hăng hắc đó. Vặn nhỏ lại. Lấy thịt đổ vô nồi. Suy nghĩ chút. À chọn thêm món bột bình tinh bỏ từ từ vô quậy… quậy mạnh chừng nào món nấu thành thứ “xà bần” (nhớ kỹ, đừng để nó thành cháo heo) thì tắt lửa ngay. Giờ tui nếm thử… à, chưa được! Cho thêm miếng đường; thử, chưa được! Cho thêm miếng bột ngọt. Thử. Chưa đúng gu. Thêm miếng bột va-ni… À, hay là chưa thêm ketchup – cũng chưa phải… thì đổ thêm tí sữa vậy. 

Ồ, chết bà [hàng xóm]… điên cái đầu thật, chưa bỏ muối. Tìm nhanh hũ muối và dộng đại ít muổng canh vào. Cứ thế và cứ thế mà nêm, cứ “toon” đủ thứ vào… chừng nào cái nồi quá khổ chứa (không be miệng nỗi nữa) thì dừng tay lại. Mà, trời! Quý bạn ơi… cũng vừa ăn lắm rồi. Đằng ý [là bà Quốc Việt đó] nhớ kỹ đí nhé.

 Xoa hai tay vào nhau có chiều tự khoái. Tui rất an tâm món ăn chính này nên cũng hỉ hạ chờ câu khen (ở Mỹ mà… vờ vĩnh, đầu môi chót lưỡi cũng được). Mà sức mấy ai chê! Mọi người move cái bàn tọa đâu đó yên vị. Bà xả giúp dọn cơm khách. Tôi rửa, xịt dầu thơm hai tay, nách, tóc; quần áo chỉnh tề, ra ngồi vào bàn. Mọi người cười xả giao khen tui bếp núc giỏi...

Tụi bạn tui múc món ăn rồi gật gật, lắc lắc đầu - cứ ngậm trong miệng để “nghe nghe ‘dư âm hồn quê’.” Và bà chị vợ tui chấm mút, nếm nếm, thử thử. Cặp mày lá liễu như hai lưỡi dao có răng cưa, vênh vễnh. Cặp mắt gắn lông mi giả nhíu con mở con hỏi:

-“Dượng nấu món gì đây mà có vẻ hình như là ‘đặc sản của riêng dượng’ quá vậy?”

-“Chắc bà này có vẻ muốn học nghề nấu của mình đây!” Tôi nghĩ trong bụng rồi hùng dũng trả lời một cách rất kiêu hãnh lẫn vẻ thách thức mà giấu nghề. Tui  chép miệng ra cái điều quan trọng tí:

-“Món này nấu chỉ được có một lần chứ không thể có lần thứ hai đâu chị!” Dĩ nhiên tôi khẳng định và giấu biệt ‘recipe’ như cách nấu, cách pha pha chế chế tùy hứng của mình. Mách họ ‘by bạ,’ người khác ăn ‘thụt lưỡi’ tui mang tiếng sao! 

Tui biết rất rõ là bả ăn mà trong bụng cứ tức anh ách. Vì ăn đâu vài muỗng [chưa tới nửa chén mà bả không thèm múc tiếp.] Tôi biết là bả ‘ghen tài’ cách làm bếp xuất sắc của thằng em rể [mặc dù bả có ‘mác’ nấu ăn ngon hạng nhì (không có kẻ đứng nhất) ở khu ẩm thực đầu cá hấp Chợ Đồn, Biên Hòa. Và bả cũng là một tay bếp chánh cho nhà hàng Pháp ‘Le Cigale’ dọc bờ sông Đồng Nai trước ‘75.] Tui (vọng cổ) thêm:

-“Chị thấy rõ, đầu bếp nhà hàng hoặc những nơi nổi tiếng luôn luôn là đàn ông. Còn các bà hả, đâu thấy ai nấu nhà hàng, chỉ đứng phụ bếp xắt rau, rửa chén hoặc may lắm phụ ‘cook.’ Họ chỉ cook toàn cho chồng con ăn ‘tạm bợ’ trong gia đình để mà sống! Phải không?” Tôi ca… tôi hát... đủ  trò mà chỉ vẫn để yên tôi mặc sức!

Việc này thì quá rõ ràng, bả và bà vợ tui đâu cãi được! Tuy nhiên, tui biết bà chị vợ ức lắm. Chả biết thằng em rể nó nấu món gì mà không phân biệt được: “súp không ra súp, hầm cũng không ra hầm, tiềm cũng không nốt, mà hấp cũng chẳng phải chi…! Cháo heo gì mà đặc sệt lại không nhảo.” Lạ, lạ quá à nghen…! 

