8:16 SA
Chủ Nhật
28
Tháng Tư
2024

HUYỀN THOẠI MỘT ĐÊM TRĂNG - VI VÂN

28 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 17861)

Đêm nay không ngủ được, tôi bước tới kéo màn cửa sổ lên, ngoài kia ánh trăng tròn và đẹp quá, mông lung, huyển ảo, tuyệt vời. Trăng ở đây là trăng tha hương, trăng viễn xứ nhưng không khác gì vầng trăng của quê nhà ngày xưa. Tôi nhìn kỹ lại vẫn thấy cái bóng mờ mờ, đen đen trên mặt trăng, hình ảnh đó theo truyền thuyết là cây đa thần và chú Cuội. Lòng tôi chợt bâng khuâng nhớ về một đêm trăng nào đó trong kỷ niệm.

Ngày đó xa rồi, lúc tôi mới lập gia đình, có một ngày vợ chồng tôi lái xe từ Cần Thơ về Sài Gòn, thời tiết lúc đó vào khoảng tháng bảy hay tháng tám nên mưa nắng bất thường không đoán được. Sáng ngày đó trởi trong, nắng ầm rất lý tưởngcho cuộc hành trình dài hơn trăm cây số, nên chúng tôi không vội vã chi lắm. Khi đến bắc Cần Thơ rủi cho chúng tôi là gặp đoàn công voa rất dài, nên gần ba tiếng đồng hồ sau mới qua phà được. Nhà tôi lái xe thật nhanh, cố về Sài Gòn cho kịp trong ngày, nhưng trời đang sáng đẹp bỗng đổi từ từ màu xám và cuối cùng cơn mưa bắt đẩu rớt hạt. Mưa càng lúc càng lớn, bốn bề trắng xóa. Nhà tôi lái xe thật chậm mà vẫn không thấy được trước mặt chừng hai chục mét. Trời mỗi lúc một tối, âm u, đen kịt nên chúng tôi đi không được bao nhiêu chặng đường.

Xe vẫn chạy thật chậm, từ từ. Chúng tôi ái ngại không biết có đến được một thị trấn nào để tìm chỗ ngủ trước khi trời tối không. Bỗng chúng tôi thấy một tấm bảng to hiện ra bên lề đường đưới cơn mưa, trên tấm bảng có ghi hàng chữ” Quận Giáo Đức”, nhà tôi nói như reo:

 - À, thì ra đây là chi khu Giáo Đức, thôi mình vào đây xin ngủ tạm qua đêm rồi mai sẽ tính sau.

Nhà tôi cho xe ngừng lại trước cổng quận, một anh lính gác bước ra trong chiếc áo mưa, khi thấy chồng tôi là nhà binh đang mặc quân phục anh đưa tay lên chào và hỏi chuyện. Nhà tôi nói rõ tự sự và nhờ anh vào nói với cấp trên của anh là chúng tôi đang cần sự giúp đở.

Năm , bảy phút sau anh trở ra mở cổng cho xe chúng tôi chạy vào và nói:

 - Thiếu Tá tôi mời Đại úy vào.

Khi chúng tôi vào phòng khách của quận thấy vị sĩ quan chỉ huy đang ngồi đó và nhà tôi chào ông, ông cũng chào lại và mời chúng tôi ngồi. Để ông khỏi ngờ vực nhà tôi lấy giấy tờ và sự vụ lệnh đưa ông xem, ông cầm lên nhìn sơ qua rồi vui vẻ nhận lời. Hình như ông đang suy nghỉ xem nên để chúng tôi ngủ ở đâu thì một anh Thiếu uý trẻ đứng gần đó lên tiếng:

- Thưa Thiếu Tá, để em lo việc đó cho, em nhường phòng em cho khách ngủ, em sẽ qua ngủ vớ đệ tử của em.

Vị Thiếu Tá gật đầu:

- Vậy cũng được.

Ông quay sang chúng tôi:

 - Cô chú theo chú em của tôi, có cần gì cứ nói với nó, nó sẽ lo chu đáo, yên tâm đi, chúc ngủ ngon nhé !

Nói xong ông quay vào trong. Anh Thiếu úy trẻ lên tiếng:

 - Mời Đại úy theo em.

Nhà tôi nói:

 - Gọi tôi là anh được rồi, chú em.

