2:20 SA
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

Tường thuật chuyến đi công tác tại Việt Nam, họp mặt gia đình tứ Hai khóa 6, họp mặt thầy trò tại trường trung học Công Thanh 12/2012- PHAN KIM PHẨM

27 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 16695)

Tường thuật chuyến đi công tác tại Việt Nam, họp mặt gia đình tứ Hai khóa 6, họp mặt thầy trò tại trường trung học Công Thanh 12/2012

An toàn thực phẩm là một nỗi ưu tư hàng đầu của thế giới và là sự quan tâm lớn của các quốc gia mà hải sản và trái cây xuất cảng là nguồn lợi lớn cho ngân quỷ quốc gia. Tại nước Mỹ thì hàng năm có khoảng 48 triệu người bị ngộ độc thực phẩm và khoảng 300,000 người phải vào bệnh viện và khoảng 3,000 người tử vong (tài liệu theo thống kê của Agilent Technologies, Inc.). Vì lý do ấy, President Obama đã ký nghị định vào tháng 11, 2011 đặt vấn đề an toàn thực phẩm là mối quan tâm hàng đầu của Mỹ và nhấn mạnh những điều kiện cần và đủ trước khi thực phẩm được nhập vào nước Mỹ và đến bàn ăn của mỗi gia đình. Thị trường EU và Nhật cũng có những yêu cầu tương tự từ nhà xuất cảng. Trong các quốc gia ở Á Châu xuất cảng tôm, cá, trái cây, gạo sang thị trường EU, Nhật và Bắc Mỹ thì Việt Nam đứng vào hàng nhất nhì trên thế giới có lẽ ngang hàng với Thái Lan. Do sự quan tâm lớn của các thị trường Bắc Mỹ, EU và Nhật về an toàn thực phẩm nên vấn đề kiểm nghiệm độc tố trong cá, tôm, gạo, trái cây là nỗi quan tâm lớn của các nhà xuất cảng trái cây, hải sản tại Việt Nam. Nhận thấy thị trường bảo vệ an toàn thực phẩm càng ngày càng lớn mạnh tại Việt Nam nên công ty Agilent mà division tôi làm việc, Life Science & Chemical Analysis, và với những thiết bị phân tích hóa học, analytical instrumentation, đã nhiều lần gửi chuyên gia phân tích về Việt Nam để giúp các nhà sản xuất phân tích và kiểm nghiệm nồng độ kháng tố trong thực phẩm với lượng có thể có thể chấp nhận được trước khi xuất cảng ra nước ngoài. Vì lý do ấy mà tôi được cử về làm seminar, workshop và customer training trong hai tuần của tháng 12, 2012 tại Việt Nam từ Hà Nội đến Đà Nẵng, Cần Thơ rồi điểm cuối cùng là Sài Gòn.

pham1-large-contentpham2-large-content

Trong chuyến đi nầy thì Lynh, hưu trí từ tháng 4, 2012, nên có cơ hội theo tôi về Việt Nam. Trước khi đi thì chúng tôi quyết định là trong thời gian ở Sài Gòn thì sẽ đi thăm Phạm thị Hạnh, rồi họp mặt với bàn bè tứ Hai, khóa 6 rồi trước khi trở lại Cali thì sẽ gặp các em học trò Công Thanh, mà trong số đó có các em là học trò của Lynh trong thập niên 1970.

Hạnh là bạn học của tôi và Lynh từ đệ Thất và là con gái của thầy Hiệu Trưởng Phạm đức Bảo. Vì là bạn rất thân của chúng tôi nên mỗi lần về Việt Nam thì nhà Hạnh là một điểm mà nhất định chúng tôi sẽ đến để ăn uống, hàn huyên cùng vợ chồng Hạnh & Thịnh. Cách đây vài năm thì trong lúc theo Thịnh làm việc tại Bình Nhưỡng, Bắc Hàn, qua chương trình UNICEF thì Hạnh bị tai biến mạch máu não nên phải trở về điều trị tại Sài Gòn. Với bệnh nầy thì nếu không bị tữ vong thì thế nào cũng có những biến chứng về trí nhớ hay về đường đàm thoại. Sau khi làm việc tại Đà Nẵng xong thì chúng tôi bay về Sài Gòn nghĩ cuối tuần trước khi xuống Cần Thơ làm việc tiếp. Trong thời gian ấy tôi đã phối hợp với Lùng, bạn tứ Hai, và nhờ cháu Thảo, con trai của Lùng, đưa chúng tôi đến thăm Hạnh. Sức khỏe của Hạnh rất tốt so với lần trước, nhận xét của Lùng, nhưng trí nhớ thì mất đi rất nhiều.

