3:00 CH
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

HAI CHUYẾN ĐI - Lê Văn Châu

07 Tháng Năm 20204:06 CH(Xem: 7017)
hai chuyến đi

blank

Lời tác giả:

Trong cuộc đời binh nghiệp của tôi, có hai lần đi xa, vượt đại dương mà tôi vẫn nhớ mãi. Lần đầu, thực tập Đệ Thất Hạm Đội lúc vừa ra trường cuối tháng 07 năm 1970, có dịp quan sát và học hỏi ở một quân chủng Hải Quân hùng mạnh nhất thế giới. Lần thứ nhì, 30 tháng 04 năm 1975, ra đi tình cờ không định trước. Chuyến đi này ảnh hưởng nhiều đến quảng đời còn lại của tôi. Những đoạn hồi ký sau đây được viết lại theo ký ức những gì đã xảy ra hơn 35 năm qua, mong quý bạn thứ lổi nếu có chi tiết nào không  đúng. cuộc đời binh nghiệp của tôi, có hai lần đi xa, vượt đại dương mà tôi vẫn nhớ mãi. Lần đầu, thực tập Đệ Thất Hạm Đội lúc vừa ra trường cuối tháng 07 năm 1970, có dịp quan sát và học hỏi ở một quân chủng Hải Quân hùng mạnh nhất thế giới. Lần thứ nhì, 30 tháng 04 năm 1975, ra đi tình cờ không định trước. Chuyến đi này ảnh hưởng nhiều đến quảng đời còn lại của tôi. Những đoạn hồi ký sau đây được viết lại theo ký ức những gì đã xảy ra hơn 35 năm qua, mong quý bạn thứ lổi nếu có chi tiết nào không đúng.


Thực tập Đệ Thất Hạm Đội (tháng 10 năm 1970)