Thế rồi tới màn tráng miệng. Như nói ở trên, tôi thường ra Dunkin Donut’s làm cốc vừa ngon vừa rẻ. Các ông bà khách nhà thì đòi cà phê “cứt chồn” Ban Mê Thuột. Đây làm gì có cứt chồn pha filter. Uống cà phê Pháp thì tui có.

Thế là tui cứ lỉnh kỉnh cho cái ly để trong cái chén đựng nước ấm, trên có cái phin đã đổ cà phê. Chờ nước suối [gớm, ViệtNam uống nước giếng lóng phèn, hay ‘văn minh’ là nước phông-tên là may] trong microwave oven sôi. Tui đổ nước từ từ từng chút một để chờ cà phê ngấm, rồi mới tọng đầy nước sôi lên. Trời! Công thức của họ sao mà mắc công thế!?

-“Ê, im lìm quá vậy mậy, vặn karaoke đi.” Một thằng ong ỏng phát ngôn vì muốn trổ tài trước mặt chị vợ tui. Rồi chúng bạn xúm lại. Tiếng ầm ầm kèn trống của các ban nhạc ‘hip hop’ cộng thêm tiếng ‘rống trâu bò’ lúc động cỡn đến xác chết còn phải đội mồ sống dậy; thêm tiếng khóc thét con nít nhà hàng xóm vì giật mình kinh hải. Tôi la bài hãi:

-“Ê, quý vị ơi! Có đám cháy bên kia đường và xe chữa lửa rú còi!” Thế là tôi hối hả tiễn họ đi. Dẹp ‘tiệm.’ Cuộc ‘họp’ nào rồi cũng ‘tàn,’ [nhưng tui rất hân hoan/vui vẻ].

-“Hôm nay tụi tao vui quá. Cám ơn mày. Hẹn gặp dịp khác…” Mọi người giã từ, mặt tui cười cười trừ như muốn nói ít câu tếu:

-“Cám ơn mọi người tới.” (Nhưng tôi giấu câu thòng ‘hẹn gặp lại’. Vì tôi biết tôi đang khoái trong bụng lúc tiễn người cuối cùng ra tận cửa là trả lại khoảng trống vắng của riêng tôi.) 

Một ngày “tội vạ.” Một ngày trả lễ vui chơi với đám khách. Tôi dọn dẹp nhà cửa, lau bàn, chùi nhà, làm những việc linh tinh mà ngày thường tôi phó mặc. Chỉ làm khi nào chẳng đặng đừng. Wow…! Tôi thở ra thống khoái nằm dưới sàn nhà, rồi lăn trên giường. Đầu óc lâng lâng lên chín tầng mây, mắt nhắm mắt mở, trí bay bổng lên không vui cùng… tiên nữ lúc thấy khách ‘xéo.’ Trong không gian êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói lên điều tự khoái…

Và đó cũng là cách tôi tiễn khách. 

Beef Noodle Soup for Vietnamese Soul   Jan. 13, 2015

 