pham3-large-contentpham4-large-content

Một việc đáng ngạc nhiên là Hạnh nhận ra Lynh ngay và nói chuyện bình thường như ngày xưa trong khi ấy thì Hạnh nhìn tôi mãi mà vẫn không nhận ra tôi! Hiện nay thì Thịnh đã từ chức làm việc cho UNICEF và ở nhà trông nom, săn sóc Hạnh. Theo Thịnh thì bệnh tình của Hạnh tốt đẹp hơn trước và tinh thần Hạnh lên rất nhiều nếu gặp lại bạn bè thường xuyên. Nhân dịp đến thăm Hạnh thì chúng tôi cũng chuyển quà của thầy Quýnh gửi tặng Hạnh. Một việc cần nói thêm là thầy Quýnh, dù ở rất xa chúng tôi cũng như các em học trò khác nhưng thầy vẫn thường xuyên liên lạc với học trò và các đồng nghiệp. Khi biết được là tôi và Lynh sẽ về Việt Nam vào tháng 12 thì thầy nhờ chúng tôi chuyển quà của thầy đến Hạnh và thầy Bảo. Đồng thời thầy cũng dặn dò tôi và Lynh là “thầy Phẩm, cô Lynh nhớ đến thăm trường Công Thanh và gặp các em học trò nhe”. Vì lý do ấy, họp mặt với các em học trò cũ Công Thanh là việc mà chúng tôi nhất định sẽ thực hiện trong chuyến đi nầy và tôi sẽ tường thuật sau. Sứ mạng thầy Quýnh giao phó thì chúng tôi đã thực hiện một phần rồi qua việc chuyển quà của thầy đến cho Hạnh còn sứ mạng thứ hai là gặp thầy Bảo thì không thực hiện được. Trong lúc ở nhà Hạnh thì tôi có phone cho thầy Bảo để hẹn đến thăm nhưng thầy không có ở nhà mà chỉ có cô trả lời phone. Khi tôi xin nói chuyện với thầy Bảo thì cô bảo là “thầy Bảo không có ở nhà. Thầy đi biểu tình rồi!” Đúng là một ngạc nhiên và thắc mắc của tôi vì chính trong ngày ấy, tại khuôn viên Quốc Hội ngày xưa có một cuộc biểu tình lớn của sinh viên và dân chúng chống đối bọn Tàu chiếm đảo của Việt Nam. Thầy Bảo đi biểu tình? Nếu đúng như thế thì bọn Tàu cần phải cẩn thận vì bô lão như thầy mà còn biểu tình thì chúng chỉ có nước đầu hàng, bỏ của chạy lấy người mà thôi!

Khi được biết tôi và Lynh sẽ về Sài Gòn thì các bạn tứ Hai khóa 6 đã liên lạc và phối hợp với nhau để tổ chức tiệc họp mặt. Lần nầy ngoài chúng tôi về Việt Nam thì còn có chị Lăng thị Muối, tứ Hai, về từ Toronto, Canada. Chị Muối về trước chúng tôi và đã làm việc với Trần thị Hiệp, chị Bé, Kim Quang và Lùng tổ chức tiệc họp mặt tại quán Cây Dừa vào thứ bảy 12/08/12. Từ sáng sớm thì Lùng cùng con trai đến khách sạn New World đón tôi và Lynh về Biên Hòa để gặp các bạn. Trên xe có Phan kim Dung cư ngụ tại Sài Gòn, cũng tháp tùng đi theo. Lùng là một trong những co-owner của một công ty lớn tại Bình Dương, sản xuất motor và quạt máy. Cách đây vài năm thì công ty được mua bởi một công ty ở Đan Mạch nên Lùng trở thành “đại gia dollars Mỹ” và về hưu non để còn có thời gian thưởng thức tài sản của mình! Khi biết tôi và Lynh về Việt Nam thì Lùng volunteer Thảo, con trai Lùng, lái xe đưa chúng tôi về Biên Hòa họp mặt với bạn bè. Khi đến quán thì tôi nhận thấy là ngoài chị Muối, bao thầu tiệc họp mặt, còn có Hiệp, Kim Quang, chị Bé, chị Tuyết, chị Dể và phu quân, chị Đầm, chị Huê, chị Hoa, chị Lượm. Bên con trai thì ngoài tôi và Lùng còn có Hội, Bổn. Vì tiệc tổ chức ngày thứ bảy khi nhiều bạn còn phải làm việc nên số người tham dự ít hơn dự định. 