       S Sau khi ra trường cuối tháng 07 năm 1970, tôi may mắn có tên trong danh sánh trên dưới 100 Tân Sĩ Quan Hải Quân khóa 20 được đi thực tập khoảng hai tháng trên Đệ Thất Hạm Đội của Hải Quân Hoa Kỳ. Gần hai tháng làm thủ tục, đổi tiền, may sắm quân phục và trình diện hàng ngày ở Câu Lạc Bộ nổi trong Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Cuối cùng, chuyến đi thực tập đã được khởi đầu bằng đáp phi cơ từ phi trường Tân Sơn Nhất ra đến Đà Nẳng. Tôi không nhớ rỏ có bao nhiêu Tân Sĩ Quan Hải Quân khóa 20 trong nhóm đi chung với tôi ra Đà Nẳng. Chỉ còn nhớ người bạn thực tập chung trên chiếc Khu Trục Hạm với tôi là bạn NVNhư. Từ Đà Nẳng, tôi và Như được di chuyển bằng phi cơ trực thăng đến một chiếc Hàng Không Mẫu Hạm của Hải Quân Hoa Kỳ. Đó là chiếc USS America (CV-66). Chiếc HKMH này đang hoạt động ngoài khơi Vịnh Bắc Việt với nhiệm vụ oanh tạc các mục tiêu quân sự của Cộng Sản Bắc Việt trên đất Bắc. Có dịp sinh hoạt trên một chiếc HKMH thì mới hiểu được sức mạnh ưu việt của Hải Quân Hoa Kỳ.
blank
Theo tài liệu trong website của Military Analysis Network thì kế hoạch hành quân của Hải Quân Hoa Kỳ thông thường gồm một chiếc HKMH dẫn đầu một nhóm gọi là Battle Group hoặc Strike Group. Trong nhóm này, ngoài những loại phi cơ oanh tạc, chiến đấu, thám thính, chống tàu ngầm, trực thăng chuyển vận v...v... trên HKMH, còn có nhiều loại chiến hạm khác như Khu Trục Hạm, Tuần Dương Hạm và Tàu ngầm loại tấn công đi theo để hộ tống, tổng cộng từ 10-14 chiến hạm. Khi hành quân trên biển, nhóm này được tiếp tế thực phẩm, đạn dược, nhiên liệu, cơ phận sửa chửa, nhân viên ...v...v... bởi một nhóm khác gọi là Logistics Group. ( Một số bạn 20 cũng đang thực tập trên những chiến hạm tiếp tế này cùng lúc với chúng tôi ). Một cuộc hành quân trên biển như vậy có thể kéo dài vài tháng, tùy theo tình hình chiến cuộc đòi hỏi.
blank
Vừa đáp xuống chiếc USS America, tôi và Như được hướng dẫn đi thăm một vài nơi trên chiếc HKMH, trong đó có vài chỗ mà tôi còn nhớ như hầm chứa mỏ neo, phòng ăn của sỉ quan, đài chỉ huy v..v... Về hầm chứa mỏ neo, mổi mắt xích của mỏ neo rất to, nặng 391 lbs. Còn mổi mỏ neo nặng 30 tấn (chiến hạm USS America có 2 mỏ neo). Bước vào phòng ăn Sĩ Quan (chúng tôi được mời ăn trưa ở đây), tôi thấy phần đông là các phi công Hoa Kỳ đang ăn trưa trước khi thực hiện phi vụ. Trên chiếc USS America, phi công và sĩ quan trên chiến hạm dùng chung phòng ăn. Ăn trưa xong, chúng tôi được hướng dẫn lên đài chỉ huy để quan sát phi cơ đang cất cánh và đáp xuống thực hiện phi vụ oanh tạc. Kỹ thuật điều khiển phi cơ cất cánh và đáp xuống trên HKMH rất đặc biệt và đòi hỏi khả năng và kinh nghiệm nhiều hơn là cất cánh và đáp xuống trên đất liền. Sau này, tìm hiểu thêm thì được biết phi công Hải Quân mang cánh chim vàng trên áo, còn phi công Không Quân thì mang cánh chim bạc.
Mỗi lần cất cánh, phi cơ được thêm sức đẩy bằng một “cái cần” xử dụng hơi nước (steam-powered catapult) gắn liền với sàn tàu. Chiếc USS America có tất cả bốn hệ thống steam-powered catapults. Mỗi hệ thống này có khả năng đẩy một chiếc phi cơ nặng 70,000 pounds từ zero đến 150 mph trong 2 seconds với khoảng cách 250 feet trên phi đạo. Mỗi lần đáp xuống, phi cơ được một trong ba sợi dây cáp kéo lại. Những sợi dây cáp này chỉ được căng ra mổi khi có phi cơ đáp xuống. Nếu lỡ không móc vào những dây cáp nầy khi đáp xuống, phi công phải cất cánh lên rồi sau đó đáp lại lần nửa. Những hoạt động cất cánh và đáp xuống nầy được điều khiển bởi nhiều nhóm nhân viên mặc áo màu khác nhau (để phân biệt nhiệm vụ của từng nhóm) trên sàn bay. Có hai đài truyền hình trên chiếc HKMH này, một đài truyền hình màu và một đài truyền hình trắng đen. Tổng số nhân viên trên tàu trên dưới 4,500 người.
blank
Đến chiều, tôi và Như giã từ chiếc USS America để đi bằng trực thăng đến một chiếc HKMH khác, đó là chiến hạm USS Shangri-La (CVA-38). Chiếc HKMH này cũng đang hoạt động ngoài khơi Vịnh Bắc Việt. Thủy thủ đoàn của chiếc USS Shangri-La trên dưới 3500 người. Chúng tôi được nghỉ đêm trên chiếc HKMH nầy. Theo lời Sĩ Quan hướng dẩn cho biết thì khu vực cho các Sĩ Quan mới tân đáo hoặc khách đến thăm được chỉ định ở ngay dưới chổ đáp của phi cơ. Nhưng nằm ngủ ở đây, tôi chỉ nghe một tiếng “kịch” mỗi khi có phi cơ đáp xuống, ngoài ra không có ồn ào hoặc lắc lư gì cả! Sáng hôm sau, chúng tôi được di chuyển bằng trực thăng đến chiếc Khu Trục Hạm mà chúng tôi sẽ thực tập gần hai tháng. Đó là chiếc USS Keppler DD-765. Nhiệm vụ chính của chiến hạm USS Keppler là hộ tống chiếc HKMH USS Shangri-La đang hành quân ở ngoài khơi Vịnh Bắc Việt (Yankee Station). Thủy thủ đoàn của chiến hạm nầy có trên 330 người. Hên là được đi thực tập Đệ Thất Hạm Đội, xui là thực tập trên một chiếc Khu Trục Hạm đang hành quân trên biển, nên chúng tôi lênh đênh trên đại dương hơn tháng trời, chịu đựng hai trận bão khủng khiếp. Một trận bão khá mạnh, làm một vài Sĩ Quan HQ Mỹ và chúng tôi té ra khỏi ghế trong lúc đang ngồi ăn trong phòng ăn dành riêng cho Sĩ Quan. Khi qua khỏi những cơn sóng to gió lớn, gặp lúc biển êm thì thật là lý tưởng. Mặt biển phẳng lặng như tờ giấy, chiến hạm tổ chức BBQ ngay trên sân tàu, một vài anh thủy thủ mang đàn ra ngồi ca hát. Đi biển cũng có những giây phút thần tiên. Chúng tôi có dịp ngồi ăn chung nhiều lần với Hạm Trưởng và Hạm Phó. Mỗi lần như vậy, luôn luôn có 2 anh thủy thủ Mỹ (gốc Phi Luật Tân) mặc đồ trắng đứng hai bên hầu Hạm trưởng. Ai dám nói Hải Quân không quan liêu? Trên các chiến hạm của Hải Quân Hoa Kỳ, hầu hết các nhiệm vụ phi tác chiến như hỏa đầu vụ đều do người Mỹ gốc Phi đảm nhận. Cách vài ngày, có một anh thủy thủ gốc Phi đến từng phòng Sĩ Quan để đem quần áo dơ đi giặt. Giặt xong, còn ủi hồ (bằng máy) cẩn thận rồi mới trả lại.
blank
