10:05 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

CHUYỆN CHƯA KỂ 30-4-1975 - CHU-MAI

06 Tháng Tư 20162:31 CH(Xem: 12596)

Chuyện Chưa Kể 30-4-75

                                                     (Thân Tặng Bạn Bè Đồng Nghiệp “Vào Sinh Ra Tử” TCTTTHĐAVNCH)
IMG_3283

Tháng tư năm 2016 lại đến. Như vậy hơn 40 năm kể từ ngày tướng Dương Văn Minh bức tử chế độ cộng hòa bằng cách dùng hệ thống vô tuyến truyền thanh Sài Gòn ra lịnh quân nhân các cấp buông súng đầu hàng cộng sản Hà Nội.

Rất nhiều bài viết khen chê của những cây bút ở hai bên chiến tuyến “quốc cộng” thêm vào đó là những hình ảnh của các hảng thông tấn tin tức thế giới ghi lại quá đầy đủ những biến động từ chức của TT Nguyễn Văn Thiệu trao quyền cho người kế vị là Ông Trần Văn Hương, “Tổng Thống một tuần” buộc lòng từ chức nhượng quyền cho tướng Minh tại dinh Độc Lập trong tháng 4-1975.

Trong bài viết này, chỉ ghi lại những chuyện thiếu sót bên lề dinh Độc Lập, cơ quan đầu nảo là nơi thể hiện quyền bính khai nguyên chế độ dân chủ VN cho đến lúc cáo chung 12.30 trưa ngày 30-4-75, do đồng nghiệp làm chung phòng, chung cơ quan là những nhân chứng  kễ lại hiện sống tại Mỹ.

Ngày 21-4-75 lúc 7.30 tối, trực tiếp qua hệ thống Truyền Hình THVN9 và Đài Phát Thanh, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đọc bài diển văn từ chức cuối cùng trao quyền cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương trước khi bỏ nước ra đi.

Tổng Thống Trần Văn Hương gấp rút cải tổ nội các mời khéo “Phe Tướng Lảnh” đi chổ khác chơi thay vào đó là những khuôn mặt chức quyền dân sự như Ông Nguyễn Bá Cẩn thay thế Đại Tướng Trần Thiện Khiêm trong chức vụ Thủ Tướng xếp sòng và Tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo trong tư thế dự bị...

Tội nghiệp “Thầy Giáo Nam Bộ Trần Văn Hương” với lòng yêu nước quyết liệt chống cộng tới cùng, mang tâm trạng cô đơn không người chia xẻ  “ngồi buồn gãi háng dái lăng tăng” trên tột đỉnh quyền bính, nặng nề trách nhiệm chỉ trong tuần lễ bị áp lực lưỡng viện quốc hội buộc lòng thoái vị nhường quyền tối cao cho Tướng Minh.

Trong ngày 28-4-75, vào lúc 5 giờ chiều tại dinh Độc Lập, qua hai hệ thống truyền thông quốc gia THVN9 và Đài phát thanh Sài Gòn, đồng nghiệp phóng viên chiến trường kiêm xướng ngôn viên Nguyễn Mạnh Tiến (hiện phục vụ đài RFA ở thủ đô Washington DC) ôm micro thao thao bất tuyệt mô tả tên tuổi những nhân vật có mặt trong buổi lễ trao quyền này.

Trong khi đó vai trò THVN9 rất khiêm nhượng chỉ trực tiếp truyền hình buổi lễ không có xướng ngôn viên dẫn giãi và cũng chẳng đóng góp bình luận. Đây là buổi lễ cuối cùng đánh dấu sự tham dự của ngành truyền hình điện ảnh trong sinh hoạt chính trị của thể chế tự do dân chủ phôi thai Nam VN.

Ngày 30-4-75 vào lúc 7.30 sáng, từ phim trường C ở tầng trệt, bên dưới phòng bình luận tin tức phóng sự hình ảnh, Trung Tá LVH, Tổng Cuộc trưởng Truyền Hình Truyền Thanh VNCH, theo điện thoại yêu cầu của giới chức cao cấp của văn phòng Tổng Thống Minh, thông báo ra lịnh anh em chuyên viên kỹ thuật bị cấm trại 100% có mặt, kéo bầu đàn đem xe truyền hình lưu động và máy phát điện cao thế sang dinh Độc Lập, lắp đặt sẳn sàng chuẩn bị thu và phát hình cho “biến cố trọng đại” chưa biết xãy ra đích xác vào lúc nào trong ngày!

Không ai nói ra, nhưng trong tận cùng sâu thẳm thâm tâm của mỗi cá nhân có mặt lúc đó vô cùng lo lắng, hoang mang pha lẫn sợ sệt không dám mỡ miệng hỏi han. Ai nấy với khuôn mặt trầm mặc nặng nề, say sưa miệt mài công việc giao phó một cách gấp rút, hoàn chỉnh nhiệm vụ trong thời gian kỷ lục nhanh chóng chưa hề đạt được từ khi thành lập đến nay.

Vào khoảng gần  9 giờ sáng cùng ngày, khi toán truyền hình lưu động vào cổng sau dinh Độc Lập nạp căn cước và thẻ chứng nhận nhân viên THVN9 cho phòng an ninh biệt bộ phủ Tổng Thống, anh em chuyên viên kỷ thuật mới phát giác ra tình cảnh “rắn mất đầu” vị sĩ quan chỉ huy Tổng Cuộc Trưởng không có mặt, cùng nhiều nhân viên khác... Buộc lòng toán anh em còn lại bắt buộc áp đặt chỉ định tại chỗ “giới chức cao cấp nhứt” là Bạn Chủ Sự T N C, đặc cách xử lý thường vụ chỉ huy cơ quan và liên lạc văn phòng Tướng Minh thực hiện công tác giao phó.

Theo lời T N C cho biết còn nhớ tượng trưng lúc đó có: đạo diễn phim trường kiêm xướng ngôn viên T C V.N Q M, chủ sự phòng điện cơ, mà bạn bè yêu mến thường gọi bằng hổn danh “M Mù” bởi cặp kính quá dầy lúc nào cũng đeo trước mắt. Trần Mạnh Giang nay đã ra người thiên cổ. Và vài người khác hiện sống ở trong thế giới tự do, nhưng vì thời gian quá lâu cộng với tuổi già không tài nào nhớ hết. Một số nhiều người khác nhớ cả họ tên nhưng hiện còn sống dưới chế độ cộng sản không tiện nêu lên trên giấy trắng mực đen “lạy ông tui ở bụi này” để bè lủ lãnh đạo bộ chính trị hà lội lúc nào cũng vổ ngực tự hào “phải thành thực khai báo, cái gì đảng và nhà lước cũng biết hết”...nhưng chả biết mẹ gì cả!

Sau khi dàn dựng chổ đậu, gắn điện cao thế xong, TN C và tất cả anh em trong toán ngồi bệt trên sân cỏ gần cạnh cầu thang dẫn lên đại sảnh phòng khánh tiết dinh Độc Lập, là nơi đã từng xảy ra bao nhiêu biến cố trọng đại lịch sử VNCH, ở tư thế chờ lịnh thiết kế đặt để vị trí camera thu hình, trực tiếp truyền hình phát tuyến toàn quốc.Thì một vị sĩ quan cấp bực Đại Úy, trên tay trái đeo lủng lẳng cái Radio, đến tiếp xúc hỏi han và tõ lời khuyên bảo:

“Anh em truyền hình ngồi đây chờ làm gì cho phí công”

TN C đại diện anh em:

“Anh em được lịnh yêu cầu của phủ Tổng Thống qua đây thực hiện trực tiếp truyền hình”

Vị sĩ quan mở lớn âm thanh chiếc Radio cho mọi người cùng nghe:

“Đây này mấy cha. Đài phát thanh Sài Gòn đang loan truyền lời hiệu triệu quốc dân toàn quốc nguyên văn thu trên tape phát thanh:

“Tôi, Đại Tướng dương văn Minh, chính quyền Sài Gòn kêu gọi QLVNCH hạ vủ khí, đầu hàng không điều kiện quân giải phóng miền nam VN.

Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn, giao toàn chính quyền từ trung ương đến địa phương lại cho chính phủ cách mạng lâm thời cộng hoàn miền nam VN”.

Sau khi nghe, anh em chuyên viên kỷ thuật truyền hình hiện diện không tài nào kềm chế thêm nỗi lo lắng trộn lẫn sợ sệt, càng biểu hiện tâm trạng hết sức hoảng hốt lộ liễu ra mặt thúc giục “hệ thống trưởng xử lý thường vụ tại chổ” TN C nghiêm túc đi tìm gặp “giới chức thẫm quyền Phủ Tổng Thống” để có chỉ thị hành xử hầu đáp ứng đứng đắn của người nhân viên trung thành cần mẫn thi hành công vụ VNCH tới giờ thứ 25.

Lên khỏi cầu thang vừa đến gian phòng nhỏ, cạnh đại sãnh phòng khánh tiết, gặp ngay nhóm dân biểu Hạ nghị viện trong khối xã hội dân tộc gồm Dương Văn Ba, Lý Quí Chung, Nguyễn Hữu Chung, Hồ Ngọc Nhuận...Thụ ủy Liên danh Hoa Sen của Phật Giáo Ấn Quang, Nghị sĩ Vũ Văn Mẫu Kiêm Thủ Tướng và Thụ Ủy Liên danh Hoa Huệ Công Giáo Cụ Nguyễn Văn Huyền, chủ tịch Thượng Nghị Viện kiêm Phó Tổng Thống do Tướng Minh đề cử.

TN C lễ phép trình bày mục đích sự có mặt của THVN9 và xin chỉ thị sắp xếp làm việc. Trong bầu  không khí chờ đợi một điều trọng đại  sẽ xảy ra vô cùng ngột ngạt, không một ai dám lên tiếng đưa ra chỉ thị quyết định nào, tất cả hướng tầm nhìn về phía Cụ Huyền. Thời khắc nặng nề trôi, vài phút sau cụ Huyền mới lên tiếng một cách quá chậm chạp:

“Thẩm quyền hoàn toàn ở nơi Đại tướng, anh em đã đến đây làm việc nước vui lòng chờ như chúng tôi.

Còn như quá cấp bách thì ra xin lịnh Đại tướng đang đi lại ngoài hành lang nhìn ra phía đại lộ Thống Nhứt. Qua không có quyết định gì cả!”.

Theo hướng chỉ tay của Cụ Huyền, TN C mở cánh cửa dẫn ra ban công bước ra ngoài thì thấy “Big Minh” cao lớn dềnh dàng đang chắp tay sau đít đi tới, đi lui sát bờ thành.

Thêm vào đó, có một người nhỏ con cột khăn đỏ trên cùi chỏ bên cánh tay trái cầm tập giấy, tay phải cầm cây bút Bic theo sát bên cạnh đang bày tỏ phân bua điều gì đó.

Nghe động Tướng Minh quay về hướng TN C, đưa tay ngoắc ra hiệu cho phép đến gần, nhưng chưa kịp phát ngôn thì đã nghe trình bày:

“Dạ thưa Tổng Thống, anh em chúng tôi được lịnh phủ yêu cầu đem xe lưu động trực tiếp truyền hình sang dinh làm việc đã sẵn sàng xin đợi chỉ thị”.

Tướng Minh tỏ vẽ trầm tư, suy nghĩ dử lắm chưa kịp lên tiếng, người cột khăn đỏ nhanh nhẩu khẩn khoản chìa tập giấy và cây bút Bic ra:

“Đại tướng không muốn lên TV nói chuyện, xin vui lòng viết giấy ủy quyền cho Tôi đại diện Đại tướng lên nói”.

Nhưng Tướng Minh không thèm đếm xĩa tới những lời nói của người này, mà trực tiếp nói với TN C:

“Để tránh đổ máu,Tôi đang chờ phía bên kia tới coi họ ra sao mới tính. Giờ thì chưa biết! Còn đang đợi. Ở hay về tùy mấy em”.

Trong lúc chú trọng nghe Tướng Minh chậm rải chỉ thị. TN C nhận ra người cột khăn đỏ không ai khác hơn là nhà văn NMC.

Chỉ chờ có thế,TN C đi hơn chạy xuống gặp anh em đang trong tình trạng nhốn nháo, khủng hoảng mất tinh thần. Vừa xua tay, miệng gào cho tất cả cùng nghe:

“Bỏ hết máy móc dụng cụ lại đây! Đi lấy lại giấy tờ tùy thân. Về đài lấy xe riêng về nhà, không vô đài. Về ngay nhanh lên. Mạnh ai nấy đi coi gia đình mình ra sao.”

Tất cả mọi người dồn vào xe LaDalat của đài THVN9, rời khỏi sân cỏ dinh Độc Lập lúc 11giờ20 ra đường Thống Nhứt, về lại cổng đài góc Cường Để nối dài Đinh Tiên Hoàng ở số  9 Hồng Thập Tự, cho vài người xuống lấy xe Honda mới phát giác nhiều xe đã bị bẻ khóa đánh cắp mất.

Trong lúc mất của, không còn phương tiện di chuyển, lòng buồn nảo nuột bên tai đã nghe tiếng dội động cơ gầm thét của 2 xe tăng vc T54 treo cờ MTGPMN nghiến trên đường tấn công  ủi sập cổng dinh Độc Lập lúc 11.30 để tiến vào tiền đình bắt sống trọn bộ tham mưu của Tướng Minh lúc 12 giờ trưa.
IMG_3284IMG_3285
Đến 12.30 chế độ VNCH chính thức bị bức tử có sự hiện diện của Đại tá Bùi Tín từ Hà Nội cử vào.
IMG_3286

Kể từ khi thành lập năm 1966, qua nhiều biến cố,đây là lần đầu tiên phương tiện truyền thông THVN9 đã hoàn toàn ngưng hẵn hoạt động trong nhiều ngày.

Trong khi đó hệ thống đài phát thanh hoạt động liên tục không hề gián đoạn trong và sau ngày 30-4-75. Và “Bên thắng cuộc”đã dùng đài phát Sài Gòn kêu từng danh tánh nhân viên THVN9 ra trình diện để phục hoạt hệ thống truyền hình VN.

Sở dĩ đài phát thanh được xử dụng để Tướng Minh đọc “kêu gọi QLVNCH hạ vủ khí đầu hàng không điều kiện”là vì Hà Nội có sẵn nhân viên chuyên môn trong ngành biết cách xài máy móc phát thanh.

Về sau này, tất cả chuyên viên hệ thống truyền thanh VNCH bị sa thải đồng loạt. Điền khuyết bằng những cán bộ phát thanh từ Hà Nội thuyên chuyển vào Sài Gòn. Những đài phát thanh địa phương ở các tỉnh đồng chịu chung số phận như đài Sài Gòn.

Trong khi, cs Hà Nội ra rả rêu rao có đài truyền hình trước VNCH nhưng chỉ là láo khóet gạt thế giới bên ngoài.

Vì không có đài truyền hình, cho nên không có chuyên viên kỷ thuật biết xử dụng máy móc thu và phát hình.

Do đó, bộ chính trị cơ quan tối cao Bắc bộ phủ cho phép tất cả chuyên viên kỷ thuật truyền hình ai còn kẹt lại Sài Gòn buộc lòng phải sống với chế độ cộng sản được hưởng qui chế cấp tốc “học tập tại chổ”ở ba phim trường A,B,và C để cải tạo tư tưởng “Mỹ-Ngụy”.

Dưới sự chỉ huy thâm độc của đồng chí Bảy Thuận và Tư Tiễn, kẹp gia đình người “có thành tích cách mạng” vào đài học nghề để rồi lần hồi  dùng thời gian theo dỏi sưu tra lý lịch phân loại, xài chiêu thức “bắn xẻ” thanh trừng cá nhân loại ra khỏi đài từng người một.

Tt LV H ;Tổng cuộc trưởng TTTHĐAVNCH được ưu đải khen tặng "bằng tuyên dương công trạng có công với tổ quốc đã bảo vệ hệ thống TTTHĐA ", nhưng nửa năm sau, khi dạy hết nghề cho "bí thư đài" đã bị kết tội bằng bản án nguyên văn bằng tuyên dương công trạng nhưng chỉ khác 4 chữ cuối cùng "có tội nhân dân"! 

Với tờ giấy lộn lận lưng quần, Ông H lên tàu lắc lư ra Bắc sống đời tù rạc trong trại cải tạo hơn 5 năm trời!

Khi vc thả ra vượt thoát qua Paris, rồi em bảo lảnh qua Mỹ, khi cùng ĐT Nguyễn Khánh hội ngộ tại nhà người viết, hai má Ông H còn sưng to y chang bị bịnh quai bị, vì ở tù quá đói ăn đở đọt khoai mì nên bị chất độc tích tụ.

Giữa năm 2015, nhân dịp tưởng niệm 14 năm TT Thiệu mất, anh chị em TTTHĐAVNHN đã góp công sức tạo cơ hội cho "Xếp H" lần đầu tiên sau 40 năm gặp lại "Ông Trùm Phủ Dân Vận HĐN tại quận Cam. Cảm xúc tình cảm giao động của mọi người có mặt hôm đó vượt chỉ số! Một số đã không cầm được nước mắt lăn dài trên má nhăn nheo! 

Không chịu đựng nỗi cơ cực kềm kẹp của thời kỳ " bao cấp,vào vơ vét vội vả về",Nhiều anh chị em quá chán nản liều chết vượt biên. Có kẻ may mắn nhưng cũng có người thất bại đành ngậm mối căm hờn trong lao tù cộng sản hoặc chết trên biển cả bao la.

Những chuyên viên quân đội biệt phái ngoại ngạch số phận còn bi đát hơn nhiều. Đối với vc, vừa mang nhản hiệu chiến tranh chính trị cộng thêm biệt phái ngoại ngạch là xịa ác ôn thì không có thứ binh chủng nào dữ dằn hơn.

Bạn đồng nghiệp làm chung phòng thời sự tin tức Lê Trung Nghỉa, khóa 1 Việt Tấn Xả, thuộc hạng tép riu sĩ quan cấp úy bị đày đi vùng thượng du Cao Bằng, Lạng Sơn Bắc Việt gần 10 năm đến khi được thả về nhà hai hôm sau qua đời.

Nguyễn Xuân Phước, con rể nhà thầu khoáng Ba Cam Biên Hoà là sĩ quan  cấp úy bị sa thải, lẩn tránh trốn trình diện, bất mản chán đời mượn chén rượu kết liểu sớm đời mình trong tận cùng nghèo đói khổ cực!

Chung một ăng ten phát tuyến trong cùng thửa đất với THVN9, chỉ cách một hàng rào kẽm gai rất đơn sơ không có số địa chỉ là đài truyền hình Hoa Kỳ phục vụ quân đội Mỹ tham chiến VN War.Cho đến ngày mất nước 30-4-75 vẫn trong tình trạng hoạt động hoàn hảo.

Hà Nội cho máy bay trực thăng Nga Sô chế tạo chở máy móc tháo gở từ đài Mỹ ra lập đài truyền hình ở Giãng Võ.

Trước khi đi công tác, những chuyên viên kỷ thuật từ Sài Gòn ra đều bị đồng chí bí thư đài kêu gặp dặn dò tuyệt đối không được nói về những sự thực hơn hẳn miền bắc thời bấy giờ của đời sống xã hội miền nam.

Và đối với người nào hăng say hết mình làm việc lọt vào mắt mấy đồng chí chỉ đạo đài với bút phê kiểm thảo“phục vụ tốt”được bỗng lộc ân huệ riêng. Có người được cấp nhà cho ở và cho gia nhập vào đảng. Một thiểu số trở thành “đại gia” cho con cái học ở ngoại quốc và đã sang Tây, lẫn sang Mỹ gặp lại thân hữu cũ ngay tại quận Cam, thủ đô Người Việt tị nạn csVN.

Riêng Bạn Vàng TN C bị anh chị em truyền hình Điện Ảnh VNHN họp mặt thường niên gọi đùa là Ông Hệ Thống Trưởng Cuối Cùng lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị giận dữ gắt "Đừng Đùa Nữa"!

Hy vọng bài viết này đóng góp thêm vài khía cạnh tang thương trong ngày “Khai Tử VNCH 30 tháng 4 năm 1975”.

San Diego Tháng 4 Buồn,Hơn 40 Năm Sau 2016.

CHU-MAI

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19343)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20301)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21322)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20284)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20182)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20846)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20017)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20097)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20508)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20093)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21582)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21062)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21843)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20870)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21832)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21050)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20358)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20959)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20012)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19140)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20234)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19536)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20420)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21602)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20356)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19777)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19744)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20526)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19685)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19980)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21028)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21006)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21690)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20570)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21026)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20766)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19488)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20749)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20470)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18938)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19327)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18704)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19637)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21300)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20471)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18981)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20555)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19299)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18479)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18957)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?