Mổi sáng đi làm tui thuờng lái xe leo qua vài cái núi đồi,
cao có thấp có. Đôi khi đường vắng trước mặt không có xe khi gần đến chỗ đất trời
giao tiếp có cái mặt trời đỏ hồng đang thò đầu lên tui tăng tốc độ cho chiếc xe
bay vút lên để có cái khoái cảm như là sẽ bay vào vủ trụ thinh không mộng tưỡng
ngang qua thiên đàng thấy tiên kiều diểm..
Hôm qua tui cũng bay lên để rồi rơi xuống cái rầm sau lưng một
cái xe cảnh sát may mà tui thắng kịp. Một
em Mỹ đen thùi tròn vo dùi cui sổ phạt hiện ra đứng chắn ngang trời đưa hồn tui
về niết bàn cực lạc. Chiều về cầm chắc là sẽ gặp Tiên.
- Oh ! Bye... Bay.
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi - N7- Hoàng Duy Liệu
Tánh tui hiền lành nên thường hay bị dụ dỗ
để rồi ôm đầu máu mà gậm nhắm nỗi buồn. Qua bao kinh nghiệm thương đau biết thân biết phận tui thường ít khi đi đâu, ngày ngày chỉ có đi làm đi
nhậu, đi đổ rác, đi tắm rồi đi ngủ. Cuộc đời cứ lòng vòng như thế theo tháng ngày dần trôi, chán lắm ! Đôi khi thèm nghe một tiếng oanh vàng thỏ thẻ :
- Đi hông anh?
Mà hổng dám.
Hôm lể vừa qua tui lại bị dụ khị. Cái người đưa tui vô cái vòng khỗ hạnh cũng chẳng phải là
ai xa lạ chi, cái mụ lẩn quẩn bên tui hơn hai mươi mấy năm dài.
Đang ngồi chơi game ăn đấm bóp với nhỏ con gái thì bà ta rề rề đến :
- Ông đi với tui lại đàng này một chút.
Đang thua te tua tui quen miệng trả lời, tay vẫn bấm lia lịa :
- Hổng đi đâu em, hết tiền rồi.
- What?
Ngẩng đầu lên thấy mụ ta ăn mặc hấp dẩn sang trọng
lại còn thoang thoảng Chanel 5 tui bắt đầu có cái cảm giác không được an toàn nên liền chuyển ngữ qua English 101:
- Leave me alone please !
Bà ta bắt đầu mở máy dụ dổ người khờ muôn thuở :
- Đi dự party Baby shower mí tui, cái đám này toàn là con gái trẻ măng không hà, ông sẽ thích.
Bị nhấn ngay chổ hiểm tui đứng bật dậy:
- Thiệt hông?
- Sao không? Phải trẻ mới có chửa chứ lị !
À há. Lâu quá rồi tui quên ba cái chuyện đó.
Khuân
vác xong ba cái món quà tặng lẩn một nồi cà ri bánh mì bự tổ chảng chất
lên xe xong tui leo lên cái ghế số 2 kế bên tài xế như mỗi lần tui đi xe đò ở VN.
Bả la lên :
- Ông lái đi , tui mang giày cao gót.
Nghe
có lý nên tui đành phải miển cưởng nghe theo chứ thật ra lúc nào đi chung xe tui thường hay để bả lái. Cảnh sát có bắt thì bả lảnh đủ, tui đâu có tội tình chi. Lại không phải bị nghe hét vào mang tai mấy tiếng Quẹo, quẹo... Chạy chạy này nọ. Khổ cái là mụ ta đôi khi ra vẻ ta đây cũng biết tiếng Việt chơi lên vài tiếng làm tui nghe như là " Well...well " nên tui...chạy thẳng.
Đến nơi chưa kịp đảo mắt một vòng xem em nào măng trẻ ra sao cho nó đã thì bà ta lại dặn dò :
- Tụi này là lính mới của tui, ông phải chào hỏi niềm nỡ chừ đừng có giữ cái tật ngồi im mà...Ngắm ! nghe chưa !
