5:55 SA
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

Và… Tôi Tiễn Khách! Phương Điền Nguyên

14 Tháng Giêng 20159:13 CH(Xem: 8771)

Phiếm  

Và… Tôi Tiễn Khách! 

phương điền nguyên 

 

Thói thường tôi ít đến nhà ai! Năm thì mười họa mới léo hánh đến chỗ bạn bè để họ bận rộn chút cho họ vui. Và tôi cũng tạo cơ hội cho phép họ được dịp phục dịch thân xác phệ này chút. Dịp bằng vàng mà. Đâu ai từ chối. Nhiều khi nễ tình lắm tui… mới đi nghen. Tui đóng ‘bộ vía ăn giỗ:’ cà vạt, giày da đánh bóng rồi mới ‘tếch.’ Ba cái lỉnh kỉnh ‘thắt, cột’ này tôi không mấy ưa. Đúng! Đời là sự ràng buộc – không phải à?! Vì khi mặc quần thì phải có dây lưng/dây nịt!? [Nếu không buộc chắc, đi dọc đường quần tuột xuống thì ‘thiên hạ’ mắc cỡ… quay mặt chỗ khác. Chứ tui thì cứ việc xách quần kéo lên tỉnh bơ cũng được thôi! Mặc kệ đời nói: ‘Thấy người đó coi bộ bảnh trai vậy mà cứ tuột cái (gì…) ở dưới’.]

 

Vì thế quần áo tui ít khi sắm tốt! Chỉ để ai đó thấy tui ‘mang chài mang lưới’ quá thì mua dùm hay tặng gì cũng được. Cho phép đó! Tuy nhiên tui cũng làm bộ chút:

“Vầy được rồi mà…!”

Đúng ra, khổ người tôi cũng trung bình với tất cả mọi người. Nếu quần dài quá thì xắn lên như mấy anh đạp xe ba-gác. Ngắn thì lấy dao lam sổ lai xuống, hay cắt cho nó te tua kiểu mới ở Mỹ (vậy mà khôn, người ta không nói mình nghèo!) Được cái tánh tình tui cũng dễ nuôi, dễ mặc, không khen chê [vì ông tổ họ Trần (ở trần) tên Văn Trụi (trụi lủi) mà ỡm ờ cái nỗi gì! Chẳng qua làm bộ ‘le lói’chút thôi.] Nên trong các tiệm Thrift Shops/Family Dollars… thấy tui mua quần áo cũ/đồ rẻ quanh năm, đến nỗi chủ tiệm nhẵn mặt – cho tui là loại khách “sộp” thứ thiệt. Có lúc họ tặng tui rất nhiều gift certificates. 

Ăn, có gì sực cái đó. Ai cầu kỳ khen chê ‘đi chỗ khác chơi.’ Vì thế, những thằng bạn thân lâu lâu nó nhớ tính rất ‘bình dân’ của tui, dẫn đi đây đó để cùng nhau đấu láo chút - nhất là những khi ấm ức giận vợ, cả hai đứa ngồi chửi đổng. Có lúc quen miệng, ‘cấu xé nhau luôn chút’ [vì hết người xéo xắc] cả tiếng đồng hồ bên ly cà phê tiệm Dunkin Donut’s, rồi ai về nhà nấy rất ‘thư giản.’ Vậy mà cũng có thằng đâm ‘ghiền’ tui mới ác. Trong khi đó thì các chủ tiệm ở khắp phố tui thường tới họ than khổ trong bụng. Tui mặc kệ! Thét rồi họ kê ‘tấm bảng đứng’ trong miệng tui rất ‘bố láo’ cái quy luật trong tiệm là “không được lai vảng. Chỉ ngồi dai như đỉa đói tối đa 15 phút.” Hoặc những câu rất ư ‘phản động’ như “No shirt. No shoe. No Service…” mới tức ói máu chớ! Việc này là tiệm chơi “khăm” tôi đó! 

