"
Để tưởng nhớ tới những cái chết vô danh của người lính hy sinh vì lý tưởng quốc gia và tưởng nhớ tới hàng triệu người bỏ mình trên biển cả trên đường tìm Tự do, tôi xin kêu gọi đồng bào trong cũng như ngoài nước, hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thếgiấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật
được.
.."
( Bài này Lúa9 sưu tầm từ net năm 2006)
Mời
quý thân hữu đọc một bài viết thật cảm động của Nguyễn Minh Tâm/NaUy, mà bài này Lúa9 sưu tầm từ net năm 2006, và đã lược dịch sang Đức ngữ. Xin phép tác giả post vào đây cho mọi người cùng đọc suy tư của anh,
và xin quý thân hữu tiếp
tay phổ biến cho người Đức càng nhiều càng tốt. Cảm ơn. ( Lúa9 )
31 năm sau chiến tranh – Suy tư
về biến cố 30 tháng 4. 1975
Lúc
tôi mới vừa 10 tuổi, tôi được theo cùng với mẹ
tôi đoàn tựu gia đình với anh và chị tôi ở Na Uy đã làm giấy bảo lãnh. Anh chị
tôi đã cùng với một người cậu chạy trốn vượt ra biển khơi và đã được đất nước Na Uy tận vùng Bắc Âu bảo bọc lo lắng. Ngày nay nơi
ấy đã trở thành quê hương thứ hai của họ.
Bất chợt khoảng vài năm sau đó, tôi gặp một người
quen của bố tôi, bác Đáng, tại buổi chợ Tết Nguyên Đán, mà hội Người Việt Tỵ
Nạn hằng năm vẫn thường hay tổ chức. Bác Đáng
ngày xưa là nhân viên cao cấp dưới sự chỉ huy của bố tôi trong quân đội; và qua lời
bác kể lại chúng tôi mới được biết rõ
hơn về cái chết tức tưởi của bố tôi trong thời buổi giao tranh.
Bác
Đáng kể rằng, trong những ngày tang thương khốc
liệt nhất trước khi miền Nam thất thủ
vào tay quân đội miền Bắc, thì nơi chiến trường bố tôi vẫn còn đang cầm
cự cùng với đại đội của mình, mà nhiệm vụ là phòng thủ quốc
lộ Số 1. Trong khi đó, sự tấn công phía bên của Việt Cộng ngày càng dồn
dập tiến sâu vào Sài Gòn hơn.
Biết là không thể bảo vệ nổi chiến khu, số đông
quân lính của người đã bị trọng thương và vong mạng; một trong số người chết vô
danh đó có bố tôi. Bác Đáng kể lại, trong lúc nguy biến nhất bố tôi rất quan
tâm cho số mệnh của quân nhân mình mà quên chính bản thân mình đi. Hầu tránh
khỏi sự tổn hao quân lính thêm nữa, bố đã nói với bác Đáng, ông hãy rút quân
mình vể chốn bình yên và tạm dừng quân nơi đó chờ đợi. Bố tôi sẽ ở lại giữ
chiến khu với vài đồng đội đến phút cuối cùng. Bác Dáng hiểu ý bố tôi và rất đau lòng, nhưng bắt
buộc bác phải tuân lệnh bố tôi là rút quân đi. Thế là từ đó bác Đáng từ biệt bố và không bao giờ gặp lại ông
nữa.
Như đa số tù nhân bị bắt trong trại học tập cãi
tạo, bác Đáng gặp gỡ một vài người đồng đội cũ xưa kia của mình. Họ kể lại cho bác nghe, sau khi bác rút quân đi, bố tôi
đã dí súng vào đầu mình và tự sát; trước
khi quân đội Cộng sản miền Bắc tràn vào. Bố đã vinh danh tự sát vì lý tưởng dân
tộc còn hơn là để lọt vào tay của Cộng sản miền Bắc làm tù nhân.
Sau nhiều
năm bị giữ trong học tập cãi tạo vì đã mang danh lính ngụy quyền, đã nhiều lần
bác tìm cách vượt ngục. Cho đến khi được thả ra bác tìm manh mối với một số người vượt biên bằng con thuyền gỗ đánh cá nhỏ nhoi. Và trong chuyến vượt đại
dương đó, bác may mắn được phái đoàn Na
Uy cứu vớt và được đưa về xứ Bắc Âu sinh
sống cho đến ngày hôm nay.
