5:08 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

BUỒN VÀ BUỒN - Phong Châu

13 Tháng Tư 20202:48 CH(Xem: 24942)

                                              BUN VÀ BUN

Suốt hai tháng đầu năm dương lịch của năm 2020, thời tiết nơi mình ở  ủ dột với sáng nắng chiều mưa cùng gió lạnh se người. Thường thì từ tháng chín tháng mười cho đến tháng ba tháng tư trời có vài ngày nắng vài bữa mưa, đôi bữa ấm áp rồi vài ngày lạnh tái tê. Riết rồi mình cũng quen với những ngày thời tiết thay qua đổi lại như thế.

Nhưng dù với thời tiết như thế nào, mọi sinh hoạt trong thành phố vẫn diễn ra bình thường. Mỗi ngày như mọi ngày, từ siêu thị, quán chợ, nhà thương, trường học cho đến các sinh hoạt thể thao, văn hóa, giải trí, du lịch…Đặc biệt, theo truyền thống của tiểu bang Texas, cứ vào tháng hai mỗi năm là có hội Rodeo diễn ra tại thành phố Houston quy tụ tất cả những nhà nông và chăn nuôi toàn tiểu bang. Tại hội Rodeo, những show biểu diễn cưỡi bò mộng hết sức hào hứng được nhiều người mua vé vào xem nhất ngoài những chương trình trưng bày, đấu giá gia súc, nông sản, các chương trình ca nhạc hàng đêm cùng với các món ăn đặc biệt Texas trong đó có món BBQ nổi tiếng. Hội Rodeo sẽ tiếp tục cho đến tháng tư. Nhưng năm nay hội Rodeo buộc lòng phải ngưng vào đầu tháng ba vì tin tức về con virus Tàu đã tràn vào nước Mỹ. Một vài người đến dự hội Rodeo được biết đã có dương tính với con virus Tàu này. Kết thúc hội Rodeo sớm đã góp phần làm cho thành mất đi cái khí thế của xứ cao bồi..

buồn

Thực ra thì vào tháng giêng dương lịch ai ai cũng đã biết có một loại virus xuất phát từ bên Tàu, tỉnh Hồ Bắc tại thành phố Vũ Hán. Có giả thuyết cho rằng vào đầu tháng 12 – 2019 virus này xuất phát từ một khu chợ bán các loài thú hoang dã, người ta ăn thịt dơi vào và dính bệnh. Trong khi đó nhà cầm quyền trung cộng lại im thin thít, không công bố dịch bệnh cho thế giới biết cho đến khi tại Vũ Hán người chết liên tục tăng cao, người nhiễm bệnh vô số kể và các hoạt động y tế cứu chữa rầm rộ như cảnh sát đi hốt người bệnh, mở lò thiêu xác…không dễ gì giấu giếm được nữa thì trung cộng mới xì tin có dịch ở Vũ Hán. Đến lúc đó thì con virus Vũ Hán cũng đã bắt đầu xâm nhập qua các nước khác, đầu tiên là ở Philippine, Iran, Ý …rối đến Tây Ban Nha, Hòa Lan, Pháp, Mỹ…Khi thư này gửi đến các bạn thì con số mắc bệnh trên toàn cầu đã vượt qua một triệu rưởi người, con số người tử vong đã gần bảy chục ngàn người. Nặng nề nhất cho đến nay là Hoa kỳ, Ý, Tây Ban Nha…Thảm cảnh đang bao trùm cả nhân loại. Chắc các bạn đã và đang theo dõi tin virus Tàu hàng ngày hàng giờ nên mình sẽ không ghi nhận những con số, những thống kê và những hình ảnh quá đau lòng.

Ở Mỹ tình hình trở nên trầm trọng, số người dính bệnh gia tăng, đã có người chết tại Washington, rồi Cali cho đến rồi Nữu Ước và lây lan tới nhiều tiểu bang khác nữa. Các biện pháp phòng chống lây lan được ban bố từ cấp thành phố, quận hạt, tiểu bang cho đến liên bang. Trường học đóng cửa, các sinh hoạt không cần thiết bị cấm, sự đi lại bị giới hạn, nhiều chuyến bay bị đình chỉ, các cơ sở sản xuất giảm việc làm, bớt nhân viên, tình trạng thất nghiệp trên toàn cả nước, dân chúng được khuyên không nên ra ngoài nếu không có công việc tối cần. Người người nên đeo khẩu trang để tránh lây lan. Và như thế…khiến thành phố nơi mình ở trở nên buồn hiu.