Trong thời gian thực tập, tôi là Sĩ Quan Cơ Khí nên được đưa xuống quan sát và học hỏi dưới phòng máy, nhưng ít khi ở đây lâu. Cứ cách 3 ngày là có tàu tiếp tế thuộc nhóm Logistics Group đến tiếp tế thực phẩm và nhiên liệu một lần. Trong dịp này, nếu có nhân viên nào trên tàu được đi phép thì sẽ theo chiếc tàu tiếp tế này về bến sau khi thực hiện xong công tác. Hải Quân Mỹ sang lắm, mỗi lần được tiếp tế là tất cả trái cây gần hư đều vứt đi hết. Thời biểu tiếp tế rất đúng hạn, dù thời tiết xấu, vẫn tiếp tế như thường. Tôi có dịp quan sát vài lần tiếp tế lúc thời tiết xấu, rất nguy hiểm. Hai chiến hạm (tàu tiếp tế và khu trục hạm) hải hành song song, cùng vận tốc. Từ chiến hạm tiếp tế, nhân viên bắn một sợi dây cáp qua chiếc khu trục hạm. Những khi thời tiết xấu, gió thổi mạnh và tàu nhồi sóng, phải bắn nhiều lần mới thành công. Dây cáp này dùng để chuyển thực phẩm, còn tiếp tế nhiên liệu thì có thêm một ống dẫn dầu đi theo với dây cáp. Nếu có nhân viên đi phép thì sẽ leo vào một cái lồng (cage) treo qua dây cáp và di chuyển qua chiến hạm tiếp tế. Hoặc di chuyển qua HKMH rồi từ đó đáp trực thăng hoặc máy bay nhỏ về bến.
blank
Có khi một chiến hạm tiếp tế hai chiến hạm cùng lúc. Nghĩa là cả ba chiến hạm cùng hải hành song song với nhau. Tôi còn nhớ có vài lần trong những dịp tiếp tế, chúng tôi có nhìn thấy một vài bạn 20 cũng đang đi thực tập trên những chiến hạm tiếp tế này. Nhìn thấy và vẫy tay chào thôi chớ không nói chuyện với nhau được. Hình như trong số này có bạn NHTâm. Trong thời gian thực tập trên chiếc Khu Trục Hạm USS Keppler, tôi cũng có dịp vào phòng radar, một Sĩ Quan Hoa Kỳ chỉ vào radar và nói đây là Vinh (hoặc Hải Phòng). Tôi chỉ thấy một điểm sáng trên radar, không sao hình dung được đó là một thành phố ven biển miền Bắc Việt Nam.
Sau hơn một tháng hải hành trên đại dương, chúng tôi được tin chiến hạm sẽ về Subic Bay, Phi Luật Tân để nghỉ ngơi và sửa chữa. Trước khi rời vùng hành quân, có một chiến hạm khác đến để thay thế chiến hạm chúng tôi. Sau khi bàn giao trách nhiệm, Hạm Trưởng ra lệnh chiến hạm rời Vịnh Bắc Việt, trực chỉ Subic Bay. Cả thủy thủ đoàn reo mừng và nỗi vui sướng hiện rõ trên từng khuôn mặt. Gần cặp bến Subic Bay, chúng tôi được phát lương. Sau khi trừ tiền ăn, chúng tôi được lãnh từ 2 đến 4 US dollards mỗi ngày. Cộng thêm vài trăm dollards được đổi trước khi lên đường, chúng tôi hy vọng sẽ có những ngày đi bờ thoải mái ở Subic Bay.
Tàu vừa cặp bến, chỉ chờ lệnh là tôi và Như xuống phố ngay. Trên đường đi, gặp lại một số bạn 20 cũng đang đi thực tập và đi bờ ở đây, chúng tôi họp thành nhóm và bắt đầu đi nhậu ở những quán bar. Giống như những quán bar ở SàiGòn phục vụ quân nhân Hoa Kỳ thời chiến, những quán bar ở đây cũng được thành lập để làm nơi giải trí cho những chàng lính Tam Tạng Hoa Kỳ mỗi khi tàu về bến. Nhóm chúng tôi được dịp cụng ly với những chai bia San Miguel và xem những cô gái Phi đang nhảy múa trên sân khấu. Như thì rất háo hức và enjoy hết mình. Hôm sau, tôi tìm đến PX (nơi bán đồ tạp hóa miễn thuế của quân đội Mỹ) và mua được một bộ máy stereo radio cassette hiệu Panasonic. Trước khi đi thực tập, tôi có mang theo địa chỉ ông Sĩ Quan Cố Vấn Hoa Kỳ (SQ Cố Vấn cho Tiểu Đoàn Pháo Binh của anh rể tôi ở Mỹ Tho) để gởi bộ máy stereo radio cassette về VN nhờ ông lãnh dùm. Nhưng không may là vị Sĩ Quan này vừa hết hạn phục vụ ở VN, phải trở về nước. Bộ máy stereo của tôi đi theo địa chỉ mới của ông về Mỹ!!! Sau đó, ông liên lạc với anh rể tôi và gởi qua trở lại. Tôi đi thực tập xong, trở về mãi đến mấy tháng sau mới nhận được bộ máy hát. Tưởng đâu đã mất luôn rồi!!
blank
Những ngày sau đó, tình cờ xem một vài thông báo trên chiến hạm, thấy có tổ chức tour du lịch ở miền núi Baguio, trên đường về có ghé qua thủ đô Manila. Chuyến đi hai ngày mà chỉ có 60 dollards, kể cả vé xe bus và phòng ngủ một đêm, không kể tiền ăn. Tôi rủ Như cùng đi, nhưng anh bạn 20 yêu quí của tôi mới quen được một cô bạn gái Phi nên không muốn đi. Tôi đành đi một mình với khoảng chừng hơn 30 thủy thủ và Sĩ Quan trên tàu. Đi bằng xe bus, từ Subic Bay đến Baguio mất khoảng 2 giờ. Đây là thành phố nghỉ mát của Phi, giống như Đà lạt của VN. Tôi rất hài lòng với chuyến đi núi Baguio này, vừa được nghỉ mát, đi thuyền qua thác nước, vừa được ngắm cảnh. Trên đường về, xe bus có ghé qua thủ đô Manila vài giờ cho chúng tôi nghỉ, ăn uống và mua sắm.
Dân Phi ở thủ đô hoặc các thành phố lớn hầu hết lai Tây Ban Nha, trắng và đẹp, chớ không đen đúa như những người dân địa phương. Phi Luật Tân là cựu thuộc địa của Tây Ban Nha từ thế kỷ thứ 16. Nếu tôi nhớ không lầm thì có một cô người Phi lai Tây Ban Nha đoạt chức hoa hậu thế giới.
Về thức ăn của Phi, tôi thích nhất là món gà chiên, bày bán trên những xe đẩy trên đường. Những buổi tối đi bờ, trên đường trở về chiến hạm, tôi hay mua món gà này đem về ăn khuya với bánh mì, rất ngon miệng.
Sau hai tuần lễ đi bờ, tôi và Như được lệnh sửa soạn trở về VN. Có nghĩa là chuyến thực tập đã hoàn tất. Chúng tôi chào từ biệt Hạm Phó, một số Sĩ Quan và nhân viên chiến hạm mà chúng tôi có dịp sinh hoạt chung trong thời gian thực tập. Từ Subic Bay, chúng đi xe bus lên phi trường quân sự Clark Air Base rồi từ đó đáp máy bay về thẳng Sài Gòn.
       Sau vài tuần nghỉ ngơi, tôi vào trình diện Bộ Tự Lệnh Hải Quân và được bổ nhiệm phục vụ trên Hải Vận Hạm Hậu Giang, HQ 406.
Còn Như thì được lệnh ra phục vụ Hải Đội 1 Duyên Phòng ở Đà Nẳng.
Theo tài liệu Hải Sử của Hải Quân Hoa Kỳ, cả ba chiến hạm mà chúng tôi có dịp đặt chân lên đều đã “về hưu” (decommissioned).
Hàng Không Mẫu Hạm USS Shangri-La rời Subic Bay ngày 09 tháng 11 năm 1970 trở về Mayport, Florida ngày 16 tháng 12 năm 1970. Sau đó, được kéo về Boston Naval Shipyard và về hưu ngày 30 tháng 07 năm 1971.
Khu Trục Hạm USS Keppler, được thiết kế bởi Công Ty Bethlehem Steel Company, Shipbuilding Division ở thành phố San Francisco thuộc tiểu bang California, hạ thủy ngày 24 tháng 06 năm 1946. Tham dự chiến tranh ở Việt Nam qua chiến dịch “Sea Dragon” (ngăn cản và tiêu diệt nguồn tiếp tế nhân sự và vũ khí của quân Cộng Sản Bắc Việt vào miền Nam bằng đường biển) và hoạt động hộ tống HKMH của Đệ Thất Hạm Đội ngoài khơi Vịnh Bắc Việt (Yankee Station). Về hưu ngày 01 tháng 07 năm 1972, chuyển giao cùng ngày cho Hải Quân Thổ Nhĩ Kỳ với tên mới là Tinaztepe và sau cùng phế thải năm 1982.
Hàng Không Mẫu Hạm USS America hạ thủy ngày 01 tháng 02 năm 1964. Tham dự chiến tranh VN lần đầu vào tháng 05 năm 1968, lần thứ nhì vào tháng 06 năm 1970 và lần thứ ba vào tháng 06 năm 1972. Sau hơn 30 năm hoạt động, chiếc HKMH này đã về hưu ngày 09 tháng 09 năm 1996 tại Norfolk Naval Shipyard ở Portsmouth, Virginia.
Tài liệu tham khảo từ website của Hải Quân Hoa Kỳ và FAS:

a. http://www.chinfo.navy.mil/navpalib/ships/carriers/histories/cv66-america/cv66-america.html
b. http://www.chinfo.navy.mil/navpalib/ships/carriers/histories/cv38-shangrila/cv38-shangrila.html
c. http://www.destroyersonline.com/usndd/dd765/
d. http://www.hazegray.org/danfs/destroy/dd765txt.htm?
e. http://www.fas.org/man/dod-101/navy/unit/group.htm
f. US News & World Report, February 28, 1994 The big, mean war machine
i u tham khảo từ website của Hải Quân Hoa Kỳ và FAS:

a
       

30 tháng 04 năm 1975

 Vừa tốt nghiệp khóa Tham Mưu Trung Cấp ở Bộ Tư Lệnh Hải Quân vào khoảng tháng 3 năm 1975, tôi được lệnh thuyên chuyển về làm Chỉ Huy Phó Tiền doanh Yểm Trợ Tiếp Vận Cà Mau. Nhưng trước khi đi khoảng một tuần thì tôi lại được lệnh trình diện HQ Đ/Tá NKLuân, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Yểm Trợ Tiếp Vận. Vào trình diện CHT, tôi mới biết nhiệm sở mới sẽ là Căn Cứ Yểm Trợ Tiếp Vận Bình Thủy.
blank
Thế là tôi khăn gói hành trang lên xe đò xuống Bình Thủy, không phải đi Cà Mau. Vào trình diện đơn vị mới, CHT CCYTTVBT là HQ Tr/Tá CK NNXuân, lúc đó đã gần giửa tháng 04 năm 1975. Tôi gặp lại nhiều bạn 20 đang phục vụ tại đây, nhưng gần gũi và đi chơi với nhau nhiều là bạn NTToàn. Chiều nào, Toàn cũng chở tôi bằng xe Honda ra phố ăn cơm canh chua cá bông lau.
Trước khi rời SàiGòn đi Bình Thủy nhận nhiệm sở mới, tôi đã nghe một vài bạn 20 ở Bộ Tư Lệnh Hạm Đội cho biết các Hạm Trưởng đi họp về ra lệnh Sĩ Quan nghiên cứu hải trình đi Guam hoặc Subic Bay. Tôi có linh cảm sẽ có một chuyến di tản lớn. Tuy vậy, tôi vẫn trấn an gia đình Chú Thiếm tôi ở SàiGòn là chắc không có gì nguy hiểm. Chú tôi đang tìm cách xin giấy tờ để đi di tản qua ngã Tòa Đại Sứ Mỹ.
Gia đình ba má tôi ở Biên Hòa, ông anh ruột đang làm Sĩ Quan Quân Báo cho Sư Đoàn 3 Không Quân ở phi trường Biên Hòa. Một ông anh rể, SQ Pháo Binh của Quân Đoàn II, vừa di tản từ Ban Mê Thuộc về Biên Hòa, rồi lại ra Phan Thiết trình diện đơn vị vừa rút về tái phối trí ở đây. Tôi không liên lạc được với ai trong gia đình từ lúc xuống Bình Thủy.
Sáng ngày 30 tháng 04 năm 1975, tôi có nhiệm vụ dẫn khoảng 6 nhân viên gồm Hạ Sỉ Quan và Thủy Thủ đi tuần tiểu ngoài Căn Cứ. Cạnh Căn Cứ YTTVBT là phi trường Trà Nóc. Nhìn lên trời, tôi thấy những chiếc trực thăng của Không Quân từ từ rời phi trường, trên trực thăng chở xe gắn máy, tivi, thường dân. Mấy phi công đưa tay vẩy vẩy, ra hiệu bảo chúng tôi đi đi. Tôi cảm nhận là tình hình không yên. Sau khi đi tuần tiểu xong, tôi dẫn cả nhóm trở về căn cứ, thì nghe tin Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng. Tôi ra lệnh tất cả nhân viên giao trả vũ khí vào kho và nói: "Tình hình chắc không yên đâu, các anh về lo liệu cho gia đình và thân nhân đi".
Sau đó, tôi về phòng, soạn những giấy tờ cá nhân cần thiết đem theo, rồi từ từ xuống cầu tàu. Trên đường đi, tôi có ý tìm bạn Toàn nhưng không gặp. Xuống đến cầu tàu thì tôi thấy có hai chiếc PCF đang cặp bến ở đây.
blank
Trên tàu có một Sĩ Quan tên Tân (biệt phái từ Thủ Đức qua HQ). Tôi quen Tân lúc phục vụ ở Căn Cứ YTTV Nhà Bè, hình như Tân lúc đó đang đi Giang Đoàn. Tân là thuyền trưởng PCF. Trưởng toán của hai chiếc PCF này là HQ Đ/úy LKHào (khóa 15). Tân cho tôi biết hai chiếc PCF được lệnh về đây để bảo vệ Bộ Tự Lệnh Vùng 4 Sông Ngòi ở Cần Thơ. Nhưng về đến đây thì cả Bộ Tư Lệnh đã di tản bằng chiếc HQ330 từ hôm trước. Tôi đề nghị Tân nói với NT Hào cùng di tản luôn. NT Hào bằng lòng đi. Lúc đó, trên cầu tàu đã bắt đầu nhôn nhao. Tất cả các tàu lớn nhỏ đều nối đuôi chờ tiếp tế nhiên liệu. Hai chiếc PCF đã có đầy nhiện liệu từ hôm trước nên chúng tôi tách ra đi dễ dàng. Trên hai chiếc PCF, tổng cộng tất cả SQ và nhân viên khoảng 8-10 người. Chúng tôi rời Bình Thủy ra gần đến bến Ninh Kiều thì có một vài nhân viên trên tàu tỏ ý không muốn đi. NT Hào quyết định: "Anh nào không muốn đi, thì tôi sẽ cập bến Ninh Kiều cho mấy anh lên bờ". Hai chiếc PCF cập vào bến Ninh Kiều, có khoảng 3 hoặc 4 nhân viên lên bờ. Chúng tôi móc túi lấy tất cả tiền mặt trong người cho các anh, vì đâu còn xài nữa. Xong xuôi, hai chiếc PCF tiến nhanh theo sông Cần Thơ ra cửa biển. Trên đường đi, chúng tôi thấy hai bên bờ, một số lính Địa Phương Quân vẫn vác súng đi tuần tiểu, với lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phới. Cũng có một vài ghe lớn, biết tin nên chở đầy người và thức ăn đi theo hướng chúng tôi ra biển. Không may cho chúng tôi, khi gần ra cửa biển thì nước thủy triều xuống, hai chiếc PCF mắc cạn, không đi được nữa. Lúc đó, trời đã sẫm tối, lại thêm vùng này là vùng sôi đậu, không an ninh nên chúng tôi phải thay phiên nhau canh gác suốt đêm. Đêm đó, tôi thao thức, bàng hoàng và lo lắng không biết gia đình ở SàiGòn và Biên Hòa như thế nào? Nhìn ra cửa biển thì thấy bắn trái sáng rực cả bầu trời. Chúng tôi đoán là một số chiến hạm Hoa Kỳ đang ở ngoài khơi chờ đón làn sóng người di tản.
Sáng hôm sau, thủy triều lên, hai chiếc PCF bắt đầu ra cửa biển thì không còn thấy bóng dáng chiếc tàu nào hết!!! NT Hào quyết định đi về hướng Thái Lan. Trên đường đi, gặp một vài ghe đánh cá, chúng tôi hỏi thăm thì họ nói tối hôm qua có một chiếc tàu rất to (chiến hạm của Đệ Thất Hạm Đội) ở đây.
blankChúng tôi lênh đênh trên biển gần hai ngày, vừa mệt mỏi vừa say sóng, ai cũng rã rời. Mưa bắt đầu trút xuống, càng lúc càng nặng hột, lại thêm một chiếc PCF bất khiển dụng (máy hư). Tôi cố gắng phụ giúp một anh nhân viên sửa nhưng chưa được. NT Hào ra lệnh bỏ chiếc PCF bất khiển dụng, tất cả qua chiếc PCF còn lại và tiếp tục đi. Lúc đó, nhìn xa xa, bỗng thấy có một chiếc tàu hàng dân sự đang đi thật chậm và gần đó có một chiếc tàu LCM của HQVN đang cố gắng tiến gần tàu buôn này. Chúng tôi mừng quá, cố gắng tiến về chiếc thương thuyền này và đồng thời bắn mấy trái sáng ra hiệu. Khi tất cả mọi người từ chiếc LCM lên được chiếc tàu buôn thì chúng tôi cũng vừa đến. Và chúng tôi cũng được cho lên tàu, sau khi bỏ lại tất cả vũ khí.
Thời đó, HQ Tr/úy NN NMHiếu là Trưởng toán Trục Vớt Quân khu 4, dưới quyền điều động từ Phó ĐĐ ĐCThăng. Chiều 30 tháng 04, Hiếu hướng dẩn chiếc LCM đi từ bến Ninh Kiều, Cần Thơ lúc 7 giờ chiều. Trên chiếc LCM có HQ Tr/tá CK NNXuân, HQ Tr/tá BViên, HC2 NHKiệt, 1 bác sỉ dân sự và 2 chủ tiệm vàng. Tổng cộng trên dưới 150 người, vừa quân lẩn dân sự. Sáng hôm sau, ra khỏi cửa biển thì gặp 2-3 chiếc Yabucây do HQ Đ/úy Sinh ( k.17) trưởng toán. Trên ghe có HQ Đ/tá CK LKSa và 2 đứa con trai. Tất cả bỏ ghe lên LCM của Hiếu ( khoảng 40 -50 người ). Và gặp tàu buôn Đại hàn cứu vớt sau đó.
blank
Thương thuyền Đại Hàn có tên là Twin Dragon trên đường đến Thái Lan giao và lấy hàng. Vừa cặp bến hải cảng Bangkok, Đại Tá Sa (thâm niên nhất trong nhóm) và Thuyền Trưởng có lên gặp đại diện Mỹ ở Bangkok để xin tỵ nạn cho cả nhóm nhưng bị từ chối. Lý do: chúng tôi được tàu buôn Đại Hàn cứu vớt nên thuộc quốc gia Đại Hàn, Hoa Kỳ không thể nhận. Chúng tôi đành phải tạm trú trên thương thuyền, có một vài người không chịu được, lén nhảy xuống chạy về khu vực của HQ Hoa Kỳ, nhưng sau đó, bị chận bắt và trả về lại thương thuyền.
Mỗi ngày, những người phu Thái Lan (làm việc trong bến tàu), trên đường về đi ngang qua và ném lên tàu cho chúng tôi chuối, cơm, kẹo, bánh v..v.
Sau này, mỗi lần nhắc đến chuyện tỵ nạn, tôi đều không khỏi xúc động trước nghỉa cử cao quý của những người dân Thái Lan này. Ngoài ra, có ông đại diện Hàng Không VN ở Bangkok (không nhớ tên) cũng đem đến tặng chúng tôi một số sách báo, tiểu thuyết tiếng Việt.
blank
Sau khi lấy xong hàng và biết là Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ sẽ không can thiệp giúp đở chúng tôi, Thuyền Trưởng tàu buôn quyết định chở chúng tôi về Đại Hàn. Trên đường hải hành về Đại Hàn, chúng tôi được tin Tổng Thống Đại Hàn Phát Chung Hy đã chấp nhận cho chúng tôi tỵ nạn tại Đại Hàn. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khi qua eo biển Đài Loan, trước khi đến Đại Hàn, tàu gặp sóng lớn nên mọi người trên tàu cũng “lắc lư” theo. Thành phố hải cảng chúng tôi sắp đến có tên là Pusan, nằm về hướng cực Nam của nước Đại Hàn, chỉ cách Nhật Bản chừng vài chục hải lý.
Chúng tôi được đưa đến tạm trú trong một trường tiểu học. Trước đó vài tuần, nơi đây cũng đã tiếp nhận khoảng trên 1000 người Việt (có thân nhân là người Đại Hàn), được di tản từ SàiGòn giửa tháng 04 năm 1975 bằng hai chiến hạm LST của Hải Quân Đại Hàn. Để phân biệt hai nhóm, những người đến trước được phân phát quần áo màu xanh, còn chúng tôi thì nhận quần áo màu đỏ. Thành ra, mới có danh xưng: “toán áo xanh" và "toán áo đỏ”. Tổng cộng hai nhóm lên đến trên dưới 1200 người.
