8:48 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

Hồi ký **HÀNH TRÌNH VƯỢT BIỂN ĐÔNG** - DŨNG

22 Tháng Chín 20199:40 SA(Xem: 7423)

Câu chuyện vượt biên của Anh Dũng và chị Mẫu Đơn
KL đã có dịp đọc qua trong Báo Hội Ngộ THLT 2918 và nghe lại câu chuyện nầy từ anh Dũng kể lại nhân dịp ghé thăm Anh Chị tại Bỉ vừa qua.

************+++++++++**************++++++++

Hằng năm cứ độ tháng 6 về là lòng tôi bùi ngùi nhớ lại một chuyến đi dù đã 38 mùa trôi qua!

Hồi ký **HÀNH TRÌNH VƯỢT BIỂN ĐÔNG**

Một buổi sáng vào cuối tháng 6 năm 1979, trời Sài gòn buồn thảm, 35 người vùng này khăn gói ra đi đến các vị trí đã được chỉ định.
Bấy giờ khoảng 10 giờ đêm, khung trời Cần thơ đen nghịt với gió thổi, bên dưới một cụm tre dày đặc của bờ sông Hậu là một con thuyền đen đã đón nhận người thứ 82 vào lòng mình.
Lòng thuyền khá chật chội đầy dãy bao bị ngổn ngang, mắt tôi cố mở ra nhưng kô nhìn thấy kỹ, mọi người đều lặng thinh, cái lặng thinh đầy ghê sợ như đang chờ đón một chuyện gì.
Giây phút ngắn ngủi đi qua, sợi neo nhỏ được thâu lại, tiếng động cơ rú lên báo hiệu cho đoàn người mạo hiểm vào trận chiến. Tiếng máy ngoan hiền bon bon lướt sóng, 80 km đường sông đã vượt qua, thuyền hiện giờ đang đối diện với hải đăng Đại Ngãi, rất gần. Đây đúng là một cửa biển, ngay chôn này khá nhiều thuyền ra đi an toàn nhưng cũng kô ít bị rơi vào cạm bẩy. Thuyền tăng tốc độ lướt qua những cơn sóng trắng rồi bắt đầu quay mũi hướng Mã Lai từng mơ ước. Hải bàn đã lệch kim chỉ rõ W = 120.
Bên ngoài toàn một màu đen bao phủ, gió thật mạnh, sóng dữ dội nổi lên, thuyền đang thăng tiến thì bỗng dưng đứng lại. Rồi những tiếng cọ xát ở đáy thuyền nghe phát rùng người, sóng bờ đập mạnh. Thì ra nó là bãi cát trắng ở bên phải cửa biển này, còn bên trái thuyền là trạm kiểm soát đối phương. Bao nhiêu mạng sống đang đè nặng, ai cũng hồi hộp lo âu, một đêm khuya trên cửa cọp phải đối diện với tử thần.
Đến 4 giờ sáng thì thủy triều dâng cao thêm sức cho đoàn thủy thủ, thuyền rời khỏi bờ, sợi neo mỏng manh duy nhứt bị đứt hẳn, chiếc máy bơm nước cũng bị rơi đi, bánh lái bị tổn thương vì gần 1 giờ mà sát với bờ, thuyền nổ máy tiến ra khơi. Ôi! đại dương vô tận.
Hai ngày đêm lướt từng còn sóng nặng nề, mọi người trên thuyền như ngất đi, không còn ai thèm ăn uống môt thứ gì. Chiếc động cơ màu đỏ chói đứng sừng sững đang ra sức đẩy một võ thuyền hình bầu dục khoảng độ 15x3 m tiến qua từng cơn sóng dữ thì bỗng dưng rú lên rồi tắt hẳn. 82 người rời bỏ quê nhà hiệp lời cầu khẩn, những lời kinh quen thuộc vang vội khắp thuyền. Hai giờ định mệnh trôi qua, máy nổ lại tiếp tục vật lộn với tử thần, được 3 ngày sống từng giây phút trong cố gắng giờ đành phải buông xuôi.
