7:33 CH
Thứ Tư
17
Tháng Tư
2024

TUỔI KHỈ VÀ NĂM BÍNH THÂN - Nguyễn Thị Thêm

17 Tháng Giêng 201611:17 SA(Xem: 9412)

binhthan

Còn khoảng hai tuần nữa là năm con khỉ về rồi.

Thời gian qua thật nhanh, mới ngày nào háo hức tiển anh ngựa đi để rước anh dê vào nhà. Mấy người tuổi ngựa thở phào nhẹ nhõm vì qua năm tuổi mọi việc xui xẻo không may sẽ  qua đi, hân hoan chào một năm mới nhiều hy vọng.

 

Thế là hương hoa, trà quả trân trọng đón anh dê vào nhà.  Dê là một con vật mà những người thích gái đẹp tôn làm sư phụ. Con vật được người ta yêu thích cũng nhiều mà chọc ghẹo cũng lắm. Con Dê tượng trưng cho sự sung mãn, nhiều năng lượng và sức sống. Năm con dê đem lại nhiều niềm tin và hy vọng. Bởi  vì con dê không nằm trong bảng đen xung khắc "Tý, Ngọ, Mẹo, Dậu",  " Dần, Thân, Tỵ , Hợi, tứ hành xung". Cho nên người nào ở tuổi con nào cũng thoải mái, vui vẻ đón anh dê võng lọng vào nhà.

 

Đặc biệt mấy bác nhà ta, tuổi thanh niên phơi phới hay tuổi hồi xuân, thấy năm con dê hợp với mình, cũng trẻ ra được vài ba tuổi.

Với thời đại mới hiện nay, khó phân biệt nữ nam, người ta lại thích mấy người đàn ông có tính hơi dê một chút. Có dê mới thể hiện được giới tính của mình. Có  tính dê, nghĩa là thấy con gái đẹp thì thích nhìn và trong lòng  ao ước. Thì đó mới chính là đàn ông thật sự. Còn nhìn đàn bà, con gái đẹp mà trong lòng phẳng lặng như mặt nước hồ thu thì phải mở dấu ngoặc cho bản thân mình. Có phải chăng  mình nghiêng về một hệ khác.

 

Người đàn ông thích gái không có gì là xấu, miễn biết dừng lại đúng lúc, đúng nơi. Biết đặt lý trí và tình cảm đúng chỗ. Biết tôn trọng cái đẹp và biết trái tim mình đặt ở chỗ nào. Đàn bà luôn luôn đẹp. Không đẹp tại sao người ta gọi là phái đẹp. Mỗi người phụ nữ có một nét đẹp riêng. Nét đẹp đó tiềm ẩn hay lộ ra ngoài tùy người đối diện. Phụ nử ra đường trang điểm, ăn mặc đẹp há không phải để người ta ngắm hay sao? Cho nên khi thấy một người phụ nữ đẹp, ta dừng lại chiêm ngưởng không có gì là xấu mà đó là lịch sự và tôn trọng cái đẹp của tạo hóa.

 

 Trong các loài vật, dê là một giống vật rất mạnh về vấn đề giao phối. Trong một thời gian ngắn, nó có thể giao phối với rất nhiều ả dê cái mà không mệt mõi. Tạo hóa tạo ra mỗi loài đều có một đặc tính riêng và sự ưu đãi đó không phải ai muốn cũng được.  Loài người không thể so bì vấn đề này với con dê. Bởi vì ông trời đã tặng cho con người một bộ óc tuyệt vời, đôi tay , đôi chân khéo léo. Những cái mà con người có, con dê không thể nào có được, thì những cái con dê làm được, con người cũng không nên ham hố muốn thực hiện y như vậy.

 

Khi còn trẻ tuổi, sinh lực tràn đầy, không cần uống thuốc gì cũng xuân tình phơi phới. Nhưng đã đến lúc tuổi già ầm ập đến mà còn muốn sung sức như thời trai tráng thì nên coi lại. Cái gì vượt quá khả năng thì tức nước vỡ bờ. Coi chừng ngon lành đâu không thấy mà còn hủy hoại cuộc đời.

Chuyện gì thì chuyện, chứ chuyện gối chăn càng ráng càng hư sự. Thuốc men giải quyết cấp thời, nhưng hậu quả về sau không phải nhỏ. Mấy ông vua ngày xưa có quyền lực, tiền tài sẳn trong tay. Bao nhiêu thức ăn ,thuốc men quý hiếm, cung phụng cho vua thỏa mãn tình dục. Thế nhưng nhìn lại ông vua nào cũng chết sớm. Đó là hậu quả của sự hoang dâm vô độ, ngược với tự nhiên.

 

Năm tới là năm con khỉ. một con vật có tên trong danh sách tương hợp " Thân, Tý, Thìn tam hạp " và cũng nằm trong bảng tương khắc " Dần, Thân, Tỵ, Hợi, tứ hành xung" Cho nên mấy người tuổi thân đôi khi tình duyên lỡ làng hay thất bại chua cay vì cái bảng tương khắc hại người này.

 

Con khỉ là một con vật hay bắt chước. Nó có bốn chân nhưng hai chân trước hoạt động , cầm nắm không thua loài người. Nó cũng rất khôn ngoan và nhạy bén.  vì vậy những người tuổi khỉ rất thông minh, lanh lẹ nhưng không kém phần phá phách nghịch ngợm khi còn trẻ.

Bởi tánh" khỉ khọt" hay bắt chước và linh hoạt như người nên trong những gánh xiếc đa phần đều có một hay vài con khỉ làm trò. Nó có thể chạy xe đạp, nhào lộn, điều khiển chó và làm nhiều trò xiếc rất tuyệt vời.

 

Có một điều đặc biệt là khỉ cái có kinh như con người. Khi sinh chỉ sinh một con duy nhất, cũng có vú cho con bú. Các con vật khác cũng bú mẹ, nhưng nó chỉ nằm hay đứng cho con bú. Nhưng loài khỉ không như vậy. Nó bồng con trên tay và  thật ân cần cho con bú như loài người. Khi nhìn một con khỉ mẹ âu yếm cho con bú ta thấy một tình mẫu tử thiêng liêng nơi loài vật. Nó bảo vệ con bằng tất cả mạng sống của mình

Khi ta vào vườn thú để xem khỉ, hình ảnh vui vui đập vào mắt là hình ảnh khỉ bắt chí cho nhau rồi đưa lên miệng cắn rất thành thạo và tự nhiên. Hình ảnh này cũng  giống một vài bà má nhà quê ngày xưa hay ra ngồi trước nhà bắt chí hay tước trứng chí cho con. Nhưng các bà má quê mình  không nhăn chí mà bỏ xuống đất hay để giữa hai móng tay cái đè cho chí chết phát ra một tiếng " tách" vui tai.

 

Một hình ảnh về khỉ có tính cách triết lý dạy đời  đó là hình ảnh ba con khỉ trong các bức hình hay trên những phù điêu.

