5:23 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

NGÀY XUÂN ĂN TẾT - NGUYỄN THỊ THÊM

13 Tháng Hai 202112:39 CH(Xem: 6928)

ngay-xuan
Tết Tết Tết, Tết đến rồi

Tết đến trong tim mọi người.

 

Có thế chứ. Trong trái tim người Việt Nam ngày Tết thiêng liêng lắm. Như con bé rời VN năm 7 tuổi thế mà nó vẫn nhớ như in tiền lì xì đầu tiên nó có. Cái thời ăn độn, tiền không có mua gạo lấy gì cho nhiều. Thế nhưng đó là kỷ niệm. Kể cả bộ đồ mới ngày Tết, má may tay bằng chiếc áo dài cắt ra sửa lại. Những đường chỉ may tay chắc là không đẹp nhưng ban đêm dưới ngọn đèn dầu lù mù má ngồi nắn nót từng đường chỉ là hình ảnh đẹp. Bóng má rọi trên vách nên dù má có xấu hay đẹp, cái bóng đó cũng bao trùm lấy nó, che chở cuộc đời nó. Nó với má là cuộc sống là niềm vui. Ngày Tết nó mặc áo mới may còn thơm mùi phấn và mùi của má. Ngày Tết nhà nghèo nhưng đẹp hơn bao giờ hết. 

Nó ăn Tết đúng nghĩa vì được ăn thịt. Miếng thịt heo béo ngậy ngon hết biết. Thịt kho với tàu hũ trong cái nồi nho nhỏ chan lên chén cơm nóng làm cho ngày Tết huy hoàng và nhớ đời. Nó chạy nhảy tung tăng, được mặc mồ mới, được tiền lì xì, được ăn ngon. Đúng là Ăn Tết. 

Hôm nay má nói ngày mai đưa ông táo về trời. Nó nhìn lên tờ lịch treo trên tường không có ngày ta. Công nhận má nó nhớ kỹ thật. Ngày mai ông Táo về trển sẽ báo cáo với Ngọc Hoàng điều gì? 

Táo quân với hai ông một bà, một gia đình không đi đúng luật hôn nhân, vậy mà nhà trời chấp thuận và cho làm tiên. Hay ở thiên đình theo chế độ mẫu hệ? Thế đàn bà VN ráng ăn ở thật tốt để được lên trên đó tha hồ điều khiển chồng. Bỏ những lúc ở dương gian chồng ham vui nhậu say về đánh vợ bầm dập. Bỏ những lúc chồng năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên phải thờ chỉ một chồng. Nó nhớ chị Bảy hàng xóm ngày xưa. Nó thương chị vô cùng. Chị bán bánh canh mỗi buổi sáng. Chị thức dậy không biết từ lúc nào mà khi nó còn ngủ nướng trên giường đã nghe chị rao vang ngoài ngõ:

- Bánh canh n..ó..n.g đay...đây.

Dáng chị nhỏ dần bên đôi quang gánh kĩu kịt trên đường. Cửa nhà chị vẫn đóng im chứng tỏ anh Bảy vẫn còn ngon giấc. Vậy rồi anh dậy với tô bánh canh nóng hổi và một vài cục xí quách bên chai rượu. Anh ngồi nhâm nhi tận hưởng cuộc sống. Anh nói không tìm được việc làm và để vợ lo sinh kế. Sướng quá sinh hư, anh lại rủ bạn bè ăn nhậu, ca hát, đề đóm. Chị lại oằn lưng trả tiền ghi sổ nợ ở quán cho chồng. Trả nợ anh vay xã hội đen đánh đề. Nhưng chưa yên thân đâu, thỉnh thoảng nhậu say anh còn đánh chị lên bờ xuống ruộng. Đi bán mà cái mặt bầm tím đôi mắt sưng vù. Sáng chị bán bánh canh, chiều gom mua ve chai. Chị tất tả để kiếm miếng ăn và trả nợ mà chồng không thương. Thử hỏi làm sao chị không mơ ước lên trời để làm tiên nữ ăn no mặc đẹp rồi múa hát tưng bừng. 