Mặc dù từ
lâu đã biết rằng bố tôi đã không còn có mặt trên cõi đời này nữa, nhưng khi
nghe qua cái chết hào hùng của bố tôi. Một sự thật, một cú sốc quá lớn cho mẹ, chưa bao giờ tôi thấy bà buồn như thế. Bà trở nên ốm
nặng.
Một ngày kia bà nói với các con: „ Các con ạ, mẹ
muốn nói với các con rằng, chúng ta nên lấy ngày 30 tháng 4 năm 1975 làm ngày tử vong của bố, ngày giỗ
cho bố, cho tất cả những người đã xả
thân mình cống hiến cho quê hương tiền đồ dân tộc, đã đối đầu với cộng sản vô thần miền Bắc và dũng
cảm hy sinh „ . Tôi, thằng con trai còn thơ dại, nghe qua tôi rất buồn bực. Kỷ
niệm duy nhất còn lại của bố dành cho tôi là một bức hình nho nhỏ của người.
Ông nhìn rất đẹp nét uy nghi trong bộ đồ trận. Tấm ảnh này mẹ tôi ôm ấp như gia
tài quý giá, trong tấm hình ấy bà mặc Áo dài cười âu yếm đứng bên cạnh bố
tôi.
Thời gian qua rất nhanh, tôi dần dần trưởng thành,
và vào học ở trường trung học tỉnh. Trong trường học chúng tôi học về rất nhiều
tài liệu về Chiến tranh Việt nam và sự tham dự của người Mỹ trong chiến trường
Việt nam. Ngoài ra trong giờ lịch sử họ không đá động một tý gì về sự xung kích
giữa hai miền Nam Bắc Việt nam cả. Xã hội chủ nghĩa miền Bắc, còn trong miền NamViệt nam là theo chủ nghĩa Cộng Hòa.
Tôi biết, là người của miền Nam Việt nam, chúng tôi
đã bị đọa đày rất nhiều từ khi chiến
tranh Nam Bắc bùng nổ. Đó cũng là động
cơ thúc đẩy tôi tìm đến bác Đáng, tôi muốn bác hãy kể lại sự thật cuộc chiến
cho tôi nghe, vì tuổi ngây thơ, tôi đã không hiểu gì nhiều. Là người chứng nhân
còn sót lại sau cuộc chiến, dĩ nhiên là bác biết rất rành, nhất là bác lại đã
từng nằm gai nếm mật với bố tôi ngoài sa trường. Tôi chờ đợi, tuy đã xa nhà,
chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng nhưng bác vẫn quan tâm hằng ngày về thời sự đất nước.
Bác Đáng nói, bác rất vui mừng khi thấy tôi, một đứa trẻ lớn lên tại hải ngoại
lại có ý thích đi tìm tòi về cội nguồn
và tình hình quê hương mình như thế.
Qua lời kể của bác Đáng, càng ngày tôi càng hiểu rõ
hơn về cuộc chiến tranh Nam Bắc tương tàn, nhờ tình yêu quê hương của
bác làm tình yêu đối với quê hương dân tộc trong tôi ngày càng gia tăng. Bác
Đáng đã thay bố tôi truyền cho tôi thêm nghị lực, trách nhiệm và sự hy sinh
giống như những người lính quốc gia anh dũng quên mình giữ yên bờ cõi. Cho đến
một ngày tôi hỏi bác Đáng, xem bác có thể giúp tôi để làm một ngày Văn Hóa Việt nam trong trường tôi
đang học được không ? Nghe qua bác khen ý kiến tôi hay. Vào ngày Việt nam đó
ban giám hiệu trường và toàn thể học
sinh nam nữ chăm chú lắng nghe.
Bây giờ họ đã hiểu, vì lý do gì mà người Việt nam
phải xuống thuyền ra biển và bỏ nước ra đi. Từ đó tôi gặp bác Đáng thường hơn.
Tôi học tập nơi bác cách thức thế nào để
người Việt phục vụ nước Việt cho hữu
hiệu. Tôi biết về sự chà đạp nhân quyền, những cái mà nhà nước đang áp bức trên
toàn dân. Đã thúc đẩy tôi nhiều hơn.