Bức phù điêu xuất xứ từ hơn 400 năm về trước ở đền Toshogu bên Nhật Bản. Trên đó có ba con khỉ có gương mặt rất hiền nhưng hóm hỉnh, thông minh. Con thứ nhất lấy hai tay che mắt, con thứ hai dùng hai ngón tay bịt lỗ tai, con thứ ba xòe hết cở bàn tay ra che miệng.

Hành động này của ba chú khỉ ngầm ra một thông điệp  " không thấy, không nghe và không nói"

Không thấy không phải nhắm mắt làm ngơ mọi việc, mà là không nhìn đời mằng cặp mắt thành kiến nhỏ nhen Không vì thấy cái lợi trước mắt mà đánh mất danh dự và bản ngã của mình. Che mắt lại là nhìn tự tâm mình để không bị hào nhoáng bên ngoài vọng động. Là không bị chấp ngã bởi cái nhìn không thấu đáo.

 Bịt hai lỗ tai là không nghe những điều xấu, những lời ong tiếng ve bên ngoài , vì con người hay dùng miệng lưỡi để dèm pha người khác. Bịt tai không phải để điếc mà để nhắn gửi thế gian hãy gạn lọc và dùng lý trí, dùng tâm lành để đánh giá những lời nói bên ngoài.

Bịt miệng, không phải để im lặng mà mà ngầm khuyên nhủ nên nói những gì đáng nói. Nói những lời tốt, đẹp và lợi ích. Cái miệng tạo khẩu nghiệp. Có những lời nói giúp người khác vui sống, cũng có lời nói giết người không dao. Miệng lưỡi ác độc ví như rắn rít hại người. Nói lời vị tha như bông hoa xinh đẹp. Bịt miệng lại ngụ ý cẩn thận trong lời nói. Nói ít nhưng hàm xúc, ý nghĩa đem lợi lạc cho người khác.

 

Hình ảnh ba con khỉ này cũng đã được một chủ cửa hàng ở  Sedney (Australia) đặt ngay trên nóc với gương mặt dường như hơi say say với hàng chữ " See no evil. hear no evils, talk no evils"  ( không thấy điều xấu, không nghe điều xấu, không nói lời xấu)

 

Trong  bộ Jataka cũng có kể chuyện tích tiền thân Đức Phật  đã hiện thân là một con khỉ chúa, lấy thân mình nối với sợi dây treo thành chiếc cầu để cứu cả đàn khỉ thoát qua cơn hồng thủy. Như vậy loài khỉ còn được chứng minh cho sự hy sinh vì đồng loại.

 

Chuyện Tây Du Ký  của tác giả Thừa Ân  đã có một con khỉ  hết sức tài ba, ngang tàng nhưng cũng vô cùng nghĩa khí. Đó là Tôn Ngộ Không. Ông miêu tả Tôn Ngộ Không là một con khỉ sinh ra từ đá nên không cha không mẹ. Nhờ trí thông minh, khôn ngoan thiên phú đã học được tất cả phép biến hóa thần thông. Không sợ trời, không sợ đất Tôn Ngộ Không đã quậy phá Thiên Đình và chỉ khuất phục dưới bàn tay Phật Tổ Như Lai . Tuy vậy, khi phò Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh, Tôn Ngô Không lại hết sức phục tùng Sư Phụ, đã giác ngộ và vượt bao nhiêu khó khăn để giúp Đường Tăng thỉnh bộ kinh về nước.

Bộ tiểu thuyết này đã vẽ lên một con khỉ thật đáng kính trọng về tài ba, nhưng cũng rất dễ thương tinh nghịch và trung thực . Lồng vào câu chuyện  là triết lý cao siêu của Phật Giáo nên đã lôi cuốn hàng triệu triệu độc giả trên khắp thế giới.

 

Người Mỹ họ yêu thương súc vật, cây cỏ thiên nhiên.  Họ không ăn thịt khỉ, thịt chó, mèo... Đối với họ những con vật này rất đáng yêu và như một thành viên trong gia đình. Mỗi khi con vật bị bệnh họ sẳn sàng bỏ một số tiền lớn để trả cho bác sĩ, bệnh viện và chi phí thuốc men. Khi không thể cứu được nó, họ chi tiền để bác sĩ chích thuốc để con vật ra đi nhẹ nhàng.

Người Trung Hoa, người Việt Nam ta lại dựa vào các con vật để định vị cho một năm. Và mạng số một đứa bé sinh ra gắn liền với ngày sinh, giờ sinh và con vật tượng trưng đó. Thế nhưng đúng lý ra phải tôn trọng, yêu thương, kính nễ  thì ta  lại không hề thương xót nó. Ta ăn thịt một cách tự nhiên và dã man.

Con chó, một con vật khôn ngoan, trung thành và có nghĩa bậc nhất, lại là món ăn khoái khẩu của những người miền Bắc. Con mèo nhỏ nhắn dễ thương, lại là con vật rất kiêng kỵ " Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì sang" thế mà vẫn ăn thịt mèo. Loài khỉ là loài vật chẳng làm hại gì ai vẫn được tìm cách bắt giết để ăn thịt đến gần như tuyệt chủng.

Ác độc hơn, họ ăn óc khỉ một cách dã man và ghê rợn. Họ bắt chước cách ăn uống tàn độc của bà Từ Hi, Thái Hậu bên Tàu. Bắt một con khỉ còn sống  để dưới bàn có khoét một cái lỗ. Để cái sọ khỉ của con vật lồi lên trên cái lỗ đó. Dùng dao chặt ngang một phát. Cái sọ văng ra, một bộ óc trắng phao hiện lên trong tiếng kêu thảm thiết của con vật. Vậy mà họ thản nhiên, phè phởn múc cái chất bầy nhầy, trắng tinh đó ăn và uống rượu. Ngon đâu không biết nhưng nghiệp sát sanh sẽ theo họ suốt đời.  Những đại gia nhiều tiền rững mỡ, học cách làm sang, sống kiểu thượng lưu cũng vênh vang bỏ tiền để hưởng thụ cái cảm giác giết chóc dã man, và  món ăn kinh dị đó. Khi nghe đến đảo khỉ ở VN, tôi lại nghĩ đó là nơi bảo tồn thiên nhiên, bảo vệ loài khỉ. Nhưng không, nơi đó vô tình là địa điểm để người ta lấy óc khỉ làm một món ăn tàn độc nhất thế giới.

......

 

Riêng tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm về khỉ.

 

Hồi nhỏ tôi rất thích nhà bà Bảy tôi. Bà có sân rộng và phía sau trồng nhiều ổi và cây ăn trái. Những cây ổi, cây mận, chùm ruột,  quít, mãng cầu trái thật sai và ngon lắm. Bà không có con  cháu đông, nên cháu họ là anh em tôi hay đến thăm bà. Nói đến thăm là cách nói ngoài miệng vậy thôi. Nhưng chủ ý là rũ nhau đi ăn trái cây. Nhưng, có điều là chúng tôi không thể thường xuyên thực hiện được ý đồ.

