2:32 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

VIỆT NAM TÔI ĐÂU? CÒN HAY ĐÃ MẤT? VÕ PHƯƠNG

07 Tháng Hai 20166:25 CH(Xem: 10054)

Hỏi đại hội 12:

 

VIỆT NAM TÔI ĐÂU? CÒN HAY ĐÃ MẤT?

 

Võ Phương

 

 

“Việt-Nam tôi đâu?” là tựa đề của một bản nhạc, do nhạc sĩ Việt Khang sáng tác ở thời điểm mà những  người yêu nước chống giặc Tàu xâm lăng bị công an VC bắt bớ, giam cầm, đánh đập rất dã man. Rồi chính Việt Khang cũng bị công an bắt, bị đưa ra tòa và bị kết án 4 năm tù giam. Mới đây, anh đã mãn hạn tù, được thả về. Khi biết tin anh được thả về, thân mẫu và đông người ngưỡng mộ tinh thần yêu nước của anh đã chờ sẵn để đón tiếp anh. Hình ảnh trùng phùng thấy được trên các diễn đàn internet gây nhiều cảm xúc cho các bạn đọc.

 

Có thể tóm tắt:

Câu hỏi Việt Khang dành cho VC: Việt-Nam tôi đâu?

Câu trả lời VC dành cho Việt Khang: 4 năm tù giam, 2 năm quản chế.

 

Nguyên nhân đặt câu hỏi trong bản nhạc này, chỉ vì nhạc sĩ Việt Khang nhìn thấy “giặc Tàu ngang tàng trên quê hương” là một thực tế đầy nhiễu nhương đáng ngại cho nền an ninh đất nước, cho nên anh đã lên tiếng cảnh báo bằng bản nhạc là sở trường riêng của mình. Nhưng VC đã không công nhận thực tế đó và vì thế mà anh đã bị bắt, bị đi tù về tội “tuyên truyền chống nhà nước”.

 

Từ tình yêu đất nước bị vu cáo thành tội chống nhà nước; những người hiểu biết, chẳng ai lạ gì bản chất vu cáo của VC là chuyện rất thường tình đã có từ thời Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc năm 1953 hoặc trước đó; đến nay vẫn vậy. Nhưng có một điều đáng nói nữa là Việt Khang đã ‘phạm húy’ khi đặt lời cho bản nhạc của anh. Nghĩa là trong đó, anh đã lăng nhục “thiên triều phương Bắc” là“giặc Tàu” mà đáng lẽ ra phải gọi là “giặc lạ”. Các thí sinh thời Phong Kiến, nếu ‘phạm húy’ thì không thể vượt qua các kỳ thi, cho dù bài văn có xuất sắc cách mấy đi nữa.  Tương tự, thời CS những ai đã từng lả “cải tạo viên” trong ngục tù cải tạo sau 30-4-1975 đều biết, trong các bài tự kiểm, chữ ‘bác’ phải viết hoa (Bác) nếu chữ ‘bác’ đó dùng để chỉ tên Hồ Chí Minh. Nếu không viết hoa, tức ‘phạm huý’, có thể bị ghép vào thành phần ‘phản động’. Có lẽ Việt Khang không chỉ “tuyên truyền chống nhà nước” mà còn “phạm húy”, cho nên anh đã bị ghép thêm tội.

 

Bây giờ Việt Khang đã được thả về, nhưng câu hỏi “Việt-Nam tôi đâu?” vẫn chưa được trả lời, vì người dân vẫn chưa nghe được tiếng nói chính thức của ‘đảng’ về ‘Hội Nghị Thành Đô’ đã diễn ra năm 1990. Trong đó Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đã lộng quyền, lén lút, dâng đất và biển cho giặc Tàu.

 

Mọi người còn nhớ, Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình là 2 nhạc sĩ đồng thời bị VC bắt vào cuối năm 2011 về cùng một tội danh“tuyên truyền chống nhà nước”. Cho đến 30-10-2012 trong cùng một phiên tòa ở Saigon thì Việt Khang bị kết án 4 năm tù giam, 2 năm quản chế; còn Trần Vũ Anh Bình thì bị kết án 6 năm tù giam, 2 năm quản chế. Cùng một tội danh, cùng một phiên tòa, cùng một thời điểm, nhưng 2 bản án khác nhau. Không thấy giải thích tại sao!  Kết án tùy tiện theo cảm tính vẫn là bản chất của tòa án VC vì quan tòa phải “xử lý” theo định hướng Mác-Lê-Mao, tức tòa án phi biện hộ. Hiện tại trên quê hương, nỗi oan khiên vẫn tiếp nối oan khiên, người dân không thể tìm được công lý ở bất cứ nơi đâu trên chính quê hương của mình, cho dù là tòa án, nơi mà mọi người hy vọng công lý được thực hiện.

 

***

 

Chủ đề “VIỆT NAM TÔI ĐÂU?” được nhắc lại ở đây trong bối cảnh thủ đô Hà-Nội diễn ra “Đại hội đảng cộng sản Việt-Nam lần thứ 12”, từ ngày 21 đến ngày 28-01-2016. Khi nghe Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng, phát biểu trong ngày khai mạc: "Trước hết phải kiên định chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; vận dụng sáng tạo và phát triển phù hợp với thực tiễn Việt Nam; kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và Chủ nghĩa Xã hội; kiên định đường lối đổi mới."

 

Người nghe không khỏi buông tiếng thở dài thất vọng!  Thất vọng thứ nhất, vì đầu đảng Nguyễn P. Trọng vẫn đi lại con đường mòn cũ từ 80 năm trước mà Hồ C. Minh đã đi qua, con đường Mác-Lê đáng ghê tởm này, CS Nga và Đông Âu đã xóa bỏ từ đầu thập niên 1990. Mác-Lê thời xa xưa dùng để đấu tranh giai cấp, nhưng kể từ khi Mác-Lê có thêm Mao thì lại có thêm một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ làm chiêu bài để ‘vận dụng sáng tạo’ vào việc tập trung các đảng viên lại, cùng nhau bán nước cho giặc Tàu; cùng nhau ăn bẩn theo định hướng, vừa kinh tế thị trường tự do, vừa kinh tế nhà nước; nửa nạc, nửa mỡ, lập lờ, gian lận.

Thất vọng thứ hai đáng nói hơn, vì Nguyễ P. Trọng vẫn rập khuôn theo các đ/c đàn anh, vẫn cứ đánh lừa toàn dân về ‘tư tưởng Hồ chí Minh’ trong khi chính Hồ Chí Minh đã khẳng định: “Tôi không có tư tưởng gì ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê cả.” Jean Lacouture, một tác giả người Pháp cũng đã cho người đọc biết trong tác phẩm viết về Hồ Chí Minh cuả ông: “…khi một người ngoại quốc hỏi ông Hồ tại sao ông không viết sách và báo như ông Mao Trạch Đông thì ông Hồ trả lời rằng ông không có gì để viết vì ông Mao đã viết tất cả rồi.”

 

Cũng nói về tư tưởng của Hồ, ông Nguyễn Minh Cần, cán bộ CS nguyên Ủy viên thường vụ tỉnh Thừa Thiên năm 1950, tác giả cuốn ‘Đảng Cộng Sản Việt Nam Qua Những Biến Động Trong Phong Trào Cộng Sản Quốc Tế’, cho biết: “Lúc đó có nhu cầu cần phải đổi tên Đảng Cộng Sản Đông Dương thành Đảng Lao Động Việt Nam để che giấu bộ mặt cộng sản hầu có thể lôi kéo nhiều tầng lớp dân chúng. Sau khi giải thích cho các đảng viên hiểu rõ ích lợi cần phải đổi tên đảng, CT Hồ Chí Minh giơ cao nắp hộp thuốc lá thơm “Craven A” về phía có nhãn hiệu và nói: “Đây là Đảng Cộng Sản”, xong ông xoay nắp hộp về phía không có nhãn hiệu và nói: “Còn đây là Đảng Lao Động.” CT Hồ Chí Minh lại lớn tiếng hỏi: “Thế thì các cô các chú thấy có khác gì nhau không?” Cả hội trường đồng thanh đáp vang: “Dạ không ạ!” Ông mới nghiêm nghị: “Các cô các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí ấy đã đồng ý. Các cô các chú nên biết rằng ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được. Nghe Bác nói như vậy cả hội trường vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Lần đó là hội nghị chuẩn bị cho Đại Hội 2 năm 1950 CT Hồ Chí Minh đã tuyên bố như vậy. Sang năm 1951, vào đúng Đại Hội 2 của Đảng. CT Hồ Chí Minh cũng lập lại nguyên văn “Ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.”

 

Thấy rõ rằng, ngay cả đến việc đổi tên một đảng chính trị cũng phải xin ý kiến Mao và Stalin thì nói gì đến chuyện khác quan trọng hơn!

 

Tóm lại là không có ‘tư tưởng Hồ chí Minh’, không có ‘độc lập’, cũng chẳng có ‘tự do’. Chỉ có bịp! Bịp là truyền thống  lâu đời của đảng CS được duy trì từ khi đảng này xuất hiện ở Việt Nam từ 1930 đến nay.  Bịp cũng là đường lối để duy trì quyền lực cho đảng cầm quyền, độc tôn, độc diễn. Trong kỳ đại hội đảng lần này NPTrọng lại nêu ra vấn đề “kỷ cương” để hù dọa các đảng viên, cũng không ngoài mục đích là để bảo vệ quyền lợi của đảng. Ngày xưa dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh’, ngày nay ‘đảng vi quý, xã tắc thứ chi, dân vi khinh’.

 

Nhớ lại hồi tháng 6-2014, khi Dương Khiết Trì, tên giặc Đại Hán được Bắc Kinh phái sang thăm đảng và nhà nước VC, đã được bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh đón tiếp. Hắn ta đã gọi đảng là “đứa con hoang đàng”, có ý cảnh cáo đảng không nên đi quá xa kỷ cương của “thiên triều”. Cho nên nhân dịp đại hội lần này, NPTrọng không quên nhắc nhở đảng viên phải duy trì kỷ cươngđể trở về với ‘gia đình Đại Hán!!!’

 

CONHOANG1

 

Thực ra không có kỷ cương nào cả ngoài kỷ cương bán nước. Vì Hồ quá tin vào Mao nên mới mất nước. Các đảng viên CS ngày nay cần phải tỉnh táo để nhận thức rằng, khi Hồ tuyên bố “ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.” là vào thời điểm mà Hồ đang bợ đỡ Nga-Tàu để làm tay sai cho Đệ Tam Quốc Tế CS. Mà Đệ Tam QTCS cũng chỉ là một tổ chức “bịp”. Vì sau khi thành công thì cả Nga và Tàu đều quan tâm đến quyền lợi riêng, sự toàn vẹn lãnh thổ của riêng họ. Chứ không ai đần độn đi lo chuyện bao đồng theo kiểu: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên-Sô và Trung Quốc”.

 

Thực tế cho thấy, rõ ràng là không có gì đổi mới. Toàn dân hiện đang đứng trước hiểm họa mất nước toàn phần và đã mất một phần về tay giặc Tàu; thế mà tất cả các bài diễn văn nghe được từ đại hội 12 bao gồm từ tổng bí thư đến các nhân vật đứng đầu các cơ quan nhà nước VC, từ ngày khai mạc đến ngày bế mạc, tuy có đề cập sơ sài đến “diễn biến phức tạp ở Biển Đông” nhưng không hề thấy một ngôn từ nào dám trực diện với giặc xâm lăng, mà ai cũng biết đó chính là giặc Tàu.

 

Trong khi Tập Cận Bình, đứng đầu đảng CS Tàu, đi đâu hắn ta cũng rêu rao Hoàng Sa, Trường Sa là của nó “không thể chối cãi”. Thế thì tại sao khi gặp họ Tập, Nguyễn Phú Trọng lại không dám mạnh dạn phản đối; cho hắn biết đó là máu thịt của Việt-Nam do tiền nhân để lại. Ông Trọng im lặng vì sợ Tập hay thông đồng với hắn? Đám chóp bu của đảng hèn hạ với giặc như thế thì liệu có bảo vệ được phần đất còn lại, hay sẽ mất hết về tay giặc trong nay mai!

 

Câu hỏi ‘Việt-Nam tôi đâu? Còn hay đã mất?’, vì thế, có lý do được lập lại ở đây, trong hoàn cảnh hiện nay, ngày đại hội 12 của đảng cộng sản. Có người gọi, đây là ngày đại họa 12!

 

Suy ngẫm về quá khứ mới thấy câu hỏi ‘Việt Nam tôi đâu?’ có liên quan đến sự tiên đoán và cũng là câu trả lời -- của ông Ngô Đình Nhu, cố vấn chính trị thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa (1954-1963) --  có ghi trong tác phẩm ‘Chính Đề Việt Nam’ của ông, cách đây đã 65 năm. Xin đọc lại trích đoạn:

“Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với Việt Nam chưa thành hình, là vì hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, thì sự Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian.

 

Trong hoàn cảnh hiện tại, sự tồn tại của miền Nam vừa là một bảo đảm cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị của Trung Cộng, vừa là một bảo đảm một lối thoát cho các nhà lãnh đạo Cộng Sản Bắc Việt, khi họ ý thức nguy cơ họ đang tạo cho dân tộc.  Nhưng ngày nào họ vẫn tiếp tục thực hiện ý định xâm chiếm miền Nam thì họ vẫn bị chi phối của chính sách chiến tranh xâm lăng của Trung Cộng.

 
Sự thống tri cuả giặc Tàu chưa cho phép khi miền Nam Việt-Nam chưa sụp đổ. Sự thống tri của giặc Tàu chỉ bắt đầu từ ngày chính quyền miền Nam sụp đổ. Cũng trong sách ‘Chính Đề Việt Nam’, tác giả họ Ngô còn khẳng định: “Vì vậy cho nên, sự mất còn của miền Nam, ngày nay, lại trở thành một sự kiện quyết định sự mất còn trong tương lai của dân tộc.  Do đó, tất cả nỗ lực của chúng ta trong giai đoạn này phải dồn vào sự bảo vệ tự do và độc lập, và sự phát triển cho miền Nam để duy trì lối thoát cho miền Bắc và cứu dân tộc khỏi ách trống trị một lần nữa.”

 

Sự tiên đoán thần sầu của ông Ngô Đình Nhu đã thể hiện rõ nét, tuần tự qua các sự kiện lịch sử: Quần đảo Hoàng Sa rơi vào tay giặc Tàu năm 1974 sau khi Kissinger, ngoại trưởng Mỹ mật đàm với Bắc Kinh năm 1972; Nam Việt rơi vào tay Bắc Việt với sự yểm trợ của khối cộng sản quốc tế năm 1975; Ải Nam Quan rơi vào tay giặc Tàu năm 1979; Quần đảo Trường Sa rơi vào tay giặc Tàu năm 1986. Và còn rất nhiều vùng trong lãnh thổ Việt-Nam hiện nay đang bị “giặc Tàu ngang tàng trên quê hương” khống chế, không chỉ trên lãnh vực quốc phòng, mà cả về kinh tế, chính trị, ngoại giao, văn hóa, giáo dục và xã hội. Tiến trình xâm lăng đó nằm trong âm mưu của Mao Trạch Đông được phổ biến vào tháng 8-1965 trong cuộc họp Bộ chính trị ban chấp hành trung ương đảng CS Tàu: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore... Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy”.

 

Sự tiên đoán của ông cố vấn Ngô Đình Nhu cũng đã góp phần vào định hướng cho chính sách của Nam Việt-Nam. Cách đây 65 năm, Saigon là Hòn Ngọc Viễn Đông được thế giới ngưỡng mộ. Theo nhà báo Lưu Tường Quang  thì “trong thập niên 1950, ông Lý Quang Diệu xem miền Nam Việt Nam là tấm gương để đi tới.” Vào dịp nhà lãnh đạo xuất sắc của Singapore từ trần, đài phát thanh quốc tế Pháp RFI trong một cuộc phỏng vấn đã phổ biến lời nhận định của ông Quang, nguyên văn như sau:

“Cựu Thủ Tướng Lý Quang Diệu là người sáng lập Đảo Quốc Singapore từ năm 1959 và giữ vai trò quan trọng này cho đến năm 1990. Trong thời gian trên 3 thập niên cuộc đời chính trị của ông Lý Quang Diệu không phải lúc nào cũng an nhiên thành đạt.

 

Trong những năm đầu sau khi Singapore được tự trị vào năm 1959, chính phủ đầu tiên do Ông Lý Quang Diệu làm thủ tướng và riêng cá nhân Ông Lý Quang Diệu đã bị áp lực nặng nề về sự đe dọa của Cộng Sản đến mức độ mà giới quan sát không tin là ông có thể tồn tại cho đến năm 1963.

 

Ông đã có một nhận xét bất hủ mà chúng ta chưa quên là theo lời ông vào thời điểm 1954 khi đất nước Việt Nam bị chia đôi, so sánh giữa Sài Gòn và Singapore thì Singapore có nguy cơ tan rã sụp đổ chứ không phải Sài Gòn [Lee Kuan Yew: “If one looked at Saigon and Singapore in 1954, one would have said Singapore was the goner, not Saigon."]

 

Khi phải đối phó với nguy cơ chồng chất ấy, Thủ Tướng Lý Quang Diệu đã mưu tìm sự ủng hộ của Sài Gòn, của Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

 

Lúc bấy giờ Malaya đã chiến thắng cộng sản vào năm 1960. Trước đó Thủ Tướng Malaya Tunku Abdul Rahman [1957-1963] đã đến Sài Gòn vào năm 1958 cũng để mưu tìm sự ủng hộ của Việt Nam Cộng Hòa trong nỗ lực chung chống lại sự đe dọa của Cộng Sản tại Đông Nam Á…”

 VNOLD

 

Đó là sự thật lịch sử, mối liên hệ giữa Saigon và Singapore dưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã một thời chứng minh cho đường lối ‘dân tộc tự quyết’ rất hữu hiệu của Nam Việt-Nam, mặc dầu lúc ấy phải đương đầu với hoàn cảnh cực kỳ khó khăn lúc ban đầu xây dựng nền Cộng hòa Dân chủ; đầy phức tạp với giặc trong như sự quấy phá của đảng phái, tôn giáo, phong kiến; và vớithù ngoài như cộng sản, thực dân và ngay cả với đồng minh.

 

Trong kỳ đại hội đảng CS vừa rồi, Nguyễn P. Trọng cũng nhắc đến ‘dân tộc’ nhưng mọi người đều biết rõ, đó là thứ dân tộc giả hiệu vì nó phải ‘gắn liền với chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ C.Minh’. Đáng lẽ ra, đã là ‘dân tộc’ thì phải gắn liền với chủ nghĩa Hai Bà Trưng, chủ nghĩa Lý Thường Kiệt, chủ nghĩa Trần Hưng Đạo, chủ nghĩa Quang Trung,… chứ sao lại gắn liền với chủ nghĩa Mác-Lê? Vả lại Mác-Lê thì đã phá sản từ đầu năm 1991, còn tư tưởng Hồ C. Minh thì như trên đã nói là chính ông ta nhiều lần khẳng định: ‘tôi không có tư tưởng gì ngoài chủ nghĩa Mác-Lênin’.

 

Nguyễn P. Trọng, chẳng qua chỉ là con vẹt, học nói theo các con vẹt đàn anh, lập lại giáo điều cũ rích của đảng, đã quá lỗi thời. Thế nhưng Trọng lại tự cho mình là người có ‘lý luận’, xứng đáng với vai trò tổng bí thư. Đã phấn đấu để trở thành chóp bu của đảng CSVN hay chóp bu của các cơ quan VC, thì ngoài tư tưởng Mác-Lê-Mao ra, chẳng ai dám có lý luận nào khác nếu không muốn bị mất chức, mất quyền, thậm chí mất đầu. Ngay cả không tin vào Mác-Lê-Mao đi nữa, thì cũng phải coi nó là lá bùa hộ mạng hữu hiệu cho các cán bộ, đảng viên CS.

 

Một số người mơ ngủ vẫn còn trông vào sự thay đổi sau ngày đại hội 12. Xin khẳng định, nếu vẫn còn VC, cho dù là VC miền Nam, miền Trung hay miền Bắc thì sẽ chẳng có gì thay đổi. Nói một cách dễ hiểu  là nếu không thay thế VC thì sẽ không có sự thay đổi. Và vì thế, trong lúc này cần phải lập lại câu hỏi: VIỆT NAM TÔI ĐÂU, CÒN HAY ĐÃ MẤT? - Câu hỏi mà mỗi người dân Việt-Nam nếu không muốn làm nô lệ giặc Tàu, thì dù ở bất kỳ nơi đâu, trong hay ngoài nước, cũng phải tự tìm cho mình câu trả lời.

 

 

07-02-2016 (ngày cuối cùng của năm Ất Mùi)

Võ Phương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Năm 2012(Xem: 15332)
Buông bỏ tâm rỗng lặng và từ bi để có sự bình an và hạnh phúc, thì mọi bình an và hạnh phúc mà bạn đang có chỉ là sự trá hình của những con sâu ngứa. Chính những con sâu ngứa từ trong nhụy bánh ấy sinh ra!
22 Tháng Năm 2012(Xem: 15380)
Chúng ta thua vì chúng ta sống có đạo lý, ngay thẳng. Chúng ta cứ hô hào “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo,” nhưng rút cuộc hung tàn, cường bạo đè bẹp chuyện đại nghĩa, chí nhân. Dương Thu Hương đã từng cho rằng: “Chế độ chiến thắng cuộc chiến chẳng qua chỉ là một thể chế man rợ!”
18 Tháng Năm 2012(Xem: 15029)
Thế chiến sẽ xảy ra thì ai lổ nặng đây? Cái chiến lược nghe quái dị nhưng có nhiều hy vọng sống còn, tối thiểu thì quân mình còn ...trên mặt đất và đánh với một địch thủ dể ăn hơn. Chớ đừng lo chuyện bị thế giới càm ràm chửi rủa.
05 Tháng Năm 2012(Xem: 14628)
Viết đến đây, tôi cảm khái ngước mặt lên trời mà than rằng: “Lịch sử ơi, sao ngươi chơi trò trớ trêu và cay đắng quá vậy. Ta đi chống chế độ cũ đàn áp nhân dân, nay ta lại gặp cảnh cũ như là trong cơn ác mộng!”
02 Tháng Năm 2012(Xem: 15099)
Tình và lý như chuyện những đứa con bất hiếu, bỏ bê cha mẹ, không xã hội nào lấy luật pháp, lý lẽ ra mà trừng phạt, cũng không thể dùng xe bắt chó mà xử lý, nhưng về tình nghĩa, đạo lý, dư luận có quyền lên án hay không? --
29 Tháng Tư 2012(Xem: 28768)
Chỉ có chế độ đa đảng và sự đoàn kết của người Việt trong và ngoài nước thì mới có đủ sức mạnh để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Thiếu một trong 2 yếu tố này, nguy cơ mất nước của Việt Nam rất là gần kề./.
26 Tháng Tư 2012(Xem: 15462)
Các Diễn Đàn, nhất là những Diễn Đàn ái hữu, biện minh rằng bàn đến tình hình chính trị, thời cuộc tại Việt Nam, sẽ gây tai họa cho người còn lại trong nước. Lý luận “hù dọa” này được khai thác triệt để.Đây là sự nối giáo tiếp tay cho việt cộng để giúp chúng bưng bít những sự thật cần phơi bày cho người trong nước hiểu rõ về tình hình nước nhà hiện tại.
17 Tháng Tư 2012(Xem: 15089)
Thế Giới Bị Quên Lãng. Nhiếp ảnh không thể làm thay đổi thế giới, nhưng có thể làm chúng ta thay đổi cách suy nghĩ và chạm đến trái tim chúng ta. Đó là lý do vì sao tôi là một nhiếp ảnh gia... để lên tiếng cho những người sống trong im lặng...
13 Tháng Tư 2012(Xem: 15886)
Chỉ trong vòng 20 năm trở lại đây, khi gia đình tương đối ổn định và sau khi bắt đầu bước vào con đường tranh đấu cho Việt Nam qua ngã môi trường, tôi mới thực sự cảm thấy buồn. Và mỗi năm nỗi buồn đo càng se sắc hơn, ngậm ngùi hơn.
12 Tháng Tư 2012(Xem: 13999)
Trong những giây phút của tuyệt vọng, tôi tự nhắc mình là trong lịch sử, sự thật và tình yêu luôn luôn chiến thắng. Có rất nhiều bạo chúa và sát nhân tin là họ không bao giờ bị thất bại, nhưng cuối cùng họ vẫn bị tiêu diệt. Chúng ta phải luôn luôn nhớ điều đó !!!".
19 Tháng Ba 2012(Xem: 15760)
Mỗi gia đình có mỗi hoàn cảnh riêng, mỗi nếp sống riêng, mỗi một chuỗi kinh nghiệm riêng, đèn nhà ai, nấy rạng, nên chúng tôi cảm thấy áy náy khi giãi bày nếp riêng tư của mình.
04 Tháng Ba 2012(Xem: 32723)
Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối ! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm !
29 Tháng Hai 2012(Xem: 14911)
Cộng đồng người Việt ở hải ngoại đông nhất hiện đang ở nước Mỹ, đương nhiên số người sử dụng không ít, nhưng trên net, chỉ thấy quanh quẩn một số người “nổi tiếng,” “quen tên,” “nhẵn mặt,” mỗi ngày thường “tống” lên net những thứ rác rưởi dơ bẩn khiến cho người có lòng liêm sỉ cảm thấy hổ thẹn chung cho danh từ đồng hương, đồng bào cho đến đồng môn, đồng ngũ..
24 Tháng Hai 2012(Xem: 15187)
Những thành phần ngồi trong bóng tối, âm mưu áp đảo cộng đồng, lớn tiếng vỗ ngực tự cho mình là cai thầu chống cộng… xin nghĩ đến tiền đồ dân tộc và tương lai đất nước bằng cách hãy tạm quên cái tôi bé nhỏ, cái xấu xa riêng tư của mình để đứng vào hàng ngũ với những người biết đặt quyền lợi Quốc Gia Dân Tộc lên trên tất cả.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 24256)
Hiểu tường tận thế rồi, trên đường tu chúng ta mới khỏi lầm lẫn. Tôi thấy đa số người tu đều quí thân như vàng ngọc, rất quan trọng lời khen tiếng chê, cho nên phiền não dẫy đầy. Đó là vì không thấu triệt được lý đạo, cứ ngỡ mình tụng kinh gõ mõ thế là tu tốt rồi. Đâu phải ăn chay là giải thoát, đâu phải tụng kinh nhiều là giải thoát mà phải thấu đáo được lời Phật dạy, sống đúng như vậy mới giải thoát sanh tử được.
19 Tháng Hai 2012(Xem: 57443)
"SINH - LÃO - BỆNH - TỬ"là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 15950)
Không khinh dân sao dân bị bợp tai đá đít, bị lôi đi như con chó, bị đạp vào mặt, bị đánh chết vô tội vạ, nói chung là bị tước đoạt hết quyền làm người. Phóng viên RFA đã ghi nhận lời một người trong nước, ông Lê Duy Bắc: “Bây giờ nhà cầm quyền họ thích đâm, thích chém, thích giết ai thì họ giết. Người dân trong tay không tấc sắt thì làm gì được”.
07 Tháng Hai 2012(Xem: 16563)
Năm ba chú tiểu đồng lếch thếch Tiêu dao nơi cùng cốc thâm sơn Nào thơ nào rượu nào địch nào đờn Đồ thích chí chất đầy trong một túi…
06 Tháng Hai 2012(Xem: 15962)
Làm sao người Việt không phẩn uất, không phẩn nộ khi những người thống trị nhân dân VN là CS Hà nội là chế độ đã ký vào Hiến chương LHQ, thừa nhận bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, thành viên không thường trực Hội Đồng Bảo an mà hành động chống lại nhân quyền.
31 Tháng Giêng 2012(Xem: 14662)
Chừng nào cơ chế chính trị trong nước thay đổi thì họa may. Chừng nào hai chữ hòa hợp không mang tính áp chế của phe chiến thắng thì mới nói tới chuyện cởi bỏ hận thù, hàn gắn dân tộc. Chừng nào những sai lầm chết người trong lịch sử không còn bị ém nhẹm, bóp méo, mà được công khai đem ra mổ xẻ trước bàn dân thiên hạ thì mọi người mới sẵn lòng ngồi lại với nhau, hàn gắn trên những đổ nát. Chừng nào?
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 15851)
Vâng, ông Hoàng Hải Thủy tiếp tục tính chuyện phải quấy với bọn chó má đó. Những cây bút công chính tiếp tục kể tội, vạch mặt những tên bất lương chính trị đó …Nên mặc dù chỉ là một người vợ lính VNCH, tôi ngại ngùng gì không tiếp tục chỉ thẳng vào mặt bọn vô liêm sĩ. Dỏng dạc kêu tên những thằng Việt Cộng nằm vùng. Những thằng tay nhúng máu dân lành hiu hiu tự đắc.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 15729)
Lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam không thể nào tiếp tục cố chấp, cai trị Việt Nam với một thể chế độc tài chuyên chính hà khắc mà phải học bài học của Miến Điện, nhanh chóng hồi tâm chuyển ý, vì tương lai sống còn của đất nước Việt Nam hãy nhanh chóng cải tổ chế độ chính trị và thực hiện dân chủ hóa như lãnh đạo Miến Điện đang làm cho đất nước họ.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 16356)
Việt Khang là một nhạc sĩ đấu tranh, là một nhạc sĩ yêu nước, anh chỉ đấu tranh bằng lời ca tiếng nhạc để nói lên nỗi đau xót của mình trước cảnh một xã hội bất công, tham nhũng và trước cảnh đất nước đang bị quân Trung Quốc xâm lược…anh bày tỏ sự bất đồng chính kiến của mình qua tiếng nhạc lời ca.
22 Tháng Giêng 2012(Xem: 14839)
Đối với thành phố Huế, đầu Tháng Giêng là những ngày giỗ lớn, một đại tang chưa có ngày xả tang. Bây giờ tôi là đứa con lưu lạc xa xứ, mỗi năm ngày Tết về chạnh lòng thương nhớ quê hương, mỗi lần nghĩ đến Mậu Thân, lòng ai không khỏi xót xa, đau đớn.
15 Tháng Giêng 2012(Xem: 13761)