pham5-large-content

Một ngạc nhiên nữa là tiệc nầy trùng hợp với sinh nhật của Kim Quang, nên chị Muối đề nghị tổ chức tiệc họp mặt tứ Hai khóa sáu và sinh nhật Kim Quang cùng một ngày để tiệc liên hoan được tưng bừng hơn. Thế là các bạn được dịp chúc mừng sinh nhật Kim Quang và chúc sức khỏe cho nhau để còn có dịp gặp lại nhau trong tương lai. Theo tin tức thì Kim Quang sẽ tổ chúc đám cưới con vào tháng 12 còn chị Đầm thì vào năm sau. Lynh và tôi cùng mừng hai bạn có được dâu hiền, rể quý.

pham6-large-content

Tiệc vui rồi cũng tàn. Bạn bè chia tay và hẹn ngày tái ngộ. Chúng tôi thì được chị Muối mời đến thăm “tệ xá” của chị ấy tại trung tâm thành phố Biên Hòa cùng với chị Bé, chị Tuyết, chị Đầm và chị Lượm. Đây là một căn hộ khang trang và ấm cúng mà chị và gia đình đã mua từ lâu và là chổ ở của gia đình chị mỗi khi về Việt Nam. Một trùng hợp thích thú là nhà nầy ngày xưa là nơi cư ngụ của ba của Lùng trước khi bác qua đời!

pham7-large-content

Trên đường trở lại Sài Gòn thì tôi yêu cầu Lùng dừng xe để chúng tôi thưởng thức món ăn được ca tụng từ lâu, đó là hột vị lộn Thu Hà. Nhiều người thường bảo là đã đến Biên Hòa mà không ăn hột vịt lộn nơi nầy là một thiếu sót lớn. Tuy nhiên theo nhận xét riêng của tôi thì nhiều nơi khác còn ngon hơn nữa nhưng ăn một lần để “không còn thèm muốn” nữa!

pham8-large-content

Sau khi làm việc ở Cần Thơ xong trở lại Sài Gòn thì tôi có lịch làm việc vài ngày nữa trước khi trở về lại US. Ngày thứ sáu 12/14 thì chị Bé và Hiệp lên thăm chúng tôi và từ giả trước khi chúng tôi trở lại US. Tội nghiệp hai “anh hùng xa lộ” không ngại đường xa đã phóng xe từ sáng sớm đến thăm chúng tôi tại hotel. Sau khi hàn huyên tâm sự thì đến phần ẩm thực ăn gì hôm nay. Một điều thú vị mà tôi nhận thấy ở Việt Nam là mỗi lần gặp bạn bè thì trước là nói dóc và kể chuyện đời xưa rồi sau đó là mục “ăn gì cho sướng”. Sau nhiều ý kiến qua lại cùng search internet thì chúng tôi đồng ý là sẽ thưởng thức món bánh xèo Đinh công Tráng. Bánh xèo nầy, xin nói rõ là tôi không có liện hệ gì đến nhà hàng nầy, được nhiều bạn bè địa phương giới thiệu và thậm chí còn được nhắc đến qua các website du lịch của Tây. Theo tin tức nghe lại thì ngày xưa tiệm chỉ là một quán nhỏ với vài bàn ăn nhưng đến nay thì đã chuyển sang một căn nhà to hơn với nhiều phòng ăn. Khi đến nơi thì tiệm đầy khách du lịch từ Nhật và Hàn và thời gian chờ đợi bàn trống từ 10 đến 15 phút. Tôi phone cho Lùng đến ăn cùng nhưng Lùng đã ăn sớm rồi nên chỉ đến chung vui với chúng tôi mà thôi. Tôi nhận xét mà Lynh và các bạn cũng đồng ý là bánh xèo tại đây vừa to mà lại ngon nữa. Còn cuốn tôm thịt và cuốn bì thì ở mức trung bình. Ăn uống thoải mái xong thì chúng tôi chia tay với Lùng và trở về hotel để các anh hùng xa lộ trở về Biên Hòa.

pham9-large-contentpham10-large-content

pham11-large-content

Sau khi chấm dứt công tác tại Việt Nam trưa ngày thứ sáu 12/14, tôi và Lynh quyết định là sẽ ở chơi tại Sài Gòn hai ngày cuối tuần trước khi bay về US vào ngày thứ hai 12/17. Ngày thứ bảy 12/15 thì chúng tôi về Công Thanh để họp mặt với học trò trường nầy còn chủ nhật thì mua sắm những thức linh tinh và dạo chơi Sài Gòn trong mùa Noel.