Vì sau vườn, ngay cây ổi trái to ngon nhất, bà Bảy tôi có hai kẻ giữ vườn thân tín: Đó là con hai con khỉ  bà nuôi từ lâu lắm.

Hai con khi được cột ngay gốc cây ổi sau nhà bằng hai sợi dây xích dài khiến nó có thể đi ra xa hơn và bảo vệ không cho ai đến hái trái cây trong vườn.

Đó là một con đực và một con cái. Không có ai, hai vợ chồng nhà khỉ  ngồi bắt chí cho nhau một cách âu yếm, tình điệu. Nhưng khi có kẻ lạ mặt thì chúng buông nhau ra, chia hai chiến tuyến để phòng thủ. Chúng buông ra những tiếng khẹt khẹt và la chí chóe cho bà Bảy tôi trong nhà biết là có người đột nhập vườn sau.

 

Cái mặt nó gườm gườm, nhảy nhót thấy ghét. Nó ít thân thiên với ai, dù mấy ông anh tôi đã nhiều lần dùng trái cây dụ dỗ nó.

Nó thoắt một cái là leo tuốt lên cây, nhảy từ cành này qua cành khác gọn nhẹ. Bà Bảy tôi nhiều lúc cũng thả nó ra để nó được tự do,. Nó không chạy đi  mà chỉ loanh quanh nhảy nhót trong khu vườn um tùm cây trái.

 

Vì là con cháu, nên mỗi khi chúng tôi đến, bà Bảy ra vườn hái cho ít trái cho ăn rồi bà trở vô nhà. Con nít như tụi tôi, bao nhiêu đó đâu có đủ cho sự thòm thèm, nên chúng tôi vẫn muốn hái thêm. Nhưng hai con vật tinh khôn này luôn " Làm trò Khỉ"  cản trở. Chúng luôn coi anh em tôi là địch nên cứ thấy chúng tôi mon men tới cây nào là chúng chạy tới la lối và  múa may nhảy nhót  để cản đường.

 

Phải nói là bà Bảy tôi đã tìm được một người bảo vệ cần mẫn và ít tốn kém.Không có người nào giữ vườn tốt hơn hai con khỉ trung thành này. Nhà bà trồng chuối nhiều lắm, một lần chặt vài quày. Những trái chuối chín là thức ăn của khỉ. Khi nó ăn nó độn hai bên má hai cục trông rất buồn cười. Mỗi khi ông bà Bảy tôi ra vườn, nó nhảy lên vai mừng rỡ. Cuộc sống của hai vợ chồng gìa của ông bà Bảy tôi gắn liền buồn vui với hai con khỉ này.

 

Có nhiều người hay nhạo báng " Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà" để ám chỉ những người bội bạc, vong ân phụ nghĩa. Con khỉ không biết có mang tiếng oan không, vì tôi thấy nó rất trung thành với chủ . Khi sống, nó làm tròn bổn phận giữ vườn. Khi bà Bảy tôi mất, chúng nó buồn rầu bỏ ăn. Hai con vật không còn nhảy nhót la lối hay đùa vui như trước. Một thời gian sau nghe đâu nó cũng chết.. Ông Bảy tôi đào một cái lỗ ngay nơi cột chúng ở sau vườn và chôn chúng  ở đó.  Thật là một loài vật có nghĩa có tình, chắc chi con người mình được như nó.

 

Thêm một người có nuôi khỉ trong gia đình tôi là nhà Ba Năm của tôi. Ông là chồng của người dì thứ Năm của tôi. Trong gia đình bên ngoại, chúng tôi đều gọi các người dì bằng má và kèm theo thứ để phân biệt. Các con của dì tôi gọi ba má tôi là ba má Sáu. Có lẽ để cho nó thân mật ruột rà hay để khẳng định " Không cha níu chân chú, không mẹ níu vú dì"

Ba Năm tôi  làm thầy Pháp, một nghề chuyên trị tà ma quý ám. Ông không ở nhà lớn mà ra cuối vườn sau cất một cái am để làm nơi tu hành và trị bệnh. Cái đặc biệt là ông cũng nuôi một con khỉ để giữ nhà.

Con khỉ này ông không cột lại mà cứ thả nó đi lanh quanh nơi cái am ông ở. Tôi rất sợ nó dù nó không làm gì tôi. Nhưng cái không gian mờ ão đầy những hình ảnh thờ cúng làm tôi sợ tất cả những gì hiện diện nơi này.

Con khỉ được dượng rễ tôi coi là người bạn , người con trong nhà. Nó cũng giống như con khỉ của bà Bảy tôi kêu lên khi có người lạ vào khu vực gần nhà. Nó làm những đứa bé vào trị bệnh nép bên mẹ cho dượng rẽ tôi làm phép. Nó góp phần tạo nên một cái gì đặc biệt trong cái không gian u tịch ở đây.

 

Nghe đâu ba Năm tôi được một người đi rừng biếu tặng . Khi mới đem nó về nó có đã có con. Một con khỉ con èo ọp, bệnh hoạn. Ông đã hết lòng chăm sóc cả mẹ lẫn con, nhưng con khỉ con không sống được. Khỉ mẹ cứ ôm con vào lòng không chịu buông ra. Nó kêu lên những tiếng não lòng bi thiết. Nó bỏ cả ăn uống thật tội nghiệp.

Khi má tôi dẫn tôi đến đây, mặt nó buồn nhăn nhúm thảm hại. Thật đúng với câu người ta thường ví von."Mặt nhăn như mặt khỉ".  Má tôi hỏi Ba Năm tôi:

- Sao con Mai buồn quá vậy anh Năm?

Ba Năm tôi nói;

-  Con nó mới bị chết đó dì Sáu. Con nó èo ọt quá, tui hết sức rồi mà cứu không nỗi.  Hôm nay nó còn chạy tới chạy lui, chớ mấy hôm trước nó buồn đến bỏ ăn . Tội lắm.

Khỉ là một con vật có tình mẫu tử giống như con người. Nó sẳn sàng bảo vệ con tới cùng nếu có ai muốn làm hại con của nó. Bởi vậy người ta hay nói một câu về tình thương con của giống vật này" Rầu rĩ như con khỉ chết con"

Con khỉ nhỏ là hình ảnh gắn liền với cái am của ông dượng rễ tôi. Nó không hại ai, không cắn hay kéo áo, kéo quần ai. Nhưng đối với mọi người, khi bước tới nơi đây, con khỉ này có tác động rất mạnh về tâm linh. Con khỉ chạy tới chạy lui, nhảy nhót bên người thầy Pháp như thêm hình ảnh một Tôn Ngộ Không đang ra tay trị ma, diệt quỷ.  Mặc dù người dượng rễ tôi nuôi nó không có dụng ý đó. Nhưng  dù muốn dù không nó vẫn đem lại cho nghề nghiệp của ông một lợi thế không nhỏ.