Trời đang âm u bỗng dưng sập tối, gió thổi mạnh hun hút từ xa, sóng biển như gào thét, nổi cao như Trường Sơn. Phía chân trời là những cột sét run rẩy kô ngừng lóe sáng, tiếng sấm nổ ầm vang, tiếng kêu hòa lẫn tiếng khóc như bản nhạc gọi hồn. Mũi thuyền bị vỡ ra, nước tràn vào như thác đỗ. Những bao bánh mì được gói kỷ từ Cần Thơ giờ nổi lên giữa lòng thuyền, những bịt đường cũng được hòa tan trong nước muối, tất cả đều bị ngập nước từ từ. Ai nấy đều bất lực, ra sức tát nước để thuyền khỏi chìm sâu vào lòng đại dương trong lúc này thật là một điều khó khăn vô kể, tay chân bủn rủn như người đang bệnh nặng, nước mắt chảy thành dòng để cuốn lấy đau thương cho hiện tại. Một đêm trên đại dương bảo tố đi qua, con thuyền mang niềm hy vọng cho mọi người giờ chỉ còn là chiếc lá úa sắp mục rửa, nó bị nhận chìm xuống thật sâu tưởng chừng như biền biệt, rồi lại vô tình trào lên trên đình sóng cao.
Ánh sáng xuất hiện, chiếc radio tôi mang theo vẫn còn nghe được, nghe rõ hơn hôm qua. Đài phát thanh SG khẩn cấp loan tin đi về bảo. Quả thật, vùng biển tôi đang đi động dữ dội, suốt 3 ngày đêm rồi mà không thấy một con thuyền nào dám bén mảng, thuyền chúng tôi là độc đạo. Như lữ khách giữa sa mạc phù du, hãy tìm nơi giải thoát dù phải chấp nhận thương đau. Đoàn thủy thủ quyết định để cho thuyền trở lại VN vào tù, hay là cho trôi quá Phi, qua Hồng Kông xin ty nạn. Cuối cùng tất cả đều đồng lòng xé quần áo kết thành buồm để xuôi theo hướng gió qua Phi.
Khí trời bắt đầu gay gắt, suốt ngày đêm thuyền lơ lửng như buồn tẻ tiếc thương chuyện gì. Nước ngọt mang theo giờ chỉ còn ít cặn bả, lương thực ẩm ước quá nhiều phải vứt đi, gạo sống làm căn bản và độc quyền. Lửa đã mất hẳn từ lâu, 82 người phải lót dạ bằng gạo sống qua ngày. Ánh nắng càng lúc càng khắc nghiệt hơn, trong lòng thuyền người ta nằm ngổn ngang như cá được ướp muối lâu ngày chờ ra thị trường, họ kêu là ơi ới, họ van xin cầu khẩn nơi chủ thuyền, song không có một giọt nước nào được đáp lại.
Thằng Phương, đứa con trai lớn của chú Khải nhô hẳn một bộ xương bọc da đang thiếp đi e kô sống nổi. Hai đứa em nằm kế bên nó từ phút bước xuống thuyền bất ngờ trong đêm tối lại vĩnh viễn lìa đời. Bây giờ là ngày thứ 21 trên đại dương.
Biển cả còn vô tận, đường đi còn thăm thẳm, cha Hiệp làm phép xác cho người quá cố rồi lặng lẽ đưa vào lòng biển sâu, những người trong chúng tôi đang thoi thóp cho cuộc sống này không tránh khỏi bùi ngùi, xúc cảm. Ngày thứ 23, thằng Phương và chị Loan của nó cũng nhắm mắt buông tay không một lời tạm biệt. Trước cảnh trạng đau lòng đến với những mái đầu xanh, bà nội nó tim ngừng hẳn, cụ ông không giữ được lòng, miệng gào thét kêu tận trời cao rồi lăn ra chết trên mạn thuyền.
Ngày thứ 24 thêm 2 xác người trôi trên biển. Và cũng ngày hôm nay thêm một chuyện đau lòng, chủ thuyền gặp thầy Nên đòi vàng mà gia đình có người chết còn nợ. Chủ thuyền lúc này như một con ó biển đanh nghiến từng lời dọa nạt đủ điều, sẽ dùng súng bắn thả biển hết 9 người còn lại, thả biển luôn MĐ vi tội quen biết và thân thiết với họ.