Nhưng thật đáng buồn cho một đất nước khi sự phát triển hỗn loạn đã bóp nghẹt và chà đạp những giá trị tinh thần và luân lý. Nói như ai đó, phần “con” trong “con-người” Việt nam XHCN đã phát triển hơn, nhưng phần “người” thì lại ngày càng nhỏ lại.
12 Tháng Giêng 2012(Xem: 13887)
Nhưng dù mẹ nuôi Mỹ có tốt bụng, và những đứa con Việt Nam sống xa quê hương có “xót ruột” cho đồng bào trong nước mà hô hào, biểu tình đòi hỏi thì cũng vẫn không đủ. Chính người dân Việt trong nước phải tự ý thức mà đấu tranh cho nhu cầu và quyền lợi chính đáng của họ.
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 13898)
Loài người nổi giận, không phải là giận những người dân khóc thương một bạo chúa. Đáng giận dữ, đáng khinh bỉ nhất là những bạo chúa đã chế ra và sử dụng bộ máy tẩy não từ hơn nửa thế kỷ nay!
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 13596)
Xin thưa đây chỉ là chuyện lạm bàn về nhiệm vụ của người cầm bút Việt Nam lưu vong nhân dịp nhà văn, kịch tác gia Václav Havel, cựu Tổng Thống Cộng Hoà Czech cũng là cựu Chủ Tịch Danh dự Văn Bút Tiệp Khắc vừa qua đời. Do đó, nếu có điều gì làm phật lòng ai đó xin được bỏ quá cho.
03 Tháng Giêng 2012(Xem: 13073)
Mặt khác tuổi già ở hải ngoại đánh nhau tận tình hơn là đánh với kẻ thù, thực lực chia năm xẻ bảy, làm sao dẫn đường và làm gương cho tuổi trẻ. Ở đây, không có Bộ Chính Trị nhưng có nhiều sứ quân. Trong tình trạng này, liệu tương lai trông già hay cậy trẻ?
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 14108)
Cuộc biểu tình đợt hai vào ngày 24 Giáng Sinh nhiều và hăng hơn đợt một. Tại Moscow tin của truyển thông phi chánh phủ Nga cho biết có cả 120 ngàn người biểu tình, còn cảnh sát Nga của nhà cầm quyền Putin thí nói có 29 ngàn người.
29 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 13346)
Vào lúc mà đáng lẽ chúng ta phải viết cho nhau những lời chúc tụng cho một mùa Giáng Sinh an lành, bình an dưới thế, sau một năm đầy biến động, và cầu mong năm mới sẽ tốt đẹp hơn thì đã có tin về sự qua đời của hai nhân vật.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 14619)
Người ta tự hỏi đâu là những giọt nước mắt thật và đâu là giả? Tâm lý quần chúng thật phức tạp. Phải chăng đa số kinh sợ, làm theo đám đông, khóc theo để tránh tai họa.
24 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18222)
Vì đâu mà một dân tộc ưu việt như thế lại phải lâm vào thảm cảnh như hiện nay? Vì đâu mà họ phải khóc lóc thảm thương như vậy? Viết đến đây tôi chợt nhớ hình ảnh một bé gái trạc mưởi một mười hai tuổi, đẹp như thiên thần đã tham dự vào trận khóc lóc bi thương ấy. Mặt em đầm đìa nước mắt
22 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12511)
Vì thế xin mượn bài biết này như một thông điệp của tinh thần Đạo đức và Tình yêu trong mùa Giáng sinh. Đạo đức và Tình yêu sẽ xóa nhòa bao cuộc chia rẽ, ly tán và tổn thương của dân tộc, sẽ giúp những người yêu nòi giống Việt đoàn kết bên nhau trong cuộc đấu tranh cam go này.
20 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12880)
Nhiều chuyện xẩy ra ở Việt Nam, đọc xong muốn điên lên, nhưng khổ nỗi, chê người được nhưng không thấy mình. Năm 1975, nhiều người may mắn sang đây, hay vượt biển, chân cẳng “bùn lấm bê bê,” đáng lẽ cái xấu phải bỏ lại, chúng ta lại “nhập cư” chúng theo mình luôn vào đất Mỹ, mãi mãi không sửa đổi được vì mãi lom khom đi “cầm đuốc mà rê chân người”.
18 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 13268)
Nhớ mới một buổi sáng ngày nào, buổi chào cờ cuối cùng tại đơn vị và không ai ngờ đó là buổi chia ly, tan đàn sẻ nghé. Anh em đồng ngũ mỗi người đi về một hướng, người vượt thoát ra đi bỏ lại quê hương
17 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12881)
Người Việt Nam ngày nay không còn mấy ai hãnh diện về đất nước và dân tộc của mình, ngoài những yếu tố nêu trên, có thể vì trong chính con người Việt Nam của chúng ta, theo quan điểm của người viết, đã thiếu sót một phẩm cách vô cùng cần thiết – đó là tinh thần hào hiệp mã thượng.
15 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 14772)
Mỹ sẽ tăng sự hiện diện quân sự của mình ở châu Á. Obama công bố hợp đồng vĩnh viễn để đóng 2.500 lính thủy đánh bộ tại Úc, và tăng cường máy bay chiến đấu như B-52 và tàu sân bay sẽ đến Úc kết hợp với 28.000 quân đã đóng quân tại Hàn Quốc, và 50.000 tại Nhật Bản.
15 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12480)
Tại các nước Cộng Hoà thuộc Xô Viết cũ, thời gian qua đã có những cuộc cách mạng làm sụp đổ chính phủ như Georgia (2003), Ukraine (2004)… và những cuộc xuống đường long trời, lỡ đất ở Ai Cập, Lybia, Syria, Việt Nam… khiến chính quyền Nga thận trọng trong vấn đề đối xử với người biểu tình. Phải chăng đã đến lúc… bọn độc tài phải ra đi để trả lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho toàn dân để mọi người được sống - như một con người!
13 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 14038)
Ba mươi sáu năm nay, chúng ta đã thấy có vị tướng “công thành” nào nhớ đến “vạn cốt khô,” làm lấy một hành động có ý nghĩa cho những người “bạn đường” năm cũ đang giữa cơn đói khát nhục nhằn chưa? Kể cả một buổi lễ tưởng niệm, cầu siêu cho những người lính thuộc quyền ở lại chiến đấu anh dũng và chết oan khuất cho cấp chỉ huy lên máy bay lành lặn ra đi, cũng không thấy bóng dáng người tư lệnh năm xưa.
12 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 17937)
Khi người dân không còn thiết tha ai sẽ là người đại diện cho mình, không dám lên án sự bất công và bênh vực cho lẽ phải, dù chỉ là lời nói, thì vận mệnh của đất nước vẫn tiếp tục lọt vào tay những người không xứng đáng. Martin Luther King đã nói: “Chúng ta khốn khổ không phải chỉ vì sự gian manh của kẻ ác mà còn vì sự im lặng của người lương thiện.”
12 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 14936)
CHÚNG TA CẢM THẤY NHẸ NHÀNG, THANH THẢN TRƯỚC NHỮNG MẤT MÁT, ĐAU THƯƠNG, VÌ DÒNG NƯỚC THANH LƯƠNG CÓ THỂ CUỐN TRÔI ĐI BAO HỆ LỤY VÀ CÓ THỂ ĐƯA CHÚNG TA ĐẾN BẾN BỜ TƯƠI SÁNG
08 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12963)
Tuần qua, theo tin báo chí thì các quan chức CSVN đang đua nhau sắm quan tài hạng sang làm bằng gỗ quý. Đây là loại quan tài đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện tại VN, chỉ được đóng khi có đơn đặt hàng theo mẫu mã tân kỳ kiểu Châu Âu
07 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 12850)
Nếu bạn làm điều gì sai, bạn nên nhận lỗi và suy nghĩ cách nào để lần sau không phạm phải lỗi lầm đó nữa. Né tránh không nhận lỗi hay đổ lỗi cho người khác sẽ chỉ làm cho bạn bị mất mặt với nhiều người hơn.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 13382)
không khỏi làm cho chúng ta đau lòng khi thấy được sự khác biệt quá lớn giữa hai đất nước. Sự khác biệt về kinh tế, sự giàu có tiện nghi không phải là điều quan trọng, chủ yếu là sự khác biệt về cách suy nghĩ (mentality) giữa hai dân tộc
06 Tháng Mười Một 2011(Xem: 13743)
Người đông việc ít, việc mới tạo ít hơn việc mất đi khiến trung bình có ba trăm người xin cho một việc làm. Có người phải đi học nghề khác, hay làm việc ngoài chuyên môn được đào tạo, làm việc với đồng lương tối thiều vẫn không kiếm ra việc làm như Cô Sheila Magsby nói ở trên .
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 14141)
...Hải ngoại này đúng là một con bò sữa dễ vắt mà cũng dễ yếu lòng, chảy nước mắt, không những vì thương nỗi cơ khổ của đồng bào mà còn những chuyện linh thiêng khó nói như “hùn phước” hay “kiếm phước...”
26 Tháng Mười 2011(Xem: 13299)
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản trước những mất mát, đau thương vì dòng nước thanh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta đến bến bờ tươi sáng của ngày mai.
17 Tháng Mười 2011(Xem: 13489)
Tôi may mắn thường có dịp đón tiếp thân nhân cùng bạn bè về thăm nhà, nhận thấy song song với nỗi vui mừng khi tái ngộ, còn có vài điều tưởng giữa chúng ta, TA và TÂY tự điều chỉnh, để ngày sum họp niềm vui thêm trọn vẹn.
15 Tháng Mười 2011(Xem: 14379)
Thân em như đóa hoa lan Ngươì đời yêu thích muôn vàn đắm say Nhưng rồi chẳng được bao ngày Cánh hoa tàn úa đổi thay hoàn toàn.