 

Làm Thầy Pháp là một định mệnh nào đó không cắt nghĩa được gắn liền với số mạng ba Năm tôi chứ không phải là nghề nghiệp mà ông chọn. Trước kia ông là một người nông dân bình thường chân chất. Nhưng rồi ông trở nên mẫn cảm với những căn bệnh kỳ lạ, có khả năng nhìn thấy và có oai lực với những thề giới vô hình. Thù lao cho ông chỉ là vài lon gạo hay cây trái trong vườn nhà. Nhưng nếu có người cần mà ông không giúp thì y như rằng ông bị bệnh. Rồi lần lần ông rút về nơi này như một người biệt lập với gia đình. Vợ con tự lo lấy cuộc sống, còn ông với con khỉ như hai thầy trò không thể cách xa nhau.

.......

 

Khi nhà chồng tôi đem trầu cau dạm ngỏ, má tôi bèn về nhà ba Năm tôi nhờ coi dùm tuổi hai đứa. Ông phán một câu chắc như bắp rang:

- Con Chín tuổi Tý, thằng đó tuổi Thân hai tuổi này rất hợp. " Thân, Tý, Thìn tam hạp". Mạng  hơi khắc có xa cách, trở ngại lúc đầu. Nhưng mai sau về già có lọng vàng lọng bạc che đầu sung sướng lắm.

Má tôi nghe xong khoái đê mê, tuyên bố :

-Tiền hung nhưng hậu kiết. Miễn về sau cuộc đời nó sung sướng là tui mừng

 Nghe lời ông anh rễ, bà đồng ý gả tui lấy chồng tuổi khỉ. Cái tuổi:

Tuổi thân con khỉ ở lùm,

Chuyền qua chuyền lại té ùm xuống sông.

Cái tuổi mà người ta hay than thở:

Người ta tuổi dậu tuổi mùi.

Còn tôi sao lại ngậm ngùi tuổi thân.

 

Cái tuổi nói theo giọng Nam Kỳ quốc của tôi là đủ nản mớ đời. " Tủi Thân"

-Tủi Thân có nghĩa là buồn thân phận. Một  con người lúc nào cũng thấy thân phận mình bạc bẽo đến buồn tủi thì làm sao mà vui được" Cho nên ông chồng tôi cũng ba chìm bảy nổi với cái tuổi của mình. Mà khi người cầm lái con thuyền  chông chênh trên sóng nước thì người trên thuyền cũng chịu chung số phận long đong.

 

Cũng có một thời gian tôi lạc lõng nơi quê chồng, xém một chút tôi đã  ngồi buồn than thở:

- Má ơi đừng gả con xa,

Chim kêu, khỉ hú biết nhà má đâu.

Mà nghĩ cho cùng con khỉ này là do tôi chọn chứ má tui có ép uổng tôi đâu.  Nơi đây cũng non nước hữu tình chứ không phải là nơi " Khỉ ho cò gáy " mà tôi than trách cha mẹ. Chỉ khổ nỗi đó là thời buổi đổi đời sau 1975, thân vợ lính hay bị chính quyền CS " Rung cây nhát khỉ"   hoặc "Giết gà dọa khỉ"  tìm cách trù dập tối đa nên đôi lúc mặt mày tôi " Nhăn nhăn như khỉ ăn ớt" thiệt xấu xí vô cùng.

 

Mà cũng lạ, nhà tôi có tới 3 người tuổi thân.: Chồng, con gái lớn và hai đứa cháu ngoại. Vị chi trong nhà có 4 con khỉ, già trẻ đều có. Ngày còn nhỏ sợ khỉ, rồi cuối cùng tôi có 4 người tuổi thân cầm tinh con khỉ. Có phải con người sinh ra mạng số ứng theo tuổi con gì hay không?  Một câu hỏi khó trả lời cho chính xác. Bởi con người không phải ai cùng tuổi này cũng khổ. Sướng hay khổ còn tùy thuộc nghiệp mạng của mình. Cùng một tuổi nhưng người giàu kẻ nghèo, người sang kẻ khó. Người ta đổ thừa là tại ngày sinh, giờ sinh hay mạng của từng người.

Còn tôi, thử xem ba cha con, ông cháu khỉ nhà tôi ra sao:

Ông "khỉ già" nhà tôi mất cha từ năm lên ba, Mẹ già ở vậy nuôi con ăn học. 

Má chồng tôi kể với giọng nghẹn ngào:

-Ba mi mất lúc hắn mới 3 tuổi. Hắn đội mấn, mặc áo tang, tay chống gậy trúc đi theo mấy người trong họ đến lo đám ma. Hắn thích thú với bộ đồ mới, giả bộ làm ăn mày.

-Ôn ơi Ôn! mần ơn cho con xin lon gạo.  Rồi hắn cười đi qua người khác xin tiếp. Thỉnh thoảng lại hỏi thăm để tìm cha khoe áo mới, làm ai cũng mủi lòng.

Năm hắn đậu kỳ thi tuyển vào trường Nguyễn Hoàng rồi vào  Quốc Học, một mình hắn vào Quảng Trị, vào Huế để tiếp tục việc học. Hắn như một con khỉ con đi theo mấy bà đi bán hàng để ngồi chung. Lơ xe tưởng là con cái họ nên không đòi tiền.  . Hắn ở trọ nhà một ông thầy bán thuốc Bắc. Mỗi ngày xắc thuốc, thái thuốc để trừ tiền nhà, tiền cơm, mạ đở phải lo

Khi vào Sài gòn học, hắn xin vào viện Bảo Anh. Nhờ nơi này hắn không lo cái ăn, cái ngủ. Mấy  Ma Soeur cũng thương hắn lắm.  Mạ nghèo lại nhà quê, đâu có đủ sức lo cho con ăn học tới nơi tới chốn. Một mình hắn nơi xứ lạ quê người tự lo cho mình vừa học vừa làm. Cái tuổi con khỉ nó gian nan , khổ cực lắm mi ơi!

Tôi hỏi:

-Thế hồi nhỏ ảnh có "liếng khỉ " không má?

- Khỏi nói mi nờ!. "Thằng khỉ" này  hồi nhỏ nhiều "Trò khỉ" lắm. Hắn thông minh nhưng tánh tính cương trực, khó chịu  hay lỗi phải. Rồi bà kể với giọng thật vui:

- Mi biết mụ Khóa phải không? Có một lần mạ sai hắn tới nhà mụ Khóa xin ít rau thơm. Mụ Khóa nói rau chưa cắt được rồi kêu hắn về đi. Hắn về nhà rồi lựa lúc mụ Khóa đi khỏi, hắn lấy một mớ lúa thảy trong đám rau rồi cúc cu kêu gà tới. Chừng mụ Khóa về, nguyên đám rau thơm bị gà bươi tan nát hết. Mụ chửi tối trời .

