5:47 CH
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

CON MA ĐẠI HỌC XÁ MINH MẠNG - HUY DUY

23 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 19493)

Đại học xá Minh Mạng, nay là Ký túc xá Ngô Gia Tự, toạ lạc trong khu tam giác giới hạn bởi các đường Minh Mạng, Triệu Đà và Trần Hoàng Quân. Đối với tôi, đường Minh Mạng đoạn từ Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương tới đường Triệu Đà là con đường đẹp nhất Sàigòn vào những năm đầu thâp niên sáu mươi của thế kỷ trước. Bạn hãy tưởng tượng về đoạn đường nầy nhé. Đại lộ Minh Mạng qua khỏi Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương có ba lằn đường, lằn giữa dành cho xe hơi và xe gắn máy, hai lằn hai bên dành cho xe đạp và người đi bộ. Phân cách giữa các lằn đường là hai hàng cây sao trăm tuổi,cao vút. Tới mùa hè, những quả sao với hai cánh quay tròn trong không trung, trông thật đẹp mắt. Chính vì vậy chúng tôi gọi đoạn đường nầy là “con đường có cánh sao bay”.

“ Con đường có cánh sao bay” dài chừng ba trăm mét. Đi từ Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương hướng vể đường Triệu Đà, phía bên phải bạn gặp một công viên nhỏ rồi tới khu nhà dành cho gia đình các giáo sư dạy đại học, kế tiếp là Đại Học Xá Minh Mạng và cuối cùng là Trường Trung Học Đệ Nhị Cấp Chu văn An. Đối diện với trường Chu văn An là Nhà Thờ, với những thảm cỏ xanh mướt, trên đó đặt nhiểu ghế đá. Chiều chiều các bạn sinh viên thường cùng với người yêu tản bộ dưới những hàng sao, cùng nhau tâm sự trên những ghế đá đặt quanh thảm cỏ của nhà thờ.

Đoạn đường Triệu Đà của khu tam giác nầy dài khoảng gần một trăm mét, một bên đường trồng toàn cây hoa ngọc lan. Chắc những cây ngọc lan nầy cũng cùng tuổi với những cây sao trên đoạn đường Minh Mạng, nên cây rất cao. Nhiều khi đi ngang qua vùng nầy bạn không thể nhìn thấy bông, nhưng bạn cảm nhận được mùi hương của những bông ngọc lan ẩn mình trong lá. Nhớ thuở học ở trường Chu văn An tôi thường nhặt những cánh ngọc lan trắng thơm dìu dịu, do những cơn gió mang từ trên cao thả xuống săn trường.

Bây giờ mời các bạn cùng tôi vào đại học xá. Vào những năm sáu mươi của thế kỷ trước, Đại Học Xá Minh Mạng khác nhiểu so với ký túc xá bây giờ. Qua khỏi cổng là tám dãy nhà, mỗi bên bốn dãy, mỗi đầu dãy đều có một cây tràm bông vàng lớn, tạo bóng mát trên đường từ ngoài vào. Qua khỏi các dãy nhà là sân rộng, ở giữa là cột cờ với lá cờ lúc nào cũng tung bay theo gió. Vào tới sân, nhìn qua bên phải là trạm y tế sinh viên.Hầu hết sinh viên thời đó đều khám sức khỏe tại đây. Trước trạm y tế là cây phượng rất lớn. Ít khi nào bạn có thể thấy được một cây phượng lớn như vậy dù cho bạn là sinh viên đến từ thành phố hoa phượng đỏ. Chính nhờ cây phượng lớn như vậy nên trạm y tế lúc nào cũng rợp bóng mát. Phía đối diện với trạm y tế là dãy 9 gồm hai phòng 9/1 và 9/2 tiếp nối với phòng 9/2 là phòng học, đây là phòng tương đối lớn, có bàn dài và ghế dài đề sinh viên mang sách tới học. Sau dãy nhà nầy là phòng ping pong, phòng tập thể dục, phòng ăn và cuối cùng là câu lạc bộ do tư nhân thầu để bán đồ ăn, café, thuốc lá… cho sinh viên. Qua khỏi câu lạc bộ là một sân cỏ, ở cuối sân có một cửa nhỏ thông sang khu bên cạnh.

