11:59 SA
Thứ Năm
2
Tháng Năm
2024

31 năm sau chiến tranh – Suy tư về biến cố 30/4/75

21 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 25489)

" Để tưởng nhớ tới những cái chết vô danh của người lính hy sinh vì lý tưởng quốc gia và tưởng nhớ tới hàng triệu người bỏ mình trên biển cả trên đường tìm Tự do, tôi xin kêu gọi đồng bào trong cũng như ngoài nước, hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thếgiấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được. .."

( Bài này Lúa9 sưu tầm từ net năm 2006)
 

 
Mời quý thân hữu đọc một bài viết thật cảm động của Nguyễn Minh Tâm/NaUy, mà bài này Lúa9 sưu tầm từ net năm 2006, và đã lược dịch sang Đức ngữ. Xin phép tác giả post vào đây cho mọi người cùng đọc suy tư của anh, và xin quý thân hữu tiếp tay phổ biến cho người Đức càng nhiều càng tốt. Cảm ơn. ( Lúa9 )

31 năm sau chiến tranh – Suy tư về biến cố 30 tháng 4. 1975
 
Lúc tôi mới vừa 10 tuổi, tôi được theo cùng với mẹ tôi đoàn tựu gia đình với anh và chị tôi ở Na Uy đã làm giấy bảo lãnh. Anh chị tôi đã cùng với một người cậu chạy trốn vượt ra biển khơi và đã được đất nước Na Uy tận vùng Bắc Âu bảo bọc lo lắng. Ngày nay nơi ấy đã trở thành quê hương thứ hai của họ.
 
Bất chợt khoảng vài năm sau đó, tôi gặp một người quen của bố tôi, bác Đáng, tại buổi chợ Tết Nguyên Đán, mà hội Người Việt Tỵ Nạn hằng năm vẫn thường hay tổ chức. Bác Đáng
ngày xưa là nhân viên cao cấp dưới sự chỉ huy của bố tôi trong quân đội; và qua lời bác kể lại chúng tôi mới được biết rõ hơn về cái chết tức tưởi của bố tôi trong thời buổi giao tranh.
 
Bác Đáng kể rằng, trong những ngày tang thương khốc liệt nhất trước khi miền Nam thất thủ vào tay quân đội miền Bắc, thì nơi chiến trường bố tôi vẫn còn đang cầm cự cùng với đại đội của mình, mà nhiệm vụ là phòng thủ quốc lộ Số 1. Trong khi đó, sự tấn công phía bên của Việt Cộng ngày càng dồn dập tiến sâu vào Sài Gòn hơn.
 
Biết là không thể bảo vệ nổi chiến khu, số đông quân lính của người đã bị trọng thương và vong mạng; một trong số người chết vô danh đó có bố tôi. Bác Đáng kể lại, trong lúc nguy biến nhất bố tôi rất quan tâm cho số mệnh của quân nhân mình mà quên chính bản thân mình đi. Hầu tránh khỏi sự tổn hao quân lính thêm nữa, bố đã nói với bác Đáng, ông hãy rút quân mình vể chốn bình yên và tạm dừng quân nơi đó chờ đợi. Bố tôi sẽ ở lại giữ chiến khu với vài đồng đội đến phút cuối cùng. Bác Dáng hiểu ý bố tôi và rất đau lòng, nhưng bắt buộc bác phải tuân lệnh bố tôi là rút quân đi. Thế là từ đó bác Đáng từ biệt bố và không bao giờ gặp lại ông nữa. 
 
Như đa số tù nhân bị bắt trong trại học tập cãi tạo, bác Đáng gặp gỡ một vài người đồng đội cũ xưa kia của mình. Họ kể lại cho bác nghe, sau khi bác rút quân đi, bố tôi đã dí súng vào đầu mình và tự sát; trước khi quân đội Cộng sản miền Bắc tràn vào. Bố đã vinh danh tự sát vì lý tưởng dân tộc còn hơn là để lọt vào tay của Cộng sản miền Bắc làm tù nhân. 
 
