7:33 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

THƠ VĂN BIÊN HÒA: CHUYỆN HAI NGƯỜI QUÉT RÁC

17 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 18999)
Cảm Tác
Tầm hồn đầy rác đó thôi
Quét sao cho hết đầy vơi hận thù
Mỗi ngày quét khói mịt mờ
Một ngày sóng vỗ qua bờ yêu thương
Như người quét rác rưởi đường
Sạch trơn những bước chân buông nhẹ nhàng
Khi hồn ta đã khai quang
Cõi lòng sẽ trổ đóa ngàn từ tâm
Dẫu đời trăm nẻo trầm luân
Nhẹ tênh chân bước xa dần cõi mê
 Thân mến. Trầm Vân



CHUYỆN HAI NGƯỜI QUÉT RÁC
(10/14/2013 01:45 PM) (Xem: 25)
Chuyện hai người quét rác 

 Vào sáng Chủ Nhật, có thể là do ngày nghỉ rảnh rỗi, một người đàn ông trung niên lúi húi quét dọn trước cửa nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác quét sạch vỉa hè rồi quét dọc theo lề đường, cẩn thận gom tất cả đám cát, bao ny-lông, mẩu thuốc lá, ly giấy, lá khô và đủ thứ rác rưởi của xã hội văn minh vào thùng, đậy nắm cận thận, đặt ngay ngắn xuống lòng đường, để ngày mai xe rác của thành phố lấy đi. Hình như ông là người duy nhất ở khu phố này cầm chổi quét lòng đường và vỉa hè. 
Thói thường đều cho rằng chuyện đường phố sạch dơ để thành phố lo. Hơi đâu “bao đồng” chuyện nhà nước? Thế nhưng cứ mỗi lần qua khu Japan Town , ông lại cảm phục người Nhật về tinh thần tự trọng và yêu mến thành phố của họ. Lúc nào ông cũng thấy những ông, bà Nhật lúi húi quét dọn vỉa hè và lòng đường. Chính vì thế mà cả khu Japan Town lúc nào cũng sạch trơn. Chỉ cần bước qua ranh giới của Japan Town là một hình ảnh thật tương phản. Sự sạch sẽ, khang trang chỉ cách nhau một sợi chỉ. Có lần ông dừng xe lại hỏi thăm thì được các ông bà Nhật nói:

“Chúng tôi quan niệm rằng đường phố thuộc về người dân, không hoàn toàn thuộc về chính phủ. Do đó giữ gìn đường phố sạch sẽ cũng là trách nhiệm của người dân. Đồng ý là chúng tôi có đóng thuế để thành phố lo chuyện vệ sinh nhưng giờ đây thành phố có quá nhiều việc phải lo hoặc lo không xuể. Chúng tôi không ngồi đó than trời trách đất. Nếu muốn sở rác phục vụ tốt hơn thì chúng tôi lại phải đóng thêm thuế. Thôi thì chúng tôi chia xẻ trách nhiệm với nhà nước mà cũng là để giữ gìn đường phố của chính mình. Chẳng mất mát gì cả. Tới một thành phố khang trang sạch sẽ người ta cảm phục cả đất nước lẫn con người ở đó. Chúng tôi yêu khu phố của chúng tôi và cũng muốn khách vãng lai yêu mến nó.”

 Chính vì cảm phục người Nhật mà tuần nào ông cũng làm công việc này mà chẳng than phiền chi cả. Khi nhận thấy vỉa hè và lòng đường đã khá sạch, ông toan thu dọn để bước vào nhà thì một thanh niên từ xa bước tới, miệng phì phèo điếu thuốc. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và đi đứng người ta có thể nhận ra đây là một chàng thanh niên ngang tàng. Khi tới chỗ ông đang đứng, người thanh niên rít hơi cuối cùng rồi coi như không có ai, thản nhiên quăng mẩu thuốc lá xuống đường. Nhìn mẩu thuốc là nằm tênh hênh trên mặt vỉa hè sạch trơn, dường như nó có vẻ “phá hoại” và trêu ngươi, cho nên người đàn ông tức giận, lớn tiếng gọi người thanh niên:

- Này, yêu cầu quay lại nhặt tàn thuốc lá lên nghe!