Khu bên cạnh mà tôi vừa nêu, mới là không gian chính trong câu chuyện nầy, đó là CƠ THỂ HỌC VIỆN nơi dự trữ vài tử thi dành cho sinh viên y khoa thực tập giải phẫu. Đôi khi bên cảnh sát hình sự cũng nhờ Đại Học Y Khoa giải phẩu tử thi ở đây, để phục vụ cho công tác điều tra. Nghe nói các tử thi vô thừa nhận được đưa tới đây phục vụ cho việc học tập của sinh viên y khoa, trước khi đem hỏa táng. Cơ thể học viện có cửa thông qua một nhà xác. Nhà xác nầy của bệnh viện Hồng Bàng và nằm trên đường Triệu Đà, nhà xác nầy cũng đã cung cấp không ít tử thi cho cơ thể học viện.

Đại Học Xá thuở đó có rất nhiểu chuyện xoay quanh cơ thể học viện và cái nhà xác nầy. Nhiều người nói họ thấy những bóng trắng bay từ cơ thể học viện sang cây phượng, nhảy múa và ca hát trên đó. Có người nói họ đang ngồi học trong phòng học tự nhiên cảm thấy ớn lạnh và thấy như một bàn tay lạnh buốt rờ vào gáy họ. Chuyện được kể nhiều nhất là những người làm trong câu lạc bộ, họ nghe được những tiếng trai gái rù rì ngoài sân cỏ hoặc tiếng khóc lóc nỉ non của một cô gái nào đó trong phòng ăn. Cũng có người bạo gan bật đèn đề kiềm tra, nhưng chẳng bao giờ phát hiện được gì. Tôi chẳng bao giờ tin vào các điều bịa đặt đó. Nhưng rồi một chuyện xảy ra sau đây đã làm tôi hoang mang không ít.

Cuối năm 1965, phòng tôi có tất cả bốn người. Dịp nầy có hai bạn về quê nên trong phòng chỉ còn tôi và Tuấn. Tuấn là sinh viên năm thứ ba trường Y khoa. Tháng trước Tuấn bị bệnh phải nằm nhà thương mất mấy ngày, nên tâm thần nhiểu lúc không ổn định. Tuy nhiên Tuấn cũng đã đi học lại bình thường.

Hôm đó trời mưa, có lúc mưa lớn. Tôi đi dạy kèm buổi tối về, trời đã khuya, mặc dù mặc áo mưa, nhưng tôi vẫn bị ướt và lạnh run. Về đến phòng thì Tuấn đã đi ngủ, tôi uống vội viên thuốc cảm rổi cũng tính đi ngủ, vì hôm sau có giờ học sớm trên giảng đường.

Đang thiu thiu ngủ thì tôi nghe giường bên cạnh Tuấn đang mớ :

 - Đầu Bự, Đầu Bự …đừng…đừng.

Ở Đại Học Xá ai cũng biết thằng Đầu Bự. Thằng Đầu Bự khoảng chừng hai mươi tuổi. Hắn là người miền Trung, có cái đầu rất lớn, hình trái dưa gang. Tôi nghĩ đây là một bịnh từ khi mới được sinh ra, vì thỉnh thoảng tôi có gặp những người có đầy giống như vậy. Đầu Bự tính rất hiền, ít nói, gặp ai cũng cười. Hình dáng quen thuộc của thằng Đầu Bự đối với sinh viên Đại HọcXá là một anh chàng bán các đồ lặt vặt. Anh ta phía trước đeo một cái mẹt, bày đủ thứ như kem đánh răng, bàn chải, xà bông, móc chìa khóa, bóp, mắt kiếng…, phía sau lưng đeo một túi xách lớn để hàng dự trử. Ban ngày Đầu Bự thường bán hàng ở các quán quanh Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương. Đôi khi Đầu Bự bày hàng ở đầu dãy phóng Đại Học Xá để vừa nghỉ trưa, vừa có thể bán thêm chút đỉnh. Hổi đó ở Đại Học Xá chúng tôi xin được gạo của Bộ Xã Hội nên cơm nhiều. Do đó Đầu Bự có thể mang chút đồ ăn gì đó để ăn với cơm dư của sinh viên. Hơn nữa vé cơm dành cho sinh viên giá rất rẻ, nhưng phài mua cả tháng, nên thỉnh thoảng người bạn nào không ăn cơm có thể đưa vé cho người khác. Đôi khi có vé dư, tôi đưa vé cho Đầu Bự dùng cơm chung với tôi. Chính vì vậy tôi biết Đầu Bự có tên là Văn. Vì cuộc sống ở quê khó khăn, nên Văn vào Sàigòn kiếm sống và tằn tiện gởi tiền về cho gia đình.