Hội Hồng Thập Tự Đại Hàn chuẩn bị rất chu đáo. Mỗi người chúng tôi được phát khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, quần áo ngủ, mền, gối ..v..v.. Mỗi ngày, chúng tôi được ăn uống ba bữa đầy đủ. Tôi vẫn còn nhớ mì, trứng và kim chi là những món chính. Từ từ, chúng tôi lập thành toán đá banh và đánh bóng bàn, còn bên áo xanh thì lập nhóm văn nghệ trình diển giúp vui trong khi chờ đợi đại diện các quốc gia đến phỏng vấn để nhận tỵ nạn. Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước, từ đó mới liên lạc được đứa em bà con đang du học bên Thụy Sỉ, và được gởi cho $100 US dollards. Tôi bắt đầu sống thoải mái hơn một chút, có tiền mua thuốc lá và ăn vặt. Hình như lúc đó 1 dollard đổi được 5 đồng Won (tiền Đại Hàn).
blank
Tạm trú ở Pusan hơn năm tháng thì có phái đoàn Mỹ đến phỏng vấn và hầu hết tất cả cựu quân nhân quân lực VNCH như chúng tôi đều được phép định cư tại Hoa Kỳ. Trước khi lên đường sang Mỹ, chúng tôi được đi thăm thủ đô Seoul và một vài cơ sở kỹ nghệ lớn của Đại Hàn như xưởng đóng tàu, xưởng chế tạo xe du lịch v..v. Quốc gia Đại Hàn, mặc dù vẫn đang trong tình trạng Quốc Cộng giữa hai miền Nam Bắc, nhưng kinh tế phát triển nhanh và đang cạnh tranh với quốc gia Nhật Bản láng giềng.
Giã từ Pusan, chúng tôi lên chiếc phi cơ thương mại của hãng World Airways để đi Hoa Kỳ. Chặng dừng chân đầu tiên khi đến Hoa Kỳ là phi trường Anchorage, tiểu bang Alaska. Ghé phi trường nghỉ chờ tiếp tế nhiên liệu, tôi vào phòng đợi mua một gói thuốc lá Marlboro. Lúc đó, một gói thuốc lá chỉ có 15 xu. Sau đó, chúng tôi được đưa đến trại Fort Chaffee thuộc tiểu bang Arkansas và bắt đầu cuộc sống lưu vong tỵ nạn từ đó…….
Bạn NMHiếu chờ phỏng vấn quá lâu nên quyết định đi Canada trước chúng tôi. Bốn năm sau, bạn qua Mỹ và hiện sống ở San Jose, California.
Tôi không được tin NHKiệt sau khi rời trại Fort Chaffee.
Gần đây vài năm thì mới liên lạc được với Kiệt. Và biết được 2 vợ chồng qua Pháp định cư tại Marseille.
Toàn thì kẹt lại, sau đó mới sang được Hoa Kỳ, hiện định cư tại Tiểu bang Utah.
Tân (thuyền trưởng PCF) qua Đại Hàn rồi đi Mỹ cùng lượt với tôi, rồi bặt tin luôn. Tôi mang ơn người bạn này vì nếu không có bạn thì chưa chắc tôi đã đi được.
NT Hào và tôi cùng theo đuổi một cô cựu sinh viên trường Luật thuộc nhóm áo xanh trong thời gian tạm trú ở Pusan. Cuối cùng, tôi là kẽ may mắn. NT Hào đã qua đời tháng 07 năm 2001 ở San Jose, hình như bị ung thư phổi.
Ba má tôi bình yên, hơn bốn tháng sau mới biết tin tôi đã sang được bến bờ Tự do. Đến cuối năm 1992, tôi mới có dịp về VN thăm gia đình lần đầu. Năm năm sau thì Ba tôi qua đời, hưởng thọ 90 tuổi. Tôi có về lo thủ tục chôn cất cho Thân Phụ tôi. Má tôi mất tháng 08 năm 2010. Vợ chồng tôi và đứa con trai cũng về VN lo đám tang cho Má tôi. Có gặp 3-4 bạn 20VN từ SàiGòn lên phúng viếng.
blank blank
Anh ruột tôi, chỉ vì tiếc chiếc xe Honda 90, đem về nhà cất, trở lại phi trường thì lỡ chuyến bay. Ở lại, anh bị đi học tập cải tạo trên ba năm, trở về vài năm sau thì được xuất cảnh theo viện HO và hiện sống ở San Jose, California.
Anh rể tôi, kẹt ở Phan Thiết, trở về Biên Hòa, ra trình diện và đi học tập cải tạo. Lý lịch là Sĩ Quan cấp tá, du học quân sự tại Hoa Kỳ, nên anh “được” nếm mùi 13 năm ở núi rừng Hoàng Liên Sơn miền Bắc. Trở về sau 13 năm lưu đày, anh có tên trong danh sách đi Mỹ diện HO nhưng anh không đi, ở lại với chị cả tôi để săn sóc Ba má tôi. Anh đã mất năm 200x.
blank
Chú Thiếm tôi, đi được bằng phi cơ qua ngã Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, sang đảo Guam rồi đến trại Fort Chaffee, từ đó sang Pháp định cư.
Chú tôi mất năm 2012. Hai vợ chồng chúng tôi có qua Pháp dự đám tang. Và có dịp đến ở chơi nhà AC ĐHTrí vài ngày. Thiếm tôi mất năm 2018.
       C Còn tôi thì “lưu lạc giang hồ”, từ trại Fort Chaffee, ra tiểu bang Missouri ở tạm đi làm vài tháng, rồi lên Iowa theo học ngành Điện tại trường Iowa State University ở thành phố Ames với đứa em bà con. Trong thời gian này, tôi có dịp theo HMChí ( học cùng trường ISU với tôi ) về Nebraska, cách trường ISU chừng 50 dặm, thăm bố là Cố HQ Đ/Tá HVNgạc. Lúc đó, tôi quên hỏi Ông về trận hải chiến Hoàng Sa.
Theo học tại trường ISU được hai năm thì tôi lên tiểu bang Wisconsin lập gia đình với cô cựu sinh viên trường Luật, rồi di chuyển qua California và định cư cho đến bây giờ
lê văn châu
( hiệu chỉnh mới nhất 30/04/2020
45 năm quốc hận)

iếmTheo học tại trường ISU được hai năm thì tôi lên tiểu bang Wisconsin lập gia đình với cô cựu sinh viên trường Luật, rồi di chuyển qua California và định cư cho đến bây giờ ....... tôi, đi được bằng phi cơ qua ngã Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, sang đảo Guam rồi đến trại Fort Chaffee, từ đó sang Pháp định cư.
Chú tôi mất năm 2012. Hai vợ chồng chúng tôi có qua Pháp dự đám tang. Và có dịp đến ở chơi nhà AC ĐHTí vài ngày. Thiếm tôi mất năm 2018.
       C òn tôi thì “lưu lạc giang hồ”, từ trại Fort Chaffee, ra tiểu bang Missouri ở tạm đi làm vài tháng, rồi lên Iowa theo học ngành Điện tại trường Iowa State University ở thành phố Ames với đứa em bà con. Trong thời gian này, tôi có dịp theo HMChí ( học cùng trường ISU với tôi ) về Nebraska, cách trường ISU chừng 50 dặm, thăm bố là Cố HQ Đ/Tá HVNgạc. Lúc đó, tôi quên hỏi Ông về trận hải chiến Hoàng Sa.
Theo học tại trường ISU được hai năm thì tôi lên tiểu bang Wisconsin lập gia đình với cô cựu sinh viên trường Luật, rồi di chuyển qua California và định cư cho đến bây giờ .......... 