Ước cũng không được, chị mãi vướng cái nợ trần gian. Khi anh uống rượu quá nhiều bị viêm gan nằm nhà thương chị lại một phen vay nợ lãi để lo cho chồng. Một thời gian chống chọi, anh chết đi để lại cho chị một mớ nợ với lãi mẹ đẻ lãi con chị phải gồng mình trả. Chồng chết tưởng chị được thoát nợ, nhưng không chị phải phu tử tòng tử. Chị không được sống cho mình, phải nai lưng làm để nuôi thằng con "Con giống cha là nhà có phúc" 

Chị đã khóc với nó chiều 30 Tết, chị không dám về nhà vì phải trốn xã hội đen đến đòi tiền thằng con vay để cá độ. Chị cúi mặt xuống, lau hai dòng nước mắt:

- Chị biết lấy gì Ăn Tết bây giờ.

Nó nắm lấy tay chị Bảy, bàn tay đã múc bánh canh ngày nào, bỏ thêm cho nó thêm một miếng thịt và cười thật tươi với nó:

- Ăn cho nóng rồi đi học. Thêm cho em miếng thịt nè.

Ăn Tết có còn vui không khi cái tết làm con người thêm mủi lòng theo số phận. Thương chị Bảy, thương cho một phận đời. Thương cho người phụ nữ Việt Nam kiên trinh, cam chịu. 

Việt Nam ăn Tết lớn lắm. Dường như mọi người đổ ra cả ngoài đường để vui chơi, ăn uống. Khắp các thành thị, huyện, thị xã nơi nào cũng có tụ điểm ăn chơi và du lịch. Nói đúng theo chữ nghĩa bây giờ là "Hoành tráng" Những địa điểm vui Xuân choáng ngợp với hoa với cảnh với thú đẹp với hình ảnh 3D bắt mắt. Nam thanh nữ tú áo quần đủ màu đủ kiểu. Tay nắm tay, hạnh phúc trong mắt trong tay, trong những món hàng đắt tiền. Việt Nam ăn Tết chưa chắc nước nào sánh kịp vì sự tổ chức choáng lộn, thức ăn bắt mắt, rất nhiều loại hấp dẫn cỡ nào cũng có.  Con người VN dường như dồn hết sức, dùng hết tiền cho ba ngày Tết. 

Năm vừa rồi Tết con chuột. Ngoài đời nhìn con chuột là phát khiếp. Nhưng vào năm 2020, con chuột được tô điểm thiên hình vạn trạng, khoác lên mình một lớp mạ màu vàng. Thì ra con chuột vàng đem tài lộc đến cho mọi nhà. Trên mọi địa điểm du lịch người ta chụp hình với chuột, chơi trò chơi có chuột và em đẹp nhất năm... con chuột. 

Bố khỉ, con chuột năm 2020 chả phải là con chuột tài lộc mà là con chuột được nuôi trong phòng thí nghiệm. Nó nhiễm bệnh dịch và nó chui ra ngoài. Thế là dịch bệnh lan khắp mọi nơi. Cả thế giới chết không kịp chôn, chết cô đơn, chết thê thảm, chết uất ức vì không có thuốc chữa, thuốc ngừa. Gần suốt một năm nghiên cứu, tiêu không biết bao nhiêu tiền, làm bạc đầu những nhà khoa học thuốc chủng mới ra đời. Con chuột sau một vòng rong chơi 365 ngày nó hết nhiệm kỳ nên giao thế giới này lại cho anh trâu. Tàn dư nó để lại nằm trong những người dính dịch. Nếu biết đề phòng và kịp chích thuốc ngừa thì thế giới qua được cơn hiểm họa. Còn không, con cháu của Covid 19 sẽ phát triển sinh sôi thế hệ mới nguy hiểm hơn thành Covid 20. Chỉ còn một tuần nữa nó sẽ “say Goodbye” và mỉm cười hài lòng vì thành tích phá hoại một năm hết sức "chuẩn, hoành tráng, vĩ đại". Nó là đồ khốn. 

Có nhiều người không biết, tưởng rằng "Cầu, dừa, đủ, Xoài" là 4 loại  trái cây đầy đủ ý nghĩa trong mâm ngũ quả. Không đâu. Bây giờ trên mâm đó thay đổi theo thời đại mới. Không chỉ 5 loại mà thứ nào đắt tiền nhất là ý nghĩa nhất. Nhất là loại trái cây nhập khẩu từ Trung Quốc chưng Tết chắc ăn... như bắp, để bao lâu cũng không hư vì được ám xì bùa ngâm thuốc hoặc chích. Đặc biệt năm Canh Tý có một phong trào chơi cây kiểng rất lạ là chưng trước nhà rất nhiều cây bắp. Cây bắp đang trổ trái gần ăn được là bứng lên, trồng vào chậu đem bán như cây kiểng để chưng Tết. Theo phong trào, mỗi nhà ít nhất cũng có hai chậu đặt ở phía trước để có ý nghĩa ngày Tết. Sang hơn chơi 4 hoặc chục cây. Ở những khu vui Xuân trang trí như một vườn bắp với những trái đầy đặn ngon lành. Đố quý vị lý do vì sao? Vì "Chắc Ăn Như Bắp"

Chỉ bốn chữ thôi thổi vào tâm hồn người dân VN thích suy diễn và hiểu nghĩa sâu xa khiến mấy ông chủ vườn bắp hốt bạc tỷ. Khâm phục mánh khóe làm ăn. 

Năm nay năm con trâu. Con trâu có được gì đâu. Cả ngày cày ruộng mệt muốn ngất ngư con tàu, lại bị ông chủ đánh vào lưng vào mông đau điếng. Thả cái cày ra chỉ được ăn tí rơm khô. Phải ăn cho lẹ, nuốt cho mau như mấy ông lính mới huấn luyện trong quân trường, hay thời kỳ tù tội nhai nuốt cho kịp kẻo hết giờ. Ban đêm khi mọi người ngủ, con trâu phải nằm đó thức trắng ói rơm ra nhai lại. Thật khổ cho cái thân trâu.

Vậy đó, năm nay con trâu nhận bàn giao từ cho chuột tinh ranh hôi hám một tài sản chưa bao giờ tệ hơn. Con trâu to con nhưng hiền lành, đưa tay nhận ấn tính bàn giao mà nước mắt ròng ròng.

Một thế giới còn chìm ngập trong dịch bệnh. Số người nằm trong bệnh viện vẫn còn đầy ở các phòng cấp cứu. Thuốc chủng ngừa mới tìm ra chưa đủ cung cấp kịp thời cho toàn dân thì nó lại biến thể.

Cả năm nay thế giới đóng cửa, người buôn bán không bán được, máy bay không bay, ngành du lịch dừng lại lỗ vốn. Các công ty do tình hình dịch phải đóng cửa. Nói chung kinh tế xuống dốc thê thảm. Tinh thần người dân cũng xuống dốc và stress vì lo sợ và tù túng.

Trường học đóng cửa chỉ học online, trẻ em rồi sẽ hư mắt phải đeo kiếng cả thôi. Vì ngoài nhìn trên màn hình để học, các cháu lại mê game, thích chơi trên iphone, ipad. Các cháu sẽ có khuynh hướng cô lập bản thân, thích chơi và sinh hoạt với người ảo, hình ảo và niềm vui ảo. Một hình thức suy thoái tinh thần và thể chất cho giáo dục vì tác hại của học online.

Còn nữa, song song dịch bệnh và kinh tế là tình hình chính trị đảo lộn cả thế giới. Nước Mỹ với kỳ bầu cử Tổng Thống có một không hai đã ảnh hưởng toàn cầu. Trung Quốc như kiếm sĩ rút gươm sau khi hoàn thành bí kíp.  Đài Loan, Hồng Kông, biển đảo đang dậy sóng. Tình hình Liên Xô và các nước Âu Châu cũng không yên. Tại Mỹ hai đảng phái cũng đang tranh chấp kè cựa. Cựu Tổng Thống Trump dù hết nhiệm kỳ cũng vẫn là đề tài nóng bỏng trên chính trường nước Mỹ. Ngài tân Tổng Thống ký sắc lệnh liên tục làm những nhà phân tích chính trị bình luận hết cả giấy mực. Dân chúng đang thấp thỏm chờ tiền cứu trợ đợt ba. Năm 2021, Tổng thống tân nhiệm xóa tất cả những chính sách tiền nhiệm và làm mới. 

Năm nay các bạn biết VN có khuynh hướng chưng cây gì vào dịp Tết không? Cây Bắp hả? Xưa rồi Diễm. Năm nay chơi kiểu khác ý nghĩa hơn. Chơi cây lúa. Nghe nói năm nay sẽ dùng cây lúa cho vào chậu trang trí trước nhà như cây bắp năm 2020. Vì lúa biểu tượng cho nông nghiệp là nghề của chàng trâu. Lúa tượng trưng cho no đủ. Lại nhớ đến đồng tiền của VNCH xưa có hình bông lúa. Đừng nghĩ "Lúa là xuống dốc, tàn đời hay nhà quê như Hai Lúa nha" Hãy nghĩ lạc quan hơn một chút là sung túc, thịnh vượng, no đủ.

Tuy nhiên với tình hình du lịch còn đóng cửa, dịch bệnh đang lan mạnh và biến thể, chưa biết người VN có chơi Tết lớn như năm con chuột không? 

Ngày mai đưa ông Táo về trời. Má nó đã chuẩn bị ngâm đậu và đã mua trái cây. Bà sẽ nấu chè tiễn Táo Quân sớm. Nó hỏi má nó :

- Ổng bả về trời bằng gì? Không máy bay, không cá chép?

Má nó cười bảo:

- Các ngài là thần tiên cần gì mấy cái đó. Nó đâu có chịu thua nó hỏi

- Vậy sao người ta mua cá chép để thả xuống sông?

Má nó không trả lời. Bà nhìn đâu đâu xa vắng. Nó biết bà đang nhớ về thời nghe chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa nên “Xưa bày nay bắt chước”. Nó không đề cập hay tranh luận với mẹ về những niềm tin mà nó cho là không hợp lý. Cùng một bến sông, chỗ này thả cá tạo phước, chỗ kia lưới bắt lại đem bán. Cũng như tục lệ phóng thích chim. Những con chim bị đặt bẫy, giăng lưới đem bán và thả ra làm phước. Xong cũng con chim đó bị bắt lại để chờ phóng sinh. Phóng sinh đâu không thấy, chỉ thấy chim bị chết không biết bao nhiêu. Tại sao không để chúng sống với rừng xanh, nước biếc, một cuộc sống tự do chim trời, cá nước. Cái vòng luẩn quẩn tham lam của loài người. Chỉ tội cho những con vật sống không yên, chết cũng không yên. 

Năm hết Tết đến, nó vẫn đi cày mày miệt, đóng thuế ứ hự. Con cái vào đại học chẳng được ưu tiên giúp đỡ như những gia đình nghèo dù học giỏi. Lý do là ở income vừa cán mốc quy định. Đành thôi phải đem căn nhà ra thế chấp để cho con tiếp tục con đường học vấn.

Nó ước, giá như những nhà làm luật nghĩ lại một chút cho những người làm Healthcare Worker. Trong một năm nay, nó và đội ngũ ngành y chăm sóc sức khỏe chạm mặt tử thần, đối diện với sống chết, giành giật với con Covid 19 cứu bệnh nhân. Sự hy sinh, mệt nhọc, căng thẳng, nguy hiểm và vô cùng bất an. Giá... giá như đừng có nói ngoài miệng cám ơn suông mà hãy có một quy định giảm thuế nào đó hay giúp đỡ gì cho họ thì có ý nghĩa hơn không.

Nó nhớ câu hát ngày xưa ba nó hay ngân nga: "Đừng yêu lính bằng lời.." thì bây giờ nó cũng muốn nói về nghề nghiệp của nó ý nghĩa y chang như vậy. 

Ngày Xuân ở nước Mỹ ăn Tết không vui. Năm nay ai ở nhà đó. Chùa không làm lễ mừng Xuân Di Lặc, không có hội Xuân. Thầy, Sư Cô cũng như Phật tử đặt sự an toàn lên trước. Vào chùa mặt đeo khẩu trang bịt kín lạy Đức Thế Tôn. Ngài nhìn xuống từ ái khoan dung.

- Rồi mọi tai biến sẽ qua. Trái tim bình an thế giới bình an. Tâm hồn thanh thản, cuộc sống hạnh phúc. Tâm không vướng mắc, sức khỏe tráng kiện. Biết đủ để an vui, tâm hồn thanh thản.

Sao mà dễ dàng, sao mà đơn giản chỉ gộp lại một chữ Tâm. Nhưng suốt đời con người lặn ngụp trong đời sống, mấy ai đã giác ngộ, mấy ai đã tâm an. 

Nó đã nghĩ ra một điều khá lý thú. Hãy sống bình dị như con trâu, con vật biểu tượng cho năm Tân Sửu. Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.

 