 Sau nhiều năm bị giữ trong học tập cãi tạo vì đã mang danh lính ngụy quyền, đã nhiều lần bác tìm cách vượt ngục. Cho đến khi được thả ra bác tìm manh mối với một số người vượt biên bằng con thuyền gỗ đánh cá nhỏ nhoi. Và trong chuyến vượt đại dương đó, bác may mắn được phái đoàn Na Uy cứu vớt và được đưa về xứ Bắc Âu sinh sống cho đến ngày hôm nay. 
 
Mặc dù từ lâu đã biết rằng bố tôi đã không còn có mặt trên cõi đời này nữa, nhưng khi nghe qua cái chết hào hùng của bố tôi. Một sự thật, một cú sốc quá lớn cho mẹ, chưa bao giờ tôi thấy bà buồn như thế. Bà trở nên ốm nặng. 
 
Một ngày kia bà nói với các con: „ Các con ạ, mẹ muốn nói với các con rằng, chúng ta nên lấy ngày 30 tháng 4 năm 1975 làm ngày tử vong của bố, ngày giỗ cho bố, cho tất cả những người đã xả thân mình cống hiến cho quê hương tiền đồ dân tộc, đã đối đầu với cộng sản vô thần miền Bắc và dũng cảm hy sinh „ . Tôi, thằng con trai còn thơ dại, nghe qua tôi rất buồn bực. Kỷ niệm duy nhất còn lại của bố dành cho tôi là một bức hình nho nhỏ của người. Ông nhìn rất đẹp nét uy nghi trong bộ đồ trận. Tấm ảnh này mẹ tôi ôm ấp như gia tài quý giá, trong tấm hình ấy bà mặc Áo dài cười âu yếm đứng bên cạnh bố tôi. 
 
Thời gian qua rất nhanh, tôi dần dần trưởng thành, và vào học ở trường trung học tỉnh. Trong trường học chúng tôi học về rất nhiều tài liệu về Chiến tranh Việt nam và sự tham dự của người Mỹ trong chiến trường Việt nam. Ngoài ra trong giờ lịch sử họ không đá động một tý gì về sự xung kích giữa hai miền Nam Bắc Việt nam cả. Xã hội chủ nghĩa miền Bắc, còn trong miền NamViệt nam là theo chủ nghĩa Cộng Hòa.
 
Tôi biết, là người của miền Nam Việt nam, chúng tôi đã bị đọa đày rất nhiều từ khi chiến tranh Nam Bắc bùng nổ. Đó cũng là động cơ thúc đẩy tôi tìm đến bác Đáng, tôi muốn bác hãy kể lại sự thật cuộc chiến cho tôi nghe, vì tuổi ngây thơ, tôi đã không hiểu gì nhiều. Là người chứng nhân còn sót lại sau cuộc chiến, dĩ nhiên là bác biết rất rành, nhất là bác lại đã từng nằm gai nếm mật với bố tôi ngoài sa trường. Tôi chờ đợi, tuy đã xa nhà, chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng nhưng bác vẫn quan tâm hằng ngày về thời sự đất nước. Bác Đáng nói, bác rất vui mừng khi thấy tôi, một đứa trẻ lớn lên tại hải ngoại lại có ý thích đi tìm tòi về cội nguồn và tình hình quê hương mình như thế. 
 
Qua lời kể của bác Đáng, càng ngày tôi càng hiểu rõ hơn về cuộc chiến tranh Nam Bắc tương tàn, nhờ tình yêu quê hương của bác làm tình yêu đối với quê hương dân tộc trong tôi ngày càng gia tăng. Bác Đáng đã thay bố tôi truyền cho tôi thêm nghị lực, trách nhiệm và sự hy sinh giống như những người lính quốc gia anh dũng quên mình giữ yên bờ cõi. Cho đến một ngày tôi hỏi bác Đáng, xem bác có thể giúp tôi để làm một ngày Văn Hóa Việt nam trong trường tôi đang học được không ? Nghe qua bác khen ý kiến tôi hay. Vào ngày Việt nam đó ban giám hiệu trường và toàn thể học sinh nam nữ chăm chú lắng nghe.
 
