11:50 SA
Thứ Ba
21
Tháng Giêng
2025

NGƯỜI GIỮ GHẾ - vkp Đạm Phương

11 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 13333)

 NGƯỜI GIỮ GHẾ Tùy bút của Phượng Ngày Xưa

 ***

hoangthi17-content

 Anh Ba ghi danh cho tôi học trường Luật. Từ nơi nhà thuê bên ven sông cầu chữ Y đến trường phải qua hai chuyến xe bus. Ngày đầu tiên lên giảng đường, tôi hơi chùng bước khi thấy cảnh xô bồ xô bộn diễn ra: sinh viên ăn mặc tùy thích, vô ra bất cứ lúc nào, ngoài hành lang giảng đường, người thì chăm chú ghi lời Thầy giảng, kẽ lại tụm năm tụm ba, bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… Tôi ngạc nhiên buộc miệng:

- Cái nầy là Đại Học hay “Học đại” vậy anh ba?

Anh cười cười trêu tôi:

- Thì cứ “học đại” đi rồi sẽ biết…

Nói vậy chớ anh cũng giải thích là tại vì ở năm thứ nhất, sinh viên quá đông mà giảng đường thì nhỏ nên mới như thế. Tôi đã hiễu và tự nghĩ: chỉ cần mình cố gắng đi sớm là sẽ giành được ghế ngồi thôi, nhưng vì còn phải lo chuyện chợ búa cơm nước nên tôi cứ đi trể hoài, giảng đường không còn một ghế trống, nếu có thì ai đó đã đặt lên đấy vài quyển tập hoặc túi xách rồi… Tôi chán nãn, ra hành lang, ngồi bệch xuống

- Cô tìm ghế ngồi ?

Một giọng nói miền Bắc vọng bên tai, tôi ngước nhìn lên, anh nói tiếp:

- Tôi có một chỗ tốt lắm, gần bục giảng của giáo sư, cô thích không, tôi nhường cho?

Như bắt được vàng nhưng tôi còn làm bộ:

- Rồi anh lấy gì để ngồi?

-Tôi ngồi đâu cũng được … à không… tôi học lớp bên kia mà.

Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ… thì ra, anh chảng muốn khoe là:” Ta đang học lớp CN3, là đàn anh của em đấy” nên tôi cố ý châm chọc:

- Vậy thì anh là “ người giữ ghế giùm” thôi sao?

- Gì cũng được… nhưng trể rồi kìa, đi theo tôi

Tôi đứng lên, xách giỏ đi theo anh.., chỗ ngồi tốt thật. Tôi cám ơn anh kịp lúc GS NHĐ vừa vào, anh vội bước ra ngoài…

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

 Tan học, tôi khoan thai bước ra khỏi giảng đường, nhịp chân sáo trên con đường có lá me bay để đón xe… Linh cảm như có người theo sau, tôi quay lại nhìn, thấy anh đang bén gót tôi. Có tật giật mình nên anh lúng ta lúng túng chỉ tay về phía trước:

- Tôi về nhà tôi ở đàng trước

Tôi im lặng , anh tiếp:

- Cô cũng về đường này thì cùng đi chung nhé!

Tôi vẫn im lặng nhưng lòng cảm thấy vui vui…

 Còn gì thơ mộng hơn khi cả hai cùng sánh bước nhau trên con đường có bóng cây mát rượi, thỉnh thoảng, gió đưa những chiếc lá me vướng vào tóc tôi, anh quay sang định gở đi nhưng tôi né tránh, anh ngượng ngùng bỏ tay xuống, lí nhí:

- Quê cô ở đâu?

-Tây Ninh. Còn anh?

-Ngoài Bắc, vào đây năm 54

-Bắc kỳ di cư à?

- Còn Tây Ninh là xứ “Củ mì”à ?

Tôi trừng mắt nhìn anh:

- Tự ái à nhen

- Sao lại tự ái? Tự hào mới đúng chứ,” củ mì” là tài nguyên quý cuả đất nước mình mà , tôi đang chọn “Luật Kinh Tế” (bắt đầu năm thứ hai, sinh viên được chọn một môn nhiệm ý như Luật Công pháp, Luật Tư pháp , Luật Kinh tế… để nghiên cứu sâu vào môn đó hơn), sau này, tôi nhờ cô giúp cho tài liệu về“củ mì” để tôi thi ra trường nhé!...

Đúng là dân Luật có khác… Tôi cảm thấy rất thú vị khi quen anh nhưng lúc nào cũng có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm, vừa chạy vội theo xe tôi vừa quay lại nói;

-Có xe rồi, thôi chào anh nhen

Tôi bước lên xe, vào ghế ngồi, quay lại, thấy anh ngơ ngẩn nhìn theo…

 Tháng 10 năm 1963

 
 VkP. Đạm Phương


 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21583)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20187)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21750)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 20613)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19700)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 20259)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?