Mình huề suốt đời
nha ông
T
rời sắp chuyển mưa, gíó rì rào thổi xuyên qua đám lá xanh đầu mùa uốn éo
dưới ánh trăng mờ, ông già búng phần cuối của điếu thuốc đang hút dở vào cái
chậu sành bên cạnh lê bước vô nhà.
Qua ánh đèn vàng ấm cúng trong phòng ngủ ông thấy dáng bà nằm đó, mắt nhắm
nghiền, tay chân buông thả, cuốn kinh Phật im lìm lặng lẽ nhấp nhô lên xuống
theo nhịp thở nặng nề mệt nhọc. Đặt nhẹ cuốn sách lên bàn, sửa lại cái mền, vặn
mờ đi ánh đèn ông già khẻ leo lên giường, chân duỗi thẳng, hai tay quàng sau
ót, thả hồn miên man:
- Mới đó mà đã bao mươi năm rồi, kể từ ngày ông lò dò đeo theo bà ngoài phố Hòa
Bình, rồi duyên phần như đã định bà theo ông về làm vợ làm dâu trong căn nhà
chật hẹp mái tôn vách ván ở gần cuối cái hẻm lúc nào củng nhèm nhẹp đủ thứ
nước, rác rưới ngổn ngang, ồn ào loạn xị. Mới hôm nào còn ôm cặp trước ngực thả
từng bước nhẹ đến trường, cuộc đời phẳng lặng êm đềm như tà áo trắng nữ sinh,
thế mà giờ đây...
Ông già thở dài chép miệng:
- Tui biết tui đã làm bà khổ sở sầu muộn tự thuở xa xưa, tự cái ngày tui còn
mặc quần áo lính, miệt mài trên chiến trận đó đây. Bỏ mặc bà ở lại nhà một thân
chiếc bong vất vả muôn điều từ sáng đến khuya tiếp nối hàng bao nhiêu năm mà
lúc nào cũng ráng lắng tai nghe tiếng hét lên mừng rỡ của một đúa em chồng nào
đó:
- Anh Hai về!
Mà có về thì cũng năm mười phút, ông đã bảo bà đưa tiền (cái khoản tiền ít ỏi
do má của bà cho trong những lần xuống thăm) để đi nhậu, đi ăn, đi phòng trà
khiêu vũ cùng bạn bè chiến hữu, chẳng thèm biết đến bà đang âm thầm lặng-lẻ
giữa khuya mở balo tìm vá lại bộ đồ trận, đơm thêm cái nút đã mất đi ở một nơi
khói lửa nào đó.
Ôm lấy áo trận vào lòng bà thiếp mê đi với niềm hạnh phúc vô vàn tràn ngập của
người chinh phụ.
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm
nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua
manh áo cũ. Không một lời than thân trách phận. Chỉ có nước mắt vòng quanh
trong đêm khuya tĩnh mịch cố chờ người phương xa.
Bỗng dưng bà lên tiếng thì thầm:
- Còn ông thì sao? Bộ tui không biết cái lần mặc cho bạn bè chọc ghẹo, ông dã
không thèm đem nộp cây súng gì đó để được lãnh huy chương mà đem bán cho ông cố
vấn Mỹ lấy tiền mua vải may áo dài cho tui về quê ăn Tết năm nào.
Rồi lại nhớ cái lần đi tìm thăm ông giữa núi rừng Việt bắc hoang vu, trên
chuyến tàu xuôi Nam về lại Sài Gòn tui vẫn thấy ánh mắt căm hờn nhẫn nhục của
ông, tui biết ông cam phận vì ai. Cũng như ông đã không lên tàu ra biển từ Vũng
Tàu mà lại lần mò về lại bên tui ngày đó. Bộ tui không làm khổ ông sao?
Ôm nhẹ vai bà ông già nhỏ nhẹ:
- Thôi thì mình huề.
Rúc đầu vào ngực ông bà thỏ thẻ:
- Mình huề suốt đời nha ông.
Bên ngoài trời đổ mưa to, trong tiếng rạt rào gió nước ông già khẽ mỉm cười
hạnh phúc.
Cali 2010
Viết dùm ai
Hoàng Duy Liệu