 - Dạ anh chị theo em. Anh ta tươi cười.

Anh ta dắt chúng tôi ra phía sau. Vì trời tối và lạ chổ nên tôi chẳng biết phương hướng gì cả, cứ đi theo anh ta thôi. Đến trước cửa một gian phòng, anh ta dừng lại và nói:

 - Anh chị đứng ngoài chờ em, em vào thu xếp một chút.

Vài phút sau anh trở ra và nói:

 - Mời anh chị vào, cứ tự nhiên nghỉ ngơi, có cần gì kêu em, em ở phòng kế bên.

Chúng tôi bước vào. Gian phòng thật chật, có một cái giường, một cái bàn ở góc và một cái tủ nhỏ có để tấm hình một cô gái trẻ đẹp, nét mặt tươi cười rạng rở.Nhìn xuống giường tôi thấy trải drap màu hồng hai gối ngủ cũng màu hồng có thêu hình đôi chim. Tôi nghĩ thì ra anh nầy đã có vợ và đây là giường ngủ của vợ chồng người ta, mình nằm lên rất ngại. Nhưng gian phòng nhỏ quá không còn chỗ nào có thể nằm được. Nhà tôi có lẽ cũng đồng cảm nghĩ như tôi nên cũng tỏ ra ái ngại..

Có tiếng gỏ cửa :

 - Em vào được không ?

- Mời vào.

Anh Thiếu úy trở lại với một chú lính mang đến cho chúng tôi một bình trà nóng với 2 cái ly. Anh nói:

 -Trời lạnh lắm, anh chị cần thứ nầy.

 – Cám ơn anh nhiều quá. Tôi nói.

Tôi nhìn lên bức ảnh người thiếu nữ và hỏi:

 - Bức ảnh nầy là…

Anh trả lời nhanh:

 - Dạ, cô là vợ của em đó, chúng em mới cưới nhau chưa đầy một năm.

Nhà tôi lên tiếng:

 - Thế cô không có ở nhà à?

Anh ta không trả lời nhà tôi mà lại nói:

 - Chắc anh chị mệt rồi, nên đi nghỉ sớm đi.

Nói xong anh bước ra và khép cửa lại.

Tôi bàn với nhà tôi.

 – Mình không nên làm phiền người ta nhiều quá. Anh ra xe đem va li vào, trong đó có khăn lông và cái mền mỏng vô đây xài đở.

Nhà tôi ra xe đem va li vào. Tôi xếp tấm drap màu hồng và để đôi gối thêu sang một bên. Tôi lấycái mền của tôi mang theo trải xuống giường, lấy một cái khăn lông xếp lại làm gối cho nhà tôi, còn một cái khăn lông tôi làm mền đắp , tôi không có gối.

Khi đặt lưng nằm xuống tôi cảm thấy lạnh, có lẽ vì cơn mưa suốt buổi chiều. Nhà tôi vì mệt mỏi nên mới vừa nằm xuống đã ngủ say. Đầu tôi bắt đầu nhức và tôi cảm thấy lâng lâng.

Chợt có tiếng gỏ cửa, tôi định kêu nhà tôi dậy thì cánh cửa hé mở nhẹ nhàng, một cô gái rất trẻ bước vào đưa tay lên miệng ra dấu bảo tôi:

 - Đừng chị, để anh ngủ, anh mệt rồi, chị chưa ngủ à? Nếu chưa ngủ ra ngoài chơi với em.

Tôi nhìn cô gái rồi nhìn lên bức ảnh trên đầu tủ, thì ra cô ta là vợ củ anh Thiếu úy trẻ kia.

Cô ta nói như giục tôi

- Ra ngoài nầy chơi đi chị. Trời đã hết mưa, trăng lên rồi đẹp lắm.

Tôi không cưỡng lại được nét vui vẻ, hồn nhiện của cô ta nên nhè nhẹ đứng lên, mang dép vào và với chiếc áo len khoác lên người rồi theo cô bước ra ngoài.

Cô ta nói không sai, trời hết mưa, trăng thật sáng, thật đẹp. Cô gái nắm tay lôi đi:

 - Theo em ra ngoài vườn chị sê thích lắm. Đêm nay là rằm tháng bày chị có biết không, nên trăng tròn và sáng như vậy đó

. - Vậy à. Tôi không nhớ ngày tháng gì cả.

 – Em tên Thái Như, là vợ của anh Thiếu úy nói chuyện với anh chị đó.

 – Tôi cũng đoán như vậy vì thấy hình cô rồi.

Thái Như nắm tay tôi kéo đi về phía vườn sau và mở cửa rào dẫn tôi ra. Tôi vội cãn:

 - Không nên đi như vậy đâu, lỡ mấy người lính gác tưởng lầm là đối phương họ bắn chết đó

 – Không sao đâu chị, mấy người lính ở đây họ quen em rồi, không lạ gì khi thấy em hay ra vườn sau chơi.

 Thái Như dẫn tôi ra vườn. Ô! Thật bất ngờ, một vườn toàn trái cây tuyệt vời. Những hàng ổi không cao lắm nhưng trái đầy cành, những hàng xoài nặng trĩu từng chùm đong đưa dưới trăng. Đi tới đâu Thái Như cũng đưa tay sờ vào cây trái rất tinh nghịch làm tôi cũng bắt chước theo một cách thích thú. Hai đứa nắm tay tung tăng trong vườn , dưới trăng như hai đứa trẻ con, vừa nói vừa cười, khi chạy, khi đi, hết hàng cây nầy đến hàng cây khác. Như nói:

 - Mấy người chủ vườn ở đây thương em lắm, họ nói với em muốn ăn gì cứ hái ăn. Thỉnh thoảng em xin một trái xoài, vài trái ổi, vài chùm mận.

Vừa nói Thái Như vừa đưa tay hái một chùm mận đỏ au chừng năm, sáu trái. Như đưa tôi một trái

 - Chị thử xem.

Như lấy một trái đưa lên miệng cắn, tôi cũng làm theo. Ôi chưa bao giờ tôi được ăn loại mận ngọt như vậy, không biết đây là giống mận đặc biệt hay tại mới hái mà ngọt thế.

Đi tới một bãi cỏ Như ngồi xuống, lấy trong túi áo ra một miếng vải cao su nhỏ, trải lên thảm cỏ và bảo tôi :

 - Mình nằm xuồng đây đi chị. Nhìn lên bầu trời, nhìn vầng trăng khuya chị sẽ thấy cái tuyệt diệu của trời đất.

Tôi nghe lời, nằm xuống cạnh Thái Như. Giọng Như rất nhẹ lẫn một chút buồn buồn:

 - Hồi nhỏ ngoại em thường kể chuyện chú cuội trên cung trăng cho em nghe. Câu chuyện đó đối với em thật là tuyệt vời, em cảm thấy rất thương và gần gũi với chú Cuội. Mỗi khi có chuyện gì buồn, vui em đều chờ trăng lên, chờ gặp chú Cuội để tâm sự. Chú ấy rất hiền lành, chỉ biết lắng nghe, kiên nhẫn nghe nhưng chú không bao giờ trả lời em cả. Ngoại em nói cái bóng đen trên mặt trăng là cây đa thần, dưới gốc cây là chú Cuội. Mỗi lần trăng sáng và tròn là em cố tìm một chỗ nào gần mặt trăng nhất để nhìn cho rõ chú Cuội thân thương của em, những em vẫn không thể nào nhìn thấy được. Sau này lớn lên em mới biết chính ngoại em cũng không thể nào nhìn rõ được chú Cuội. Thật ra làm gì có chú Cuội, đó chỉ là truyển thuyết, là huyển thoại thôi. Nhưng dù sao thì hình ảnh chú Cuội trên cung trăng là tuổi thơ là ký ức thần tiên của em. Em rất trân trọng và quý yêu. Trong ký ức tuổi thơ của em còn có hình bóng một người, đó là chàng của em. Chúng em là người cùng xóm, cùng lớn lên, cùng đi học, cùng chia sẻ vui buồn, cùng yêu thương và may mắn chúng em được cùng sống bên nhau. Chúng em cưới nhau gần một năm hạnh phúc trọn vẹn, chàng rất yêu thương em, em không mơ ước gì hơn nữa…

Thái Như say sưa kể, tôi cứ nằm yên nghe, không dám cử động sợ cắt đứt giòng tư tưởng của nàng. Đêm cô tịch, đêm thật yên tỉnh, cả trời đất chìm ngập trong màu trăng bàng bạc, huyền ảo mông lung, sương đêm đã rơi ướt mềm thảm cỏ. Giọng Thái Như vẫn thì thầm, ngọt ngào, đều đều…

Vầng trăng bắt đầu nhạt nhòa về phía trời xa, từ trong thôn trang có tiếng gà eo óc gáy báo hiệu đêm sắp tàn. Thái Như ngừng không kể nữa, cô quay sang tôi và nói:

 - Em rất vui được hạnh ngộ với chị đêm nay. Em sẽ nhớ mãi không quên. Chúc anh chị ngày mai lên đường bình yên.

Nói xong Thái Như đứng lên đưa tay chào tôi. Nàng không quay lưng bỏ đi mà chỉ đi lùi lại về phía sau, mắt vẫn nhìn tôi như còn lưu luyến. Bỗng tôi thấy thân hình cô nhấc cao khỏi mặt đất, từ từ, ẻo lả, mơ hổ như sương khói rồi bay đi…

Trời ơi ! Thì ra Thái Như không phải là người sống mà là ma. Suốt đêm rổi tôi đã đi chơi, tâm sự và nằm kế bên ma mà tôi không biết. Tiếng ma vang lên trong đầu, làm tôi kinh hãi khiếp đảm. Tôi bỗng đưa tay ôm mặt kêu thất thanh

: - Ôi ! Ma, Ma…

Một bàn tay nắm chặc vai tôi lắc mạnh.

 – Em làm sao vậy? Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi.

Tôi bàng hoàng mở mắt ra, thấy chổng tôi đang lo lắng.

 – Em chiêm bao thấy gì mà la lớn vậy?

Tôi nhình bức ảnh Thái Như trên đầu tủ và nói:

 - Em sẽ kể cho anh nghe sau, dài dòng lắm.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, một giọng nói vọng vào:

 - Anh chị thức chưa? Em vào được không?

 - Mời vào

Anh Thiếu úy bước vào ân cần hỏi:

 - Anh chị ngủ ngon không?

Tôi nhìn anh phân vân một chút rồi nói:

 - Đêm qua tôi mơ thấy cô đây.

 Tôi chỉ tấm hình đầu tủ. Có phải cô đã… Tôi không dám hỏi tiếp.

Anh Thiếu úy hiểu ý tôi, trả lời:

 - Dạ đúng chị ạ. Vợ em chết cách nay bốn tháng, cũng tại đây vào một đêm chi khu bị pháo kích, vợ em thình lình bước ra ngoài nên bị trúng miểng đạn vào đâu.

Nói xong, anh ta bước tới mở tủ lấy ra một cái lư hương nhỏ và hai cây đèn cầy cắm sẵn vào chân để lên đầu tủ, trước mặt bức ảnh và nói:

 - Đêm qua em ngại chị sợ không dám ngủ nên em đã tạm cất những thứ nầy vô tủ và em đã tránh không trả lời câu hỏi của anh “ Cô ấy đâu rồi”.

Tôi thật cảm kích tâm lòng của người trai trẻ. Có lẽ anh cũng trạc bằng tuổi tôi nhưng luôn gọi tôi bằng chị rất thân tình. Tôi cảm thấy thương xót cho mốt tình sớm ly tan của hai kẻ hết mực yêu nhau. Tôi kể cho anh nghe về giấc mơ đêm qua. Tôi thấy mắt anh rươm rướm lệ. Anh nói:

 - Cô ấy linh thiêng lắm chị ạ. Những hôm nào em thấy buổn và nhớ cô ấy nhiều là đêm đến trong mơ cô ấy về nói chuyện, an ủi và khích lệ em phài cố sống cho vui cho tốt.

 – À! Cô ấy nói với tôi đêm nay là rằm tháng bảy nên trăng tròn và đẹp như vậy, làm tôi nhớ ông bà mình thường nói là rằm tháng bảy nên cúng những linh hồn chết oan uổng không nơi nương tựa. Anh nên tìm các sư tụng niệm, cúng kiếng cho linh hồn cô ấy sớm siêu thoát

. - Dạ, em sẽ tìm thầy tụng niệm cho vợ em, không biết có kết quả gì không nhhưng ít ra đó là điều duy nhất em có thể làmcho vợ em lúc nầy.

Sau khi an ủi anh Thiếu úy trẻ, chúng tôi từ giã lên đường mang theo món nợ ân tình của những người tốt bụng.Xe chạy ra khỏi cổng quận tôi còn quay nhìn lại, lòng vương một chút bùi ngùi lưu luyến.

Từ đó và cho mãi dến 1975 tôi không có dịp đi ngang qua chi khu Giáo Đức nữa.

Hơn hai chục năm, sau ngày định cư ở Mỹ tôi có dịp trở về Việt Nam. Ngồi trên chiếc xe đò từ Sài Gòn về miển Tây tôi thấy lòng rộn rang nao nức. Tôi muốn nhìn lại những hình ảnh quê hương thân thương ngày nào. Hình ảnh những cánh đồng lúa xanh bát ngát chạy xa tít tậnchân trời, hình ảnh những cánh cò chấp chới dưới nắng chiều gọi nhau về tổ, hình ảnh những giòng sông chuyên chở phù sa chảy xuôi về những vùng cây trái thênh thang… Chiếc xe bắt đầu chạy từ Sài Gòn, hai bên đường nhà cửa san sát, đông đúc, cái thấp lè tè, cái cao ngất ngưởng không có thứ tự, không thẩm mỹ chút nào. Tôi mong cho mau tới cầu Bến Lức để thấy lại những gánh khóm chín đỏ bày la liệt hai bên đầu cầu cùng những tiếng rao hàng mời mọc, nhưng tôi không thấy gì cả.Xe đã chạy qua khỏi Bến Lức lúc nào mà tôi không hay biết. Ra khỏi thành phố tôi không thấy những cánh đồng lúa xanh bát ngát nữa mà chỉ thấy lưa thưa vài mảnh ruộng, còn lại là những khoảnh nước mênh mông, hoặc những khoảnh đất đen đủi sình lầy.

Tôi hỏi bà cụ ngồi kế bên:

- Bác ơi, lâu rồi cháu không đi đường này, so cháu thấy ít đồng lúa quá vậy bác?

Bà cụ nhìn tôi gật gù:

 -Chắc cô ở xa mới về nên không biết đó thôi. Bây giờ trồng lúa bán không có giá nên người ta dùng ruộng để nuôi tôm, nuôi cá bán được tiền hơn cô ơi.

 – Thì ra là vậy. Tôi bùi ngùi nói, khi nào xe tới quận Giáo Đức bác chỉ giùm cho cháu nhé, chắc bây giờ cháu không còn nhận ra nữa đâu.

 – Cô có người quen ở đó à?

- Dạ quen, quen nhiều lắm. Tôi lẩm bẩm. Xe vẫn chạy, từng hàng cây, từng khu nhà, làng xóm lùi lại hai bên đường. Khoảng hơn một giờ sau bà cụ khều tôi và bảo:

 - Tới Giáo Đức rồi đó cô.

Tôi nhìn ra cửa kính, xe cũng vừa chạy ngang qua cổng quận, nơi đó ngày xưa vợ chồng tôi đã từng ngủ qua một đêm, một đêm đặc biệt trong đời tôi,không bao giờ tôi quên được. Vẫn tấm bảng đó,nhưng hàng chữ đã đổi khác “Ủy Ban Nhân Dân Huyện Giáo Đức”. Cột cờ giữa sân vẫn còn đó, nhưng lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phới ngày nào không còn nữa mà đã bị thay thế bằng một lá cờ khác.

Tôi ngậm ngùi nhớ chuyện ngày xưa. Những người cũ bây giờ ra sao, đang ở đâu, còn hay mất? Ông Quận Trưởng, anh Thiếu úy trẻ, những người lính, linh hồn Thái Như…

Tôi thấy lòng mình chùng xuống, tôi nhắm mắt lại, có một cảm giác lâng lâng mơ màng trôi về quá khứ, tôi thấy ánh mặt trời đỏ rực từ từ dịu xuống, dịu xuống và sau cùng trở thành mặt trăng tròn, thật đẹp, huyền ảo mông lung. Tôi thấy một vườn trái cây thênh thang trải rộng với những chùm mận, chùm xoài đong đưa dưới trăng như một đêm nào. Tôi nghe đâu đây tiếng Thái Như thì thầm kể về huyền thoại “ Chú Cuội trên cung trăng”/

- Ngày xửa, ngày xưa có một anh tiều phu…

Cali mùa Thu 2011

VI VÂN

(DSK20NCT)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11605)
Màu Tím Hoa Sim là màu tang thương của một tình yêu định mệnh, một tình vợ chồng ngắn ngủi. Màu Tím Hoa Sim còn là một nỗi ám ảnh khôn nguôi của cả dân tộc về chiến tranh
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 11006)
những chiến trường xưa, mà mãi mãi vẫn còn in bóng dáng hào hùng của bao nhiêu bè bạn, anh em - những người đồng đội cũ. Tất cả đã từng có một thời sống rất đáng sống.
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 12434)
Cây rau dền non lá cây rau dền đỏ tía đỏ tía như màu mắt bầm máu của những ngày đông máu của những ngày sôi máu cây rau dền, cây rau dền, cây rau dền.
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11354)
Cô chủ đặt lá thư lên bàn, lau những giọt nước mắt trên má, miệng thì thầm, chú nói đúng lắm, "Rồi ai cũng đến nơi ta phải đi về " Thì thôi bao nhiêu Phúc Ấm Con Ban xin cũng quên đi.
06 Tháng Sáu 2013(Xem: 16858)
Năm nay tôi còn đến thăm ông ngày ông nằm xuống, biết có còn lần sau nữa không.Nợ sơn hà ông đã trả xong mà đất nước này hãy còn nợ ông một lời xin lỗi
03 Tháng Sáu 2013(Xem: 11978)
Đôi ta ngọc nữ, tiên đồng, Đôi ta Từ Thức vợ chồng Giáng Hương. Ngàn đời vẫn nhớ, còn thương: Em yêu, đã đến cuối đường
27 Tháng Năm 2013(Xem: 10826)
Tôi sống còn nhờ các chiến hữu- còn sống hay đã hy sinh- giúp tôi hoàn thành trách nhiệm của một người trung đội trưởng. Tôi tri ân họ mỗi ngày cho đến suốt đời. Tôi sẽ không quên họ. Không bao giờ!
25 Tháng Năm 2013(Xem: 12026)
Tấm ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm giờ đã ố vàng. Màu sắc phai theo thời gian nhưng vẫn còn sắc nét. Tôi cầm tấm ảnh như đưa tay chạm vào một phần quá khứ xa xăm
22 Tháng Năm 2013(Xem: 11573)
Lòng thấy xót xa. Bỗng bất chợt, ông nhìn lên bàn thờ, mắt ông sáng lên, rạng rỡ, khi nghĩ rồi đây bên cạnh mình còn có nắm cát của quê hương.
20 Tháng Năm 2013(Xem: 10197)
Bởi vì các con là những hình ảnh của ba. Tất cả mọi việc được mong ước tốt đẹp dành cho nếp sống hạnh phúc của gia đình mình, nhất là giữa các con và ba mẹ.
19 Tháng Năm 2013(Xem: 13726)
Nhớ quê hương, yêu mến quê hương thì lúc nào tôi cũng có. Nhưng trở về sống ở quê hương bây giờ thì dứt khoát không. Bởi cái quê hương của “riêng” tôi không còn nữa.
10 Tháng Năm 2013(Xem: 21406)
Bây giờ chúng ta cùng chung tâm sự của một kẻ đa tình, nhưng là tình yêu quê hương, tình yêu dân tộc Việt Nam vẫn đậm đà khắc sâu trong tâm tưởng.
06 Tháng Năm 2013(Xem: 11419)
Tuy anh đã ra người thiên cổ hơn nửa thế kỷ rồi nhưng những Con Thuyền Không Bến, Đêm Thu, Giọt Mưa Thu vẫn là những vì sao tinh tú sáng rực trên bầu trời ca nhạc.
03 Tháng Năm 2013(Xem: 12321)
Đôi khi con người cũng nên biết lắng nghe những lời chửi rủa mà tưởng như đang nghe nhạc... trữ tình, cuộc đời nhờ đó sẽ đỡ khổ hơn chăng?
01 Tháng Năm 2013(Xem: 12543)
Những chế độ này, chủ nghĩa nọ, cuối cùng cũng chỉ là những đám mây đen bay trên đầu. Đôi khi che ta được chút nắng, nhưng nhiều lúc đã trút bao cơn mưa lũ xuống để làm khốn khổ cả nhân gian
27 Tháng Tư 2013(Xem: 12180)
khoảng 2,3 trăm ngàn người, ngang bằng số người miền Nam chết cho 20 năm cuộc chiến, trong số những người chết đó có Ngọc và đứa con gái bé nhỏ của tôi.
25 Tháng Tư 2013(Xem: 12239)
Nếu tôi nói đã hơn một lần “tự động” ăn…phân người, có lẽ nhiều người không tin cho là tôi nói quá để kể khổ thân phận tù đầy dưới chế độ cộng sản.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 12264)
“Bạn có hạnh phúc không?” Bạn hãy trả lời rằng :”Mình hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách sống và những gì mình đang có trên đời này. “
14 Tháng Tư 2013(Xem: 12862)
Sau lần đó, mỗi lần nhìn thấy mẹ ngâm đậu đỏ, tôi lại lân la vào bếp với mẹ như một sự sám hối. Tôi không ngờ món chè đậu đỏ bánh lọt bình dân lại được chế biến rất cầu kỳ.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 12728)
Người đàn ông mở to đôi mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh nói gì, đùa hay thật? Không muốn mất thì giờ giải thích dông dài, anh lịch sự bắt tay ông ta, rồi thong thả bước đi.
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14190)
Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…
26 Tháng Ba 2013(Xem: 12722)
Họ sống hòa đồng qua đồng cảnh ngộ nên rất thương yêu nhau. Chia sẻ của cải tài sản mà hàng ngày đứng đường xin được của bố thí như bánh mì, nước ngọt, cơm, xôi…
24 Tháng Ba 2013(Xem: 13669)
Nếu không có cuộc chiến Kontum, có lẽ không có dấu chân nào của tôi trên bùn lầy đất đỏ Pleiku. Dẫu là dấu chân của người lính chiến. Chợt đến chợt đi, hay có khi nằm lại vĩnh viễn trên núi rừng heo hút vô danh nào đó
19 Tháng Ba 2013(Xem: 13063)
Niềm đau ly xứ lẫn mất mát không còn gì xót xa và bẽ bàng khi nhìn thấy lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ bị ép phải lìa bỏ vị trí của nó. Quốc dân ly tán.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 13840)
Anh đã phải bỏ quê hương để được sống những ngày có ý nghĩa, sống theo sở thích trên đất nước tự do này nhưng với em cuộc đời anh lại là cảnh “cơm lành canh ngọt” kiểu Mỹ có nghĩa là nhất đàn bà, nhì chó...
10 Tháng Ba 2013(Xem: 15057)
Xin đừng quên các chú nghĩa quân đã lặng lẽ hy sinh để bảo vệ tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nạm Xin đừng quên vợ con họ, bị bỏ lại sau lưng với cuộc đời đau khổ.
06 Tháng Ba 2013(Xem: 11720)
Thạnh bàng hoàng đứng lên nhìn cho rõ hơn khuôn mặt khắc khổ của người tù, dù đã tàn tạ mà khuôn mặt chữ điền của ông vẫn còn vướng vất rất nhiều nét kiên nghị của một người lính.
27 Tháng Hai 2013(Xem: 12851)
Làm người lương thiện bây giờ vất vả quá… biết đâu đến một lúc nào đó những nhà tù kia mới chính là địa chỉ mà người lương thiện cần đến cho mình
20 Tháng Hai 2013(Xem: 13832)
Các bạn của tôi ơi, bạn có hứa đưa ai về nơi . . . Chân Trời Tím hay không? Nếu có, thì tôi đã ghi địa danh và địa chỉ của vùng Grafton cho bạn rồi đó,
17 Tháng Hai 2013(Xem: 14274)
Nước mắt chảy dài trên má tôi, lần nầy không phải vì cái buốt đưa lên từ hai bàn chân đi đất mà là từ trái tim, khối óc chợt nhận ra cái hèn không dám chết của mình.
13 Tháng Hai 2013(Xem: 12584)
Thường luôn hỗ thẹn sám hối lỗi lầm. Dù có tu trì vẫn thấy mình khiếm khuyết. Không được kêu căng, chỉ xét lỗi mình, không vạch lỗi người
06 Tháng Hai 2013(Xem: 12395)
Ôi! lẽ nào chị là con sơn ca chỉ ngửa cổ hót chơi, lúc tung cánh lên trời xanh thì bỏ quên tiếng hót của mình, khi bị nhốt trong lồng mới cất tiếng kêu bi thảm?
24 Tháng Giêng 2013(Xem: 12573)
Tôi rùng mình, cái đẹp của ảo tưởng, làm sao tránh được sự tàn phai với bước đi vô tình và bạc bẽo của thời gian.
17 Tháng Giêng 2013(Xem: 13476)
Hugh Hefner từ năm 20 tuổi, trong 60 năm, uống rượu mạnh, hút thuốc lá, gần đàn bà. Ba lạc thú mà người đời vẫn cho là làm cho đàn ông chết sớm. Nhưng Hugh Hefner vẫn cứ không chết sớm
07 Tháng Giêng 2013(Xem: 13434)
Không có tiếng trả lời, nhưng ông Hải, với đôi mắt nhòa lệ, vẫn cắm cúi đọc những dòng trong trang sách đã mở sẵn..Trang sách của một cuộc tình đầu và cũng là một cuộc tình cuối!
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 16050)
Cuộc đổ quân được hoàn thành nhanh chóng. Hai cánh quân bắt đầu vào đội hình tiến chiếm mục tiêu. Tôi mở tần số làm việc và giữ liên lạc thường trực với cả hai cánh quân.
23 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14177)
"Người ta thường ngả mủ trước tài năng, nhưng sẵn sàng quỳ gối trước lòng tốt"
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15136)
Nếu không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc, quên luôn cả tử thần đang rình rập
19 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13425)
Cái khổ của tuổi già, cái khổ của tuổi trẻ, cái khổ của sự giầu sang, và cái khổ của sự nghèo khó - nơi đâu cũng chỉ có sự đau khổ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13793)
ba hiện hữu liên hệ mật thiết dính bó với nhau: cái quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ thiếu phụ vọc đất, cái lon sữa bò có cắm mấy chân nhang đỏ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13658)
Tôi thấy thương ông già quá, đi đứng khó khăn, mà ngày nào cũng đến thăm vợ bằng xe buýt, không quản ngại nắng mưa. Những cặp vợ chồng trẻ, cũng không tình tứ lãng mạn như hai cụ già nầy
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13045)
Tôi không bao giờ quên dòng máu Việt trong tôi nhưng tôi sẽ không ngồi đó nhìn non nước nầy, dân tộc nầy với một ánh mắt hờ hững, dửng dưng, một thái độ vô ơn, rẻ rúng.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13558)
Anh để lại cho em tất cả, những dòng chữ yêu thương từ hồi em còn mười bốn. Anh để lại tất cả, kể cả cái héo hắt của cây bồ đề nầy.--
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14256)
tiếng gọi mà tôi đã thèm khát hàng chục năm trời: Ba ơi! Má ơi!”. Nhưng, ngay trong ngày gặp lại, Lưu Đình Triều đã cảm nhận được một “hố sâu thực sự”.
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13226)
Mỗi lần nằm mộng thấy người quen tôi hay nói cho vợ biết để cùng cầu nguyện. Người trong mộng có thể là nhân vật hai đứa đều biết hay chỉ một mình tôi biết trên đời
03 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14563)
Tôi rất vui mừng vì đã làm được một sự việc mà có sự dằn co dữ dằn trong nội tâm và kết quả là cái « phải, cái thiện » đã thắng.
30 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14630)
Khi nhận thấy chính bản thân cũng có quá nhiều khuyết điểm, nhược điểm, người đời chắc chắn không còn dám cất cao giọng chỉ trích nhục mạ người khác
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13953)
Còn phe ta! Xin cám ơn quí đàn anh đàn em, những người còn hay đã mất cho một Việt Nam thân yêu, cám ơn những đắng cay trải qua trong quá khứ lửa đạn cùng ngục tù
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13632)
Trăm năm trước thì ta chưa gặp, Trăm năm sau biết gặp lại không? Cuộc đời sắc sắc không không, Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13871)
nếu không gặp được hai vị trong những ngày còn lại cuối cuộc đời, Huyền vẫn mãi mang theo hình bóng hai vị Thầy khả ái đến kiếp hậu lai.