9:20 CH
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

TUI LÊN TRUNG HỌC - Nguyễn Thị Thêm

24 Tháng Năm 20143:13 CH(Xem: 9965)
blank
Hè năm đó sau khi thi cử xong, ba tui phán một câu xanh dờn:
-Con Chín học bao nhiêu đó đủ rồi. Ở nhà phụ má mày lo cơm nước.
Tui vốn sợ ba nên tuy ấm ức mà cũng làm thinh. Còn Má tui thú thiệt cũng thương con lắm, nhưng ba tui là vua mà nên bà không dám hé môi.
Tui cả ngày bận rộn với bầy heo của Má. Không đi chơi, không bè bạn vì có còn thì giờ đâu mà la cà chỗ nọ chỗ kia.
Một hôm con Ngọc(con dì Tám bán hàng ở chợ Bình Sơn), nó học chung lớp cô Ba với tui vào nhà thăm tui. Nó nói:
-Ủa sao chị không đi coi kết quả. Hôm nay người ta đọc tên chị om sòm. Chị đậu hạng nhứt kỳ thi vào Đệ Thất rồi đó.
Tui đáp tỉnh bơ:
-Ba tui có cho tui đi học đâu mà ra nghe kết quả.
Thiệt ra tui buồn lắm. Tui chỉ thích học. Tui muốn mặc áo dài như người ta. Tui cũng muốn ra phố quận để vui với bạn bè. Thế nhưng tui vốn nhu nhược, không dám cãi lời ba tui. Tui không nói ra nhưng trong lòng tui tủi thân ghê lắm.
Ba tui trọng nam khinh nữ. Mấy anh tui học lơ tơ mơ nhưng ba tui lúc nào cũng quyết cho các anh học tới nơi tới chốn. Còn tui. Hu hu. Cái câu nói bà dì Bảy nói hôm nào cứ xoáy ở trong đầu tui:
-Con Chín đậu Tiểu học là đủ rồi. Học nhiều chỉ viết thơ cho trai chứ ích gì.
Tui giận bả lắm. Nhờ học biết chữ tui mới đọc truyện hàng đêm cho bả nghe. Vậy mà bà không giúp tui. Mấy hôm sau đó tui than nhức đầu không thèm đọc tiếp phần Tiết Đinh San tam bộ nhất bái đi cầu Phàn Lê Huê cho mấy bả nghe nữa.
Gần ngày nhập học, Cô Ba Xuân nhờ chồng cổ nhắn ba tui dẫn tui ra cho cô có chút chuyện.
Cô Ba nói với Ba tui là cô rất hảnh diện có học trò được đậu thủ khoa. Nếu Ba tui không cho học tiếp, cổ sẽ giúp tui học cho xong Trung học Đệ Nhất Cấp. Nhà tui nghèo, cổ sẽ giúp làm đơn xin học bổng. Bốn năm Trung học không tốn kém bao nhiêu đâu.
Trước mắt cổ xin tui lại những quyển vỡ đã học cô trước kia. Tui không biết cô lấy làm gì. Nhưng ơn của cô Ba tui không bao giờ quên.
Thế là ba tui quyết định cho tui học tiếp. Tui ra về mà lòng còn bàng hoàng không tin ở tai mình.Ba tui dẫn tui ghé tiệm may của bác Ba trên đường vào Bình Sơn. Bác đo đạc và may gấp cho tui mấy bộ áo dài vì gần tới ngày khai giảng.
Ba tui dặn bác Ba may cho tui một cái áo dài xanh, hai áo dài trắng, hai cái quần, một đen, một trắng kèm thêm câu:
-Anh may rộng rộng, trừ hao cho nó bận cả năm.
Buổi tối trước ngày tựu trường Ba tui đem đồng phục tui về. Vì áo đã ủi sẳn nên má tui nói mai mặc đi học luôn. Những đường phấn kẻ vẫn còn hằn lên trên đường chỉ may. Quê thiệt.
Các bạn con nhà giàu không có cảm giác như chúng tui đâu. Áo quần, giày dép đối với họ rất bình thường. Nhưng chúng tui đó là tất cả những gì mới mẻ và trân quí vô cùng.
Cái áo dài rộng thùng thình vì bận không quen, phần vì may rộng trừ hao, tui như con ngáo ộp khoác áo long bào.
Cứ nghĩ lại hình ảnh ngày xưa của mình mà tui thương tui vô cùng.
Con gái vào tuổi này đã bắt đầu trổ mã để lớn. Má tui bận rộn chuyện nhà và dường như quên đi tui là con gái, có những ước mơ của tuổi mới lớn. Tui đi học với nhiều mặc cảm và đầy lo lắng cho bản thân. Khi tui bắt đầu có ngực. Má nói:
-Tốt khoe, xấu che. Phải đè nó xuống không cho người ta thấy. Thế là bà may cho tui một miếng vải dài để quấn ém bộ ngực tui lại. Bên ngoài mặc một cái áo lá rồi mới tới áo dài. Khốn nỗi, càng ém cơ thể càng phát triển. Quấn chặt tức ngực chịu không được nên tui đành để nó tung tăng trong cái áo lá. Một hôm ba tui thấy vậy mới la má tui:
-Hôm nào lãnh tiền, người ta đem đồ vô bán, bà mua cho nó cái xú chiêng.
-Xú chiêng là cái gì.
-Là cái áo vú đó. Bi giờ ai người ta cũng bận.
-Tui đâu có biết nó ra làm sao? Ông mua cho nó đi.
- Cái bà này lạ không.Tui là đàn ông ai mà mua ba cái thứ đàn bà. Bà làm mẹ gì mà hổng biết lo cho con.
Thế là ba má tui lại cãi nhau một trận.
Kỳ tiền đó. Má dẫn tui đi chợ. Chợ phiên rộn rịp đông vui. Má tới hàng bán quần áo và ngồi xuống nói nho nhỏ với chị bán hàng:
-Chị bán cho tui cái Xú chiêng.
- Cở nào chị Sáu?
-Ối! Cở nào cũng được. Gói lẹ lẹ lên. Hổng thôi kỳ lắm.
Các bạn biết không, đó là cái áo ngực đầu tiên trong đời tui. Cái áo ngực đó chị bán hàng bán theo size má tui nên nó bự tổ chảng. Tui bận vô muốn khóc mà không dám. Sợ má đánh mà cũng sợ ba tui biết rồi hai người lại gây lộn. Tui lò mò, tháo ra, sỏ kim may nhỏ lại để mặc đi học. Chỉ một cái áo ngực nhất y nhất quởn suốt một thời gian dài. Khi đi học về thì giặt, Có khi phải ngồi hong lửa cho mau khô ngày mai mặc tiếp. Tui nói má tui mua thêm cho con vài cái nữa. Má tui nói:
-Mua một lần tao mắc cở thấy mụ nội. Thôi khi nào chị Tư mày dìa má biểu nó mua cho.
Thế là tui đành lấy vải vụn tự cắt may cho mình. Và tui sáng kiến làm một sợi dây dài để cột ở phía trước giữ lại cho khỏi tuột.
Có lẽ không ai biết là vào thời điểm đó má tui đã may tay mấy cái quần lá nem cho tui bận đi học. Quần lá nem là loại quần đắp một miếng ở mông, không có cái đường xẻ giữa nên phía sau nó như một cái rổ úp vô. Má nói:
- Như vậy mới che cái mông. Con gái cái ngực và cái mông là phải che cho kín.
Cầm cái quần trên tay nhiều khi tui đã khóc. Tui thấy mình thật tội nghiệp,bị nhiều bó buộc tai quái. Tui thèm có một người chị, một người cở tuổi tui cho tui có chị có em. Má tui chỉ có mình tui là con gái. Bà muốn bao vây tui thật chặt để tui chỉ ở bên bà. Bà sợ tui hư sẽ xấu hổ với mọi người. Bà là một bà mẹ thật vĩ đại nhưng cũng thật quê mùa, đáng thương. Và tui, đứa con gái độc nhất của bà vô tình biến thành nạn nhân.
Cuối cùng, ba tui phải ra tay. Một hôm ông chở mũ cao su cho sở ở bến Vân Đồn Sài Gòn. Khi về ông trao cho tui một cái bịch. Ông nói:
-Con gái con đứa cũng lớn rồi, phải mặc mấy cái này. Ba mua cho con mấy cái xú chiêng và mấy cái quần xì líp đó.
Ôi! Ba của tui. Ông dù rất nghiêm khắc nhưng từ ái biết bao nhiêu.
Tui cầm mấy món quà của ba trên tay mà xúc động. Tui muốn ôm ông như ngày còn bé để tỏ lòng cám ơn mà không dám.
Ông bỏ đi lên nhà trên mà tui còn đứng đó tần ngần.
Thương cái tuổi mới lớn của tui biết chừng nào.
Nguyễn thị Thêm
16/5/14
Ý kiến bạn đọc
25 Tháng Năm 20148:49 CH
Khách
Tội nghiệp cô giáo Thêm tôi quá.
Những năm cuối của thập niên 70, tôi vào Bình Sơn công tác thấy cô bé trăng trắng lang thang ngoài vườn cao su, sau nầy mới biết bé đi nhặt hạt cao su đem bán để mua kẹo, ai ngờ đâu sau đó là cô giáo hiền lành dễ thương và đứng vào hàng thứ bảy trong gia đình Tam C Ngô Quyền, tự Bảy Thêm.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6609)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9498)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5306)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7197)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7301)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7209)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13694)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7090)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6760)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6825)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7344)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6422)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11399)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6623)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6285)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7302)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7085)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6800)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10935)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7183)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7741)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7035)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7715)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8163)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7297)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52375)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54613)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9285)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7333)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9753)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 8997)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7582)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55166)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53904)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53086)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8375)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8658)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7686)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7747)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7356)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7856)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8534)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8292)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8144)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8049)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7826)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7969)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8251)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9065)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,