Trở lại câu chuyện của Tuấn, đêm đó thỉnh thoảng Tuấn vẫn ngủ mớ, rồi tôi cũng ngủ lúc nào không biết. Đột nhiên một tiếng thét lớn của Tuấn làm tôi thức dậy và chạy qua giường của Tuấn, khi đó Tuấn đang quơ tay tứ tung, miệng đang lảm nhảm… Đầu Bự… Đầu Bự… đừng , đừng… tôi phải lay mãi Tuấn mới thức dậy, và trời cũng vừa sáng.

Khi Tuấn tỉnh hẵn, tôi nói cho Tuấn vế chuyện đêm trước và Tuấn kể lại như sau:

“ Tối qua tôi được phân côngchuẩn bị cho một cuộc giải phẩu tử thi để sinh viên thực tập. Khi tôi chuẩn bị mọi thứ xong thì còn sớm, chưa có sinh viên nào đến. Phòng mổ đã lên đèn, căn phòng vắng lạnh, tử thi đặt trên bàn phủ mền trắng. Trời mưa nặng hạt, những hạt mưa đập vào cửa kính càng làm cho căn phòng trở nên ghê rợn. Thời gian trôi sao chậm quá, chưa có sinh viên nào đến cả. Xem đồng hồ thì cũng còn hơn nửa giờ nữa, thực tập mới bắt đầu. Thỉnh thoảng nhìn tử thi tôi cũng thấy sờ sợ.

Đột nhiện tôi có cảm giác như có ai đang đập tay vào cửa kính. Tôi ngước nhìn lên, nhìn qua tử thi và nhờ vào ánh sáng mờ mờ bên câu lạc bộ, tôi thấy có người đang đập tay vào cửa kính. Tôi định thần nhìn kỹ thêm thì đó là thằng Đầu Bự. Có lẽ chỉ nhờ vào cài đầu khác người của hắn, chứ thật sự tôi làm sao thấy đươc mặt hắn, qua ánh sáng mờ mờ của câu lạc bộ. Đầu Bự nhìn tôi và chỉ chỉ vào tử thi. Tôi hất tay như bảo hắn đi chỗ khác Hắn lắc đầu và lại lấy tay đập cửa và chỉ chỉ vào tử thi. Tức mình, tôi đi ra khỏi phòng, đi vòng ra phía sau tính đuổi hắn đi. Nhưng kìa phía sau sao chằng thấy hắn đâu cả, Tôi đi vòng qua hết phía sau căn nhà và tính trở vào phòng, thì tôi nhìn thấy thằng Đầu Bự từ trong phòng chạy ra. Tôi vào trong phòng thì trời ơi, chiếc mền đắp tử thi đã bị rớt xuống và tử thi trên bàn chính là thằng Đầu Bự. Rồi hình như tôi bị ngất đi một lúc thì phải. Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy, xuống bàn và từ từ đi về phía tôi. Tôi sợ hãi đến tột độ không kêu lên được tiếng nào. Càng lúc hắn càng tiến gần tôi, rồi hắn tới sát tôi, tim tôi như ngừng đập. Rồi hắn như nhập vào người tôi và tiếp tục đi ra cửa như tôi chẳng phải là vật cãn của hắn. Tôi hét lên một tiếng thất lớn, thì may quá anh đã kêu tôi dậy. Và tới giờ tôi cũng không biết bằng cách nào tôi lại nằm trong phòng”.

Rồi Tuấn nhờ tôi qua gọi Dũng, bạn cùng lớp của Tuấn, qua để Tuấn hỏi chuyện. Dũng qua và cho biết hôm qua Dũng và các bạn sinh viên vào phòng mổ thì thấy Tuấn bị ngất và chiếc mền đắp tử thi bị rớt xuống đất, Chính Dũng và một người bạn đã đem Tuấn về phòng. Dũng còn cho biết thêm, tử thi đó chính là thằng Đầu Bự. Riêng tôi, tôi nghĩ chắc tinh thần Tuấn không được ổn sau cơn bạo bệnh, nên thấy xác thằng Đầu Bự đã tưởng tượng ra câu chuyện như vậy, nên cũng không hỏi thêm.

Hai tuần sau, từ giảng đường về tôi chợt thấy thằng Đầu Bự đang ngồi bán hàng. Tôi dừng xe ghé vào gặp Đầu Bự.

Tôi hỏi: Nầy Văn, hai tuần nay sao không thấy em bán hàng ?