Tôi
vào học trường đại học. Tôi quá bận rộn với
chuyện học hành thi cử tương lai của
mình, tuy nhiên trong đầu tôi lúc nào cũng suy nghĩ, làm thế nào để chúng ta
người Việt càng ngày phải đưa nước Việt lên hàng tiến bộ hơn là đời sống
bấp
bênh của người dân hiện tại trong nước. Mẹ tôi hay giúp ý kiến cho tôi, khuyên
và bày vẻ cho tôi, và tôi đã thấy rõ, chỉ có con đường vạch ra một Phong Trào Cách Mạng cho một nền Tự Do và Dân Chủ thật sự mà thôi.
Kể từ biến cố 30 tháng 4 năm 1975 cho đến nay, 31
năm sau sự cưỡng chiếm được miền Nam của cộng sản Hà nội; nước Việt trở thành một nước Cộng
sản, được điều hành bởi một đảng độc tài duy nhất, mà đảng Cộng sản này bị lệ thuộc
vòng ảnh hưởng của Tàu phương Bắc rất mạnh. Xã hội chủ nghĩa Việt nam muốn
chuyển biến nền Kinh Tế Đổi Mới bề ngoài càng nhanh càng tốt, để xoa dịu lòng
dân, để người dân qua đó mà quên đi cơ
khổ mà họ đang gánh chịu.
Cái âm mưu của sự Đổi Mới ấy là, làm sao cho người dân quên hết những
đau thương thiếu thốn sau chiến tranh và cảm thấy an tâm trong chế độ xã hội
chủ nghĩa có một cuộc sống phóng khoáng vui tươi. Qua những cảnh ăn chơi vui
thú giàu có tạm bợ mà có vẻ như đang sống trong một cuộc đời Độc Lập và trong Tự Do thật sư.
Nhảy nhót, sắc đẹp, học thêm ngoại ngữ và nét đoan
trang thùy mị trở thành những điều kiện hàng đầu trong cuộc sống. Ngờ đâu là
đầy dẫy những bất công tham nhũng, văn hóa đồi trụy, nạn buôn người xảy ra nhan
nhãn, các cô gái bị dụ dỗ bán ra nước ngoài làm điếm.
Ngày xưa người Việt miền Bắc đánh nhau với người Việt miền Nam. Việt Cộng
luôn luôn đòi hỏi „ Độc Lập“ với hàng triệu triệu xác người chết phải trả giá vì hai chữ Tự Do, thì bây giờ chính họ
đã đem lại cho dân tộc Việt những gì mà chính họ đã hô hào chửi bới và xua
đuổi. Ngày xưa họ tuyên dương là thắng Mỹ thắng Ngụy nhào, nay vì tình hình
kinh tế trong nước, lại cũng chính họ vác mặt sang Hoa Kỳ xin liên hệ mật thiết
trở lại với anh Mỹ.
Đời sống trong nước nào có gì là tự do mà nói, ngay
cả vụ viết lách còn bị kiểm điểm. Hầu hết các chuyện thật xảy ra trong nước đều
bị bưng bít và kiểm duyệt, cấm phổ biến. Ai viết lên những sự thật có hại đến uy tín lãnh đạo
sẽ bị bắt bớ và trừng phạt. Khẩu hiệu của nước Xã hội chủ nghĩa là „ Đảng vì
Dân „ , nhưng sau vụ tàn sát hàng ngàn sinh viên tại Thiên An Môn bên Trung
quốc nơi cổng trường Tự Do, thì người Việt ở bên Việt nam hoàn toàn không hay biết tới.
Để tưởng nhớ tới những cái chết vô danh của người lính hy sinh vì lý tưởng
quốc gia và tưởng nhớ tới hàng triệu người bỏ mình trên biển cả trên đường tìm
Tự do, tôi xin kêu gọi đồng bào trong cũng như ngoài nước, hãy cùng nhau đấu
tranh dành một nền Tự Do cho đất nước
khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thế
giấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được.
( Bài này Lúa9 sưu tầm từ
net năm 2006)
31 Jahre nach Kriegsende –
Gedenken an das Desaster 30.4.75 in Süd
VietNam
Als ich 10
Jahre alt war, durfte ich mit meiner Mutter durch eine
Familienzusammenführung nach Norwegen ausreisen. Ich kam zu meinem Bruder und
meiner Schwester, die damals schon
vorher mit meinem Onkel als Bootsflüchtlinge übers Meer geflüchtet waren und mittlerweile eine neue Heimat in
Norwegen gefunden haben.
Einige Jahre danach, traf unsere Mutter durch einen Zufall Onkel Dang bei einem vietnamesischen
Neujahrsfest, das von einem vietnamesischen Flüchtlingsverein organisiert worden war. Der Onkel Dang war früher ein
junger Offizier unter dem Befehl meines Vaters. Durch ihn
erfuhr unsere Mutter viel über den Tod unseres Vaters und wie er im Krieg sein
Leben geopfert hatte.
Onkel Dang
erzählte, dass in den letzten
schrecklichen Tagen vor der Kapitulation der südvietnamesischen Regierung die Truppen unter dem Kommando meines Vaters verpflichtet wurden, eine
der wichtigsten Haupt-Nationalstraßen im Lande zu überwachen . Die Angriffe der Viet Cong aber wurden immer stärker fortgesetzt.
Dadurch wurde die Einheit meines Vaters zum größten Teil schwer verletzt . Es gab viele Tote und Verletzte;
einer davon war mein Vater. In dieser
schwierigen Situation dachte er vor allem an das Leben seiner Soldaten.
Um sie vor den Besatzungseinheiten zu schützen, sagte er zu Onkel Dang, er solle sie bitte in
Sicherheit bringen und sich zurückziehen. Mein Vater wollte mit ein paar mutigeren Soldaten bis zum Schluss an der
Front weiter kämpfen. Onkel Dang war
sehr traurig über diese Entscheidung, dennoch verabschiedete er sich.
Seitdem hat
Onkel Dang meinen Vater nie mehr gesehen. Als Kriegsgefangener traf Onkel Dang nach dem Kriegsende einige ehemalige Kameraden von damals im Umerziehungslager, die auch von der Besatzungsregierung festgenommen
worden waren. Von denen erfuhr
er, dass mein Vater sich sein Leben
genommen hatte, bevor die Kommunisten sich ihm und seinen Männern näherten und
in dem Gebiet eintrafen. In den letzten
Sekunden nahm er sich das Leben um nicht als Gefangener zu enden.
Nach mehreren Jahren wurde Onkel Dang zur Haft verurteilt, weil er bei der
Armee war. Mehrmals versuchte er zu
entfliehen. Als er raus kam versuchte er mit anderen Landsleuten mit einem
Fischerboot übers Meer zu flüchten. Er wurde von einer norwegischen
Delegation aufgenommen und nach Norwegen gebracht und lebt dort bis
heute.
Obwohl wir schon eine ganze Zeit wussten, dass mein
Vater schon lange vermisst wurde; wir
haben keine Lebenszeichen von ihm bekommen; war die Nachricht von seinem Tod ein Schock. Die Wahrheit machte unsere Mutter sehr traurig; noch nie
habe ich meine Mutter so traurig gesehen
wie in diesem Moment. Sie wurde danach sehr krank .
Eines Tages nach dem Abendessen sagte sie zu uns :
„Wir
wollen ab heute dem 30.04.1975 gedenken. Vor
allem uns an den Todestag unsers Vaters und seinen Männern erinnern, die
für
die Befreiung Süd Vietnams im Kampf gegen den Kommunismus umgekommen
sind.„ Ich war auch sehr traurig, obwohl ich noch ein Kind war. Die einzige Erinnerung an unseren Vater ist ein Bild von ihm. Er war ein gutaussehender Offizier in Uniform. Das
Bild hat die Mutter gut aufbewahrt. Auf dem Photo steht die Mutter neben ihm;
sie sah sehr hübsch aus in Ao Dai.
Die
Zeit verging schnell. Ich wurde älter mit der Zeit und ging aufs Gymnasium. In der Schule während des Geschichtsunterrichts bekamen wir nur Informationen über den
Vietnam Krieg und die Amerikaner zu hören. Man erfuhr nichts über den Konflikt
zwischen Nord-Vietnamesen; den Kommunisten; und den Südvietnamesen; der
Republik Viet Nam.
Als Südvietnamesen haben wir viel gelitten, als der Krieg ausbrach. Ich machte mich auf den Weg zu Onkel Dang um mehr
Informationen über Vietnamkrieg zu erhalten. Er als Augenzeuge konnte mir
sicherlich mehr erzählen; vor allen Dingen war er mit meinem Vater an der Front gewesen. Ich erwartete eine
Erklärung von ihm. Der Onkel Dang interessierte sich sehr für die aktuelle Situation in Vietnam. Er freute sich sehr, als ich ihm darum gebeten habe.