Lần về Việt Nam tháng 3 , 2012 thì tôi có gặp các em học sinh của tôi tại trường Công Thanh nhưng Lynh thì chưa có dịp gặp các em ấy. Ngày xưa lúc còn đi học ở Đại Học Sư Phạm đệ nhị cấp ban Anh văn thì Lynh được thầy Quýnh mời về dạy giờ môn Anh văn còn tôi thì phụ trách Lý Hóa. Trong lần họp mặt trước thì các em có yêu cầu là “lần sau thầy nhớ đưa cô Lynh về trường nhe thầy” nên tôi hứa sẽ không phụ lòng các em. Tâm, trưởng ban tổ chức, phối hợp với em Kim Cúc, Kim Liêng, Yến cùng các em khác tổ chức chương trình họp mặt lần nầy. Theo chương trình thì Tâm sẽ đưa chúng tôi đến thăm trường rồi sau đó sẽ đến nhà Yến để ăn cơm gia đình. Yến có một tiệm nấu cơm bình dân cho nhân công nên nhà rộng rãi thoải mái mà lại có người phụ giúp nấu thức ăn nên tổ chức nơi nầy rất tiện lợi cho ban tổ chức và bạn bè thầy cô có dịp tâm sự lâu hơn mà không bị nhà hàng “mời ra”. 

Khi đến trường Công Thanh ngày xưa, trường trung học Cơ Sở Thạnh Phú ngày nay, thì trường đang có lớp học vì là ngày thứ 7. Tâm vào trường xin phép để chúng tôi vào thăm trường cũ.

pham12-large-contentpham13-large-content

Nhân dịp nầy, chúng tôi có gặp cô Duyên, một hiệu trưởng trẻ của trường. Lần trước về Công Thanh thì Vương kim Lý là hiệu trưởng và cũng là học trò của tôi còn cô Duyên thì quá nhỏ để học với tôi hay Lynh. Lynh cũng gặp vài cô giáo mà ngày xưa là học trò của Lynh nên thầy và trò nói chuyện không dứt. Chúng tôi cũng đi thăm thư viện của trường, một thư viện tuy khiêm tốn về sách vở nhưng cũng sạch sẽ và tiện nghi với nhiều computers tương đối mới. Theo cô Duyên thì các em học sinh được dạy dổ nhiều về Anh văn và vi tính để chuẩn bị cho các em hội nhập với tiến bộ của thế giới. Khi ra cửa thì chúng tôi có gặp một số em gái lớp 8. Để thử tài sinh ngữ các em, tôi và Lynh có hỏi các em ấy nhiều câu hỏi bằng tiếng Anh và một ngạc nhiên lý thú là các em ấy không ngần ngại mà còn sung sướng trả lời những câu hỏi ấy một cách rõ ràng, chính xác và bằng tiếng Anh! Tương lai của Việt Nam kỳ vọng vào thế hệ trẻ sau nầy mà các em bé trường làng đã chứng tỏ là các em ấy có thể làm được!

pham14-large-content

Rời trường xong thì chúng tôi thẳng tiến đến nhà Yến. Thức ăn và thức uống đã dọn sẵn và các em học trò thì đã đứng bên ngoài để đón chào chúng tôi. Trong các em tôi nhận thấy có Kim Cúc, Kim Liêng, Hữu Tính, Phụng, Xuân Hương, Chiến, Nam cùng nhiều em khác. Còn thầy cô hiện diện thì chỉ có cô Chỉnh còn cô Thu Nga và Khánh Vân thì bận việc gia đình không đến được. Đặc biệt trong tiệc nầy có sự tham dự của em Huy mà lần trước khi tường trình chuyến đi thăm Công Thanh tôi có kể đến là em Huy làm công nhân xây cất bị té từ trên cao xuống đường phải vào bệnh việc điều trị. Nay thì Huy đã bình phục, đi làm trở lại và nhân dịp nầy đến cám ơn thầy cô và bạn bè đã thăm hỏi lúc em bi tai nạn. Lần họp mặt nầy còn thiếu nhiều em vì bận rộn làm việc cho ngày thứ bảy nên các em có yêu cầu là lần sau nếu có gặp nhau thì “thầy cô dành cho tụi em ngày chủ nhật”. Khi chia tay thì Hữu Tính gửi lời nhắn đến thầy Quýnh là “các em nhớ thầy lắm và mong sẽ gặp thầy trong tương lai gần”. Về phần văn nghệ thì em Yến, Kim Cúc và Kim Liêng trình bày vài bản nhạc mừng thầy cô và bạn bè. Đến khoảng 2 giờ thì tiệc tàn, thầy trò chia tay nhau và hẹn là sẽ gặp lại nếu có cơ hội và đồng chúc nhau sức khỏe để còn gặp lại nhau nữa.