Một lần nhà bên ngoại có giỗ, hắn chạy qua chơi tính có chi thì phụ! Ôn Hương nói đùa :" Còn sớm mà! Chưa có chi en mô. Mi qua đây chi sớm rứa?"

Hắn về nhà, không cho mạ đi kỵ. Cứ tao bước tới một bước là hắn kêu :"Mạ! Đi về!"  " Mạ ! Đi về"Tao với hắn cứ thụt tới thụt lui cả buổi trời. Mà nhà ôn Hương với nhà mình có xa mô. Ôn phải nhờ người tới gọi. Chừng biết ra, Ôn phải tới xin lỗi rồi kêu hắn qua ăn kỵ. Hắn đi nhưng không hề đụng đũa. Hắn còn nhỏ mà gan lớn lắm mi nờ.

 

Vậy đó " Ông khỉ già " nhà tôi một mình một thân nơi quê người. Rồi đi lính, đi tù CS 8 năm. Qua xứ người với gia đình vợ con, anh em không có ai ở bên này nên đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn.

 

Con gái lớn tôi cũng tuổi khỉ: Mậu Thân.

Nghe năm sinh con bé cũng cảm thấy buồn,vì nhớ những ngày đầu năm bao nhiêu người chết trong những hầm chôn tập thể. Một năm tuổi không thể nào quên.

Con "Khỉ nhỏ" nhà tôi  rất xinh đẹp dễ thương,  nhưng cũng lớn gan lắm. Tôi thì không bao giờ đánh con, chỉ phạt quỳ. Khi nào biết lỗi đến xin thì sẽ được tha. Một lần ba nó. "Ông khỉ già "gặp cái gan "con khỉ nhỏ". Ông tức quá tát nó một cái chảy cả máu mồm. Lúc thấy máu chảy nó sợ quá  khóc vang trời làm tôi mất cả hồn vía. Ông  chồng  tôi biết lỗi, sau đó dẫn con đi Chợ Cồn mua cho cây dù hoa mà nó yêu thích. Hai cha con hay nhắc lại kỷ niệm này mỗi khi nhớ lại chuyện xưa.

Con gái tôi chưa từng biết sợ là gì. Chơi với con trai là nó quật cho mấy đứa hàng xóm khóc ngất vì đau. Càng đau nó càng chịu trận, đến tôi cũng phải chịu thua nết lì của nó.

Dù là con gái, thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo, đẹp gái nhưng tánh tình nó không ẻo lã nhát gan như người ta. Khi tôi sợ từng con chuột, con ván, con đỉa, con lươn, con rắn thì đối với con tôi mấy con vật đó nó kể như pha.

Mẹ chồng tôi mua lươn về, tôi không dám lại gần vì sợ. Con gái tôi bắt từng con nhát mẹ chạy vòng vòng. Rồi đích thân nó làm thịt nấu ăn cho mệ. Một lần tôi về quê chồng  đi xuống ruộng về bị đỉa đeo mà tôi không hay. Chừng ngó lại chân thì con đỉa hút máu no tròn phát khiếp. Tôi mặt mày xanh lè vì sợ. Con gái tôi bắt con đỉa, lấy dao chặt nát trả thù cho mẹ. Nó thả lên tấm lá chuối phơi cho khô bỏ ghét. Mưa xuống một bầy đỉa sống lại ngo ngoe dễ sợ. Nó hốt hết bỏ vô bếp lửa nướng thành tro. Còn tôi thì chịu thua.

Một lần nó bắt được một ổ chuột con. Nó đem đặt vào hộc tủ bà trưởng toán. Bà này mở ra hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Xém chút nữa là gặp tai họa.

Ngày chồng tôi đi tù cải tạo. Do khí hậu ám chướng trên núi rừng Việt Bắc. Người anh xanh xao da mặt vàng khè vì sốt rét rừng tưởng chết. Thuốc men tiếp tế giới hạn không thể chữa hết căn. Người ta bày một bài thuốc diệt tận gốc sốt rét: Bắt trùn hổ làm muối xả ăn vô sẽ hết. Tôi thì bó tay, nhưng con gái tôi hằng ngày đi ra đồng  đào trùn hổ. Những con trùn thật to bằng ngón tay nó bắt đem về. Lộn ruột ra ngoài làm sạch sẽ, bằm làm thành thịt chà bông.  Mỗi ngày làm một ít, đến khi thăm nuôi được một lon guigoz đem lên cho ba. Chồng tôi nhờ ăn thịt này mà hết hẳn sốt rét rừng.

Trong nhà, những việc như cắt cổ gà, cổ vịt, đở đẻ cho chó, cho heo hay thiến chó thiến heo gì con gái tôi làm tất. Nó ít khi khóc, nhưng khi buồn, nó buồn rất lâu. Trong nó tiềm ẩn một cái gì nội tâm sâu lắng.

Người tuổi thân theo tôi thấy rất bản lĩnh. Khi đã quyết định điều gì rồi thì đeo đuổi tới cùng. Trong bản thân họ tiềm tàng một nghị lực và một sự kiêu hảnh ngang chướng khó thay đổi. Tuy nhiên không hiểu người khác thế nào, nhưng hai con khỉ lớn nhà tôi đều rất hay "tủi thân". Một sự tủi thân ngấm ngầm, sâu thẳm

 

Còn hai con khỉ cháu thì sao? Bây giờ không biết được ngày sau sẽ ra sao? nhưng thật lòng mà nói chúng nó thiệt là "Liếng khỉ "vô cùng. Không có cái " Khỉ khô", " Khỉ mốc " " Khỉ gió" gì  mà nó cũng nhảy nhót " Làm trò khỉ" cho cả nhà coi.

Hai con " Khỉ cháu" này rất dễ thương và vui tính. Khi những ngày lễ Halloween người ta hóa trang cô tiên hay công chúa thì hai chị lại thích làm  superman hay vẽ mặt mày để dọa người khác. Chúng rất náo động và cũng rất thông minh.

 Trong bầy cháu 10 đứa của tôi, hai con khỉ này  năng động nhất và có  lắm trò vui . Nó thật lém lỉnh và cũng thật nghịch ngợm dễ thương.

 

Ông " Khỉ già " nhà tui bây giờ hết làm trò khỉ được rồi. Để đồng vợ đồng chồng tôi cũng thành một "Con khỉ già vợ"  để ngồi thu lu trong nhà cho xứng đào xứng kép.

Nhiều khi dìu chồng lên xuống cầu thang , tắm rửa hay đút cơm cho ăn tôi lại nghĩ đến một thời oanh liệt của chàng. Bây giờ có lẽ đã hết oanh chỉ còn liệt. Hai con khỉ già đôi lúc nằm hai giường đối diện nhìn nhau để thấy tình già ấm áp biết bao. Nếu vắng đi một người thì nửa còn lại sẽ buồn trong cô lẻ.