Hắn trả lời: Dạ em là Võ, anh Văn chết được hai tuần rồi…

Huy Duy

(ĐS TH LONG THÀNH 2010)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7780)
Trái tim nhân từ của má mở ra không chỉ cho riêng con cái của mình mà cho biết bao người xung quanh.
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7746)
Màu hoa phượng vĩ sẽ đỏ như máu của hai mẹ con mình hòa lại với nhau. Con sẽ được ở bên cạnh má đời đời
04 Tháng Chín 2017(Xem: 8554)
Khó khăn và quan trọng nhất là làm sao tui giữ vững sự thương mến của mọi người đã dành cho, để một ngày như mọi ngày vẫn là ngày sinh nhựt cũa tui.
15 Tháng Bảy 2017(Xem: 9611)
Tôi gửi lên đây chút lòng ái mộ. Một góc Biên Hòa để nhớ quê hương
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9441)
Cư An Tư Nguy” cám ơn trường bộ binh Thủ Đức. Quân trường đã rèn luyện chúng ta sự nhẩn nhục và chịu đựng của một người lính
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 8472)
Các bạn hãy hẹn nhau cùng về hội ngộ. Để tìm lại niềm vui và nụ cười hân hoan sum họp của thầy cô và bạn hữu.
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9639)
Nhớ đòi nó rửa lon vụ này cho cẩn thận nghe mấy cha. Ít nhất ông Thường Vụ này cũng thích ca hát, thích nhậu nhẹt và rất biết lo cho anh em.
25 Tháng Sáu 2017(Xem: 10307)
Cái nhà! vâng " Sống có nhà, chết có hòm" là câu nói ngoài miệng khi người ta khẳng định chủ trương cuộc sống của mình.
22 Tháng Sáu 2017(Xem: 7517)
đốt đuốc đi tìm xem *Bác Cùng Chúng Cháu Hành Quân* đang nằm trong cống rãnh nào
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 7285)
Nếu ba ra đi, hãy chăm sóc và yêu kính mẹ con . Người đàn bà đã dâng hiến cả đời vì cha con chúng ta.
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 8390)
“Chúng tôi là người lính”. Hy vọng chúng tôi đã làm sáng danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong ngày D- DAY của Lữ đoàn 304TH
15 Tháng Sáu 2017(Xem: 8500)
khi phác thảo xuất thần các khuôn mặt bạn văn, bằng hữu cô có lòng yêu quí. Như vậy cũng đủ cho người viết khi tình cờ ngẫu hứng muốn ‘Viết về Duyên
21 Tháng Năm 2017(Xem: 9244)
Cuộc sống dù khó khăn cách mấy nhưng những tình cảm tốt đẹp này còn tồn tại thì đời sống vẫn còn ý nghĩa biết bao nhiêu.
21 Tháng Năm 2017(Xem: 7745)
không ai giống được như Má trong thế giới của Ba. Đối với Ba, cuộc sốngcủa Ba đã chấm dứt từ khi hơi thở cuối cùng của Má trút ra trên thế gian này
14 Tháng Năm 2017(Xem: 12551)
kim đồng hồ không bao giờ quay ngược được, chiếc lá không còn đủ xanh trở nên vàng úa chuẩn bị lìa cành...
29 Tháng Tư 2017(Xem: 8807)
Thế là hết, dấu tích kỷ niệm của gia đình chúng tôi cũng không còn. Về một lần chỉ mong tìm lại kỷ niệm
28 Tháng Tư 2017(Xem: 9514)
Nếu không có ngày này thì Mẹ đã không mất chồng và con không mất Ba khi mới 1 tuổi đời
24 Tháng Tư 2017(Xem: 7850)
Bản thân tôi cứ mỗi năm đến hẹn lại thu xếp nghỉ làm để góp sức với chương trình đại nhạc hội Cám Ơn Anh.
17 Tháng Tư 2017(Xem: 7713)
Xin các đấng tiền nhân, hương linh những anh hùng tử sĩ phò hộ cho nước Việt mình vượt qua cơn bão giông này.
12 Tháng Ba 2017(Xem: 9519)
Có chăng chỉ là chữ tình để lại cho đời. Tình đồng nghiệp, tình thầy trò, bạn bè và đồng hương
11 Tháng Ba 2017(Xem: 7726)
Bao giờ ánh sáng văn mình và quyền bình đẳng nam nữ chính thức đến tận hang cùng ngõ hẻm trên thế giới. Thì ngày ấy sẽ không có chiến tranh
26 Tháng Hai 2017(Xem: 8601)
Dù sao tôi cũng đã thỏa mãn được ước mơ "Một lần viếng thăm xứ sở của Thái Dương Thần Nữ khi mùa hoa Anh Đào nở rộ"
18 Tháng Hai 2017(Xem: 9350)
Con người một khi lìa đời sẽ không mang theo của cải, nhưng đã có một gia tài bằng sự quý mến của tha nhân
14 Tháng Hai 2017(Xem: 8640)