Nguyễn thị Thêm

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13780)
Tôi trầm ngâm hồi lâu trước bóng đen dày đặt mà bùi ngùi khi mường tượng chúng tôi như những con chim ướt cánh, xụi bại, ngơ ngác nhìn vào khoảng không tối mịt mà không biết làm sao bay lên, làm sao thoát ra
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 16665)
Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là cuộc họp mặt với bạn hữu tứ Hai, họp mặt với học trò Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho tôi và Lynh dù là đã xa cánh gần 40 năm
18 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14311)
Trong suốt hành trình dài của mỗi đời người, với những bể dâu gập ghềnh trong cuộc sống, mà mình vẫn còn giữ được chai dầu gió xanh để làm bạn đồng hành thì âu đó cũng là niềm vui và hạnh phúc vậy.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15275)
Nhân Mùa Giáng Sinh 2012, gia đình Kiều Oanh xin kính chúc quý vị, quý đồng hương một đêm Noel, bình an, hạnh phúc, cùng một năm mới an khang thịnh vượng
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 23225)
Tôi thầm nghĩ có một dịp về thăm quê nhà sẽ ghé qua Biên Hòa, đứng trên Cầu Mát hít thở không khí trong lành của sông, của gió đồng nội Đồng Nai.
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 18136)
Chị có muốn về thắp nhang nơi mả ngoại với em không? Đừng nói với em là chị còn trên biển lạnh. Có người sẽ lại khóc tiếp một mùa Xuân...
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 17845)
Bây giờ Thầy trò chúng ta khó mà có cơ hội gặp gỡ, nhưng em mong rằng trái đất tròn còn sống là Thầy trò vẫn còn có dịp mừng vui đoàn tụ
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13705)
Thái Thụy Vy không chỉ khóc cho mình mà còn thương cho những thân phận cô đơn đọa đầy khác trong chuyện phim "Children of a Lesser God" và "The Last Emperor" cho cô bán hàng sách, và cho cả những người tị nạn HO
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14045)
Cái lãng mạn dễ thương chấp nhận được giữa đời thường, tâm sự có chắt lọc của một cây bút viết bằng máu hoa niên và mặc dầu sáng tạo là một điều hiển nhiên, song ở đôi chỗ, chúng ta cũng còn bắt gặp "chất tiền chiến" bàng bạc trong một số đoạn thơ.
05 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14521)
Sao khuya lấp lánh khắp nơi Đèn hoa sáng tỏa, ánh ngời hào quang Giáng Sinh vừa xuống trần gian Thánh ca năm cũ miên man thật buồn?
02 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15445)
Đêm Tri Ân thầy cô giáo của nhóm CHS.NQBH, đã thành công ngoài sự mong đợi. Một chút thiếu sót nếu có, sẽ khiến mọi người mong mong nhớ nhớ để luyến tiếc hẹn gặp lần sau…
22 Tháng Mười Một 2012(Xem: 19820)
Em nhớ những bối rối không kịp dấu che, khi anh bắt gặp ánh nhìn trộm của em gắn trên đốm lửa nhỏ nhoi ở đầu điếu thuốc, ngậm hờ hững trên môi anh
20 Tháng Mười Một 2012(Xem: 15454)
Cám ơn nghề cầm phấn, Cho tôi bước vào đời Cám ơn học trò tôi, Cho tôi nhiều kỹ niệm.
13 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14785)
Nhân dịp Lễ Tạ Ơn, tôi muốn mượn những dòng chữ này để cảm ơn tất cả mọi người, đã trôi qua dòng đời mà tôi như chiếc thuyền con bập bềnh trên dòng sông uốn khúc.
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 16582)
sự thay đổi của Tuấn cũng chỉ vì số phận, nhiều khi Tuấn thấy mình mang mặc cảm tội lỗi với vợ, nhưng Tuấn không đủ can đảm nói rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ, hầu để bù đắp lại khoảng trống đó
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 18436)
chị không biết được tin tức của đồng hương Biên Hòa. Và hôm nay, hội ái hữu Biên Hòa California và chị Võ Thị Tuyết đã là cầu nối giúp chị gặp lại người quen biết cũ.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 15881)