Thì phải để từ từ coi đẹp xấu ra sao đã chứ, tui đâu phải là Mỹ trắng Tây đen gì đâu mà gặp ai cũng khen tưới xượi hột sen lên. Nghĩ là thế nhưng tui vẫn lặng lẻ khiêng cái nồi cà ri. Tránh voi chẳng xấu mặt nào mấy bác ạ.
Như thường lệ vợ tui lắc lư đi trước bấm chuông tui tà tà ôm nồi theo sau. Cái cản sau của bà này hơi cũ nhưng coi nó tưng tưng cũng đở buồn.
Cánh cửa mở tung một em Mỹ trắng mặc mu mu*
với cái bụng phình ra ôm lấy vợ tui hôn hít lia lịa. Nhớ lời vợ dạy tui
nhoẻn miệng cười duyên:
- Congratulation ! Chúc mừng! Chúc mừng .
Cái nồi cà ri sóng sánh tuôn trào theo tiếng hét lanh lảnh:
- Tui đâu có chửa !
Thôi chết tui rồi ! Lại mang họa vào thân.
Trên đường về bà tài xế vừa nhấn ga bằng cái chân không vừa giảng giải :
- Ông dở thiệt đó ! Ngó gái mấy mươi năm mà hổng biết cái chi hết trơn.
- Thì tại cái bụng nó bự. Tui vớt vát.
Bả cho tui một bài " Sơ đẳng Bụng bự ".
- Đàn bà bụng bự có nhiều kiểu ông phải biết. Bụng người đang mang thai thì bự nhưng chỉa ra đàng trước còn bụng bự vì mập thì nó phệ xuống
dưới, biết chưa?
Tui vọt miệng :
- Như bụng của bà vậy hả?
Hên là tui có đeo dây an toàn để không kịp thấy cái air bag phình ra trắng phêu như cái bụng bự. Thôi thì :
- " Well " !
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi- N 6- Hoàng Duy Liệu
Nhà tui có 3 xâu chìa khóa đủ bộ cho khóa nhà và khóa xe cho hai vợ chồng và ông con, người này có thể lái xe người kia và ngược lại. Tuy là vậy nhưng chỉ có má con nó mượn xe tui chứ tui thì không bao giờ sử dụng phương tiện giao thông của bà già và con nít. Bà xả thì làm biếng đổ xăng, thằng nhóc thì hết tiền nên cứ cuối tuần là leo lên xe tui mà lái tỉnh bơ. Chìa khóa nhà thì chỉ có mình tui xài, má
con nó lúc nào cũng gỏ cửa hay là hả miệng mà la.
Hôm sáng thứ Hai tuần này sửa soạn đi làm nhưng không tìm ra xâu chìa khóa. Chạy kiếm
lòng vòng trong nhà ngoài ngỏ thậm chí còn chạy vô giường ráng tung mền nạy cái mông bx lên mà tìm cũng chả thấy đâu. Bị mất ngủ bả chửi tui:
- Chắc là ông lại bỏ quên ở cái quán của con nào rồi chứ gì. Đồ già lẩm cẩm ! May mà cái đó nó dính.
Ha
ha... Nói như người mê ngủ ngàn năm. Cái xe của tui nằm chình ình ngoài
kia, bỏ quên chìa khóa thì làm sao tui lái về? Ừ thì may cho bà thiệt đó .
Thôi kệ ! Hơi đâu mà lý sự cùn với người không biết chửi lộn, tui đành mượn xe của thằng con. Nó ra giá:
- Chiều về nhớ đổ cho con một bình đầy nha.
Hừm ! Mẹ mí con. Đồ tư bản bóc lột dân nhược tiểu.
Đi
cày về gặp đúng lúc bà bạn của vợ tui rề xe tới. Chưa kịp Hello Mrs Big
thì bà ta đã ve vẩy xâu chìa khóa của tui cười ngỏn nghẻn:
- Tui mang trả chìa khóa lại cho ông nè ! Bả bỏ quên trên cái ghế xích đu nhà tui.
Nhìn bà ta te te ụt ịt chạy vô nhà kiếm bx mà tui thầm lo cho cái...xích đu.
Thì ra bx tui lấy cả xe lẩn chìa khóa của tui đi chơi nhà bạn đêm qua rồi bỏ quên ở đó. Nhưng mà sao bả dìa? Nghĩ hoài không ra tui bỏ vô nhà hỏi ý kiến của người có bộ óc đời mới nhứt trong gia tộc.
Nhỏ con gái suy nghĩ hồi lâu rồi kéo vai tui xuống thì thầm:
- Chắc là có cái ông nào ở gần đây có một xâu chìa khóa giống như của Ba.
- !!!
hdl
Vụn vặt ngày đi- N 5- Hoàng Duy Liệu
Không người lái
Hôm
nay đọc trên mạng tui thấy có tin nhà tranh đấu cho nhân quyền tên Thành gì đó ở bên Tàu sẽ được cho đi Mỹ du học cùng gia đình. Vui quá nhỉ ! Thế là phe ta đã giải cứu thêm một anh hùng xả thân tranh đấu cho nhân quyền. Ông Thành từ nay sẽ được tự do để mà làm rất nhiều chuyện mà không phải lo sợ bị tù đày hay tạm giam tạm giữ chi nữa. Ông và gia đình sẽ rất là bận rộn lo chạy gạo, thi lấy bằng lái xe, mua bảo hiểm đủ loại vân vân và vân vân .... Hai mươi bốn tiếng trong một ngày ông phải lo nghĩ nhiều chuyện rất ư là
mới mẻ chưa từng làm qua bao giờ nên rất là đau đầu nhức óc, tối về ông
lại phải còn lo làm home work. Hy vọng ông không phải rửa chén hay đổ rác như tui.Thế thì ông còn bao nhiêu sức lực và tâm trí để mà lo cho dân nghèo dân khỗ ở quê xa. Chắc là phải đợi đến weekend may ra. Ồ ! Mà cũng chưa chắc là vì có thể cuối tuần này Ông còn phải lo xuống phố Tàu gởi tiền về cho bà con họ hàng nữa chứ ! Rốt
cuộc thì cả cái xứ Tàu lại thảnh thơi mà chế biến đồ giả đồ dỏm đồ độc hại đầu độc toàn thế giới mà không còn ai chống đối nữa. Buồn buồn thì lấy ghe ra biển bắt vài tên đánh cá nghèo rớt mồng tơi cho vợ con chúng nó khóc chơi. Xứ Mỹ Tây thì sẽ lại tiếp tục được mua thấp bán cao lợi nhuận tràn dâng người người hỉ hả. Thời buổi kinh tế khó khăn này nếu không còn ba cái sweet shop ở đâu đó bên kia bờ Thái Bình Dương thì cầm chắc là đại đa số dân Mỹ sẽ không có cái gì mà mua cho nổi. Một tỷ dân Tàu có nhân quyền thì có ăn thua chi tới cái ghế Tổng thống Mỹ hay là CEO của bao hãng xưỡng liền đâu nhưng mà giá hàng hóa ở Walmart chỉ cần lên vài phần trăm thì sẽ có triệu người buồn mà bỏ phiếu cho kẻ khác mặc
dù nó cũng như tui.
Công bằng mà nói thì cái đám đệ tử của anh Mao cũng đã kiên trì mà đeo đuổi một công trình có quy mô rộng lớn mà tui thích. Ấy là họ đã và đang cố gắng chế tạo người đẹp trên toàn quốc. Hổng phải đại đa số là " Gái một con " đó hay sao?
Thôi thì Mỹ Tàu anh em mình tính như thế này nhá !.....!
Hèn
chi mà cái danh sách những nhà tranh đấu cho nhân quyền Trung Cộng đang
sinh sống ở Mỹ ngày càng dài...thòn ra và bần dân Trung Cộng ngày càng dài cổ ra mà chờ cho trời sinh ra một nhà tranh đấu khác.
Ừ thì có thể ông Thành bị khuyết tật nên ông không thấy nhưng mà...còn chúng ta? Có thấy chi không? Cái nỗi bơ vơ ngơ ngẩn...Không người lái.
Cho "Tâm " con cảm nhận được " Công Bằng", Cho "Hồn "con luôn được "Kết Huề" Huề trong "Thánh Thiện " và trong " Ân Phúc " Chốn " Thiên Đường" con "thắng" kiếp "VÔ THƯỜNG ".
Tôi mơ đến một ngày không xa lắm chắc chắn sẽ có một buổi họp mặt đông đủ các bạn Tứ 1,2,3. Các bạn ủng hộ ý kiến nầy của tôi nhé. Để Liên Khúc Tình Bạn của chúng ta được mãi mãi vang lên trên quê hương Biên Hòa , nơi mái trường Ngô Quyền thân yêu vẫn còn đó nhắc nhở chúng ta dù đi đâu cũng nhớ quay về với cội nguồn, với tình thân…
Cali tui ở đang ngày vào Hạ nắng vàng len qua khung cửa ve vuốt bờ vai nên chị em ta vui vẻ rủ nhau mang hoa quả ra phơi cho bớt cái ẩm mốc của mấy cơn mưa ướt át cuối mùa tuần qua.
Bao la biển cả - tình Mẹ rộng Non cao chót vót - đó tình Cha Ôi ! Mẹ Cha yêu kính của đời con Con mấy mặt con vẫn ngỡ mình bé dại Con tóc điểm màu vẫn cứ tưởng lên ba...
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
"Bà nào muốn làm goá phụ sớm, thì cứ cằn nhằn ông chống cho nhiều vào, rồi thế nào cũng được mãn nguyện sớm." Mấy bà nghe, háy nguýt ông sắc như dao chém
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét
Mấy chị em khóa 9, 10, 11...14 Ngô Quyến ơi nhào vô mà giúp tui một tay chỉ dạy cho Cụ Liệu ( Có bỏ dấu đàng hoàng đó nha ) này biết cái câu " Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " chút nha. Xí ! Già rồi mà vẫn cứ nghênh ngang thấy Ghét !
Em cứ băn khoăn trăn trở, cảm ơn anh đã cho em nhiều cơ hội, nhưng em không thích hợp với vị trí công tác này nữa. Vì thế em đề đạt nguyện vọng, xin anh cho em chuyển sang bộ phận nhân sự NGƯỜI TÌNH
Vàng trên thế giới được thể hiện qua nhiều dạng thức con nên mở rộng tầm nhìn. Một cô con gái đẹp hiền lành, nết na, thông minh có học thức và biết chăm sóc gia đình là một hủ vàng biết đi. Con có hiểu không?
Còn như mà chị vẫn cứ ngoan cố ỷ có nhiều bạn gái đông đảo tính chuyện lấy thịt đè người thì mai này gặp lại tui sẽ kêu chị là... Bà Bùi Lợi ! Tui hết sợ con gái rồi.Ha Ha Ha...
Mày còn nhớ không hả Dũng? Những cái vụn vặt của cả một thời tuổi nhỏ đáng yêu ấy đã theo chiếc xe ngựa lẫn tiếng còi mà đi xa rồi, còn chăng là tiếng thở dài tiếc nhớ trong đêm nay.
Tuy nhiên, nếu vợ đẹp thì khen đẹp, nếu quần áo đẹp thì khen quần áo, nếu ngoại hình không đẹp thì khen công dung ngôn hạnh... miễn sao phải chân thật. Khen bừa lỡ thành mỉa mai, thì sẽ tác dụng ngược đấy!
Họ làm tất cả những chuyện đó với cái lòng thành thật thánh thiện của một người phụ nữ thân thương trìu mến như là em là chị là mẹ của bạn. Và lúc nào ngày nào cũng đều như thế
Nhờ danh thơm, tiếng tốt của Ông Đốc Vỉnh, như hương bưởi Biên Hòa, không cần quảng cáo, đã bay xa tận đến Kông-Pông-Rô, Svây-Riêng, Campuchia, mà chúng tôi nên vợ, nên chồng.
Lúc này tui thật là nghẹn. Nghẹn như chơi ba bốn cái Donut vô họng một lượt. Vài câu xã giao thôi mà tui cũng rất khó khăn mở miệng. Trời ơi, sao em thay đổi dữ vậy? Em cho tui số phone và hẹn gặp sau.
Hãy chọn cho mình một bộ đồ thật thoải mái và một căn phòng thoáng khí trước khi lên giường ! Mà trước khi đi ngủ, đừng xem những bộ phim ma hay kiếm hiệp gây ảnh hưởng tinh thần. Ngay cả việc ngồi liên tục với máy tính trước khi lên giường cũng khiến dễ dàng bị bóng đè.
Cầu chúc cho Hắn và gia đình thành đạt trong việc kinh doanh để Hắn có nhiều cơ hội về lại quê hương, để bạn bè có nhiều dịp hội ngộ trên mảnh đất địa linh nhân kiệt núi Bửu sông Đồng. Để trang mạng aihuubienhoa có thêm nhiều bài viết mới, để Café Cầu Mát luôn mãi đông vui….
Thôi, bà hiểu ra rồi! Cám ơn BỒ TÁT của bà! Mong có kiếp lai sinh, bà hẹn ông sẽ tái duyên lần nữa! để bà lại có dịp hành xử Hạnh Bồ Tát của bà. Mong lắm thay !!!
Những lời ngươi vừa nói hoàn toàn đúng , bằng sáng chế của ta thật có nhiều sai sót , nhưng nếu tính trên phương diện kinh tế thì hiệu quả lại rất cao ... Có gần 98% đàn ông trên thế giới xài ... sản phẩm do ta chế tạo
Bài viết nầy tôi xin mạn phép đi sâu về phần gặp gở bạn bè, nhất là đàn em tuyển thủ Đinh công Hoàng.Về phần đề cập góc cạnh của hướng đạo sinh, có thể sẽ có bài đóng góp của các bạn Diệp Hoàng Mai, Bùi thị Lợi...Hy vọng bài viết nầy là phần kết nối với bạn bè phương xa. Trân quý.
Hôm trước nghe cô cháu ngoại của bác Tám tường trình rằng tiền quỷ của Hội đồng hương Biên Hòa còn có bảy tám ngàn chi đó làm tui ngẫm nghĩ sao mà ít vậy? Mấy trăm đồng hương mỗi người chỉ một trăm thì sẽ có ba trăm ngàn ngay phải không.
Giây phút ngọt ngào của các chính trị gia Có thể họ là những nhà lãnh đạo cực kỳ nghiêm nghị trên chính trường nhưng khi ở bên người bạn đời của mình, họ lại trở nên rất ngọt ngào.
Gửi các bô lão ham vui .... Nhân có một bài thơ, cảm thấy cũng vui vui. Mà hể mỗi lần có cái gì vui, lại nhớ tới mấy cụ, cho nên bèn gửi tiếp, mong “quí cụ” đọc rồi quên, hay bắt chước càng tốt ! ...
Ví mà tôi đổi thời gian được, Đổi cả thiên thu "thằng Đực" nầy. để mãi mãi Đực còn hồn nhiên với thời thơ ấu, bên cầu Ông chánh, trên bến sông Đồng Nai, của xứ bưởi Biên Hòa, với địa linh nhân kiệt
Đối với nhiều người khác đó là điều đáng mừng-nhưng với bà-đó là NỖI ĐAU thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu,đã in sâu vào tâm trí bà trong nhiều chục năm qua,sẽ bị xóa hết dấu tích,sẽ thay đổi hoàn toàn...
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi
Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm. Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.