Người thanh niên đã đi cách xa ông khoảng năm, sáu bước, nghe gọi thế quay đầu lại nhìn với vẻ hết sức ngạc nhiên. Anh ta ngạc nhiên vì có thể cả trăm lần quăng mẩu thuốc lá như thế này mà chẳng ai phản ứng gì, nay có một “gã điên” làm chuyện không giống ai. Anh ta quay lại, sẵng giọng hỏi:

- Ông nói gì?

- Yêu cầu cậu nhặt mẩu thuốc lá lên!

Mặt chàng thanh niên đỏ gay:

- Bộ đường phố này của ông hả?

Người đàn ông trả lời ngay:

- Không phải của tôi nhưng tôi quét dọn sạch sẽ. Người tự trọng không bao giờ xả rác bừa bãi. Cậu hiểu điều đó không? Tôi yêu cầu cậu nhặt lên!

Tự ái bị tổn thương, người thanh niên không cần phân biệt đúng-sai, nói như gây sự:

- Không nhặt thì sao?

Sự lớn tiếng qua lại giữa hai bên làm người trong nhà chạy ra, người qua lại trên hè phố tò mò đứng lại. Cuối cùng tất cả đều thấy đây không phải chuyện đại sự cho nên xúm vào can gián. Cuối cùng người thanh niên hậm hực bỏ đi còn người đàn ông đứng phân bua một hồi rồi bực bội bước vào nhà. 

* * * 
 Ba ngày sau, tại một khu phố khác cách đó khoảng năm, sáu con đường người ta thấy một vị sư đang quét rác tại cổng một ngôi chùa. Hôm nay là Thứ Hai chùa vắng, Phật tử đi làm hết, sau hai ngày cuối tuần bận rộn với sinh hoạt và lễ lạc, rác đã thấy lai rai trên sân. Ngoài ra, còn lá trên cây rụng xuống cho nên thầy trụ trì ra công quét dọn, vừa vận động vừa làm sạch trong ngoài. Đối với người xuất gia, quét rác cũng là “công phu”. Sau khi cổng chùa đã sạch sẽ, sư toan đẩy thùng rác trở vào thì một chàng thanh niên tà tà bước tới. Đây chính là anh chàng đã gây sự với người đàn ông quét rác ba ngày trước. Khi đi tới cổng chùa, có thể do vô tình, do quán tính, cố tật, hoặc đãng trí, sau khi mở bao thuốc lá, chàng ta rút ra một điếu, châm lửa. Thấy bao thuốc đã hết, chàng ta quăng cả chiếc bao trống không dưới chân bức tường cạnh cổng chùa rồi thản nhiên bước đi. Thế nhưng khi bước đi khoảng năm, sáu thước, có thể do nhớ lại cuộc “đụng độ” với người đàn ông trước đây, chàng ta quay đầu lại xem sự thể như thế nào. Trái với phỏng đoán của mình, vị sư bình thản bước tới chân bức tường, cúi xuống nhặt bao thuốc lá lên, quay lại thùng rác, mở một bao rác nhỏ, bỏ bao thuốc lá trống vào bên trong, cột trở lại, bỏ vào thùng rác rồi lặng lẽ đẩy thùng rác vào bên trong sân chùa, không hề quay nhìn chàng thanh niên …đang ngạc nhiên đứng đó.

* * *
Ngày hôm sau, chàng thanh niên tới thăm vị sư. Sau khi giới thiệu mình chính là người xả rác trước cổng chùa. Chàng ta kể lại chuyện “đụng độ” với người đàn ông rồi hỏi:

-Thưa thầy, tại sao cùng một chuyện mà thầy lại có lối cư xử nhẹ nhàng hơn người đàn ông kia?

Sư hiền từ đáp:

-Người đàn ông đó là một công dân tốt. Một công dân tốt do làm tròn bổn phận của mình cho nên thường thẳng thắn nói lên cái sai của người khác để cùng nhau sửa chữa trong tinh thần ôn hòa. Tuy nhiên cách hành xử giữa một người thường và một người xuất gia có khác nhau. Người xuất gia không nói về cái lỗi của kẻ khác mà kham nhẫn để kẻ phạm lỗi giác ngộ mà tu sửa. Hai lối hành xử đó không cái nào hơn cái nào, “vạn pháp đều bình đẳng”, chỉ tùy duyên ứng xử mà thôi. Một căn nhà, một ngôi chùa, một khu phố hoặc nơi làm việc cần phải sạch sẽ. Sự sạch sẽ làm trang nghiêm cuộc sống và thế giới. Ngay đầu óc chúng ta cũng cần sạch sẽ. Muốn sạch sẽ thì phải quét rác. Một chiếc máy điện tử muốn tốt cũng phải “đổ rác”. Đầu óc con người muốn thanh tịnh, sạch sẽ cũng phải “đổ rác”- đổ bớt rác rưởi của tâm hồn. Những ý nghĩ bất tịnh, tương tranh, thù hận, đố kỵ, tị hiềm, những tư tưởng loại trừ, kỳ thị, ghét bỏ đều là rác rưởi của tâm hồn. “Quét rác” và “đổ rác” là việc làm thường xuyên của người nào muốn tâm hồn thanh tịnh. Từ thanh tịnh mà có thanh thản. Vì thanh thản cho nên không động tâm. Vì tâm không động cho nên ít gây đổ vỡ.