Durch ihn
ist mir klar geworden, dass durch seine Liebe zur Heimat, die Liebe zur
Heimat auch in mir wächst. Er hat mir Kraft, die Verpflichtung und die Hingabe gegeben wie ein Soldat für mein Land zu stehen. Eines Tages fragte ich
ihn, ob er mir hilft einen vietnamesischen Tag in der Schule zu organisieren.
Er fand meine Idee ausgezeichnet. Die
Schulleitung und meine Mitschüler waren auch alle begeistert und hörten mit Aufmerksamkeit zu.
Jetzt verstehen sie, weshalb die Vietnamesen ihr Land verlassen haben. Seitdem treffe ich
Onkel regelmäßiger. Von ihm lerne ich die Aufgabe, meinem Land als Vietnamese zu dienen, zu
erfüllen. Außerdem von den Menschrechtsverletzungen, die die kommunistische
Partei Vietnams an seinem Volk begeht.
Er hat mich immer mehr inspiriert.
Dann habe
ich angefangen an der Universität zu studieren. Ich war sehr beschäftigt mit meinem Studium, aber gleichzeitig habe ich auch gut darüber nachgedacht, wie wichtig es ist, sich über die
Lage in meinem Land Gedanken zu machen. Ich habe Unterstützung von meiner Mutter bekommen. Ich war nun fest davon
überzeugt, dass ich bei der
Friedensbewegung für die wirkliche Freiheit und Demokratisierung Vietnams beitragen werden würde.
Seit dem Desaster vom 30.4.75 bis heute, den
30.4.05 - 30 Jahre nach der Eroberung
Süd Vietnams durch die Armee des
Nordens; wird das Land von der
kommunistischen Partei regiert; einer Partei, die sehr stark unter dem Einfluss
von China leidet. Die Kommunistische Partei Vietnams versucht durch wirtschaftliche Reformen den Lebenswandel so
schnell wie möglich angenehmer zu gestalten, sodass die Bevölkerung nur noch an
ihrem Alltagsleben beschäftigt sind.
Das Ziel der
Reformen ist es, die Askese der Nachkriegszeit endlich zu überwinden und das
Leben im Sozialismus amüsanter zu empfinden. Durch Unterhaltung und Wohlstand
soll der Wille zur Unabhängigkeit und Freiheit in vergessen geraten.
Tanzbegabung, Schönheit, Fremdsprachen und
Sittsamkeit sind die Einstellungsvoraus- setzungen. Außerdem gibt es viel Korruptionen und Menschenhandel mit
jungen Frauen und Mädchen, die ins Ausland verkauft werden.
Die Nordvietnamesen haben gegen die Südenvietnamesen gekämpft. Die Viet Cong
haben die „Unabhängigkeit“ mit Millionen Toten bezahlt, um nun das ins Land zu
holen, was sie in drei Jahrezehnten hinausgejagt haben! Sie haben die USA
besiegt um heute selber wieder wirtschaftlichen Kontakt zu den USA zu suchen.
Jedoch gibt es in den Medien keine Pressefreiheit.
Die meisten wahren Geschichte werden vertuscht oder zensiert. Wer über die wahre Geschichten schreibt, wird bestrafft oder festgenommen.
Also nach dem Motto: „Ziel des Sozialismus sei es, dass die Menschen gut
leben!“ Vom Massaker in Peking auf dem
Platz des Himmlischen Friedens haben die Vietnamesen nichts gehört und die Regierung Vietnams dementiert den
Vorfall. Die Unzufriedenheit in Bevölkerungen ist zwar groß, aber es fehlt momentan der Mut aufzustehen.
Im Namen der verstorbenen Soldaten und im Name derjenigen, die auf
dem Weg in die Freiheit in Meer ertrunken sind, appelliere ich an die Vietnamesen im In- und Ausland,
zusammen im Kampf um die Freiheit unseres Landes und bei seinem Wiederaufbau
mitzuwirken. Damit wir Vietnamesen
unsere Träume von Freiheit und
Demokratie in unserem Land zu
verwirklichen können.
Nguyen Minh
Tam - NaUy 2/06
Deutsche Übersetzung / Lược dịch Lúa9
Gửi ý kiến của bạn