Bây giờ họ đã hiểu, vì lý do gì mà người Việt nam phải xuống thuyền ra biển và bỏ nước ra đi. Từ đó tôi gặp bác Đáng thường hơn. Tôi học tập nơi bác cách thức thế nào để người Việt phục vụ nước Việt cho hữu hiệu. Tôi biết về sự chà đạp nhân quyền, những cái mà nhà nước đang áp bức trên toàn dân. Đã thúc đẩy tôi nhiều hơn. 
 
Tôi vào học trường đại học. Tôi quá bận rộn với chuyện học hành thi cử tương lai của mình, tuy nhiên trong đầu tôi lúc nào cũng suy nghĩ, làm thế nào để chúng ta người Việt càng ngày phải đưa nước Việt lên hàng tiến bộ hơn là đời sống bấp bênh của người dân hiện tại trong nước. Mẹ tôi hay giúp ý kiến cho tôi, khuyên và bày vẻ cho tôi, và tôi đã thấy rõ, chỉ có con đường vạch ra một Phong Trào Cách Mạng cho một nền Tự Do và Dân Chủ thật sự mà thôi.
 
Kể từ biến cố 30 tháng 4 năm 1975 cho đến nay, 31 năm sau sự cưỡng chiếm được miền Nam của cộng sản Hà nội; nước Việt trở thành một nước Cộng sản, được điều hành bởi một đảng độc tài duy nhất, mà đảng Cộng sản này bị lệ thuộc vòng ảnh hưởng của Tàu phương Bắc rất mạnh. Xã hội chủ nghĩa Việt nam muốn chuyển biến nền Kinh Tế Đổi Mới bề ngoài càng nhanh càng tốt, để xoa dịu lòng dân, để người dân qua đó mà quên đi cơ khổ mà họ đang gánh chịu.
 
Cái âm mưu của sự Đổi Mới ấy là, làm sao cho người dân quên hết những đau thương thiếu thốn sau chiến tranh và cảm thấy an tâm trong chế độ xã hội chủ nghĩa có một cuộc sống phóng khoáng vui tươi. Qua những cảnh ăn chơi vui thú giàu có tạm bợ mà có vẻ như đang sống trong một cuộc đời Độc Lập và trong Tự Do thật sư.
 
Nhảy nhót, sắc đẹp, học thêm ngoại ngữ và nét đoan trang thùy mị trở thành những điều kiện hàng đầu trong cuộc sống. Ngờ đâu là đầy dẫy những bất công tham nhũng, văn hóa đồi trụy, nạn buôn người xảy ra nhan nhãn, các cô gái bị dụ dỗ bán ra nước ngoài làm điếm.
Ngày xưa người Việt miền Bắc đánh nhau với người Việt miền Nam. Việt Cộng luôn luôn đòi hỏi „ Độc Lập“ với hàng triệu triệu xác người chết phải trả giá vì hai chữ Tự Do, thì bây giờ chính họ đã đem lại cho dân tộc Việt những gì mà chính họ đã hô hào chửi bới và xua đuổi. Ngày xưa họ tuyên dương là thắng Mỹ thắng Ngụy nhào, nay vì tình hình kinh tế trong nước, lại cũng chính họ vác mặt sang Hoa Kỳ xin liên hệ mật thiết trở lại với anh Mỹ. 
 
Đời sống trong nước nào có gì là tự do mà nói, ngay cả vụ viết lách còn bị kiểm điểm. Hầu hết các chuyện thật xảy ra trong nước đều bị bưng bít và kiểm duyệt, cấm phổ biến. Ai viết lên những sự thật có hại đến uy tín lãnh đạo sẽ bị bắt bớ và trừng phạt. Khẩu hiệu của nước Xã hội chủ nghĩa là „ Đảng vì Dân „ , nhưng sau vụ tàn sát hàng ngàn sinh viên tại Thiên An Môn bên Trung quốc nơi cổng trường Tự Do, thì người Việt ở bên Việt nam hoàn toàn không hay biết tới.
 
