6:37 CH
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

VÍ DẦU LÒNG MÁ CHẮT CHIU...AnDnHạ

25 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 10985)
longma-large-content
 Ví dầu lòng má chắt chiu
...


 Ló đầu vào phòng, con gái nói :
- Tối nay con đi coi phim nha má, gần nhà mình nè! 
 - Mấy giờ con về, chỗ đậu xe có gần cổng vào không? Nhớ đem theo áo ấm, con đi với ... Còn vài câu định nhắc hỏi nữa, nhưng cái đầu con gái đã thụt ra mất tiêu!
 Tối đó hơn mười giờ rưởi rồi con vẫn chưa về, đêm dần khuya má không ngủ được, lòng má phập phồng. Má nằm đọc sách ngóng con, má đọc hàng này nhảy xọ qua hàng kia, má đọc không được, má ra ngoài ngồi xem tivi chờ cửa con, cái điều khiển trong tay má bấm đổi hết kênh này sang kênh khác... má lo âu đủ thứ, có gì bất trắc cho con gái má không trên đường lái xe về? Con đang loay hoay tìm vì lạc mất chìa khóa? Hay chỗ con đậu xe xa quá với cửa rạp, có ai đi cùng với con đến chỗ lấy xe không? Có ai chọc ghẹo sàm sở gì con không? Hay là xe con bị xẹp bánh? Hay đơn giản chỉ là phim hôm nay chiếu trễ nên con về muộn?
 Rồi con gái cũng về, vui vẽ không có gì cả, lòng má nhẹ đi nỗi âu lo nhưng rồi sao không biết má lại bùng lên cơn giận, má đã la rầy con:
 - Hồi đó ông bà ngoại không cho phép má đi vậy đâu ... hồi đó con gái mà đi chơi khuya khoắc như vậy là không nên ... hồi đó ..." Con không vui và nói:
- Má cứ nhắc ông bà ngoại hoài, má cứ hồi đó hồi đó hoài, hồi đó khác bây giờ khác! Má lại rầy con:
 - Hồi đó (lại hồi đó, má cũng chẳng biết làm sao!) khi ông bà ngoại giận la, má phải lắng nghe... Má thấy con buồn bả:
- Má có lo thì cũng có được gì đâu, lại làm mệt má. Con đã lớn rồi đâu còn nhỏ nửa mà má lo âu chi nhiều như thế. Con có công việc, con có bạn bè, con cần được tự do cho thời gian riêng của con, má đâu có thể nào theo mà lo cho con mãi được..!"
 Má trở vào phòng lặng lẽ ứa nước mắt. Má hiểu và má cũng thấy những lo âu của má có gì đó ... lẫn thẫn và vô nghĩa. Nhưng má không thể ... không lo lắng cho con, má không thể nào làm khác hơn, bởi đơn giản má là má của con! Lo lắng và chăm sóc con cái là trách nhiệm của bậc cha mẹ, người ta vẫn hay nói vậy. Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má. Để má nhớ coi từ lúc nào má đã bắt đầu lo lắng cho các con của má... đó chính là lúc các con bắt đầu tượng hình trong má, và má biết nỗi lo ấy sẽ kéo dài cho đến lúc má nhắm mắt buông xuôi!
Nỗi lo như một bản năng tự nhiên má nhận ra được lúc con mới lọt lòng, mà chỉ với nó, dù chỉ là một cái cựa mình trở giấc trong đêm của con cũng làm má thức giấc. Khi con nóng sốt vì sưng nướu mọc cái răng đầu tiên, má lo lắng mấy đêm không ngủ. Lúc con chập chững, má vẫn luôn ở phía sau hai tay giơ theo những bước tập đi đầu tiên cùng con, chỉ được vài bước lẫm chẫm rồi con té ịch, miệng mếu xệch mắt ngước lên ngó má rồi òa khóc tủi thân, má xuýt xoa như chính mình té ngã, ôm con vào lòng dỗ dành thương con chưa thể kêu lên: - "con té rồi, đau quá má ơi!"... 
Ngày đầu tiên con xúng xính mặc đồng phục đến trường, chuông rung con vào hẳn lớp rồi, vậy mà má không đành về, má vẫn đứng ngoài cổng nghe tiếng ê a vọng ra rồi tưởng tượng có tiếng đánh vần của con trong đó, má thấy lòng vui muốn chảy nước mắt, giống như má đã khóc khi nghe tiếng con bập bẹ gọi ba gọi má lần đầu. Chừng ấy năm... chắc con đã quên tối đến nằm rúc trong lòng má, đòi má kể chuyện: - "con vỏi con voi, cái vòi đi trước, hai chân trước đi trước, hai chân sau đi sau, còn cái đuôi đi sau rốt..." Mấy lời đơn giản vậy thôi mà con thích thú ngủ thiếp ngon lành. Chừng ấy năm... chắc con cũng đã quên tiếng nhịp roi chan chát của má, ngó con nem nép nước mắt chảy dài im lặng đợi roi má quất xuống vì biết mình sai. Má thương con không nở trút roi xuống da mềm con dại, làm bộ hằm hè nhịp thêm vài roi: -"Lần này má cho con thiếu, lần sau còn hư nữa má đánh đòn gấp đôi!"... Má làm sao có thể làm đau con được. Má làm sao có thể ghét bỏ con mình ...
Bây giờ con đã lớn khôn, có nhiều mối quan hệ ở bên ngoài, má lại càng đối diện với trăm nỗi lo âu mà má tự biết rằng, má không thể làm gì hơn. Má chỉ là một bà má còn chưa chạy kịp theo những bước xa rộng của giới trẻ bây giờ, lẫm cẫm với nếp nghĩ xưa cũ giống như một sợi vải thừa, màu sắc không còn hợp thời bám lắt lẽo bên một tà váy mới, rồi ôm nỗi lo đâu đâu bất lực dõi bước theo chân các con mình. Nhiều khi má cũng biết sự lo lắng của má làm con bực mình, nó giống như gánh nặng làm con khó chịu, vì lúc nào má cũng muốn mãi tỏa bóng mình bao phủ che chắn cho con, làm cho má quên rằng con má đã lớn và muốn vươn ra khỏi vòng tay của má (thiệt là hợp lý với con và vô lý với má) ... Nhưng là một bản năng, liệu má có thể làm khác không? Má hạnh phúc sống cuộc đời làm má, với niềm vui lớn lao là được lo lắng cho các con của má. Má thiệt đáng trách phải không con?
Má hiểu rằng con không vui, con có lý, hết sức có lý khi buồn phiền má vì nghĩ rằng, sao má cứ muốn dính chặt vào con! Nhưng, như má đã nói với anh Hai, bây giờ má cũng nói với con, má dõi theo từng bước của tụi con, không phải vì rãnh rỗi, không phải vì tò mò, và hơn hết không phải để bắt lấy những thiếu sót của tụi con để mà vui thích. Mà nó chính là một phần trong cuộc đời của má, nó tựa như hơi thở của chính mình, còn thở là còn dõi theo… Dù rằng sự dõi theo này đôi khi được đáp trả lại bằng những lời nói, cử chỉ làm má buồn lòng không ít!
 Khi tụi con được mọi người ngợi khen, hãy nhớ vì sao mà tụi con được đón nhận những điều như thế. Nói như vậy không phải má muốn nâng cao mình trước tụi con, vì kể cả khi tụi con không thể nhớ đến những điều này, thì má cũng sẽ sống và nuôi dạy tụi con đúng y như thế…Mục đích của các con mình là gì, má không thể biết hết, nhưng cuộc đời của má từ khi có tụi con, thì đó chính là mục đích duy nhất của đời mình.
 Má nghĩ, không có một người mẹ nào mà chẳng có những nỗi đau khổ âm thầm, những lo âu trĩu nặng. Hình ảnh của người mẹ khẻ đung đưa nôi, của người mẹ bế con trên tay một mình trong đêm dài ru ầu ơ cho con yên giấc, người mẹ ôm choàng đứa con đã bỏ mẹ mà đi. Người mẹ là nhân chứng chân thật. Không phải huyền thoại. Đó là vẽ đẹp, là sự thật.
Rồi sẽ đến một lúc, tụi con sẽ không còn thấy khó chịu hay bực bội vì sự dõi theo của má nữa…Con sẽ thấy (giống như má đã thấy) cuộc sống có những điều không thể giải thích bằng lý lẽ. Cuộc sống có những nơi chốn thiêng liêng mà nơi đó, những lý lẽ thường tình trở nên vô nghĩa. Tình mẹ, con hiểu không, là nơi chốn ấy!
Cuộc đời như một dòng chảy xuôi, không hề ngưng … má nghĩ, lúc đó chắc tụi con chỉ thương nhớ đến ba má bằng cách nói với các con của tụi con rằng: - “…hồi đó ông bà ngoại của con dạy ba má nh
ư thế này nè…”  

AnDnHạ
longma2-large-content  
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6609)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9498)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5305)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7196)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7301)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7209)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13693)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7089)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6758)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6824)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7343)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6421)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11399)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6623)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6284)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7302)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7085)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6799)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10935)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7182)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7740)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7035)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7715)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8163)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7295)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52375)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54613)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9284)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7333)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9753)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 8997)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7582)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55166)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53904)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53085)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8375)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8658)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7686)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7746)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7355)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7854)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8534)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8292)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8143)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8048)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7826)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7969)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8251)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9065)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,