pham15-large-content

 Để chấm dứt bài tường thuật nầy, tôi xin kể một chuyện hy hữu nhưng có thật trong chuyến đi nầy. Thông thường thì khi ở New World, mỗi sáng tôi và Lynh ra công viên 29 tháng 3 để tập aerobic. Một buổi sáng trong khi đi dạo công viên thì tôi bổng nghe tiếng gọi “anh Phẩm”, quay lại nhìn thì tiếng gọi xuất phát từ một chị đang đi đối diện với chúng tôi. Lúc đầu tôi cứ nghĩ chị ấy là khách hàng đã đến tham dư diển thuyết của tôi nhưng chị ấy lại nói thêm là “chị Lynh khỏe không?” Ngạc nhiên lắm nên chúng tôi hỏi ngay “chị là ai và sao biết tụi nầy” thì chi ấy cười to lên là nói là “tôi là Kim Lang, học trò trường bán công và đã tham dự tiệc họp mặt Ngô Quyền tại San Jose tháng 7 vừa qua”. Chị Lang hiện sinh sống ở Pháp nhưng thường xuyên về Việt Nam vacation. Thế là từ ngày gặp chị Lang, chung tôi thường đi ăn chung với chị ấy và các bạn cũng như tham dự chương trình “hát cho nhau nghe” và tham dự concert ngoài trời. Việc mà tôi thấy hy hữu là bạn bè nhiều khi không bao giờ gặp nhau nhưng về Việt Nam thì đôi khi lại có may mắn thấy nhau. Như năm 2006, khi tôi và Lynh đi vacation ở Cambodia từ Việt Nam thì gặp Nguyễn thị Sang, cư ngụ tại Thụy Sĩ, đi cùng tour và không gặp nhau từ hơn 40 năm và lần nầy thì gặp chị Lang. Một điều tôi xin kể lại để ban đại diện trung học Ngô Quyền rõ là theo chị Lang, lần nầy chị tham dự họp mặt Ngô Quyền tại San Jose vì trong thư mời có mời các bạn ở các trường khác ở Biên Hòa nên chị vui vẽ tham dự còn các lần hop mặt trước thì thư mời chỉ dành cho học trò Ngô Quyền. Một chia xẻ mà chúng ta nên quan tâm.

pham16-large-contentpham17-large-content

 Bài viết trên với mục đích chia xẻ với thầy cô cùng bạn hữu những kỷ niệm tôi ghi nhận được trong chuyến về làm việc tại Việt Nam. Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là cuộc họp mặt với bạn hữu tứ Hai, họp mặt với học trò Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho tôi và Lynh dù là đã xa cánh gần 40 năm và cuối cùng là cuộc gặp gở hy hữu với chị Kim Lang.

Nhân dịp nầy tôi và Lynh thân chúc thầy cô cùng bạn hữu một mùa Giáng Sinh an lành và một năm mới 2013 an khang hạnh phúc.

 Phan Kim Phẩm

 December 20, 2012


Link:

https://picasaweb.google.com/103428198526566140169/HopMatTuHai?authkey=Gv1sRgCLHO7sjMkKvT4AE&feat=email

https://picasaweb.google.com/103428198526566140169/HopMatCongThanh12152012?authkey=Gv1sRgCKi4gtjIhrqckQE&feat=email


Ý kiến bạn đọc
28 Tháng Bảy 20137:00 SA
Khách
Kinh' chao` Thay` ! Duoc. doc qua bai` viet' cua? Thay`, em rat' vui vi` duoc. nhin` lai. ngo^i truong` Co^ng Thanh, ma` khi xu*a em da~ hoc. o*? do' lop' 6 va` lo*p' 7 ( nam 1970 ) va` sau do' gd em phai~ do*I` qua Di~ an, vi` ba em la` linh' !
Sau ho*n 40 nam tro^i qua, em chua duoc. ve^` tham lai. ngoi truong` thuo*? nho? . Luc' ay' truong` con` do*n so* la(m', sau lu*ng truong` la` do^ng` ruo^ng. me^nh mo^ng, va` truoc' ma(t. truong` la` quan. Co^ng Thanh voi' con duong` da^t' do?...em con` nho*' co' mo^t. quan' nuoc' sat' ben truong`...gio` ra cho*I hoc tro` thuong` chay. qua mua banh' keo. hay nuoc' siro^ da' nha^n. ....hoc tro` vung` quan. ly. nho? nen ngheo` nhieu` ho*n.....em chi? con` nho*' Thay` Quynh' la` hieu. truong~ va` 2 co^ ma` em luon nho*' do' la` co^ Thanh va` co^ Dinh'.....Thay` o*I, neu' Thay` co' the^m hinh` anh~ ve^` truo*ng` xin Thay` goi? cho em duoc. khong ? em xin kinh' chuc' Thay` Co^ luon nhieu` suc' khoe? va` an vui !
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13494)
Một năm đã qua, chúng ta đã sống với nhau thật lòng trong một đại gia đình. Chúng ta đã chia sẻ với nhau những tâm tình rất thật. Chúng ta mặc dù xa quê hương nhưng chưa lúc nào quên đất nước.
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13800)
Tôi trầm ngâm hồi lâu trước bóng đen dày đặt mà bùi ngùi khi mường tượng chúng tôi như những con chim ướt cánh, xụi bại, ngơ ngác nhìn vào khoảng không tối mịt mà không biết làm sao bay lên, làm sao thoát ra
18 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14338)
Trong suốt hành trình dài của mỗi đời người, với những bể dâu gập ghềnh trong cuộc sống, mà mình vẫn còn giữ được chai dầu gió xanh để làm bạn đồng hành thì âu đó cũng là niềm vui và hạnh phúc vậy.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15317)
Nhân Mùa Giáng Sinh 2012, gia đình Kiều Oanh xin kính chúc quý vị, quý đồng hương một đêm Noel, bình an, hạnh phúc, cùng một năm mới an khang thịnh vượng
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 23271)
Tôi thầm nghĩ có một dịp về thăm quê nhà sẽ ghé qua Biên Hòa, đứng trên Cầu Mát hít thở không khí trong lành của sông, của gió đồng nội Đồng Nai.
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 18172)
Chị có muốn về thắp nhang nơi mả ngoại với em không? Đừng nói với em là chị còn trên biển lạnh. Có người sẽ lại khóc tiếp một mùa Xuân...
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 17876)
Bây giờ Thầy trò chúng ta khó mà có cơ hội gặp gỡ, nhưng em mong rằng trái đất tròn còn sống là Thầy trò vẫn còn có dịp mừng vui đoàn tụ
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13734)
Thái Thụy Vy không chỉ khóc cho mình mà còn thương cho những thân phận cô đơn đọa đầy khác trong chuyện phim "Children of a Lesser God" và "The Last Emperor" cho cô bán hàng sách, và cho cả những người tị nạn HO
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14074)
Cái lãng mạn dễ thương chấp nhận được giữa đời thường, tâm sự có chắt lọc của một cây bút viết bằng máu hoa niên và mặc dầu sáng tạo là một điều hiển nhiên, song ở đôi chỗ, chúng ta cũng còn bắt gặp "chất tiền chiến" bàng bạc trong một số đoạn thơ.
05 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14559)
Sao khuya lấp lánh khắp nơi Đèn hoa sáng tỏa, ánh ngời hào quang Giáng Sinh vừa xuống trần gian Thánh ca năm cũ miên man thật buồn?
02 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15479)
Đêm Tri Ân thầy cô giáo của nhóm CHS.NQBH, đã thành công ngoài sự mong đợi. Một chút thiếu sót nếu có, sẽ khiến mọi người mong mong nhớ nhớ để luyến tiếc hẹn gặp lần sau…
22 Tháng Mười Một 2012(Xem: 19862)
Em nhớ những bối rối không kịp dấu che, khi anh bắt gặp ánh nhìn trộm của em gắn trên đốm lửa nhỏ nhoi ở đầu điếu thuốc, ngậm hờ hững trên môi anh
20 Tháng Mười Một 2012(Xem: 15480)
Cám ơn nghề cầm phấn, Cho tôi bước vào đời Cám ơn học trò tôi, Cho tôi nhiều kỹ niệm.
13 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14813)
Nhân dịp Lễ Tạ Ơn, tôi muốn mượn những dòng chữ này để cảm ơn tất cả mọi người, đã trôi qua dòng đời mà tôi như chiếc thuyền con bập bềnh trên dòng sông uốn khúc.
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 16605)
sự thay đổi của Tuấn cũng chỉ vì số phận, nhiều khi Tuấn thấy mình mang mặc cảm tội lỗi với vợ, nhưng Tuấn không đủ can đảm nói rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ, hầu để bù đắp lại khoảng trống đó
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 18474)
chị không biết được tin tức của đồng hương Biên Hòa. Và hôm nay, hội ái hữu Biên Hòa California và chị Võ Thị Tuyết đã là cầu nối giúp chị gặp lại người quen biết cũ.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 15907)
Tôi vẫn là tôi và em vẫn là em. Một người vợ mà tôi mang ơn sâu thẳm. Nếu không có em thì có lẽ đời tôi không biết đi đâu, chẳng biết lối về và không biết đường ra. Sẽ không ai biết , sẽ chẳng ai hay. Với tánh của tôi, em còn khổ mãi!
28 Tháng Mười 2012(Xem: 21549)
Ước gì tui có được phần nào cái " ngu " của ông Bill Gate , ông ta đã thấy rất xa qua " Cửa sổ
25 Tháng Mười 2012(Xem: 17805)
Trong chiến tranh chẳng còn gì ngoài những hư hao mất mát. Bao nhiêu nhân tài nằm xuống cho những chủ nghĩa ngoại lai vong bản
25 Tháng Mười 2012(Xem: 16695)
không biết có phải những người đàn bà tuổi Dần đều có cùng số phận như dì Dần của tôi: cao số, cứng cỏi, khó khăn và suốt đời đơn độc?
25 Tháng Mười 2012(Xem: 16248)
Tất cả những ước mơ thầm kín tận đáy tim nàng, nàng chỉ thấy lại trong những giấc mơ nàng hay mơ. Những giấc mơ nàng thấy, mình được trở về quê hương thanh bình nơi nào đó còn có mẹ cha như ngày nào cũ...
24 Tháng Mười 2012(Xem: 16509)
Huy nhìn con, lòng đau như xé. Còn không ổn gì nữa! Rõ ràng đã không ổn kể từ ngày thằng bé bắt đầu bỏ ăn. Nhưng biết làm sao đây? Đem đi đâu bây giờ?
21 Tháng Mười 2012(Xem: 25475)
hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thếgiấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được
20 Tháng Mười 2012(Xem: 23072)
Mái tóc ngắn mà cô chủ tiệm và vài người khách chiều nay mới khen mình trông trẻ ra, sao mình thấy nó vô duyên quá! Giả bộ cười với mình trong gương, nhưng lòng đau giống như một nhát kéo cắt ngang mái tóc.
20 Tháng Mười 2012(Xem: 16908)
Những tràng cười thoải mái, những câu chọc tiếu lâm gà nhà cho thấy sự gần gũi ấm áp. Cô chủ quán lăng xăng tiếp tân và phục vụ. Những thức ăn chay, mặn ngon lành khiến mọi người thích thú. Những câu xưng hô, con, cậu, đã cho tôi biết đây như là một gia đình.
18 Tháng Mười 2012(Xem: 16830)
Hèn chi hồi xưa có một vị vua, bị ông Trạng Quỳnh chơi khăm bỏ đói cả ngày trời. Lúc bụng đói meo, Trạng Quỳnh mời ổng ăn cơm với tương chao, vậy mà ông ta thấy ngon hơn sơn hào hải vị trong Cung đình
18 Tháng Mười 2012(Xem: 21338)
Đong đưa ngày tháng như ông kể ra cũng quá lý tưởng. Nhưng trong ông vẫn vương vấn nỗi buồn. Vẫn mơ một ngày được trở lại quê xưa, sống lại thời trai trẻ, được “tự do” phát biểu tư tưởng chẳng chút ngại ngần, được thấy mọi người đều bình đẳng với nhau
17 Tháng Mười 2012(Xem: 20973)
Tôi không bao giờ quên cảnh tượng ba tôi châm lửa đốt từng trang giấy nhạc xé ra vội vàng, nét mặt ông đau đớn tận cùng, nước mắt nhòe nhạt rơi xuống từng dòng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi khóc
12 Tháng Mười 2012(Xem: 22393)
ngày về đất cũ thằng anh moi ra lá thư không bao giờ được gởi đi mà lại ngủ say trong cái nón xếp hai mươi mấy năm dài đời quả phụ. Nó nghiến răng chửi thề mắt đỏ hoe
09 Tháng Mười 2012(Xem: 17568)
Đó, tiếng nước tôi là đấy. Là tình tự, là quê hương, là nỗi niềm của những kẻ tha phương. Là “bốn nghìn năm thành tiếng lòng tôi”. Xin hãy nhớ lấy và xin hãy trân trọng giữ gìn .
07 Tháng Mười 2012(Xem: 17643)
Thế là ta đã tìm lại nhau, nhưng trong hoàn cảnh mới, không gian mới... Thời gian khắc nghiệt đủ cho hai mái tóc xanh đã muối tiêu cả rồi... Ôi mối tình đầu của ta...!
06 Tháng Mười 2012(Xem: 18627)
Còn ngoài đời có nhiều người quyền cao chức trọng, làm hư việc ảnh hưởng đến biết bao nhiêu con người khác nhưng không hề biết… từ chức là gì!!
06 Tháng Mười 2012(Xem: 19387)
Tôi kể vài kỷ niệm xưa để bạn nghe cho vui. Bạn nói rất đúng, có lẽ khi càng lớn tuổi người ta thường nhớ và nhắc đến những chuyện xa lắc xa lơ như nuối tiếc một thời đã mất!
05 Tháng Mười 2012(Xem: 19118)
Xin chuộc lỗi Người, với lời thề son sắc. Xin nguyện Một Đời với Đất Mẹ cưu mang Xin được làm Đất Vàng, Nước Bạc, Bón cho cây, cho trái nở Hoa Tình./.
04 Tháng Mười 2012(Xem: 24285)
Ước mong hàng thức giả trong, ngoài nước dõng mãnh đứng lên vì Đại Nghĩa Dân Tộc dẫn dắt toàn dân tiến bước, dứt trừ hoạn họa cộng sản tham tàn
03 Tháng Mười 2012(Xem: 18684)
30 tháng 4 năm 1975. Đây là ngày mà không ai có thể quên được đến khi nhắm mắt lìa cõi trần gian đầy mồ hôi, nước mắt và xương máu, nhứt là với những chiến binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.
03 Tháng Mười 2012(Xem: 18479)
Ai dè, đúng 4 tháng, vâng, đúng 4 tháng thôi, bà vợ đã có một ông chồng khác trong nhà. Làm sao mà hay như vậy thì không ai biết! Tôi xót xa nghĩ đến những gì đã nói với bà Mỹ về người Việt Nam hôm nọ.
03 Tháng Mười 2012(Xem: 17903)
Bây giờ cậy vào đồng tiền và quyền thế đã là “mốt” thời thượng rồi cháu ạ! Mọi chuẩn mực giờ đây là dựa vào:” có bao nhiêu tiền và có ai đỡ đầu không “.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 23316)
Cho dù anh chỉ còn hơi thở cuối cùng. Anh hãy cố vươn lên mà sống! Vì xung quanh anh còn có bạn bè. Sau lưng anh còn tình đồng nghĩa đội
28 Tháng Chín 2012(Xem: 24644)
Cái thằng hàng xóm im lặng đứng chờ trước ngạch cửa chỉ để nhìn con bạn gái thôi, không hiễu là bao nhiêu ngày tháng năm của tuổi dại khờ.
27 Tháng Chín 2012(Xem: 22362)
Vậy đó, nên nhỏ bạn mới rầy tôi, “có gì đâu, mà mày cứ cầm chi lâu nỗi nhớ?”, thế mà nó đâu biết, nó lại là người vừa nắm lấy bàn tay tôi, mở ra, đặt thêm vào đấy một vùng kỷ niệm ngọt ngào.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 19071)
Tôi ngượng ngùng kéo vạt áo chùi vội vàng hai dòng nước mắt! ''Đã bảo đừng khóc mà bây giờ như thế này, tệ thật đó !''. Nước mắt vừa chùi đi thì hai dòng khác lại trào ra khóe mắt rồi, biết làm sao bây giờ? Thời gian có chờ đợi ai đâu?
26 Tháng Chín 2012(Xem: 24043)
Mùa Thu luôn đầy ắp kỷ niệm vì nó là mùa tựu trường để bạn bè vui mừng gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình
23 Tháng Chín 2012(Xem: 19676)
Em thẫn thờ đặt bàn tay lên ngực trái, nơi tim em đang lạc một nhịp rồi. Anh ơi ''DÙ CHO MƯA, XIN ANH ĐƯA EM, ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜi'', niệm khúc cuối cùng em gởi cho anh đó, người thơ, tình thơ của em…
21 Tháng Chín 2012(Xem: 21674)
Trong nỗi bàng hoàng sửng sốt của toàn thể người dân Hoa Kỳ, trong sự xúc động của cả nhân loại vào cái ngày đại hoa ấy, còn có những nỗi đau âm thầm riêng lẻ mà đôi khi người ta đã bỏ quên
19 Tháng Chín 2012(Xem: 21858)
Nỗi dịu dàng của mùa thu dễ làm người ta da diết. Bỗng dưng tôi thèm được nhắm mắt, thiếp đi trong những bàng hoàng nhớ nhung bủa vây không duyên cớ này.
19 Tháng Chín 2012(Xem: 28438)
Càng đọc tôi càng tin chắc đây là thông tin mình muốn tìm. Xúc động oà vỡ. Run rẩy. Tôi không dám tin đây là sự thật. Tôi định thần đọc đi đọc lại bài báo để biết chắc mình không nằm mơ.
18 Tháng Chín 2012(Xem: 21163)
Mọi sự đau khổ đều bắt nguồn từ vô minh. Vì vô minh, không thấy được thực tại, không thấy được tính chất vô thường của sự vật nên chúng ta tự tạo đau khổ cho mình và người
15 Tháng Chín 2012(Xem: 21834)
Khoảnh đất tuổi thơ tôi nhỏ bé nhưng hết sức diệu kỳ. Tôi muốn được dang tay ôm lại nhiều lần, ôm thật chặt… Bởi tôi sợ mai đây, tôi sẽ tiếc ngậm ngùi! Tôi phải bước ra rồi… nhưng cửa ngõ thiên đường tôi không đóng… tôi chỉ khẽ tay khép cửa thiên đường …
15 Tháng Chín 2012(Xem: 30816)
Mà tại sao phải mặc cảm chứ, khi anh Nguyễn Ngọc Ánh đã bền bĩ vượt qua khốn khó, và tự mưu sinh bằng sức lực chân chính của mình?...