Để tưởng nhớ tới những cái chết vô danh của người lính hy sinh vì lý tưởng quốc gia và tưởng nhớ tới hàng triệu người bỏ mình trên biển cả trên đường tìm Tự do, tôi xin kêu gọi đồng bào trong cũng như ngoài nước, hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thế giấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được.

 ( Bài này Lúa9 sưu tầm từ net năm 2006)
 
31 Jahre nach Kriegsende – Gedenken an das Desaster 30.4.75 in Süd VietNam
 
Als ich 10 Jahre alt war, durfte ich mit meiner Mutter durch eine Familienzusammenführung nach Norwegen ausreisen. Ich kam zu meinem Bruder und meiner Schwester, die damals schon vorher mit meinem Onkel als Bootsflüchtlinge übers Meer geflüchtet waren und mittlerweile eine neue Heimat in Norwegen gefunden haben. 
 
Einige Jahre danach, traf unsere Mutter durch einen Zufall Onkel Dang bei einem vietnamesischen Neujahrsfest, das von einem vietnamesischen Flüchtlingsverein organisiert worden war. Der Onkel Dang war früher ein junger Offizier unter dem Befehl meines Vaters. Durch ihn erfuhr unsere Mutter viel über den Tod unseres Vaters und wie er im Krieg sein Leben geopfert hatte.
 
 Onkel Dang erzählte, dass in den letzten schrecklichen Tagen vor der Kapitulation der südvietnamesischen Regierung die Truppen unter dem Kommando meines Vaters verpflichtet wurden, eine der wichtigsten Haupt-Nationalstraßen im Lande zu überwachen . Die Angriffe der Viet Cong aber wurden immer stärker fortgesetzt.
 
Dadurch wurde die Einheit meines Vaters zum größten Teil schwer verletzt . Es gab viele Tote und Verletzte; einer davon war mein Vater. In dieser schwierigen Situation dachte er vor allem an das Leben seiner Soldaten. Um sie vor den Besatzungseinheiten zu schützen, sagte er zu Onkel Dang, er solle sie bitte in Sicherheit bringen und sich zurückziehen. Mein Vater wollte mit ein paar mutigeren Soldaten bis zum Schluss an der Front weiter kämpfen. Onkel Dang war sehr traurig über diese Entscheidung, dennoch verabschiedete er sich.
 
Seitdem hat Onkel Dang meinen Vater nie mehr gesehen. Als Kriegsgefangener traf Onkel Dang nach dem Kriegsende einige ehemalige Kameraden von damals im Umerziehungslager, die auch von der Besatzungsregierung festgenommen worden waren. Von denen erfuhr er, dass mein Vater sich sein Leben genommen hatte, bevor die Kommunisten sich ihm und seinen Männern näherten und in dem Gebiet eintrafen. In den letzten Sekunden nahm er sich das Leben um nicht als Gefangener zu enden.
 
 Nach mehreren Jahren wurde Onkel Dang zur Haft verurteilt, weil er bei der Armee war. Mehrmals versuchte er zu entfliehen. Als er raus kam versuchte er mit anderen Landsleuten mit einem Fischerboot übers Meer zu flüchten. Er wurde von einer norwegischen Delegation aufgenommen und nach Norwegen gebracht und lebt dort bis heute.
 
Obwohl wir schon eine ganze Zeit wussten, dass mein Vater schon lange vermisst wurde; wir haben keine Lebenszeichen von ihm bekommen; war die Nachricht von seinem Tod ein Schock. Die Wahrheit machte unsere Mutter sehr traurig; noch nie habe ich meine Mutter so traurig gesehen wie in diesem Moment. Sie wurde danach sehr krank .
 