Cô Thêu em chú Khải ngồi dạy với gương mặt hốc hác đầy những sợi tóc dài phờ phạc trước trán, vành môi rõ nét cạn không  nói được một lời, cô ta không suy nghĩ lấy ngay 12 lượng vàng mà chủ thuyền đã hứa khi đến bờ bến tự do sẽ trả hết, nghẹn ngào trao cho chủ thuyền. Suốt ngày hôm ấy, tim của những người còn máu chảy như bị bóp nát. Rồi chiều đến thật bất ngờ, những nạn nhân của thế sự co mình trong giấc ngủ chờ đợi ở ngày mai.
Mặt trời bắt đầu ló dạng như mọi ngày ở góc biển xa, nhưng đàn cá vượt đang thi nhau vươn mình buổi sáng. Biển lặng, gió êm, mặt nước phẳng lặng như tờ, thuyền không di động, thêm chiếc bánh lái nặng trĩu rơi hẳn điểm tựa của nó một cách lạ lùng. Thế là hết! Một quan tài giữa biển khơi ướp người bằng nắng đỏ.
Mặt trời càng lên cao nắng càng thiêu đốt cháy người. Bấy giờ không biết làm gì hơn ngoài cách dìu nhau trầm người xuống biển, thật mát mẻ và khoái lạc vô cùng, có thể như một thiên đàng cho những người sắp chết vì thiếu nước sau 25 ngày.
Chú Khải và ba đứa con đến hồi kiệt sức trầm trọng, vẫy tay xin từng lon nước biển để tưới lên người hầu xoa dịu cơn đói khát cùng tận. 7 giờ chiều, trời bắt đầu vào đêm, tôi vô tình nhìn những gợn sóng trên mặt biển thì nhìn thấy 4 thi hài đang nổi bồng bềnh, thân hình chú Khải co quắp lai nhấp nhô trên mặt nước, hiện rõ một cái đầu có vần trán rộng. Tiếng nói hồi chiều của chú còn vang vội trong tôi: "Tôi sẽ chết nhưng van xin tất cả đừng đưa vợ con tôi trở lại VN".
Hai ngày kế tang tốc và thê lương bội phần, nhiều sinh mạng vĩnh viễn ra đi, họ chết rất dễ dàng mà người thân của họ vẫn nằm như mơ, chung quanh họ kô ai còn nước mắt để khóc tiễn đưa, thật là bị thảm!
Đã đến giờ nhận gạo sống để ăn trưa của ngày thứ 28 thì thấy có một vết đen từ xa hiện lên trên mặt biển khơi mỗi lúc một rõ dần, bao nhiêu người trong chúng tôi cố gắng ngồi dạy để nhìn xem thì đúng nó là một con tàu trực chỉ về hướng chúng tôi rồi từ từ tiến sát lại, chúng tôi sung sướng vô kể như người đắm thuyền đang vồ lấy chiếc phao rơi, nó vẫn giữ tốc độ bình thường nhưng quay mũi đi vòng tròn chúng tôi như muốn tính toán chuyện gì, từ vòng tròn rộng lớn rồi từ từ thu hẹp lại. Tất cả lớn bé trong chúng tôi đều bò lên bong thuyền mang đầy niềm hy vọng, người người kêu cứu, người người van xin, chiếc cờ trắng báo hiệu cứu nguy cũng vui lòng phe phẩy và bây giờ tiếng kêu của chúng tôi kô còn lớn nữa, nó đã thoát lên từ vùng biển Mã Lai đến tận vùng này, gần 50 loại tàu tư bản vĩ đại mang đủ nhãn hiệu đã nhẫn tâm từ khước chúng tôi. Nhưng đoạn tuyệt không có nghĩa là chấm dứt. Chúng tôi kêu cứu, chúng tôi hy vọng. Thật gần đến quá rõ, nơi cột khói trắng của tàu này in hình cờ đỏ búa liềm đập mạnh vào mắt chúng tôi giữa ban trưa nóng bức, chúng tôi mừng mừng tủi tủi là sẽ được cứu sống dù phải thịt nát da mềm. Con tàu sắt đen sậm đã kô hiểu hết ý chúng tôi, vội vàng thả trên mặt biển 7 thùng nước lạnh khoảng 100 lít rồi xa dần đến khuất dạng, chúng tôi cảm thấy thật xót xa trong cõi lòng.
Những người trong thuyền lấy vài chiếc thùng nhỏ thay thế cho phao cột vào những sợi vải xé từ quần áo để lội ra vớt của lạ, bất hạnh cho một người không trở lại được phải vẫy tay giả từ.