Tôi vẫn là tôi và em vẫn là em. Một người vợ mà tôi mang ơn sâu thẳm. Nếu không có em thì có lẽ đời tôi không biết đi đâu, chẳng biết lối về và không biết đường ra. Sẽ không ai biết , sẽ chẳng ai hay. Với tánh của tôi, em còn khổ mãi!
28 Tháng Mười 2012(Xem: 21519)
Ước gì tui có được phần nào cái " ngu " của ông Bill Gate , ông ta đã thấy rất xa qua " Cửa sổ
25 Tháng Mười 2012(Xem: 17786)
Trong chiến tranh chẳng còn gì ngoài những hư hao mất mát. Bao nhiêu nhân tài nằm xuống cho những chủ nghĩa ngoại lai vong bản
25 Tháng Mười 2012(Xem: 16677)
không biết có phải những người đàn bà tuổi Dần đều có cùng số phận như dì Dần của tôi: cao số, cứng cỏi, khó khăn và suốt đời đơn độc?
25 Tháng Mười 2012(Xem: 16225)
Tất cả những ước mơ thầm kín tận đáy tim nàng, nàng chỉ thấy lại trong những giấc mơ nàng hay mơ. Những giấc mơ nàng thấy, mình được trở về quê hương thanh bình nơi nào đó còn có mẹ cha như ngày nào cũ...
24 Tháng Mười 2012(Xem: 16480)
Huy nhìn con, lòng đau như xé. Còn không ổn gì nữa! Rõ ràng đã không ổn kể từ ngày thằng bé bắt đầu bỏ ăn. Nhưng biết làm sao đây? Đem đi đâu bây giờ?
21 Tháng Mười 2012(Xem: 25454)
hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thếgiấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được
20 Tháng Mười 2012(Xem: 23045)
Mái tóc ngắn mà cô chủ tiệm và vài người khách chiều nay mới khen mình trông trẻ ra, sao mình thấy nó vô duyên quá! Giả bộ cười với mình trong gương, nhưng lòng đau giống như một nhát kéo cắt ngang mái tóc.
20 Tháng Mười 2012(Xem: 16877)
Những tràng cười thoải mái, những câu chọc tiếu lâm gà nhà cho thấy sự gần gũi ấm áp. Cô chủ quán lăng xăng tiếp tân và phục vụ. Những thức ăn chay, mặn ngon lành khiến mọi người thích thú. Những câu xưng hô, con, cậu, đã cho tôi biết đây như là một gia đình.
18 Tháng Mười 2012(Xem: 16805)
Hèn chi hồi xưa có một vị vua, bị ông Trạng Quỳnh chơi khăm bỏ đói cả ngày trời. Lúc bụng đói meo, Trạng Quỳnh mời ổng ăn cơm với tương chao, vậy mà ông ta thấy ngon hơn sơn hào hải vị trong Cung đình
18 Tháng Mười 2012(Xem: 21319)
Đong đưa ngày tháng như ông kể ra cũng quá lý tưởng. Nhưng trong ông vẫn vương vấn nỗi buồn. Vẫn mơ một ngày được trở lại quê xưa, sống lại thời trai trẻ, được “tự do” phát biểu tư tưởng chẳng chút ngại ngần, được thấy mọi người đều bình đẳng với nhau
17 Tháng Mười 2012(Xem: 20955)
Tôi không bao giờ quên cảnh tượng ba tôi châm lửa đốt từng trang giấy nhạc xé ra vội vàng, nét mặt ông đau đớn tận cùng, nước mắt nhòe nhạt rơi xuống từng dòng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi khóc
12 Tháng Mười 2012(Xem: 22356)
ngày về đất cũ thằng anh moi ra lá thư không bao giờ được gởi đi mà lại ngủ say trong cái nón xếp hai mươi mấy năm dài đời quả phụ. Nó nghiến răng chửi thề mắt đỏ hoe
09 Tháng Mười 2012(Xem: 17543)
Đó, tiếng nước tôi là đấy. Là tình tự, là quê hương, là nỗi niềm của những kẻ tha phương. Là “bốn nghìn năm thành tiếng lòng tôi”. Xin hãy nhớ lấy và xin hãy trân trọng giữ gìn .
07 Tháng Mười 2012(Xem: 17623)
Thế là ta đã tìm lại nhau, nhưng trong hoàn cảnh mới, không gian mới... Thời gian khắc nghiệt đủ cho hai mái tóc xanh đã muối tiêu cả rồi... Ôi mối tình đầu của ta...!
06 Tháng Mười 2012(Xem: 18590)
Còn ngoài đời có nhiều người quyền cao chức trọng, làm hư việc ảnh hưởng đến biết bao nhiêu con người khác nhưng không hề biết… từ chức là gì!!
06 Tháng Mười 2012(Xem: 19365)
Tôi kể vài kỷ niệm xưa để bạn nghe cho vui. Bạn nói rất đúng, có lẽ khi càng lớn tuổi người ta thường nhớ và nhắc đến những chuyện xa lắc xa lơ như nuối tiếc một thời đã mất!
05 Tháng Mười 2012(Xem: 19098)
Xin chuộc lỗi Người, với lời thề son sắc. Xin nguyện Một Đời với Đất Mẹ cưu mang Xin được làm Đất Vàng, Nước Bạc, Bón cho cây, cho trái nở Hoa Tình./.
04 Tháng Mười 2012(Xem: 24244)
Ước mong hàng thức giả trong, ngoài nước dõng mãnh đứng lên vì Đại Nghĩa Dân Tộc dẫn dắt toàn dân tiến bước, dứt trừ hoạn họa cộng sản tham tàn
03 Tháng Mười 2012(Xem: 18631)
30 tháng 4 năm 1975. Đây là ngày mà không ai có thể quên được đến khi nhắm mắt lìa cõi trần gian đầy mồ hôi, nước mắt và xương máu, nhứt là với những chiến binh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.
03 Tháng Mười 2012(Xem: 18439)
Ai dè, đúng 4 tháng, vâng, đúng 4 tháng thôi, bà vợ đã có một ông chồng khác trong nhà. Làm sao mà hay như vậy thì không ai biết! Tôi xót xa nghĩ đến những gì đã nói với bà Mỹ về người Việt Nam hôm nọ.
03 Tháng Mười 2012(Xem: 17877)
Bây giờ cậy vào đồng tiền và quyền thế đã là “mốt” thời thượng rồi cháu ạ! Mọi chuẩn mực giờ đây là dựa vào:” có bao nhiêu tiền và có ai đỡ đầu không “.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 23299)
Cho dù anh chỉ còn hơi thở cuối cùng. Anh hãy cố vươn lên mà sống! Vì xung quanh anh còn có bạn bè. Sau lưng anh còn tình đồng nghĩa đội
28 Tháng Chín 2012(Xem: 24612)
Cái thằng hàng xóm im lặng đứng chờ trước ngạch cửa chỉ để nhìn con bạn gái thôi, không hiễu là bao nhiêu ngày tháng năm của tuổi dại khờ.
27 Tháng Chín 2012(Xem: 22336)
Vậy đó, nên nhỏ bạn mới rầy tôi, “có gì đâu, mà mày cứ cầm chi lâu nỗi nhớ?”, thế mà nó đâu biết, nó lại là người vừa nắm lấy bàn tay tôi, mở ra, đặt thêm vào đấy một vùng kỷ niệm ngọt ngào.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 19055)
Tôi ngượng ngùng kéo vạt áo chùi vội vàng hai dòng nước mắt! ''Đã bảo đừng khóc mà bây giờ như thế này, tệ thật đó !''. Nước mắt vừa chùi đi thì hai dòng khác lại trào ra khóe mắt rồi, biết làm sao bây giờ? Thời gian có chờ đợi ai đâu?
26 Tháng Chín 2012(Xem: 24015)
Mùa Thu luôn đầy ắp kỷ niệm vì nó là mùa tựu trường để bạn bè vui mừng gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình
23 Tháng Chín 2012(Xem: 19644)
Em thẫn thờ đặt bàn tay lên ngực trái, nơi tim em đang lạc một nhịp rồi. Anh ơi ''DÙ CHO MƯA, XIN ANH ĐƯA EM, ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜi'', niệm khúc cuối cùng em gởi cho anh đó, người thơ, tình thơ của em…
21 Tháng Chín 2012(Xem: 21637)
Trong nỗi bàng hoàng sửng sốt của toàn thể người dân Hoa Kỳ, trong sự xúc động của cả nhân loại vào cái ngày đại hoa ấy, còn có những nỗi đau âm thầm riêng lẻ mà đôi khi người ta đã bỏ quên
19 Tháng Chín 2012(Xem: 21830)
Nỗi dịu dàng của mùa thu dễ làm người ta da diết. Bỗng dưng tôi thèm được nhắm mắt, thiếp đi trong những bàng hoàng nhớ nhung bủa vây không duyên cớ này.
19 Tháng Chín 2012(Xem: 28390)
Càng đọc tôi càng tin chắc đây là thông tin mình muốn tìm. Xúc động oà vỡ. Run rẩy. Tôi không dám tin đây là sự thật. Tôi định thần đọc đi đọc lại bài báo để biết chắc mình không nằm mơ.
18 Tháng Chín 2012(Xem: 21122)
Mọi sự đau khổ đều bắt nguồn từ vô minh. Vì vô minh, không thấy được thực tại, không thấy được tính chất vô thường của sự vật nên chúng ta tự tạo đau khổ cho mình và người
15 Tháng Chín 2012(Xem: 21804)
Khoảnh đất tuổi thơ tôi nhỏ bé nhưng hết sức diệu kỳ. Tôi muốn được dang tay ôm lại nhiều lần, ôm thật chặt… Bởi tôi sợ mai đây, tôi sẽ tiếc ngậm ngùi! Tôi phải bước ra rồi… nhưng cửa ngõ thiên đường tôi không đóng… tôi chỉ khẽ tay khép cửa thiên đường …
15 Tháng Chín 2012(Xem: 30769)
Mà tại sao phải mặc cảm chứ, khi anh Nguyễn Ngọc Ánh đã bền bĩ vượt qua khốn khó, và tự mưu sinh bằng sức lực chân chính của mình?...