* * * 
 Ba ngày sau, chàng thanh niên tìm tới nhà người đàn ông, nói lời xin lỗi. Chàng học được một bài học nơi sư, “ Thay vì xả rác xuống đường hoặc nơi công cộng thì nên xả bớt rác trong tâm hồn mình.”

Lời người kể chuyện: Ngoài đức tính kham nhẫn, có thể sư đã đạt tới mức “vô phân biệt”. Sư cứ thấy rác thì quét mà không hề phân biệt rác từ cây đổ xuống, Phật tử xả ra, nam hay nữ, lạ hay quen cho nên rác của chàng thanh niên cũng thế thôi. Chính vì “vô phân biệt” cho nên sư không động tâm. Không động tâm cho nên sư đã quét rác trong trạng thái “vô tâm”. Mà vô tâm thì an lành./. 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Ba 2021(Xem: 6273)
sắc là thân người duyên hợp ...do đất nước gió lửa thành
10 Tháng Ba 2021(Xem: 6835)
Tháng Ba Gãy Súng Cờ Buông Phải chăng hồi kết vở tuồng bi ai...
07 Tháng Ba 2021(Xem: 7286)
Nhưng trước khi làm việc gì cũng phải có mưu lược, tính toán nhất là phải thủ tiền bạc cho con.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 8253)
Trăm năm trong cõi người ta Có nam có nữ mặn mà lứa đôi...
13 Tháng Hai 2021(Xem: 7996)
Quên bao ngày tháng ngậm ngùi Chào thêm Xuân nữa sáng ngời ánh dương
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 6711)
Mỗi ngày tờ lịch vẫn thường rơi Muốn níu thời gian khó vãn hồi!
28 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 6647)
Thôi đành vớt dưới đáy hồ tâm thức Kỷ niệm xưa trên sỏi đá sân trường
24 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 6862)
Thế thái nhân tình tan bọt sóng Đau tình mỏi vó ngựa hồng hoang.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 6775)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 6740)
Áo em bay theo tóc rối bềnh bồng Đêm Đông lạnh mà lòng mình thật ấm
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 9153)
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ. Xác thân này đâu chết cho quê hương?
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 6617)
xin cúi đầu tri ơn tiên tổ. Những anh hùng liệt nữ Việt Nam
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 7013)
Làm sao biết được ngày mai? Tình Xưa Bạn Cũ vui vầy vẫn hơn..
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 6825)
Trời Mưa Ướt Đẩm Con Đường Chân Đê Ngày Ấy Không Còn Như Xưa
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 6903)
Nước Mỹ đầu tàu đi đúng hướng Bình an các nước vững tay sào
12 Tháng Mười 2020(Xem: 7106)
Vàng Thu rồi nên lá rơi xào xạc Lòng bâng khuâng mang tâm sự ngổn ngang
12 Tháng Mười 2020(Xem: 7487)
Ở đời có tuổi có tên Trốn sao tránh khỏi lưới rền bủa vây.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 7146)
Đời sống nhiêu khê tắt lối đường Ngày chửa qua đi đêm đã đến
02 Tháng Mười 2020(Xem: 7242)
Trên sỏi đá vẫn nhẹ nhàng, êm ái Cũng an lành, và mãi mãi an vui.
20 Tháng Chín 2020(Xem: 7592)
Thu về chiếc lá vàng rơi Nắng vàng trãi lụa gió phơi gọi mùa
20 Tháng Chín 2020(Xem: 7077)
Cơn gió nhẹ lung lay rung cánh lá Chợt giựt mình! Thu đã đến rồi sao!
20 Tháng Chín 2020(Xem: 7190)
Ngõ dạo nhìn thu tràn cảm xúc Ghìm rơi rụng lá vững tâm chờ.
30 Tháng Tám 2020(Xem: 8312)
“Vu Lan” đất khách, ngồi nhung nhớ Hoa trắng thay cho một đóa hồng…
29 Tháng Tám 2020(Xem: 8092)
Con thành đứa trẻ mồ côi Lặng chiều nhang khói tìm hơi Mẹ hiền!
23 Tháng Tám 2020(Xem: 9012)
Tường vôi đổ, cố đô sầu muôn thuở Thương Huế buồn, Huế vạn cổ bơ vơ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 7463)
CHỢT LẠI TÌNH NGỜ NGHE TIẾNG MÌNH QUEN NGƯƠÌ VIỆT XA QUÊ BỖNG THẤY THÈM
08 Tháng Tám 2020(Xem: 7566)
Tích tắc đồng hồ vang điểm nhẹ Vần thơ khoả bút thả dâng ngào
06 Tháng Tám 2020(Xem: 7151)
Cầm tay cho ấm tay người sống Chia tay rồi không hết bâng khuâng
11 Tháng Bảy 2020(Xem: 7224)
HƠN chục năm trường chờ đợi bến, AI thương thân liễu đã heo gầy!
04 Tháng Bảy 2020(Xem: 7757)
Rực rỡ hè sang, rực rỡ hè Xoe tròn ánh mắt, mắt tròn xoe
04 Tháng Bảy 2020(Xem: 7703)
Chiến tranh kinh tế nhiễu nhương Cầu xin khắp chốn nhịn nhường yêu nhau...
21 Tháng Sáu 2020(Xem: 7726)
Trăm khe vạn suối ngàn non Mong con giữ mãi tâm hồn quê hương
21 Tháng Sáu 2020(Xem: 7634)
Nước mắt nào ngập hành trang đưa tiễn Bàn tay nào chưa nắm đã chia xa?
19 Tháng Sáu 2020(Xem: 7441)
Xin đừng gọi tên khác Khi nói chuyện với tôi.
09 Tháng Năm 2020(Xem: 7605)
Thôi thì xin một lần thôi, Cúi đầu đảnh lễ độ người siêu thăng
05 Tháng Năm 2020(Xem: 7295)
Phần ta, còn quãng đời hiu hắt Như khói hoàng hôn muộn cuối ngày.
29 Tháng Tư 2020(Xem: 119464)
Ru êm khúc hát xuân chiều Bạn bè còn mất ít nhiều buồn đau
29 Tháng Tư 2020(Xem: 118263)
tháng tư ngậm ngùi bước chân đi. nghe thương đau đêm tâm sự
28 Tháng Tư 2020(Xem: 7497)
Xem ai còn ai mất Những người bạn gần xa.
13 Tháng Tư 2020(Xem: 59474)
Chim xưa khuất bóng lầu tây Thoáng nghe Anh Vũ về đây gọi hồn
11 Tháng Tư 2020(Xem: 58899)
Để muôn dân vui đón ánh Xuân vàng. Toàn Thế Giới yên bình vui trở lại
11 Tháng Tư 2020(Xem: 57794)
"Nụ hôn tình yêu" anh đã chịu chưa. Tình ta đẹp trong giữa mùa đại dịch
09 Tháng Tư 2020(Xem: 7379)
Em bằng lòng nhé. Chỉ một ngày thôi
03 Tháng Tư 2020(Xem: 7649)
Khói lam chiều ấp ủ sưởi lòng nhau Về quê cũ, niềm khát khao hội ngộ.
02 Tháng Tư 2020(Xem: 7254)
Đất nước chỉ toàn bọn mộng du Nằm vi-la tưởng tượng chiến khu
29 Tháng Ba 2020(Xem: 7438)
Tên quốc tế: Corona Tên tàu: Bạch Cốt tinh vi
25 Tháng Ba 2020(Xem: 7625)
Một hiệp sĩ đạo cuối cùng đã lên đường với thanh kiếm gãy, nhưng vinh quang đi vào nơi bụi cát.
21 Tháng Ba 2020(Xem: 8005)
Kich chiến Cộng thù xác ngổn ngang. Dũng Tướng can trường xông trận địa
20 Tháng Ba 2020(Xem: 8121)
Để khen các bạn tuyệt vời Dám lao vào dịch giúp đời quên thân