Cảnh kinh hoàng xảy ra! Quá bực tức vì rượt đuổi theo mấy ả mái tơ, mất thì giờ và mất sức
11 Tháng Hai 2017(Xem: 9014)
Hai bản nhạc God Bless America và Việt Nam Việt Nam được hát lên với hùng hồn mãnh liệt. Đã tạo sự xúc động cho toàn thể mọi người đến tham dự
10 Tháng Hai 2017(Xem: 10462)
Còn bao nhiêu số phận đang sống vất vưởng bên lề xã hội, không người thân, không bạn bè.
03 Tháng Hai 2017(Xem: 8409)
Thay mặt cho những người Biên Hòa xin cám ơn những anh chị đã đặt viên đá xây dựng ngôi nhà tình nghĩa ấm nồng này.
22 Tháng Giêng 2017(Xem: 8615)
Tân Niên “ BIÊN HÒA THỜI CHINH CHIẾN” như một lời cám ơn những con người và những tấm lòng cho miền Nam Tự Do.
05 Tháng Giêng 2017(Xem: 10120)
nhưng tôi cũng như bao nhiêu thân phận những phụ nữ khác đã hòa quyện vào dòng sinh mệnh chung của hơn hai mươi triệu người dân Miền Nam
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 9432)
Riêng đối với những em những người bạn trẻ chúng tôi đã có buổi tối gặp mặt êm đềm nồng ấm vào đêm 30.
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8110)
Chúc mọi người trên toàn thế giới ấm no , hạnh phúc. Chúc thế giới "hòa khí sinh tài". không hủy diệt lẫn nhau
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8978)
Tôi nợ mình trăm điều tự hỏi, đợi đêm về vung câu hỏi vào đêm. Và tiếng của đêm
29 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9788)
Xin cám ơn Thượng Đế. Cuối cùng tôi xin được cúi đầu, để tưởng niệm tất cả anh linh của những người đã nằm xuống vĩnh viễn cho cuộc chiến.
11 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 7635)
Tháng 11 tôi ứa lệ tiễn người em gái chung trường ra đi . Em cũng là một cô giáo. Em hiền hòa dễ thương.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 13342)
Đêm đó chúng tôi cười giởn rất tự nhiên và vui đến nổi không để ý các quan khách đã ra về từ bao giờ.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9369)
Tôi hát khẻ ru mình "... thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rức. Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu..."
18 Tháng Mười Một 2016(Xem: 8415)
Ở rất xa, luôn huớng lòng về Biên Hòa và mong người ở đó bây giờ cũng hạnh phúc, an lạc như chúng tôi ngày trước.
30 Tháng Mười 2016(Xem: 8510)
Chị nhắm mắt lại nguyện cầu: Xin ơn trên ban phước lành đến với tất cả mọi người.
26 Tháng Mười 2016(Xem: 7988)
Chưa bao giờ như lúc này, tôi thèm được làm người mắc cơn mưa vội trên đường không kịp tìm chỗ trú
25 Tháng Chín 2016(Xem: 9569)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt
11 Tháng Chín 2016(Xem: 10745)
Chiến tranh như cơn xoáy tàn bạo cuốn hút những người học trò vào đó. Không thể chống cự, không thể vùng vẫy
11 Tháng Chín 2016(Xem: 8058)
những ngón tay lã lướt tê tái, xuyên vào tâm của đá giống như những ánh trăng rơi.
10 Tháng Chín 2016(Xem: 8614)
chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 2016(Xem: 8157)
Mila chạy vội đến ôm xiết lấy em như thể chị em đã xa nhau lâu lắm rồi.
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8616)
Nhưng tôi vẫn thấy, sao lòng mình cứ thiết tha đến thế...
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8255)
Tôi trở lại Séc trong niềm tâm tư bộn rộn, đối với quê hương xứ sở của mình. Tổ quốc VIỆT NAM
20 Tháng Tám 2016(Xem: 9714)
Những ngày cuối cùng khi thầy còn ở cõi nhân thế, lời tri ân này được kèm theo đây em xin kính gởi thầy như lời tiễn đưa.
31 Tháng Bảy 2016(Xem: 12022)
Sao ai dấu của tôi đi đâu tiếng ve râm ran ngày cũ, và những chùm hoa rơi thắm đỏ sân trường?
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 12310)
Ra đi gặp vịt cũng lùa; Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu