12:24 CH
Thứ Tư
24
Tháng Tư
2024

CÔ GÁI LẠ TRONG ĐÊM CA TRỰC - Nguyễn Thị Thêm

01 Tháng Mười Một 20155:41 SA(Xem: 8740)

cogai
Tâm lái xe đi làm. Con đường từ nhà Tâm đến bệnh viện không xa lắm. Thường thì Tâm làm ca sáng.  Hôm nay là ngày Tâm off ,nhưng một người làm ca tối bị bệnh bất ngờ nên Tâm được điều động đến làm thế ca. Ca tối bắt đầu  từ 11: giờ đêm đến 6 giờ sáng. Ngày mai Tâm được nghỉ bù.

Thật ra làm ca tối khỏe hơn ca sáng vì chỉ giải quyết những thuốc men Bác Sĩ kê toa sẳn. Họa hoằng lắm có những ca cấp cứu hay bệnh nhân bị trở bệnh đột xuất thì những người làm phân phối thuốc cho bệnh nhân như Tâm mới phải vất vả mà thôi

Tâm lái xe vào con đường quen thuộc, Ở xứ Mỹ này  chỗ nào cũng có đèn đường nên không có gì trở ngại. Xe đang ngon trớn bỗng nhiên có cái gì hình như vướng vào đầu xe, chiếc xe khựng lại kỳ lạ.  Tâm tấp xe vào một bên đường, dưới một tàn cây tương đối rậm. Trên thùng thơ đặt trước nhà,đèn đường chiếu con số 8509 đập vào mắt Tâm . Tâm bổng chợt tức cười. Tâm nhớ hôm trước má Tâm có kể cho nghe một câu chuyện vui trong nhóm già của má . Dì Oanh ở Virginia chụp hình chung với má Tâm ngay trước cửa nhà. Số nhà hiện rõ 5509. Dì Oanh nấu ăn giỏi, nhưng hôm đó bị cả nhóm già lên mail chọc tơi bời. Chọc dì Oanh là nấu ăn hầm thịt  năm năm không chín. Rồi chọc bác Tiến mười năm không tắm (10508). Nhóm của má thật dễ thương, mấy ông bà già nghỉ hưu rảnh rỗi lên net chọc phá đùa giởn cả ngày.

Tâm xem lại đầu xe thì không có gì, một nhánh cây cũng không thấy thế mà hồi nãy dường như có gì vướng rất lạ. Tâm hí hoáy xem tới xem lui rồi dự tính lên xe nổ máy chạy tiếp.  Bổng Tâm giật mình, một cô gái dáng nhỏ nhắn  không biết đứng lúc nào đang nhìn Tâm và chỉ về hướng phía trước. Cô mặc chiếc áo của nhà thương Tâm đang làm việc. Chiếc áo sọc  xanh quen thuộc của các bệnh nhân làm Tâm  sửng sốt.

Tâm hỏi:

-"Cô muốn gì?

_ Em muốn ...

Cô gái nói gì không rõ rồi ôm mặt khóc. Gương mặt với mái tóc xòa xuống mờ dưới bóng của tàng cây nên Tâm không nhận diện rõ. Tâm đoán có lẽ cô ta muốn về lại bệnh viện nên nói:

-Tôi làm ở bệnh viện Parview Hospital. Cô muốn có giang về đó hay không?

-Cô gái vẫn còn khóc nhưng gật đầu lia lịa. Tâm mở cửa xe sau cho cô ta và vòng qua bên kia để bước vào ghế tài xế.

 Nhìn phía sau để cho xe ra, Tâm lại thấy cô ta cúi xuống, đôi vai lại run lên nức nở.

Tính hỏi cô ta vài câu nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của cô ta nên Tâm chỉ lặng lẽ lái xe. Tâm đoán già đoán non; "Có lẽ cô ta trốn bệnh viện về nhà. Nhưng sao giờ này lại đứng đây có giang xe. Hay cô ta đi thăm cha mẹ ở bệnh viện? Cũng không đúng. Chiếc áo cô ta đang mặc là chiếc áo của bệnh nhân bệnh viện Parkview.   Vậy cô ta là ai, sao lại một mình đứng ở đó. Con gái đi ban đêm nguy hiểm. Mà cô ta đứng lúc nào. Tâm nhớ khi cho xe ngừng lại không có người nào ở phía trước. 

Mãi suy nghĩ  Tâm đã tới cổng bệnh viện. Cho xe vào Parking Tâm tắt máy, quay lại tính hỏi cô ta vài câu thì không thấy cô ta đâu.

-Cái cô bé này lẹ thiệt nhang. Thoắt một cái đã xuống đi mất.

Chợt Tâm rùng mình khi nghĩ "Tại sao cô ta bước ra mà mình không nghe tiếng cửa xe đóng lại.Một luồng gió lạnh chạy xuyên suốt xương sống:"Không lẽ..". Tâm xanh mặt, tim đập thật nhanh.

 Xách túi thức ăn lunch trong tay, Tâm đẩy cửa bước vào trong. Một luồng gió lốc sau lưng Tâm và hơi lạnh đi theo. Tâm ngoái lại phía sau thì không thấy gì. Ban đêm hết giờ thăm bệnh nhân nên chả có ai vào ra như buổi sáng. Tâm lẩm bẩm " Trời mới đầu thu mà sao gió lạnh như mùa đông".

Đeo bảng tên và chàohỏi nhân viên người Mỹ  ngồi ở bàn tiếp tân vài câu, Tâm đút thẻ bấm giờ rồi vào khu vực dành cho những người Pharmacy Tech. Lâu quá không đi làm ca đêm nên những người bạn ồ lên mừng Tâm. Nhóm của Tâm cũng vui lắm, làm việc lâu năm nên hiểu ý nhau hết. Trong nhóm có Linda là một cây ăn uống diet. Đi ăn trưa với chị thì chỉ thấy xà lách với một lát cá lớn hơn 2 ngón tay là cùng. Thế nhưng thiệt là oái oăm, sau bửa ăn chị lại uống một ly coke đầy. Tâm nhìn chị cười châm chọc:

- Linda,  Lâu không gặp, tối nay ăn lunch có món chi đặc biệt không cho tôi ké với.

Cả nhóm cười ầm lên. làm Linda thụi vào lưng Tâm một cái rõ đau. Jennifer thì hỏi Tâm làm việc buổi sáng thế nào? Nina khoe với Tâm hôm nay có mang theo món cá hun khói rất ngon, có muốn ăn không? Chris đến bên Tâm và bàn giao giấy tờ và lịch trình ca trực.

Buổi làm việc bắt đầu.

Tâm đi dài theo các dãy hành lang của bệnh viện. Thuốc đã được đem đến các phòng. Buổi tối bệnh viện vắng ngắt, lạnh lẽo, Tâm chợt nghe tiếng khóc ở một góc bệnh viện. Tiếng khóc ban đầu nhỏ sau lớn dần rồi có tiếng thút thít quen thuộc. Bản tánh tò mò trỗi dậy, Tâm đi theo nơi có phát ra tiếng khóc. Bóng trắng quen quen của cô gái có giang xe  lờ mờ hiện ra trước mặt Tâm. Tiếng khóc và bóng cô gái dẫn Tâm đến phòng cấp cứu. Tâm như bị một lực vô hình kéo đi dài theo những dãy phòng của khu cấp cứu. Những phòng được ngăn cách với nhau bởi một bức màn kéo hờ hững. Hiện khu cấp cứu đang không có ca nào đặc biệt. Các y tá đang hí hoáy làm việc trên những máy computer.  Trên màn hình máy theo dõi tim của các bệnh nhân vẫn liên tục hoạt động tíc tíc không ngừng.

Tâm chợt dừng lại ở một ngăn phòng cấp cứu. tiếng khóc từ đó vang ra và bóng cô gái khuất sau tấm màn. Còn đang bở ngở không biết có nên kéo tấm màn không thì một cô y tá trực đi ngang. Cô ta kêu lên vui vẻ:

-Ê Tâm! đi đâu đây ?

-Hi Sophia! tôi đi tìm người.

- Phải một cô gái không? Cô ta là gì của bạn vậy?

- Ờ! một người...mới quen Tâm đáp ngượng ngập.

-Chia buồn với Tâm. Cô ta đã được đem xuống nhà xác lâu rồi.

- Hả? Cô ta đã chết?

- Phải rồi! Cô ta bị thương rất nặng trong một ca đụng xe.  Vào đây  tối hôm qua và cô ta không cứu được. Tâm như người nằm mộng, miệng há hốc kinh ngạc. Thì ra người mà Tâm gặp là một bóng ma. Sau một giây ổn định tâm thần. Tâm hỏi tên cô gái và lý do tử nạn.

Sophia kéo tấm màn cho Tâm thấy, phòng trống trơn, chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ chờ một người bệnh nhân mới. Máy móc đã tắt và chiếc ghế trống trơn. Thế nhưng Tâm vội xoa mắt, Tâm lờ mờ thấy trên một góc phòng, bóng cô gái gục xuống, vai rung rung. Mái tóc phủ hờ hững trên đôi vai gầy . Sophia hỏi Tâm quen biết như thế nào với cô gái . Tâm kéo Sophia ra ngoài rồi kể câu chuyện gặp gỡ tối nay. Tâm hỏi tên họ và nguyên nhân tai nạn. Sophia rùng mình khi nghe Tâm kể hết đầu đuôi tại sao Tâm lại đến phòng cấp cứu. Sophia đi đến bàn làm việc và cho Tâm biết về cô gái .

Cô ta tên là  Elisa 18 tuổi. Tai nạn xảy tại một góc đường Mountainview Ave và Streeter Ave.  Đây là một góc đường khá nguy hiểm.  Đó là một ngã tư giữa Streeter Ave, Jurupa, Grand và Mountainview. Chiếc xe cua gấp  tông mạnh vào  một bức tường . Nạn nhân hai người. Một cậu con trai tên là Ronald là tài xế bị thương nặng. Còn cô gái là Elisa thì vì ngồi bên trái phần va vào tường nên đã qua đời khi vào đến phòng cấp cứu sau đó. Cậu con trai đã được chuyển lên phòng ICU.

Nguyên nhân tai nạn là cô gái và các bạn có một buổi party để mừngsinh nhật một người bạn. Sau tiệc, Ronald chở Alisa về. Nhưng vì Ronald uống rượu ngà ngà, nên đến cuối đường Jurupa để về nhà Elisa phải quẹo qua đường Streeter góc Mountainview . Tại ngã tư này , phía đường Streeter có một đường ranh  bằng những tấm trụ sắt kiên cố để phân chia hai lane đường xuôi ngược. Trụ sắt này làm bằng những thanh đường rầy xe lửa. Nếu tới ngã tư mà đèn xanh thì cũng phải giảm tốc độ để chuyển qua lane . Nếu gấp quá thì có thể va vào trụ sắt phân ranh đường hay lỡ trớn có thể chạy thẳng vào vườn sau của căn nhà đối diện. Vì lẽ đó, họ đã làm xây một bức tường cao chắc chắn để bảo vệ.

 Có lẽ bận nói chuyện hay ngà ngà say, Ronald đã không giảm tốc độ. Chiếc xe chạy nhanh lỡ trớn và tránh lằn ranh bằng sắt  nên khi quẹo cua  để vào đường Streeter xe tông thẳng vào bức tường chắn đó. Bức tường bị bể vì va chạm mạnh. Elisa ngồi bên trái nên bể đầu, thương tích thật nặng, đã không qua khỏi dù các bác sĩ đã tận tình cứu chữa.

Tâm choáng váng muốn bật ngữa vì nhà Tâm  nằm ở con đường Mountainview. Căn nhà có bức tường là căn nhà cuối cùng của dãy nhà Tâm ở, cách nhà Tâm độ 6 căn nhà . Bức tường khá cao và chắc chắn che khuấn khu vườn nhà với con đường.  Đối diện với bức tường gạch là ngôi trường Mountainview Elemetary school ngày xưa Tâm đã đi học. Thảo nào hồi chiều Tâm đi ngang qua thấy bức tường đã bị xập một phần như có ai đụng vào rất mạnh.

Tâm nghĩ đến cô gái đón Tâm trên đường không phải là nơi xảy ra tai nạn, nên thắc mắc hỏi Sophia.  Một bất ngờ khiến Tâm ớn lạnh cả xương sống là địa chỉ cô  ta là 8509 đường  Magnolia, Riverside.

Tâm cám ơn Sophia và đi về nơi làm việc với một tâm hồn trống rỗng, hoang mang và kinh hãi.

Tiếng khóc bây giờ Tâm không nghe nữa, nhưng Tâm có cảm giác cô gái đang đi theo Tâm, muốn nói cái gì đó với Tâm. Tâm chưa biết phải làm gì chỉ lẩm bẩm cầu nguyện. Mong hương linh cô gái nhẹ nhàng ra đi.

Một buổi tối làm việc vô cùng nặng nề. Đầu óc Tâm phân vân, buổi ăn lunch như nghẹn lại. Nhóm bạn lại tưởng Tâm thức đêm không quen nên mệt mõi luôn hỏi thăm và có lúc làm thay để Tâm có một chút nghỉ ngơi.

Không dám kể câu chuyện mình gặp ma cho các bạn biết, Tâm không thể nào bình tỉnh làm việc được nên báo cáo bệnh , nhờ các bạn làm thay. Tâm bấm thẻ ra về sớm hơn . Bước ra xe, Tâm có cảm giác như cô gái vẫn còn theo sau lưng mình. Khi Tâm mở cửa xe bước vào, Tâm nghe như có một hơi lạnh lùa vào xe. Trời gần sáng, phố xá vẫn còn say ngủ, xe cộ trên đường còn vắng lặng thưa thớt nơi thành phố Riverside yên tịnh. Tâm dự trù đi qua ngã khác để về nhà mình. Nhưng lại nghĩ đến cô gái đáng thương. Tâm lái xe về con đường cũ. Xe chạy tới căn nhà có tàng cây rậm và con số đã đi vào trí nhớ của Tâm. Vì đường về nên Tâm không thể ngừng trước cửa nhà như trước. Tâm dừng lại bên kia đường và nói một mình, như nói với cô gái:

- Tới nhà rồi! Cô hãy xuống xe và vào nhà đi. Đừng theo tôi nữa.

Nói xong Tâm đạp ga cho xe ra đường trôi theo dòng xe. Khi đứng chờ đèn đỏ ở góc đường Streeter và Mountainview để quẹo vào nhà. Tâm nhìn qua bên kia đường bức tường bị xập một phần đập vào mắt Tâm. Tâm khẻ chép miệng:

-Tội nghiệp cô bé. Hãy yên nghĩ đi Alisa.

Tâm về nhà sớm nhưng không thể nào chợp mắt được. Hình ảnh cô gái, tiếng khóc và đôi vai rung rung cứ ám ảnh Tâm.  Buổi sáng mẹ Tâm sửng sốt nhìn Tâm với gương mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng. Bà lại tưởng Tâm trực đêm không quen. Khi Tâm kể hết mọi việc. Bà lại bàn thờ Phật thắp hương và khấn vái. Bà quỳ thật lâu trước bàn thờ và tụng kinh cầu siêu cho cô bé Alisa.  Trời sáng hẳn, mẹ Tâm ra vườn, cắt một ít hoa hồng và vài đóa hoa cúc. Bà cắm vào bình bông rồi đem ít nhang đèn cùng Tâm ra chỗ bức tường cúng cho vong hồn cô gái. Bà cầu nguyện hương linh cô gái siêu thoát, đừng đi theo Tâm .

Cuối tuần bà mua hương hoa, trái cây và nấu vài món chay, bà kêu Tâm chở bà lên chùa nhờ thầy tụng kinh cầu siêu cho cô bé. Sau khi lên chùa về Bà bảo Tâm chở đến căn nhà có số 8509. Bà gỏ cửa, hỏi thăm cha mẹ cô bé và nói lời chia buồn. Bà đốt 3 cây nhang ngay gốc cây có tàng lá rậm và cầu nguyện.

 Ngày đưa đám tang Alisa. Tâm có đến tiển cô bé ra phần mộ. Giữa những tiếng khóc của bạn bè và gia đình Tâm mơ hồ nghe tiếng khóc của Alisa. Tâm theo dòng người thả những đóa hoa vào lòng mộ và thì thầm:

- Hãy yên nghĩ đi Alisa. Chúa sẽ rước em vào nước Chúa.

Tâm ra về khi dòng người lục đục ra xe. Tâm nghĩ đến Alisa, nghĩ đến những người tuổi trẻ, tương lai đang chờ đón rực rỡ phải bị hủy hoại tội nghiệp. Alisa nằm yên trong lòng đất, còn Ronald đang mê man chống chọi với tử thần và thương tật. Tội nghiệp những người cha, người mẹ đã hết nước mắt vì con cái.

Ghé lại nơi Alisa gặp nạn, Tâm đặt thêm nơi đó một bó hoa. Tại đây đã có nhiều bó hoa được đặt và những tấm thiệp tiển biệt, có lẽ là do bạn bè Alisa đem đến.

Từ đó Tâm không còn gặp lại Alisa. Tâm cũng mong gặp được Alisa trong giấc mộng để hỏi cô ta tại sao đi theo Tâm và  muốn Tâm làm điều gì cho cô, nhưng cô ta hoàn toàn biến vào cõi vô hình.  Có lẽ cô ta đã biết mình không nên quấy rầy Tâm  hay đã đi đầu thai ở một nơi nào đó rồi. Mẹ Tâm mỗi ngày đều cầu nguyện cho Alisa. Mẹ nói phải cầu nguyện 49 ngày cho vong hồn siêu thoát. Mỗi tuần lên chùa Mẹ đều nói thầy tụng cầu siêu choAlisa. Dù biết rằng Alisa theo đạo công giáo, nhưng tâm thành và lời cầu nguyện của mẹ và của Tâm chắc chắn em đã nhận được.

Alisa! Hãy yên nghĩ. Chúc em được an lạc nơi cõi vĩnh hằng thênh thang. Chúng tôi sẽ cầu nguyện cho em.

Bây giờ Tâm không còn ở căn nhà cũ. Nhưng mỗi lần có dịp đi ngang con đường ngày xưa, hình ảnh và tiếng khóc của Alisa vẫn còn in đậm trong ký ức Tâm. Tâm vẫn không hiểu tại sao cô gái lại đón Tâm để có giang và cô ta có điều gì muốn nói. Có lẽ khi biết mình đã chết, cô ta tìm về nhà, nhưng rồi không thể làm gì khác hơn đành  quay lại bệnh viện, nơi xác thân cô ta còn ở đó.

Bức tường đã được sửa lại sau đó và không biết còn có tai nạn nào xảy nữa hay không?

Dù sao một lần được một hồn ma có giang cũng là một kỷ niệm hy hữu trong cuộc đời của Tâm. Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến  nhiều trường hợp chết chóc đáng sợ và những cuộc phân ly tử biệt đau lòng.

 

Nguyễn thị Thêm.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6621)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9524)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5320)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7212)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7321)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7226)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13745)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7114)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6768)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6841)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7369)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6440)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11419)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6641)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6298)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7321)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7095)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6809)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10946)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7201)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7756)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7055)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7730)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8191)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7324)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52393)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54649)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9310)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7353)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9778)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 9029)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7603)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55180)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53923)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53116)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8393)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8679)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7700)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7763)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7378)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7882)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8548)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8308)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8160)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8060)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7844)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7988)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8278)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9080)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,