8:18 CH
Chủ Nhật
9
Tháng Hai
2025

GIỮA QUÊ NGƯỜI - TRÂN KIÊU BẠC

03 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 12422)

GIỮA QUÊ NGƯỜI

anhdi1

 Tôi sống nơi đây như bám vào nhánh lá của một cây cổ thụ mà cội rể mọc lên và bám sâu ở bên kia, nơi Ba Mẹ tôi đã sinh thành, nuôi nấng dạy dỗ tôi thành người, bình thường nhưng không tầm thường, trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

 Ở một vài nơi bên ngoài Tổ Quốc hay trên quê hương tôi đã sống, đi qua hay ghé lại, trái tim tôi đã nói lên tiếng nói thì thầm và chân thật dù ở nơi đâu, tôi vẫn mang nợ đất cũ người xưa không bao giờ trả hết. Những kỷ niệm thời xa đó để lại trong hồn tôi những vết sẹo đậm nhạt khó bề lãng quên.

 Trong những lần về thăm lại nơi xưa, mỏng manh và thưa thớt, tôi tìm lại được dấu chân thơ dại ngày nào trên vô vàn cát bụi của thời gian. Tất cả như một chất men làm nổi bùng những tình cảm đậm đà tưởng lâu ngày đã chìm sâu trong màn sương thương nhớ.

Tôi đã thấy lại quê hương qua bóng dáng Mẹ tôi, Chị tôi, Bạn tôi và rất nhiều sắc màu thân thương của hình ảnh những nơi mà tôi đã xa cách từ lâu.

Không thể nói khác đi, tôi đang mang quê hương theo mình trên bước đường lang thang bên ngoài Tổ Quốc.

Tôi xem đó là một niềm hạnh phúc hiếm hoi khó tìm và mãi mãi như đàn chim bay đi xa vì bão giông, ly hương nhưng không bao giờ ly tổ.

TRÂN KIÊU BẠC

(qua dấu bụi thời gian)

" Nhìn lại những dấu chân " thơ Trần Kiêu Bạc qua giọng ngâm của Nghệ sĩ Hồng Vân

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21787)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20393)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21963)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 20827)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19936)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 20414)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?