lê văn châu
( hiệu chỉnh mới nhất 30/04/2020
45 năm quốc hận)
học tại trường ISU được hai năm thì tôi lên tiểu bang Wisconsin lập gia đình với cô cựu sinh viên trường Luật, rồi di chuyển qua California và định cư cho đến bây giờ ..........

lê văn châu
( hiệu chỉnh mới nhất 30/04/2020
45 năm quốc hận)

Ý kiến bạn đọc
23 Tháng Năm 202010:16 CH
Khách
Tôi là người Biên Hoà. Bây giờ mới biết có Hội Ái Hữu BH.
Xin chào quý Đồng Hương
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Hai 2021(Xem: 6670)
rong cơn bão tuyết khốn khó cho việc đi lại, thực phẩm khan hiếm, nhưng có “những tấm lòng vàng”
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5848)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6921)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7320)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6341)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 6051)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6609)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5420)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5281)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5578)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5517)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5561)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 6017)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6810)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6825)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6160)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6094)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6261)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6442)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6902)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6565)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6944)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6804)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6425)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47137)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 66974)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24940)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5979)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5973)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6289)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 7010)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5518)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5763)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6371)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5646)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5460)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5922)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6401)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5471)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 6005)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6198)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6207)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8158)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7095)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6336)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8732)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7790)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7419)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7345)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6609)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