Eines Tages nach dem Abendessen sagte sie zu uns :
„Wir wollen ab heute dem 30.04.1975 gedenken. Vor allem uns an den Todestag unsers Vaters und seinen Männern erinnern, die für die Befreiung Süd Vietnams im Kampf gegen den Kommunismus umgekommen sind.„ Ich war auch sehr traurig, obwohl ich noch ein Kind war. Die einzige Erinnerung an unseren Vater ist ein Bild von ihm. Er war ein gutaussehender Offizier in Uniform. Das Bild hat die Mutter gut aufbewahrt. Auf dem Photo steht die Mutter neben ihm; sie sah sehr hübsch aus in Ao Dai.
 
Die Zeit verging schnell. Ich wurde älter mit der Zeit und ging aufs Gymnasium. In der Schule während des Geschichtsunterrichts bekamen wir nur Informationen über den Vietnam Krieg und die Amerikaner zu hören. Man erfuhr nichts über den Konflikt zwischen Nord-Vietnamesen; den Kommunisten; und den Südvietnamesen; der Republik Viet Nam. 
 
Als Südvietnamesen haben wir viel gelitten, als der Krieg ausbrach. Ich machte mich auf den Weg zu Onkel Dang um mehr Informationen über Vietnamkrieg zu erhalten. Er als Augenzeuge konnte mir sicherlich mehr erzählen; vor allen Dingen war er mit meinem Vater an der Front gewesen. Ich erwartete eine Erklärung von ihm. Der Onkel Dang interessierte sich sehr für die aktuelle Situation in Vietnam. Er freute sich sehr, als ich ihm darum gebeten habe.
 
 Durch ihn ist mir klar geworden, dass durch seine Liebe zur Heimat, die Liebe zur Heimat auch in mir wächst. Er hat mir Kraft, die Verpflichtung und die Hingabe gegeben wie ein Soldat für mein Land zu stehen. Eines Tages fragte ich ihn, ob er mir hilft einen vietnamesischen Tag in der Schule zu organisieren. Er fand meine Idee ausgezeichnet. Die Schulleitung und meine Mitschüler waren auch alle begeistert und hörten mit Aufmerksamkeit zu.
 
Jetzt verstehen sie, weshalb die Vietnamesen ihr Land verlassen haben. Seitdem treffe ich Onkel regelmäßiger. Von ihm lerne ich die Aufgabe, meinem Land als Vietnamese zu dienen, zu erfüllen. Außerdem von den Menschrechtsverletzungen, die die kommunistische Partei Vietnams an seinem Volk begeht. Er hat mich immer mehr inspiriert.
 
 Dann habe ich angefangen an der Universität zu studieren. Ich war sehr beschäftigt mit meinem Studium, aber gleichzeitig habe ich auch gut darüber nachgedacht, wie wichtig es ist, sich über die Lage in meinem Land Gedanken zu machen. Ich habe Unterstützung von meiner Mutter bekommen. Ich war nun fest davon überzeugt, dass ich bei der Friedensbewegung für die wirkliche Freiheit und Demokratisierung Vietnams beitragen werden würde. 
 
Seit dem Desaster vom 30.4.75 bis heute, den 30.4.05 - 30 Jahre nach der Eroberung Süd Vietnams durch die Armee des Nordens; wird das Land von der kommunistischen Partei regiert; einer Partei, die sehr stark unter dem Einfluss von China leidet. Die Kommunistische Partei Vietnams versucht durch wirtschaftliche Reformen den Lebenswandel so schnell wie möglich angenehmer zu gestalten, sodass die Bevölkerung nur noch an ihrem Alltagsleben beschäftigt sind.
 
 Das Ziel der Reformen ist es, die Askese der Nachkriegszeit endlich zu überwinden und das Leben im Sozialismus amüsanter zu empfinden. Durch Unterhaltung und Wohlstand soll der Wille zur Unabhängigkeit und Freiheit in vergessen geraten.
 
Tanzbegabung, Schönheit, Fremdsprachen und Sittsamkeit sind die Einstellungsvoraus- setzungen. Außerdem gibt es viel Korruptionen und Menschenhandel mit jungen Frauen und Mädchen, die ins Ausland verkauft werden. 
 