Lượng nước ngọt thật ra quá ít ỏi đối với số người còn lại trên thuyền, nhưng nó đã giúp cho chúng tôi sống thêm 6 ngày nữa, mặc dù mỗi người chỉ được 10 cc trong một ngày. Nhu cầu thì nhiều nhưng lượng cung cấp quá ít ỏi nên ngày thứ 28 trở đi chúng tôi như người đã chết. Người nào xấu số thì 10 phút sau đó sẽ được mang ra khỏi thuyền. Lúc này bên bờ vẫn còn là ảo ảnh, nước biển tím đen, nắng vẫn chói chang như lửa. Ngày thứ 34 chúng tôi không cho đời, nó vẫn đến.
Trời bắt đầu mưa phùn, gió rít lên từng cơn, chúng tôi không từ bỏ cơ may hiếm có này, tranh nhau từng giọt mưa từ trời xuống, cho nước mưa thấm vào khăn, vào áo quần rồi đem chúng lên miệng ngấu nghiến một cách ngon lành.
Những ngày kể đến gió thổi mạnh hơn, thuyền đi nhanh, một dạng đảo mờ xa trải dài trên biển khơi từ từ xuất hiện, mưa phủ bao trùm, chúng tôi vẫn tư lự không hề suy nghĩ gì thêm.
Giữa đêm khuya, thuyền lắc lư dữ dội, lạnh buốt thấu xương, bỗng dưng trước mặt tôi hiện ra một cái gì quái lạ trông như một bức tường đen ngòm, con sát lòng thuyền đầy những tản đá nhọn hiện lên trên mặt nước. Thuyền đập mạnh vào đá tung tóe ra từng mảnh cuốn theo sóng vào bờ trong ấy có cả chúng tôi. Hai người đàn bà không đủ sức bò ra khỏi thuyền phó mặc cho sóng đập, đành phải chết cho người thứ 27 trên đại dương kinh hoàng.
Hơn 2 giờ sau thì trời bắt đầu rạng sáng, chung quanh tôi như ác địa chiến trường. Thuyền nhân lúc này như đoàn quân thất trận dưới cơn mưa, kẻ bò người lếch, không một ai đứng vững, họ không còn một cái gì ngoài bộ xương khô đi tìm cỏ dại, lá gì cũng ăn, cỏ gì cũng nuốt, họ sống chen chúc trong các hốc đá, gốc cây dọc theo bờ đá hoang vu khoảng 500m chiều dài, nơi nào chúng tôi cũng có thể xem là nhà được, cứ miễn cho bớt lạnh và tránh được chút ít mưa, vài hốc đá cụm cây chỉ đủ che khuất mặt, phần còn lại suốt ngày đêm phải hứng mưa rơi. Chừng 3 ngày sau thì cơ thể bắt đầu đổi sắc, chúng tôi mang trên người một lớp da bạc trắng đầy lớp nhăn vô cảm lạ thường, còn bên trong thì bụng vẫn cồn đói như sóng vỗ. Vài người trong chúng tôi đã cúng quẫn mưu toan ăn thịt người để mưu cầu sự sống, nhưng rồi không thực hiện được vì lẽ không có lửa, vả lại trước mắt chúng tôi vài xác chết nằm ngổn ngang đã bốc mùi.
Sáng ngày thứ 4 trên bờ đá rêu phong, đoàn người xét thấy phải rời chốn này, người đi kể ở tùy tiện. Anh chị Thành hoa tiêu và hai cháu nhỏ bây giờ mới tập đứng dậy, thím Khải, cô Út, cô Dung và nhiều người khác cũng thế, họ kô đi qua được một tản đá lớn thì phải ngồi lại kêu trời. Nơi ác địa, ai sẽ là người cứu họ? Những người còn chút ít sức lực bây giờ mới bắt đầu cho một cuộc hành trình mới nguy hiểm rất nhiều. Chúng tôi đâm thẳng lên rừng cao bằng con suối lớn, nước chảy mạnh, dốc đá cheo leo, nhiều người mặc dù cố gắng lắm nhưng cũng đành bất lực lăn ra cuốn theo dòng suối, cô Thêu cùng số phận này.
Gần một ngày men theo con suối, chúng tôi đã đến tận đỉnh cao của núi rừng, đêm nay cùng nhau dừng chân rồi quay quần ôm lấy một gốc cây cổ thụ chờ sáng, suối vẫn róc rách chảy mãi như ai oán giữa rừng hoang. Hôm sau đoàn người thức dậy sớm chờ mặt trời lên, nơi nào có mặt trời mọc là chúng tôi thẳng tiến về hướng đó, khổ tâm thay, mặt trời luôn ẩn núp dưới mây đen, dành lại cho mưa gió. Như thông lệ, cứ bò lên chóp đồi là chúng tôi có quyền nghĩ, xem xét tứ bề để tìm hướng đi, lúc ấy chúng tôi kô quên kiếm thêm ít lá rừng lót dạ đỡ sầu, gặp vài con óc ma cũng đem lên miệng nhai ngấu nghiến. Tối lại chúng tôi cùng tụ nhau về bụi rậm chui rúc như đàn thú, không ai nói một lời nào vì quá lạnh với mưa rừng, mọi người đều run rẩy suốt đêm dài với một bộ quần áo tả tơi ướt lạnh, lại thêm những con vắt bám lấy da thịt chúng tôi để hút những giọt máu cuối cùng trên thân xác rã rời .
Trời sáng lên, chúng tôi tiếp tục ra đi với hành trang một khúc gậy rừng, và hôm nay đã là ngày thứ sáu của Trường Sơn hãi hùng.
Chúng tôi kiên nhẫn ra đi dưới mưa, người yếu sức thì rơi rớt dần món, ai trễ thì chờ đợi, con bất lực thì bỏ rơi. Bò có, lếch có, hết đồi đông qua đến đồi tây, hết rừng thưa lại đến rừng già, qua khỏi suối ngang rồi đến suối dọc, chúng tôi sắp đến giờ kiệt sức thật sự mà hình ảnh của cuộc sống vẫn tìm chưa ra. Núi rừng vẫn trùng trùng điệp điệp bên thân xác gầy mòn, trên đôi chân rời rả, đầu kô nón, chân kô dép lại bị sưng phồng to vì té suối hay đạp gai rừng. Sự sống hiện ở đâu cho đời người ty nạn?
Nhớ lại thì có đến 50 km núi rừng Phi Luật Tân được chúng tôi băng qua và vĩnh viễn gởi lại đó 33 thân xác.
Như một phép lạ, chúng tôi đang thở những nhịp cuối cùng giữa cánh rừng già thì đột nhiên 4 ân nhân giang tay cứu sống.
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.


Những ngày cuối trên đảo khổ Tara,
10/04/1980
D-MĐ

Viết lại 25/06/2017

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Hai 2012(Xem: 21905)
Mình xem kìa! mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Và này… mình ơi! trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là một điều may mắn hay sao?
19 Tháng Hai 2012(Xem: 21224)
Mong vô cùng một ngày nào đó , chúng ta sẽ có một David, Ted, Anthony, William... Nguyễn, Phạm, Lê, Huỳnh… ở Mỹ; hay một Pierre , Daniel, Francois, Jean… Trần, Ngô, Đặng, Lý… ở Pháp, hay một Tuấn, Sơn, Minh, Nam.. Bùi, Đoàn, Phan, Trương ở Việt Nam...đi tiếp được con đường ông Steve Jobs đã đi. Lúc đó chắc là bưởi Biên Hòa, chôm chôm Long Khánh, măng cụt Lái Thiêu , hay nhãn lồng ở Huế sẽ có chỗ đứng trang trọng cạnh bên trái táo cắn dở mà ông Steve Jobs đã vĩnh viễn bỏ lại sau lưng...
19 Tháng Hai 2012(Xem: 26511)
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
18 Tháng Hai 2012(Xem: 20180)
Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 20244)
Tôi lặng thinh, cô đơn trên bãi vắng, một mình. Không biết mấy ngày. Không biết mấy đêm. Bây giờ tôi không đủ sức để khóc thì làm sao đủ sức để nối hay gỡ những mối dây định mệnh.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 20362)
Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô. Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....
13 Tháng Hai 2012(Xem: 23328)
Các anh chị cũng tự hào kể về cha mình, dù tuổi cao, sức yếu, vẫn đóng góp công sức cho cộng đồng người Việt đồng hương qua những buổi họp hội đoàn, đóng góp những đồng bạc chắt chiu do con cháu gởi tặng, những đồng tiền dành cho người già của chánh phủ Mỹ cho hàng tháng để dành tặng cho hội H.O và T.P.B, trẻ em nghèo khổ
12 Tháng Hai 2012(Xem: 27744)
Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 21981)
“Nhốt mầy lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu chuối.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26640)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26303)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
05 Tháng Hai 2012(Xem: 20118)
Buổi lễ tiển biệt được kết thúc trong bầu không khí trang nghiêm, nhưng ấm áp tình cảm gia đình đã để lại cho tang gia và đồng hương đến tham dự với những cảm xúc khó quên. Hương linh Bác sáu Lê văn Nhơn còn phảng phất đâu đây chắc hẵn sẽ mỉm cười…
02 Tháng Hai 2012(Xem: 19219)
đã gói ghé tấm lòng của Ban Biên Tập ( Với đoạn văn “ Những kỷ niệm thời thơ ấu” Kính mong bác sáu luôn mạnh và hình ảnh hai anh Nghĩa, Kỉnh vẫn còn kề cận bên bác sáu). Và hôm nay bác sáu đã ra đi, thân xác sẽ trở về với cát bụi, nhưng hương linh những người con bỏ ra đi trước, cũng sẽ trở về đoàn tụ với bác sáu nơi cõi vĩnh hằng…
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19516)
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẻ, biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19025)
Chuyện bình thường trong xã hội này không dưng trở thành nỗi ngạc nhiên trong một thể chế khác. Hình như có những chiếc lá vàng may mắn đã bay lượn trong hoan ca trước khi về với đất...
25 Tháng Giêng 2012(Xem: 19316)
“Tôi không thể ngồi yên Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 22581)
Thưa các anh, các anh đã gục ngã với tình yêu quê hương, vì hai chữ tự do cho tha nhân, chúng tôi những người sống sót trong cuộc chiến, không bao giờ quên các anh, mong được về thăm lại những nơi mà chúng ta đã cống hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 19089)
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thầy Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thầy đến nhà tôi, Ba và thầy đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thầy luôn luôn quan tâm ..
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 25954)
Đau quá nên đâu biết đã chín giờ tối, có lệnh lên tàu hỏa. Tay kéo lê chiếc sac marin, bước thấp, bước cao lê lết lên tàu. Điều kỳ lạ là mới vừa ngồi xuống, thở phào, chợt nghe cơn đau dịu xuống, rồi vong bặt
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 26420)
Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ "Tùy Thuận Duyên Giác",
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 18576)
Anh đó, Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long, Tim đỏ thắm như bã trầu của mẹ quê, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25760)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 19274)
Những điều em nghĩ về anh, tưởng tượng về anh thuở đó đã tạo trong em hình ảnh một người khổng lồ, là anh. Và em đã yêu anh qua hình ảnh người khổng lồ đó. Nhưng anh nào có biết gì đâu.
02 Tháng Giêng 2012(Xem: 18670)
Bài toán cuộc đời chưa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm được ẩn số hài lòng người giải nhưng cứ mỗi một năm mới đến lại đem theo hy vọng cho một dấu nhân của chia xẻ và thương yêu, một dấu trừ cho bạo lực và chiến tranh. Được như vậy thì có lẽ mùa Xuân sẽ vẫn ở quanh năm trên quyển sổ cuộc đời.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19684)
gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh, ngồi lặng ngắm bầy chim sãi cánh tìm về tổ ấm. Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, văng vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
27 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19433)
Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18468)
Tôi đã chạy như bay đến bệnh viện khi được thằng con trai báo tin là vợ tôi đã được cứu sống. Tôi lao vào căn phòng có vợ tôi đang nằm im lìm, thoi thóp. Tôi kịp giữ nàng lại lúc nàng cố gắng lấy sức tàn để đập đầu vào tường tự sát một lần nữa. Tôi ôm nàng và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi van xin nàng hãy vì tôi, vì các con mà sống.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19183)
Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19246)
Rồi ngày tháng dần trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp1. Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết nói năng gì?. Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
14 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20037)
Tôi có nghe ai đó nói: Với thế giới này, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người, bạn là cả thế giới của họ. Cảm ơn bác, cảm ơn người đàn bà nhặt lon trên đất Mỹ. Chính bác đã mở ra trong tâm hồn cháu cả một thế giới lắng đọng bao la: Một thế giới kiến tạo từ đôi tay gầy guộc của người mẹ tần tảo.
09 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 21315)
Những cánh cửa hé mở... Những dòng đời trôi theo một nhịp thiết tha, trôi theo mệnh nước, trôi theo phận người, trôi nổi bềnh bồng, chan chứa đam mê, đau khổ, và khát vọng trong ánh sáng chói lòa của tình yêu. Tình yêu, từ thuở hồng hoang, chỉ đơn thuần có hai màu trắng và đen.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18634)
Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24649)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25622)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.
01 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20079)
Theo quan niệm của người Á Đông mình, được gọi là THỌ khi đã bước qua tuổi 60, lục tuần, tức là đã đi hết một vòng tuần hoàn của thiên can, địa chi.Đối với tôi, đó cũng là điều hảnh diện và sung sướng khi cảm nhận mình hiện diện trên cỏi đời nầy được 60 năm,
29 Tháng Mười Một 2011(Xem: 16713)
Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà dịu hiền, thùy mị, đoan trang, đảm đang, trung trinh tiết hạnh, giàu lòng hy sinh
28 Tháng Mười Một 2011(Xem: 17805)
Chẳng ai biết tên thật của ông ta là gì, mãi cho đến lúc câu chuyện khủng khiếp đó xảy ra. Thường ngày Người Chăn Vịt Trại Châu Bình chúng tôi vẫn gọi ông là ông Năm Cò. Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại có cái tên này.
25 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18201)
Chán đời phiêu bạt bị gậy trờ lại mái nhà xưa đuổi gà cho vợ, đến ngày lể Tạ Ơn nhìn mặt mình trong kiếng sao thấy gần giống con gà tây ngoài vườn. Chắc là tại ăn nhiều gà quá hay chăng?
24 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19599)
Ấy chết! Thứ Năm tuần này là Lễ Tạ Ơn, sao Lão Móc lại đi nói chuyện bá láp làm phiền nhiều người như vậy nhỉ? Nhân Lễ Tạ Ơn, Liên Đoàn Gà Tây toàn quốc có tặng Tổng Thống Hoa Kỳ một con gà tây, và con gà tây này sẽ được Tổng Thống tha mạng,
21 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19571)
Đã 20 năm rồi, những kỷ niệm về muà Tạ Ơn đầu tiên trên nước Mỹ vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ cuả tôi. Tôi yêu đất nước này biết bao, một lần trở về chốn cũ
16 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21123)
Một số cặp vợ chồng tân tiến muốn gọi nhưng vẫn còn ngượng ngùng với hàng xóm, chỉ thầm kín tỏ tình với nhau trong buồng, thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe với nhau
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 22683)
Tôi biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ của bọn con gái tụi tô
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18076)
Hò… ơ… Rồng chầu ngoài Huế, Ngựa tế Đồng Nai. Nước sông trong sao cứ chảy hoài, Thương người xa xứ lạc loài đến đây.
31 Tháng Mười 2011(Xem: 18789)
con còn đi khắp thế gian khóc cười. Cuộc đời là vậy đó. Con còn nặng nợ với đời và sẽ tiếp bước ba, theo sau . Câu trả lời chỉ còn là thời gian. Vĩnh biệt ba kính yêu của con.
28 Tháng Mười 2011(Xem: 19328)
Xin được phép mượn lời của nhà thơ Phan Văn Trị trong bài họa với Tôn Thọ Trường ngày xưa “Ai về nhắn với Chu Công Cẩn, Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng” để trả lời với những ai vẫn còn trách cứ,
23 Tháng Mười 2011(Xem: 19500)
Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy
21 Tháng Mười 2011(Xem: 18024)
Mùa Thu là mùa của lá rụng, ai cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh tàn tạ của những chiếc lá khô đã sống hết một đời của lá, rơi xuống và nằm thinh lặng trên mặt cỏ
17 Tháng Mười 2011(Xem: 19219)
Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
13 Tháng Mười 2011(Xem: 20969)
Em không nghe, không biết gì hết… Nhưng còn tôi, tôi nghe và hiểu được sự rung động của tim mình và cũng biết rằng mình đang yêu nhưng không nói ra được vì …vì nhút nhát, rụt rè… của cái tuổi học trò mới lớn đang biết yêu. Cũng có thể em đã nghe nhưng vẫn giả đò làm ngơ, như con nai vàng ngơ ngác
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20084)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.