 buồn1

Mình cũng buồn hiu. Ai ai cũng buồn hiu. Học trò nghỉ học đang bước qua tuần thứ năm, quán sá tiệm ăn đóng cửa. Hết tụ tập cà phê cà pháo tán dóc đấu hót, hết ới nhau họp mặt vui chơi ca hát, hết và hết đủ thứ khiến nhiều người đâm ra buồn hiu. Lệnh không đi ra đường nếu không có chuyện cần thiết như đi chợ, viếng bác sĩ và tiệm thuốc…Nói chung thì mọi người thi hành lệnh nằm nhà khá nghiêm chỉnh. Nhưng cũng có một số người “phá giới” vì nằm nhà buồn hiu chịu không nổi. Chẳng hạn như ở một thành phố nào đó bên tiểu bang New Jersey có một anh chàng ới 47 mạng đến nhà anh nhậu chơi, cảnh sát không biết nên chàng ta quen mòi, lần kế tiếp ới đến 60 mạng tụ tập với ý định dzô dzô dzô với bia hiệu Corona để trêu ngươi cảnh sát. Lần này anh ta bị tóm đầu cho nên anh ta buồn hiu, nhưng cái buồn của anh khác tần số buồn của mọi người. Lại có một anh chàng khác rủ một số người quen đến đốt lửa trại (hy vọng không phải là dân Hướng Đạo vì Hướng Đạo có điều luật không thành văn là “không được ngu”) chắc là để hù dọa virus Vũ Hán vì nghe nói virus Tàu khựa không chịu được nóng. Cuộc vui chưa tàn thì cơn buồn hiu chợt đến vì bị cảnh sát chôm về bót để nói chuyện phải trái.

buồn2

Chưa hết nha. Có hai vị mục sư ở Florida và Louisiana nhất định không thi hành lệnh cấm tụ tập đông người, cứ gọi con chiên đến nghe hai vị này nói chuyện trên trời (tức là giảng thánh kinh). Ai nhè bị mấy ông cảnh sát dưới đất đến mời đi làm việc. Riêng vị mục sư ở Louisiana tuyến bố là sẽ tiếp tục kêu tín đồ đến nhà thờ để tiếp tục dự lễ bất chấp lệnh cấm. Vụ này có dính dáng đến nhà thờ, đến tôn giáo nên xin miễn bàn thêm. Rủi có ông bà tín đồ nào tử vong vì virus Tàu khựa thì không biết vị mục sư kia có buồn hiu hiu hay không? Mong đừng có vị nào theo về miền Vũ Hán xa xôi…Trong khi đó những vị theo đạo Thiên Chúa thuộc tòa thánh Vatican thì đã tổ chức cho tín đồ dự lễ theo phương pháp trực tuyến để vừa bảo vệ tín đồ vừa thi hành lệnh của chính phủ.

buồn3

Tin mới nhất! Có thêm một vị mục sư ham vui, dạo tháng hai vừa rồi lái xe qua thành phố New Orleans thuộc tiểu bang Louisiana để dự hội hóa trang Mardi Gras và tuyên bố không thèm cách ly hay bịt mồm bịt miệng chi cho mệt, cứ thoải mái vui chơi đây đó với đám đông cho khoái cái sự đời. Ngài ta vào các quán bar nhảy nhót uống rượu và nghe nhạc Jazz nhạc Blue cho khoái cái lỗ nhĩ vì - mọi chuyện đều đã có Chúa lo – ngài tuyên bố như thế!. Được biết khi đến thành phố New Orleans là ngài đã bị bệnh (không biết có phải do mụ Vũ Hán hay không?).Trên đường trở về nhà thì bệnh tình của ngài trở nên trầm trọng, dọc đường phải ghé vào bệnh viện hai ba lần và xin được chữa và cuối cùng ngài được nghe các vị mặc áo trắng phán rằng: “ngài đã bị Cô Vũ Hán yêu đến tận phổi rồi”. Một thời gian rất ngắn ngủi sau khi chữa, vị mục sư này đã bình an ra đi theo tiếng gọi của Cô Vũ Hán. Không biết khi ngài được phán là “có em Vũ Hán yêu tận phổi” thì ngài có buồn hiu hiu hay không? Nay thì ngài không còn trên cõi đời để buồn nữa! Tín đồ của ngài đã mất đi một vị chăn chiên can đảm cùng mình. Chắc chắn họ cũng phải hiu hiu buồn…

buồn4

Vài mẩu chuyện trên là chuyện xa. Giờ nói đến chuyện gần, tức là nói đến nơi mình đang cư ngụ không cần “hậu khổ” (hay hộ khẩu thì cũng rứa). Như đã nói ở trên, mình cũng buồn hiu. Buồn liên tục. Buồn hết ngày này qua ngày khác. Sau hai tuần bị cấm túc tại gia nên đôi chân bắt đầu ngứa ngáy mặc dù mỗi ngày đều vác bồ cào ra sân sau cào cào xới xới ba cái mớ lá khô hoặc cầm kéo tỉa hoa tỉa lá rồi vào nhà dọn dẹp gara nhà bếp, lau chùi hết chỗ này sang nơi nọ và lắm công việc lặt vặt khác rất khó tả.... Bỗng một hôm đẹp trời có tiếng điện thoại reo. Nhấc lên nghe thì hóa ra nhà thuốc tây ở khu phố chợ Bellaire cho biết là đã đến ngày đến tháng lấy thuốc dành cho những người ở trong hội “ba cao một thấp”. Mừng ơi là mừng! Mừng như chim sổ lồng như cá nhả câu. Thế là sáng hôm sau chào tạm biệt vợ và đồ đạt trong nhà để xuống phố. Nhân dịp này cũng làm thêm được một vài việc thiện nho nhỏ khác. Đó là ghé chợ Việt Nam mua chai nước mắm hiệu Phú Quốc, chai xì dầu thấy đề của Đức sản xuất (?), một mớ rau muống rau dền, không quên mua thêm một bao nhỏ gạo lức và vài món linh tinh khác mang về cho vợ. Được lái xe ra khỏi nhà trong lòng cảm thấy hết buồn hiu ngay.

 buồn5

Trước khi mở máy xe để chạy, cũng không quên tròng sẵn vào cổ chiếc khẩu trang màu trắng hiệu N95 để đến chỗ đông người kéo lên che mồm che cả mũi cho đúng pháp lệnh của chính phủ. Trên đường từ nhà xuống phố Bellaire, bình thường phải mất từ 40 đến 45 phút. Vậy mà hôm nay chỉ 20 phút là đến nơi. Đường sá thênh thang nhưng mình không chạy nhanh như mọi khi. Lý do chạy chậm là để ngắm cảnh vắng vẻ trên đường cho nó khoái con mắt, ngắm các bãi đậu xe trống trơn, chỉ lai rai năm ba chiếc đậu ở những bãi đậu rộng thênh thang. Khi chưa có lệnh cấm tụ tập thì khu Bellaire lúc nào cũng nhộn nhịp với những chợ búa hàng quán, các bãi đậu lúc nào cũng san sát xe. Nhưng hôm nay hầu hết các bãi đậu xe hầu như trống trơn, trừ bãi đậu ở chợ Hồng Kông 4 là có lai rai xe đậu vì có ngươi đi chợ. Các quán ăn mọi khi xe đậu nhiều, nay vắng tanh. Các vị chủ tiệm chủ quán cung buồn hiu là cái chắc. Lại càng không thấy cái cảnh nhộn nhịp đầy các cụ nam ngồi bên ngoài quán cà phê Lee’ Sandwiches nhâm nhi cà phê phì phèo thuốc lá. Chủ quán đương nhiên là phải buồn hiu và cả các cụ nam nhà ta cũng buồn hiu theo là cái chắc…

Sau khi lấy thuốc ở pharmacy và ghé chợ mua vài món theo chỉ thị của “nhà tui”, mình lại tà tà lái xe trở về nhà. Trên đường về cũng nhởn nhơ, lái chầm chậm để khỏi về nhà sớm. Rồi chợt có thêm sáng kiến là ghé vài nơi thường có đông người tụ tập xem hôm nay có người đến vui chơi hay không. Bèn lái xe đến công viên Bear Creek gần nhà xem sao. Từ xa đã nhìn thấy cái cảnh vắng hoe như chùa Bà Đanh, đến gần thì thấy chẳng có ma nào lai vảng trong công viên, cổng vào công viên khóa chặt. Ngồi trên xe lấy điện thoại ra chộp vài tấm để làm bằng chứng rồi tà tà lái về mái nhà xưa mà lòng cũng buồn hiu.

 buồn6

Lúc lái xe vào khu nhà ở, nhìn thấy bên đường có dây chắn màu vàng của cảnh sát buột quanh các ghế ngồi, cửa sân hồ bơi, sân tennis, bãi xích đu…nên tò mò dừng xe ghé vô xem cho biết sự tình. Các tấm bảng warning cắm nhiều chỗ đó đây. Rồi chộp vài tấm hình, leo lên xe chạy thăng về nhà. Lòng buồn hiu…

Mỗi ngày mở tivi, mở email ra xem tin tức. Người chết quá nhiều ở Ý, ở Tây Ban Nha, ở Pháp, ở Mỹ. Lòng buồn hiu buồn hắt.

Cầu xin ơn trên phò hộ cho toàn nhân loại chóng qua cơn đại họa do Tàu cộng gây ra. Cầu cho Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ diệt hết đại họa Tàu…

buồn7

Tháng tư là tháng mà không một người Việt Nam nào không nhớ đến như là tháng khởi đầu của bao nhiêu tang tóc - đau thương - chia xa - chết chóc - ngậm ngùi…Mình cúi đầu mặc niệm cho những người chết vì cơn đại dịch do Tàu gây ra. Mình cũng cúi đầu mặc niệm cho một Việt Nam đang còn chìm trong bóng tối của những “đỉnh cao trí tuệ loài...”. Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?

Phong Châu   
Tháng tư - 2020

buồn8

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9508)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5310)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7204)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7313)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7216)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13709)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7094)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6762)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6830)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7352)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6426)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11409)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6626)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6290)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7305)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7090)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6804)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10938)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7194)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7746)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7040)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7720)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8167)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7303)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52380)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54624)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9289)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7338)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9757)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 9003)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7584)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55172)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53911)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53096)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8380)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8673)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7693)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7753)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7369)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7858)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8543)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8301)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8157)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8053)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7830)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7971)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8258)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9069)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7786)
Trái tim nhân từ của má mở ra không chỉ cho riêng con cái của mình mà cho biết bao người xung quanh.