3:48 SA
Thứ Ba
30
Tháng Tư
2024

KỶ NIỆM NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG SÁU VÀ NGÀY LỄ CHA

19 Tháng Sáu 20147:24 SA(Xem: 9394)
Kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 và Lễ Cha,
viết về Ba tôi, người chiến sĩ VNCH ấy...

Nguyễn thị Quảng Bình

QLVNCH
1- Ba kính yêu
Từ những ngày kinh hoàng cuối tháng 4 năm 75, những ngày tang tóc đớn đau phẫn hận đổ chụp xuống quê hương, tôi và gia đình cũng như hàng triệu quân dân cán chính miền Nam đành bó tay đầu hàng số mệnh để ở lại chịu chung tai ách với dân tộc trong một cuộc đổi đời bi thương nghiệt ngã.
Đã hết rồi những tháng ngày thong dong cắp sách đến trường, giảng đường thư viện giờ đã lui vào ký ức, sách vở bút nghiên nay đã thuộc về quá khứ, tôi buồn bã tạ từ thủ đô về làng quê tập tành làm thôn nữ. Than ôi! “sương buồn ôm kín non sông” chứ có riêng gì thành phố, cuộc sống đồng quê bây giờ cũng chẳng còn phẳng lặng bình yên như xưa, người dân quê một nắng hai sương nhọc nhằn đổ mồ hôi đổi lấy bát cơm nay càng thêm khốn khó vất vả bội phần dưới chế độ mới.
Nơi tôi và gia đình ở là một xã nhỏ thuộc tỉnh Khánh Hòa, sau 30-4 nhiều người từ các tỉnh miền Trung chạy loạn vào đã chọn nơi này làm chỗ dừng chân nên dân cư đông đúc hơn trước. Người khá giả còn chút của cải thì bỏ ra mua ruộng vườn canh tác, người không đủ khả năng thì đi làm thuê, cấy mướn mà thôi. May mắn làm sao ba tôi đã giải ngũ mấy năm trước, sau khi đã phục vụ 25 năm trong quân lực VNCH, ông đã tính tóan chu đáo và cần kiệm dành dụm để có một căn nhà nhỏ và ruộng vườn nên cuộc sống chúng tôi tương đối dễ chịu dù phải chân lấm tay bùn, suốt ngày dãi dầu ngoài đồng ruộng mà người vất vả cực nhọc trăm bề là ba tôi, người đàn ông duy nhất trong nhà vì ông anh tôi lúc đó đang ở Sàigòn.
Ba tôi, cái cột trụ của gia đình, những tưởng sẽ được hưởng những ngày về hưu thoải mái ở đồng quê với vườn ruộng, nào ngờ “trải qua một cuộc bể dâu” ông đã phải lao tâm lao lực đổ mồ hôi sôi nước mắt dãi dầu mưa nắng. Có những buổi sớm tinh mơ mới có 4 giờ sáng ông đã một mình thức dậy lôi 2 con bò ra sân đạp lúa, còn mợ con tôi ba để ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa. Ba tôi kể, tội nghiệp 2 con bò vừa kéo cái trục cán lúa vừa ngủ gục vì dậy sớm quá, khi bình minh vừa chiếu những tia nắng đầu tiên trên thôn xóm là gia đình tôi đã sẵn sàng để phơi lúa. Có những đêm hôm khuya khoắt, một mình ba tôi vác cuốc đi thăm ruộng để đắp lại những lỗ rò do cua đào hoặc do người muốn lấy trộm nước vào ruộng của họ. Rồi những buổi cày bừa giữa trưa nắng chang chang, 2 con bò còn thay nhau nghỉ ngơi chỉ một mình ba tôi lặn lội dưới bùn. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn xúc động vì những ngày tháng ấy ba tôi làm lụng cực khổ biết bao mà hầu hết hoa lợi bị đánh thuế rất cao, rất nặng. Nhìn chiếc xe bò chở những bao lúa ra trụ sở Xã đóng thuế mà đau lòng xót ruột cho mồ hôi nước mắt bị bóc lột.
Ấy vậy mà bạo quyền có để cho yên đâu, họ bày ra trò Hợp Tác Xã để cướp ruộng đất, trâu bò của nông dân, đúng là cộng sản! Chưa vừa lòng, bọn họ còn đuổi những ai có liên hệ với chính quyền VNCH đi vùng Kinh Tế Mới, lẽ dĩ nhiên gia đình tôi làm sao thoát được!! Ba tôi lại phải suy nghĩ tìm cách nào an toàn nhất để đối phó. Theo tính toán của ba, gia đình tôi chia hai, ba và tôi đi Kinh Tế Mới, mợ và em gái tôi lúc này đã bỏ học thì ở lại tuỳ theo tình hình rồi sẽ thu xếp đi sau. Ngày lên xe rời bỏ làng quê, tôi vừa ngậm ngùi vừa uất ức cái chế độ đã dồn chúng tôi đến bước đường cùng. Tuy nhiên khi tài xế dừng lại nhiều lần dọc đường để đón thêm bạn hàng kiếm tiền bỏ túi, cha con tôi nảy ra ý định nói dối ông tài rằng cần ghé vào chào người bà con sống trong xóm gần đó để trốn luôn, bỏ lại tất cả đồ đạc trên xe, bác tài bấm còi nhiều lần để gọi nhưng chúng tôi không trở lại. Hai cha con hồi hộp đi vòng vòng trong xóm mà bụng đánh lô tô, sợ gặp bọn du kích thì khốn, May thay mọi sự trôi chảy, chúng tôi đón chuyến xe “lam” chót về thành phố Nha Trang. Thế là cha con bắt đầu cuộc sống trốn tránh ở nhờ nhà những người quen vào ban đêm, đi lang thang vào ban ngày rồi nhắn tin cho mợ và em gái tôi cùng bỏ nhà quê lên phố bắt đầu cuộc sống vô gia cư để tìm đường vượt biên.
Lúc nào thì ba tôi cũng là người dẫn đầu như con gà mẹ dắt díu bầy con líu ríu theo sau. Mợ con chúng tôi rất lo sợ cho ông, dù gì chúng tôi cũng là đàn bà con gái ít bị để ý, ít có nguy cơ bị bắt hơn. Nói sao cho hết những ngày lang bạt cơm hàng cháo chợ, bất đắc dĩ đóng vai khách nhàn du ngồi hóng gió trên bãi biển Nha Trang - nhưng có lòng dạ nào mà ngắm cảnh - để tìm mối manh, mãi đến đêm khuya mới kẻ trước người sau trở lại nhà người quen mà đêm đêm hằng lo sợ bị xét nhà. Rồi Chúa thương cũng thoát khỏi chế độ cộng sản bạo tàn sau mấy lần bị lừa gạt.
Sang đến đất Mỹ được nhà thờ Tin Lành bảo trợ về tiểu bang lạnh giá Michigan, ba tôi tiếp tục đi làm đủ thứ việc để bắt đầu lại bằng hai bàn tay trắng, thế rồi ba mợ cũng mua được một căn nhà ấm cúng với vườn rau nho nhỏ ở sân sau.
Mãi đến khi hơn 70 tuổi ba tôi mới về hưu, xin nghỉ việc để dọn về San Jose sống cùng con cháu nội ngoại. Ở vùng đất ấm Cali ba tôi hiếm khi vắng mặt trong những cuộc biểu tình hoặc sinh hoạt chống cộng, nay dù đã già yếu lại bị nặng tai nhưng không phải vì thế mà ba tôi không quan tâm đến tình hình quê nhà và cụ cũng có những nhận xét xác đáng về các ông Thiện ông Ác trong cộng đồng San Jose.
Nhân ngày Father’s Day, tôi muốn vinh danh ba tôi, một người gia trưởng gương mẫu, một người ông hiền lành, cần cù, nhẫn nhịn, chẳng bao giờ to tiếng với ai nhưng phải mang những nỗi buồn sâu kín vì đàn con cháu. Con xin mượn một câu trong bài Thánh Ca quen thuộc để gửi đến ba thay lời kết cho tâm tình này: “ ….Xin Chúa chúc lành cho đời cha mẹ của con, công lao là như núi non dưỡng nuôi con bao ngày vuông tròn…”. Ba ơi, chúng con kính yêu Ba!

2. Tôi không quên anh, người chiến sĩ VNCH
QLVNCH1Những ngày đầu làm quen với cuộc sống đồng quê tôi vụng về lúng túng làm sao! Nhìn mấy cô thôn nữ thoăn thoắt cấy lúa mà tôi thán phục và thầm ước phải chi mình được như họ. Hôm đi gặt lúa lần đầu, tôi mang đồ bộ và xắn quần lên cao sợ ướt, vừa bước xuống ruộng đã bị những gốc rạ cứng xước vào làm bắp chân trầy trụa , hèn chi các cô gái địa phương mặc quần đen thả ống dài xuống mà trước đó tôi cứ thắc mắc. Đi đường gần đến chỗ mấy con bò, con trâu ăn cỏ bên đường tôi cũng dừng lại vì khiếp sợ những đôi sừng cong vút, tôi sợ những lưỡi liềm sắc bén cứa vào tay khi gặt lúa nên làm rất chậm chạp. Có lần một con đỉa bám vào bắp chân khiến tôi hoảng hốt quơ quơ cái liềm để gạt nó ra, đỉa thì không rớt mà liềm cắt vào chân chảy máu. May nhờ có bà con chỉ dạy, nhất là sự kiên nhẫn bảo ban của ba tôi nên dần dần tôi cũng biết nhổ mạ, cấy lúa, làm cỏ, gặt lúa, trồng khoai v.v.. Vì không làm được việc nặng nhọc như ba mợ nên thỉnh thoảng tôi miễn cưỡng phải đưa bò đi ăn cỏ trong vườn nhà ở cuối làng. Có lần tôi đổi hướng đưa bò lên ngọn núi gần nhà chứ không vào trong xóm nữa, đường lên núi quanh co, dây leo chằng chịt, khúc khuỷu gập ghềnh nhưng tôi không ngại vì đã được ba tôi dắt đi chặt củi mấy lần rồi, và tôi cũng không cảm thấy sợ hãi như hồi mới về.
Tới một chỗ hơi rộng rãi và khá bằng phẳng với nhiều cỏ, tôi cột dây mũi bò vào một cành cây thấp rồi thả cho chúng quanh quẩn ở đó, còn tôi tìm một tảng đá ngồi chờ. Giữa khung cảnh tịch mịch lặng lẽ của núi rừng, tôi cảm nhận được nỗi cô đơn ngút ngàn mà thường khi bận rộn lao động mệt nhọc nên không nghĩ tới. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên bát ngát bao la, nhìn xuống xa tít dưới kia là làng mạc ẩn hiện trong đám cây xanh, một mình tôi giữa trời bơ vơ với muôn ngàn nỗi suy tư, thắc mắc. Tương lai mình rồi sẽ ra sao? Cuộc sống cứ thế này mãi cho đến khi nào? Bao nhiêu mộng mơ tuổi trẻ đã tan theo mây khói rồi chăng? Tôi tuyệt vọng cảm thấy mình như bị mắc bẫy, càng vùng vẫy càng bị thắt chặt, thôi đành quay về thực tế: còn đợt đổi tiền nào không nhỉ, chẳng biết khi nào lại khăn gói đi lao động khai hoang với đoàn Thanh niên đây?
Bỗng dưng tôi nhớ đến hai câu thơ chẳng biết tác giả là ai nhưng diễn tả thật đúng tâm trạng tôi lúc đó:
Lên cao trông thức mây hồng
Lòng nào là chẳng động lòng bi thương!
Không bi thương sao được khi miền Nam thân yêu bỗng một sớm một chiều tan đàn xẻ nghé, mất mát đau thương. Một quân lực VNCH dũng mạnh với các chiến sĩ anh hùng xả thân gìn giữ đất nước, bảo vệ dân lành, thế mà đồng minh đành lòng bán đứng nên phải tan hàng trong tức tưởi, phải giã từ vũ khí trong uất hận. Bây giờ những anh hùng ngã ngựa đó đang ở nơi nào, đã theo tàu rời bỏ quê hương trong cơn loạn lạc hoặc bị giam cầm trong các trại lao động khổ sai hay đang trốn tránh trong núi rừng để lập khu chiến chống lại bạo quyền? Tôi giật mình nhớ lại mình đang ngồi trên núi mà thỉnh thoảng vẫn nghe bà con đồn rằng có kháng chiến quân rút vào làm căn cứ. Tự nhiên tôi bỗng nhìn dáo dác xung quanh, không có gì cả! Chỉ có tiếng hai con bò gặm lá sột soạt, tiếng gió xào xạc trên cành, tiếng chim gọi đàn rời rạc. Tôi bâng khuâng tự hỏi liệu có khi nào các anh kháng chiến quân bắt gặp mình nơi đây, khi đó phải đối xử thế nào, lỡ họ sợ lộ tông tích mà bắt mình đi theo thì làm sao. Bối rối và lo lắng một thoáng rồi tôi tự trấn an: sẽ chẳng có gì xảy ra đâu, nếu gặp mình sẽ tình nguyện làm người yểm trợ, tiếp tế hoặc liên lạc cho các anh, dù sao đó cũng là một cách đóng góp tích cực và thực dụng nhất, chẳng phải đã có lúc mình cũng muốn làm một cái gì đó để chống lại bọn cộng sản đã cưỡng chiếm miền Nam yêu dấu đó sao! Tôi cảm thấy bình tĩnh lại không còn lo sợ hồi hộp nữa, mà trái lại còn có ý mong chờ xen lẫn băn khoăn thắc mắc: họ có đông người không nhỉ, các anh ấy sinh sống làm sao, bao giờ thì xuất đầu lộ diện, lỡ bị phát giác chắc là khốn khổ với bạo quyền. Suy nghĩ miên man đến lúc phải đưa bò về, tôi gỡ dây mũi bò mà mắt nhìn chừng quanh quất, dường như có những đôi mắt từ trong bụi rậm đang quan sát theo dõi mình. Ồ, chỉ là chuyện tưởng tượng thôi, tôi gạt đi những âu lo mơ hồ rồi đưa bò xuống núi mà bước chân dường như trĩu nặng.
Sau này vườn tược không thiếu cỏ nên tôi chẳng còn dịp lên núi nữa nhưng lòng vẫn vấn vương bao thắc mắc suy tư về những chiến binh kiêu hùng, không chấp nhận ra hàng giặc. Những ngày giông bão, những cơn mưa đêm tầm tã cũng khiến tôi lo lắng cho các anh, những “người hùng không chân dung”. Mấy tháng sau nghe tin đồng bào Thượng ở tuốt trong vùng núi cuối làng, chứ không phải ngọn núi mà tôi từng đến, họ lên núi lấy măng đã phát hiện và báo cho công an xã bắt được mấy kháng chiến quân trong rừng, tuy nhiên bọn chúng đã âm thầm chuyển các anh đi giam giữ nơi khác chứ không để dân làng thấy.
Tôi bàng hoàng xúc động, tưởng chừng như người thân của mình vừa bị bắt, thương cho những người lính sa cơ thất thế qúa! Các anh ơi, vì đâu nên nỗi, nước mất nhà tan, thân mình tù tội! Những người dân lành mà ngày xưa các anh hy sinh tuổi xuân, dâng hiến cuộc đời để bảo vệ nay cũng thân sơ thất sở, nổi trôi lưu lạc. Người lây lất vùng Kinh Tế Mới, kẻ bỏ xác trong đại dương, người ở lại trên quê hương nhưng chẳng khác nào trong nhà tù lớn, kẻ ra đi mang thân phận lưu vong nơi đất khách quê người. Hết rồi, mất tất cả rồi các anh ơi, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ phai nhạt lòng yêu mến và biết ơn sự hy sinh cao cả của các anh chiến sĩ Quân Lực VNCH, nhờ sự chiến đấu anh dũng của các Anh mà chúng tôi, những người hậu phương mới được hưởng cuộc sống tự do dân chủ trong 20 năm, một quãng đời tươi đẹp đáng ghi nhớ nhất trong cuộc sống của mình.
Bây giờ dù sống trên một đất nước tự do, nhưng không quên đồng bào đang lầm than dưới sự đàn áp kềm kẹp của một chế độ phi nhân, độc đảng toàn trị, tôi vẫn luôn dành lòng kính phục đến những “người lính già xa quê hương”, dù nay các anh chỉ là “những người lính không quân trang” nhưng tinh thần vẫn hăng hái, vẫn gắn bó cùng đồng bào đấu tranh không mệt mỏi không ngưng nghỉ cho một nền dân chủ tự do ở quê nhà.
Xin gửi đến các anh lời chúc chân cứng đá mềm để có ngày trở về đất nước thân yêu không còn bóng giặc cộng.

Nguyễn thị Quảng Bình
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười 2012(Xem: 15646)
Nhiều năm gần đây, đọc báo chí của nhà nước Hà Nội xuất bản tại Việt Nam, độc giả hãi hùng vì những trích thuật từ những áng “Kim Cổ Hùng Văn” của các cô cậu tú. Hãi hùng và buồn cười. Nghĩa là chết vì buồn, và vì cười.
01 Tháng Mười 2012(Xem: 10564)
Đứng trước tình thế này, Bộ Quốc phòng Nhật Bản đã không thể ngồi yên và không quân là đơn vị đầu tiên được họ ưu tiên nâng cấp tăng cường sức chiến đấu
01 Tháng Mười 2012(Xem: 9788)
Nói làm gì về chuyện: "Ca nữ bất tri vong quốc hận Cách giang do xướng hậu đình hoa"
01 Tháng Mười 2012(Xem: 9247)
Chúng ta trông chờ vào thế hệ sắp đến, không bị vướng mắc với quá khứ, học được nhiều cái hay của xứ người, sẽ đưa cộng đồng và đất nước đi vào một hướng đi mới tốt đẹp hơn.
01 Tháng Mười 2012(Xem: 9677)
Thua một trận đánh, không phải là thua cả cuộc chiến. Thua trên mặt trận súng đạn, quân chánh Miền Nam lưu vong ra hải ngoại tiếp tục cuộc chiến trên mặt trận văn hóa, tư tưởng, mệnh danh là “cuộc chiến giữ lửa.”
29 Tháng Chín 2012(Xem: 9687)
Có thể nói, ai đã từng là học sinh Việt Nam, từng học sử Việt, thì không mấy ai xa lạ với danh từ “thời kỳ đô hộ” của Trung Hoa trong lịch sử suốt mấy ngàn năm của dân tộc.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 9600)
Bắc Kinh đang lợi dụng những gì mà họ coi là yếu kém của ASEAN, Mỹ, Nhật Bản để thúc đẩy cơ chế kiểm soát của Trung Quốc tiến về phía Nam và sâu hơn nữa vào “trái tim hàng hải” của Đông Nam Á (Biển Đông).
28 Tháng Chín 2012(Xem: 11107)
Tất cả là giả tưởng Còn lại là thê lương Mấy triệu sống tha hương Còn lại tám mươi bảy triệu
28 Tháng Chín 2012(Xem: 11841)
Thợ mỏ TQ – Mối đe dọa mới ở Afghanistan Giờ đây, những người thợ mỏ Trung Quốc lại là mối đe dọa mới với những bức tượng Phật có tuổi đời hàng nghìn năm ở Afghanistan.
27 Tháng Chín 2012(Xem: 10376)
Khúc Hoàng tay Nguyệt còn chờ dạy, Cánh phượng đường mây đã vội chi. Chua xót lòng xem lời để lại, Hững hờ duyên bấy bước ra đi,
27 Tháng Chín 2012(Xem: 10345)
Không những có tài năng khiến mọi người nể phục, những nhà khoa học nữ này còn sở hữu nhan sắc khiến ai bất cứ quý ông nào cũng xiêu lòng.
25 Tháng Chín 2012(Xem: 10692)
Tôi viết dài dòng ở trên để xác nhận là có nhiều BS Mỹ rất dốt hoặc quyết định bị hướng dẫn bởi sự tham lam (greed).Mình nghe nó đề nghị cái gì có vẻ trái tai thi luôn luôn kiếm second/third opinion.
24 Tháng Chín 2012(Xem: 9863)
Có ai hỏi anh từ đâu tới? Tôi trả lời, tôi từ đất nước Xưa là nước Việt Nam Nay chệt Tàu gọi là An nam đô hộ phủ,
24 Tháng Chín 2012(Xem: 10339)
Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy
24 Tháng Chín 2012(Xem: 22653)
Trí thức là nguyên khí quốc gia Cho nên ta mới thảo Hịch này Xa gần nghiên cứu Trên dưới đều theo!
23 Tháng Chín 2012(Xem: 9264)
Quí vị không muốn đồng hành cùng dân tộc để cùng chống ngoại xâm thì không có gì để nói nếu quí vị muốn đồng hành cùng dân tộc thì quí vị nên có thành tâm trao trả tự do cho toàn dân
23 Tháng Chín 2012(Xem: 11213)
Khi con chim còn sống, nó ăn con kiến. Khi con chim chết, con kiến ăn con chim.
23 Tháng Chín 2012(Xem: 12074)
Nhìn hình chụp căn nhà của cựu Tổng Thống VNCH, ai cũng thấy đó chỉ là một căn nhà bình thường của giới trung lưu trước 1975. Nếu so với những dinh thự của các đảng viên cán bộ cộng sản thì không bằng cái nhà để xe của họ dù trước khi cướp được quyền họ chỉ là dân vô sản vô học.
21 Tháng Chín 2012(Xem: 9901)
Định mệnh có hay không là do ta. Khi ta biết tập những phương pháp mở rộng nhận thức tâm linh thì cái khả năng ta thay đổi cuộc đời rất cao.
21 Tháng Chín 2012(Xem: 10622)
Giới truyền thông Hoa Kỳ cho biết thêm là bộ phim đang làm chấn động thế giới Hồi giáo đã do đạo diễn Mỹ, Alan Roberts, 65 tuổi thực hiện.
21 Tháng Chín 2012(Xem: 13214)
Nói vắn tắt thì Vương đạo dùng đức trị, còn Bá đạo dùng lực trị "dĩ lực phục nhơn giả Bá, dĩ đức phục nhơn giả Vương" (Mạnh Tử, Công Tôn Sửu)
20 Tháng Chín 2012(Xem: 10340)
Đàn lòng ai oán mỗi đêm thâu? Hỏi bạn tri âm giờ ở đâu! Ngỗn ngang bao nỗi sầu nhân thế Thương, nhớ người ơi tóc bạc màu!
19 Tháng Chín 2012(Xem: 8675)
“ Dù sao thì hành động chống người thi hành công vụ của anh Đoàn Văn Vươn cũng phải được đưa ra xét xử. Nhưng, thông điệp mà các địa phương chờ đợi không phải là những năm tù cho anh mà là thái độ của nhà nước với chính quyền Tiên Lãng.
19 Tháng Chín 2012(Xem: 28460)
Càng đọc tôi càng tin chắc đây là thông tin mình muốn tìm. Xúc động oà vỡ. Run rẩy. Tôi không dám tin đây là sự thật. Tôi định thần đọc đi đọc lại bài báo để biết chắc mình không nằm mơ.
18 Tháng Chín 2012(Xem: 11020)
Có buổi trao trả, phía chính quyền miền Nam VNCH trao cho phe Việt Cộng 1200 (một ngàn hai trăm) tù binh để nhận lại chỉ vỏn vẹn có 3 người tù mà họ phải nằm trên cáng như ở buổi trao trả ngày 21-3-1973 tại bờ sông Thạch Hãn.
18 Tháng Chín 2012(Xem: 9886)
Em đi, chàng theo sau. Em không dám đi mau, Ngại chàng chê hấp tấp, Số gian nan không giàu.
17 Tháng Chín 2012(Xem: 9571)
Vốn yêu quí thiên nhiên và thích khám phá thiên nhiên, chính vì thế mà các nhà nhiếp ảnh luôn mong muốn sử dụng ngôn ngữ nhiếp ảnh để thể hiện trạng thái và cung bậc tình cảm của mình với thiên nhiên
16 Tháng Chín 2012(Xem: 9816)
Nhưng với email đó, ký tự @ từng suýt bị bỏ đi đã trở thành một biểu tượng vô cùng quan trọng của cuộc cách mạng truyền thông của loài người.
16 Tháng Chín 2012(Xem: 9566)
Nếu sĩ phu và giới trẻ cứ mắt lắp tai ngơ, không quyết lòng tiến hành công cuộc cách mạng Dân tộc Toàn triệt, sớm giải trừ nọc độc cọng sản thì đời con của em bé bán gà sẽ lại cũng giống như mẹ
09 Tháng Chín 2012(Xem: 11954)
Thiệt tình là không còn tâm trí đâu mà viết nên xin gởi lại bài viết khi phó vương Tàu Tập Cận Bình tuần tra An Nam hồi năm ngoái để nói lên tình thế nguy ngập kề cận của nước nhà.
09 Tháng Chín 2012(Xem: 23881)
Điểm duy nhất chúng ta hoàn toàn khác biệt với họ là chúng ta không có khái niệm về “người Tàu Quốc gia” và “người Tàu Cộng sản” dù rằng nước ta có hoàn cảnh chẳng khác họ bao nhiêu. Chúng ta chỉ có một tổ quốc Trung Hoa vĩ đại và đó chính là niềm tự hào của dân tộc chúng ta .
07 Tháng Chín 2012(Xem: 10505)
tuổi thơ của tôi được dạy dỗ là như vậy: từ học hỏi tính tốt làm người cho đến lòng tự hào dân tộc chí đến truyền thống yêu nước, chống xâm lăng.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 9061)
Vi sinh, vi khuẩn, vi trùng đều có thể bị diệt trong các loại thức ăn được nấu chín. Nhưng còn độc tố do các hóa chất mang lại? Việc nấu chín hay không nấu chín, trong trường hợp này, thật ra, chẳng khác nhau mấy.
01 Tháng Chín 2012(Xem: 10040)
Con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù
27 Tháng Tám 2012(Xem: 10103)
Với tấm lòng yêu quê hương nòi giống, ước mong đem sự học hỏi hiểu biết trong đời mình hầu tạo dựng một cuộc cách mạng bản thân cho thế hệ thanh niên Việt Nam hùng mạnh để phục vụ cho quốc gia
27 Tháng Tám 2012(Xem: 9163)
hậu quả vẫn dẫn tới hỗn loạn tài chánh, đi tới sụp đổ kinh tế, gây ra hỗn loạn xã hội và cuối cùng là nổi loạn mà cho dù bọn “ chỉ biết còn đảng, còn mình” hung hản cách nào cũng bị tràn ngập.
25 Tháng Tám 2012(Xem: 9693)
Trên bình diện quốc tế, nếu có một tổ chức nào mạnh và giàu, đem áp dụng trò ảo-thuật “short selling” đó vào một quốc gia yếu và nghèo, thì cả hệ thống kinh tế và hệ thống kỹ nghệ còn non nớt của quốc gia ấy sẽ bị “nuốt” mất hết ……….Mà tổ chức mạnh và giàu đó đã có sẵn rồi ……..Đấy là IMF & World Bank. . .* *
22 Tháng Tám 2012(Xem: 11193)
Một đồng hương đã chuyển đến cho BCH Hội ái hữu Biên Hòa California, như một lời nhắn nhủ một lòng tri ân bao anh linh đã nằm xuống cho quê hương đất nước
21 Tháng Tám 2012(Xem: 8981)
Ngày nào hàng hàng, lớp lớp những anh thư, hào kiệt như trên nhất tề vùng dậy thì bọn gian tà mãi quốc, cầu vinh cs chết không có đất chôn. Tiền của tham ô, cướp giựt của chúng hiện nay đang ùn ùn tẩu tán ra hải ngoại, Quốc dân Cách mạng Việt Nam sẽ thâu hồi lại.
20 Tháng Tám 2012(Xem: 9148)
với nhạc tiền chiến và cải lương, và nhất là những bộ phim kinh dị "kể lúc không giờ". Ký ức từ những năm tháng đó mới thực sự làm gương mặt của người đạo diễn tài ba sáng rực lên khi nói chuyện, hơn cả hai bộ phim anh tâm đắc là Ván Bài Lật Ngửa và Con Ma Nhà Họ Hứa.
19 Tháng Tám 2012(Xem: 8809)
Chiều thứ Hai 6.8.12 đầu tuần này, sau 3 giờ một chút rất nhiều người trên thế giới phải chịu đựng "bảy phút kinh hoàng". Bảy phút này bắt đầu từ 3 giờ 8 phút (giờ Đông bộ Úc). May mắn "bảy phút kinh hoàng" đã kết thúc bằng tiếng reo hò vui mừng vào 3:15 phút. Đó là lúc chiếc xe mang tên "Curiosity, Tò Mò" đáp xuống Hoả Tinh.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 10194)
Nếu lúc đó Bạn đã có nhiều phương tiện di tãn (tốt) trước hay trong ngày 30/4/1975, chắc chắn Bạn chưa bao giờ hiễu nỗi thống khỗ , hay biết thế nào là khóc trong sự tức tưỡi cũa người dân miền Nam
16 Tháng Tám 2012(Xem: 9221)
Trong cộng đồng người Việt tại Czech có người tốt kẻ xấu, một thiểu số gây nên những tệ nạn xã hội như: nạn buôn người, trồng cần sa…v.v và vv…vì họ là những người Việt Nam không chịu từ bỏ „cái đỉnh cao trí tuệ“ để học cái hay, cái đẹp, cái chân thật mà hội nhập với thế giới văn minh tiến bộ Đó là nỗi buồn chung của chúng ta!
16 Tháng Tám 2012(Xem: 8856)
Trong lịch sử của nước Mỹ, tính đến nay chỉ có 28 người nhập cư trở thành công dân của nước này khi đã ở tuổi trên 100.và ông Trần Chất là người thứ 28 có tuổi quá “bách niên” nhập quốc tịch Mỹ trong suốt chiều dài lịch sử đất nước này.
15 Tháng Tám 2012(Xem: 9088)
Mới đây, nghệ sĩ người Nga Anna Dancheeva đã công bố một dự án đặc biệt bao gồm những bức ảnh cực độc đáo do cô sáng tạo. Dự án này có tên "365 ngày", được thực hiện từ tháng 12 năm ngoái và hiện vẫn đang tiếp tục.
14 Tháng Tám 2012(Xem: 9229)
Nhân khi Tàu cọng âm mưu cùng Việt gian cọng sản, dùng sách lược “tầm ăn dâu”, biến dất nước ta thành An nam đô hộ phủ thời hiện đại, xóa nhòa dân tộc tính.Xin gởi lại bài viết cũ có đôi lời về DÂN TỘC TÍNH VIỆT NAM.
14 Tháng Tám 2012(Xem: 8868)
Đời người, đơn giản thì vui vẻ. Nhưng người vui vẻ được mấy người. Đời người, phức tạp thì phiền não. Nhưng người phiền não thì quá nhiều.
14 Tháng Tám 2012(Xem: 12151)
Những hình ảnh Tượng Đài Mỹ Việt được xây dựng khắp nơi. Như sự tưởng nhớ đến bao anh linh đã nằm xuống cho Miền Nam Việt Nam
13 Tháng Tám 2012(Xem: 9895)
Tiếng bom xăng Thủ Thiêm kháng cự cường quyền cướp đất đã nỗ rền. Bình ắc quy điện cũng đã từng kích hỏa. Máu cũng đã đổ ít nhiều! Thủ Thiêm màu hòa nước mắt!