 

Trời Cali năm nay lạnh nhiều hơn năm rồi. Hai con khỉ già vào phòng mở sưởi ngó nhau nhe răng cười tình cho qua ngày tháng. Mà khi nhe răng còn thảm thương hơn vì răng cỏ  đi du lịch khá nhiều. Còn lại mấy cái thì xệu xạo- buồn vào hồn không tên- không dám nhai mà nhai cũng trớt quớt. Cho nên thức ăn chính của chàng là soup đã dược xay với cơm rồi ăn như trẻ con thật thảm.  Đúng là tuổi khỉ thích chuối, vì tới giờ này món trái cây tráng miệng thịnh hành nhất của "Ông khỉ Già" nhà tôi là chuối.

 

Tết đã gần về, chỉ còn hai tuần nữa là ông chồng tôi bước vào năm tuổi của mình. Bao nhiêu chiếc "Cầu Khỉ " chông chênh, cheo leo trong cuộc đời anh ấy đã phải vất vả  vượt qua. Những chiếc "Cầu Khỉ " định mệnh, khó khăn đã làm tâm trí anh hoảng loạn, thân thể suy nhược . Hy vọng đã bước vào tuổi thất thập cổ lai hy, anh ấy sẽ được an lành và tận hưởng những ngày có "Lọng vàng, lọng bạc " che như lời ông Ba Năm tôi nói.

Thế nào là lọng vàng lọng bạc? Tôi cũng không rõ vì suốt đời tôi chưa từng được võng lọng xênh xang. Nhưng kể từ khi lên máy bay rời khỏi cái thiên đường mà anh ấy phải đến Ủy Ban Xã ký giấy chứng nhận mỗi tháng một lần , thì chúng tôi như nhẹ người đi nhiều lắm. Gánh nặng nợ máu với nhân dân bị áp đặt đã được tháo xuống. Mọi sự lo sợ phập phòng được giải tỏa. Những cái nhìn, lời nói khó nghe khỏi cần bịt tai cũng không còn ảnh hưởng. Mắt mở ra để thấy thế giới tươi đẹp. Miệng được nói những điều mình nghĩ. Được đứng trên hai chân của mình để làm lại cuộc đời.

 

Thật ra sự đóng góp của chúng tôi đối với đất nước Hoa Kỳ này thật nhỏ nhoi so với những gì chúng tôi được thừa hưởng. Bởi vì khi qua đây tuổi cũng không còn trẻ, sức lực cạn kiệt, kiến thức nhỏ nhoi, mẹ già, con dại. Nhưng không vì vậy chúng tôi bị ghẻ lạnh vứt ra ngoài xã hội. Chúng tôi được sống bình an và không bị khuấy nhiểu.

 

Bây giờ, khi tuổi đã về hưu không còn làm việc được. Những quyền lợi và sự chăm sóc y tế  dành cho người già chẳng khác nào một chiếc lọng đã che  mát cho hai con khỉ già chúng tôi yên ổn sống trong những ngày cuối đời.

 

Cái lọng vàng lọng bạc vô hình đó là một đất nước tự do và có luật pháp. Là một quốc gia lấy hiến pháp làm kim chỉ nam trong đời sống. Và dù tuổi con gì vẫn thấy mình có phước báo được hít thở không khí tự do hạnh phúc thực sự ở đây. Tuổi con gì không còn là vấn đề lớn. Sự học hỏi, tiến bộ và sự dấn thân mới là cái chính để tạo một cuộc sống có ý nghĩa. Cái ý nghĩa đích thực của con người không phải là giàu có để hưởng thụ mà là biết chia sẻ, cho ra trong tình thương yêu.  

 Và tôi! Gì thì gì, được ở bên cạnh cuộc đời "Ông khỉ già nhà tôi" Cầm  lọng che cho chồng  để anh có những ngày thật an lành và khỏe mạnh cũng là một niềm hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi của một người vợ lính cầm tinh con chuột. Một  con chuột nhắt dễ thương.

Chúc mừng năm mới Bính Thân đến với mọi người.

 

Nguyễn thị Thêm.

