4:31 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

Hồi ký – Hồ thị Kim Trâm

03 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 7012)

Hồi – Hồ thị Kim Trâm

  Có lẽ tôi nên bắt đầu tập hồi ký của mình từ đây. Nơi tôi bắt đầu có trí nhớ và biết cảm nhận, dù trí nhớ không đầy đủ và cảm nhận chưa sâu sắc. Vậy mà tôi vẫn cứ thích nghĩ về những kỷ niệm xa xưa trong cuộc đời mình, thế cho nên một số câu chuyện ở quá khứ sẽ được nhắc lại trong tập hồi ký này...

Tuổi thơ ở Phan Thiết

 Năm 1956, tôi được hơn 4 tuổi, đã có một anh trai, một chị gái, một em gái và thêm một em trai chưa tròn tuổi thôi nôi. Rõ ràng, tôi là đứa con ở giữa trong số năm người con của cha mẹ tôi. Lúc trước, một gia đình chỉ cần người cha đi làm là đủ nuôi vợ con, thậm chí cả ông bà. Hơn nữa, cha tôi là công chức hành chánh đương thời nên cái bằng “diplome” của mẹ tôi bấy giờ được nằm im trong tủ. (Theo lời mẹ tôi kể, về sau nó đã bị cha tôi đốt). Mẹ tôi chỉ việc ở nhà chăm sóc con cái, quản lý người giúp việc, và diện áo dài đẹp để đi xem kịch hoặc dự tiệc với cha tôi vào mỗi cuối tuần.

 Cha tôi, dĩ nhiên ông thường xuyên bận rộn công việc ở Tòa Tỉnh rồi. Mẹ tôi, vừa chăm sóc hai em nhỏ, vừa quán xuyến việc gia đình, nên bà suốt ngày luôn tay luôn chân, không có thời gian nhớ thêm một đứa con gái... ở giữa. Đứa con chưa đủ tuổi vào tiểu học, cũng không còn quá nhỏ cần bà chăm sóc. Hồi đó, trẻ con đâu nhất thiết phải cho đi học mẫu giáo, ở nhà chơi đến 6 tuổi vào trường tiểu học luôn. Do đó, tôi đã có một khoảng thời gian đủ dài được tự do, da đen giòn vì chạy theo tắm biển, vui chơi với anh chị mà không “bị” mẹ để mắt canh chừng.

 Anh cả tôi học lớp ba trường Nam Tiểu Học Phan Thiết, chị kế tôi học lớp năm trường Nữ Tiểu Học Phan Thiết, ở gần đó. Tuy chưa một lần được bước chân vào cổng trường, nhưng hình ảnh hai trường tiểu học này vẫn có một chỗ riêng, đậm nét trong “bộ nhớ” của tôi.

 Không biết từ lúc nào, mẹ tôi đã cho phép tôi ra khỏi nhà mà không kêu người giúp việc hộ tống. Hình như thời đó làm gì có tình trạng bắt cóc con nít, mẹ tôi chỉ sợ tôi đi lạc đường thôi. Cho nên mỗi ngày, cứ đến chiều chiều (tôi làm sao biết mấy giờ) theo thói quen khi nghe đúng bản nhạc (tôi không nhớ bài gì) từ Đài Phát Thanh, tôi tà tà ra khỏi nhà, băng qua cây cầu xây, đến công viên quẹo trái là thấy trường nữ tiểu học. Tôi luôn đứng ngay trước cổng trường để dễ nhìn thấy chị tôi trong đám đông học trò con gái đồng phục bà ba trắng. Đón chị xong, hai chị em nắm tay nhau đi về nhà. Có khi chúng tôi đi tiếp qua trường nam tiểu học đón anh cả cùng về. Nhưng thường tôi chỉ đón chị. Có lẽ anh cả lớn rồi, có nhiều bạn đi chung nên tôi không thích đón chăng? Tôi cũng không nhớ, chỉ cần biết cái cảm giác nắm tay chị trên đường từ trường học về nhà rất sung sướng, giống như là tôi tìm được một tình thương bình yên trong bàn tay chị vậy. Tôi rất hãnh diện khi đi với chị vì chị tôi đẹp và bản lãnh lắm. Đi học về cùng đường khá đông học trò trai gái, lớn nhỏ, nhưng đứa con trai nào léng phéng đến chọc ghẹo là bị chị quát liền. Thêm nữa, chị được cha yêu quý nhất nên chẳng bao giờ sợ ai.

 Có lần, trên đường về ngang qua một miệng cống nhỏ (lúc đó tôi thấy nó quá rộng), tụi con nít thách chị tôi nhảy qua được cái hố đó sẽ... xách cặp táp cho chị mỗi ngày. Chị tôi cười khi dễ, lộ hai đồng tiền duyên, đưa cặp táp cho tôi giữ rồi dang chân đo lường đường kính cái hố, định nhảy thì một đứa trong đám xô chị tôi xuống. Không kịp suy nghĩ, tôi cũng xô ngay tên đó xuống theo chị. Những đứa còn lại sợ hãi, la hét bỏ chạy hết. Tôi đứng một mình, trố mắt nhìn hai cái đầu ngo ngoe trong hố, cầm mấy ngón tay của chị, im lặng... Khi người qua đường kéo được cả hai ra khỏi cái cống... cạn đó, chị tôi ướt lem nhem dắt tay tôi chạy một mạch về nhà. Lần đầu tiên trong đời, tôi đi lấy áo quần cho chị thay để tránh bị người giúp việc thấy sẽ mét lại mẹ. Tối đó hai chị em nằm ngủ với nhau, kể lại chuyện rớt cống mà cười khúc khích. Sau này tôi nhớ đã thử nhảy qua cái miệng cống đó, và đã nhảy qua dễ dàng. Nói như kiểu mấy người bạn của tôi: “ăn thua mình gan”.

 Chẳng biết chị tôi có nhớ chuyện này hay không? Chị có thắc mắc tại sao em gái mình còn nhỏ mà đã gan lì vậy không? Nó mới bây lớn mà đã dám đi bộ một mình đến trường học đón chị, rồi còn dám thẳng tay xô một thằng nhóc lớn hơn nó xuống cống. Tôi đây vẫn còn thắc mắc nữa là chị...

 Thỉnh thoảng vào cuối tuần có đoàn xiếc tới biểu diễn ở công viên Đài Phát Thanh, cha mẹ tôi cho anh tôi tiền để đưa các em ra đó chơi. Chắc chắn là hai đứa em nhỏ tội nghiệp của tôi phải ở nhà rồi. Cũng có vài hôm ít ỏi, em gái 3 tuổi được mẹ cho đi theo, nhưng bắt anh tôi không được thả tay em ra. Anh tôi khôi ngô, chững chạc, được cha mẹ tin tưởng và tôi rất ngưỡng mộ. Anh cả có nhiệm vụ mua đồ ăn vặt cho các em theo ý mỗi đứa: nào kẹo bông gòn, đậu phụng rang, kẹo kéo... nên luôn luôn trên tay anh đầy đủ các thứ. Tôi chỉ thích đậu phụng rang thôi, trăm lần như một, trung thành với một món đậu phụng rang. Ông bán đậu quen mặt anh em chúng tôi lắm. Nhìn thấy khách ruột đi tới là ông làm ngay những cái phểu bằng giấy rất nhanh và đều rồi xúc đậu vào đầy phểu, gói lại gọn gàng. Tôi rất thích tận hưởng cái cảm giác ấm ấm trong lòng bàn tay khi cầm gói đậu, giống như là: “tay em lạnh để cho tình mình ấm” theo lời một bài hát mà khi lớn lên tôi say mê. Thử tưởng tượng từng hạt đậu nhỏ khi tách khỏi lớp lụa nâu mỏng, cho vào miệng nhai chầm chậm để cho cái vị béo, thơm, dòn của nó tan ra trên đầu lưỡi, thật tuyệt phải không? Tôi thường nhâm nhâm xác đậu bằng mấy chiếc răng thỏ, và đôi mắt cười biết ơn anh cả. Những lúc thấy các em vui anh tôi cũng cười rất tươi (anh đâu biết nụ cười đó sẽ làm say đắm bao cô gái sau này).

 Cho dù thời gian có làm thay đổi nhiều thứ, nhưng mùi thơm của đậu phụng rang vẫn luôn quyến rũ tôi. Nếu đậu phụng rang bây giờ không còn gói bằng cái phểu giấy, thì cũng được ép trong cái túi ni lông trong veo, có gì quan trọng đâu! Tôi chỉ cần nhớ cái cảm giác ấm áp khi cầm trong tay gói đậu mình yêu thích, đi dạo công viên, nghe hơi mát dịu dàng từ dòng sông thổi qua. Tôi nhớ tuổi thơ giản dị, hiền hòa, có cha mẹ, anh chị em, có cả con chó KiKi cùng sống trong căn nhà cổ kính trên đường Trưng Trắc-Trưng Nhị ở thành phố biển nhỏ yên bình đó.

Kim-Trâm

(Trích phần đầu trong tập Hồi Ký)


 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 6070)
Cho tui ngồi xếp bằng tròn trên chiếu ăn xong nằm lăn ra ngủ thiếp đi trong tiếng con gái dọn dẹp chén bát nói cười dưới nhà bếp.... Giọng Nam hay Bắc gì cũng được
20 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 58908)
Giơ tay nâng đập ly vụn vỡ. Để sang năm lại đón Xuân về. Chợt lòng buồn giây phút tái tê. Xuân đến, Xuân đi hồn khắc khoải.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 23104)
Tôi thầm nghĩ có một dịp về thăm quê nhà sẽ ghé qua Biên Hòa, đứng trên Cầu Mát hít thở không khí trong lành của sông, của gió đồng nội Đồng Nai.
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 18064)
Chị có muốn về thắp nhang nơi mả ngoại với em không? Đừng nói với em là chị còn trên biển lạnh. Có người sẽ lại khóc tiếp một mùa Xuân...
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 17752)
Bây giờ Thầy trò chúng ta khó mà có cơ hội gặp gỡ, nhưng em mong rằng trái đất tròn còn sống là Thầy trò vẫn còn có dịp mừng vui đoàn tụ
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 6165)
Trái đất vẫn lăn theo chu kỳ cố định, ai sẽ là người nối tiếp, bạn hay tôi? Câu trả lời là của thời gian và tạo hóa. Hãy xích lại gần nhau và vui cùng năm tháng cuối cùng.
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 6083)
Hởi người nơi chốn xa xôi Từ khi quen biết xa xôi cũng gần Đêm đêm trên mạng bâng khuâng Chờ mong tin bạn hồi âm đôi dòng
08 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 6583)
Ngày xưa còn trẻ tui thuờng hay buồn bả khi thấy người nghèo khố rách áo ôm.
04 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 7384)
Thời gian sẽ dần trôi qua, như nước về biển cả, rồi ngày mai sẽ ra sao... Hãy đến với nhau và chia sẽ buồn vui. Những bè bạn tôi ơi !...
03 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 6785)
Bây giờ thì cơn sóng gió đã tạm qua đi rồi .Và "hồn thơ" của tôi cũng bay mất tiêu rồi.
29 Tháng Mười Một 2012(Xem: 6731)
Thầy Cô xa cách, còn tao ngộ? Bạn hữu nâng ly nhớ một thời! Đám cưới trùng phùng, cùng một lớp, Vườn lan hội ngộ, bỗng thành thơ!
28 Tháng Mười Một 2012(Xem: 7556)
Chén hà sánh giọng quỳnh tương Dải là hương lộn bình gương bóng lồng
25 Tháng Mười Một 2012(Xem: 7912)
"Trường xưa" hai tiếng ngọt ngào. Dù bất cứ không gian thời gian nào. Anh và tôi luôn mong ngày trở lại, để bắt tay Thầy, cám ơn Cô và luyến lưu bè bạn
17 Tháng Mười Một 2012(Xem: 6661)
Sợi huyền mây tẻ hai màu Chân qua phố cũ đêm thâu lạc vần Ngu ngơ đếm lá tần ngần Bài thơ lục bát bao lần… Ngu ngơ.
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 6913)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi. Trách nhiệm gia đình đã chân, thiện, mỹ. Rồi bạn bè lần lượt tìm nhau.
28 Tháng Mười 2012(Xem: 21448)
Ước gì tui có được phần nào cái " ngu " của ông Bill Gate , ông ta đã thấy rất xa qua " Cửa sổ
24 Tháng Mười 2012(Xem: 66369)
Sáng soi gương bỗng giật mình. Da nhăn đầu bạc bóng hình ai đây? Đâu ta xanh tóc biếc ngày. Nụ cười rạng rỡ tràn đầy niềm vui
23 Tháng Mười 2012(Xem: 75053)
Một lon bia tưởng đủ rồi Hai lon lại thấy yêu đời nghe em Rủi mai có chết hết thèm Thôi thì....lon nữa để xem thế nào.
20 Tháng Mười 2012(Xem: 22924)
Mái tóc ngắn mà cô chủ tiệm và vài người khách chiều nay mới khen mình trông trẻ ra, sao mình thấy nó vô duyên quá! Giả bộ cười với mình trong gương, nhưng lòng đau giống như một nhát kéo cắt ngang mái tóc.
19 Tháng Mười 2012(Xem: 6784)
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi. Đưa tiền người giữ khỏi lôi thôi Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã… Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi !
18 Tháng Mười 2012(Xem: 21210)
Đong đưa ngày tháng như ông kể ra cũng quá lý tưởng. Nhưng trong ông vẫn vương vấn nỗi buồn. Vẫn mơ một ngày được trở lại quê xưa, sống lại thời trai trẻ, được “tự do” phát biểu tư tưởng chẳng chút ngại ngần, được thấy mọi người đều bình đẳng với nhau
18 Tháng Mười 2012(Xem: 6690)
Còn đâu những phút vui cười Ngồi bên ly rượu bùi ngùi nhớ toi Ấy ơi! moi vẫn đợi toi Để cùng nhau hát nốt bài tình ca
17 Tháng Mười 2012(Xem: 76473)
Nơi tôi về buổi chiều buông say nắng Thân phận nào cùng hạt bụi bay qua Có còn nhau mỗi lần như nỗi nhớ Là lá rơi! rơi mãi vào chiều xa.
13 Tháng Mười 2012(Xem: 6779)
Thể chất mệt không phải mệt, tâm can mệt mới là mệt. Bài này,người viết không mệt, Người đọc mới mệt!
12 Tháng Mười 2012(Xem: 22272)
ngày về đất cũ thằng anh moi ra lá thư không bao giờ được gởi đi mà lại ngủ say trong cái nón xếp hai mươi mấy năm dài đời quả phụ. Nó nghiến răng chửi thề mắt đỏ hoe
11 Tháng Mười 2012(Xem: 6410)
Trai Nhâm Nữ Quý thì sang Nữ Nhâm Trai Quý gian nan chữ tình”
10 Tháng Mười 2012(Xem: 7424)
Ngược thời gian ta thả hồn về tận cùng tiềm thức Ta chợt nhớ: Mình đến và đi chỉ có một mình. Ta bỡ ngỡ vào đời với...... đôi tay trắng. Ta lặng lẽ lìa đời ...cũng trắng đôi tay!
09 Tháng Mười 2012(Xem: 63411)
Bởi còn nặng nghiệp ta bà Ta đi xuống núi bôn ba vì nàng Ba năm mưa gió phủ phàng Chỉ mong một phút được choàng vai em
08 Tháng Mười 2012(Xem: 7055)
Lần đầu tiên sau 39 năm, các CHS của niên khóa 1963-1970 dự họp mặt có đầy đủ đại diện của 5 lớp. Có thể xem đây là lần họp mặt đầu tiên của khóa 8 NQ
04 Tháng Mười 2012(Xem: 45039)
Yêu dòng thơ chảy mượt mà Yêu dòng văn chảy thương qua núi đồi Tâm hồn thả gió rong chơi Thương sao giọng nói tiếng cười thênh thang
02 Tháng Mười 2012(Xem: 6356)
Già đi một đám anh hào Nhạt đi những cánh quần thoa guốc hồng Lặng nghe sâu thẳm trong lòng Tình người năm cũ gọi vòng tay ôm
02 Tháng Mười 2012(Xem: 8218)
Hãy trao nhau những ánh mắt, những nụ cười. Hãy trao nhau nồng ấm vạn lời yêu thương! Còn riêng tôi, xin chân thành gửi đến các bạn chuỗi cười qua những vần thơ dí dỏm
30 Tháng Chín 2012(Xem: 20838)
Bạn bè đồng lứa có đứa đã biết e ấp làm điệu với những bạn trai, với những người tình, nhưng tôi chưa một lần xao xuyến với những cái lẻ tẻ này.
30 Tháng Chín 2012(Xem: 7685)
Dường như chạm mái tóc dài Hương bay ngây ngất bờ ngoài nẻo trong Nhớ thương bảy sắc cầu vồng Phương xa em có thấy lòng cảm rung ?
30 Tháng Chín 2012(Xem: 7109)
Mấy mươi năm chờ tin em đến Tim đập rộn ràng như thuở hồn nhiên Nghe đau nhói nơi ngăn còn lại Mối tình thơ chợt hiện bất ngờ
29 Tháng Chín 2012(Xem: 23195)
Cho dù anh chỉ còn hơi thở cuối cùng. Anh hãy cố vươn lên mà sống! Vì xung quanh anh còn có bạn bè. Sau lưng anh còn tình đồng nghĩa đội
28 Tháng Chín 2012(Xem: 24506)
Cái thằng hàng xóm im lặng đứng chờ trước ngạch cửa chỉ để nhìn con bạn gái thôi, không hiễu là bao nhiêu ngày tháng năm của tuổi dại khờ.
27 Tháng Chín 2012(Xem: 22272)
Vậy đó, nên nhỏ bạn mới rầy tôi, “có gì đâu, mà mày cứ cầm chi lâu nỗi nhớ?”, thế mà nó đâu biết, nó lại là người vừa nắm lấy bàn tay tôi, mở ra, đặt thêm vào đấy một vùng kỷ niệm ngọt ngào.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 23918)
Mùa Thu luôn đầy ắp kỷ niệm vì nó là mùa tựu trường để bạn bè vui mừng gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình
24 Tháng Chín 2012(Xem: 8335)
Xưa nay tôi vốn chăm, ngoan Tối ngày đọc sách, chẳng ham thứ gì.
22 Tháng Chín 2012(Xem: 7425)
Thế cho nên chúng tôi còn mong đợi ngày Họp mặt mừng 60 TUỔI của những con Rồng vào tháng 10 sắp tới đây rồi. Đã 60 TUỖI tôi nghĩ chúng mình đã thật già lắm phải không?
21 Tháng Chín 2012(Xem: 7045)
Người Biên Hòa này xin chấp hết cho vui. Có phải là tui lại đã lầm mà đưa em sang đây?
21 Tháng Chín 2012(Xem: 6929)
Thế là tui bật cười ha hả cửa đan điền mở rộng chân khí thoát ra làm cho hai chân tui khụy xuống dưới sức nặng của cái lu. Một tiếng " Bịch" khô khan vang lên tui đã nằm ngay đơ lè lưởi đỏ lu ảng ngồi chểm chệ trên lưng.
17 Tháng Chín 2012(Xem: 72222)
I fall in again I can’t believe I’m in The same place But it isn’t my fault
15 Tháng Chín 2012(Xem: 8156)
Lúc đó không biết tiếng Việt sẽ là...sinh ngữ mấy? Tuy vậy, tôi vẫn thích nghe câu thỏ thẻ: “I love you” khi ôm cháu ngoại vào lòng.
14 Tháng Chín 2012(Xem: 8873)
Vậy là chúng tôi sẽ có cơ hội họp mặt cùng nhau đầy đủ. Các bạn tôi đã chọn được ngày kỷ niệm cho sự kiện mà tất cả cùng mong đợi: ngày kỷ niệm " 60 NĂM CUỘC ĐỜI".
14 Tháng Chín 2012(Xem: 8159)
Ông về hỏi ngoại con đâu Bạc đầu thức trắng đêm thâu chờ đò Bà con đón gió trên cầu Gởi ông sợi tóc tình xa năm nào
13 Tháng Chín 2012(Xem: 28709)
Tôi đọc trang Hội ái hữu Biên Hòa không phải ở Việt Nam, mà là ở một đất nước xa xôi cách VN nửa vòng trái đất. Tôi đã tìm thấy lại cái tình người ấm áp mà chỉ thật sự cảm nhận có ở quê hương.
10 Tháng Chín 2012(Xem: 7659)
Ta xin nắm cổ tay tròn Em rằng: mắc bận lũ con quây quần Ta xin hôn dưới bàn chân Em rằng: HÔN ĐƯỢC – chớ lần lên trên!
09 Tháng Chín 2012(Xem: 8448)
Tóc nào còn mãi vấn vương Sợi nào còn mãi nhớ thương một đời