Được, bây chê tao thì tao cốc thèm đến tiệm. Và tôi tẩy chay thật tình quý vị ạ! Tui mua nguyên hộp cà phê trong chợ về pha uống ở nhà 24/24 có sao đâu, chết Tây đen Tây trắng nào. Tuy nhiên, cũng buồn buồn làm sao ấy không tả nỗi. Và tụi bạn tui đâu có thích uống nhà. Chúng nó ghiền tiệm và không khí đấu láo. Có phải vì gái đâu, mà chúng ghiền cái ồn ào… “bá nạp” đủ thành phần tạp lục ‘thượng vàng hạ cám’ dễ đấu hót… Hoặc điểm mặt dư/sót thằng nào; hay gặp gỡ tay Mỹ có vợ Việt nói tiếng Việt như ranh. Vì, hắn cứ đòi uống tiệm cà phê nào có pha chút “cau khô/bắp rang” cho thật đen và chát hắn uống mới đã… (Không biết có đi viễn chinh không mà tên này ghiền cà phê vĩa hè ViệtNam sớm quá). 

Tuy vậy, cũng có lúc thấy cõi đời ‘ô trọc’ này vẩn vơ trước mặt con số 10 to tổ bố: đời là ‘num bờ ten.’ Đúng vậy, xuân về, bà chị vợ nhắn tin đến thăm. Sẵn dịp, tui cũng ơi ới bạn bè đến trả lễ chút đỉnh. Mình cũng còn chút lịch sự dư thừa mà! 

Tui xung phong đi chợ, sửa soạn buổi tiệc gồm xắt hành gọt khoai, lau nhà, rửa chén, xịt chùi cầu cho thơm, ủi quần áo, tìm cà-vạt, hút bụi, xịt gián, giặt đồ cũ năm ngoái quá khắm, tẩy thảm, tắm rửa… luôn cái thân tui [khổ không]! Làm trăm lẻ một thứ công việc trong ngày (mà chỉ có buổi trọng đại như vầy tui mới mó. Kể cả… tắm!) Ứ hơi rồi nghen. Chan sắc chán rồi. Đến lúc mọi thứ xong xuôi, còn phần nấu ai làm? Nói thật tình, bà nhà tui nấu chỉ để độc quyền tui ăn thôi.

Chơi luôn… Tui phải giành phần bếp để trả lễ chúng nó.

-“Để tui mà… Ậy, bà cứ để tui! Bà mà nấu thì tui như người không phải! Chị em xuân thu nhị kỳ gặp nhau, bà cứ làm chủ, ngồi chơi xơi nước. Bả [chị vợ tui] mà đồn ầm là qua đây nam nữ bình quyền mà tui không biết quán xuyến công việc nội trợ thì tui chỉ còn có cách độn thổ.” Tui ‘gạ’ cho bả có dịp ‘tán dóc’ với bà chị. Mà tui biết tỏng, bà chị vợ thế nào cũng về trình bên ông bà via rằng: ”dượng nó thương vợ từ trên xuống dưới kỹ lắm.” (Ồ, ở Mỹ mà, dễ mất vợ như không. Nên tui lo thân tui trước. Ai cười tui chịu!).

Thật sự tui nấu ăn đâu cần theo một công thức nghệ thuật nào. Bà Quốc Việt nổi tiếng gia chánh như cồn từ ViệtNam qua tới Úc… đôi lúc còn phải ‘hỏi qua ý kiến’ tui cách nấu theo “công thức tự phát nữa kia. Cái gì? “Nấu theo công thức tự mình phát minh hả?” Cần gì công thức. Dễ ợt hà bà! Do tiện tay với ý nghĩ là món này sẽ mới lạ - không ai bắt chước được và ‘ngon’ là xong ngay. (Nói nhỏ với bà chị (là bà Quốc Việt đí nhé:) dù món ăn có dỡ đi nữa thì khi ăn, có ai bị ‘ngọng’ đâu mà bà chị sợ quá vậy. Miễn nấu thật kỹ ăn đừng đau bụng, là qua phà hết.) 

Thí dụ nấu món ra-gu. Món gà là chính thì đã đành. Còn gia vị thì tui để một đống thù lù trước mặt. Gặp thứ nào ‘hạp nhãn’ (tui nhấn mạnh là ‘khoái con mắt’‘tiện tay’) thì lấy thứ đó xắt, cắt, gọt như khoai, cà rốt, hành lá, củ dền. Còn bằm bằm thì lấy đại sả [dầu món đó không cần nó]. Nấu dễ ợt hà - nếu gần tay thì lấy thêm ngũ vị hương trộn tí. Kệ nó mà… [dù đó là món cá kho tiêu]. Hay thoáng thấy gói bột cà ri, lấy đổ vô một ít luôn. Thứ tự nghe! Hoặc có chai giấm, lấy… xịt xịt chút, rồi rắc rắc lên chút tiêu. Quên, còn những miếng ớt nằm chình ình trước mặt – chưa có miếng nào trong nồi thì lấy “toon” đại vào. Nấu dễ ợt hà bà chị!!! Đấy, hoàn toàn là “công thức ngẫu hứng” đó! 

Vặn lửa cao lên, được rồi. Nồi bốc mùi hăng hắc đó. Vặn nhỏ lại. Lấy thịt đổ vô nồi. Suy nghĩ chút. À chọn thêm món bột bình tinh bỏ từ từ vô quậy… quậy mạnh chừng nào món nấu thành thứ “xà bần” (nhớ kỹ, đừng để nó thành cháo heo) thì tắt lửa ngay. Giờ tui nếm thử… à, chưa được! Cho thêm miếng đường; thử, chưa được! Cho thêm miếng bột ngọt. Thử. Chưa đúng gu. Thêm miếng bột va-ni… À, hay là chưa thêm ketchup – cũng chưa phải… thì đổ thêm tí sữa vậy. 

Ồ, chết bà [hàng xóm]… điên cái đầu thật, chưa bỏ muối. Tìm nhanh hũ muối và dộng đại ít muổng canh vào. Cứ thế và cứ thế mà nêm, cứ “toon” đủ thứ vào… chừng nào cái nồi quá khổ chứa (không be miệng nỗi nữa) thì dừng tay lại. Mà, trời! Quý bạn ơi… cũng vừa ăn lắm rồi. Đằng ý [là bà Quốc Việt đó] nhớ kỹ đí nhé.

 Xoa hai tay vào nhau có chiều tự khoái. Tui rất an tâm món ăn chính này nên cũng hỉ hạ chờ câu khen (ở Mỹ mà… vờ vĩnh, đầu môi chót lưỡi cũng được). Mà sức mấy ai chê! Mọi người move cái bàn tọa đâu đó yên vị. Bà xả giúp dọn cơm khách. Tôi rửa, xịt dầu thơm hai tay, nách, tóc; quần áo chỉnh tề, ra ngồi vào bàn. Mọi người cười xả giao khen tui bếp núc giỏi...

Tụi bạn tui múc món ăn rồi gật gật, lắc lắc đầu - cứ ngậm trong miệng để “nghe nghe ‘dư âm hồn quê’.” Và bà chị vợ tui chấm mút, nếm nếm, thử thử. Cặp mày lá liễu như hai lưỡi dao có răng cưa, vênh vễnh. Cặp mắt gắn lông mi giả nhíu con mở con hỏi:

-“Dượng nấu món gì đây mà có vẻ hình như là ‘đặc sản của riêng dượng’ quá vậy?”

-“Chắc bà này có vẻ muốn học nghề nấu của mình đây!” Tôi nghĩ trong bụng rồi hùng dũng trả lời một cách rất kiêu hãnh lẫn vẻ thách thức mà giấu nghề. Tui  chép miệng ra cái điều quan trọng tí:

-“Món này nấu chỉ được có một lần chứ không thể có lần thứ hai đâu chị!” Dĩ nhiên tôi khẳng định và giấu biệt ‘recipe’ như cách nấu, cách pha pha chế chế tùy hứng của mình. Mách họ ‘by bạ,’ người khác ăn ‘thụt lưỡi’ tui mang tiếng sao! 

Tui biết rất rõ là bả ăn mà trong bụng cứ tức anh ách. Vì ăn đâu vài muỗng [chưa tới nửa chén mà bả không thèm múc tiếp.] Tôi biết là bả ‘ghen tài’ cách làm bếp xuất sắc của thằng em rể [mặc dù bả có ‘mác’ nấu ăn ngon hạng nhì (không có kẻ đứng nhất) ở khu ẩm thực đầu cá hấp Chợ Đồn, Biên Hòa. Và bả cũng là một tay bếp chánh cho nhà hàng Pháp ‘Le Cigale’ dọc bờ sông Đồng Nai trước ‘75.] Tui (vọng cổ) thêm:

-“Chị thấy rõ, đầu bếp nhà hàng hoặc những nơi nổi tiếng luôn luôn là đàn ông. Còn các bà hả, đâu thấy ai nấu nhà hàng, chỉ đứng phụ bếp xắt rau, rửa chén hoặc may lắm phụ ‘cook.’ Họ chỉ cook toàn cho chồng con ăn ‘tạm bợ’ trong gia đình để mà sống! Phải không?” Tôi ca… tôi hát... đủ  trò mà chỉ vẫn để yên tôi mặc sức!

Việc này thì quá rõ ràng, bả và bà vợ tui đâu cãi được! Tuy nhiên, tui biết bà chị vợ ức lắm. Chả biết thằng em rể nó nấu món gì mà không phân biệt được: “súp không ra súp, hầm cũng không ra hầm, tiềm cũng không nốt, mà hấp cũng chẳng phải chi…! Cháo heo gì mà đặc sệt lại không nhảo.” Lạ, lạ quá à nghen…! 

Thế rồi tới màn tráng miệng. Như nói ở trên, tôi thường ra Dunkin Donut’s làm cốc vừa ngon vừa rẻ. Các ông bà khách nhà thì đòi cà phê “cứt chồn” Ban Mê Thuột. Đây làm gì có cứt chồn pha filter. Uống cà phê Pháp thì tui có.

Thế là tui cứ lỉnh kỉnh cho cái ly để trong cái chén đựng nước ấm, trên có cái phin đã đổ cà phê. Chờ nước suối [gớm, ViệtNam uống nước giếng lóng phèn, hay ‘văn minh’ là nước phông-tên là may] trong microwave oven sôi. Tui đổ nước từ từ từng chút một để chờ cà phê ngấm, rồi mới tọng đầy nước sôi lên. Trời! Công thức của họ sao mà mắc công thế!?

-“Ê, im lìm quá vậy mậy, vặn karaoke đi.” Một thằng ong ỏng phát ngôn vì muốn trổ tài trước mặt chị vợ tui. Rồi chúng bạn xúm lại. Tiếng ầm ầm kèn trống của các ban nhạc ‘hip hop’ cộng thêm tiếng ‘rống trâu bò’ lúc động cỡn đến xác chết còn phải đội mồ sống dậy; thêm tiếng khóc thét con nít nhà hàng xóm vì giật mình kinh hải. Tôi la bài hãi:

-“Ê, quý vị ơi! Có đám cháy bên kia đường và xe chữa lửa rú còi!” Thế là tôi hối hả tiễn họ đi. Dẹp ‘tiệm.’ Cuộc ‘họp’ nào rồi cũng ‘tàn,’ [nhưng tui rất hân hoan/vui vẻ].

-“Hôm nay tụi tao vui quá. Cám ơn mày. Hẹn gặp dịp khác…” Mọi người giã từ, mặt tui cười cười trừ như muốn nói ít câu tếu:

-“Cám ơn mọi người tới.” (Nhưng tôi giấu câu thòng ‘hẹn gặp lại’. Vì tôi biết tôi đang khoái trong bụng lúc tiễn người cuối cùng ra tận cửa là trả lại khoảng trống vắng của riêng tôi.) 

Một ngày “tội vạ.” Một ngày trả lễ vui chơi với đám khách. Tôi dọn dẹp nhà cửa, lau bàn, chùi nhà, làm những việc linh tinh mà ngày thường tôi phó mặc. Chỉ làm khi nào chẳng đặng đừng. Wow…! Tôi thở ra thống khoái nằm dưới sàn nhà, rồi lăn trên giường. Đầu óc lâng lâng lên chín tầng mây, mắt nhắm mắt mở, trí bay bổng lên không vui cùng… tiên nữ lúc thấy khách ‘xéo.’ Trong không gian êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói lên điều tự khoái…

Và đó cũng là cách tôi tiễn khách. 

Beef Noodle Soup for Vietnamese Soul   Jan. 13, 2015

 

pđn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tám 2013(Xem: 13104)
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 11995)
Tôi vẫn nghĩ, ai mà chẳng có một bà mẹ. Tuy vậy mãi về sau tôi mới hiểu vì sao cha tôi lúc nào cũng nhắc tới câu nói trên
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14156)
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14247)
Vậy là chai dầu không cùng tôi trở lại quê Mẹ. Nhưng hơn bao giờ, tôi thấy chai dầu xanh đang ở trong tim mình.
12 Tháng Tám 2013(Xem: 13807)
Hãy bắt chước đúng y việc nào ông dạy, nhưng cố tránh những việc ông mày làm… khi ông bắt buộc chúng con đi vào khuôn phép!
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12061)
Đám sinh viên Nam Kỳ Quốc mượn tạm gia đình các thầy để giải sầu xa xứ. Các thầy đã dang tay đón lấy những đứa con sớm rời tổ ấm này.
11 Tháng Tám 2013(Xem: 11972)
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
01 Tháng Tám 2013(Xem: 13136)
Hãy chăm chút những đóa hồng nhung thơm phứt và xin đừng, xin đừng đạp lên chúng tôi: Những đóa hoa dại nhỏ nhoi bên đường.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 13452)
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 10266)
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
27 Tháng Bảy 2013(Xem: 13050)
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
22 Tháng Bảy 2013(Xem: 12308)
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 11816)
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 12641)
có một nơi bây giờ là ban đêm, một người Thầy, một người Cô hay đồng môn, một mình trước màn ành nhỏ cũng cũng chung vui với nụ cười trong ngấn lệ.
17 Tháng Bảy 2013(Xem: 10951)
Tôi xin mượn lời cuối để cám ơn ban tổ chức đã không ngại khó khăn đã thường xuyên tạo cơ hội cho Thầy Cô, học trò cùng vui chơi với nhau
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 12346)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11372)
Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.
30 Tháng Sáu 2013(Xem: 18218)
Tân Uyên là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm khó quên trong những năm đầu bậc trung học của tôi. Nó cũng là nơi mang lại bao nhiêu nỗi cảm hoài.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 12328)
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
23 Tháng Sáu 2013(Xem: 13001)
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11674)
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
08 Tháng Sáu 2013(Xem: 12530)
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
05 Tháng Sáu 2013(Xem: 14444)
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
31 Tháng Năm 2013(Xem: 12989)
hãy chấp nhận và bao dung cho nhau, còn hơn là sống đạo đức giả che mắt thế gian trong khi trong lòng thì khinh thường và xem nhau như bèo rác.
28 Tháng Năm 2013(Xem: 13515)
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
19 Tháng Năm 2013(Xem: 20126)
Thời tiết Biên Hòa, cũng như Miền Nam những ngày qua là như vậy. Sáng nắng, chiều mưa. Mưa kèm lốc xoáy và có mưa đá như chiều qua ở Lâm Đồng, Đà Lạt
14 Tháng Năm 2013(Xem: 12062)
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14479)
Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ!
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14923)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13804)
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
04 Tháng Năm 2013(Xem: 13374)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
03 Tháng Năm 2013(Xem: 13205)
Bây giờ bỗng nhiên Mẹ đi đâu xa rồi, không tìm được nữa, con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
02 Tháng Năm 2013(Xem: 12365)
Hơn 40 năm đã qua đi như một giấc mộng. Có những lúc quay về với ký ức tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ đó là quãng đời đẹp nhất ta đã đi qua ...
02 Tháng Năm 2013(Xem: 14024)
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13175)
Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ.
01 Tháng Năm 2013(Xem: 13749)
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
30 Tháng Tư 2013(Xem: 14529)
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
24 Tháng Tư 2013(Xem: 18401)
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
23 Tháng Tư 2013(Xem: 15095)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
21 Tháng Tư 2013(Xem: 13592)
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
20 Tháng Tư 2013(Xem: 12396)
Giá trị con người dù có cao xa, vẫn không bằng tấm lòng bao la của người mẹ .“ Sinh ký Từ qui” kính mong hương hồn bà yên nghỉ chốn vĩnh hằng
19 Tháng Tư 2013(Xem: 17937)
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 12497)
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 13177)
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
17 Tháng Tư 2013(Xem: 13499)
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 13868)
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
10 Tháng Tư 2013(Xem: 18113)
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
08 Tháng Tư 2013(Xem: 18751)
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 14252)
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14488)
Tôi không quên và chắc không bao giờ quên, nhưng tôi không còn nặng lòng với mùi hoa cũ, cả khi hay tin cô bạn hàng xóm lúc theo chồng cứ đòi cho được một chùm hoa Dạ Lý trong lẵng hoa cô dâu