10:29 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

NGANG TRÁI - Mẫu Đơn

29 Tháng Tư 20208:40 SA(Xem: 37177)

NGANG TRÁI

Cuộc chiến VN kết thúc ngày 30/04/1975, cố thủ tướng VN Vỏ Văn Kiệt đã nói có triệu người vui thì cũng có triệu người buồn. Nhiều gia đình phải sống trong cảnh ngang trái, xót xa.
Gia đình tôi lúc đó không có ai làm việc cho chính phủ VNCH, cũng không có ai theo cách mạng, dù vậy vẫn “bị đì” vì là tiểu tư sản và theo đạo Thiên Chúa giáo.

Gia đình chồng tôi, bên ngoại thì toàn là cán bộ cao cấp của đảng CSVN. Em của ông Ngoại anh đã từng giữ chức Thủ trưởng phòng Thuế vụ quốc doanh thành phố HCM. Ngày đầu ông được về lại miền nam thăm gia đình, ông đã cẩn thận gói gém mang tặng ba má anh vài cái chén bằng mủ vì tưởng rằng dân miền nam phải ăn cơm với mủng dừa.
Cậu anh là Luật sư từng làm việc cho toà án nhân dân tỉnh QN.
Một người cậu khác từng là sĩ quan quân đội nhân dân cấp tá, sau này giữ chức Vụ trưởng bộ Sắc tộc. Năm 1954, cậu đi tập kết theo tiếng gọi yêu nước, để lại quê nhà người vợ trẻ vừa mới cưới. Tưởng rằng ra bắc vài tháng sẽ về, nào ngờ cậu đã phải chờ đến hơn 20 năm dài. Người vợ trẻ ngày xưa sau bao năm tháng mỏi mòn chờ đợi chồng, đã quy y gởi thân nơi cửa Phật. Vào một buổi chiều buồn, anh D chở cậu đến chùa gặp lại người vợ năm nào với ước nguyện sẽ được nối lại tình củ duyên xưa, nhưng mợ đã khước từ. Bóng cậu nghiêng ngã ra về dưới hai hàng cây Bạch Đàn, khuất dần trong tiếng chuông chùa buồn bả ngân vang.

Bên nội của chồng tôi thì ngược lại, toàn là những vị sĩ quan cao cấp của chính phủ VNCH. Cha anh đã từng làm Phó trưởng ty Tỵ nạn cộng sản trước khi chuyển qua ngành thương mại.
Chú anh từng là Đại uý Trưởng ban Tình báo.
Một người chú khác từng là Bác sỉ trưởng ban Quân y tỉnh QN.
Anh họ của anh từng giữ chức Chỉ huy trưởng Cơ khí bộ tư lệnh Hải quân vùng một duyên hải. Gia đình anh đã cùng vượt biển với anh D và MĐ.
Xin sơ lược về cuộc đời đau thương của gđ anh.

Sinh năm 1944 tại làng Phú Thọ, Quảng Ngãi, anh Bùi Ngọc Anh là người con duy nhất của cô anh D. Cha mẹ mất sớm khi anh năm tuổi, được ông bà Nội và ba mẹ anh D nuôi dưỡng.
Anh từng là học sinh xuất sắc, đậu bằng Cử nhân Đại học Khoa học Sài Gòn năm 1966, và tình nguyện nhập quân trường năm 1967. Anh đậu thủ khoa trường Hải quân Nha Trang. Chức vụ sau cùng của anh là Đại uý chỉ huy trưởng Cơ khí Bộ Tư lệnh Hải quân Vùng Một Duyên hải.
Vợ anh, chị Tôn nữ Như Nguyện ngày trước là giáo sư dạy Sinh ngữ trường Việt Mỹ Đà Nẵng và cũng là Thông dịch viên cho cuộc đình chiến Bắc Nam trước năm 1975.
Sau ngày 30/04/1975 anh không ra trình diện học tập cải tạo nhưng hợp tác cùng anh D tìm đường vượt biên.
Vào cuối tháng 06/1979, gia đình anh gồm vợ và ba người con cùng 80 người lên tàu rơi xa quê hương. Nhưng Chúa và Phật không chìu lòng người trong cơn hoạn nạn, tàu hỏng máy khi vừa tới hải phận Mã Lai Á, sau đó trôi dạt không định hướng trên biển cả hơn 40 ngày. Đứa con trai út của anh la khóc luôn miệng xin cha mẹ “về nhà mở tủ lạnh lấy nước cho con uống”... Cháu và nhiều người đã bị chết vì đói khát. Một hình ảnh đau thương lúc đó mà tôi không thể nào quên trong cuộc đời còn lại của tôi : Vài người khiêng xác bé Bảo Trác (đứa con trai út của anh) chuẩn bị đưa vào lòng biển sâu, mẹ cháu cản ngăn xin được giữ xác cháu thêm vài phút. Chị cắt vội mái tóc thề của chị cột chặt vào xác con, chị mang vào cổ con sợi dây chuyền với tượng chiếc neo Hải quân mà anh đã tặng chị trong ngày cưới. Chị trường theo xác con lao xuống biển nhưng được anh níu kéo lại...
Cuối cùng một trận bảo lớn đánh ập vào tàu (chiếc quan tài gổ nổi trôi trên Thái Bình Dương) bị va chạm mạnh rồi vở toang trên bờ đá của đảo Lu bang thuộc quần đảo Palawan Philippines. Anh với vợ và hai con bị kiệt sức không thể tiếp tục cuộc hành trình đành nằm lại bờ đảo với một số người vượt biển. Mười ngày sau, anh D hướng dẫn nhà chức trách địa phương dùng ghe máy trở lại chỗ cũ thì nhìn thấy thi hài anh, vợ và hai đứa con đã bị mưa bảo rửa nát hết da thịt...
Đáng thương thay, một tài năng trẻ mà gia đình tôi hằng khâm phục và yêu thương đã bị hủy diệt. Anh là một trong những người lính VNCH sau ngày  30/04/1975 đã bị bỏ rơi !

Sau 45 năm yên tiếng súng mà lòng người vẫn chưa tìm được sự bình an.

Nhân ngày 30/04/2020
Mẫu Đơn

TB: Hình 1 : MĐ và những người thân ghé thăm sư cô Hạnh Chơn (mợ của anh D)
Hình 2 : Bia tưởng niệm gđ anh BNA (chỉ là tấm bia không có xác người )

Image may contain: 1 person
Image may contain: 6 people, people standing and indoor
Ý kiến bạn đọc
01 Tháng Năm 20206:49 SA
Khách
Bai viet hay , ke chuyen that cam dong va dau thuong !! .... Toi nghiep qua !!!!!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Giêng 2019(Xem: 8430)
Tình yêu và lòng bao dung của Thượng Đế hiện diện trong lòng người là chân lý vĩnh hằng…
06 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 6967)
Đầu Tháng Mười Hai, 2018, nước Mỹ có một tin buồn. Đó là tin vị tổng thống thứ 41 của Mỹ là ông George H.W. Bush vừa mới qua đời, hưởng thọ 94 tuổi
01 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 7251)
Khi tôi có dịp nói chuyện với một số bạn bè người Mỹ và nói về câu chuyện của Jack và Amy qua truyện ngắn “Vùng Trời Quê Bạn”
16 Tháng Mười Một 2018(Xem: 9316)
một lời cầu nguyện cho những linh hồn xấu số, không một lời từ giã vợ con trước lúc ra đi, được sớm siêu thoát
14 Tháng Mười 2018(Xem: 39202)
Một phần tài sản nên tổ chức phóng sinh.Tóm lại vợ con ông muốn cứu ông thì phải làm thật nhiều việc thiện để hồi hướng công đức cho ông.
08 Tháng Chín 2018(Xem: 40861)
Nhưng lời kể chuyện trong trẻo, thanh thoát khiến cho chúng ta vẫn còn nghe vang lên một dư âm tiếng đàn dương cầm chị Thanh Hoài
08 Tháng Chín 2018(Xem: 49133)
Vì bị trượt đại học oan uổng, nên nó đâm ra bất mãn, chán đời, lêu lổng chơi bời, để rồi giờ... nó trở thành thằng ăn cướp!”.
09 Tháng Tám 2018(Xem: 8814)
Sài Gòn như máu chảy từ tâm, Sài Gòn bao dung. Tôi chợt hiểu ra, mình đã là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, Sài Gòn trong tim tô
29 Tháng Bảy 2018(Xem: 9051)
Tôi không còn khóc được nữa, nước mắt tôi đã cạn lâu rồi. Miệng tôi méo xệch như mếu, mắt chớp chớp
19 Tháng Năm 2018(Xem: 9329)
Thế hệ con cháu lớn lên vỗ cánh bay xa chỉ còn lại những người hưu trí và những người mệt mỏi muốn yên phận.
17 Tháng Tư 2018(Xem: 43496)
Truyện ngắn Tiểu Tử là những giọt nước mắt, những tiếng thở dài, nụ cười trong những ngày bình an và ngay cả trong cơn đớn đau cùng cực.
04 Tháng Tư 2018(Xem: 40891)
rằng hận thù cho sức mạnh, làm ta tỉnh táo, đề phòng.
13 Tháng Ba 2018(Xem: 41557)
Đạo Phật không thể tồn tại được nếu chúng ta cứ theo một khuôn mòn lối cũ; đó là ê a tụng niệm kinh kệ bằng tiếng Hán
25 Tháng Hai 2018(Xem: 10057)
Sài Gòn cũng không còn được như xưa nữa, vì sao? Ai đã làm nó trở nên hoang tàn như thế? Ai đã làm cho nó mất tình người như thế?
17 Tháng Giêng 2018(Xem: 10027)
Việc mà chỉ có những đại anh hùng, các bậc trượng phu không biết “tham sinh úy tử” là gì họa may mới làm được. Thật là anh hùng. Tôi xin ngã mũ.
15 Tháng Giêng 2018(Xem: 8943)
Nhưng điểm chính là phải sống làm người lương thiện, sống không vì cơm áo, sống để giữ giống da vàng, sống biết thương
01 Tháng Giêng 2018(Xem: 8134)
thân tàn danh liệt, thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời.
17 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 9187)
Noel nào tôi cũng nhớ tới buổi chiều đi gánh gạo, nhớ cái vẫy tay của anh Thu, nhớ chai dầu lửa, nhớ cục kẹo đường đen ở Cẩm-Nhân
10 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 9573)
Chủ nghĩa cộng sản đã là một thảm họa của nhân loại. Kể từ khi thứ chủ nghĩa này xuất hiện trên thế giới, nó đã giết chết không biết là bao nhiêu nạn nhân vô tội
07 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7995)
“Không còn cách nào để cho các thành phần như cháu sống còn cả. Ngoại trừ… ngoại trừ bỏ nước ra đi. Chỉ có con đường đó thôi.”
12 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8379)
họ muốn biểu lộ lòng biết ơn đó bằng cách để lại toàn bộ gia tài chắt chiu cả đời cho chính phủ Mỹ .
03 Tháng Mười Một 2017(Xem: 9229)
Ngồi trên máy bay rồi, tôi cũng chưa chắc sẽ được đi Mỹ. Cho đến lúc máy bay rời khỏi mặt đất, tôi mới dám nói lời: Vĩnh biệt kinh tế mới.
19 Tháng Chín 2017(Xem: 8167)
Khi biết những người mà tôi cứu vớt có một cuộc sống tốt đẹp, có được hạnh phúc và tương lai rộng mở, tôi cảm thấy mình vui lây và hạnh phúc lây
19 Tháng Chín 2017(Xem: 8111)
không có cả những bài "điếu văn tưởng niệm" lâm ly bi đát, nhưng đầy ắp những tình yêu thương từ xa xưa đọng lại
14 Tháng Chín 2017(Xem: 10739)
quyết mang đạn bom và xương máu ra để đổi lấy Tự Do. Bởi bên cạnh họ còn có một rừng người cùng chung một chính nghĩa, cùng chung một lý tưởng.
24 Tháng Tám 2017(Xem: 11396)
Đúng là ‘hữu thù bất báo…phi quân tử’ diễn Nôm là có thù mà không trả thì “sẽ không lớn nổi thành người”!
21 Tháng Tám 2017(Xem: 10202)
Lên án người thì dễ, nhưng mở lòng cưu mang giúp đỡ họ mới là khó.
16 Tháng Bảy 2017(Xem: 11468)
Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết – quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
31 Tháng Ba 2017(Xem: 9357)
Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng
10 Tháng Ba 2017(Xem: 20313)
Những làn sương mù tan dần trên những ngọn cây trơ trụi lá, lộ hé cảnh tượng tàn phá kinh khiếp của bom đạn suốt đêm qua
26 Tháng Hai 2017(Xem: 11901)
Thân thương biết mấy! Chuyện trò với người Sài Gòn-Nam Bộ, câu chuyện của họ giản dị, rõ ràng, không úp úp mở mở
23 Tháng Giêng 2017(Xem: 10072)
Tui cũng mừng rỡ vì nghe nói ông Tổng Thống mới sẽ oánh Trung Quốc là tụi tôi mừng rồi.
20 Tháng Giêng 2017(Xem: 10250)
Hôm nay chúng ta cũng đang đối diện với thảm họa mất nước. Tại sao chúng ta không có niềm tin về chính nghĩa, về chân lý
21 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 10052)
dẫu biết cô ta sẽ không hiểu sao bỗng nhiên ông nói thế, ông thì thầm: “I love Little Saigon”.
20 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 16150)
Thời gian thấm thoắt, ba mươi sáu năm đi qua. Mỗi người có riêng một hành trang, mang nó suốt đời trên vai…
17 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 8832)
bởi chỉ cần con có sức khỏe, có thể tự chăm sóc cho bản thân thì bất luận tương lai như thế nào, cho dù con ở đâu cũng đều có thể sống tốt."
18 Tháng Mười Một 2016(Xem: 10335)
Mất quá khứ, mất hiện tại, vô vọng với người thân. Mẹ xa lánh mọi người, chỉ trừ nó, con chó
10 Tháng Mười 2016(Xem: 9403)
Truyện ngắn của Phạm Chinh Đông. Tám Hà và Kim Oanh diễn đọc. Video HD 720. Mời xem thêm tại: http://phamchinhdong.com hoặc http://phamchinhdong.blogspot.com.
24 Tháng Chín 2016(Xem: 10394)
Chúng ta, những người Việt ở hải ngoại có tiếng nói, thì hãy lên tiếng để tranh đấu, để vận động và để nói thay cho những người không được nói
24 Tháng Chín 2016(Xem: 10709)
Chỉ tội cho người dân, với bộ mặt ” không giống ai ” vì bị tô son trét phấn, có nhăn nhó vì đau quặn ruột
18 Tháng Chín 2016(Xem: 11036)
Đời quân ngũ đã đi vào tâm tư tình cảm tuổi trẻ khi vào đời nên gần như cả đời họ cứ vẳng nghe được tiếng nói “Thủ Đức Gọi Ta Về”
13 Tháng Chín 2016(Xem: 17573)
Nếu sự việc để đi vào lãng quên là một thiếu sót vì tôi có đề cập đến nhiều sĩ quan TQLC hồi sơ khai mà đa số anh em chưa bao giờ biết
13 Tháng Chín 2016(Xem: 11078)
anh Nguyễn Ngọc Khang là người hiền lành, tốt bụng, tận tâm và “truyền cảm hứng một cách kỳ lạ đến mỗi cuộc sống anh gặp trong đời
09 Tháng Chín 2016(Xem: 10693)
nghe hát bài " Dòng sông tuổi thơ ", tao bỗng nhớ tới con rạch nhỏ quê mình. Rồi tao nhớ mầy Cương ơi ! Bây giờ mầy ở đâu ?
04 Tháng Chín 2016(Xem: 9900)
trút lên họ những cáo buộc thiếu công bằng để chính mình không phải trả lời câu hỏi trước giờ lương tâm phán xét.
15 Tháng Tám 2016(Xem: 14157)
Là bạn, là thù, là người yêu câm lặng hoặc là “hóa thân” của lý tưởng Tự Do ? Sao ngươi mãi bám theo người chiến sĩ
15 Tháng Tám 2016(Xem: 12151)
Ôi! quả báo! Quả báo! Chắc kiếp trước ta có bắt giam người, nên kiếp nầy người mới bắt giam ta. Ôi! quả báo, quả báo!
11 Tháng Tám 2016(Xem: 10869)
Về nhà sau trước không ai,Hỏi ra em đã theo trai mất rồi.
08 Tháng Tám 2016(Xem: 10988)
Ai cũng phải bước tới cái ngày nhắm mắt lìa đời... Nhưng chú ơi, cháu đau lòng lắm nếu ra đi mà không giúp ích gì được cho quê hương và dân tộc mình...