15/01/16

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Năm 2012(Xem: 19117)
Tư Thâu khập khễnh len mình giữa dòng người xuôi ngược hối hả mua bán tấp nập của phiên chợ chiều cuối năm, cũng như rồi đây phải lê tấm thân tàn lăn lóc mưu tìm chén cơm manh áo giữa chợ đời đầy nghiệt ngã đau thương!
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22534)
tôi vẫn còn đó một chân tình…Xin cảm ơn đời vẫn còn giữ được cho tôi những người bạn chiến đấu oai hùng. Xin cảm ơn em, người con gái Việt Nam với mối tình thủy chung đỏ thắm…Vô cùng cảm ơn em, người tình của em trai tôi
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22022)
Trong ký ức của tôi, dù đã phai nhạt theo năm tháng, nhưng kỷ niệm của những ngày xưa thân ái với gia đình, Thầy Cô và bạn bè chốn quê nhà vẫn còn được lưu giữ để nghe ấm lòng mỗi lúc nghĩ về...
23 Tháng Năm 2012(Xem: 21612)
Cù Lao Phố từ lâu đã được quy hoạch làm khu du lịch, nhưng đến nay vẫn không hề phát triển. Vẫn những con đường đất đá thô sơ, vẫn những cánh đồng hiu quạnh chờ bàn tay tạo tác của con người. Cù Lao Phố vùng đất địa linh nhân kiệt thuở nào, giờ im lìm đứng nhìn thế sự đổi thay.
18 Tháng Năm 2012(Xem: 29163)
Đêm nay thu sang cùng heo mây Đêm nay sương lam mờ chân mây Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
17 Tháng Năm 2012(Xem: 21227)
Lúc tôi vượt cạn. Cơn đau oà vỡ và con tôi ra đời. Tôi bồng chúng trong tư thế trần truồng và xăm soi toàn thân, đếm từng ngón tay ,ngón chân để biết con mình nguyên vẹn. Và niềm vui đó là niềm vui to lớn nhất trong cuộc đời làm mẹ của tôi
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21661)
Mãi lo thả hồn miên man nhớ về những ngày phải mặc cái áo này dắt con cố đi tìm một chốn dung thân làm bà Tư không hay ông Mười đã đến đứng kế bên bà tự hồi nào. Xếp lại cái áo bỏ vô tủ ông thì thầm: - Bà cứ giữ lấy, biết đâu. Thẩn thờ quay qua bà Tư buồn rầu : - Kỳ này tui chạy đi đâu hả ông? Ôm chặc lấy vai bà ông Mười cố ngăn cơn nấc nghẹn: - Mình chạy lên trời.
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21061)
Biết đủ là đủ phải không em? Cuộc sống em đã có nhiều nụ cười hơn nước mắt, biển đời luôn trao tặng bình lặng cho em hơn là nổi phong ba. Hãy cám ơn đời đã xoa dịu được nỗi đau làm lành được những vụn vỡ trong trái tim em.
12 Tháng Năm 2012(Xem: 20499)
Mẹ tôi chết ở miền Nam, thầy tôi chết ở miền Bắc, không biết hai người có trùng phùng ở một miền nào đó nơi thế giới bên kia? Nơi mà tôi tin rằng, không có hận thù, đau khổ, thầy mẹ tôi sẽ có một bữa cơm hội ngộ, bát tương, quả cà, bát thịt kho đông trong những ngày giá lạnh.
07 Tháng Năm 2012(Xem: 23005)
hôm nay, nơi khuôn viên đại học với những lời chúc tụng của bạn bè làm tôi nao nao nhung nhớ nhừng kỷ niệm thân thương vùng quê ngoại, có đồng ruộng mênh mông, có hình ảnh mẹ tôi dãi dầu mưa nắng hòa mình vào cuộc sống người dân quê chân chất thật thà để nuôi tôi khôn lớn bằng tấm gương hy sinh cao cả.
05 Tháng Năm 2012(Xem: 21284)
Trong số khách ruột của quán có người còn quả quyết thấy con “Củ Kiệu” có lần bay về thăm… quán(?). Nó đậu trên giàn hoa giấy trước hiên quán, nhìn nó tươi tốt hơn trước nhiều và khi thoáng có chút khói thuốc lá bay về phía nó, con chim cất lên mấy tiếng kêu kỳ lạ rồi vỗ cánh bay đi …
04 Tháng Năm 2012(Xem: 21356)
Người viết xin cảm phục những ai có thể phụng dưỡng cha mẹ già yếu ở nhà vì họ đã cố gắng khắc phục được những khó khăn trong cuộc sống hiện tại để báo hiếu cha mẹ , giữ gìn truyền thống đạo đức Việt Nam nơi xứ người.
01 Tháng Năm 2012(Xem: 24302)
Cái số của họ dường như đã được định sẳn, họ ra đi theo chương trình nhân đạo H.O cũng quá muộn màng và nơi đất tạm dung này, chưa bao giờ được nghe nhắc đến tên người Cán Bộ XDNT.
29 Tháng Tư 2012(Xem: 27719)
Nhân ngày 30 tháng Tư năm nay, xin nhìn lại hình ảnh nầy, để nhớ ngày quốc hận đau buồn, ba mươi bảy năm về trước, ngày 30 tháng Tư năm 1975, ngày Việt Cộng-Cộng Sản Bắc Việt xâm lược, cưỡng chiếm và Cộng Sản Hóa miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, và xin nhìn lại, nhìn lại mãi mãi, đừng quên!
27 Tháng Tư 2012(Xem: 28536)
Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.
25 Tháng Tư 2012(Xem: 21416)
Chúng tôi đã chiến đấu cho chính nghĩa như thế đấy, chúng tôi đã hy sinh như thế đấy, và chúng tôi đã bị bỏ rơi như thế đấy. Tôi cũng không hiểu vì sao người Mỹ phản chiến, trong đó có thầy, lại xuống đường tranh đấu, cổ vũ cho kẻ thù của chúng tôi, và ngược đãi chiến binh của chính nước Hoa-Kỳ?
25 Tháng Tư 2012(Xem: 29813)
Đứng trên đầu dốc Châu Thới, nhìn về phía phi trường Biên Hòa, pháo vc nỗ ùng oằn, khói lửa tuôn cuồn cuộn! Nhín về phía tỉnh lỵ, ánh nắng chiều tà thoi thóp trên thành phố thân yêu bên kia sông Đồng Nai đang trong cơn hấp hối, thật não lòng!
22 Tháng Tư 2012(Xem: 47545)
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
17 Tháng Tư 2012(Xem: 24951)
Cám ơn Chị, lời nói đẹp của chị trong giờ phút tuyệt vọng của tôi, khiến nhịp đập trái tim tôi dịu lại, khi ngồi chờ đêm qua, bình minh ló dạng, để thấy lại được những đồng đội thân thương của mình !
10 Tháng Tư 2012(Xem: 29915)
Cám ơn cuộc đời đã cho chúng tôi tìm lại nhau, và trên hết cám ơn aihuubienhoa đã là nhịp cầu nối những cánh chim tìm về với quê hương, cội nguồn...
10 Tháng Tư 2012(Xem: 35019)
Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là chuyến thầy trò về thăm trường trung học Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho thầy cô dù là đã xa cánh gần 40 năm. Tấm chân tình ấy tôi rất hân hạnh đón nhận và xin xem như là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
05 Tháng Tư 2012(Xem: 26629)
Ba không đủ can đảm , không đủ sức đổ máu mình để trả ơn cho họ. Nhưng Ba không hèn để phản bội họ. Ba nói thật rõ là Ba rất kính trọng những người con hiếu thảo
02 Tháng Tư 2012(Xem: 25621)
Vì ba không đủ tiền mua loại xe Nhật cho hợp với "văn minh"nên ba phải đi "con ngựa sắt" đến sở làm. Vì ba không đủ khả năng cho đàn con trai ba đi hớt tóc ở tiệm nên ba phải tập làm thợ hớt tóc, nhưng ba vẫn vui, ba vẫn cười. Ba mãn nguyện sống vui hằng ngày khi ba thấy đoàn tàu chưa đứt !
01 Tháng Tư 2012(Xem: 21795)