Die Nordvietnamesen haben gegen die Südenvietnamesen gekämpft. Die Viet Cong haben die „Unabhängigkeit“ mit Millionen Toten bezahlt, um nun das ins Land zu holen, was sie in drei Jahrezehnten hinausgejagt haben! Sie haben die USA besiegt um heute selber wieder wirtschaftlichen Kontakt zu den USA zu suchen.
 
 Jedoch gibt es in den Medien keine Pressefreiheit. Die meisten wahren Geschichte werden vertuscht oder zensiert. Wer über die wahre Geschichten schreibt, wird bestrafft oder festgenommen. Also nach dem Motto: „Ziel des Sozialismus sei es, dass die Menschen gut leben!“ Vom Massaker in Peking auf dem Platz des Himmlischen Friedens haben die Vietnamesen nichts gehört und die Regierung Vietnams dementiert den Vorfall. Die Unzufriedenheit in Bevölkerungen ist zwar groß, aber es fehlt momentan der Mut aufzustehen. 
 
Im Namen der verstorbenen Soldaten und im Name derjenigen, die auf dem Weg in die Freiheit in Meer ertrunken sind, appelliere ich an die Vietnamesen im In- und Ausland,
 zusammen im Kampf um die Freiheit unseres Landes und bei seinem Wiederaufbau mitzuwirken. Damit wir Vietnamesen unsere Träume von Freiheit und Demokratie in unserem Land zu verwirklichen können. 
 
 Nguyen Minh Tam - NaUy 2/06
Deutsche Übersetzung / Lược dịch Lúa9

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Hai 2012(Xem: 21963)
Mình xem kìa! mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Và này… mình ơi! trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là một điều may mắn hay sao?
19 Tháng Hai 2012(Xem: 21263)
Mong vô cùng một ngày nào đó , chúng ta sẽ có một David, Ted, Anthony, William... Nguyễn, Phạm, Lê, Huỳnh… ở Mỹ; hay một Pierre , Daniel, Francois, Jean… Trần, Ngô, Đặng, Lý… ở Pháp, hay một Tuấn, Sơn, Minh, Nam.. Bùi, Đoàn, Phan, Trương ở Việt Nam...đi tiếp được con đường ông Steve Jobs đã đi. Lúc đó chắc là bưởi Biên Hòa, chôm chôm Long Khánh, măng cụt Lái Thiêu , hay nhãn lồng ở Huế sẽ có chỗ đứng trang trọng cạnh bên trái táo cắn dở mà ông Steve Jobs đã vĩnh viễn bỏ lại sau lưng...
19 Tháng Hai 2012(Xem: 26568)
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
18 Tháng Hai 2012(Xem: 20238)
Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 20287)
Tôi lặng thinh, cô đơn trên bãi vắng, một mình. Không biết mấy ngày. Không biết mấy đêm. Bây giờ tôi không đủ sức để khóc thì làm sao đủ sức để nối hay gỡ những mối dây định mệnh.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 20415)
Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô. Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....
13 Tháng Hai 2012(Xem: 23380)
Các anh chị cũng tự hào kể về cha mình, dù tuổi cao, sức yếu, vẫn đóng góp công sức cho cộng đồng người Việt đồng hương qua những buổi họp hội đoàn, đóng góp những đồng bạc chắt chiu do con cháu gởi tặng, những đồng tiền dành cho người già của chánh phủ Mỹ cho hàng tháng để dành tặng cho hội H.O và T.P.B, trẻ em nghèo khổ
12 Tháng Hai 2012(Xem: 27781)
Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 22042)
“Nhốt mầy lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu chuối.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26735)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26369)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
05 Tháng Hai 2012(Xem: 20163)
Buổi lễ tiển biệt được kết thúc trong bầu không khí trang nghiêm, nhưng ấm áp tình cảm gia đình đã để lại cho tang gia và đồng hương đến tham dự với những cảm xúc khó quên. Hương linh Bác sáu Lê văn Nhơn còn phảng phất đâu đây chắc hẵn sẽ mỉm cười…
02 Tháng Hai 2012(Xem: 19283)
đã gói ghé tấm lòng của Ban Biên Tập ( Với đoạn văn “ Những kỷ niệm thời thơ ấu” Kính mong bác sáu luôn mạnh và hình ảnh hai anh Nghĩa, Kỉnh vẫn còn kề cận bên bác sáu). Và hôm nay bác sáu đã ra đi, thân xác sẽ trở về với cát bụi, nhưng hương linh những người con bỏ ra đi trước, cũng sẽ trở về đoàn tụ với bác sáu nơi cõi vĩnh hằng…
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19566)
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẻ, biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19093)
Chuyện bình thường trong xã hội này không dưng trở thành nỗi ngạc nhiên trong một thể chế khác. Hình như có những chiếc lá vàng may mắn đã bay lượn trong hoan ca trước khi về với đất...
25 Tháng Giêng 2012(Xem: 19365)
“Tôi không thể ngồi yên Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 22656)
Thưa các anh, các anh đã gục ngã với tình yêu quê hương, vì hai chữ tự do cho tha nhân, chúng tôi những người sống sót trong cuộc chiến, không bao giờ quên các anh, mong được về thăm lại những nơi mà chúng ta đã cống hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 19132)
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thầy Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thầy đến nhà tôi, Ba và thầy đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thầy luôn luôn quan tâm ..
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 26061)
Đau quá nên đâu biết đã chín giờ tối, có lệnh lên tàu hỏa. Tay kéo lê chiếc sac marin, bước thấp, bước cao lê lết lên tàu. Điều kỳ lạ là mới vừa ngồi xuống, thở phào, chợt nghe cơn đau dịu xuống, rồi vong bặt
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 26531)
Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ "Tùy Thuận Duyên Giác",
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 18621)
Anh đó, Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long, Tim đỏ thắm như bã trầu của mẹ quê, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25836)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 19334)
Những điều em nghĩ về anh, tưởng tượng về anh thuở đó đã tạo trong em hình ảnh một người khổng lồ, là anh. Và em đã yêu anh qua hình ảnh người khổng lồ đó. Nhưng anh nào có biết gì đâu.
02 Tháng Giêng 2012(Xem: 18745)
Bài toán cuộc đời chưa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm được ẩn số hài lòng người giải nhưng cứ mỗi một năm mới đến lại đem theo hy vọng cho một dấu nhân của chia xẻ và thương yêu, một dấu trừ cho bạo lực và chiến tranh. Được như vậy thì có lẽ mùa Xuân sẽ vẫn ở quanh năm trên quyển sổ cuộc đời.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19761)
gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh, ngồi lặng ngắm bầy chim sãi cánh tìm về tổ ấm. Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, văng vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
27 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19540)
Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18542)
Tôi đã chạy như bay đến bệnh viện khi được thằng con trai báo tin là vợ tôi đã được cứu sống. Tôi lao vào căn phòng có vợ tôi đang nằm im lìm, thoi thóp. Tôi kịp giữ nàng lại lúc nàng cố gắng lấy sức tàn để đập đầu vào tường tự sát một lần nữa. Tôi ôm nàng và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi van xin nàng hãy vì tôi, vì các con mà sống.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19243)
Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19298)
Rồi ngày tháng dần trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp1. Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết nói năng gì?. Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
14 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20091)
Tôi có nghe ai đó nói: Với thế giới này, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người, bạn là cả thế giới của họ. Cảm ơn bác, cảm ơn người đàn bà nhặt lon trên đất Mỹ. Chính bác đã mở ra trong tâm hồn cháu cả một thế giới lắng đọng bao la: Một thế giới kiến tạo từ đôi tay gầy guộc của người mẹ tần tảo.
09 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 21385)
Những cánh cửa hé mở... Những dòng đời trôi theo một nhịp thiết tha, trôi theo mệnh nước, trôi theo phận người, trôi nổi bềnh bồng, chan chứa đam mê, đau khổ, và khát vọng trong ánh sáng chói lòa của tình yêu. Tình yêu, từ thuở hồng hoang, chỉ đơn thuần có hai màu trắng và đen.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18713)
Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24736)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25716)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.
01 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20128)
Theo quan niệm của người Á Đông mình, được gọi là THỌ khi đã bước qua tuổi 60, lục tuần, tức là đã đi hết một vòng tuần hoàn của thiên can, địa chi.Đối với tôi, đó cũng là điều hảnh diện và sung sướng khi cảm nhận mình hiện diện trên cỏi đời nầy được 60 năm,
29 Tháng Mười Một 2011(Xem: 16783)
Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà dịu hiền, thùy mị, đoan trang, đảm đang, trung trinh tiết hạnh, giàu lòng hy sinh
28 Tháng Mười Một 2011(Xem: 17843)
Chẳng ai biết tên thật của ông ta là gì, mãi cho đến lúc câu chuyện khủng khiếp đó xảy ra. Thường ngày Người Chăn Vịt Trại Châu Bình chúng tôi vẫn gọi ông là ông Năm Cò. Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại có cái tên này.
25 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18246)
Chán đời phiêu bạt bị gậy trờ lại mái nhà xưa đuổi gà cho vợ, đến ngày lể Tạ Ơn nhìn mặt mình trong kiếng sao thấy gần giống con gà tây ngoài vườn. Chắc là tại ăn nhiều gà quá hay chăng?
24 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19643)
Ấy chết! Thứ Năm tuần này là Lễ Tạ Ơn, sao Lão Móc lại đi nói chuyện bá láp làm phiền nhiều người như vậy nhỉ? Nhân Lễ Tạ Ơn, Liên Đoàn Gà Tây toàn quốc có tặng Tổng Thống Hoa Kỳ một con gà tây, và con gà tây này sẽ được Tổng Thống tha mạng,
21 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19622)
Đã 20 năm rồi, những kỷ niệm về muà Tạ Ơn đầu tiên trên nước Mỹ vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ cuả tôi. Tôi yêu đất nước này biết bao, một lần trở về chốn cũ
16 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21149)
Một số cặp vợ chồng tân tiến muốn gọi nhưng vẫn còn ngượng ngùng với hàng xóm, chỉ thầm kín tỏ tình với nhau trong buồng, thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe với nhau
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 22716)
Tôi biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ của bọn con gái tụi tô
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18103)
Hò… ơ… Rồng chầu ngoài Huế, Ngựa tế Đồng Nai. Nước sông trong sao cứ chảy hoài, Thương người xa xứ lạc loài đến đây.
31 Tháng Mười 2011(Xem: 18826)
con còn đi khắp thế gian khóc cười. Cuộc đời là vậy đó. Con còn nặng nợ với đời và sẽ tiếp bước ba, theo sau . Câu trả lời chỉ còn là thời gian. Vĩnh biệt ba kính yêu của con.
28 Tháng Mười 2011(Xem: 19390)
Xin được phép mượn lời của nhà thơ Phan Văn Trị trong bài họa với Tôn Thọ Trường ngày xưa “Ai về nhắn với Chu Công Cẩn, Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng” để trả lời với những ai vẫn còn trách cứ,
23 Tháng Mười 2011(Xem: 19585)
Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy
21 Tháng Mười 2011(Xem: 18099)
Mùa Thu là mùa của lá rụng, ai cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh tàn tạ của những chiếc lá khô đã sống hết một đời của lá, rơi xuống và nằm thinh lặng trên mặt cỏ
17 Tháng Mười 2011(Xem: 19270)
Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
13 Tháng Mười 2011(Xem: 21018)
Em không nghe, không biết gì hết… Nhưng còn tôi, tôi nghe và hiểu được sự rung động của tim mình và cũng biết rằng mình đang yêu nhưng không nói ra được vì …vì nhút nhát, rụt rè… của cái tuổi học trò mới lớn đang biết yêu. Cũng có thể em đã nghe nhưng vẫn giả đò làm ngơ, như con nai vàng ngơ ngác
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20130)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.