pđn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Hai 2012(Xem: 21976)
Mình xem kìa! mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Và này… mình ơi! trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là một điều may mắn hay sao?
19 Tháng Hai 2012(Xem: 21270)
Mong vô cùng một ngày nào đó , chúng ta sẽ có một David, Ted, Anthony, William... Nguyễn, Phạm, Lê, Huỳnh… ở Mỹ; hay một Pierre , Daniel, Francois, Jean… Trần, Ngô, Đặng, Lý… ở Pháp, hay một Tuấn, Sơn, Minh, Nam.. Bùi, Đoàn, Phan, Trương ở Việt Nam...đi tiếp được con đường ông Steve Jobs đã đi. Lúc đó chắc là bưởi Biên Hòa, chôm chôm Long Khánh, măng cụt Lái Thiêu , hay nhãn lồng ở Huế sẽ có chỗ đứng trang trọng cạnh bên trái táo cắn dở mà ông Steve Jobs đã vĩnh viễn bỏ lại sau lưng...
19 Tháng Hai 2012(Xem: 26588)
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
18 Tháng Hai 2012(Xem: 20248)
Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 20300)
Tôi lặng thinh, cô đơn trên bãi vắng, một mình. Không biết mấy ngày. Không biết mấy đêm. Bây giờ tôi không đủ sức để khóc thì làm sao đủ sức để nối hay gỡ những mối dây định mệnh.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 20430)
Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô. Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....
13 Tháng Hai 2012(Xem: 23394)
Các anh chị cũng tự hào kể về cha mình, dù tuổi cao, sức yếu, vẫn đóng góp công sức cho cộng đồng người Việt đồng hương qua những buổi họp hội đoàn, đóng góp những đồng bạc chắt chiu do con cháu gởi tặng, những đồng tiền dành cho người già của chánh phủ Mỹ cho hàng tháng để dành tặng cho hội H.O và T.P.B, trẻ em nghèo khổ
12 Tháng Hai 2012(Xem: 27791)
Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 22052)
“Nhốt mầy lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu chuối.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26772)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26391)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
05 Tháng Hai 2012(Xem: 20175)
Buổi lễ tiển biệt được kết thúc trong bầu không khí trang nghiêm, nhưng ấm áp tình cảm gia đình đã để lại cho tang gia và đồng hương đến tham dự với những cảm xúc khó quên. Hương linh Bác sáu Lê văn Nhơn còn phảng phất đâu đây chắc hẵn sẽ mỉm cười…
02 Tháng Hai 2012(Xem: 19327)
đã gói ghé tấm lòng của Ban Biên Tập ( Với đoạn văn “ Những kỷ niệm thời thơ ấu” Kính mong bác sáu luôn mạnh và hình ảnh hai anh Nghĩa, Kỉnh vẫn còn kề cận bên bác sáu). Và hôm nay bác sáu đã ra đi, thân xác sẽ trở về với cát bụi, nhưng hương linh những người con bỏ ra đi trước, cũng sẽ trở về đoàn tụ với bác sáu nơi cõi vĩnh hằng…
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19572)
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẻ, biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19117)
Chuyện bình thường trong xã hội này không dưng trở thành nỗi ngạc nhiên trong một thể chế khác. Hình như có những chiếc lá vàng may mắn đã bay lượn trong hoan ca trước khi về với đất...
25 Tháng Giêng 2012(Xem: 19375)
“Tôi không thể ngồi yên Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 22672)
Thưa các anh, các anh đã gục ngã với tình yêu quê hương, vì hai chữ tự do cho tha nhân, chúng tôi những người sống sót trong cuộc chiến, không bao giờ quên các anh, mong được về thăm lại những nơi mà chúng ta đã cống hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 19146)
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thầy Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thầy đến nhà tôi, Ba và thầy đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thầy luôn luôn quan tâm ..
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 26082)
Đau quá nên đâu biết đã chín giờ tối, có lệnh lên tàu hỏa. Tay kéo lê chiếc sac marin, bước thấp, bước cao lê lết lên tàu. Điều kỳ lạ là mới vừa ngồi xuống, thở phào, chợt nghe cơn đau dịu xuống, rồi vong bặt
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 26555)
Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ "Tùy Thuận Duyên Giác",
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 18628)
Anh đó, Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long, Tim đỏ thắm như bã trầu của mẹ quê, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25877)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 19360)
Những điều em nghĩ về anh, tưởng tượng về anh thuở đó đã tạo trong em hình ảnh một người khổng lồ, là anh. Và em đã yêu anh qua hình ảnh người khổng lồ đó. Nhưng anh nào có biết gì đâu.
02 Tháng Giêng 2012(Xem: 18759)
Bài toán cuộc đời chưa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm được ẩn số hài lòng người giải nhưng cứ mỗi một năm mới đến lại đem theo hy vọng cho một dấu nhân của chia xẻ và thương yêu, một dấu trừ cho bạo lực và chiến tranh. Được như vậy thì có lẽ mùa Xuân sẽ vẫn ở quanh năm trên quyển sổ cuộc đời.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19772)
gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh, ngồi lặng ngắm bầy chim sãi cánh tìm về tổ ấm. Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, văng vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
27 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19559)
Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18562)
Tôi đã chạy như bay đến bệnh viện khi được thằng con trai báo tin là vợ tôi đã được cứu sống. Tôi lao vào căn phòng có vợ tôi đang nằm im lìm, thoi thóp. Tôi kịp giữ nàng lại lúc nàng cố gắng lấy sức tàn để đập đầu vào tường tự sát một lần nữa. Tôi ôm nàng và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi van xin nàng hãy vì tôi, vì các con mà sống.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19271)
Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19310)
Rồi ngày tháng dần trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp1. Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết nói năng gì?. Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
14 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20111)
Tôi có nghe ai đó nói: Với thế giới này, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người, bạn là cả thế giới của họ. Cảm ơn bác, cảm ơn người đàn bà nhặt lon trên đất Mỹ. Chính bác đã mở ra trong tâm hồn cháu cả một thế giới lắng đọng bao la: Một thế giới kiến tạo từ đôi tay gầy guộc của người mẹ tần tảo.
09 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 21400)
Những cánh cửa hé mở... Những dòng đời trôi theo một nhịp thiết tha, trôi theo mệnh nước, trôi theo phận người, trôi nổi bềnh bồng, chan chứa đam mê, đau khổ, và khát vọng trong ánh sáng chói lòa của tình yêu. Tình yêu, từ thuở hồng hoang, chỉ đơn thuần có hai màu trắng và đen.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18734)
Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24759)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25752)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.
01 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20145)
Theo quan niệm của người Á Đông mình, được gọi là THỌ khi đã bước qua tuổi 60, lục tuần, tức là đã đi hết một vòng tuần hoàn của thiên can, địa chi.Đối với tôi, đó cũng là điều hảnh diện và sung sướng khi cảm nhận mình hiện diện trên cỏi đời nầy được 60 năm,
29 Tháng Mười Một 2011(Xem: 16797)
Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà dịu hiền, thùy mị, đoan trang, đảm đang, trung trinh tiết hạnh, giàu lòng hy sinh
28 Tháng Mười Một 2011(Xem: 17868)
Chẳng ai biết tên thật của ông ta là gì, mãi cho đến lúc câu chuyện khủng khiếp đó xảy ra. Thường ngày Người Chăn Vịt Trại Châu Bình chúng tôi vẫn gọi ông là ông Năm Cò. Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại có cái tên này.
25 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18261)
Chán đời phiêu bạt bị gậy trờ lại mái nhà xưa đuổi gà cho vợ, đến ngày lể Tạ Ơn nhìn mặt mình trong kiếng sao thấy gần giống con gà tây ngoài vườn. Chắc là tại ăn nhiều gà quá hay chăng?
24 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19657)
Ấy chết! Thứ Năm tuần này là Lễ Tạ Ơn, sao Lão Móc lại đi nói chuyện bá láp làm phiền nhiều người như vậy nhỉ? Nhân Lễ Tạ Ơn, Liên Đoàn Gà Tây toàn quốc có tặng Tổng Thống Hoa Kỳ một con gà tây, và con gà tây này sẽ được Tổng Thống tha mạng,
21 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19640)
Đã 20 năm rồi, những kỷ niệm về muà Tạ Ơn đầu tiên trên nước Mỹ vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ cuả tôi. Tôi yêu đất nước này biết bao, một lần trở về chốn cũ
16 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21162)
Một số cặp vợ chồng tân tiến muốn gọi nhưng vẫn còn ngượng ngùng với hàng xóm, chỉ thầm kín tỏ tình với nhau trong buồng, thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe với nhau
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 22748)
Tôi biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ của bọn con gái tụi tô
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18120)
Hò… ơ… Rồng chầu ngoài Huế, Ngựa tế Đồng Nai. Nước sông trong sao cứ chảy hoài, Thương người xa xứ lạc loài đến đây.
31 Tháng Mười 2011(Xem: 18837)
con còn đi khắp thế gian khóc cười. Cuộc đời là vậy đó. Con còn nặng nợ với đời và sẽ tiếp bước ba, theo sau . Câu trả lời chỉ còn là thời gian. Vĩnh biệt ba kính yêu của con.
28 Tháng Mười 2011(Xem: 19395)
Xin được phép mượn lời của nhà thơ Phan Văn Trị trong bài họa với Tôn Thọ Trường ngày xưa “Ai về nhắn với Chu Công Cẩn, Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng” để trả lời với những ai vẫn còn trách cứ,
23 Tháng Mười 2011(Xem: 19597)
Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy
21 Tháng Mười 2011(Xem: 18117)
Mùa Thu là mùa của lá rụng, ai cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh tàn tạ của những chiếc lá khô đã sống hết một đời của lá, rơi xuống và nằm thinh lặng trên mặt cỏ
17 Tháng Mười 2011(Xem: 19287)
Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
13 Tháng Mười 2011(Xem: 21027)
Em không nghe, không biết gì hết… Nhưng còn tôi, tôi nghe và hiểu được sự rung động của tim mình và cũng biết rằng mình đang yêu nhưng không nói ra được vì …vì nhút nhát, rụt rè… của cái tuổi học trò mới lớn đang biết yêu. Cũng có thể em đã nghe nhưng vẫn giả đò làm ngơ, như con nai vàng ngơ ngác
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20154)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.