Thử nghĩ nếu mà những người lảnh tụ đang cai trị những xứ sở nghèo nàn chậm tiến nào đó chịu bỏ ra một ngày trong một năm tham dự cái trò chơi này một cách thành tâm thì không bao lâu thế giới sẽ có thêm biết bao là tiếng cười rộn rả hàng ngày trên khắp quả địa cầu.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 29079)
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 20509)
Ngủ say đi con rồng nhỏ của nội. Mùa xuân đã về rồi đó. Hoa lá đang đâm chồi nẫy lộc. Cháu của bà sẽ là một mầm non tươi tốt, đem đầy mật ngọt yêu thương đến với mọi người.
28 Tháng Ba 2012(Xem: 21564)
Tiệc nào cũng phải tàn. Tình nào cũng phải tan nhưng để dành mà nhớ và có thể năm sau làm tiếp! Tôi bắt tay anh Hạnh và nhận lời cám ơn. Gật đầu tạm biệt tất cả, tôi ra về trước mà lòng cảm thấy phấn chấn!
25 Tháng Ba 2012(Xem: 29401)
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
22 Tháng Ba 2012(Xem: 29062)
Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét
20 Tháng Ba 2012(Xem: 28216)
Mấy chị em khóa 9, 10, 11...14 Ngô Quyến ơi nhào vô mà giúp tui một tay chỉ dạy cho Cụ Liệu ( Có bỏ dấu đàng hoàng đó nha ) này biết cái câu " Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " chút nha. Xí ! Già rồi mà vẫn cứ nghênh ngang thấy Ghét !
19 Tháng Ba 2012(Xem: 22071)
Tình cảm với nhau phải nói là tràn trề như vậy, nhưng có những lúc bà thấy ray rức. Rằng về mặt pháp lý, dù bà đã ly hôn, nhưng khi đến với ông như thế này là… không phải. Hiểu tâm sự của người yêu, ông chỉ biết an ũi cho bà
19 Tháng Ba 2012(Xem: 20670)
Tôi tiếp tục bước đi trên đường phố Biên Hòa với nhiều thay đổi, nhà hàng tụ điểm ăn chơi mọc lên như nấm, mọi người đều “ hối hả vui chơi” trong cuộc sống hằng ngày, không biết có ai còn nhớ đến tháng ba với những mảnh đời bất hạnh.
19 Tháng Ba 2012(Xem: 21168)
Thế là sau 42 năm, từ năm 1970, bạn bè rời trung học Ngô Quyền, tôi mới gặp lại Hạnh. Rồi sau 2 năm đại học, mùa hè đỏ lửa, chúng tôi vào quân đội, vào Thủ Đức. Thằng khóa 3, đứa khóa 5. Ra đơn vị, cùng về Miền Tây, đứa Trà Vinh, đứa U Minh Chương Thiện.
16 Tháng Ba 2012(Xem: 28574)
Vàng trên thế giới được thể hiện qua nhiều dạng thức con nên mở rộng tầm nhìn. Một cô con gái đẹp hiền lành, nết na, thông minh có học thức và biết chăm sóc gia đình là một hủ vàng biết đi. Con có hiểu không?
12 Tháng Ba 2012(Xem: 23212)
Và cô một lần nữa lại mềm lòng trước gió! cô xiêu lòng, thoát khỏi nỗi ăn năn: Sao Không Nhốt Gió! Cô cay đắng với gió, nhưng cô TỊNH TÂM-cô THA THỨ cho gió. Cô mong từ chiều nay, có ghế đá công viên làm chứng, gió sẽ giữ lời hứa với cô. Gió mãi mãi là làn gió mát, trong lành ,dịu dàng. Gió hứa sẽ đi cùng cô nốt đoạn đời còn lai của cô trong AN BÌNH-HOAN LẠC.
11 Tháng Ba 2012(Xem: 26001)
Ới Thị Bằng ơi! đã mất rồi! Ôi tình, ôi nghĩa, ới duyên ôi! Mưa hè, nắng cháy, oanh ăn nói, Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi.
08 Tháng Ba 2012(Xem: 20420)
Những người trẻ tuổi hiện nay - các em, các cháu hình như đã thấy được, đã nghe được, đã thấu hiểu hiện tình đất nước. Vì thế những người trẻ này đang là niềm tin, niềm kỳ vọng của những người đi trước
06 Tháng Ba 2012(Xem: 23366)
mà cô nàng đưa chân bên phải ra ngoài chiếc váy đen Versace một cách điệu bộ cong cớn khiến “ nhiều bà ” nóng mặt nhưng cũng khiến “ một số ông”…trố mắt trầm trồ!
06 Tháng Ba 2012(Xem: 29415)
Mày còn nhớ không hả Dũng? Những cái vụn vặt của cả một thời tuổi nhỏ đáng yêu ấy đã theo chiếc xe ngựa lẫn tiếng còi mà đi xa rồi, còn chăng là tiếng thở dài tiếc nhớ trong đêm nay.
03 Tháng Ba 2012(Xem: 29613)
Nhờ danh thơm, tiếng tốt của Ông Đốc Vỉnh, như hương bưởi Biên Hòa, không cần quảng cáo, đã bay xa tận đến Kông-Pông-Rô, Svây-Riêng, Campuchia, mà chúng tôi nên vợ, nên chồng.
02 Tháng Ba 2012(Xem: 31154)
“Tôi là người đàn bà sống để yêu thương và viết. Trong loạt bài Người Tình Trong Tình Khúc do tôi sưu tập và viết lại không với ý nghĩa là một công việc “ thóc mách” mà viết với tâm cảm chia sẻ để chúng ta cùng chiêm nghiệm và chiêm ngưỡng những cuộc tình đẹp, mãi đẹp… dù phải chia lìa, hay vẫn có nhau bên đời này”
01 Tháng Ba 2012(Xem: 79029)
Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng ta.
01 Tháng Ba 2012(Xem: 25990)
Cầu chúc cho Hắn và gia đình thành đạt trong việc kinh doanh để Hắn có nhiều cơ hội về lại quê hương, để bạn bè có nhiều dịp hội ngộ trên mảnh đất địa linh nhân kiệt núi Bửu sông Đồng. Để trang mạng aihuubienhoa có thêm nhiều bài viết mới, để Café Cầu Mát luôn mãi đông vui….
01 Tháng Ba 2012(Xem: 27738)
Thôi, bà hiểu ra rồi! Cám ơn BỒ TÁT của bà! Mong có kiếp lai sinh, bà hẹn ông sẽ tái duyên lần nữa! để bà lại có dịp hành xử Hạnh Bồ Tát của bà. Mong lắm thay !!!
29 Tháng Hai 2012(Xem: 20439)
Tôi đã ý thức và tĩnh táo đi qua những ngày tháng như thế và hiện giờ đang chờ sinh đứa con đầu lòng. Chồng tôi là chàng sinh viên người miền Nam học cùng lớp, cùng ra dạy chung trường. Tình yêu của chúng tôi đến với nhau không là ảo tưởng mà là một thực tế dâng hiến vị tha.
26 Tháng Hai 2012(Xem: 26050)
Bài viết nầy tôi xin mạn phép đi sâu về phần gặp gở bạn bè, nhất là đàn em tuyển thủ Đinh công Hoàng.Về phần đề cập góc cạnh của hướng đạo sinh, có thể sẽ có bài đóng góp của các bạn Diệp Hoàng Mai, Bùi thị Lợi...Hy vọng bài viết nầy là phần kết nối với bạn bè phương xa. Trân quý.
25 Tháng Hai 2012(Xem: 25762)
Hôm trước nghe cô cháu ngoại của bác Tám tường trình rằng tiền quỷ của Hội đồng hương Biên Hòa còn có bảy tám ngàn chi đó làm tui ngẫm nghĩ sao mà ít vậy? Mấy trăm đồng hương mỗi người chỉ một trăm thì sẽ có ba trăm ngàn ngay phải không.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 20679)
Tôi làm sao quên được giọng nói Bắc Kỳ nhỏ nhẹ, dễ thương, tính tình hiền lành đáng mến của bạn tôi ngày ấy. Bạn thường nhường nhịn và chiều chuộng tôi, với bạn điều gì tôi nói ra cũng có lý và đúng cả
21 Tháng Hai 2012(Xem: 26031)
Đối với nhiều người khác đó là điều đáng mừng-nhưng với bà-đó là NỖI ĐAU thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu,đã in sâu vào tâm trí bà trong nhiều chục năm qua,sẽ bị xóa hết dấu tích,sẽ thay đổi hoàn toàn...
20 Tháng Hai 2012(Xem: 26990)
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi