4:31 SA
Thứ Ba
16
Tháng Tư
2024

MỘT THỜI KHÓ QUÊN - Hồng Vũ

29 Tháng Mười Hai 20168:37 CH(Xem: 9772)

                           MỘT THỜI KHÓ QUÊN 

      Scan0002 (1)

- Đại Đội, nghiêm, trái phải quay. Hướng về nhà ăn Đại Đội đằng trước đếm nhịp bước đều, bước 1,2,3,4. Đó là khẩu lệnh của anh SVSQ (Sinh Viên Sĩ Quan) tùng sự Đại Đội trưởng. Đại Đội gồm có 3 hàng, mỗi hàng có 4 SVSQ bước theo nhịp đếm về phía nhà bàn (nhà ăn SVSQ). Đại Đội gần 200 người, mà chỉ có 12 người đi, Sao lạ vậy? Đó là những anh quê ở miền Trung, hoặc vùng 4 xa xôi. Họ không được sự trợ giúp trực tiếp của gia đình, hoặc vì hoàn cảnh, nên phải tiết kiệm để hàng tháng đến kỳ lãnh lương, có tiền gửi về giúp đỡ gia đình. Chúng tôi thông cảm với các anh, mặc dù hôm nay, là ngày cả khóa được gắn Alpha để trở thành những SVSQ thực thụ. Sau thời gian huấn nhục cực khổ, ngày ngày hai bữa cơm nhà bàn nuốt không trôi. Bây giờ được tự do lựa chọn, 95% chúng tôi đều đổ xuống khu gia binh và bắt đầu làm con nợ. Cơm bữa, cà phê, thuốc lá, đánh bi da, cái gì cũng ký sổ. Đúng như bài thơ (không nhớ tên bài thơ và tác giả). Xin gọi là:

 

         Thơ Thủ Đức
 
Nhọc nhằn chín tháng chốn quân trường
Chín lần lê gót đến phòng lương
Bây chừ tính lại còn mang nợ
Vì thói phong lưu hóa phải vương
 
Lên xe ra đi tận biên cương
Lắm người ra tiễn Vũ Đình Trường
Ngoảnh mặt xem lại toàn chủ nợ
Khách quan họ tưởng là người thương.
 
Lắm kẻ nhỏ to gã thất tình
Thất tình, không có chỉ không tiền
Nào ai hiểu được người trong cuộc
Tình, tiền không có chỉ mình riêng.
 
Và.
 
Ngày mai huynh trưởng ra trường
Cô em bán chịu có buồn không cô?
 

Những ngày tháng trong quân trường, có nhiều kỷ niệm vui, buồn lẫn lộn. Tôi còn nhớ có một lần Đại Đội bị phạt dã chiến. Ba lô, súng đạn, nón sắt hai lớp chạy mấy chục vòng chung quanh Vũ Đình Trường. Anh nào anh nấy mặt xanh lè thở không ra hơi, có nhiều anh nằm vật ra bãi cỏ ngáp ngáp. May mà được ôm Em 16 ( súng M16), bị phạt như thế mà ôm Em 1 (súng Garand M1) thì đời hai năm mươi là cái chắc. Những ngày đi bãi học chiến thuật, chúng tôi chỉ mong được ngồi học trong bãi có mái che, và cầu cho trời mưa. Mưa thật lâu, mưa thật to vì như vậy sẽ được chùm poncho để ngủ. Riêng tôi tất cả những lần thực tập chiến thuật, tôi đều xung phong làm VC để được ăn hàng vặt và ngủ. Còn học phòng thì thôi khỏi nói, trong lớp tôi thường ngủ gật. Những gì huấn luyện viên giảng đều như từ tai này qua tai kia. Có những lúc tôi khai bệnh ở nhà để được ngủ. Không biết tại sao tôi lại thiếu ngủ như thế? Một hôm, tôi vô tình đọc một bài thơ trên tường gần giường ngủ. tôi không nhớ tựa đề bài thơ và chỉ nhớ được hai câu đầu, sau này tôi làm thêm sáu câu cuối. Bài thơ lục bát, tôi đặt tựa đề là Huynh Trưởng Thủ Đức như sau:

 

Huynh Trưởng Thủ Đức
 
Thứ Hai, khai bệnh ở nhà
Thứ Ba đi trực, thứ tư nhà bàn
Thứ Năm, thứ sáu cảm hàn
Thứ Bẩy, cầm phép tan hàng là dông
Chủ Nhật, nổi máu chơi ngông
Hẹn đào chẳng đến, bỏ không cuộc tình
Chiều về, nhẹ bước Lưu Linh
Huynh Trưởng Thủ Đức, thiệt tình dân chơi

 

Ngày nghỉ phép cuối tuần, chúng tôi thật vui, được về thăm gia đình cùng bạn bè và những người thân. Những anh nhà ở xa cũng vui, vì được dịp thăm viếng thủ đô trong bộ quân phục đi phép thẳng nếp, với dây biểu chương và Alpha vàng sáng chói trên vai. Có vài anh còn có thêm mấy chiếc răng vàng làm duyên. Mỗi khi anh cười, tôi lại nhớ đến câu hát (cười lên đi cho răng vàng sáng chói, hát lên đi cho răng vàng tươi rói..). Tuần nào không được về, chúng tôi lại ra khu tiếp tân để chờ đón người yêu (nếu có) và gia đình. Những anh ở xa nhà, hoặc không có thân nhân đến thăm, sẽ được gọi là con của bà sơ. Chúng tôi thường kêu các anh đến ăn chung, uống chung, vui vẻ cùng các bạn có gia đình thăm viếng. Đúng như câu hát ( Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, yêu nhau khác chi nhân tình)... 

Khóa 5/72 SQTB (Sĩ Quan Trừ Bị) Thủ Đức, là một khóa thật đặc biệt. khăn hồng, bảng tên màu hồng (màu của phái nữ), và đa số là những sinh viên thuộc tất cả các phân khoa đại học, bị động viên vì nhu cầu chiến trường. Khóa 5/72 cũng là khóa được đi chiến dịch CTCT (Chiến Tranh Chính Trị) hai lần, cuối năm 72 và đầu năm 73 sau khi hiệp định Paris được ký kết. Trong hai kỳ chiến dịch, tôi đều dù về nhà. Lần đầu tôi về vào dịp Giáng Sinh, khi công tác ở xã Hòa Thành,quận Đức Thịnh,thuộc tỉnh Sa Đéc. tôi đã đi và về bình yên. Tôi đi lần thứ hai vào dịp Tết Nguyên Đán 73, khi Đại Đội đóng ở tỉnh Vĩnh Bình. Nhưng không may vào trưa ngày 30, tôi bị Quân Cảnh bắt tại bến Bắc Mỹ Thuận. Đêm đó, tôi đón giao thừa trong phòng giam cùng một số quân nhân khác. Nhưng trời thương tôi, sáng mồng một Tết, vị sĩ quan trưởng đồn Quân Cảnh đã thả tất cả các quân nhân bị giam và cho chúng tôi về ăn Tết. Hôm đó tôi đón xe Lam về Sa Đéc, tìm đến nhà Lũy, một cán bộ xây dựng nông thôn mà tôi quen trong lần chiến dịch trước. Tôi hỏi mượn Lũy bộ quần áo dân sự. Nhờ vậy trưa mồng một tôi đã về đến nhà bình an. Mồng 4 Tết, trên chuyến xe đò từ Bắc Mỹ Thuận đi Vĩnh Long, Vĩnh Bình. Tôi đã quen với một cô gái khá sinh và dễ thương. Tôi có hỏi tên và xin địa chỉ. Cô tên Tăng Xuân Phước nhà ở quận Cao Lãnh, tỉnh Kiến Phong. Tôi thầm nghĩ,” chắc không phải tên thật”, nhưng thôi kệ có còn hơn không. Đâu ngờ sau này chúng tôi vẫn liên lạc thư từ. Anh chiến trường, em hậu phương mà. Thỉnh thoảng nhận được thư của em đọc cũng đỡ buồn. Tháng ba, chúng tôi trở về trường và mãn khóa vào cuối tháng 6 năm 73, sau hơn một năm thụ huấn. 

Tôi còn nhớ hôm chọn đơn vị. Cả khóa được tập họp tại đại giảng đường. Các tân Chuẩn Úy được kêu tên lên chọn đơn vị tùy theo tổng số điểm thi cuối khóa. Ai đậu hạng cao sẽ được lựa trước. Đến phiên tôi, chỉ còn Tiểu khu Quảng Trị và Sư Đoàn 1. Tôi đã chọn Tiểu khu Quảng Trị.  Dù sao thì cũng thoát được khỏi bị Cọp liếm (Khi hết đơn vị để chọn, các tân sĩ quan còn lại sẽ tự động trình diện bộ tư lệnh BĐQ) (Biệt Động Quân). Tiểu Đoàn cũng cho phép hoán chuyển đơn vị trong vòng 24 giờ, trước khi cấp giấy nghỉ phép mãn khóa. Nhân cơ hội này, tôi cũng đi một vòng trong Trung Đội, hy vọng may ra có ai hoán đổi với tôi. Tình cờ tôi gặp anh Hồ Văn Đẳng gốc người Quảng Trị. Tôi hỏi anh:

 -Ê Đẳng, mày chọn đơn vị nào, về đâu?

-Sư Đoàn 3, Đẳng nói với tôi. 

Tôi bèn ca bài ca (con cá nó sống nhờ nước). Tôi nói: 

"Mày quê ở Quảng Trị về Sư Đoàn 3 chi cho xa nhà. Mỗi lần về phép, phải đi xe đò gần một ngày mới tới. lại phải đi ngang đèo Hải Vân nguy hiểm vô cùng. Đồng thời lính Sư Đoàn phải lội núi mút mùa. Chi bằng mày đổi với tao, về Tiểu Khu Quảng Trị gần nhà mà lại ấm thân hơn. Ở đó có Sư Đoàn TQLC (Thủy Quân Lục Chiến) bao vùng. Mày về làm Trung Đội Trưởng ĐPQ (Địa Phương Quân) vừa oai lại vừa tà tà, có đúng không?" 

