Hôm nay ngồi buồn ,soạn lại thơ từ sách vở,tôi bất chợt nhìn thấy bài thơ” Mười hai thương nhớ” cách đây 24 năm lúc tôi vượt biên năm 1987 , được tàu Pháp vớt. Lên tàu này, ngoài các vị Sĩ quan người Pháp và thuỷ thủ đoàn còn có một vị bác sĩ người Viêt Nam còn trẻ khoảng độ 50 và 2 thanh niên . Họ là tình nguyện viên vớt người vượt biên ở biển Đông . 24 năm trôi qua nhưng tôi tưởng rằng như mới ngày hôm qua, tôi là người đầu tiên được đặt chân lên tàu , tôi mừng rơi nước mắt,mừng vì được cứu sống , mừng vì sắp sửa được đoàn tụ cùng gia đình . Chiều hôm đó vị Bác sĩ với cây đờn guitar cùng tất cả người VN trên tàu ca hát. Vị Bác Sĩ tự giới thiệu là Trần Văn Bá và sau cuộc vui đã tàn vị Bác sĩ đến gần tôi móc trong túi trao cho tôi một bài thơ cắt trong tờ báo nói là để tặng tôi và bỏ đi. Từ trại tỵ nạn , thời gian xum hợp với gia đình tôi đã quên nhưng bây giờ tìm thấy ,lòng chợt nhớ lại ngày ấy, thế mà đã 24 năm đã qua. Tác giả đã xa quê hương từ năm 1975 đến ngày gặp tôi (năm 1987) là 12 năm : Mười Hai thương nhớ,Mười hai năm xa Sài Gòn,mười hai năm tiếc nuối Sài Gòn.Mười hai năm, mười hai thế kỷ, mười hai năm. Mười hai năm khắc khoải, mười hai năm, mười hai thương nhớ.
Anh vẫn nhớ hình hài em dĩ vãng
Môi Bến Thành vương vấn mãi yêu thương
Mũi Tự Do lá me bóng phủ đường
Mắt Nguyễn Huệ phố phường rực rở
Đẹp làm sao em Sài Gòn muôn thủơ
Đôi má em ửng hồng giữa nắng trưa
Suối tóc dài ướt đẩm những ngày mưa
Em quyến rủ như Hằng Nga mỹ nữ
Dung nhan đó trong lòng anh bất tử
Năm tháng dài viễn xứ tuổi mười hai
Em ở lại giữ vẹn dáng trang đài
Hay đau khổ đang oằn vai thiếu nữ
Xót cho em giữa loài lang quỹ dữ
Chúng dày vò hành hạ khắp châu thân
Chúng đẩy em xuống hỏa ngục nghìn trùng
Em tức tưởi dấy lên dòng dư lệ
Ướt đẩm má em khóc đời dâu bể
Khóa những người cãi tạo chốn lầm than
Cho dân lành chiếu đất cảnh cơ hàn
Lê kiếp sống mặc nay no, mai đói
Vầng trán xưa vết buồn nhăn cằn cổi
Tội làm sao Sài Gòn của anh ơi
Sài Gòn của anh , Sài Gòn một đời
Em đã mất những hổn nhiên bay bổng
Em có nhớ những chiều Thu gió lộng
Anh thả hồn cô độc bước thư sinh
Say chiêm ngưởng ôm ấp vạn ân tình
Son phấn em dưới bài thơ giãn dị
Thế cũng đủ, em Sài Gòn hoa mỹ
Em Sài Gòn, em hòn ngọc Viễn đông
Em Sài Gòn, em thành phố hoa màu
Anh đậm khắc hình hài em quá khứ
Mười hai năm kéo dài đêm mất ngủ
Mình mất nhau từ cơn bão tháng tư
Ba mươi tháng tư của máu đổ ngục tù
Anh nhìn em, em nhìn Anh cay đắng
Mười hai năm khối sầu ôm trỉu nặng
Em có còn nguyên vẹn tuổi ô mai
Hay là em đánh mất mộng trâm cài
Đau tiếc nuối thuở vàng son êm ấm
Mượn nàng thơ anh gởi dòng lá thắm
Khẻ thật thà bến cũ nước sông đưa
Kể em nghe chuyện mình của năm xưa
Mà thương nhớ vẫn còn sầu tâm khảm
Ba mươi tháng tư của mùa Xuân ảm đạm
Giặc kéo nhau về dày xéo quê hương
Em xót xa run rẩy khắp nẻo đường
Anh hôn em kẻo mất đi lần cuối
Để em thành: Thành Phố Hồ Chí Minh
Hồ Chí Minh ! Thành phố của yêu tinh
Em vẫn sống nhưng hồn em giặc chiếm
Kể từ đó hai lòng nuôi kỷ niệm
Anh hãi ngoại một đời tưởng nhớ em
Em Sài Gòn, nước mắt mặn môi mềm
Tuôn thắm lạnh những ngày đau tủi nhục
Tạm biệt em, người tình hương hoa cúc
Anh chép đầy nhựt ký những nhớ thương
Mười hai năm cuộc đời mãi gió sương
Anh giữ trọn hình hài em dĩ vãng
Tạm biệt em , em Sài Gòn lãng mạn
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa
Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa
Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
TRANG PHƯƠNG NAM
Sáng hôm sau vị Bác sĩ đã chia tay, rời tàu xuống tàu khác tiếp tục đi tìm cứu người vượt biên. Tôi nhìn theo vẩy tay chào, nước mắt tôi trào ra. Đã 24 năm qua vật đổi sao dời,nơi chốn tạm dung tôi phải vật lộn với cuộc sống, lo kiếm tiền cho con ăn học, nuôi chồng bệnh hoạn, cuộc đời buồn tủi, tả tơi ,thăng trầm nhưng làm sao tôi quên được quá khứ , làm sao tôi quên được vị Bác sĩ trước giả từ tôi đã nói rằng không biết bao giờ chúng ta đuơc gặp lại nhau và chúc tôi gặp lại gia đình và được nhiều hạnh phúc .Cuộc đời tôi đi, trên bướcđường gió bụi, mưa nắng chông gay, đã tạo cho tôi thành viên đá, giờ đây tôi có thể chịu đựng tất cả và vượt qua những thử thách , khó khăn .Viết lại để tưởng nhớ 30 tháng 4 .NG M Đ .