Sau khi nghe tôi ca. Đẳng bùi tai bằng lòng, thế là chúng tôi lên văn phòng Tiểu Đoàn nộp đơn xin hoán chuyển. Không biết sau này số phận của anh ra sao? Cầu xin Thượng Đế cho anh được bình yên sau cuộc chiến. Chuẩn Úy Hồ Văn Đẳng Khóa 5/72/TrĐ2/ĐĐ54/TĐ5 

Sau hơn một tháng ở nhà (Trễ 15 ngày vì lý do chờ đợi phương tiện). Tôi (Đại Đội 54), Thịnh (Đại Đội 53) và một Chuẩn Uý ( không nhớ tên) trình diện bộ tư lệnh Sư Đoàn 3 vào cuối tháng bẩy, năm 73. Tôi không phải là bạn của Thịnh. Tôi quen Thịnh vì hai đứa cùng khóa và chọn cùng đơn vị. Chúng tôi trình diện Chuẩn Tướng tư lệnh Nguyễn Duy Hinh ở căn cứ Hòa Khánh, rồi được phòng 1 đưa về trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Ngày hôm sau, chúng tôi bắt thăm; tôi và Thịnh cùng về Trung Đoàn 57; tôi Tiểu Đoàn 2; Thịnh Tiểu Đoàn 3. Trong thời gian ở hậu cứ Trung Đoàn chờ về Tiểu Đoàn,tôi và anh trở nên thân nhau hơn. Thịnh, dân Bắc Kỳ một người bạn tốt. Anh đưa tôi đến thăm một người em bà con gia đình ở Đà Nẵng. Thịnh nói: 

-Sau này khi nào về Đà Nẵng chơi, mày có cần gì cứ tới nhà em họ tao. Rồi anh đưa cho tôi một phiếu báo danh cho kỳ thi cuối năm của khoa học đại học đường và nói:

-Ông già tao làm thư ký ở đại học khoa học, nên có những phiếu báo danh đã đóng dấu mộc và chữ ký của khoa trưởng. Mày muốn về thăm nhà, chỉ cần điền tên, ngày thi rồi nộp đơn lên Tiểu Đoàn trưởng là xong. Tôi đề nghị:

-Tao cám ơn mày. Không ngờ mày cũng học ở khoa học. Hay là tụi mình điền vào cùng ngày, như vậy sẽ gặp nhau ở Saigòn. Được không? 

Tôi không nhớ rõ là ngày nào trong tháng 10, nhưng chúng tôi đã gặp nhau như đã hẹn. 

Tháng 8, tôi được bổ xung về Đại Đội 2 của Đại Úy Hòa. Đại Đội đóng trên một ngọn đồi cùng một Trung Đội pháo binh, gần quận Đại Lộc. Lên trình diện với tôi còn có Thiếu Úy Lê Đức Sơn ở Trung Đoàn 56 thuyên chuyển về. Chúng tôi gặp Thiếu Úy Mạnh, quyền Đại Đội trưởng (Đại Úy Hoà bị thương) trong hầm chỉ huy. Thiếu Úy Mạnh bảo chúng tôi tìm chỗ nghỉ tạm rồi mai sẽ tính. Chiều hôm ấy anh Sơn rủ tôi xuống một quán nhỏ dưới chân đồi ăn mì Quảng. Mì Quảng là một đặc sản ở tỉnh Quảng Nam, lần đầu tiên tôi ăn, tuy chưa quen vị nhưng cũng khá ngon. Hôm sau tôi được chỉ định làm Trung Đội trưởng Trung Đội 1. Trong thời gian ở đây,tôi biết thêm hai sĩ quan nữa, Thiếu Úy Nhơn (TrĐt/TrĐ3) và Chuẩn Úy Phú (TrĐt/TrĐ2).

Tháng 9, khi Tiểu Đoàn về huấn luyện và chỉnh trang tại trung tâm huấn luyện Hòa Cầm, Thiếu Tá Nguyễn Long Châu, Tiểu Đoàn trưởng đã chỉ định Thiếu Úy Trần Mạnh Tôn (nguyên Đại Đội trưởng Đại Đội1) về làm Đại Đội trưởng Đại Đội 2, Thiếu Úy Sơn Đại Đội phó. Đại Úy Hòa và Thiếu Uý Mạnh về Đại Đội 1.  Bắt đầu từ đó, trong bất cứ cuộc hành quân nào, Trung Đội 1 của tôi luôn luôn phải đi tiên phong, đóng quân ở những vị trí xa nhất, khi rời vùng hành quân thì chúng tôi đi lại sau cùng. Nhiều lần binh lính cũng than phiền với tôi, nhưng biết làm gì hơn được, Trong quân đội cấp dưới, phải thi hành lệnh cấp trên. Chuẩn Úy mới ra trường như tôi, không một chút kinh nghiệm chiến trận, mà lúc nào cũng phải đi đầu. Không biết tại sao số phận tôi như vậy? Hay ông Tôn (xuất thân trường Thiếu Sinh Quân) muốn cho tôi học hỏi thêm, những thử thách thật sự ngoài chiến trường? 

Tôi còn nhớ hôm đóng quân trên căn cứ Lion. Cả Tiểu Đoàn đã chịu đựng những cơn mưa kéo dài cả tuần. Mưa hàng ngày, mưa suốt đêm, mưa mù mịt, mưa phủ kín bầu trời, mưa giăng giăng, mưa phùn, mưa từng cơn nước, mưa như thác đổ, mưa như sông chảy cuồn cuộn không ngừng. Chưa bao giờ tôi thấy những cơn mưa dai dẳng như thế. Chỉ có ở miền Trung nghèo khó, mới có những cơn mưa kỳ lạ như vậy. Tuy có poncho cá nhân, nhưng chẳng ăn thua gì. Người tôi lúc nào cũng ướt như chuột lột, kể cả trong lúc ngủ. Đã thế lại còn phải phòng thủ, không biết lúc nào địch lợi dụng thời cơ để tấn công chúng tôi. Hàng đêm thỉnh thoảng tôi vẫn phải đội mưa đi kiểm soát lính gác. Còn nữa, cơm nước, phải làm sao? Sau khi đã ăn hết hai ngày gạo xấy. Tôi chưa nghĩ ra phương cách gì, thì Trung Sĩ 1 Đoàn Khứ, Trung Đội phó đề nghị với tôi: 

-Chuẩn Úy, cho phép tôi mở một trái mìn Claymore, lấy C3 chia cho anh em, chỉ có cách này mới có cơm ăn (C3 là chất rất dễ cháy, dù ở tình trạng ẩm ướt, chỉ cần một ít lớn hơn đầu ngón cái có thể nấu được một lon nước sôi).                                                                                       

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Thôi thì mặc kệ tới đâu hay tới đó, có cơm nóng ăn cái đã. Cũng giống như câu(Bần cùng sinh đạo tặc), nhưng chúng tôi chỉ vì đói nên làm liều. 

Tôi còn nhớ một lần, tôi được lệnh đến thay đổi vị trí với một Trung đội của Đại Đội 1. Chúng tôi phải băng qua một con suối mới tới địa điểm. Đây là một khoảng đất trống với ba hay bốn ngôi mộ, nằm giữa cánh đồng cỏ hoang mênh mông, bát ngát. Khi bàn giao, người Trung Đội trưởng có nói với tôi, thỉnh thoảng du kích về ngôi làng gần đó, bắn sẻ và dùng loa phóng thanh kêu gọi tuyên truyền. Anh cũng khuyên tôi nên thận trọng. Bàn giao xong, thì trời cũng đã tối. Cuối tháng mười mà, đúng như câu (Tháng mười chưa cười đã tối). Mìn bẫy chưa kịp gài, đêm nay lại phải ngủ bên cạnh những mả hoang, khiến tôi thấy lạnh xương sống. Tôi vội báo cáo tọa độ đóng quân, rồi ra lệnh cho Trung Đội rút qua bờ bên kia con suối. Chúng tôi chui vào một hốc đá khá lớn, mà sáng nay trên đường vào tôi đã tình cờ nhìn thấy. 

Sau khi đặt vọng gác, tôi cho kiểm điểm, mới biết hai binh sĩ bị thất lạc. Không làm gì hơn được vì trời quá tối, nên tôi chỉ còn cách cầu trời thương, cho họ được bình yên đêm nay. Buổi sáng hôm sau, hai anh đã tìm đường trở lại. Thật hú vía, nếu có chuyện gì xảy ra, không biết phải báo cáo làm sao? Cám ơn trời đã ban cho chúng tôi mọi sự bình an. Ở đây, ban ngày chúng tôi trở lại vị trí cũ. Ban đêm lại rút về bên kia. Một tuần sau, Tiểu Đoàn rời vùng, tôi bàn giao vị trí lại cho một đơn vị của Trung Đoàn 2. Tôi cũng không quên nhắc anh sĩ quan Trung Đội trưởng, những gì tôi nhận được trong kỳ bàn giao trước, và khuyên anh nên cẩn thận. Sau này tôi nghe tin đồn Trung đội này bị tấn công, không biết thiệt hại ra sao? Trong khoảng thời gian khó khăn này, tôi đã nộp đơn xin phép đặc biệt một tuần để về dự thi như đã nói trên. Tiểu Đoàn trưởng đã chấp thuận. Dĩ nhiên tôi sẽ đi hơn bẩy ngày (lý do, chờ đợi phương tiện không vận). 

Khi tôi trở lại, Tiểu Đoàn vừa hành quân đụng trận xong. Tôi không được dịp tham dự trận đánh này. Đầu tháng 11, Tiểu Đoàn về nghỉ dưỡng quân tại căn cứ Bồ Bồ. Hàng ngày chúng tôi phải sáng đi, chiều về, đóng quân trong những làng nhỏ chung quanh căn cứ làm an ninh cho đơn vị. Dân chúng trong làng toàn là đàn bà và trẻ em nghèo khổ, trông thật buồn chán. Ở đây, Thiếu Uý Ninh Đại Đội 3, mới ngày hôm trước, anh đang hí hửng khi nài nỉ tôi mua lại được chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Caravelle, tôi đã mua được ở chợ Cồn ngoài Đà Nẵng. Hôm sau anh lại bị tử thương vì một viên đạn bắn sẻ, khi đang tắm bên bờ suối dưới chân căn cứ. Tội nghiệp cho anh, đúng là số mạng, trời kêu ai nấy dạ. Trong thời gian này, Thiếu Tá Châu nhận lệnh theo học khóa tham mưu cao cấp. Thiếu Tá Nguyễn Hữu Cước được bổ nhiệm thay thế Thiếu Tá Châu. 

Cuối tháng 11, tôi và Thịnh được đưa về học khóa bổ túc Trung Đội Trưởng tại trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Khóa học hơn một tháng, nhưng không có những kỷ niệm gì đáng nhớ. Chúng tôi mãn khóa vào ngày 22 tháng 12 và được 3 ngày phép về Đà Nẵng chơi. Chúng tôi đến nhà bà con của Thịnh mượn hai bộ đồ dân sự. Sáng sớm ngày 23 chúng tôi liều mạng mua vé xe đò về Sàigon. Cả nhà đều ngạc nhiên, khi thấy tôi về vào chiều ngày 24. Như vậy tính ra hơn 4 tháng ở đơn vị chúng tôi đã về thăm nhà 2 lần. 

Trong những tháng đầu năm 74. Tôi còn nhớ một lần Tiểu Đoàn đóng quân giữ an ninh cho bộ chỉ huy Trung Đoàn tại căn cứ Đá Tượng. Hôm đó, Trung Đội đến thay chỗ cho một Trung đội của Đại Đội 4, trên một ngọn đồi gần bộ chỉ huy Trung Đoàn. Sau khi bàn giao xong, lính bắt đầu xuống sâu dưới chân đồi đặt mìn bẫy. Trong lúc đi kiểm soát, tôi phát hiện một tử thi VC cùng khẩu AK 47. Xác chết chưa bốc mùi, nên tôi đoán có lẽ mới chết chừng một hay hai ngày. Tôi chưa biết phải làm gì, Trung sĩ 1 Mạnh, Trung Đội phó bàn với tôi:

-Tối nay, vào khoảng nửa đêm tôi sẽ cho ném vài quả lựu đạn, bắn vài tràng M16, rồi mai mình báo cáo sau. Không biết tại sao? Tôi lại đồng ý. 

Đúng nửa đêm, vừa nghe lựu đạn và M16 nổ vang. Đại đội cho bắn hỏa châu soi sáng trên vị trí chúng tôi. Năm phút sau, Tôi báo cáo:

 -Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng Hà. Mìn bẫy nổ nơi vòng đai phòng thủ, con cái vô sự.

-Hồng Hà, anh cho gia đình cẩn thận đêm nay. Ngày mai Lima Sira (lục soát) rồi báo cáo cho tôi

   -Nhận rõ, Thanh Nga. 

Sáng hôm sau tôi báo cáo, một du kích tử thương vì lựu đạn,tịch thu một AK47. Đại Đội báo về Tiểu Đoàn. Tiểu Đoàn báo về Trung Đoàn. Trung Đoàn cho biết, Đại Tá Trung Đoàn trưởng sẽ đáp trực thăng xuống để thị sát. Thật là tổ chác, chuyến này chắc lãnh đủ. Nhưng trời thương (không biết tại sao?) trực thăng chỉ quần một vòng trên vị trí, rồi bay đi (Hú hồn). Tôi mang chiến lợi phẩm về Tiểu Đoàn và được khen thưởng. Người ta thường nói (Quít làm cam chịu), nhưng trường hợp của tôi sẽ được đổi thành (Quít làm cam hưởng). 

Thời gian hành quân kế tiếp không có gì đặc biệt. Chỉ có một lần Trung Đội bị thiệt hại tương đối, khi được lệnh xung phong tiến chiếm một ngọn đồi, mà chúng tôi không rõ lực lượng và hoả lực của địch. Tôi cùng Thắng, người lính mang máy truyền tin và tiểu đôị chỉ huy bên cánh trái. Trung Đội phó Đoàn Khứ, đi cùng tiểu đội đại liên bên phải. Chúng tôi giăng hàng ngang tiến lên, vừa tới ngang lưng đồi, bỗng ầm một tiếng nổ thật lớn, bụi đất văng tứ tung, địch dùng B40 bắn chúng tôi. Trung Đội dạt xuống chân đồi. Tôi, Thắng bị thương nhẹ, mất khẩu M60 và binh nhất Thành tử thương. 

-Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng hà, 2 con rách áo (bị thương), 1 con nghỉ phép dài hạn (tử thương), mất con gà cồ(Đại liên M60).                                        -Hồng Hà, anh mang gia đình về nhà (chỗ đóng quân của ĐĐ). Tôi xin ông già (Trung Đoàn) cho đám Trung Sĩ (Trinh Sát) tới quét dọn hộ. Khi về đến Đại Đội, tôi ngạc nhiên khi thấy mình không bị Đại Đội trưởng khiển trách.

 Ngày 13 tháng bẩy năm 74, tôi nhận được nghị định thăng cấp Thiếu Úy thực thụ. Hôm ấy Trung Úy Tôn Đại Đội trưởng (Được thăng cấp hồi đầu năm), đã lấy lon của ông bẻ làm hai rồi gắn lên cổ áo cho tôi, rồi đãi một chầu bia rửa lon tại một quán nhỏ gần nơi đóng quân. Hơn nửa năm, ngày ngày ăn uống kham khổ, hôm nay được nhậu mực khô, cùng bia và nước đá thật là khoái khẩu. Trong khoảng thời gian từ tháng 7 đến cuối tháng 10, mặt trận ở đây bắt đầu trở nên trầm trọng. Một buổi sáng mù sương trong tháng 10. Tiểu Đoàn đã bị các lực lượng quân chính quy Bắc Việt cấp Trung Đoàn tấn công. Đại đội 1 cùng bộ chỉ nhẹ bị địch tràn ngập. Đại Úy Nghiêm Tiểu Đoàn phó mất tích, Thiếu Úy Dũng, Đại Đội trưởng bị mất một mắt. Tiểu Đoàn phải triệt thoái khỏi căn cứ. 

Mấy ngày sau, Tiểu Đoàn nhận tiếp tế và bổ xung quân số, Thiếu Úy Bùi Dương Thạch sĩ quan trinh sát Trung Đoàn được bổ nhiệm về chỉ huy Đại Đội 1. Tiểu Đoàn nhận lệnh tái chiếm lại căn cứ, Trung Úy Tôn bị thương trong trận này. Thiếu Úy Hoàng Đại Đội phó, lên thế tạm thời. Những ngày kế tiếp,Tiểu Đoàn cố gắng xung phong nhiều lần. Nhưng đã bị địch chận laị bằng pháo 130mm, 122mm, và thượng liên 12mm7, nên chúng tôi phải dậm chân tại chỗ. Đầu tháng 11, sau 4 tháng chịu áp lực nặng nề của địch. Trung Đoàn quyết định cho Tiểu Đoàn 3 vào thay thế. Thật là một sự trùng hợp bất ngờ. Trung Đội vào thế chỗ tôi lại là của Thịnh. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi không ngờ được gặp lại anh. Đó cũng là lần sau cùng chúng tôi gặp nhau. Sau này nghe nói anh bị thương nằm điều trị tại tổng y viện Duy Tân. Tháng 3 khi Đà Nẵng di tản, không biết số phận anh ra sao? Cho đến bây giờ, đã hơn 41 năm trôi qua,tôi vẫn không nhận được tin tức gì về anh. Không biết anh có còn không sau cuộc chiến? Xin Thượng Đế phù hộ anh. Thiếu Úy Nguyễn Hữu Thịnh Khóa 5/72/TĐ 3/TrĐ 57/SĐ 3 Bộ binh. 

Tiểu Đoàn kéo quân ra, di chuyển về một căn cứ cũ của quân đội Mỹ để lại gần Quốc lộ 1. Đơn vị chờ bổ xung quân số và tiếp tế. Tại đây ngày 17, tháng 11 năm 74, tôi được bổ nhiệm giữ chức vụ Đại Đội phó/CTCT/Đại Đội 1. Đại Đội phó CTCT nghe thì có vẻ oai, nhưng không bằng Trung đội trưởng vì không có lính trực tiếp dưới quyền. Nhưng bù lại ít trách nhiệm hơn, thường xuyên đóng quân chung với BCH (Ban Chỉ huy)Đại Đội, và đôi khi được ăn điểm tâm cà phê, thuốc lá, cơm tối với Đaị Đội trưởng ,Thiếu Úy Bùi Dương Thạch. Anh Thạch đối với tôi rất tốt. Tôi về Đại Đội chưa được một tháng, thì một hôm trong khi Thiếu Úy Thạch về Đà Nẵng, Tiểu Đoàn trưởng ra lệnh tôi cho con cái chuẩn bị, sẵn sàng lên đường hành quân. Tôi lo sốt vó, chỉ huy một Đại Đội hành quân cấp Tiểu Đoàn trách nhiệm rất nặng. Tôi cho gọi các Trung Đội trưởng về nhận chỉ thị, thì may qúa Tiểu Đoàn cho biết lệnh hành quân được bãi bỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Cuối tháng 11 Tiểu Đoàn nhận lệnh hành quân lục soát bên kia sông Thu Bồn thuộc quận Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Tại đây Thiếu Tá Cước được thuyên chuyển nhận chức vụ mới. Đại Úy Nguyễn Thanh Nhạc về thay thế. Ông là vị Tiểu Đoàn trưởng cuối cùng của Tiểu Đoàn 2. Tôi tiếp tục giữ chức vụ ĐĐP/ĐĐ1, cho đến ngày 28 tháng 3 năm 75. Đơn vị được lệnh di tản về Đà Nẵng và tan hàng ở đây. Tôi là một trong số những người, đã may mắn thoát được về nhà vào đầu tháng 4. Chi tiết cuộc vượt thoát này, tôi đã ghi lại trong tập hồi ký (Cuộc vượt biển cuối tháng 3 năm 75). Nhìn lại thời gian ngắn ngủi, gần ba năm ở lính (Từ tháng 5 năm 72 tới tháng 4 năm 75). Tôi đã gặp thật nhiều may mắn, nhiều phép lạ, và hình như lúc nào cũng có một Đấng Quyền Năng phù hộ cho tôi. Xin cám ơn Thượng Đế. Cuối cùng tôi xin được cúi đầu, để tưởng niệm tất cả anh linh của những người đã nằm xuống vĩnh viễn cho cuộc chiến. 1954-1975.

                                     *

Maryland, ngày 19 tháng 12 năm 2016

Hồng Vũ K5/72

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        

 

 

 

 

 

 

 

                                                  

 

 

                                                        

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7767)
Trái tim nhân từ của má mở ra không chỉ cho riêng con cái của mình mà cho biết bao người xung quanh.
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7721)
Màu hoa phượng vĩ sẽ đỏ như máu của hai mẹ con mình hòa lại với nhau. Con sẽ được ở bên cạnh má đời đời
04 Tháng Chín 2017(Xem: 8549)
Khó khăn và quan trọng nhất là làm sao tui giữ vững sự thương mến của mọi người đã dành cho, để một ngày như mọi ngày vẫn là ngày sinh nhựt cũa tui.
15 Tháng Bảy 2017(Xem: 9593)
Tôi gửi lên đây chút lòng ái mộ. Một góc Biên Hòa để nhớ quê hương
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9432)
Cư An Tư Nguy” cám ơn trường bộ binh Thủ Đức. Quân trường đã rèn luyện chúng ta sự nhẩn nhục và chịu đựng của một người lính
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 8461)
Các bạn hãy hẹn nhau cùng về hội ngộ. Để tìm lại niềm vui và nụ cười hân hoan sum họp của thầy cô và bạn hữu.
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9625)
Nhớ đòi nó rửa lon vụ này cho cẩn thận nghe mấy cha. Ít nhất ông Thường Vụ này cũng thích ca hát, thích nhậu nhẹt và rất biết lo cho anh em.
25 Tháng Sáu 2017(Xem: 10295)
Cái nhà! vâng " Sống có nhà, chết có hòm" là câu nói ngoài miệng khi người ta khẳng định chủ trương cuộc sống của mình.
22 Tháng Sáu 2017(Xem: 7496)
đốt đuốc đi tìm xem *Bác Cùng Chúng Cháu Hành Quân* đang nằm trong cống rãnh nào
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 7275)
Nếu ba ra đi, hãy chăm sóc và yêu kính mẹ con . Người đàn bà đã dâng hiến cả đời vì cha con chúng ta.
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 8377)
“Chúng tôi là người lính”. Hy vọng chúng tôi đã làm sáng danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong ngày D- DAY của Lữ đoàn 304TH
15 Tháng Sáu 2017(Xem: 8488)
khi phác thảo xuất thần các khuôn mặt bạn văn, bằng hữu cô có lòng yêu quí. Như vậy cũng đủ cho người viết khi tình cờ ngẫu hứng muốn ‘Viết về Duyên
21 Tháng Năm 2017(Xem: 9233)
Cuộc sống dù khó khăn cách mấy nhưng những tình cảm tốt đẹp này còn tồn tại thì đời sống vẫn còn ý nghĩa biết bao nhiêu.
21 Tháng Năm 2017(Xem: 7735)
không ai giống được như Má trong thế giới của Ba. Đối với Ba, cuộc sốngcủa Ba đã chấm dứt từ khi hơi thở cuối cùng của Má trút ra trên thế gian này
14 Tháng Năm 2017(Xem: 12538)
kim đồng hồ không bao giờ quay ngược được, chiếc lá không còn đủ xanh trở nên vàng úa chuẩn bị lìa cành...
29 Tháng Tư 2017(Xem: 8797)
Thế là hết, dấu tích kỷ niệm của gia đình chúng tôi cũng không còn. Về một lần chỉ mong tìm lại kỷ niệm
28 Tháng Tư 2017(Xem: 9496)
Nếu không có ngày này thì Mẹ đã không mất chồng và con không mất Ba khi mới 1 tuổi đời
24 Tháng Tư 2017(Xem: 7836)
Bản thân tôi cứ mỗi năm đến hẹn lại thu xếp nghỉ làm để góp sức với chương trình đại nhạc hội Cám Ơn Anh.
17 Tháng Tư 2017(Xem: 7697)
Xin các đấng tiền nhân, hương linh những anh hùng tử sĩ phò hộ cho nước Việt mình vượt qua cơn bão giông này.
12 Tháng Ba 2017(Xem: 9516)
Có chăng chỉ là chữ tình để lại cho đời. Tình đồng nghiệp, tình thầy trò, bạn bè và đồng hương
11 Tháng Ba 2017(Xem: 7714)
Bao giờ ánh sáng văn mình và quyền bình đẳng nam nữ chính thức đến tận hang cùng ngõ hẻm trên thế giới. Thì ngày ấy sẽ không có chiến tranh
26 Tháng Hai 2017(Xem: 8588)
Dù sao tôi cũng đã thỏa mãn được ước mơ "Một lần viếng thăm xứ sở của Thái Dương Thần Nữ khi mùa hoa Anh Đào nở rộ"
18 Tháng Hai 2017(Xem: 9343)
Con người một khi lìa đời sẽ không mang theo của cải, nhưng đã có một gia tài bằng sự quý mến của tha nhân
14 Tháng Hai 2017(Xem: 8624)
Cảnh kinh hoàng xảy ra! Quá bực tức vì rượt đuổi theo mấy ả mái tơ, mất thì giờ và mất sức
11 Tháng Hai 2017(Xem: 9002)
Hai bản nhạc God Bless America và Việt Nam Việt Nam được hát lên với hùng hồn mãnh liệt. Đã tạo sự xúc động cho toàn thể mọi người đến tham dự
10 Tháng Hai 2017(Xem: 10458)
Còn bao nhiêu số phận đang sống vất vưởng bên lề xã hội, không người thân, không bạn bè.
03 Tháng Hai 2017(Xem: 8403)
Thay mặt cho những người Biên Hòa xin cám ơn những anh chị đã đặt viên đá xây dựng ngôi nhà tình nghĩa ấm nồng này.
22 Tháng Giêng 2017(Xem: 8599)
Tân Niên “ BIÊN HÒA THỜI CHINH CHIẾN” như một lời cám ơn những con người và những tấm lòng cho miền Nam Tự Do.
05 Tháng Giêng 2017(Xem: 10105)
nhưng tôi cũng như bao nhiêu thân phận những phụ nữ khác đã hòa quyện vào dòng sinh mệnh chung của hơn hai mươi triệu người dân Miền Nam
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 9422)
Riêng đối với những em những người bạn trẻ chúng tôi đã có buổi tối gặp mặt êm đềm nồng ấm vào đêm 30.
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8097)
Chúc mọi người trên toàn thế giới ấm no , hạnh phúc. Chúc thế giới "hòa khí sinh tài". không hủy diệt lẫn nhau
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8970)
Tôi nợ mình trăm điều tự hỏi, đợi đêm về vung câu hỏi vào đêm. Và tiếng của đêm
11 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 7617)
Tháng 11 tôi ứa lệ tiễn người em gái chung trường ra đi . Em cũng là một cô giáo. Em hiền hòa dễ thương.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 13336)
Đêm đó chúng tôi cười giởn rất tự nhiên và vui đến nổi không để ý các quan khách đã ra về từ bao giờ.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9349)
Tôi hát khẻ ru mình "... thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rức. Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu..."
18 Tháng Mười Một 2016(Xem: 8392)
Ở rất xa, luôn huớng lòng về Biên Hòa và mong người ở đó bây giờ cũng hạnh phúc, an lạc như chúng tôi ngày trước.
30 Tháng Mười 2016(Xem: 8499)
Chị nhắm mắt lại nguyện cầu: Xin ơn trên ban phước lành đến với tất cả mọi người.
26 Tháng Mười 2016(Xem: 7978)
Chưa bao giờ như lúc này, tôi thèm được làm người mắc cơn mưa vội trên đường không kịp tìm chỗ trú
25 Tháng Chín 2016(Xem: 9566)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt
11 Tháng Chín 2016(Xem: 10741)
Chiến tranh như cơn xoáy tàn bạo cuốn hút những người học trò vào đó. Không thể chống cự, không thể vùng vẫy
11 Tháng Chín 2016(Xem: 8050)
những ngón tay lã lướt tê tái, xuyên vào tâm của đá giống như những ánh trăng rơi.
10 Tháng Chín 2016(Xem: 8614)
chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 2016(Xem: 8156)
Mila chạy vội đến ôm xiết lấy em như thể chị em đã xa nhau lâu lắm rồi.
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8607)
Nhưng tôi vẫn thấy, sao lòng mình cứ thiết tha đến thế...
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8247)
Tôi trở lại Séc trong niềm tâm tư bộn rộn, đối với quê hương xứ sở của mình. Tổ quốc VIỆT NAM
20 Tháng Tám 2016(Xem: 9703)
Những ngày cuối cùng khi thầy còn ở cõi nhân thế, lời tri ân này được kèm theo đây em xin kính gởi thầy như lời tiễn đưa.
31 Tháng Bảy 2016(Xem: 12006)
Sao ai dấu của tôi đi đâu tiếng ve râm ran ngày cũ, và những chùm hoa rơi thắm đỏ sân trường?
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 12299)
Ra đi gặp vịt cũng lùa; Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 11599)
Hãy đếm cuộc đời của bạn bằng nụ cười chứ không phải những giọt nước mắt